Chương 4: Tôi có thể ở lại bao lâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Như thế này là tốt nhất.” Úc Nam Minh xua tay, “Tôi đi đây, cậu có thể một mình ở đây bao lâu cũng được.”

Tống Vũ Húc nhìn bóng lưng của Úc Nam Minh đi xa bất đắc dĩ lắc đầu: Thật đúng là thiếu gia tùy hứng giống Lam Phong ca.

Úc Nam Minh trở về chỗ ngồi trước hắn một bước, Tống Vũ Húc cũng theo sát phía sau cậu.

Tống Vũ Húc nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Đừng tùy tiện xé miếng dán cách ly tin tức tố của cậu, nếu không bọn họ sẽ biết cậu là Omega bị Alpha đánh dấu."

Úc Nam Minh không kiên nhẫn đẩy hắn ra: "Tôi cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết, không phải tôi từng nói với cậu cách tôi xa một chút sao? Nghe không hiểu sao, cẩn thận tôi đánh cậu."

Tống Vũ Húc nhíu mày: "Cậu cứ việc thử đi, xem ai đánh ai."

"Hiện tại tôi là Omega, không công bằng."

"Cậu là Beta cũng không thể đánh thắng được tôi."

"Có gì khác biệt, vạn nhất đang đánh nhau cậu phóng thích tin tức tố làm sao bây giờ, thắng mà không võ!!!"

"Nhỏ giọng một chút, sợ người khác không nghe thấy?"

Úc Nam Minh đành phải trung thực ngậm miệng, cậu không phải muốn gạt ai, chỉ là đến từ từ sẽ đến, chính cậu còn chưa tiếp nhận...... Đều do phân hoá hai lần đáng chết.

Khi Úc Vu Nam Minh vào lớp, mùi hoa oải hương của Tống Vũ Húc không ngừng đọng lại, khiến cho cậu lên lớp cũng không có tâm tư học tập: "Đánh dấu này của cậu duy trì bao lâu a."

Tống Vũ Húc suy nghĩ nói: "Ba bốn ngày đi, đánh dấu tạm thời không thể tiêu tan nhanh như vậy."

"Alpha chết tiệt."

"Ừ."

"Mẹ nó ừ cái gì, mắng cậu đó, nhiều Alpha như vậy cậu là phiền nhất."

"Tôi biết, đã là lần thứ ba cậu nói điều này trong ngày hôm nay."

"Nói bao nhiêu lần cũng sẽ vậy."

"Nghiêm túc nghe giảng bài."

Úc Nam Minh càng nghĩ càng giận, mình làm sao có thể ỡm ờ để cho Tống Vũ Húc đánh dấu tạm thời nữa nha, nếu là trước kia có người nói cho cậu biết, cậu sẽ bị Tống Vũ Húc đánh dấu tạm thời cậu tuyệt đối sẽ đánh cho người đó một trận tơi bời, rồi đánh luôn Tống Vũ Húc.

Nhưng sự thật đều đã xảy ra như thế còn có thể làm sao, cứ tiếp nhận sự thật giống như cậu đã chấp nhận phân hóa lần hai thôi, Tống Vũ Húc hiện tại cũng không chọc giận cậu, cậu không thể lấy oán trả ơn được.

Mạc Du Phàm lúc này đi tới nói chuyện với Úc Nam Minh: "Nam Minh cậu sao vậy? Sắc mặt của cậu không tốt là không thoải mái sao?"

Úc Nam Minh cười với cậu một cái: "Không có gì, có thể là hôm qua trời mưa có chút cảm lạnh, không sao."

Bây giờ cậu nhìn thấy Mạc Du Phàm tâm tình cũng rất phức tạp, cậu vốn đã có mâu thuẫn với Mạc Du Phàm, hiện tại cậu phân hoá thành Omega cùng cậu ấy càng không có thể.

Mặc dù trong trường học cũng có các cặp đôi Alpha và Alpha, Omega và Omega nhưng bọn họ là yêu và chấp nhận lẫn nhau, cậu biết Mạc Du Phàm chỉ thích Alpha.

"Có phải là gia hỏa Tống Vũ Húc này lại khi dễ cậu? Tôi giúp cậu giáo huấn hắn."

Mạc Du Ma nói xong còn hướng cậu nhẹ nhàng cười cười, Tống Vũ Húc ở một bên không vui: "Ai khi dễ cậu ấy? Cậu ấy không không gây phiền phức cho tôi đã không tệ rồi."

Mạc Du Phàm đã sớm không còn kinh ngạc với những cuộc cãi vã hàng ngày giữa hai người, cậu cũng khuyên không được, ngược lại có đôi khi không khí giữa hai người trở nên căng thẳng hơn vì sự tham gia của cậu. Dứt khoát ở đằng sau mặc kệ.

"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." Mạc Du Phàm vỗ vỗ bàn học của Tống Vũ Húc, "Về nhà thôi."

Tống Vũ Húc trầm mặc một hồi mới nhẹ gật đầu: "Được, Úc Nam Minh sau khi trở về cậu nói với anh cậu một tiếng, không thôi anh ấy lại muốn tìm tôi phiền toái."

Úc Nam Minh ở bên cạnh thu dọn đồ đạc của mình trả lời: "Được, tôi đã biết."

Cậu nhìn thân ảnh hai người sóng vai đi khe khẽ thở dài, chưa kể hai người đi cùng nhau còn rất hợp, trong lòng Úc Nam Minh dâng lên cảm giác chua xót khó hiểu.

Cho dù mình biến thành Omega không có khả năng ở bên Mạc Du Phàm, cậu cũng không muốn nhìn thấy Tống Vũ Húc và Mạc Du Phàm ở bên nhau, cậu cảm thấy ngụy quân tử Tống Vũ Húc này một chút cũng không xứng với Mạc Du Phàm.

Nhưng nếu như hai người bọn họ yêu cầu, Úc Nam Minh cũng sẽ không nhúng tay, dù nói thế nào Mạc Du Phàm cũng là bạn của cậu, cậu sẽ không làm chuyện chia rẽ uyên ương.

Úc Nam Minh đang suy nghic có nên tìm một Alpha giúp mình đánh dấu tạm thời hay không, nếu không vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn...... Không phải lúc nào cũng phải nhờ Tống Vũ Húc giúp mình? Nghĩ đi nghĩ lại Úc Nam Minh lại một trận khó chịu.

Úc Nam Minh ra khỏi cửa trường, phát hiện một đám người vây quanh một chiếc xe đang bàn luận gì đó, cậu kỳ thật đối với bát quái không có hứng thú, lúc đầu vốn định đi đường vòng, kết quả chiếc xe càng nhìn càng quen mắt.

Vì để chứng thực Úc nam minh tiến lên nhìn, thấy anh trai đang mở cửa một chiếc ô tô có giá trị bước ra: "Thất thần làm gì? Ngốc rồi sao? Lên xe."

"A...... Được."

Úc Nam Minh từ nhỏ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ một người anh trai này, cậu còn bé khi phạm sai lầm, hai người ba ba của cậu một người không quản được, một người không làm gì được cậu, nếu không phải anh trai thường xuyên nghiêm khắc đánh cậu, cậu đã sớm thành loại nhị thế tổ lưu manh vô học, cho nên có chuyện gì cậu cũng thường nói trước với anh trai.

Úc Lam Phong lên xe trước, Úc Nam Minh lên sau ngồi xuống phía sau xe. Cậu vừa lên xe Úc Lam Phong đã ngửi được mùi tin tức tố rất mãnh liệt, nhưng anh không nói với Úc Nam Minh.

Hai người một đường không nói gì Úc Nam Minh sắp bị Úc Lam Phong mặt đen hù chết, cũng không dám trút giận.

Đến khi Úc Lam Phong mở cửa vào nhà, ngồi trên sô pha, bắt chéo chân nhìn cậu, Úc Nam Minh cuối cùng cũng mở miệng: "Ca...... Sao anh lại tới đây."

Úc Lam Phong là Alpha khí tràng so với Úc Nam Minh mạnh hơn nhiều, mà so với Úc Nam Minh càng có tính công kích, tính áp bách.

"Hôm qua em nói em phân hoá lần hai, anh lo lắng nên đến xem."

"Cái này...... ca, em biết anh bề bộn nhiều việc cho nên có thể không cần phải lo lắng cho em, tự em có thể xử lý tốt."

Úc Lam Phong nhíu mày: "Phương thức xử lý của em chính là để một Alpha không biết là ai đánh dấu tạm thời? Có biết nguy hiểm cỡ nào không?"

Úc Nam Minh cảm thấy Úc Lam Phong đang ngồi vắt chéo chân, mặt càng lúc càng đen, vô thức vội vàng nói: "Không phải Alpha không quen biết, là Tống Vũ Húc."

Nghe đến tên Tống Vũ Húc sắc mặt Úc Lam Phong mới bớt đen: "Tiểu tử này, anh để nó đến giúp mà nó giúp như thế sao, lát nữa anh sẽ tìm nó."

"Không phải đâu, cũng không thể nói như vậy, đây cũng là không còn cách nào."

Cảm giác áp bách của Úc Lam Phong hoàn toàn biến mất, anh bước tới xoa đầu Úc Nam Minh: "Sao bây giờ lại bảo vệ rồi?"

Úc Nam Minh minh lập tức phủ định: "Không phải em mới không có."

"Em thích nó sao."

"Đương nhiên không thích!!"

"Thật sao? Anh nhìn hai đứa bình thường quan hệ rất tốt, còn tưởng rằng em thích nó."

Tất cả đều là giả vờ trước mặt mọi người, Úc Nam Minh nghĩ như vậy, nhưng cậu ở trước mặt Úc Nam Minh khẳng định không thể ăn ngay nói thật.

"Ừ......" Úc Nam Minh thuận theo Úc Lam Phong trả lời, "Em và cậu ấy quan hệ khá tốt, nhưng vẫn chưa đến mức thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro