CHƯƠNG 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Thu không thể đoán được tâm trạng hiện tại của Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy so với ngày thường trông yếu ớt vô cùng.

Cậu hoàn toàn không thể phân biệt được vui vẻ và không vui vẻ, cho rằng căn bệnh đang làm xáo trộn cảm xúc của Sở Ức Quy.

Phải làm gì bây giờ?

Tại sao Sở Ức Quy lại hỏi cậu như vậy?

Vạn Thu áp trán vào làn da nóng bỏng của Sở Ức Quy, nói: "Uống canh xong, người ấm lên, ngủ một giấc, anh đắp khăn cho em."

Sở Ức Quy trầm mặc thật lâu.

Cho đến khi Vạn Thu nghe được tiếng cười của Sở Ức Quy.

Cậu không nhìn thấy Sở Ức Quy, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khàn khàn và giọng mũi vì bị bệnh.

"Được." Sở Ức Quy đáp.

Vạn Thu đưa Sở Ức Quy trở lại giường.

Sở Ức Quy không cần cậu nâng dù cơ thể rõ ràng rất yếu.

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy nóng như một quả cầu lửa.

Cậu biết bị nhiệt độ thiêu đốt khó chịu như thế nào, nên không thể bỏ mặc Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy nằm trên giường, Vạn Thu đi vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh đặt cạnh giường, đắp khăn lên trán Sở Ức Quy.

Chiếc khăn lạnh lẽo mang theo hơi nước, dường như hơi ướt quá.

Những giọt nước theo trán Sở Ức Quy trượt xuống, như thể bản thân hắn đang đổ mồ hôi.

Sở Ức Quy dường như không muốn nhắm mắt lại, khép hờ hai mắt.

Vạn Thu hỏi: "Không ngủ được sao?"

Ánh mắt Sở Ức Quy có chút mơ hồ nhìn về phía Vạn Thu, nở nụ cười nhợt nhạt.

"Sẽ ngủ."

“Vậy để anh đọc cho em nghe một câu chuyện nhé?” Vạn Thu hỏi, đây là phương pháp thôi miên duy nhất mà cậu biết.

Sở Ức Quy nói: "Không cần đâu, anh trai, giường rất lớn, anh cũng nằm xuống đây đi."

Vạn Thu nghe theo lời Sở Ức Quy.

Vạn Thu không dám đến gần Sở Ức Quy, trong ký ức của cậu, nếu bị sốt, toàn thân sẽ rất đau.

Cảm giác đau đớn này thậm chí sẽ đau hơn khi bị đụng vào.

Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau mới đưa tay lật chiếc khăn đã trở nên ấm áp.

Vẻ mặt Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh, Vạn Thu không nhìn ra được hắn có buồn hay không.

Nhưng ít nhất hiện tại, có vẻ đang ổn định.

Sở Ức Quy luôn nóng bỏng.

Nhưng lại rất yên tĩnh.

Vạn Thu phải giặt khăn liên tục, đi đi lại lại có chút mệt mỏi. Nằm trên giường, cậu nhịn không được trộm chợp mắt một lát.

Nửa đêm, Dương Tiêu Vũ đứng dậy đi tới phòng Sở Ức Quy.

Muốn gõ cửa, nhưng phát hiện cửa hình như không đóng chặt.

Một ánh sáng yếu ớt phát ra từ bên trong. Dương Tiêu Vũ mở cửa, bước vào phòng Sở Ức Quy.

Trong căn phòng thiếu sáng, bà nhìn thấy hai thiếu niên trên giường.

Vạn Thu ngủ cạnh Sở Ức Quy.

Giữa hai thiếu niên có một khoảng cách.

Nhưng Dương Tiêu Vũ lại cảm thấy hai đứa trẻ này thực sự dựa vào rất gần nhau.

Nhìn Sở Ức Quy lúc này đang ngủ say, tâm tình Dương Tiêu Vũ vô cùng phức tạp.

Bà rất hiếm khi thấy được dáng vẻ Sở Ức Quy không hề phòng bị như vậy.

Không biết là vì bệnh tật, hay là vì Vạn Thu.

Dương Tiêu Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn miếng dán hạ sốt trong tay, suy nghĩ một chút rồi đặt nó lên đầu giường.

Bà lặng lẽ nắm tay Sở Ức Quy, cảm nhận nhiệt độ của Sở Ức Quy.

Dường như đã giảm đi rất nhiều, khi đầu ngón tay Dương Tiêu Vũ chạm vào cổ Sở Ức Quy để kiểm tra nhiệt độ, Sở Ức Quy dường như cảm nhận được.

"Ngủ đi, anh trai." Dương Tiêu Vũ nghe thấy tiếng nỉ non rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

Sở Ức Quy dường như chỉ nghĩ người bên cạnh mình là Vạn Thu.

Sau khi xác nhận thân nhiệt không quá cao, Dương Tiêu Vũ thu tay lại, nhìn hai đứa nhỏ của mình một lúc lâu.

Sau đó xoay người, cẩn thận rời khỏi phòng.

Khi chuẩn bị lướt qua cửa phòng Dương Tắc, Dương Tiêu Vũ tạm dừng lại.

Dương Tiêu Vũ cảm thấy mỗi hơi thở của mình đều là tiếng thở dài.

Hôm sau, Vạn Thu thức dậy đúng giờ, tính toán đến lớp.

Dù gần như một đêm không ngủ nhưng thiếu niên đang ở độ mười mấy vẫn luôn tràn đầy năng lượng.

"Bảo bối, hôm nay không cần đi học, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi." Dương Tiêu Vũ nói, nhìn sắc mặt của Vạn Thu, tuy sung sức nhưng có chút tái nhợt, đau lòng không thôi, "Lại trở về ngủ một lát đi."

Vạn Thu nghe nói đã xin nghỉ phép, người chưa bao giờ xin nghỉ phép như cậu thầm cảm thấy có chút chột dạ.

Nhưng nếu có thể...

Kỳ thật cậu cũng không muốn rời khỏi bên người Sở Ức Quy.

Em trai cậu vẫn là một người bệnh.

Người bệnh cần được chăm sóc.

Vạn Thu lặng lẽ chấp nhận chuyện không đi học.

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Vạn Thu đã đo nhiệt độ cho Sở Ức Quy.

Có vẻ như không còn nóng nữa.

Sáng nay bác sĩ riêng đến, sau khi nhìn thấy tình trạng của Sở Ức Quy chỉ kê đơn thuốc và dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý giữ ấm, nếu lại xảy ra vấn đề sẽ phải truyền dịch.

Dương Tiêu Vũ cũng muốn ở nhà, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, quyết định để mọi thứ cứ thuận theo bình thường.

Đúng như Sở Kiến Thụ nói, tất cả những điều bất thường của bà sẽ mang lại áp lực cho Vạn Thu.

Ở nhà có Bạch quản gia, Bạch quản gia chăm sóc người khác giỏi hơn bọn họ.

Bây giờ so với có người bầu bạn, Sở Ức Quy dường như cần nghỉ ngơi hơn.

"Hôm nay mẹ phải đi làm, con ở nhà chăm sóc em trai thật tốt nhé." Giọng nói của Dương Tiêu Vũ vẫn trìu mến như mọi khi.

Nhưng Vạn Thu đứng trước mặt bà dường như không có ý định rời đi.

"Mẹ." Vạn Thu hơi ngẩng đầu nhìn Dương Tiêu Vũ, "Hôm qua con không nên tự ý chạy ra ngoài, con xin lỗi."

Vạn Thu luôn biết khi nào nên xin lỗi.

Vạn Thu sẽ không để những điều mình làm sai trôi qua một cách qua loa.

Cậu vẫn sẽ chọn thời điểm thích hợp nhất và chủ động xin lỗi.

Dương Tiêu Vũ bất giác thở dài, dù có cố gắng che giấu thế nào đi chăng nữa, Vạn Thu vẫn sẽ nhìn thấy.

Dương Tiêu Vũ dùng hai tay nâng khuôn mặt Vạn Thu, nghiêm túc trả lời: "Không sao, bảo bối cũng không làm gì xấu cả, là mẹ đã phản ứng thái quá, bảo bối đừng lo lắng, con hiểu không?"

Dương Tiêu Vũ có thể nhận ra Vạn Thu đang quan sát bà như thường lệ.

Mà bà cũng thật lòng không muốn trách cứ Vạn Thu.

"Được, mẹ." Vạn Thu nghiêm túc đáp: "Trên đường cẩn thận."

Vẻ mặt của Dương Tiêu Vũ dịu đi nhiều.

“Vạn Thu nhà chúng ta quả thực là danh xứng với thực." Dương Tiêu Vũ nhịn không được hôn lên trán Vạn Thu, vui đùa để lại một vết son.

Dương Tiêu Vũ nói tạm biệt với Vạn Thu, chỉ là ở phía trước biệt thự, ánh mắt như có như không nhìn về phía Dương Tắc.

Dương Tắc chuẩn bị rời đi.

Nhìn qua hết thảy đều bình thường, nhưng không hiểu sao lại có vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng hơn thường ngày.

Dương Tiêu Vũ nhìn Sở Kiến Thụ, nhưng Sở Kiến Thụ dường như cũng không có ý định cùng Dương Tắc nói chuyện.

Cuối cùng Dương Tiêu Vũ chỉ có thể tạm gác lại những chuyện hỗn loạn trong gia đình.

Vạn Thu đứng ở cửa, nhìn Dương Tiêu Vũ cùng Sở Kiến Thụ rời đi.

Lần này người rời đi cuối cùng là Dương Tắc.

Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Dương Tắc.

Buổi sáng hôm nay vẫn âm u, mặt trời còn chưa ló dạng.

Cái bóng cao lớn của Dương Tắc đè nặng lên Vạn Thu như một ngọn núi.

Vạn Thu biết Dương Tắc không vui.

"Vạn Thu, anh đi đây." Dương Tắc cúi đầu nhìn Vạn Thu, hỏi: "Hôm nay có muốn anh mang về cho em thứ không?"

Giọng nói của Dương Tắc rất trầm.

Nhưng Vạn Thu vẫn nghe được trong giọng nói trầm thấp này có sự lạnh lùng khác hẳn thường ngày.

Vạn Thu muốn xin lỗi Dương Tắc.

Nhưng Vạn Thu cảm thấy hiện tại không phải lúc để xin lỗi.

Anh hai cậu nhìn qua không được tốt lắm.

Căng chặt, giống như một cây thước sắp gãy vì bị đè nặng ở cả hai đầu.

"Em..." Vạn Thu nghĩ nghĩ, nói: "Em muốn một quả bóng bay."

Dương Tắc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Loại bóng bay nào?"

"Bóng bay như phim hoạt hình 《 Trái cây tân thế giới 》."

Vạn Thu nói, nhưng chỉ là muốn cùng Dương Tắc nói chuyện.

"Được rồi." Dường như nhận được yêu cầu của Vạn Thu, vẻ mặt của Dương Tắc thoáng giãn ra.

Nhưng hắn vẫn không rời đi.

Vạn Thu cũng lặng lẽ đứng trước mặt Dương Tắc chờ đợi.

"Tối nay gặp lại, Vạn Thu."

Vạn Thu nhìn Dương Tắc lái xe đi.

Vạn Thu vô thức sờ lên chỗ vai Dương Tắc từng nắm lấy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thậm chí cậu còn cảm thấy khuôn mặt Dương Tắc méo mó hơn cả con ma khóc thút thít trong phim kinh dị.

Vạn Thu không biết tại sao.

Mặc dù mọi thứ bây giờ có vẻ bình thường nhưng Vạn Thu không có cách nào tự lừa dối mình được nữa.

Mọi chuyện đang diễn ra trước mắt cậu.

Đều không bình thường.

Vạn Thu quay lại bên cạnh Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy ở trong phòng ngủ ăn sáng, lại không rời giường.

Khi Vạn Thu vào phòng, cậu nhìn thấy Sở Ức Quy mặc áo khoác mỏng, tựa vào đầu giường xem điện thoại.

Vạn Thu đã mang điện thoại và vòng tay của mình về, vẫn luôn mang bên người, không dám lén bỏ chúng xuống nữa.

"Lý Thước gửi cho em một tin nhắn, nói anh chưa trả lời tin nhắn của Phó Chính Vũ." Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu liền nói.

Vạn Thu sửng sốt, mở điện thoại ra. Quả nhiên, cậu nhìn mấy tin nhắn do Phó Chính Vũ gửi đến.

Ngoài ra còn có những cuộc điện thoại.

Vạn Thu cầm điện thoại, không biết có nên trả lời hay không.

"Em đã giúp anh nói với Lý Thước, nhờ cậu ta nói với Phó Chính Vũ rồi, bây giờ Phó Chính Vũ vẫn đang đi học, có lẽ sẽ không dùng điện thoại." Sở Ức Quy nói với Vạn Thu.

Ngay cả khi bị bệnh, Sở Ức Quy vẫn có thể giải quyết được những việc mà Vạn Thu không biết làm thế nào.

Thật giống như không gì không làm được.

Nhưng Sở Ức Quy cũng không phải toàn năng, sẽ bị bệnh.

Vạn Thu ngồi ở bên giường, có chút trầm mặc.

Rõ ràng lần này chuyện gì cậu cũng không làm được, thậm chí còn khiến gia đình trở nên kỳ lạ.

Sở Ức Quy đột nhiên nói: "Cảm ơn anh, khi em cần anh, anh vẫn luôn chăm sóc em."

Vạn Thu sửng sốt.

Cậu mím môi, không biết nên đón nhận lời cảm ơn này như thế nào.

Sắc mặt Sở Ức Quy có chút tái nhợt, nhưng bởi vì cơn sốt đã hạ nên suy nghĩ của vẫn rõ ràng.

"Anh, đây không phải lỗi của anh." Sở Ức Quy nghiêm túc nói: "Nếu anh cảm thấy chuyện lần này là lỗi của anh, tức là đang trách em sao?"

Vạn Thu đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười dịu dàng của Sở Ức Quy.

"Nếu không phải vì sinh nhật em thì anh cũng sẽ không..."

"Không..." Ánh mắt Vạn Thu rất mơ hồ, càng nôn nóng hơn bởi những lời nói trói chặt suy nghĩ của cậu, "Không phải như vậy, không phải..."

Vạn Thu vội vàng muốn phản bác.

Nhưng lại không thể tìm được từ nào chính xác hơn để phản bác.

Sở Ức Quy dường như cố tình làm cho Vạn Thu lo lắng.

Trong lúc hỗn loạn, Sở Ức Quy mỉm cười.

Tiếng cười khàn khàn mát lạnh.

"Anh xem, nếu em tự trách em thì anh cũng sẽ không vui phải không?"

Vạn Thu mở miệng, không cách nào phản bác.

Em trai cậu luôn nói những điều đúng đắn.

"Cho nên anh trai, không cần tự trách mình, đây không phải chuyện gì sai."

Vạn Thu hồi lâu không trả lời.

Nhưng sự lo lắng đang quấn chặt cảm xúc cậu dường như đã dần dần rút đi.

"Anh trai, kéo rèm lại đi, hôm qua chúng ta đều ngủ không ngon." Sở Ức Quy nói.

Rèm cản sáng có tác dụng cản sáng rất tốt, một khi đóng lại sẽ khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Sở Ức Quy nhìn ánh đèn không mấy sáng: "Hôm nay trời cũng nhiều mây, có tuyết không?"

Vạn Thu lắc đầu, cậu không biết.

"Anh trai." Sở Ức Quy vỗ vỗ bên cạnh giường.

Vạn Thu theo động tác của Sở Ức Quy, nằm xuống bên cạnh hắn.

Sở Ức Quy cũng nằm xuống, ban ngày bọn họ vẫn nằm chung một giường.

"Tới trò chuyện thôi miên sao?" Giọng nói của Sở Ức Quy vì bệnh mà khàn khàn, nhưng lại cố ý mang theo âm điệu nhẹ nhàng trêu chọc nói với Vạn Thu.

Bàn tay Vạn Thu lặng lẽ siết chặt chăn bông.

Vạn Thu vẫn còn nhớ những gì Sở Ức Quy nói bên tai cậu ngày hôm qua.

Sở Ức Quy nằm trên chăn, không nhìn Vạn Thu mà nói: "Anh, anh có bao giờ đánh mất thứ mình trân trọng chưa?"

Vạn Thu sửng sốt, nhất thời không nhớ ra được.

Mọi thứ cậu nhận được đều được cậu trân trọng.

Sở Ức Quy cũng không muốn câu trả lời của Vạn Thu.

"Anh trai lạc mất, đã ảnh hưởng rất lớn đến tất cả mọi người, dù là ba mẹ, anh cả hay anh hai."

Kỳ thật Sở Ức Quy không biết chi tiết về chuyện Vạn Thu lạc mất này.

Khi đến Sở gia, Sở gia đã là dáng vẻ đó rồi.

"Chuyện anh trai lạc mất là nỗi đau của tất cả mọi người, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác."

Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn Vạn Thu.

"Cảm giác tội lỗi và thống khổ tích tụ từng chút một, dần dần sẽ lấn át một người bình thường."

Vạn Thu cái hiểu cái không.

"Anh trai, nếu như..." Sở Ức Quy há miệng, mang theo một chút ích kỷ, dò hỏi: "Nếu anh mất em thì sao?"

Nháy mắt, câu hỏi này khiến Vạn Thu lập tức hiểu được lời của Sở Ức Quy.

Cậu mất Sở Ức Quy?

Khi còn chưa hiểu cái chết là gì, cậu cho rằng mình đã mất bà ngoại.

Lúc đó cậu cảm thấy như thế nào?

Không hiểu, không rõ.

Bây giờ Vạn Thu vẫn luôn nhớ về bà ngoại.

Bà là một phần rất quan trọng trong cuộc đời Vạn Thu.

Rất khó chịu.

Vạn Thu không thể diễn tả được cảm giác đó, giống như nước từng chút một tích tụ trong cơ thể, tràn lên phổi, khiến cậu không thể thở được.

Nếu đổi thành Sở Ức Quy...

"Anh." Sở Ức Quy cắt đứt trí tưởng tượng của Vạn Thu, "Anh không cần tưởng tượng, chuyện này cũng sẽ không xảy ra."

Vạn Thu phát hiện đôi mắt mình nhìn Sở Ức Quy có chút mờ mịt.

Cậu chớp chớp mắt, có thứ gì đó chảy xuống từ khóe mắt mình, để lại một vệt ẩm ướt và ấm áp.

Sở Ức Quy vươn tay, lau nước mắt cho Vạn Thu.

"Không sao, anh đã về rồi, chỉ cần anh về thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Vạn Thu nghĩ về người nhà mình.

Cảm giác ngột ngạt hít thở không thông kia chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy khó chịu, vậy những người khác rất lâu đều cảm thấy như vậy sao?

Vẫn luôn khổ sở như vậy sao?

"Anh, không cần suy nghĩ nhiều." Sở Ức Quy dùng giọng nói dẫn dắt Vạn Thu.

Vạn Thu thật thông minh.

Khi mới hiểu và tiếp nhận cảm xúc, luôn nhạy cảm trải nghiệm mọi thứ có thể không chút kiềm chế.

Sở Ức Quy cũng không hy vọng Vạn Thu hiểu quá rõ tình hình phức tạp hiện tại.

"Mẹ, rất tức giận sao?" Vạn Thu hỏi.

"Không phải, là rất lo lắng."

Giọng nói của Sở Ức Quy như đang thầm thì trước khi ngủ, bình tĩnh xoa dịu nỗi lo lắng của Vạn Thu.

"Ba cũng vậy phải không?"

"Ừm."

"Anh hai cũng vậy phải không?"

"Ừm."

Vạn Thu nghĩ đến Dương Tắc.

"Anh làm bọn họ lo lắng sao?"

"Ừm." Sở Ức Quy nói.

Có phải vẫn là lỗi của cậu không?

Nếu không phải vì cậu, những người khác cũng sẽ không lo lắng như vậy.

"Đó không phải lỗi của anh, cũng không phải anh làm chuyện anh không thể làm, bởi vì cảm xúc của mọi người đều có vấn đề, cho nên mới nhạy cảm hơn những người khác." Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu ngơ ngác ngước mắt lên.

Dường như hiểu, lại dường như không hiểu.

"Anh sẽ dần dần hiểu ra, chỉ cần một chút thời gian thôi." Sở Ức Quy nói.

"Mất bao lâu?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy cứng họng.

Vạn Thu nôn nóng.

Nếu hiểu sớm một chút, có phải sẽ tìm ra cách chữa trị căn bệnh này không?

"Anh trai, anh không cần làm gì cả." Sở Ức Quy nói: "Hiện tại có anh ở đây, chính là phương pháp chữa trị tốt nhất."

Vạn Thu không hiểu.

Vạn Thu chỉ có thể chọn tin tưởng Sở Ức Quy như mọi khi.

Cậu không cần làm gì cả.

Bởi vì em trai đã nói thế.

"Ừ." Vạn Thu đáp.

Cậu đã làm những việc khiến mọi người phải lo lắng.

Nhưng cậu tin việc mình làm không hề sai.

Chỉ là người nhà cậu dễ lo lắng hơn những người khác thôi.

Vạn Thu nhắm mắt lại, đêm mưa lạnh lẽo kia lại hiện ra.

Dương Tắc phẫn nộ hét lên với vẻ mặt dữ tợn.

Dù em trai nói không cần làm gì nhưng Vạn Thu vẫn không thể nào quên được lúc cậu đứng dưới sự kiềm chế của Dương Tắc, hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt của Dương Tắc.

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều.

Vạn Thu có vẻ còn mệt mỏi hơn cả hắn.

Dù mơ mơ màng màng, hắn vẫn cảm nhận được cảm giác mát lạnh khi Vạn Thu liên tục thay khăn cho hắn.

Khi nằm trên giường, cơn chóng mặt luôn hành hạ hắn đã tiêu tan đi rất nhiều.

Những giấc mơ hỗn loạn lúc nửa đêm đã biến mất vì có Vạn Thu ở bên cạnh.

Xuất phát từ tư tâm, Sở Ức Quy đã hỏi Vạn Thu nếu mất hắn thì sẽ thấy thế nào.

Thật ấu trĩ, hắn muốn thông qua lời nói để chứng minh sự tồn tại của mình.

Nhưng vào lúc đó, mọi cảm xúc  của Vạn Thu đều biến thành những giọt nước vô tri vô giác.

Hắn dùng ngón tay, chạm vào tình cảm mà Vạn Thu dành cho mình.

Ẩm ướt, ấm áp.

Nhanh chóng biến mất khỏi đầu ngón tay hắn, nhưng cảm xúc còn lưu lại lại thiêu đốt hắn.

Sở Ức Quy không nói quá nhiều với Vạn Thu.

Chuyện phức tạp như vây, Vạn Thu càng tiếp thu, sẽ càng trở nên hỗn loạn.

Anh trai hắn rất thông minh.

Anh trai hắn có một trực giác rất độc đáo.

Anh trai hắn bây giờ chỉ cần biết điều đơn giản nhất là đủ rồi.

--

Vạn Thu có một giấc mơ khó hiểu.

Cậu nhớ lại những ký ức hỗn loạn bị vứt sâu trong góc.

Trong mơ, cậu vẫn rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mức khó mà đọc được chữ hiện ra trong trí nhớ.

Nhưng những dòng chữ lộn xộn đó cứ từng chút một hiện ra, xếp chồng lên trước mắt Vạn Thu, rồi hiện lên khuôn mặt của Dương Tắc.

Vạn Thu không đọc được chữ, nhưng lại nhớ rõ biểu cảm trên khuôn mặt này.

Những lời nói dày đặc như con kiến xé nát Dương Tắc, Dương Tắc vẫn tồn tại, nhưng lại không thể giãy giụa trong cơn đau vì bị cắn xé, thậm chí không thể phát ra âm thanh.

Khi Vạn Thu mở mắt ra đã là buổi trưa.

Ngây ngốc nhìn vào không trung, Vạn Thu ngồi dậy.

Nếu…

Nếu những dòng chữ vẫn luôn ẩn sâu trong kí ức kia bị mọi người biết được thì sẽ như thế nào?

Nếu ba mẹ, anh cả và anh hai cậu nhìn thấy cậu trở về rồi oán hận bọn họ thì sẽ như thế nào?

Vạn Thu không thể tưởng tượng được.

Dù Vạn Thu có cố gắng đào sâu những mảnh vỡ trong ký ức của mình đến đâu, cậu cũng không nhớ nổi.

Có phải vì như vậy nên cậu mới lại bị bỏ rơi không?

Vì cậu đã làm tan nát gia đình mình.

Vì cậu mang ác ý đến những người thân trong gia đình, những người đang phải sinh tồn trong khoảng thời gian khó khăn.

Vạn Thu lắc lắc, quay đầu nhìn Sở Ức Quy.

Vươn tay chạm vào Sở Ức Quy, lại sốt nhẹ rồi.

Vạn Thu lập tức gọi cho Bạch quản gia, lần này cậu dùng miếng dán hạ sốt.

Nhưng Sở Ức Quy dường như không thích cảm giác dán miếng hạ sốt, trong cơn mơ màng lại kéo nó ra.

Vạn Thu đành phải dùng khăn lạnh.

Sở Ức Quy ăn không vào, nhưng dưới ánh mắt Vạn Thu, hắn vẫn ăn một lượng cơm như người bình thường.

Sở Ức Quy rất khi nói, khi bị bệnh hầu như đều im lặng.

Chỉ cần tỉnh dậy sẽ ngoan ngoãn uống thuốc ăn cơm.

Vạn Thu nhớ lại lúc Ninh Xảo Trân bị bệnh.

Ninh Xảo Trân thì ngược lại, khi bị bệnh rất ồn ào, không ngừng sai sử cậu làm đủ loại chuyện, còn luôn ghét bỏ cậu.

Vạn Thu đã từng nấu ba bữa liên tiếp dưới sự sai sử của Ninh Xảo Trân, nhưng Ninh Xảo Trân hầu như không ăn chút nào.

Người bệnh luôn có đủ loại biểu hiện khác nhau.

Nhưng Sở Ức Quy dường như không có.

Khi Vạn Thu bị bệnh, đầu óc cậu chỉ nghĩ tới chuyện ngủ.

Vạn Thu thắc mắc, có phải vì bọn họ là anh em nên mới có phần giống nhau không?

Khi những người khác chuẩn bị tan làm, cơn sốt của Sở Ức Quy đã giảm bớt.

Khác với buổi sáng, có lẽ đã ngủ đủ nên trạng thái tinh thần quả thực không tồi.

"Anh không ra phòng khách đợi ba mẹ tan làm sao?" Sở Ức Quy thậm chí còn trêu chọc Vạn Thu.

Vạn Thu nghiêng đầu quan sát Sở Ức Quy: "Em thấy khỏe rồi sao?"

"Đúng vậy, cũng không tệ lắm, khá thoải mái." Sở Ức Quy nói rồi đứng dậy.

Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy: "Không đi nghỉ ngơi sao?"

"Em nằm trên giường cả ngày rồi, cũng muốn đi đi lại lại, để căn phòng thoáng khí chút đi." Sở Ức Quy tìm áo khoác mặc vào, "Đi đi, anh trai, đi chờ ba mẹ tan làm."

Vạn Thu quan sát Sở Ức Quy.

Sắc mặt dường như đã tốt hơn rất nhiều.

Như thể sau khi bình phục một chút, ngoại trừ sắc mặt, mọi thứ sẽ giống như thường ngày.

Vạn Thu và Sở Ức Quy cùng nhau đợi ba mẹ tan làm.

Vạn Thu ngồi ở cửa, Sở Ức Quy ngồi ở phòng khách.

Dương Tiêu Vũ về đến nhà, sờ sờ trán Sở Ức Quy, Sở Ức Quy cũng rất ngoan ngoãn để Dương Tiêu Vũ chạm vào.

Sở Ức Quy dường như đã khá hơn nhiều, giống như ngày thường.

Tưởng chừng ban ngày yếu ớt đều là giả.

Dương Tắc trở về khá muộn, mang về bóng bay mà Vạn Thu muốn.

Những quả bóng bay đầy màu sắc lơ lửng trên không, khi Vạn Thu nhận lấy còn trộm nhìn Dương Tắc.

Chỉ là Dương Tắc dường như đang cố tình tránh né ánh mắt của Vạn Thu, nhìn đi nơi khác.

—————

Tháng 6 căm bách nha mn, tui ôn thi cái đã 🫶🏻🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro