Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả khán đài nổ ra một trận huyên náo, mọi người xì xào bàn tán và đưa mắt nhìn xung quanh.

Lúc hai người đến trong hội trường vô cùng náo nhiệt, chỉ có mấy người để ý đến, những người để ý cũng không chắc chắn là hai người cùng nhau đến, hay là trong hội trường gặp mặt.

Sau khi người trên khán đài đi xuống, Đàm Tự cười chế nhạo: "Đây là đang bắt học sinh yêu sớm sao?"

"Con thàng thật nói với ta, để ta về nhà báo cáo nhiệm vụ với mẹ con, không được sao?" Ba Đàm vẻ mặt tự mãn.

Đàm Tự không muốn nói thêm với ông, trực tiếp dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho Túc Duy An: "Đừng bận tâm."

Ba Đàm đoán được anh đang làm gì: "Bảo vệ như vậy?"

"Vẫn còn sớm," Đàm Tự cất điện thoại, "Ba yên tâm, con dẫn em ấy về cho hai người, nhưng không phải bây giờ."

Bọn họ mới ở bên nhau không lâu, anh không muốn làm Túc Duy An sợ hãi.

Đặng Văn Thuỵ đang ngồi đối diện, vừa nãy trên sân khấu anh liền cảm giác kỳ lạ, bác Đàm tìm An An làm cái gì?

Vốn dĩ anh muốn hỏi, nhưng thấy hai cha con đối diện cúi đầu thì thào không nói được nhiều, về sau uống nhiều quá nên quên mất.

Bên kia, Túc Duy An hoàn toàn sững sờ.

Tại sao ba của Tự ca ... sao lại đi gặp cậu?

Mãi cho đến khi nhìn thấy tin nhắn của Đàm Tự, cậu mới mới chầm chậm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trả lời.

"An An, em không sao chứ, sắc mặt của em có chút không tốt." Trầm Thần ở bên cạnh quan tâm nói.

Túc Duy An vội vàng lắc đầu: "Không sao."

"Em đem cái cốc để xuống dưới bàn đi" Nhân lúc những người trên bàn đang trò chuyện huyên náo, Trầm Thần nhỏ giọng: ""Chị sẽ thêm một ít Sprite cho em."

Túc Duy An vội vàng hạ cốc và đổ gần nửa cốc là Sprite.

Khi nhìn lên, mới nhận ra rằng những chủ đề trên bàn có liên quan đến cậu.

"Các cậu nói, câu Đàm tổng vừa nói là có ý gì."

"Tôi cũng không hiểu, nhưng sao tôi có chút cảm giác... Phó chủ tịch Đàm đã tìm được bạn gái trong công ty rồi?" Một người trong số họ thận trọng nói.

Mặc dù đã hiểu quá nhiều, những người khác vẫn im lặng không nói, và ánh mắt của họ đầy tán thành.

"Dù sao, đó chắc chắn không phải bộ phận thiết kế của chúng tôi. Cách đây một thời gian, khi《 Hoạt động tuyệt mật》chọn người, Phó chủ tịch Đàm Tự khi nhìn thấy chúng tôi suýt nữa đã cầm dao trên tay..."

"Đừng nói nữa, trong khoảng thời gian đó, tôi thực sự cảm thấy mỗi ngày có dao cứa vào cổ."

"Ừ," Lưu Đân Nhiễm giọng bình thản, "Bộ phận của chúng ta có quan hệ tốt hơn với Phó chủ tịch Đàm, có lẽ chỉ có An An."

Huh__

Cả bàn nhìn sang.

Không ngờ lại nói đến mình, Túc Duy An cũng là sửng sốt.

"An An, cậu có biết chuyện bên trong không?" Một nữ đồng nghiệp mỉm cười hỏi.

Túc Duy An khóe miệng giật giật: "... Tôi không biết."

"Cậu không phải chiều nào cũng cùng ăn cơm với Phó chủ tịch Tấn sao?Sao lại không nghe ngóng được điều gì về đấy?" Lưu Dân Nhiễm cười, với giọng điệu có chút trêu chọc.

Nhưng câu nói này hiển nhiên không chỉ là một câu nói đùa, ánh mắt của mọi người đều trở nên rất tinh tế.

Trầm Thần: "Cũng không phải là mỗi người đi, Mấy ngày trước An An đều cùng tôi ăn cơm ah."

Ngày hôm qua Đàm Tự trở về nhà cũ, Túc Duy An và Trầm Thần cùng nhau đến công ty, nhưng bọn họ không có cùng nhau đi ăn cơm.

"Cô theo đuổi anh chàng ở quán cà phê, một mình đi ăn tối với An An, không sợ người khác ghen à?", Một nữ đồng nghiệp tiếp chuyện, bông đùa.

Trầm Thần: "Anh ấy không keo kiệt như vậy."

Đề tài đã được mang đi một cách thuận lợi, Túc Duy An đưa cho Trầm Thần một cái nhìn cảm kích, bên kia cũng tinh nghịch nháy mắt với anh ta.

Tất cả các món đều được phục vụ nhanh chóng, Thiên Húc giàu có và hào phóng, không chỉ có mỗi bàn ăn cố định mà còn có nhiều tiệc buffet bên trái và bên phải, có các món nóng, tráng miệng và đồ uống. Có bếp nhỏ phía trước bên trái, nơi mọi người có thể gọi Phở ăn liền và cơm chiên.

Túc Duy An cầm lấy một chiếc đĩa nhỏ và đi lang thang trước quầy buffet.

"Lại đây." Người đàn ông bên cạnh nói.

Túc Duy An vội quay mặt lại, lúc này mới nhận ra Đàm Tự đã đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào, trên tay cầm một cái đĩa trắng.

Túc Duy An cẩn thận nhìn xung quanh và đảm bảo rằng mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào thức ăn, trước khi ngoan ngoãn di chuyển người qua.

Một con tôm hùm lớn đã được đặt trên đĩa của cậu.

"Em tại sao không trả lại tin nhắn của ta," Đàm Tự nhìn phía trước hỏi cậu, "Sợ rồi?"

Tô Duy An sửng sốt: "Em trả lời rồi..."

"Phía sau vẫn chưa trả lời."

Túc Duy An đặt cái đĩa lên bàn, lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện Đàm Tự phía sau còn gửi vài tin nhắn.

"Em không nhìn thấy." Cậu thành thật nói.

"Vừa này có doạ em sợ không?" Đàm Tự tiếp túc nói.

Túc Duy An: "...có"

"Chuẩn bị tinh thần."

"Vâng?"

Đàm Tự cuối cùng quay người lại, nhếch một bên khoé miệng: "Anh lần này bỏ qua cho em, những em sẽ có ngày phải đi gặp bọn họ."

Trở lại chỗ ngồi, Trầm Thần nhìn đĩa của mình: "Em đi lâu như vậy, sao lại chỉ lấy một con tôm hùm?"

Túc Duy An: "Em ... thích ăn tôm hùm."

"Vậy thì lấy thêm đi. Em không nên xấu hổ," Trầm Thần đứng lên, "Vừa hay muốn đi lấy một ít đồ ăn. Nhân tiện chị sẽ giúp em lấy một ít, một lúc nữa sẽ hết. "

"Được, cám ơn." Tuc Duy An thản nhiên đáp một tiếng đầy lơ đãng.

Cậu bây giờ lấy đâu ra tâm trạng ăn uống.

Trong đầu vẫn còn câu nói "sẽ có ngày phải đi gặp bọn họ", da đầu căng thẳng đến tê cóng.

Trước đây cậu chỉ muốn che giấu thật tốt tính hướng của mình, cả đời không tiết lộ ra ngoài, để cậu sống một mình không gây chuyện ra chuyện gì.

Bây giờ đột nhiên có người nói đưa cậu về nhà.

Túc Duy An không thể biết được cảm giác của cậu lúc này, trong lòng đầy lên.

Vừa vui mừng vừa sợ.

Nhưng những cảm xúc này nhanh chóng bị tiêu tan bởi những thứ khác.

Lễ bốc thăm được nhiều người mong đợi đã chính thức khởi động trong phòng ăn.

"Xin tạm dừng, mọi người, chúng ta chuẩn bị bắt đầu rút thăm," người dẫn chương trình lại lên sân khấu đi thẳng vào chủ đề, "Khi mọi người tiến vào địa điểm, trên tay các ngươi có thẻ số nhỏ không?"

Mọi người ngay lập tức phản ứng bên dưới, và những người khác đang lắc biển số của họ.

Đàm Tự liếc nhìn con số của mình, số 001, thoạt nhìn không phải là một con số tốt.

"Giải thưởng đang ở trước mặt mọi người," người chủ trì nhìn núi quà trước mặt, "... Nhìn thấy tôi cũng muốn gia nhập công ty của các bạn."

Khán giả cười ồ.

"Được rồi, không cần nói thêm nữa, chúng ta bắt đầu ngay lập tức! Mời tổng giám đốc Ngô Miến trước!"

Ngô Miến cầm micro trên sân khấu với vẻ mặt nghiêm túc.

Một lúc sau, số bắt đầu quay.

"Dừng!"

Máy quay thưởng lập tức dừng lại, ba con số lớn 043 xuất hiện trên màn hình lớn.

"Chúc mừng nhân viên số 43 vì đã nhận được một trong những chiếc máy tính xách tay đời mới nhất!" Người dẫn chương trình nói, "Số 43 có ở đó không? Công ty đang gọi bạn đến để đổi máy tính."

Mọi người cúi đầu xác nhận quân số, đều lộ vẻ thất vọng.

Một lúc lâu, không có người đứng dậy.

"Nhân viên 43, bạn không muốn máy tính à?" Người dẫn chương trình lặp lại với một nụ cười.

Vẫn không có ai lên sân khấu, Đàm Tự sốt ruột chờ đợi, nói với Đặng Văn Thuỵ: "Nếu không có ai lấy thì cứ chọn người khác đi."

"Tôi sẽ đi lên và nói chuyện với họ." Đăng Văn Thuỵ vữa nghĩ đến việc đứng dậy.

"Hai người, chờ một chút," trợ lý của ba Đàm đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, "Đàm Tổng, số của ngài hình như là 43."

"Phải không?" Ba Đàm lấy thẻ số đặt dưới khăn ra xem.

Một tấm thẻ 043 màu đỏ tươi đã xuất hiện trong tầm ngắm.

Thật sự, ba Đàm đứng lên, chỉnh lại tây trang, sải bước lên sân khấu, đem tấm thể đưa ra.

"Đàm tổng may mắn thật." Người dẫn chương trình nói những lời có cánh rồi đưa latop cho ba Đàm.

Sau mười phút, giải thưởng máy tính cuối cùng đã được phát xong, và giải thưởng tiếp theo là một chiếc điện thoại di động mới nhất.

Máy quay thưởng lại bắt quay__ "Dừng"

...... Lại là 043.

Mãi cho đến khi ba Đàm lên sân khấu nhận giải lần thứ tư, Đàm Tự rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Đặng Văn Thuỵ, cậu đây là đang vuốt mông ngựa sao?"

Đặng Văn Thuỵ vẻ mặt vô tội: "Đây thật sự là không có mờ ám ——tôi có mờ ám cũng mờ ám cho chính mình đi?!"

Trên khán đài, mọi người đều bị thuyết phục.

"Nước chảy chỗ trũng"

"Người có tiền sẽ càng có tiền, tôi chết tâm"

"Tôi từ bỏ đấu tranh"

Có rất nhiều giải thưởng, để động viên cảm xúc của mọi người, công ty cũng đã bố trí một số giải thưởng phong bì đỏ bằng tiền mặt, hầu như ai cũng có phần.

Khi Trầm Thần nhận giải quay về, Túc Duy An là người duy nhất còn lại trong bộ phận thiết kế và không bốc thăm bất kỳ giải thưởng nào.

Một đồng nghiệp không khỏi thốt lên: "An An, vận may của cậu quá tệ đi."

"Ngươi biết cái gì, cái này gọi là tích kiệm may mắn, chờ sau này bùng nổ." Trầm Thần an ủi.

Túc Duy An: "Ân ... nó đã bùng nổ rồi."

Trầm Thần: "Thật sao? Khi nào, nói chị nghe."

Túc Duy An xấu hổ cười.

Không phải là ... đã gặp Từ ca sao?

Trong hồng bao không phải phát Tự ca sao, cậu vẫn là may mắn nhất rồi.

Sau khi bốc thăm, đoàn ca múa nhạc do công ty mời lên sân khấu bắt đầu biểu diễn, quang cảnh cuối cùng cũng trở nên sôi động, uống được ba hiệp thì khán giả cũng bắt đầu ồn ào.

Có một truyền thuyết ở Thiên Húc người đã trở nên nổi tiếng trong một bữa ăn tối của công ty.

Nhân vật này có diễn xuất tầm thường, tính cách tầm thường, ngoại hình cũng tầm thường.

Nhưng có một kỹ năng mà anh ấy dám khẳng định hết mình. Không ai trong công ty có thể cạnh tranh với anh ấy——

Ép rượu.

Và nhân vật này ở bộ phận thiết kế.

Vốn dĩ dịp này không thích hợp để ép rượu, nhưng sau vài chén, cũng không quan tâm là đang ở đâu.

"Đàn ông không uống rượu, sống đời cũng vô ích!" Không biết từ đâu mà lấy được một thùng bia trên bàn, nam đồng nghiệp đứng bên cạnh Túc Duy An, khí thế hùng hổ, "Một chén, một chén truyền xuồng ah.!"

Tất cả mọi người đều vui vẻ, uống một chút rượu, và đến Túc Duy An.

Túc Duy An chưa từng thấy qua một trận như vậy, nhanh chóng uống một ngụm.

"Cảm tình sâu đậm, một ngụm thật chán, An An, cậu là người mới đến, tốt xấu gì, nhìn cái chén này đi!"

"..."

"Uống một chút?" Đặng Văn Thuỵ ngồi ở bên cạnh Đàm Tự cụng vào ly rượu của anh.

"Cậu gọi người này đến, đây là đang hát cái gì?" Đàm Tự liếc nhìn đám người trên sân khấu.

Có một người đàn ông đứng trên sân khấu, hát một bản tình ca trữ tình, tuy nghe hay nhưng không hợp với khung cảnh.

"Học sinh của tôi, cuộc sống không tốt lắm. Tôi để cậu ấy kiếm thêm tiền. Nghe có vẻ khá ổn, không cần quan tâm." Đặng Văn Thuỵ mỉm cười.

"Học sinh?" Đàm Tự liếc nhìn, "Ngoài Lăng Nguyên, cậu còn có những học sinh khác sao?"

"Chỉ có hai người, được rồi, không nói bọn họ nữa, uống một ít"

Hai người uống vài chén, Đặng Văn Thuỵ đứng dậy: "Học sinh của tôi bước xuống rồi, tôi sẽ đi nói chuyện với cậu ấy."

Nói xong cầm hai ly rượu rời đi.

Ba Đàm liếc nhìn thời gian rồi bật dậy: "Xem ra nhân viên của con sẽ không đến tìm ta nữa. Con để ý cô ấy một chút, trời tối rồi, đừng để cô nương người ta uống say, nhớ tiễn người ta về."

Nghĩ đến dáng vẻ say khướt của Túc Duy An lúc trước, Đàm Tự không khỏi câu lên khóe miệng, tên nhóc xấu hổ đến mức không dám đụng vào đồ uống nữa.

"Sẽ không uống..."

"Được! Thêm một ly, không say không về! Tương lai chúng ta sẽ cùng nhau bay xa!"

Không còn tiếng hát, âm thanh từ một chiếc bàn nào đó đột ngột và chói tai. Đàm Tự híp mắt, vị vua ép rượu nổi tiếng của công ty đang khoác vai một đồng nghiệp nam, tay cầm ly rượu, hùng hổ nói chuyện.

Nhìn lên, vua ép rượu dường như đã lặp lại một vòng.

Phó chủ tịch Đàm đưa mắt tìm kiếm, phát hiện "người nhân viên không uống rượu" trong miệng anh vừa nói, giờ đang vùi đầu vào cánh tay, trên tay cầm ly rượu, ly sạch sẽ, nhìn như say rượu.

Ba Đàm cũng bị âm thanh hấp dẫn, hồi lâu mới thu hồi ánh nhìn: "Không uống rượu? Không sao, thói quen tốt."

Đàm Tự mặt không đỏ, tim không đập, ánh mắt vẫn là khóa ở trên đầu nhỏ bé kia: "... Ân."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro