Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi của Túc Duy An rất mềm, Đàm Tự sớm đã dùng tay lĩnh giáo qua, anh vuốt nhẹ môi dưới của Túc Duy An, nhẹ nhàng cắn xuống.

Túc Duy An bị hôn đến cả người cứng lại, người phía trên đang ngậm lấy môi cậu, tiếng thở dốc nhẹ nhàng phun lên chóp mũi, có chút ngứa.

Cậu không khống chế được ngã về phía sau, đè lên sô pha, mắt thấy hai cánh môi sắp tách ra, thắt lưng đột nhiên bị người đàn ông nắm, sau đó đẩy mạnh về phía trước giữ cố định, nam nhân vẫn hôn một cách quyến luyến, nhưng không sâu, có vẻ như để được thực sự nếm rượu.

Đàm Tự vốn nghĩ rằng, ít nhất sẽ không bước lên dây cót cho đến khi anh tìm ra xu hướng giới tính của Túc Duy An.

Vẽ truyện tranh nam nam, cũng có khả năng là vì phúc vị thị hiếu của khán giả và kiếm tiền__không thể chứng minh rõ ràng cậu nhóc này là gay. Nếu thật sự không phải, anh không thể như vậy bẻ cong người ta.

Không phải là vì sợ Đặng Văn Thuỵ, mà là anh anh không chắc đây có phải là điều Túc Duy An muốn hay không.

Sau khi xem xong "bản đầy đủ" của bộ chuyện tranh, Đàm Tự cảm thấy có thể vẽ ra thể loại này, cậu nhóc không là cong...thì cũng gần như vậy.

Chuyến đi HongKong vì giữa chừng có một số chuyện phải kéo dài, ban đầu định thời gian là hơn nửa tháng, kết quả ba Đặng vừa tới HongKong, Đàm Tự liền không do dự đặt máy vé rời đi rồi.

Nụ hôn này là bởi vì bầu không khí, nằm ngoài kế hoạch.

Nhưng Đàm Tự trở về thật sự là ôm ý nghĩ bắt cóc Túc Duy An.

Túc Duy An chưa bao giờ trải qua loại trài nghiệm này, giống như bị rút hết hơi thở, người đàn ông cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn trước khi cậu không thể chịu đựng được.

Túc Duy An thở một cách nặng nhọc, run rẩy nói, "Đây là ... làm cái gì."

Đàm Tự dám làm dám nhận: "Hôn cậu"

"... Tại sao lại hôn tôi?" Đổi lại lúc bìn thường, chuyện vừa xảy ra sẽ khiến Túc Duy An căng thẳng mấy ngày không ngủ được.

Nhưng bây giờ thì khác, mí mắt của cậu quá nặng và thậm chí hơi buồn nôn. Cậu thành thật nói, "Tôi có chút muốn ngủ."

"Lên lầu ngủ đi." Đàm Tự còn đang ngồi xổm, nói xong liền nghĩ ra.

Cảm giác buồn nôn càng ngày càng dồn dập, Túc Duy An một tay đặt lên vai Đàm Tự, một bên muốn che miệng lại: "Còn có chút ... nôn!"

Cũng may, chỉ là muốn nôn, khônh thật sự nôn ra cái gì, nhưng bởi vì Túc Duy An buông tay, ly rượu trong tay đập xuống đất - trước khi rơi xuống đất, cậu đã thành công đổ lên khắp người Đàm Tự.

Đàm Tự: "..."

Phản ứng của những người bên cạnh so với Đàm Tư còn nhanh hơn, nghe thấy tiếng cốc vỡ, những người xung quanh như chim chóc, dã thú lập tức tản ra .

"Tạch." Đèn không biết ai bật lên, âm nhạc đột ngột dừng lại.

Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng này.

Chỉ thấy vị Đàm đại thiếu trước này luôn khó nói chuyện đang ngồi xổm trên đất, quần áo đã nhuộm rượu đỏ, trên tóc và má còn có dấu vết của rượu vang. Chàng trai phía trước anh ngồi rất ổn định, ánh mắt lờ mờ, hai má ửng đỏ, vừa nhìn liền biết là uống nhiều rồi.

Nhìn cảnh này, nhìn như thế nào cũng ra Đàm đại thiếu bị tạt nước.


"Ca ..." Lăng Nguyên kéo Đặng Văn Thuỵ vào, hai người đều sững sờ, Lăng Nguyên sợ anh họ phát điên trút giận lên mình nên kinh hãi lùi lại hai bước, "Đây, đây là làm sao vậy?"

Đặng Văn Thụy sửng sốt một chút, lập tức bắt đầu đuổi người: "Hôm nay tới đây, mọi người đều trở về đi, cháu của ta có thể có chút không thoải mái, cho nên không tiễn khách."

Nói xong anh vội vàng vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn tắm sạch sẽ.

Khi anh ta bước ra, những người bên ngoài đã nhanh chóng sơ tán, phòng khách lộn xộn.

Lăng Nguyên kéo anh đến bên cạnh, run rẩy nói: "... Anh tôi, đây là giận đến ngốc đi?"

Đặng Văn Thuỵ theo lời cậu nói nhìn theo, nhìn thấy Đàm Tự vẫn ngồi xổm trước mặt Túc Duy An, trên đùi cầm một hộp giấy rút ra, liền lấy ra mấy tờ, cẩn thận lau mặt cho Túc Duy An.

"Anh nói anh ấy đây là, có phải hay không muốn rửa cho Tiểu An An sạch sẽ rồi mới mổ thịt sao?" Lăng Nguyên hỏi.


Đặng Văn Thuỵ trắng bệch nhìn, tiến lên đưa khăn tắm cho Đàm Tự: "Đi tắm đi, tôi mang quần áo mới cho cậu."

"Đầu tiên đỡ cậu ấy lên lầu trước." Đàm Tự không nhận, cuối cùng đứng lên, Túc Duy An đã ngủ rồi, Đàm Tự đỡ người dậy không tốn sức: "Cậu ấy ngủ ở đâu?"

"Cứ ngủ ở phòng tôi đi, tôi đi phòng khách ngủ." Đặng Văn Thuỵ cũng phụ một tay.

Đặt Túc Duy An lên giường, Đặng Văn Thuỵ bắt đầu giúp cậu cởi cúc áo.

Đàm Tự nhếch môi: "Tôi đi tắm rửa."

"Được." Đặng Văn Thuỵ ném quần áo sạch cho anh.

Sau khi Đàm Tự rời đi, Đăng Văn Thuỵ nhanh chóng cởi bộ tây trang của Tô Duy An, nhét người vào giường, còn nuốt vài ngụm nước miếng, mới yên tâm ra khỏi phòng.

Khi Đặng Văn Thuỵ bước ra, thấy Lăng Nguyên đang ngồi khoanh chân trong phòng khách trên lầu hai, vui vẻ xem TV.

"Cậu sao lại vẫn chưa đi về?" Đặng Văn Thuỵ hỏi.

Lăng Nguyên không quay lại: "Muộn lắm rồi, tối nay tôi ngủ ở đây."

"Không." Đặng Văn Thuỵ từ chối.

Lăng Nguyên: "Tôi đã nói với mẹ tôi rồi-Tôi đoán anh sẽ sớm nhận được cuộc gọi của bà ấy."

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Đặng Văn Thuỵ đã reo lên, quả nhiên là mẹ Lăng gọi đến, Đặng Văn Thuỵ nhìn Lăng Nguyên đang cầu xin.

Đặng Văn Thuỵ đỡ chán: "Biết rồi ạ, được, cô nghỉ ngơi đi."

Cúp điện thoại sau, anh không dài dòng: "Cậu đêm nay ngủ trên sô pha."

"Không, đừng tưởng rằng tôi không biết anh có hai phòng."

"Tối nay cậu ở lại đây," một giọng nói vang lên sau lưng Đặng Văn Thuỵ, là Đàm Tự từ phòng tắm đi ra, anh đã tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản, tóc còn hơi ẩm. "Một phòng khách khác tôi ngủ."

"Cậu cũng ngủ chỗ tôi?" Đặng Văn Thuỵ có chút kinh ngạc, tuy rằng bọn họ rất quen thuộc, nhưng Đàm Tự chưa từng ở nhà anh.

"Ừ, quá muộn rồi, tôi không về nữa." Đàm Tự nói xong, xoay người đi vào phòng Túc Duy An đang nằm.

Những người bên trong đã ngủ, đắp mền, máy sưởi bật, nhìn thấy cảnh này, Đàm Tự hài lòng rời đi.

"Này không phải, anh, anh làm gì mà cái nhà lớn của anh không ngủ tại sao anh lại đến chiếm phòng của Đặng Văn Thuỵ với em?" Lăng Nguyên hét lên khi Đàm Tự bước ra.

Đàm Tự không vui nhíu mày: "Còn nói tiếp, cậu liền đi ra ngoài ngủ."

Cảm thấy Đàm Tự thật sự có thể quăng mình ra ngoài, Lăng Nguyên ngoan ngoãn im lặng, nhưng trong lòng lại không phục, ậm ừ nằm xuống sô pha: "Biết sớm tôi cũng uống say cho rồi"

"Say rượu, cậu cũng phải ngủ trên sô pha." Đặng Văn Thuỵ nói.

"Tôi say không phải vì muốn ngủ trong phòng," Lăng Nguyên nhìn Đặng Văn Thuỵ một cái, "Tôi chỉ muốn hướng đến người anh ta nôn."

Đặng Văn Thuỵ cảm thấy không thể nói chuyện với người này, vì vậy anh ta nắm lấy quần áo của mình và đi thẳng vào phòng tắm.

Cuộc trò chuyện đã kết thúc trong sự không hài lòng của cả ba người.

Ngày hôm sau, Túc Duy An vì đau mà tỉnh dậy.

Ngủ một cách đau đớn, cậu tính là cũng thử qua một cách triệt để, và đầu cậu đau nhức, thậm chí vài phút sau khi mở mắt, toàn bộ đầu cậu trở nên trống rỗng. Đôi mắt cậu đảo quanh một cách vô hồn.

Trần nhà xa lạ, đèn chùm xa lạ, ngay cả cảm giác dưới thân cũng không quen thuộc ...

Cậu xoa xoa thái dương, nhớ lại cẩn thẩn chuyện tối qua.

Hôm qua là tiệc sinh nhật của cậu.

Tặng quà, ăn tối, uống rượu ... uống rượu, và sau đó?

Túc Duy An lần đầu tiên say rượu, nhưng cậu đã say đến mức rã rời.

Cậu đang chuẩn bị dậy, ngay khi cậu duỗi chân ra khỏi chăn bông, đột nhiên mở to mắt và vội vàng rụt người lại - lúc này cậu mới nhận ra rằng mình không mặc quần áo!

Túc Duy An sợ tới mức kéo chăn bông ra, liếc mắt nhìn ... Không, không, không, lớp cuối cùng vẫn còn.

Cậu yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận bước tới cửa, mở một kẽ hở rồi thò đầu ra ngoài.

Không giống như bên trong, bên ngoài là khung cảnh quen thuộc, và Túc Duy An hiểu rằng cậu vẫn đang ở nhà của Đặng Văn Thuỵ.

Cậu lúc này mới hoàn toàn yên tâm, ngửi ngửi mùi trên cơ thể, vẫn ngập đầy mùi rượu, thật ra không phải là mùi rượu nặng nề trên người cậu, là dì dọn dẹp vẫn chưa đến, mùi rượu tròn phòng khách chưa tản hết, Túc Duy An trở về phòng, do dự hồi lâu mới gửi tin nhắn WeChat cho Đặng Văn Thuỵ.

Túc Duy An: Chú, chú ra khỏi phòng chưa? Cháu vừa mới thức dậy, có thế cho cháu mượn bộ quần áo không? Cháu sẽ giặt nó sạch sẽ và trả lại cho chú.

Không nhận được lời đáp, Túc Duy An chỉ có thể khổ sở ngồi xổm bên tủ quần áo, nhìn quần áo chỉnh tề trong tủ.

Chưa đến máy phút, cửa bị đẩy ra: "An An, cháu tỉnh chưa?" Đó là Đặng Văn Thụy, người đã thức dậy từ lâu và gọi cho dì giúp việc với một cuộc gọi khẩn cấp, cầm một cốc nước trong tay.

Túc Duy An xấu hổ lùi lại hai bước, sợ mùi trên người sẽ truyền đến Đặng Văn Thuỵ: "Thực xin lỗi ... tối hôm qua cháu đã quấy rầy chú."

"Tại sao cháu luôn đối với chú khách sao như vậy? Phải thay đổi đi!" Đặng Văn Thụy một chút cũng không chán ghét cậu, tiến lên đưa nước vào tay Túc Duy An, sau đó xoay người liền tìm một bộ quần áo sạch sẽ, "Chú ở đây không có quần áo mới, bộ này có lẽ vừa với cháu, phòng tắm ra ngoài rẽ trái nếu cảm thấy không thoải mái, hãy ngâm mình trong bồn nước nóng để thoải mái hơn. "

Túc Duy An vội vàng cảm ơn, sau đó uống một ngụm nước nhỏ.

Khát đến mức Túc Duy An không nhịn được uống cạn, sau đó liền đổ một chai nước vào miệng, sau đó mới thoả mãn ra khỏi phòng đi vào phòng tắm.

Đồng hồ sinh học của Đàm Tự luôn đáng sợ, ngày nào cũng vậy trước 7 giờ phải mở mắt, hơn nữa trong lòng lại có chuyện, hôm nay anh dậy rất sớm, sau khi nhìn thấy Túc Duy An vẫn đang ngủ, anh quay trở lại phòng và nhìn thấy Đặng Văn Thuỵ đặt tài liệu lại.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, anh đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Đặng Văn Thụy đang chuẩn bị xuống lầu: "Động nhẹ, An An còn đang ngủ."

"Cậu ấy sớm đi tắm rồi," Đặng Văn Thuỵ có gì đó không giải thích được "Sắp xong rồi."

"..." Đàm Tự híp mắt. "Cậu ấy đã tỉnh rồi?"

"Ừm, tôi chuẩn bị đi pha cho cậu ấy một ly sữa, cậu uống không?"

Đàm Tự vẻ mặt không tốt lắm: "Không uống."

Trong phòng tắm, nước từ trên đỉnh đầu chậm rãi trượt xuống, Túc Duy An lấy tay che mặt, xoa xoa mấy lần, rốt cuộc tỉnh lại không ít.

Bước ra khỏi phòng tắm kính, định lau người, ngẩng đầu lên bắt gặp mình trong gương.

Một lúc lâu sau, cậu nghiêng người trước gương và xoa ngón tay lên môi.

Môi... bị sứt ... Thảo nào khi ngủ dậy lại thấy đau.

Sau một lần chà xát như vậy, không thể giải thích được rằng cảm giác đôi môi bị nghiền nát rất quen thuộc.

Cậu không nhận ra rằng quần áo của Đặng Văn Thuỵ không vừa vặn, nó quá dài và hơi rộng.

Nước đuôi tóc vẫn chảy ròng ròng, cậu choàng khăn tắm lên vai, xắn ống quần dài lên, cầm trong tay chiếc quần tây, bước từng bước nhỏ ra cửa.

Kết quả, vừa mở cửa liền nhìn thấy Đàm Tự đang dựa vào tường.

Còn chưa kịp nói thì người đàn ông đã ngước mắt lên, kí ức đêm qua bị ném xuống Thái Bình Dương giống như tên lửa truyền về trong đầu Túc Duy An, lượng thông tin lớn đến mức khiến cnh sững sờ tại chỗ, không thể động đậy.

Party, rượu vang, chia nhau.

Hôn.

Hôn? !

...

Cậu và Từ ca... hôn nhau? ! !

999 quả pháo của Túc Duy An đột nhiên bị đốt cháy, khi tầm mắt của Đàm Tự bắt gặp, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng nổ "bốp", "bốp" và "đùng" trong đầu, sau đó là những quả bom nổ như đạn pháo, sau đó từng phân cảnh lướt qua trước mắt cậu.

__Tự ca hôm qua hôn cậu rồi?!

__...Tại sao đột nhiên lại nghĩ ra aaa!

__Bây giờ nên làm như thế nào!!!?

Đàm Tự yên lặng nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy, như là đang chờ cậu nói.

Sau một hồi im lặng khó xử, Túc Duy An chỉ có thể hít thở sâu vài cái, sau đó xoay người sang một bên để cửa toilet mở ra.

Cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Từ ca, anh ... đi toilet à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro