Chương 3: Thẻ người tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hạ phát sóng, vì tò mò, Hứa Nhạc click vào xem thông tin của fan mới tặng quà, phát hiện người này ở cùng thành phố với cậu, hơn nữa, nhìn số ID "Ivan", đúng là tài khoản mới đăng ký không lâu, vì đối phương chỉ chú ý đến mỗi mình cậu.

"Thật là cùng thành phố với mình..." Hứa Nhạc kinh ngạc.

Nhưng IP cùng thành phố cũng không phải là điều lạ, Hải Thị là một trong những thành phố lớn của Trung Quốc, có rất nhiều người trẻ tuổi chơi A Trạm. Nhưng việc đối phương vừa đăng ký tài khoản, chỉ chú ý đến mỗi mình cậu và hào phóng tặng quà như vậy, Hứa Nhạc thật sự không đoán được "Ivan" là ai, cái tên này cũng không gợi ý gì thêm.

Tuy nhiên, cậu cũng từng gặp những fan hào phóng như vậy, có lẽ đối phương thật sự thích phong cách phát sóng của cậu cũng không chừng!

Nghĩ đến đây, Hứa Nhạc cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì hơn hết, cậu đang quan tâm đến kết quả phỏng vấn của MissOK...

Cậu thầm mong tổng tài mặt lạnh đó nhanh chóng gửi thư mời làm việc cho mình!

Một vạn hai tiền lương, sáu khoản bảo hiểm, chị gái dễ thương! Nghĩ đến đây, Hứa Nhạc càng thêm mong đợi.

Lúc này, tại một căn biệt thự xa hoa, Lan Thanh đang ngồi trên sofa, chăm chú xem video.

Một người phụ nữ với mái tóc dài uốn nhẹ, ngũ quan xinh đẹp và rạng rỡ bước tới. Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực, tôn lên dáng người hoàn hảo.

Người phụ nữ tiến tới bên Lan Thanh, thấy anh chăm chú xem màn hình, cũng tò mò nhìn qua, "Vincent, em đang xem gì vậy? Ôi, em còn xem A Trạm nữa à? Nam sinh này trông đáng yêu thật."

Lan Thanh dừng video lại, đúng lúc dừng ở cảnh nam sinh tươi cười rạng rỡ.

Anh nhìn chị mình, "Chị ở Mỹ đang yên ổn, tự dưng về nước làm gì, nói là vì dự án hợp tác?"

Tần Nhã Quan lười biếng dựa lưng ra sau, "Dù sao cũng kéo dài giằng co, không cần vội. Clarence làm phiền quá, mới ngủ với nhau vài lần đã đòi kết hôn mỗi ngày, nên chị trốn về nước tìm em trai yêu quý, sao nào, không cảm động à, Vincent?"

Lan Thanh khẽ nhíu mày, thật ra anh không thích cách làm của Tần Nhã Quan, cái gọi là vạn bụi hoa trung qua, phiến diệp bất tri thân (đi qua ngàn bụi hoa mà không vướng phiến lá), đúng là mô tả chính xác chị mình.

"Chị không nên lạm tình như vậy, có lẽ Clarence thực sự muốn kết hôn với chị." Anh nói thẳng.

Tần Nhã Quan cười mỉa, tay choàng qua vai em trai, "Vincent, em và chị, và cả mẹ đều khác nhau."

"Mẹ nghiêm túc với cha." Giọng Lan Thanh bỗng trở nên nghiêm nghị.

Tần Nhã Quan lười nhác ngáp một cái, "Mẹ và Matt thực sự yêu nhau, nhưng chị với Clarence chỉ là tình duyên chóng vánh, em giống ba em, ngây thơ đến đáng yêu, Vincent."

Tần Nhã Quan và Lan Thanh là anh em cùng mẹ khác cha.

Người cầm quyền hiện tại của tập đoàn Tinh Mang là Lan Anh, mẹ của Tần Nhã Quan và Lan Thanh. Bà sinh Tần Nhã Quan với chồng trước, nhưng ly hôn khi Tần Nhã Quan chưa đến ba tuổi. Sau đó, bà nhanh chóng kết hôn với một người đàn ông quý tộc hàng đầu của quốc gia E, Matt, và sinh ra Lan Thanh vào năm tiếp theo.

"Đó không phải là ngây thơ, mà là lòng chung thủy. Chung thủy với người mình yêu là điều bình thường ai cũng nên làm." Lan Thanh nói.

Tần Nhã Quan buông tay khỏi vai Lan Thanh, chế giễu: "Chị không yêu Clarence, chỉ là thích ngắm bụng sáu múi của ảnh thôi."

Lan Thanh không nói gì.

Tần Nhã Quan rất hứng thú cầm lấy máy tính bảng trên bàn trà, chỉ vào màn hình, "Nam sinh này, em có hứng thú với cậu ấy?"

Lan Thanh không thay đổi sắc mặt, "Chỉ là tuyển dụng thông thường thôi. Công ty mới cần nhân lực, nhưng phải chọn người phù hợp."

"Ồ, phải không? Nếu em không quan tâm, chị thấy cậu ấy cũng khá thú vị đấy, loại này chị chưa thử bao giờ ——"

Chưa nói hết câu, Lan Thanh đã tắt máy tính bảng, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Chị có cần em nói với Clarence là chị đang ở chỗ em không?"

Tần Nhã Quan: "......"

Đúng là em trai của chị!

Hai ngày này, Hứa Nhạc ở nhà vừa bận rộn cắt video, vừa lo lắng chờ kết quả phỏng vấn từ MissOK.

"Đúng rồi! không biết con mèo kia sao rồi."

Hai ngày nay cậu ở nhà, thời tiết quá nóng, nên cậu không ra ngoài nhiều, chỉ dựa vào giao đồ ăn.

Hứa Nhạc nấu một ít ức gà, mang theo chai nước khoáng xuống lầu, hy vọng tìm được con mèo hoang đó.

Quả nhiên, mèo không ở bồn hoa, cậu tìm quanh quẩn một vòng, mới phát hiện mèo đang núp sau thùng rác, trông càng bẩn thỉu hơn mấy ngày trước.

Hứa Nhạc tay trái cầm điện thoại quay chụp, tay phải cầm thức ăn, mèo hoang dường như đã nhận ra cậu, thấy Hứa Nhạc liền bắt đầu kêu meo meo không ngừng.

Hứa Nhạc dùng thức ăn dụ nó ra, rồi mở chai nước khoáng cho mèo uống.

"Đáng tiếc chung cư không cho nuôi thú cưng, nếu không ta đã mang ngươi về rồi." Cậu nói tiếc nuối.

"Meo ~" Mèo hoang kêu một tiếng mềm mại, uống đủ nước rồi bắt đầu cúi đầu ăn ức gà.

"Haha, giọng ngươi khàn quá, không phải là mèo đực chứ?" Hứa Nhạc nâng chân mèo lên xem, đúng là mèo đực, nhưng đã bị thiến.

Mèo hoang kêu một tiếng khó chịu, tránh khỏi tay Hứa Nhạc.

"Được rồi, ăn đi, không làm phiền ngươi nữa." Hứa Nhạc cười khúc khích.

Điện thoại đột nhiên có thông báo, Hứa Nhạc nhìn vào màn hình, mặt đột nhiên căng thẳng.

Là email kết quả phỏng vấn từ MissOK, tim cậu lập tức đập mạnh.

Hứa Nhạc vừa hồi hộp vừa mong đợi, do dự một chút, cuối cùng quyết định mở email.

Duỗi đầu là đao, rút đầu cũng là đao, còn không bằng mở luôn!

Cậu mở email...

"Hứa Nhạc tiên sinh: Xin chào!

Cảm ơn cậu đã chọn MissOK! Sau khi tổng hợp đánh giá, chúng tôi xác nhận muốn mời cậu vào làm việc, về đãi ngộ công việc... Mong chờ cậu gia nhập!"

Hứa Nhạc suýt nữa hét lên vì vui sướng, tâm trạng cậu hiện giờ giống như An Lăng Dung mới vào cung!

Hứa Nhạc vuốt đầu mèo, vui vẻ nói: "Ngươi đúng là mèo may mắn của ta, mèo chiêu tài, hahahaha, về sau ta sẽ thường xuyên đến thăm"

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đêm nay cậu sẽ ngủ ngon, chuẩn bị cho ngày mai đi làm!

MissOK thông báo cậu bắt đầu làm việc vào thứ Hai lúc 10 giờ sáng, đi mất 40 phút, nên Hứa Nhạc quyết định ra khỏi nhà lúc 9 giờ.

Nhưng mà, tính trước tính sau, Hứa Nhạc không ngờ rằng, thứ Hai trạm tàu điện ngầm lại đông đến mức!

Đám đông chen chúc ở lối vào tàu điện ngầm, thành một hàng dài, Hứa Nhạc là một trong số đó.

"Xong đời!" Cậu nghĩ thầm.

Đi làm ngày đầu tiên mà đã trễ, nhớ lại gương mặt lạnh lùng của tổng tài, Hứa Nhạc gần như có thể tưởng tượng ra cảnh đối phương nói với cậu.

"Ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ, tôi không thấy ở cậu có tố chất cơ bản của một nhân viên, mời cậu rời khỏi MissOK."

Hứa Nhạc khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng cũng chen được lên tàu điện ngầm, cậu cẩn thận giữ gìn bánh bao thịt trong tay đã bị ép dẹp, vội vàng nhìn điện thoại.

May quá, chỉ trễ mười phút, chắc là kịp.

Ra khỏi tàu điện ngầm, Hứa Nhạc bắt đầu chạy như điên, dù không trễ nhưng cậu không muốn ngày đầu tiên đã phải xin lỗi vì muộn.

Cậu phải vừa chạy vừa nhai bánh bao.

Cuối cùng cũng đến tòa nhà văn phòng lúc 9 giờ 48 phút, không có thẻ nhân viên, cậu phải đưa thư mời làm việc cho bảo vệ, mất thêm nửa phút.

Khi đến chờ thang máy, cậu thấy sáu thang máy đều đang vận hành lên trên...

Sao lại xui xẻo thế này, Hứa Nhạc nghĩ, vừa nhét bánh bao cuối cùng vào miệng.

"Khụ khụ..." Cậu ăn quá vội, suýt nữa bị sặc, không ngừng ho khan.

Lúc này, cậu thấy ở góc mắt, thang máy cuối cùng không hoạt động, liền đi tới.

Kết quả, nhìn thấy biển hiệu trên thang máy, Hứa Nhạc trố mắt.

"Thang máy chuyên dụng".

Hứa Nhạc: "......"

Trời ơi, hôm đó cậu đi nhầm vào thang máy riêng của tổng tài thật...

"Cậu đang làm gì?"

Giọng nói trầm lạnh từ sau lưng vang lên, làm Hứa Nhạc giật mình, "Khụ khụ... Khụ khụ! Tôi, khụ khụ!"

Miệng cậu còn chưa nhai xong bữa sáng, bị Lan Thanh dọa, suýt nữa sặc vào khí quản, nghẹn đỏ mặt, má phồng lên

"Ngày đầu tiên đi làm mà đã định trễ?"

Lan Thanh với gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm, thân hình cao lớn tạo cho Hứa Nhạc áp lực tinh thần rất lớn, đặc biệt là khi đôi mắt xanh thẫm sâu thẳm ấy nhìn chằm chằm vào cậu, Hứa Nhạc gần như muốn khuỵu xuống.

Hứa Nhạc nuốt bánh bao trong miệng một cách khó khăn, giơ tay lên phân bua, "Không có, không có, Lan tổng, tôi tuyệt đối không có ý đó!"

Lan Thanh nhìn nam sinh trước mặt, ánh mắt đen láy đầy khẩn cầu, trên môi còn có một lớp dầu chưa lau sạch, khiến đôi môi trông tươi tắn đầy đặn.

Một nam sinh sắp tốt nghiệp đại học, ngây thơ, chưa hiểu đời, trông rất dễ bị bắt nạt.

Anh dời mắt, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Nam sinh bước sang một bên nhường chỗ cho anh bấm nút thang máy.

Hứa Nhạc buồn bã dịch chuyển, "Ừ..."

Có vẻ tổng tài không vui, cậu còn chưa kịp đi làm, chắc cũng không có cơ hội nữa rồi.

Cậu lẽ ra nên ra khỏi nhà sớm hơn, sẽ không dẫn đến hậu quả này, suy cho cùng vẫn là lỗi của mình...

"Đứng làm gì, còn không vào? Cậu muốn trễ thật à?"

Hứa Nhạc ngạc nhiên quay lại, thấy vị tổng tài mặt lạnh đang đứng ở thang máy nhìn cậu.

 Đang bảo cậu vào thang máy?!

Cậu nhanh chóng bước vào thang máy, không dám đứng quá gần Lan Thanh, tựa lưng vào vách thang máy, rồi mỉm cười rạng rỡ với Lan Thanh.

"Lan tổng , ngài đúng là người tốt!"

Hứa Nhạc nghĩ, có vẻ vị tổng tài này là người ngoài lạnh trong nóng, không chỉ không ngại tuyển dụng cậu, bây giờ còn chủ động cho cậu đi chung thang máy.

Lan Thanh bị bất ngờ bởi lời khen: "......?"

Cậu nhóc này đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Lời của tác giả

Lan Thanh ngơ ngác: Nhận thẻ người tốt từ "vợ yêu"?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro