Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân qua lại khiến Quý Hạ bị đánh thức. Không lâu trước đây, hắn vừa được cấp trên đề bạt, chuẩn bị đi liên hoan nhưng khi đến ven đường, nghe được có người gọi tên hắn, vừa quay đầu lại thì bị đồng sự là Lưu Võ đẩy về phía ô tô màu đỏ sậm đang lao tới.

Trong nháy mắt, Quý Hạ cảm thấy thế giới toàn màu đỏ, không phân biệt là màu máu của hắn hay là màu của chiếc xe chói mắt vừa đâm phải hắn.

Quỹ Hạ mở to mắt, cảm thán mạng mình chưa tuyệt. Chưa kịp cảm thán xong liền bị trang trí phòng làm cả kinh tới ngây người. Nơi này mang đậm phong vị cổ trang, giường hắn nằm bốn phía che kín màn lụa, bốn phía là bốn cây cột chống, mặt trên điêu khắc tinh mỹ, trang trí hoa lệ,.

Quý Hạ ngây người, cẩn thận tự vấn xem Z thị có cái bệnh viện nào cosplay như thế này không, giống cái điểm du lịch hơn là bệnh viện.

Hắn vục đậy, định đi ra ngoài xem, đột nhiên cảm giác bụng bị đau nhức. Cúi đầu, hắn phát hiện bụng mình bị quấn đầy vải bố màu trắng, chắc là dùng để cầm màu. Hắn rõ ràng bị tai nạn xe, cũng không bị thương ở bụng, sao lại có cuốn vải ở đây???

Hắn giãy giụa hạ nhớ tới nhìn xem bên ngoài, lại cảm giác bụng một trận đau nhức, hắn cúi đầu phát hiện chính mình bụng quấn lấy màu trắng bố, hẳn là dùng để cầm máu, chính là tai nạn xe cộ thương vì cái gì chỉ triền khối vải bố trắng đâu???

Không phải bị thương thì nên dùng băng gạc để thông khí sao? Bệnh viên nhà ai mà toàn lang băm thế này?

Không đợi Quý Hạ suy nghĩ cẩn thận, âm thanh mở cửa đã đánh động hắn. Theo tiếng cửa mở tiến vào là một người mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, trên tay bưng chén.

Trên khuôn mặt nam tử này mang đầy vẻ u sầu. Từ từ đã, HỒNG NHẠT???? Quý Hạ cảm thấy vị nhân huynh này cực kỳ cá tính.

Nam tử sau khi nhìn thấy Quý Hạ, lập tức đặt chén trên chiếc bàn tròn, vội vã tiến về phía hắn.

"Hạ Nhi, Hạ Nhi". Ngọc Lưu Li mở miệng gọi nhi tử của chính mình, chưa kịp tỉnh lại từ vui sướng vì nhi tử tỉnh lại liên dừng lại, có chút khó hiểu.

Vì cái gì nhi tử không giống với dáng vẻ si ngốc trước kia, rõ là bị thương ở bụng, sao giống như bị ảnh hưởng tới đầu óc vậy? Càng nghĩ, Ngọc Lưu Li càng thêm đau lòng.

"Hạ Nhi... là kêu ta? Quý Hạ thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía nam tử trước mắt, hỏi ra nghi hoặc của mình.

"Đúng vậy, Hạ Nhi, người đừng doạ mẫu phụ a, ngươi làm sao vậy?" Quý Hạ trực tiếp xem nhẹ ánh mắt lo lắng của người tự xưng là mẫu phụ của hắn, hồi tưởng từ khi nào mình có cái tên Hạ Nhi. Còn có, mẫu phụ là cái gì? Cái này ... càng nghĩ càng ngốc... chẳng có nhẽ...

Quý Hạ thử tính hỏi đến: "Xin lỗi, ngươi biết Trung Quốc sao?"

"Trung Quốc? Trung Quốc gì? Đó là tên người đâm ngươi bị thương sao?"

"Đâm bị thương? Đây là đâu? Mẫu phụ là cái gì?" Quý hạ không rõ, chính mình rõ ràng bị tai nạn xe cộ, sao người này lại bảo hắn bị đâm?

Những lời này đã doa tới Ngọc Lưu Ly, hắn có chút hoảng loạn: "Hạ Nhi, người đừng doạ mẫu phụ sợ, sao lại như thế này? Rõ ràng người chỉ bị tiểu thương thôi mà?"

Ngọc Lưu Ly đứng dậy, âm thanh mang chút run rẩy kêu lên với phía ngoài cửa: "Nguyên Nhất, Nguyên Nhất".

Ngoài cửa, một nam hài tử mặc bố phục màu xám vọt vào, cúi đầu: "Gia mẫu có gì phân phó?"

"Mau đi tìm Trương ngự y, Hạ Nhi thế nhưng không nhận ra ta!". Nguyên Nhất vừa nghe tới đây liền vội vã đi tìm Trương ngự ý, tới khi mồ hồi đầy đầu, hắn mới tìm thấy ngự ý đang ngồi thưởng trà tới nhàn nhã, thích ý ở phòng cho khách.

"Trương ngự y, mau đi cùng ta, thiếu gia nhà ta không nhận ra gia mẫu". Vừa nói, hắn vừa lôi kéo Trương ngự ý với tốc độ nhanh nhất phi tới gian phòng của Quý Hạ.

Đáng thương cho Trương ngự ý còn chưa nắm được tình huống rõ ràng đã bị lôi kéo chạy như điên. Vậy nên, hình ảnh đầu tiên mà Quý Hạ thấy được là Nguyên Nhất mồ hôi đầy đầu, phía sau lôi kéo một lão nhân gia mặc một thân quan phục màu xanh biển, thoạt nhìn có 5-60 tuổi, đầu đã chuyển sang màu muối tiêu. Lão nhân gia này tay phải cầm một chén trà rỗng tuếch, tay trái bị Nguyên Nhất nắm chặt, vẻ mặt kinh hồn chưa định, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Lão nhân này chính là Trương ngự ý trong miệng Ngọc Lưu Ly, Trương Hưng.

Trương Hưng giờ phút này có chút xúc động muốn đánh người. Hắn tốt xấu gì cũng là ngự ý đứng đầu hoàng gia, dù gặp phải người bệnh nặng nhất cũng không có bị chật vật như thế này. Giờ chỉ vì một tên nhóc bị xiên một nhát mà thiếu chút chạy tới tắt hơi, hắn chính là muốn nhìn xem tên ăn chơi trác táng này có bao nhiêu yếu ớt.

Có thể vừa rồi Trương ngự y bị lôi kéo chạy quá nhanh, cũng có thể là bị chén nước trà trong tay tạt vào, phần đầu cùng râu toàn bộ bị ướt, chật vật bất kham.

Ngọc Lưu Ly vừa. thấy Trương ngự ý tới, vội vàng mở miệng: "Trương ngự ý, ngươi mau nhìn xem Hạ Nhi, hắn không quen biết ta, nãy giờ toàn nói lời mê sảng".

Tới thời điểm này, Quý Hạ bỗng có cái ý tưởng lớn mật, có lẽ nào... hắn xuyên rồi???

Quý Hạ còn chưa tỉnh lại từ suy nghĩ chấn động này, Trương Hưng đã đi tới trước mắt hắn, nắm lấy tay phải bắt mạch, lại từ trong ngực lấy ra đồ nghề, nghiêm túc thực hiện chức trách dựa trên vọng, văn, vấn, thiết.

Sau khi tra xét một hồi, trong kiếp sống hành nghề này của mình Trương ngự ý chưa gặp tình huống này bao giờ. Xem mạch tượng đi, mạnh tượng bình ổn, xem sắc mặt đi, sắc mặt hồng nhuận, xem đầu đi, không có dấu vết va chạm với ngoại vật, KHÔNG SAI A, đây không phải là chưa bị diêm vương gọi sao, kéo hắn như trâu phi lại đây làm gì? Bộ xương già này liệu chịu được mấy lần lăn lộn như vậy hả?

Trương Hưng xoay người lại trả lời Ngọc Lưu Ly: "Quý gia mẫu yên tâm, vị này... Quý tiểu công tử không có gì trở ngại, nhưng như ngài nói, hắn không nhận thức này, điều này có thể do bị kinh hách mà dẫn tới chứng mất trí nhớ, thần sẽ khai một phương thuốc an thân dưỡng khí để tiểu công tử điều dưỡng mấy ngày. Ngài nên cùng tiểu công tử nói nhiều về chuyện trước khi, có lẽ sẽ nhớ ra gì đó."

Ngọc Lưu Ly trong có vẫn có chút bất an. Kinh hách dẫn tới chứng mất trí nhớ? Trương Hứng chả nhẽ nói Hạ Nhi nhà mình không hề can đảm, yếu đuối vô năng sao?

Nghĩ tới đây, Ngọc Lưu Ly liền từ giận, ngữ khí lạnh băng mà đáp lại Trương Hưng một câu: "Như vậy, đã làm phiền Trương ngự ý rồi".

Trương Hưng tỏ vẻ vô tội, hắn thật sự không có cái ý như Ngọc Lưu Ly suy nghĩ, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy Quý Hạ trừ bỏ ăn nhậu chơi bời thì không có việc gì nên hồn cả.

Sau khi tiếp thu ánh mắt cảnh cáo của Ngọc Lưu Ly, Hắn vọi vàng liên tiếng cáo từ, vội vàng hướng về phòng cho khách của Quý phủ đi đến.

Trương Hưng vừa đi vừa nghĩ, không hổ là Lâm Quốc đệ nhất đại tướng quân, trong nhà vừa có tiện nội hung hãn như Ngọc Lưu Ly, bên ngoài còn có thể trước mắt các vị quan lại khen gia phu, tuyệt không phải thường nhân a!

Trương Hưng không khỏi bội phục Quý Cao, vị này có gia nội hung hãn, lại có nhi tử bại gia. Quý Cao - tướng quân đang trấn tại biên cưng Bắc Mạc của Du Bắc quốc, cũng là phụ thân của Quý Hạ - không hiểu sao tự nhiên hắt xì một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro