Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thật ra, Đàm Tự ban đầu chỉ nghĩ muốn kiểm tra, tiểu tử kia thật ngốc nghếch, ai lại biết bản thân lại sờ ra chứ? Lại nói, hai đại nam nhân, sờ ngực nhau cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng lúc sờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngược lại bản thân lại suy nghĩ lung tung.

Con người anh, đối với những thứ mình không thích vừa nhìn đã ghét bỏ, ngược lại, đối với những người và vật yêu thích sẽ bí mật quan tâm, Từ Từ chính là một ví dụ, mặc dù cuối cùng nó đã ra đi vì những yếu tố không thể kiểm soát được.

Vì vậy cho dù hôm qua Túc Duy An không trả lời tin nhắn, lúc anh đặt đồ ăn ngoài vẫn dành cho cậu một phần, cuối cùng còn đem đến tận cửa.

Không nghĩ đến Túc Duy An ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Túc Duy An vừa giả ngủ vừa nghĩ, hôm qua mới mắng Tự ca, làm sao đối phương một chút cũng không giận còn tự đem đồ ăn đến cho cậu?

Còn có, không phải là loại đồ ăn tốn hơn 1000 tệ đó chứ, mặc dù túi tiền nhỏ của cậu đã dày hơn, nhưng một bữa ăn vài trăm tệ cũng xót xa aaaa...

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, các nhân viên khác cũng đơ luôn rồi.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lưu Dân Nhiễm mở lời: "Được, Phó chủ tịch."

"Cậu ấy ngủ bao lâu rồi?" Đàm Tự hỏi Trầm Thần ngồi bên cạnh.

Trầm Thần mắt cũng không chớp: "Vừa đến giờ nghỉ trưa liền ngủ."

Đàm Tự gật đầu: "Vào làm gọi cậu ấy dậy."

Sau khi Đàm Tự đi, văn phòng vẫn một mảng im lặng.

Đa số mọi người trong bộ phận thiết kế đều cho rằng người chống lưng cho Túc Duy An chỉ có Đặng Văn Thuỵ, mọi người đều là vất vả mới vào được công ty này, đương nhiên đều xem thường những người có quan hệ.

Nhưng sau khi người chống lưng biến thành Đàm Tự, thì lại có chút tế nhị rồi.

Đàm Tự là con trai duy nhất của sếp lớn, đương kim tổng giám đốc chẳng qua chỉ là cái bảng treo để ký tên.

Làm tròn xuống, ngay trong công ty tính cả Đàm Tự, người có thể để Đàm Tự đích thân đặt đồ ăn ngoài mang đến, quan hệ có thể đi đến đâu nữa???

Túc Duy An nằm một lúc rồi mới ngồi dậy.

Cậu nhìn lướt qua các món ăn, thật tốt, là hộp cơm phổ thông, xem ra cũng không quá hơn trăm tệ.

"An An, có cần một cốc cafe không?" Trầm Thần đứng lên hỏi, "Quần thâm của em cũng sắp hết rồi, buổi chiều còn có cuộc họp."

"Vâng, cảm ơn." Túc Duy An do dự một lúc, hiếm khi thấy cậu không từ chối, Trầm Thần nói đúng, cuộc họp chiều này không được ngủ gật.

Ngồi một lúc, vẫn chưa mở đồ ăn, cậu suy nghĩ, có nên gửi cho Đàm Tự một tin nhắn.

Túc Duy An: [Tặng ăn một bó hoa.jpg] Cảm ơn Tự ca.

Đàm Tự hút thuốc, sau khi nhìn icon dành cho người cao tuổi nhịn không được cười một tiếng.

Đàm Tự: Không giả vở ngủ nữa?

Túc Duy An:...không có giả vờ.

Đàm Tự không tiếp tục vạch trần cậu, sờ sờ hộp thuốc, lại lấy ra một điếu, sau đó gọi điện cho Đặng Văn Thuỵ.

Bên kia mãi lâu mới nghe điện: "Làm sao?"

"Ở đồn cảnh sát rồi?"

"Ân." Đặng Văn Thuỵ đương nhiên không buông tha cho người hàng xóm đó, nhân ngày nghỉ cuối cùng, anh đến đồn cảnh sát với đủ cảm giác khó chịu.

Đàm Tự tay vẫn còn cầm thuốc, không có châm lửa: "Là tình huống gì?"
"Không có vấn đề gì lớn." Đặng Văn Thuỵ ra khỏi đồn cảnh sát, "Người đàn ông đó là gay, gần đây bị vợ phát hiện, hai người cãi nhau trong ba ngày, vợ của hắn ta là người không dễ đối phó, mỗi lần nói là ném đồ, mấy ngày trước phát hiện hắn ta thuê tình nhân, bắt được, lần này đến máu gà cũng dùng luôn rồi."

"Ân, "Tung chăn của hai người đàn ông, lão nương cũng sắp mù rồi."" Đặng Văn Thuỵ nói, "Nguyên văn lời người vợ nói."

"Thế cháu của cậu thì phải làm sao?" Đàm Tự nói.

Đặng Văn Thuỵ ngạc nhiên: "Chuyện của bọn họ, với An An có quan hệ gì?"

Đàm Tự: "Ánh mắt hắn ta nhìn An An không đúng."

"Cậu là lão lưu manh, nhìn ra cái gì vậy?" Đặng Văn Thuỵ tuỳ ý cười nhạo: "Tôi cảm thấy ánh mắt cậu nhìn cháu tôi càng không đúng, còn chưa để cậu tránh xa cháu tôi. Được rồi, tôi lúc nào đó sẽ tìm An An nói chuyện."

Bên cạnh còn truyền đến giọng nói không rõ ràng của Lăng Nguyên: "Lão Đặng, người khác là người 50 bước cười người chạy 100 bước, anh là 100 bước cười người chạy 50 bước?"

Đàm Tự cầm điếu thuốc trong lòng bàn tay, cẩn thận vuốt vuốt, lâu sau mới nói vào: "Lăng Nguyên, câu không đi tìm bạn trai cậu, cả ngày dán lấy Đặng Văn Thuỵ làm cái gì?"

Được rồi, không ai vui vẻ cả, cả ba người đều kết thúc cuộc gọi đầy khó chịu với những suy nghĩ khác nhau.

Cuộc họp buổi chiều chỉ có bộ phận thiết kế tham gia, chỉ là cuộc họp nhỏ, phòng họp sắp xếp không lớn, Túc Duy An ôm cuốn sổ ghi chép đi vào cuối nhóm người, nghĩ muốn ngồi cách xa chỗ chủ vị xa nhất.

Kết quả cậu vừa vào liền ngốc rồi.

Tất cả đồng nghiệp đều đã ngồi vào vị trí, chỗ chủ vị một bên Lưu Dân Nhiễm ngồi, một bên khác còn trống.

Cuộc họp bình thường đương nhiên không đến lượt nhân viên ngồi cạnh lãnh đạo, nhưng lần này khác, cuộc họp nội bộ, trừ giám đốc, những vị trị khác không quá yêu cầu.

Vừa hay số người không nhiều, phòng không ngồi đầy, cuối bàn còn thừa một số chỗ, Túc Duy An nghĩ cũng không nghĩ liền đi đến.

"Túc Duy An" Lưu Dân Nhiễm gọi cậu, "Bên này còn trống, cậu ngồi đây, nếu không trống một chỗ, Phó chủ tịch tý nữa nhìn sẽ không vui vẻ."

"...tôi ngồi đây cũng được." Túc Duy An khó khăn từ chối.

Lúc Đàm Tự vào, vừa nhìn liền thấy cái đầu nhỏ nổi bật.

Anh trực tiếp đi thẳng qua Túc Duy An, ngồi xuống, không đợi người khác nói liền đi thẳng vào vấn đề.

"Thời gian gấp gáp, nói ngắn gọn." Đàm Tự ngay cả văn bản cũng không mang, "Cuộc họp này, quyết định đem một người bộ phận thiết kế đi Nhật chọn"

"Phó chủ tịch, danh sách đã đưa lên rồi, trợ lý Thích không đưa cậu sao?" Lưu Dân Nhiễm thật ra không biết ra ý nghĩa của cuộc họp này, ngày trước Đặng Văn Thuỵ nói rồi, ông có toàn quyền lựa chọn dnah sách, để ông chọn ra hai người giỏi vẽ tranh theo phong cách Nhật Bản.

Nói thì nói, nhưng ai chả muốn cùng cấp trên đi Nhật, tăng cường tiếp xúc, thúc đẩy mối quan hệ? Bộ phận thiết kế không dưới 5 người liên hệ đến ông, nhưng ông sớm đã quyết định ứng cử viên.

Một người đương nhiên là ông, người còn lại là người được ông giới thiệu vào công ty.

"Tôi hiện tại không phải đang bãi bỏ sao?" Đàm Tự cười chế nhạo, "Tôi yêu cầu phong cách gì? Ông sắp xếp một người vẽ sườn xám kéo đến ngang hông, ông để tôi mang cậu ta theo làm cái gì, Phòng trà điên cuồng?"

Lưu Dân Nhiễm ngậm miệng rồi.

Túc Duy An như ở trên mây, cậu hoàn toàn không nghe thấy đối phương đang nói chuyện gì.

"Chiều ngày mai giao danh sách chính xác." Đàm Tự không chút lưu tình vất danh sách lên bàn, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng mọi người vẫn cảm thấy sự không kiên nhẫn của anh, "Là danh sách chính xác, tôi không muốn huỷ bỏ lần thứ hai."

Lời vừa nói ra, như là đã bắt chuẩn thời gian, cửa phòng họp bị gõ.

Thích Như Dịch đẩy cửa vào, trên tay ôm một tập văn kiện.

"Phó chủ tịch, tài liệu đều ở đây." Sau khi đem tài liệu đưa cho Đàm Tự, Thích Như đi về ngồi ghế gỗ phía sau, với tư thế tao nhã.

Đàm Tự không động đến tài liệu trước mặt: "Giám đốc Lưu, ông xem qua."

Lưu Dân Nhiễm vội vàng cầm lấy tài liệu, mắt liền mở to khi vừa nhìn thấy vài dòng.

Anh ném mạnh tập tài liệu về phía người đàn ông ngồi bên cạnh: "Lưu Dũng, giải thích đi!"

Người đàn ông được gọi là Lưu Dũng sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở lên tái nhợt.

Hắn ta cầm tài liệu lên xem, quả nhiên...

Trầm Thần luôn là người can đảm, vì vốn dĩ đây là cuộc họp nội bộ, ai cũng có quyền phát biểu, cô hỏi: "Giám đốc Lưu, xảy ra chuyện gì vậy?"

"...Cậu ta đem những phế bản của chúng ta trước đây bán cho người khác." Sắc mặt Lưu Dân Nhiễm vô cùng khó coi.

Phòng họp im lặng hơn mấy phần.

"Truyền cho nhau xem," Đàm Tự cười nhẹ, "Để cho những người trong lòng có tính toán biết, những thứ này có thể bị tôi điều tra rất rõ ràng, cắt đứt suy nghĩ đó của mọi người."

Giọng điệu anh mỉa mai, nhưng không có vẻ gì là tức giận, khuôn mặt Lưu Dũng trở lên tái hơn, giống như một người sắp bị ra sân hành quyết đã bị đánh bằng roi nhiều lần.

Tài liệu truyền nhau một vòng, rất nhanh đến chỗ Túc Duy An.

Tài liệu huỷ bỏ lúc trước Túc Duy An cũng đã xem qua, trong hồ sơ, không chỉ có phế thảo mô phỏng của đối phương tạo ra, mà còn có hồ sơ chuyển nhượng chi tiết, Lưu Dũng thậm chí không có cơ hội vùng vẫy.

Cậu cẩn thận đưa những tài liệu về chỗ cũ, nghĩ phải đem những phế thảo lúc trước nhận được giao lại cho Đặng Văn Thuỵ.

Nhưng phế thảo được "tiếp nhận" không nhiều, chỉ có bản thảo của Trầm Thần và một người phụ nữ khác bị dùng.

Trầm Thần vẻ mặt bình tĩnh: "Phó chủ tịch, chuyện này công ty định giải quyết như thế nào?"

Thích Như Dịch đằng sau bình thản nói: "Cô yên tâm, bên luật sư đã giải quyết xong rồi?"

"Tất nhiên, Lưu Dũng, bao gồm cả chuyện của cậu, cậu có thể về nhà chuẩn bị sẵn sàng bị kiện."

"Đến đây thôi, tôi còn có cuộc họp khác." Vứt lại câu này, Đàm Tự đứng lên, bước dài ra khỏi phòng.

Sau toàn bộ cuộc họp, Túc Duy An dường như chỉ đến lắng nghe.

Về lại văn phòng, cậu cuối cùng nhịn không được hỏi Trầm Thần bên cạnh: "Chị Thần...chuyến đi Nhật Bản công ty sắp xếp là muốn đi làm cái gì?"

"Đi xem tổng bỏ phiếu Qs-7 a." Trầm Thần đang bận chặn các thông tin liên lạc khác nhau của Lưu Dũng, "Nhưng đoán chỉ là đi tham quan thôi, chị xem như là du lịch miễn phí, có thể đi càng tốt, không đi cũng không sao."

Trầm Thần cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Túc Duy An.

Túc Duy An phấn khích mở to mắt: "...công ty có vé vào?"

"Ngốc à, hợp tác còn cần phải vé sao? Lúc đó vào sau hậu đài còn được." Trầm Thần nói.

"Vậy...nếu muốn dành được suất đi này, có cần điền vào danh sách báo danh không?" Cậu cố gắng kìm nén xúc động trong lòng.

"Danh sách?" Trầm Thần cười ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt phát quang của Túc Duy An, cô giật mình: "...không cần, danh sách do giám đốc Lưu sắp xếp."

"Nói đến An An, em sao lại kích động như vậy, lẽ nào em là fan của nhóm đó?"

Túc Duy An gật đầu: "Ân, em rất thích một người trong nhóm đó."

Cậu không nghĩ rằng hâm mộ thần tượng là chuyện khó nói, liền thừa nhận một cách dễ dàng.

Lần này đến lượt Trầm Thần sửng sốt, cô hoàn toàn không nhìn ra Túc Duy An vẫn còn thích thần tượng.

Một thiếu niên biết kiềm chế như Túc Duy An, nhẽ ra không nên là người âm giấu một nữ thần nào trong lòng đi!

...

Trong phòng Phó chủ tịch, Đàm Tự đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh [Tác phẩm Túc Duy An] hiện lên màn hình.

Lưu Dân Nhiễm lần này không dám làm càn, trong lòng có địch, không đợi đến ngày thứ hai, cuộc họp vừa kết thúc liền đem hai bức tranh ông cảm thấy tốt nhất giao cho Đàm Tự.

Trên màn hình, ninja thay đổi tư thế, cầm vũ khí giấu trong hai tay, với biểu cảm kỳ quái và gớm ghiếc.

...... Cơn gió tối sầm này, làm sao càng nhìn càng thấy quen thuộc?

Đàm Tự suy nghĩ một lúc, di chuyển ngón tay lưu ảnh trên màn hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro