CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Vân Sơ Đường

Editor : Lee  Eunji

Có một số việc mà đến chết Thẩm Úc mới biết được.

Ví dụ như bản thân chỉ là người thế thân trong chuyện này.

Sau khi Thẩm Úc chết, y vô tình biết được một cuốn sách, lúc đó Thẩm Úc bị mắc kẹt trong một không gian xám xịt, chán chết , xuất phát từ buồn chán liền mở ra thứ tồn tại duy nhất trong không gian ngoài bản thân.

Đó là một quyển thoại bản, chữ được chữ không, Thẩm Úc vừa đọc vừa đoán, xem xong nội dung của toàn bộ thoại bản, trong lòng không khỏi có một vạn câu chửi thô tục.

Trong thoại bản, y là một nhân vật phản diện hung ác, chuyên cản trở tình cảm của nhân vật chính, mà trong đó, nhân vật chính thụ là thứ đệ của y, người được đưa vào  hậu cung của bạo quân, Thẩm Thanh Nhiên, còn vai chính công là Việt vương Thương Quân Liệt .

Thẩm Thanh Nhiên mang theo ký ức của kiếp trước mà đến. Còn chưa kịp thể hiện cái gì thì đã bị vai ác Thẩm Úc tính kế đưa vào hậu cung của bạo quân. Bị tách khỏi người yêu còn bị bạo quân tra tấn, tính cách Thẩm Thanh Nhiên có sự thay đổi lớn. 

Sau đó lại tìm đủ mọi cách thoát ra khỏi hoàng cung, khi gặp lại người mình yêu thì phát hiện người yêu đã ở bên người khác, người đó không ai khác lại là kẻ thù của mình, Thẩm Úc. Thẩm Thanh Nhiên lặng lẽ ly gián quan hệ giữa Thẩm Úc và  Việt vương. Vào trước đêm đăng cơ, dụ dỗ Việt vương diệt trừ Thẩm Úc, kết cục cuối cùng là hai người hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Đương nhiên, đây chỉ là kết cục trong sách, Thẩm Úc ở kiếp trước trong giây phút cuối cùng đã đồng quy vu tận với Việt vương.

Thoại bản được viết ra từ góc nhìn của Thẩm Thanh Nhiên, nên có nhiều chuyện khác với trí nhớ của Thẩm Úc, ví dụ như Thẩm Úc vì trợ giúp Việt vương đoạt quyền mà trên tay dính không biết bao nhiêu máu tươi của những kẻ vô tội, còn Việt vương chỉ coi y là thế thân. Chính bản thân Thẩm Úc cũng không biết từ khi nào chính bản thân mình trở thành thế thân cho kẻ khác.

Tưởng tượng đến chuyện Thương Quân Việt đem y trở thành thế thân của Thẩm Thanh Nhiên, Thẩm Úc liền cảm thấy ghê tởm không thôi, chút tình cảm còn sót lại với Việt vương cũng trở thành hư ảo.

 Một lần nữa gặp lại Việt vương, Thẩm Úc chỉ thất thố trong chớp mắt, xong liền chớp chớp mắt, cố ý làm ra vẻ không vui: "Nói với người làm gì chứ, dù sao cũng không thể thay đổi được cái gì." 

"Hơn nữa, nếu ta không đi thì người đi chính là Thẩm Thanh Nhiên, người cũng có thể nghĩ cách khiến cho vị đệ đệ tốt kia thay thế ta đi. " Nói xong, Thẩm Úc nhìn Việt vương vô cùng thích thú.

Nếu tất cả những gì ghi chép trong cuốn sách đó là sự thật thì lúc này Việt vương và Thẩm Thanh Thiên đã quen biết nhau, hơn nữa hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau. Thẩm Úc muốn nghiệm chứng xem đó có phải sự thật không.

Việt vương trầm mặc một lúc, vừa sủng nịnh vừa bất đắc dĩ mở miệng : "Nếu ta có cách, ta nhất định không cho ngươi tiến cung." 

Đối với đề nghị của Thẩm Úc hắn tránh mà không nói đến.

Thẩm Úc cũng không trông cậy vào hắn có thể nghĩ ra biện pháp, nếu Việt vương thực sự có năng lực như vậy, kiếp trước y cũng không cần vì muốn đưa Việt vương lên hoàng vị mà dốc hết tâm huyết, hao tổn tâm cơ, cuối cùng dẫn đến kết cục dầu cạn đèn tắt. 

Liền tính dù không có Việt vương đâm sau lưng thì kiếp trước y cũng không sống được bao lâu.

"Nếu như ngươi còn không có biết pháp, ta tìm người làm cái gì ?" Thẩm Úc nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Việt vương luôn cảm thấy hôm nay Thẩm Úc nói chuyện có chút châm biếm , nhưng hắn chỉ nghĩ đối phương tâm tình không tốt, nhẹ giọng an ủi: "Sự tình còn chưa chắn chắn, nhất định sẽ có biện pháp."

Muốn hỏi Việt vương có muốn để Thẩm Úc tiền cung không thì khẳng định là không. Lần này, hắn cải trang đến kinh thành để phát triển nhân mạch, Thẩm Úc là người có năng lực nhất trong những người hắn chọn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn từ bỏ. Không phải hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc để Thẩm Thanh Nhiên vào cung thay cho Thẩm Úc, nhưng hắn không thể để lộ thân phận lúc này, nếu bị phát hiện thì mọi kế hoạch của hắn đều thất bại trong gang tấc.

Đúng vậy, Việt vương không dùng thân phận thật để tiếp cận Thẩm Úc, mà Thẩm Úc cũng không tính ngay lúc này vạch trần thân phận thật của của hắn, nếu vạch trần quá sớm thì trò chơi sẽ không còn thú vị nữa, không phải sao ?

Thẩm Úc rũ mắt xuống, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay ẩn sau cổ áo lông, dù cho không phải là hành động đặc biệt gì nhưng lại hiện lên một tư thái nhu nhược động lòng người. Việt vương nhìn thấy, không khỏi tiến lên một bước, duỗi tay muốn chạm vào khuôn mặt động lòng người kia.

Thẩm Úc nghiêng đầu tránh khỏi sự đụng chạm của Việt vương.

Việt vương sửng sốt một chút, ho khan một tiếng rồi rút tay về như không có chuyện gì xảy ra, vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Úc liền quay sang một bên, đem lời vừa định nói nuốt trở lại.

Hắn cho rằng Thẩm Úc vì chuyện vào cung mà phiền lòng, nhưng Việt vương lại không ngờ rằng hoàng thượng lại để cho Trấn Bắc Hầu đưa con trai của mình vào cung ngay lúc này. Nếu như không phải vì đợi thêm một đoạn thời gian nữa, hắn cũng sẽ không vì khắp nơi đều bị cản tay mà không dám động thủ đưa Thẩm Úc ra khỏi cung.

Việc né tránh sự đụng chạm của Việt vương hoàn toàn là hành động theo bản năng của Thẩm Úc. Trốn thì cũng trốn rồi, Thẩm Vũ lười đoán Việt vương sẽ nghĩ gì, vì bị Việt vương quấy rầy nên việc ra ngoài tản bộ lúc nhàn rỗi cũng không còn hứng thú nữa.

Nếu như không vui, Thẩm Úc không ngại làm người khiến mình không thoải mái phải khó chịu theo, y quay đầu lại nhìn Việt vương, chậm rãi nói: "Hậu cung của bệ hạ không có một bóng người, khi ta vào cung, ta có thể hay không độc sủng hậu cung ? Bệ hạ có lẽ cũng thích ta đi, bằng không nhiêu năm như vậy lại chỉ cho phép một mình ta tiến cung, ngươi nói có phải thế hay không ?"

Thẩm Úc là cố ý nói những lời này, vừa nói y vừa nhìn nam nhân đối diện. Quả nhiên chưa đợi y dứt lời thì khuôn mặt của đối phương đã cố hết sức che đi sự tức giận.

Kiếp trước tiếp xúc lâu như vậy, Thẩm Úc không nói chuyện với Việt vương nhiều, nhưng y cũng hiểu rõ hắn tám phần, Việt vương rất coi trọng bản thân, luôn coi ngôi vị hoàng đề Đại Hoàn là vật trong tay của mình. Hắn không thể chịu đựng được người khác trước mặt mặt hắn nói tốt về đương kim hoàng đế. Chứ đừng nói đến việc đồ vật mà hắn coi là vật sở hữu của mình bị kẻ kia đoạt đi mất.

" A Úc, ta biết ngươi cũng không tự nguyện, chính ta cũng rất đau lòng." Đương nhiên là đau lòng, một quân cờ hữu dụng như vậy đã không còn nữa, Việt vương cũng không muốn phí hết công sức bấy lâu nay, cho nên hắn trước tiên chỉ có thể đem người an ủi . "Dù có chuyện gì xảy ra, trái tim của ta đối với ngươi sẽ không thay đổi, A Úc ..."

Nói xong, Việt vương muốn nắm tay Thẩm Úc, nhưng lại một lần nữa bị né tránh, khó hiểu: " A Úc ? "

"Ai nói ta không tự nguyện ?" Thẩm Úc nhìn chằm chú nhìn nam nhân gần ngay trước mắt, trong mắt không giấu được cảm xúc nóng nảy, "Bệ hạ anh minh thần võ, văn võ song toàn,ta cũng đã ngưỡng mộ bệ hạ từ lâu, lúc này có thể vào cung hầu hạ bệ hạ, ta cầu mà không được, sao lại có thể không tình nguyện cho được ? "

Nghe được lời Thẩm Úc nói, biểu tình ôn nhu của Việt vương cơ hồ không thể duy trì được nữa,    " .. .Ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy là điều tốt. "

" Nếu ta muốn vào cung, chúng ta nên có khoảng cách nhất định với nhau, ngươi về sau cũng không cần đến Trấn Bắc Hầu phủ tìm ta nữa. " Thẩm Úc trực tiếp mở miệng chặn đường lui của Việt vương, chỉ kém không nói thẳng với Việt vương " Chúng ta đoạt tuyệt quan hệ."

Sau khi bị mắng mấy lần, sắc mặt của Việt vương trở nên khó coi, hắn tìm tới Thẩm Úc không phải muốn kết quả thành như vậy, vốn dĩ ban đầu hắn muốn trước tiên trấn an người trước, nếu Thẩm Úc vào cung đồng ý giúp hắn truyền đạt tin  tức thì càng tốt. Mà hiện tại nếu muốn hắn từ bỏ quân cờ tốt như Thẩm Úc, hắn không cam lòng.

" A Úc, ngươi nhất định phải như sao ? "

Thẩm Úc bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, lúc ấy chính mình đối với Việt vương động tâm không lâu, lại biết được bản thân bị Trấn Bắc Hầu đưa vào cung, trong lòng y đã phẫn nộ, tuyệt vọng đến nhường nào, sau đó còn bệnh nặng một hồi, mà Việt vương lúc đó đang làm cái gì ? Chỉ sợ bản thân hắn vội vàng cùng với vị thứ đệ xuyên việt kia của y bồi dưỡng tình cảm đôi bên đi.

So sánh với khuôn mặt thâm tình hiện tại của nam nhân lại càng thêm châm chọc.

Nếu như y nhớ không lầm thì lần này Việt vương cải trang vào kinh để cứu Hà gia tiểu công tử do chọc giận thiên tử mà bị nhốt vào ngục. Kiếp trước hắn vì cứu được Hà ngọc tiểu công tử nên được Hà gia ủng hộ vô điều kiện, đặc biệt Hà gia trong một số trường hợp quan trọng thể hiện được rõ tác dụng trọng yếu của mình.

Thẩm Úc đối với Hà gia ấn tượng không sâu, nhưng hiện tại y cảm thấy khá hứng thú với Hà gia, đương nhiên, y càng cảm thấy hứng thú hơn chính là việc làm thế nào để diệt trừ được một trợ lực của Việt vương.

 Nhớ về việc của Hà ngọc tiểu công tử, Thẩm Úc cũng mất hứng thú nói chuyện phiếm với Việt vương, lạnh mặt nói: "Ta làm như thế nào tựa hồ không liên quan đến công tử, hơn nữa danh xưng "A Úc" này ta cũng không thích, công tử về sau cũng đừng gọi nữa."

Sao lại không thích, là do không thích ta kêu đi ? Việt vương chán nản: " A Úc, không, Thẩm công tử đây là muốn phủi sạch quan hệ với tại hạ sao ?"

" Đúng ..." Thẩm Úc giả bộ khó xử, liếc mắt nhìn Việt vương một cái "Ta nghĩ ngươi không nên tìm hiểu sâu xa hơn."

" Ngươi có ý tứ gì ?" Việt vương ẩn ẩn có dự cảm xấu.

"Thực ra, nếu không phải từ trên người ngươi nhìn thấy bóng dáng một hai phần giống bệ hạ, ta sẽ không có khả năng để ý đến ngươi."

Thẩm Úc cố ý nói như vậy, kiếp trước với kiếp này công lại, y tiếp xúc với bệ hạ không được mấy lần, lại càng không nói đến việc đối với bệ hạ có tình cảm sâu nặng, trên mặt lại lại giả bộ "ngươi muốn ta nói gì, ta liền nói sự thật cho ngươi biết." 

Chớp mắt, Thẩm Úc nói tiếp: "Hiện tại, ngươi cũng biết ta sắp vào cung, giữa ta và ngươi ..."

Việt vương bị chọc cho gần ngất xỉu, y nói cái gì ? Bởi vì có thể vào cung gặp hoàng thượng, cho nên hiện tại y không cần chính mình nữa sao ?  Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, Việt vương không ngừng tự nhủ chính mình rằng không thể để những nỗ lực trước đây trở nên uổng phí.

Cố bình tĩnh một hồi nhưng căn bản vẫn không được, tưởng tượng đến chính mình có khả năng  bị  dùng làm thế thân, hắn đều không thể bình tĩnh lại được. .

" Ngươi cố ý đúng không? Ngươi giận ta nên mới cố ý nói như vậy ..."

" Ta cố ý cái gì ?" Thẩm Úc không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn " Vậy thì tại sao ngươi lại nghĩ đường đường là đích trưởng tử  của Trấn Bắc Hầu phủ lại muốn làm bằng hữu với một người như ngươi ? Ngươi cũng đừng nói cái gì mà hai chúng ta có sở thích giống nhau, thiên hạ này có rất nhiều người chung sở thích với ta."

Nói như thế nào thì Thẩm Úc cũng là đứa con độc nhất của chính thất phu nhân Trấn Bắc Hầu phủ, hơn nữa y có cả dung mạo lẫn tài năng, người muốn giao hảo với y đếm không xuể, vậy mà vì cái gì mà hắn lọt vào mắt xanh của y ?

Việt vương không muốn tin tưởng sự thật này, nhưng một khi đi theo suy nghĩ của Thẩm Úc, liền càng nghĩ càng cảm thấy đây mới là sự thật. Hơn nữa, hắn cùng đương kim hoàng đế là anh em cùng cha khác mẹ, gương mặt có vài nét giống nhau ...

Cho nên ở trong mắt Thẩm Úc, hắn chỉ là thế thân của hoàng đế sao? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro