Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Thương Quân Lẫm tới Trấn Bắc Hầu phủ là tin tức bảo mật, Trấn Bắc Hầu biết hoàng đế không muốn lộ ra chuyện này, bởi vậy cùng không nói cho mọi người trong phủ.

Mẫu tử Thẩm Thanh Nhiên chỉ biết được tin tức Thẩm Úc hồi phủ, nhưng căn bản không có khả năng nghĩ đến việc hoàng đế tự mình bồi Thẩm Úc về phủ Trấn Bắc Hầu.

Ngoại trừ Trấn Bắc Hầu, trong hầu phủ chẳng mấy ai biết được diện mạo của hoàng đế. Như di nương vốn không có đủ tư cách tiến cung, nên cũng không được chứng kiến tận mắt long nhan của hoàng đế.

Đây lại là lần đầu tiên Thương Quân Lẫm đến hầu phủ, do đó hạ nhân đều không biết mặt hắn, nghe được lời chất vấn của Thẩm Thanh Nhiên, liền không tự chủ được mà đem ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía hắn.

Thẩm Thanh Nhiên nói câu kia chẳng qua là lời nói bộc phát trong lúc nóng giận. Nói xong cũng cảm thấy không ổn, nhưng hắn không ngờ tới, Thẩm Úc sau khi bị hắn nói toạc ra như thế lại càng không kiêng nể chút gì mà thân mật với nam nhân.

Không màng tới những ánh mắt khác thường của người khác, Thẩm Úc dựa cả người vào ngực Thương Quân Lẫm, Thương Quân Lẫm theo bản năng duỗi tay bảo vệ hắn.

"Thẩm Úc, ngươi sao có thể không biết liêm sỉ như thế?" Như di nương bày ra dáng vẻ trưởng bối dạy dỗ con cái trong nhà, "Ngươi hiện tại đã tiến cung trở thành người của bệ hạ, sao lại có thể lấy cớ hồi phủ mà ra ngoài lén gặp tình lang? Ngươi không vì chính mình thì cũng phải nghĩ đến hầu phủ chứ, nếu bệ hạ trách tội xuống dưới, chẳng lẽ ngươi muốn kéo toàn bộ hầu phủ làm đệm lưng sao?"

Nhìn như là đang dạy dỗ con cháu trong nhà, kỳ thật mỗi câu lại mang ác ý nồng đậm.

Như di nương dám nói như vậy, là bởi vì bà ta và Thẩm Thanh Nhiên đều biết, trước khi tiến cung Thẩm Úc từng có mối quan hệ vô cùng thân mật với một vị 'bằng hữu', lúc đầu y chống cự việc tiến cung như vậy, cũng là vì người này.

Chiếu theo biểu hiện điên cuồng trước khi tiến cung của Thẩm Úc, bọn họ không chút nghi ngờ mà phán định, Thẩm Úc hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện như lén gặp tình lang. Nói không chừng ngay từ lúc đầu y đã có chủ ý như vậy, nếu không vì nguyên nhân này thì làm sao có thể giải thích được việc thái độ của Thẩm Úc đột nhiên chuyển biến, ngoan ngoãn tiến cung.

Tự cho mình đã tìm được ngọn nguồn mọi chuyện, Như di nương nói chuyện cũng kiên cường hơn.

"Thẩm Úc, không phải là di nương muốn nói ngươi, ngươi......"

"Ngươi cũng biết chính mình chỉ là di nương sao," Thẩm Úc ngữ khí vừa chuyển, "Xem ra còn biết thân phận của chính mình, bằng không ta còn tưởng rằng Như di nương sắp thành chính thất phu nhân của phủ Trấn Bắc Hầu đấy".

Thẩm Úc nhấn mạnh vào hai chữ "Di nương", ngữ khí tràn đầy châm chọc, Như di nương che lại lồng ngực đang phập phồng vì tức, mắt đỏ lên.

Thẩm Úc rất có hứng thú mà thưởng thức sắc mặt lúc trắng lúc đỏ của Như di nương, nghiêng đầu cọ cọ Thương Quân Lẫm: "Cho dù ta không phải là Quý Quân do bệ hạ đích thân phong thì cũng là đích tử của hầu phủ, một di nương như ngươi sao có thể gọi thẳng tên húy của ta, A Lẫm, ngươi nói có phải không?"

A Lẫm.

Đây là lần đầu tiên Thương Quân Lẫm nghe thấy Thẩm Úc gọi hắn thân mật như vậy, đầu quả tim run của hắn rẩy, mi mắt rũ xuống, lông mi thật dài che khuất đi đôi mắt, thanh âm trầm thấp tràn đầy dịu dàng: "Ừm, nàng cần phải tôn trọng ngươi".

Hai người không coi ai ra gì mà thân mật, một màn này hung hăng kích thích đến Thẩm Thanh Nhiên, hắn bắt lấy chăn miễn cưỡng ngồi dậy: "Ngươi chính là tới để chê cười ta sao!? Ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ mà làm xằng làm bậy, ta thật sự muốn nhìn, chờ bệ hạ biết được việc ngươi làm, trách tội xuống dưới ngươi sẽ rơi vào kết cục gì?"

"Việc của ta không khiến ngươi phải nhọc lòng, nếu quả thật ta chọc giận bệ hạ, dưới cơn thịnh lộ mà người trút giận xuống, thì hầu phủ có một người liền phải tính vào một người, tất cả đều phải chịu khổ cùng ta, so với việc lo lắng cho ta, ngươi nên lo lắng cho chính ngươi trước đi."

"Thẩm Úc! Ngươi, chính là ngươi cố ý đi!"

"Đúng vậy, ngươi xem, hoặc là các ngươi giúp ta giấu giếm không cho bệ hạ biết, hoặc là toàn gia cùng bị định tội, nếu như vậy cũng xem như không có ai bị cô đơn". Thẩm Úc thưởng thức ngón tay của nam nhân, không chút để ý nói.

"Ngươi không thèm quản hắn sao?" Thẩm Thanh Nhiên bị thái độ của Thẩm Úc làm cho tức điên lên, quay đầu nhìn về phía nam nhân đang làm ra những động tác thân mật với Thẩm Úc: "Ngươi biết rõ hắn là người của bệ hạ, vì cớ gì lại không màng đến tương lai của bản thân mà cùng hắn vụng trộm ở bên nhau?!"

Thương Quân Lẫm cười một tiếng, vuốt mái tóc đen dài của Thẩm Úc, cảm xúc mềm mượt hệt như đang vuốt tơ lụa: "Hắn còn nguyện ý ở bên cạnh ta, ta đã thực thỏa mãn rồi".

"Ngươi không sợ vì chuyện này mà toàn gia bị định tội sao?" Thẩm Thanh Nhiên không thể tin tưởng được mà trừng lớn hai mắt, sao nam nhân khí độ bất phàm bậc này lại là kẻ não tàn si tình như vậy chứ.

"Chỉ cần để cho y vui, ta như thế nào đều không sao cả." Thương Quân Lẫm nhìn chăm chú vào người thanh niên trước mặt, ánh mắt nhu hòa, tựa như trong mắt, trong lòng hắn chỉ có duy nhất Thẩm Úc.

"......" Thẩm Thanh Nhiên bị làm cho khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời, nhưng lại nhịn không được mà bắt đầu ghen ghét, người hắn thích, khi hắn bị bệnh thì không thấy tăm hơi, không để lại bất cứ lời nhắn gì, cũng chưa từng một lần lại thăm hắn, vì cái gì mà Thẩm Úc lại có thể dễ như trở bàn tay, nhận được tình yêu của hai nam nhân ưu tú như vậy?!

Rõ ràng hắn mới là người xuyên việt, hắn mới là vai chính của thế giới này!

"Có phải ngươi đang rất hâm mộ ta, à, không đúng, là đang ghen ghét ta đi?" Thẩm Úc bước tới, thanh âm nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng lại mang theo khí lạnh: "Có phải ngươi đang thực bất bình, cảm thấy ta đoạt mất cơ hội tiến cung của ngươi? Phải chăng ngươi cũng đang nghĩ, nếu lúc trước người tiến cung là ngươi, vậy hiện tại tất cả những thứ ta có đều sẽ là của ngươi?"

"Ta không có......" Thẩm Thanh Nhiên nhịn không được mà biện giải, âm thanh của hắn cực nhỏ, tại thời điểm giằng co cùng Thẩm Úc, thái độ của Thẩm Úc làm hắn sợ hãi không nhẹ.

"Không, ngươi chính là nghĩ như vậy," Thẩm Úc nắm cằm hắn, khiến cho tầm mắt của hắn đối diện với mình, "Đôi mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi ghen ghét thân phận đích tử của ta, ghen ghét ta gặp được nam nhân tốt như vậy, ghen ghét ta......"

"Ngươi im miệng!" Thẩm Thanh Nhiên chật vật quay đầu đi, đẩy Thẩm Úc ra xa.

Lời nói của Thẩm Úc như là một chiếc rìu bạc cứng rắn phá tan lớp ngụy trang của hắn, khiến hắn lộ ra dáng vẻ chật vật, toàn bộ những suy nghĩ dơ bẩn dưới đáy lòng, cùng những ý nghĩ xấu xa đều bị lôi ra phơi dưới ánh nắng mặt trời, bị người khác nhìn không sót một thứ gì.

Thẩm Úc thuận thế thu hồi tay, lui lại phía sau.

"Thẩm Thanh Nhiên! Sao lại dám vô lễ với Quý Quân như thế? Mau xin lỗi!" Nghe được tin tức, Trấn Bắc Hầu liền vội vàng chạy tới, nhưng chưa kịp vào trong đã thấy một màn này, lạnh giọng quát lớn.

"Xin lỗi thì không cần," Thẩm Úc đi đến bên người Thương Quân Lẫm, nhận lấy khăn tay hắn đưa, xoa xoa tay, "Hắn đang nằm một chỗ, thì có thể làm gì được ta đâu?"

Thẩm Thanh Nhiên giận mà không dám nói gì, hắn không hiểu, rõ ràng người làm sai là Thẩm Úc, phụ thân luôn luôn sủng ái mình như vậy, sao lại đứng về phía Thẩm Úc.

Chẳng lẽ thật sự như lời Thẩm Úc nói, toàn bộ Trấn Bắc Hầu phủ đều phải ở phía sau yểm trợ cho y sao?

Trấn Bắc Hầu xấu hổ mà nhìn lén Thương Quân Lẫm một cái, Thương Quân Lẫm giấu giếm thân phận cùng Thẩm Úc hồi phủ, nếu không được sự cho phép, Trấn Bắc Hầu cũng không dám nói rõ thân phận của hắn, đành phải mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hắn nói ta xuất cung lén gặp tình lang, làm bại hoại gia phong......" Thẩm Úc bẻ ngón tay bắt đầu đếm.

Nghe xong, mặt Trấn Bắc Hầu tối sầm lại, bệ hạ còn ở nơi này, Thẩm Thanh Nhiên nói như vậy khác nào tự tìm đường chết, nếu bệ hạ bởi vì chuyện này mà trách tội xuống hầu phủ...... Không, hắn không thể để chuyện này phát sinh!

Trấn Bắc Hầu không biết trước khi hắn tới cụ thể đã sảy ra chuyện gì, xem tình huống trong phòng không giống như là đang xảy ra mâu thuẫn không thể cứu vẫn, hắn hẳn vẫn còn cơ hội.

Hắn cố nén tức giận mở miệng: "Quý Quân, Thanh Nhiên còn nhỏ tuổi, lại bị ta chiều hư, nên không biết ăn nói lựa lời...."

"Là nên giáo dục lại cho tốt". Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Thẩm Úc, trầm giọng mở miệng.

Không nghĩ tới Thương Quân Lẫm sẽ đột nhiên mở miệng, Trấn Bắc Hầu sửng sốt một chút, thật cẩn thận nhìn hắn một cái, tuy nhiên Thương Quân Lẫm căn bản không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Không biết rõ thái độ của Thương Quân Lẫm với việc này là như thế nào, Trấn Bắc Hầu chỉ đàng vâng vâng dạ dạ đáp lại.

Náo nhiệt đã xem đủ rồi, Thẩm Úc chuẩn bị rời đi, tuy nhiên trước khi đi, y quay đầu lại hơi hơi mỉm cười: "Phụ thân đừng quên, trước khi ta rời phủ phải hoàn thành xong chuyện đã đáp ứng với ta".

Trấn Bắc Hầu cả kinh, nhớ tới việc mà Thẩm Úc nói, chính là chuyện liên quan đến mẫu tử Thẩm Thanh Nhiên, hắn đương nhiên không thể đắc tội với đứa con trai này, trong lòng đã nghĩ ra đủ loại lý do để thoái thác nhưng cũng đành ép xuống.

"Thần sẽ không quên."

Sau khi Thẩm Úc rời đi, từ miệng hạ nhân biết được những việc đã xảy ra, Trấn Bắc Hầu làm lơ ánh mắt ai oán của mẫu tử Thẩm Thanh Nhiên, trầm mặt rời đi.

Như di nương tiến lại gần nắm lấy vạt áo của hắn: "Hầu gia, Nhiên Nhi không phải cố ý, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, Thẩm Úc, không, Quý Quân trắng trợn mang theo nam nhân khác gặp nhau tại hầu phủ, đây chính là muốn liên lụy tới toàn bộ hầu phủ a".

Trấn Bắc Hầu dùng một chân đá văng Như di nương ra: "Ngươi có phải bị ngu hay không, hắn nói cái gì thì ngươi cũng tin hay sao, ngươi nghĩ, hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, đây lại là lần đầu tiên hắn hồi hầu phủ sau khi tiến cung, thì lấy đâu ra thời gian cùng tình lang trao đổi thư từ chứ?"

"Kia...... Vị kia là......" Như di nương không thể tin được mà ngẩng đầu.

Trấn Bắc Hầu không còn đủ kiên nhân giải thích với Như di nương, nói: "Chính là người mà ngươi đang nghĩ tới, không trị tội các ngươi, đã là vị kia nhân từ rồi"

"Chuyện này, chuyện này, thiếp thân thực sự không biết". Như di nương dùng ngữ khí hoảng hốt mà nói.

"Từ nay về sau, mẫu tử các ngươi phải ở lại đây tỉnh táo lại đi, không có lệnh của ta, không được bước ra ngoài nửa bước".

Trấn Bắc Hầu vốn thấy Thẩm Thanh Nhiên thông tuệ, sẽ tạo cho hắn được nhiều sự kinh hỷ, nên mới không ngại dành thêm chút chiếu cố cho hắn, nhưng hiện tại, Thẩm Úc đang nhận được thánh sủng, hắn cũng đành tạm thời bỏ qua đứa con này.

Hắn còn phải nghĩ cách thăm dò thái độ của bệ hạ, liệu ngài có vì chuyện này mà sinh ra ấn tượng không tốt về hầu phủ hay không, nếu là có, mẫu tử Thẩm Thanh Nhiên sẽ không thể lưu lại được nữa....

Trấn Bắc Hầu không tìm được cơ hội nói chuyện cùng Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, mấy ngày nay vì không được gọi đến nên hắn cũng không dám đề nghị tới chuyện gặp mặt này. Cuối cùng thì chỉ còn biết ngồi chờ, hắn ngồi chờ đến sốt hết cả ruột đến cuối lại chờ được tin tức hai người đã hồi cung.

Không biết có phải do ở bên ngoài lâu hay không, mà Thẩm Úc có dấu hiệu phát sốt, sau khi hồi cung, Thương Quân lẫm cho truyền gọi thái y đầu tiên, chờ đến khi Thẩm Úc uống xong một chén thuốc trong lòng mới được thả lỏng.

"Thân thể của chính mình, thì chính mình cần phải chú ý nhiều hơn". Thương Quân Lẫm nhíu mày nhìn Thẩm Úc.

Khi ở hoàng cung, công tác giữ ấm được thực hiện rất tốt, Thẩm Úc rất hiếm có cơ hội bị nhiễm phong hàn, sau chuyện này, Thương Quân Lẫm lại một lần nữa ý thức được, thân thể Thẩm Úc có bao nhiêu yếu ớt.

Thẩm Úc cười tủm tỉm tiến đến bên người nam nhân, dè lại cánh tay đang phê tấu chương của hắn: "Không phải còn có bệ hạ sao?"

"Trẫm không nhìn chằm chằm ngươi từng giây từng phút được".

"Bệ hạ nếu không nhìn ta thì còn muốn nhì ai?" Thẩm Úc ngồi xuống cạnh chỗ Thương Quân Lẫm đang phê tấu chương, rũ mắt nhìn về phía hắn.

"Quý Quân đang nói mê sảng cái gì vậy, trừ Quý Quân, trẫm còn có thể xem ai?" Thương Quân Lẫm đặt bút xuống, bàn tay vò rối mái tóc dài của y: "Hôm nay Quý Quân thấy vui vẻ sao?"

Thẩm Úc đầu óc lộn xộn, mỉm cười, "Được ở bên bệ hạ, ta đương nhiên là vui vẻ".

Tuy còn một số việc chưa hoàn thành, nhưng nhìn được bộ dáng xui xẻo của mẫu tử Thẩm Thanh Nhiên, Thẩm Úc đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.

"Trẫm thấy ngươi vui vẻ vốn không phải vì có trẫm đi cùng".

"Bệ hạ nhìn thấu sao không nói toạc ra," Mặt mày của Thẩm Úc cong cong, "Hôm nay bệ hạ có thấy vui vẻ không?"

"Lại còn.... Bị người ta coi thành tình lang lén lút vụng trộm với Quý Quân, bệ hạ cảm thấy như thế nào?"

Thẩm Úc nhẹ nhàng phun ra một hơi, đè thấp tiếng nói: "Bệ hạ là tình lang của ta sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

—— một tiểu kịch trường nho nhỏ ——

Nam nhân xoa mái tóc mướt mát mồ hôi của thanh niên, động tác lại tăng thêm phần ác độc: "A Úc, nếu chuyện của chúng ta bị bệ hạ biết được, thì phải làm sao?"

Thẩm Úc bị xóc nảy, cả người như bị phá thành từng mảnh nhỏ: "Không cần...... Đừng làm hắn biết...... Ừm......"

——

Cảm tạ ở 2021-07-15 20:00:30~2021-07-16 20:01:01 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thu trầm càng sáp 2 cái; W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Hoành kha trạm bích 10 bình; kháng mộc 5 bình; tô mộc 2 bình; chi hàn 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro