Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Miêu
Beta: Shino

Sau hôm ấy, Lâm Vãn cũng không đem chuyện của Thời Cẩm để trong lòng, cũng không phải hoàn toàn không để tâm, chỉ là không cần phải tận lực đi vào ngõ cụt làm gì, nếu cả hai đều đã cho nhau bậc thang, vậy thì thuận thế đi xuống thôi.

Sau đó, mặc dù không phải mỗi ngày Lâm Vãn đều đi tìm dì Tố Tố, nhưng về cơ bản cũng là hai ba ngày đi một lần, lâu nhất là bốn năm ngày chạy một chuyến, đem trái cây tươi hoặc vài món linh tinh ngon miệng đến cho nàng, sau đó cùng nàng trò chuyện.

Bởi vì đã xin nghỉ bệnh, trong suốt tháng 7 này nàng không có cách nào đến trường dạy học, tháng 8 các học sinh cấp 3 đều đã nghỉ hè, nên đối với nàng mà nói, lần nghỉ phép này đặc biệt dài, đặc biệt dăng dẳng.

Mà theo Lâm Vãn được biết, lần này dì Tố Tố xảy ra chuyện, cha và mẹ kế nàng cũng chưa từng ghé thăm dù chỉ một lần, đừng nói chi là cô em gái đã sớm gả đến vùng khác, còn là xa cuối chân trời, không thể quay về, huống chi giữa chị em các nàng cũng không có nhiều tình cảm nồng đậm.

Ở Lâm Vãn xem ra, dáng vẻ dì Tố Tố lẻ loi một mình như thế thật khiến người khác thương xót, làm người khác đau lòng, chính mình cần phải đối tốt với nàng nhiều nhiều hơn nữa.

Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển vào trường cấp 3 thoáng cái liền kết thúc.

Khắp nơi đều là các bạn học cùng cấp 16 tuổi, Lâm Vãn vừa tròn 14 tuổi cứ thế mà bước vào bến bờ học sinh cấp 3.

Trước khi tiến vào trường học, có lúc Lâm Vãn từng nghĩ, có khi nào mình sẽ được xếp vào lớp của dì Tố Tố không nhỉ? Nhưng rất nhanh, mộng tưởng của cô đã tan vỡ, dì Tố Tố nói với cô, nếu lớp trong tay nàng chưa tốt nghiệp thì sẽ không nhận thêm lớp 10 mới.

Lâm Vãn: Toang.

Có điều, vẫn còn một tia hy vọng là để dì Tố Tố dạy lớp ngữ văn của bọn họ, dì Tố Tố nói, việc này nàng cũng không có cách nào xác định, tất cả là do nhà trường phân công.

Kết quả ngày thứ nhất đến trường học, mộng tưởng của Lâm Vãn lần nữa sụp đổ.

Một vị thầy giáo khoảng 50 tuổi đeo mắt kính, đầu hơi hói mang theo bản danh sách tiến vào lớp. Lâm Vãn nâng cằm suy đoán, bộ dáng thế này thì dù thế nào cũng là thầy vật lý hoặc là thầy dạy hóa học mới đúng, kết quả người ta mở miệng giới thiệu: "Sau này thầy chính là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy ngữ văn của các em."

Lâm Vãn: Toang +1.

Trường trung học số 1 Ninh An Lâm Vãn theo học lần này có tổng cộng 22 lớp, trong đó có 6 lớp là lớp thực nghiệm, hay còn gọi là lớp hỏa tiễn, lớp mũi nhọn.

Mà chỉ với một phần sáu xác suất, thật không biết có quá khéo hay không mà cô và Thời Cẩm lại một lần nữa trở thành bạn cùng lớp trong 3 năm này.

Ngày đầu tiên thì chỗ ngồi tùy thích, Thời Cẩm cũng cực kỳ không khách khí trực tiếp ngồi vào chỗ trống kế bên Lâm Vãn.

"Thật là hết cách mà, sau này lại là bạn cùng trường của cậu rồi." Giọng điệu của Thời Cẩm mang theo chút ý cười trên sự đau khổ của người khác.

Lâm Vãn cười không nói, cúi đầu dùng khăn giấy lau chùi mặt bàn.

"Kỳ nghỉ hè của cậu thế nào?" Thời Cẩm chống tay lên má hỏi.

"Khá tốt." Lâm Vãn tiếp tục lau bàn, lau xong bên ngoài lại lau bên trong.

"Nói chuyện cùng tớ một chút đi mà."

Lâm Vãn dừng động tác tay, tựa tiếu phi tiếu* nói: "Tớ cảm thấy tớ càng thích dáng vẻ yên tĩnh của cậu hơn."

Giây tiếp theo, Thời Cẩm bắt đầu không nói lời nào, yên lặng lấy một quyển sách từ trong cặp ra xem.

Hai tuần đầu không có tiết học trên lớp, học sinh mới nhất định phải trải qua rèn luyện, huấn luyện quân sự.

Tất cả mọi người thay đồ tập huấn sau đó đến sân thể dục, bắt đầu đứng phơi dưới ánh nắng mặt trời trong tư thế nghiêm, việc này đối với Lâm Vãn mà nói chính là rèn luyện gấp hai lần.

Mệt là điều không thể nghi ngờ, nhưng cắn răng chịu đựng cho qua là ổn rồi.

Giữa chừng huấn luyện viên cho mọi người mười phút để nghỉ ngơi, uống nước hoặc đi vệ sinh. Lâm Vãn vừa chuẩn bị ngồi xuống đất thì mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có người đang gọi tên cô, vừa quay đầu lại nhìn thì phát hiện dì Tố Tố đang đứng dưới bóng cây vẫy tay về phía cô, Lâm Vãn nhanh chóng đứng dậy mỉm cười chạy về phía nàng.

Thời Cẩm ở bên này vừa quay đầu muốn bắt chuyện cùng Lâm Vãn, kết quả không thấy người đâu, ngược lại lại nhìn thấy cô ở cách đó không xa đang cùng một người phụ nữ nói chuyện, nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Vãn, Thời Cẩm mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Dáng vẻ tươi cười kia, ba năm qua kể từ lúc Thời Cẩm quen biết Lâm Vãn đến nay cũng chưa từng nhìn thấy, cô ấy thậm chí còn cho rằng ngoại trừ học tập ra, Lâm Vãn không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác.

“Dì Tố Tố, sao dì lại đến đây?” Lâm Vãn vui mừng khôn xiết đi đến trước mặt nàng.

“Hôm nay con khai giảng, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, dì muốn đến đây nhìn con một chút, có mang theo nước không?” Liễu Tố Tố hỏi.

Lâm Vãn lắc đầu.

“Dì biết ngay cái người lơ đễnh như con sẽ quên mà, cố ý đem nước đến cho con đây, đã ướp lạnh rồi.” Tiếp theo Liễu Tố Tố lấy một bình nước từ trong túi xách đang cầm trên tay ra đưa cho cô.

“Thật tốt quá, con đang cần cái này.” Lâm Vãn vừa nhận lấy liền vặn ra uống từng ngụm từng ngụm, cái nóng trong cơ thể dường như được xua tan ngay lập tức

cả người thoải mái vô cùng.

Thời Cẩm ngồi trong sân thể dục tiếp tục nhìn về hướng bên kia, người phụ nữ kia đem nước đến cho Lâm Vãn, chẳng lẽ là mẹ của cậu ấy? Thoạt nhìn có chút quá trẻ tuổi, trông dáng vẻ người phụ nữ kia ít nhất phải lớn hơn Lâm Vãn mười tuổi trở lên, chắc là không phải như mình tưởng tượng, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.

“Lúc huấn luyện nhớ uống nhiều nước để tránh bị cảm nắng.” Liễu Tố Tố dặn dò.

Lâm Vãn gật gật đầu: “Con biết, con sẽ cẩn thận.”

Lúc này, huấn luyện viên trong sân thổi một tiếng còi, Lâm Vãn nhanh chóng nói: “Phải tập hợp rồi.”

“Mau đi đi, cố lên.”

Lâm Vãn vẫy vẫy tay, một lần nữa chạy về trên sân thể dục tập hợp cùng đội ngũ, bởi vì được uống nước do dì Tố Tố đem đến, Lâm Vãn cảm thấy chính mình tiếp tục huấn luyện thêm mấy tiếng nữa cũng không thành vấn đề.

Huấn luyện viên rất nghiêm khắc, trên khuôn mặt căng cứng viết chữ không dễ chọc, nghiêm túc không một chút ý cười, chấp tay sau lưng chậm rãi tuần tra, nhìn chằm chằm mọi người đứng thế nghiêm.

Ban đầu, khi Lâm Vãn chạy về tới thì Thời Cẩm đã muốn tìm cô trò chuyện, hỏi một chút về hoàn cảnh của người phụ nữ kia, nhưng vì không có cơ hội nên đành nghẹn lại.

Vào lúc 5:30 chiều, buổi tập huấn ngắn ngủi hôm nay kết thúc, xem như là làm mẫu đơn giản, bắt đầu từ sáng mai sẽ là quá trình huấn luyện nghiêm ngặt hơn trong hai tuần.

Sau khi tan cuộc, mọi người đua nhau kể khổ không ngừng, từ trước đến giờ chưa từng chịu mệt như vậy, vừa oán giận vừa đi đến nhà ăn.

Cùng lúc này, Thời Cẩm đuổi theo bước chân Lâm Vãn, quay sang hỏi cô chuyện lúc chiều.

“Hôm nay, người đem nước đến sân thể dục cho cậu là ai thế?”

Lâm Vãn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Nàng tên Liễu Tố Tố, bình thường tớ gọi nàng là dì.”

Sỡ dĩ Lâm Vãn giới thiệu nàng là Liễu Tố Tố trước, mà không phải là dì Tố Tố là bởi vì ở trong lòng cô, đầu tiên Liễu Tố Tố là người cô thích, sau đó mới đến dì Tố Tố là cái xưng hô bất đắc dĩ.

Thời Cẩm có chút không hiểu, tiếp tục truy hỏi: “Hai người là quan hệ thân thích à?”

Lâm Vãn lắc đầu, giải thích: “Trước kia nàng là học sinh trong lớp vũ đạo của mẹ tớ.”

“Nàng bao nhiêu tuổi rồi?”

Lúc này Lâm Vãn dừng chân lại, nhìn cô ấy nói: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì?!”

Thời Cẩm bĩu môi: “Tò mò thôi, tò mò cũng không được sao, nàng thoạt nhìn còn rất trẻ, tớ muốn biết số tuổi thôi mà.”

“Nàng lớn hơn tớ 17 tuổi.” Lâm Vãn trả lời.

17 tuổi… Thời Cẩm thầm tính toán ở trong lòng, bỗng nhiên cười nói: “Vậy thì tớ yên tâm rồi.”

Lâm Vãn: …

Tiết tự học buổi tối không có việc gì làm, thầy chủ nhiệm cho mọi người xem TV trong lớp. Đó là một chiếc TV màu* đời mới cỡ lớn vào những năm 90. Lúc đầu là xem bản tin thời sự lúc 7 giờ, sau đó các bạn học sôi nổi kháng nghị nên thầy chủ nhiệm lại chuyển sang kênh phim ảnh.

Là một bộ phim kinh điển xưa, song mọi người đều xem đến say sưa. Bởi vì Lâm Vãn đã sớm xem qua không ít lần, để giết thời gian, đành phải lấy giấy vẽ ra ngồi vẽ chơi. Thứ cô vẽ chính là dì Tố Tố đứng dưới bóng cây hôm nay, phía trên đầu là đại thụ xanh biếc, làn gió nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc của nàng, thư thái an tĩnh, năm tháng êm đềm.

Vẽ xong bản phác thảo, cô cũng không quên dùng bút sáp để tô màu, cô luôn cảm thấy bút vẽ khác nhau sẽ sáng tạo nên những ý cảnh khác nhau.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Lâm Vãn thu dọn cặp sách và lao ra khỏi lớp học đầu tiên.

Thời Cẩm thu dọn xong đồ vật hậu tri hậu giác* đứng lên, phát hiện Lâm Vãn sớm đã bốc hơi không còn bóng dáng, bất đắc dĩ thở dài, xem ra đành phải tự mình quay về ký túc xá.

Lâm Vãn vội vàng chạy trên đường, sợ rằng trễ một chút thì dì Tố Tố sẽ tắt đèn nghỉ ngơi.

Cô ngựa quen đường cũ đi đến bên dưới ký túc xá giáo viên, cô tình cờ nhìn thấy dì Tố Tố đang phơi quần áo trên ban công, nàng cũng cùng lúc nhìn thấy Lâm Vãn đuổi tới dưới lầu, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười.

Lâm Vãn cũng cười hướng nàng vẫy vẫy tay chào hỏ

 Hứa Cực trở lại phòng VIP thì đã là mười phút sau.

Cố Minh Sinh ôm một đĩa lưỡi vịt trông ăn rất ngon, thấy hắn quay lại, hào phóng đưa một miếng cho hắn: "Hít thở không khí thôi mà lâu như vậy, sao thế chúng tôi có độc sao?"

Hứa Cực xua tay tỏ vẻ không cần: "Nghĩ nhiều rồi, chỉ là nhân tiện hút một điếu."

"Không phải cậu dự định cai sao?" Cố Minh Sinh thì thầm, vui vẻ ăn thêm một cái, cuối cùng nhớ đến chuyện xảy ra lúc Hứa Cực vừa mới đi ra ngoài, y nhích lại ngồi gần Hứa Cực hơn, lặng lẽ hướng mắt về một phương hướng: "Cậu có nhìn thấy cô giáo mặc váy đỏ bên kia không? Lúc nãy cô ấy nói con người cậu không tệ, muốn làm cầu nối giữa cậu và cháu gái của cô ấy, muốn tôi giúp đỡ hỏi cậu có ý thế nào?"

Hứa Cực nhướng mày, lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Cố Minh Sinh tưởng rằng sắp có kịch hay, liền vội vàng thêm mắm thêm muối: "Cháu gái của cô giáo này tôi đã gặp hai lần, cũng rất tốt, tuy rằng tướng mạo có hơi bình thường, nhưng mà tính tình không tệ, ngoại hình cũng phù hợp, tốt nghiệp trường có danh tiếng ở nước ngoài, hiện tại quay về nước phát triển sự nghiệp thành công, sắp tới có dự định kết hôn, tuổi tác cũng cỡ cậu, nhiều nhất là nhỏ hơn cậu một tuổi, cậu cảm thấy như thế nào, có muốn thử không?"

Hứa Cực bật cười lắc đầu trước vẻ mặt đầy mong đợi của Cố Minh Sinh: "Không cần đâu, tôi tạm thời chưa suy nghĩ đến chuyện này."

"Còn không suy nghĩ, mẹ cậu không phải đang giục cậu sao? Cậu còn không lo lắng, lo rằng cuối cùng cô độc một đời, 29 tuổi rồi đấy anh bạn à, cũng không còn trẻ nữa, đừng có chọn tới chọn lui cuối cùng chẳng chọn được gì."

Hứa Cực hỏi ngược lại: "Sao vậy, 29 tuổi già lắm sao?"

Hắn chỉ định nói rằng cũng có nhiều người hơn 30 tuổi rồi vẫn còn độc thân, nhưng Cố Minh Sinh lại nghe ra ý khác, y nhăn mũi rồi chợt nhận ra: "Ô…. Hóa ra là cảm thấy bản thân còn thanh xuân đầy mình, thích những cô gái trẻ đẹp cơ, chê cô gái nhà người ta lớn tuổi nên xấu xí đúng không?"

Hứa Cực đương nhiên không có ý này.

Nhưng mà nhắc đến xinh đẹp trẻ trung, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nghĩ đến ánh mắt long lanh sau khi say rượu cùng vẻ ngoài tuyệt diễm của bé mèo con kia. 

Chỉ một cái nhìn thoảng qua lúc gặp nhau ở cửa, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với đứa nhỏ chính là vẻ ngoài ưa nhìn, không có thêm gì nữa, chiếc mũ thật đúng lúc, hắn thậm chí còn không nhìn rõ ngũ quan của đối phương. 

Không ngờ thật tình cờ, rảnh rỗi ra ngoài hít thở không khí hai người lại một lần nữa gặp mặt nhau. 

Nhưng không thể không thừa nhận, thật sự có thể chiếm tiện nghi.

Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết uống không ít, lông mày không thoải mái nhăn lại, con ngươi sáng được bao phủ bởi một làn sương mờ ảo, thậm chí dáng vẻ say rượu còn đáng yêu hơn những người say khác.

Đôi tai dưới chiếc mũ là điều mà hắn không ngờ tới, lúc thiếu niên phản tổ cụp tai xuống cả người từ kiêu ngạo đều biến thành ngạo kiều, đến cả biểu cảm nóng nảy cũng được viết thành đáng yêu, khiến người khác không nhịn được muốn dùng tay xoa xoa nắn nắn.

Hứa Cực đối với việc muốn làm chưa từng băn khoăn gì nhiều, theo con tim tiến lên chạm vào một cái, cảm thấy được tăng thêm kiến thức mới. 

Ồ, thì ra đôi tai của con người phản tổ bị sờ là cảm giác này.

Cảm giác mềm mại mịn màng dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, cuộn tròn đầu ngón tay lại xoa xoa nó trong vô thức, ánh mắt tràn ngập niềm vui nhàn nhạt.

Cảm giác trong tay không tệ.

Thế là nửa đùa gật đầu thừa nhận: "Ừm, chính là thích trẻ trung xinh đẹp hơn."

Cố Minh Sinh cười nhạo: "Đồ lưu manh! Được rồi, tôi sẽ chờ xem cuối cùng cậu có thể ăn được cỏ non nào."

Dứt lời y đặt cái đĩa không xuống, đứng dậy vỗ tay thu hút ánh mắt của mọi người trong phòng riêng rồi nâng ly rượu lên: "Tới tới tới nào mọi người ơi, cuối bữa tiệc, chúng ta cùng đón giáo sư Từ tới tham gia nhóm giảng dạy quản lý đại học C của chúng ta, nửa năm tới mọi người sẽ là đồng nghiệp của nhau, vì tình hữu nghị cạn ly nào!"

Mọi người hào hứng cụng ly.

"Chào mừng, Từ giáo sư."

"Cạn ly."

"Sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn."

……

Khi kết thúc, đầu óc Cố Minh Sinh choáng váng đi không nổi nữa.  

Hứa Cực được gia sư đại học ủy nhiệm thay thế nửa học kỳ cho lớp quản lý kinh tế năm thứ ba của chuyên ngành C, tự cảm thấy rằng giáo sư không bàn bạc được, nhưng chỉ là xưng hô một cách lịch sự thôi, bởi vì đến vội vàng lại không quen ở khách sạn, vì vậy hắn tạm thời ở trong nhà người bạn tốt của mình - Cố Minh Sinh, nhiệm vụ chăm sóc chủ nhà say rượu đương nhiên đổ lên người hắn.

"Có còn muốn ăn đêm không? Dưới lầu gần nhà tôi có một quán nướng có mùi vị không tệ, gia vị cũng đầy đủ, đặc biệt là bò nướng, mùi vị cực kỳ ngon." Đầu óc của Cố Minh Sinh vẫn còn tỉnh táo, chỉ là lời nói muốn ép buộc.

"Không cần."

Hứa Cực từ chối, sau khi xuống xe thì bảo tài xế lái vào gara dưới hầm, tự mình đỡ Cố Minh Sinh đi vào khu dân cư.

Vào đến cửa thì có một cậu bé đi tới, khuôn mặt lạnh nhạt, mặc một chiếc áo thun đen không nổi bật, ban đầu Hứa Cực không hề chú ý đến đối phương, cho đến khi Cố Minh Sinh giơ tay mỉm cười chào hỏi trước: "Chào buổi tối tiểu Gia, sao giờ này rồi còn ra ngoài."

Người phía sau lễ phép gọi một tiếng: "Thầy Cố", bởi vì không quen biết Hứa Cực cho nên chỉ thoáng gật gật đầu với hắn.

"Mẹ em vừa tan ca về, em đi đón bà ấy."

"Ồ vậy đi đường cẩn thận, khai giảng gặp lại." Cố Minh Sinh dựa vào người Hứa Cực và vẫy tay chào tạm biệt, khi cậu ta đi ngang qua, Hứa Cực nhạy cảm nhận thấy cậu ta nhìn chằm chằm mình và đánh giá một vòng, thân là bán phản tổ nhân loại, hắn có thể tinh mắt nhìn ra được đối phương không phải cùng một loài với mình, hơn nữa dường như có địch ý với sự tồn tại của hắn.

“Người quen?” Hứa Cực thuận miệng hỏi Cố Minh Sinh.

"Dung Gia, học sinh của tôi." Cố Minh Sinh gật gù đắc ý: "Học trò tâm đắc, điểm số đều đạt tối đa, ngoại trừ lạnh lùng ít nói ra thì không có tật xấu nào cả."

Hứa Cực dìu y vào thang máy: "Người khác ưu tú chứ có phải cậu đâu. Cậu là thầy giáo môn tự chọn thì đắc ý gì chứ!?"

"Là một giáo viên thì đây là niềm vinh hạnh. Kẻ có tư tưởng chủ nghĩa tư bản như cậu không hiểu cũng là chuyện bình thường, đợi mấy ngày nữa cậu vào trường rồi, cảm nhận một chút bầu không khí khuôn viên trường thì sẽ biết thôi."

Nói đến đây, Cố Minh Sinh cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện mà mãi vẫn chưa nói với Hứa Cực: "Đúng rồi đúng rồi, suýt nữa thì quên, tình nghĩa anh em nên tôi nhắc cậu một điều, trong lớp chuyên ngành mà cậu thay thế có một đại minh tinh, người có cái tên là Bạch Ngải, nghe nói tính tình rất tự cao, thất thường và có vẻ không dễ hòa đồng, cậu nên chuẩn bị tinh thần trước khi đến lớp, đừng vừa đến đã bị chơi một vố."

Nghe như thế này thì đúng là tật xấu đầy mình, Hứa Cực - người luôn mơ hồ về lĩnh vực giải trí, hỏi một cách chân thành: "Người như vậy mà cũng có thể là minh tinh à?."

"Có thể chứ!" Cố Minh Sinh chỉ từng ngón tay một đếm với Hứa Cực: "Tính tình xấu thì đã sao, người có diện mạo có thực lực, có IQ cao có gia thế, tại cậu không biết thôi chứ bây giờ nhiều cô nàng thích kiểu này lắm, tính tình không tốt khó hầu hạ thì sao, chỉ cần ưa nhìn thì trong mắt họ có hung dữ thì họ đều cảm thấy đáng yêu hết, ây dù sao nói cậu cũng không hiểu, chỉ cần cậu nhớ rằng Bạch Ngải có thể không tốt lắm, sau lưng còn có lượng fan đông đảo, cậu đừng xung đột với cậu ta là được."

"Ừm." Hứa Cực cũng không quen đại minh tinh nào, đối với những việc này đều không bận tâm, đối phương có làm ra vẻ hay không cũng không liên quan đến hắn.

Cố Minh Sinh vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Bỏ trường hợp đặc biệt cực hiếm hoi này sang một bên thì làm giáo viên đại học khá dễ dàng. Các khóa học lỏng lẻo, sinh viên không cần cậu quản. Cậu chỉ thoải mái và nên có một kỳ nghỉ và thư giãn tâm hồn của cậu đang bị ăn mòn bởi tiền bạc và danh vọng "

Đây là lòng căm thù của kẻ giàu có hay chỉ là sự phàn nàn?

Hứa Cực đứng trước cửa cắm chìa khóa, lười so đo với kẻ say xỉn.

Cố Minh Sinh dựa vào tường chán nản nhấn chuông cửa, trầm mặc một hồi, đề tài lại quay lại lúc đầu, ngón trỏ chọc vào lưng Hứa Cực: "Anh bạn à, có muốn ăn đêm không? Dưới lầu có một quán nướng rất ngon, đặc biệt là xiên thịt bò, chỉ cần một ngụm là đầu lưỡi có thể nuốt xuống."

"Không muốn."

Hứa Cực ném người vào sô pha, hắn nới lỏng cổ áo và chuẩn bị đi tắm.

Sự bướng bỉnh của Cố Minh Sinh đối với việc ăn đêm cũng không thể dập tắt được, y đứng dậy lảo đảo đuổi theo vào phòng tắm, vặn nắm cửa, ló đầu vào: "Anh bạn à, anh bạn, có muốn ăn đồ nướng không?"

Bàn tay Hứa Cực đang cởi quần áo dừng lại, không thương tiếc đè lên đỉnh đầu của Cố Minh Sinh rồi đẩy người ra khỏi cửa: "Không, đi ra ngoài."

"Tôi muốn." Cố Minh Sinh bắt đầu giật khung cửa và hét lên: "Lão Hứa, tôi muốn ăn đồ nướng! Tôi muốn ăn xiên thịt bò, lão Hứa, lão Hứa Hứa!!"

Hai phút sau, Hứa Cực đen mặt đẩy cửa ra, trên người vẫn mặc chiếc sơ mi đen vẫn chưa kịp cởi ra. 

"Đợi đó."

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Cực: Vợ của tôi sao vẫn chưa ra mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro