Chương 15: "Cô bé" Lọ Lem 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liếm âm hộ đại kết cục

Đệ đệ dưới bàn cố gắng bú liếm côn thịt của vương tử, mà vương tử ngồi trên ghế cố gắng mút huyệt mập của ca ca, sau khi ca ca rên rỉ phun triều phun ra đầy miệng vương tử, đệ đệ dưới bàn cũng siết chặt miệng nhỏ, khiến cho vương tử tiên sinh cũng không nhịn được, xuất trong miệng của cậu.

Tây Á đứng dậy ngậm một miệng tinh dịch nồng đậm, có chút bị sặc, người lạ tiên sinh bắn tinh quá mức bền bỉ nữa nha! Từng dòng từng dòng bắn vào trong cổ họng của mình, rõ ràng là có chỗ phòng bị, vẫn bị sặc. Nam Á vỗ lưng cho cậu, đệ đệ nhìn qua trong mắt mỹ nhân ca ca chứa dục vọng, nhịn không được nổi lên tâm tư trêu cợt, ngậm miệng tràn đầy tinh đặc đưa đến, hôn lên ca ca, đưa vào trong miệng ca ca tinh dịch tanh nồng.

Nam Á thẹn thùng mặt đỏ rần, mặc dù tránh ra vẫn bị đệ đệ cho ăn chút tinh đặc. Vương tử tiên sinh thưởng thức bộ dáng xinh đẹp của chúng mỹ nhân chơi đùa.

Bỗng nhiên bên ngoài viện truyền đến một trận động tĩnh không nhỏ, giống như là có người đang trò chuyện, vương tử trong lòng căng thẳng, vạn nhất là bọn thị vệ đột nhiên xông vào thì làm sao bây giờ, hai vị mỹ nhân cũng cũng không mảnh vải che thân.

Nam Á cùng đệ đệ liếc nhìn nhau, sẽ không phải là a mẫu và Tiểu Dã trở lại đi! Hai người nhặt lên quần áo tản mát trên mặt đất, lôi kéo vương đang vắt hết óc chạy vào trong nhà.

Vương tử còn có chút sửng sốt, bị kéo lên trên lâu, nghi ngờ nói: "Đây là thế nào?"

Hai người bận bịu tay chân mặc quần áo, Nam Á nhìn về phía tiên sinh đang ngu ngơ, cảm thấy bọn họ tựa như là đang trộm tình, trên mặt lại hơi nóng, anh giải thích cho tiên sinh: "Hẳn là a mẫu của chúng ta trở về, ngươi trước tiên cứ trốn ở đây." Nói xong cũng cùng đệ đệ mặc quần áo tử tế xuống lầu.

Vương tử một thân một mình ở lại trong phòng còn có chút sững sờ, đây coi như là đang yêu đương vụng trộm sao?

Nam Á và Tây Á xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy a mẫu và Tro Dã đã vào cửa, hai người đi lên tiếp nhận bao lớn bao nhỏ đồ vật mua sắm trở về.

An Mạn đột nhiên hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?" Hai người đều sững sờ, Nam Á cố giả bộ trấn định liếc mắt đại khái: "Không có a, thế nào, a mẫu?"

An Mạn cũng không suy nghĩ gì nhiều, tùy tiện đáp: "Không có gì, lúc chúng ta trở về hình như nhìn thấy có mấy vệ binh ở trong thôn." Hai người ca ca đều thở ra một hơi, chỉ cần không phải phát hiện trong nhà có người lạ là được.

Bữa tối, Tro Dã đang làm cơm, cửa đột nhiên bị gõ, An Mạn đi mở cửa, nhìn mấy tên vệ binh đứng ở cửa, sững sờ, lễ phép hỏi: "Xin chào, có chuyện gì vậy?"

Vệ binh tìm kiếm cả làng, cũng không tìm được vương tử, có chút nóng nảy, đưa cổ vào trong phòng nhìn quanh một phen, sau đó lấy ra chân dung trong tay: "Vương tử điện hạ buổi chiều bên hồ nước khỏi chúng chúng ta, xin hỏi ngài có nhìn thấy điện hạ hay không?"

An Mạn nói: "Xin đợi một chút..." Gọi hai đứa con trai đến: "Đây là vương tử điện hạ, xế chiều hôm nay các ngươi có từng thấy không?"

Nam Á và Tây Á liếc nhìn nhau, song song từ trong mắt đối phương thấy được không thể tin và kinh hoảng, trong lòng hai người đánh trống, không biết nên trở lời hay không.

"Là, ta ở đây." Một giọng nói từ chỗ thang lầu truyền đến, tiên sinh xa lạ, cũng chính là vương tử điện hạ tự mình đi xuống lầu, đi đến cửa, cầm lấy chân dung trên tay vệ binh.

An Mạn cũng mơ hồ, vương tử điện hạ, trốn ở trong nhà mình, đây là đang làm gì? Hồ nghi nhìn về phía hai người con trai canh giữ ở trong nhà. Hai người đều quay đầu tránh né ánh mắt của a mẫu.

Vương tử nhìn ra hai vị mỹ nhân xấu hổ, vội vàng hỗ trợ giải thích: "A, là như vậy, ta đi ngang qua viện tử này cảm thấy rất xinh đẹp, bọn họ đã mời ta vào dùng trà chiều."

Cho nên, dùng trà còn cố ý trốn ở trên lầu không xuống gặp chủ nhân? Nhưng dù sao vương tử đã mở miệng, An Mạn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hoài nghi trong lòng, cười thăm hỏi vương tử: "Vương tử điện hạ có ở lại ăn cơm chiều không?"

Vương tử cũng không khách khí, lễ phép mỉm cười: "Đương nhiên có thể."

"Còn vệ binh thì sao? Trong nhà hôm nay vừa vặn mua sắm." Bọn thị vệ lập được huấn luyện nghiêm chỉnh ngước cổ lên, cương nghị đứng ở cổng: "Chúng ta không cần."

An Mạn và vương tử điện hạ giới thiệu tình trạng gia đình và Tro Dã xong, vương tử lễ phép xin chào con riêng bụi bặm: "Xin chào." Cũng có thể nhìn ra được, hai vị mỹ nhân đều ưu nhã như a mẫu, nhưng con riêng chính là thuần phác. Nhưng nhìn quan hệ người một nhà ngược lại mười phần hài hòa, cũng thật thần kỳ.

Sau bữa ăn, An Mạn để hai đứa con trai đưa vương tử ra cửa, vương tử hiếu kì hỏi nghi ngờ của mình, Tây Á cười nói cho hắn biết: "Đó là bởi vì Tro Dã thích a mẫu nha!" Vương tử thoáng sững sờ, hồi tưởng lại biểu hiện của hai người trên bàn ăn, giống như cũng là khả năng chân thật nhất đi!

Ngày thứ hai, hắn đưa ra yêu cầu cưới vợ với phụ vương. Quốc vương sau khi biết yêu cầu cưới hai người thên tử, còn là huynh đệ song sinh, cũng ngây ngẩn cả người, sau khi bình phục, tức giận muốn dùng quyền trượng đánh hắn, các vị đại thần cũng phản đối, dựng râu trừng mắt nói hắn có tổn thương phong hoá.

Vương tử không phục nói: "Đây không  phải là tuyên truyền hôn nhân tự do sao? Phụ vương trước đây cũng đã nói sẽ không quản hôn nhân của ta!"

Lão quốc vương tức giận vung quyền trượng: "Hôn nhân tự do ngươi dựa vào cái gì có thể có hai Vương phi! Còn đừng nói người ta là huynh đệ song tính!" Vương tử á khẩu không trả lời được. "Ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ!" Nói rồi hạ lệnh giam vương tử lại.

Vương tử sốt ruột dạo bước trong tẩm điện của mình, triệu tập tất cả mưu sĩ đến nghĩ biện pháp cho mình. Một mưu sĩ "Thông minh" nhắc nhở hắn: "Vương phi chỉ có thể có một người, vì sao vương tử không chọn một trong hai để cưới, rồi lấy danh nghĩa huynh đệ mang một người khác vào cung không phải tốt sao?"

Vương tử điện hạ cảm thấy biện pháp này đặc biệt hỏng bét, phản bác: "Nhưng mặc kệ cưới người nào, người kia khẳng định sẽ chịu ủy khuất a!"

"Vậy không bằng kết hôn với một người mà bọn họ sẽ không ghen ghét ủy khuất." Mưu sĩ "Thông minh" lại mở miệng, chỉ vào chân dung của một tráng hán bụi bẩn hỏi vương tử điện hạ: "Người này vừa vặn rất tốt?"

Vương tử trực tiếp ngây ngẩn cả người: "Tro Dã?"

"A, đúng vậy. Vị này tiến cung, điện hạ có thể mượn cơ hội mang cả nhà người trong lòng đồng loạt tiến cung, cũng có thể để cho người trong lòng không phải chịu nỗi khổ nổi khổ nhớ nhà." Mưu sĩ nhìn tấm chân dung thấy thế nào cũng hài lòng: "Mà vị này xem xét rất có khí thế, người bên ngoài cho dù có bất mãn vị trí Vương phi của hắn, cũng không dám đưa ra dị nghị gì với hắn."

Vương tử nghe nói hơi sửng sốt, dưới tình huống không còn những biện pháp nào khác, thật sự chỉ có thể dùng chiêu này, hắn dâng chân dung của Tro Dã lên cho quốc vương, lão quốc vương phức tạp nhìn qua nhi tử, không phải là bị mình đả kích mà thẩm mỹ trở thành thành như vậy đi. Vẫn không tin, hoài nghi nói: "Vì sao lại thích hắn?"

"Bởi vì" Vương tử cái khó ló cái khôn: "Hắn là người ta vừa thấy đã yêu ở vũ hội, sau một khoảng thời gian biến mất. Lúc trước trời xui đất khiến, mới tìm được hắn."

Lão quốc vương lại hỏi: "Làm sao tìm được?" Vương tử bỗng nhiên nghĩ đến sau bữa cơm chiều ngày đó mình nhìn thấy đôi giày lớn của Tro Dã, thuận miệng nói: "Bởi vì giày, số đo giày của hắn chỉ có một mình hắn mới có thể mang vừa."

Quốc vương vẫn không tin, gọi đám vệ binh đến, có lời chứng thực lúc này mới bất đắc dĩ nới lỏng.

Kết quả, Tro Dã mặt đen bị cưới vào hoàng cung, vì hạnh phúc của hai vị ca ca, còn bị ép mặc váy, hai vị ca ca cũng vì giấu diếm quốc vương, đóng vai nữ trang. Ngay tại lúc đó, một giai thoại lưu truyền rộng rãi trong dân gian, sau khi được mọi người truyền miệng, đã trở thành một câu chuyện cổ tích hay.

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro