Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bệ hạ nói sao?" Thẩm Úc không thuận theo cũng không có ý buông tha mà truy hỏi.

"Quý nhân, ngươi quản tốt chuyện của mình đi," Ngữ khí của Thương Quân Lẫm có chút không vui. "Không nên hỏi đến những việc không nên hỏi......"

"Ta đã biết." Thẩm Úc mỉm cười kết thúc đề tài.

Không khí lập tức an tĩnh lại, Thương Quân Lẫm không biết vì sao Thẩm Úc lại không tiếp tục nữa, nhưng trên hết hắn lại càng không rõ nguyên nhân vì sao đây chính là điều mình muốn, nhưng lại khiến tâm tình của bản thân rất không vui.

Cho dù là vào đông, cảnh sắc trong hoàng cung vẫn không hề có vẻ tiêu điều, ngược lại, khung cảnh lại mang một vẻ đẹp khác. Những gốc hoa được Nam Quốc tiến cống, dù trong thời tiết giá lạnh vẫn có thể sinh trưởng, cách đó không xa là những cây hồng mai diễm lệ. Nơi đây mùa hạ sở hữu vẻ đẹp đa dạng của hoa cỏ, vào đông vẫn mang dáng vẻ động lòng vô cùng khác biệt.

Hai người trầm mặc bước về phía trước, Thẩm Úc mãn nhãn nhìn cảnh trí bốn phía, bởi vì thân thể yếu, khi trời vào đông, đa số thời gian y chỉ có thể ở trong phòng, gặp một chút gió lạnh thì cũng phải nằm giường mười bữa nửa tháng. Mùa đông năm nay nếu không phải được Cố Thái Y điều dưỡng thân thể, thì làm gì có chuyện Thẩm Úc không chút băn khoăn ra ngoài đi dạo như thế này.

Tối hôm qua có tuyết rơi, nơi không có nhiều người qua lại đã trải một lớp tuyết màu trắng, Thẩm Úc vừa đi vừa đánh giá bốn phía, không có để ý rằng nam nhân bên cạnh vẫn dõi theo y.

"Trẫm không nói là bởi vì trẫm là hoàng đế, trẫm làm cái gì cũng không cần thiết phải giải thích với người khác".

Âm thanh lạnh nhạt truyền đến, bước chân Thẩm Úc khẽ lảo đảo một chút, đột nhiên ý thức được, dường như bệ hạ đang trả lời câu hỏi của mình.

Thẩm Úc dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ càng không nói, bọn họ sẽ càng thêm suy đoán, xuyên tác dụng ý của bệ hạ".

"Quý Nhân hình như rất quan tâm đến thanh danh của ta". Ngữ khí của Thương Quân Lẫm như đang trần thuật lại một sự thật.

"Ta với bệ hạ bây giờ là một thể, bệ hạ là phu quân của ta, quan tâm một chút đến thanh danh của phu quân mình chẳng phải là điều hết sức bình thường sao?"

"Ngươi chỉ là nghĩ như vậy?" Thương Quân Lẫm ý vị không rõ đánh giá Thẩm Úc.

Thẩm Úc sợ lạnh, hễ ra cửa đều phải mặc quần áo thật dày, thân hình thon gầy của thanh niên cho dù mặc tới mặc lui cũng không thấy mập mạp, mà càng đậm thêm khí chất hơn người của y. Ánh mắt của thanh niên trong suốt, biểu cảm bình thản, dường như lời nói trong miệng đều là những lời chân tâm, thực lòng.

"Vậy bệ hạ cảm thấy ta còn nghĩ như thế nào?" Thẩm Úc nghiêng đầu, "Thực ra,... bệ hạ cũng có thể cho là ta không nhìn được những việc họ làm, không muốn để bọn họ chết một cách tốt đẹp đi".

Ánh mắt Thẩm Úc thâm sâu, kiếp trước đám người Việt Vương chính là dựa vào việc tích tiểu thành đại, âm mưu lật đổ Thương Quân Lẫm. Nói thật, y cũng chẳng để ý ngôi vị hoàng đế cuối cùng rơi vào tay ai, chỉ là nếu y còn sống một ngày, Việt Vương cũng đừng hòng giống như kiếp trước, đạt được vương vị.

Ở bên ngoài đã khá lâu, mặt Thẩm Úc bị lạnh đến đỏ bừng, Thương Quân Lẫm duỗi tay khẽ chạm vào: "Tâm ý của Quý Nhân trẫm cảm nhận được".

Thẩm Úc:???

Không phải, thế nào là cảm nhân được thâm ý của ta?

"Quý nhân không cần ngượng ngùng, tâm ý của ngươi với trẫm, trẫm đã sớm biết được,..." Bỗng nhiên phản ứng được đó là thông tin Ẩn Long Vệ âm thầm điều tra được, Thương Quân Lẫm thay đổi đề tài, "Chuyện này trẫm theo ý Quý Nhân".

Thẳng đến khi trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc vẫn không hiểu được lời nói của Thương Quân Lâm, thái độ của hắn là như thế nào, cũng bởi vì chuyện này, mà y quên hỏi luôn về chuyện hồi kinh của phiên vương.

"Thôi, để lần tới hỏi lại". Thẩm Úc lẩm bẩm.

"Quý Nhân, đây là quy trình cung yến đã được sửa lại, mời ngài xem qua."

Thẩm Úc cầm tới tay, cẩn thận xem một lần, nói: "Phân phó xuống đi, cứ theo quy trình này mà sắp xếp".

"Tuân mệnh".

Cung nhân lui ra sau, Thẩm Úc đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra nơi xa xa.

Ngọc Chương Cung cách cung điện của đế vương không xa, không biết người ban đầu thiết kế Ngọc Chương Cung suy nghĩ như thế nào, đứng ở vị trí của Thẩm Úc hiện tại, vừa có thể nhìn được một góc của tẩm cung đế vương, mặc dù không thấy rõ người, nhưng dùng vật để nhớ người cũng đã đủ.

Đứng một lát, gió thổi có chút lạnh, bèn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Kiếp trước Thẩm Thanh Nhiên tiến cung cũng không được phong vị Quý Nhân, không được tham gia cung yến, mà Thẩm Úc càng không thể tham gia, đối với những việc phát sinh trong cung yến hoàn toàn không biết gì cả.

Quy trình cử hành cung yến rườm rà, cũng may Thẩm Úc đã có kinh nghiệm ở kiếp trước, bên cạnh có Lễ Bộ hỗ trợ hết mực, nên cũng có thể nói là thuận tay.

Gần đến ngày sinh thần của Hoàng Đế, Phương Quân công bố tin tức khiến người nghe lạnh gáy. Lúc này Thương Quân Lẫm không muốn giấu giếm nữa, nên chỉ tốn vài ngày toàn bộ bá tánh cùng chúng quan viên gần như đã biết được toàn bộ chuyện này.

Hệt như tình cảnh của các quan viên khi mới biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của mọi người là không thể tin tưởng, Trương ngự sử từ trước đến nay nổi tiếng là người liêm chính, trọng danh dự, ấn tượng của bá tánh trong kinh thành đều rất tốt, đột nhiên biết sau lưng hắn làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy, tất nhiên là không thể tin tưởng.

Nhưng, chứng cứ được triều đình đưa ra quá đầy đủ, sự thật rợn người đã bày ra trước mặt, bọn họ không muốn vẫn phải tin.

"Cho nên Trương ngự sử bị bắt giam không phải bởi vì hắn chọc giận vị kia, mà là bởi vì bản thân hắn mang trọng tội không thể tha sao?"

"Nhưng...... Nói như vậy, tại sao ngay từ đầu lại không công bố những tội danh này?"

"Vị kia làm như vậy tất nhiên là có đạo lý, các ngươi thử nghĩ xem, sau khi Trương ngự sử bị tống giam, không phải còn bắt thêm vài đồng mưu của hắn sao?"

"Đúng vậy, ít nhiều bệ hạ vẫn anh minh thần võ hơn, đã sớm đoán được có người muốn cướp ngục, bày bố thiên la địa võng đem những người đó một lưới bắt hết."

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, mấy người dẫn hướng của dư luận liếc nhìn nhau, lặng lẽ rời khỏi đám người.

Mấy người này là được Thẩm Úc hạ lệnh tới làm việc, tuy Thẩm Úc đang ở trong hoàng cung, nhưng hạn chế cũng không lớn, thủ hạ của y có một nhánh chuyên làm những việc bí mật không lộ mặt, mặc dù quy mô không lớn, nhưng làm những việc như vậy ở kinh thành cũng không khó.

"Công tử, việc ngài phân phó đã làm ổn thỏa'. Mộ Tịch rót đầy chén trà cho Thẩm Úc, thấp giọng nói.

"Tình huống bên ngoài như thế nào?" Thẩm Úc nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm.

"Tất cả vẫn như cũ, chỉ có,..." Mộ Tịch lộ vẻ mặt khác lạ, "Nhị thiếu gia bị đánh gãy chân, lại còn không biết vì sao mà chọc giận hầu gia, bị hầu gia tức giận hạ lệnh cấm túc".

Thẩm Úc đột nhiên nghĩ tới ngày đó Thương Quân Lẫm từng hỏi, có muốn hắn xả giận thay cho mình hay không, theo trực giác của Thẩm Úc, chuyện của Thẩm Thanh Nhiên ắt sẽ có liên quan đến mình. Chỉ là, Thương Quân Lẫm là vua một nước thật sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà để tâm, thay mình xả giận sao?

Tâm tình của Thẩm Úc phức tạp, buông chén trà, hỏi: "Ngươi có biết tại sao Thẩm Thanh Nhiên lại bị ngã hay không?"

Mộ Tịch lắc đầu: "Người của chúng ta không tra được nguyên nhân, nô tỳ sẽ bảo bọn họ tra xét cẩn thận."

"Không cần." Thẩm Úc vuốt ve miệng ly trà, nếu thực sự việc này là Thương Quân Lẫm làm, điều tra lại cũng không nhất định có thể tra ra được cái gì.

"Ừm... Ngươi nói, ta làm huynh trưởng, nghe nói đệ đệ bị ngã gãy chân, có phải nên cho người đi thăm hỏi một chút?"

"Nếu công tử phái người đi, hầu gia cùng nhị công tử nhất định sẽ rất vui mừng". Trong mắt Mộ Tịch hiện lên một ít giảo hoạt, rời phủ lâu như vậy, Thẩm Úc phái người đi thăm hỏi, Trấn Bắc Hầu gia khẳng định là hoan nghênh, còn về nhị công tử, không vui cũng phải giả bộ vui mừng đi.

Trước kia ở hầu phủ, ỷ vào Như phu nhân được sủng ái, nhị công tử không ít lần khi dễ thiếu gia nhà nàng, những đồ được phân để sinh hoạt hàng ngày trong phủ cũng phải đoạt, Mộ Tịch đã sớm nhớ kỹ chuyện này.

"Được, ngươi an bài đi." Cũng không thể để Trấn Bắc Hầu quên rằng, hắn còn có một đích tử bị đưa vào cung, dù là sau khi Thẩm Úc rời đi, y cũng không vui khi nhìn thấy hình ảnh Trấn Bắc Hầu, Như phu nhân cùng Thẩm Thanh Nhiên một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc.

"Đúng vậy". Trong lòng Mộ tịch hiện lên vô số cách có thể làm người của hầu phủ trở nên khốn đốn, nhưng lại phủ định từng cái một, nàng liên tưởng đến một cách có thể làm cho người hầu phủ khổ sở, trả đủ lại những gì bọn họ đã từng làm, nhưng bọ họ lại không có cách nào có thể lên án.

"Hôm nay sao Cố Thái Y không lại đây?" Thẩm Úc đột nhiên nhớ tới, Cố thái y hình như đã mấy ngày không có qua đây.

"Mấy ngày trước Cố thái y xin nghỉ, nói là trong nhà có tiểu hài tử gây chuyện, muốn đi giải quyết một chút". Mộ Tịch mang bát thuốc ấm tới, "Trước khi Cố thái y rời đi có dặn nếu công tử có cần thêm dược liệu, hay có yêu cầu gì, có thể mang tín vật mà thái y lưu lại, tùy thời đi tìm hăn".

"Chuyện là như thế nào..." Thẩm Úc nhớ tới, khoảng thời gian trước Mộ Tịch bị Thương Quân Lẫm dọa một trận, y phải cố ý cho nàng nghỉ, mà về sau cũng không thấy Cố thái y đến Ngọc Chương Cung, chắc hẳn mọi việc phát sinh trong thời gian kia.

Mộ Tịch nói cũng nghiệm chứng phỏng đoán của y.

"Là nô tỳ sai, nô tỳ vốn định tìm thời gian thích hợp nói với công tử, nhưng......" Nhưng mấy ngày nay không biết sao, bệ hạ rảnh một chút lại đến Ngọc Chương Cung. Mộ Tịch sợ lại giống như lần trước, nên vẫn không tìm được cơ hội nói cho Thẩm Úc.

"Không có việc gì, Cố thái y nói muốn ta đến chỗ nào tìm hắn?"

"Một hiệu thuốc ở phía tây kinh thành".

Hiểu biết của Thẩm Úc với Cố thái y toàn là từ miệng người nọ ở kiếp trước, y thậm chí còn không biết cụ thể thời gian nào thì Cố thái y bị định tội, hỏi Mộ Tịch cũng là vì lo lắng ở thời điểm y không biết, Cố thái y gặp phải sự việc tương tự như kiếp trước.

Không nghĩ tới, lúc này Cố thái y cũng đang cảm thấy sợ hãi.

Bên trong tiểu viện yên lặng, một thiếu niên mặc trang phục màu đen đang luyện kiếm, thanh niên mặc thường phục màu lam nhạt nhìn về thiếu niên trong tiểu viện với ánh mắt nhu hòa, trong lòng cảm thấy may mắn không thôi.

"Ca!" Phát hiện Cố thái y, thiếu niên thu kiếm chạy tới.

Cố thái y vuốt mái tóc ướt mồ hôi của thiếu niên: "Ngày mai ta phải về hồng cung, ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà không được gây chuyện."

"Ca lại muốn đi chiếu cố vị Quý Nhân kia sao?" Thiếu niên bĩu môi.

"Không được vô lễ, Quý Nhân là ân nhân của vi huynh, ngươi cũng cần phải kính trọng y". Biết đứa nhỏ này ương bướng, Cố thái y đem sự việc phát sinh mấy ngày nay ra nói.

"Đệ cũng không biết huynh gặp chuyện nguy hiểm như vậy". Thiếu niên sau khi nghe xong sợ hãi không thôi, ôm lấy eo thanh niên, thanh âm rầu rĩ, "Thẩm Quý Nhân sau này chính là ân nhân của Cố Hoài ta".

Mà ở nơi Cố thái y không nhìn thấy, trong mắt Cố Hoài hiện nên một mảnh u ám.

Giữa trưa, trong cung ngự trù làm điểm tâm, điểm tâm màu trắng hình hoa mai, mùi thơm nịnh mũi, ngọt mà không đắng, Thẩm Úc không nhịn được mà ăn nhiều một chút, nên có chút no, bèn ra ngoài đi dạo cho tiêu thực.

Khi Thương Quân Lẫm tới thì nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Thẩm Úc, thuận thế đi qua đem người ôm vào lòng, Thẩm Úc dựa vào người hắn, mượn lực để hắn đỡ mình đi.

Thương Quân Lẫm: "Mệt mỏi thì đi vào nghỉ ngơi."

Thẩm Úc lắc đầu: "Ta đang đi dạo để tiêu thực, ăn có chút no."

"Trẫm còn đang không hiểu ngươi bị làm sao," Trong mắt Thương Quân Lẫm hiện lên ý cười, "Hóa ra là do ăn quá no?"

"Tất cả là do ngự trù bệ hạ đưa tới làm điểm tâm quá ngon". Thẩm Úc giả vờ oán giận.

"Vậy trẫm đem hắn điều đi?" Thương Quân Lẫm cúi đầu tới gần.

"Không được, ngài đã tặng cho ta thì chính là của ta......" Thẩm Úc vội vàng quay đầu lại, thanh âm chợt biến mất.

—— Môi hắn vừa lúc đụng tới chiếc cằm của Thương Quân Lẫm.

Hai người đều ngây ngẩn cả người.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-07-09 15:15:34~2021-07-10 20:04:01 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: √ 22 bình; gió lốc, tiểu á á 10 bình; dâu tây bạo quả hơi 5 bình; dâu tây tỏi giã 3 bình; A Hoàng, mạch nhược y, chư tương phi tương 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro