Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Duy An cũng lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ sau lưng anh ... trong trang phục thể thao.

Đàm Tự lên xe, ném con rùa vào chân Túc Duy An, nhanh chóng khóa dây an toàn, đạp ga rời đi.

Túc Duy An ngây người nhìn người phụ nữ đuổi ra ngoài, quần áo thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, là cái chị quản lý.

"Anh ăn trộm con rùa à?" Túc Duy An hỏi anh, "Từ Từ nó là con rùa nuôi trong lâm viên sao?

Đàm Tự buồn cười nhìn cậu: "Lâm viên cái gì? Là nhà của anh."

"..." Túc Duy An trợn to hai mắt, quay đầu lại nhìn một lần nữa.

Bên cạnh cổng lớn có một cây to sừng sững, cổng sắt to lớn, phía sau có thể thấy thấp thoáng mái nhà cổ kính, nhìn kiểu gì cũng giống như một lâm viên.

"Vậy thì người đằng sau anh..."

Đàm Tự: "Mẹ anh"

"..." Túc Duy An nuốt nước bọt, ấp a ấp úng nói một cậu. "Mẹ anh thật trẻ". Vừa nãy, cậu lại cùng mẹ của Từ ca nói chuyện!

Cậu ngậm chặt miệng, không dám nói mình coi mẹ Đàm là người quản lý.

Đàm Tự sống đến nay gần 30 tuổi, cũng chưa từng làm loại chuyện này bị người khác đuổi theo.

Anh nhìn người bên cạnh, Túc Duy An đang sờ sờ mai rùa, Từ Từ co vào mai, bất động.

Quên đi, nó đáng giá.

Ngày nghỉ, người ta đều ra ngoài, Đàm Tự chỉ đơn giản là lái xe đến nhà Túc Duy An.

Túc Duy An chậm rãi đăt Từ Từ trên mặt bàn máy tính, thỉnh thoảng lại chọc vào.

Đàm Tự cởi áo khoác, ngồi ở trên giường Tô Duy An chơi Đấu địa chủ, đột nhiên nói: "Có chuyện gì muốn nói với anh."

Túc Duy An dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Đàm Tự treo máy, cũng quay đầu này: "Có sao?"

Đôi mắt anh ấy sâu thẳm và dịu dàng, Túc Duy An cảm thấy nếu nhìn thêm vài lần nữa thì anh sẽ rơi vào trong nó.

"... Có." Túc Ngụy An híp mắt, ôm hắn Từ Từ ngồi xuống bên giường.

...

Đến giờ ăn tối, câu chuyện của cậu còn chưa có kết thúc, quá nhiều rồi, nhiều hơn so với Đàm Tự nghĩ.

Túc Duy An chưa từng tâm sự với ai, có chút lộn xộn, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh.

Nghe đến cuối, Đàm Tự mới quay đầu qua, phát hiện Đậu Hạnh Phúc của mình bị cạn kiệt rồi.

Anh tắt trò chơi, hướng Túc Duy An vẫy tay.

Túc Duy An cúi người gần hơn, lại thực sự chủ động hôn Đàm Tự.

Tất cả mọi thứ đều bày ra trước mắt đối phương, cậu ngược lại không sợ hãi.

Dù muốn hay không, tất cả đều nằm trong một câu nói của Đàm Tự.

Đàm Tự không nói nhiều, đè Túc Duy An lên gối, không chút lưu tình hôn lên.

Túc Duy An bên ngoài mỏng manh, như rõ ràng so với ai đều kiên cường hơn.

Cậu nhóc này, quá đau lòng rồi.

Đàm Tự miệng, muốn nói cái gì.

"Ding Dong__"

Túc Duy An trong tiềm thức liếc nhìn thời gian, đã gần tám giờ tối.

"Ding Dong__" Chuông cửa lại vang lên, kèm theo tiếng người bên ngoài, "An An, là chú!"

Đặng Văn Thuỵ mang theo mấy cái túi lớn, đi theo sau là Lăng Nguyên, tiếp tục kiên trì bấm chuông cửa.

"Hay là không có ở nhà?" Lăng Nguyên hỏi.

'Sẽ không đâu, thời gian này..."

Cánh cửa đột ngột được mở ra.

Người đàn ông bên trong nhìn họ với vẻ mặt không vui: "Các người đến đây làm gì?"

Túc Duy An bị chặn ở phía sau, đẩy Đàm Tự sang một bên, thò đầu ra ngoài, nhanh chóng mở cửa để bọn họ đi vào: "Chú, sao chú lại đến đây."

"..." Đặng Văn Thuỵ còn chưa tiêu hóa được lượng thông tin, "Muốn đến nhà cháu làm một bữa lẩu"

Đàm Tự: "Không biết gọi điện trước sao?"

"Gọi rồi, không nghe máy," Sau khi Đặng Văn Thuỵ trả lời xong, mới nghĩ ra hỏi: "Cậu sao lại ở đây?"

Đàm Tự: "Uống trà"

"..."

Hừ, cho một hộp trà, liền ỷ vào cháu của tôi? Đặng Văn Thuỵ trong lòng nghĩ vậy, đặt nguyên liệu đã mua lên bàn, "An An, trongg nhà có nồi lẩu không?"

Túc Duy An: "Có ạ, ở phòng bếp."

"Không phải chứ, An An, cậu dán đây là... những cái gì vậy" Bên cạnh Lăng Nguyên không có bạn bè kiểu Otaku, trước giờ chưa bao giờ thấy qua những thứ này, đến những đồ thủ công liền bất động"Sao lại còn có cả đồ chơi, cái này tôi biết, Luffy!"

Túc Duy An: "Là đồ làm bằng tay, anh thích thì có thể lấy một ít."

"Thôi" Lăng Nguyên đứng thẳng dậy, Đặng Văn Thuỵ vừa hay bê nồi lẩu ra.

"An An, bàn ở đâu?" Đặng Văn Thuỵ nhìn xung quanh.

Tô Duy An dọn ra chiếc bàn gỗ nhỏ chỉ có thể để nồi lẩu.

Mặc dù Đặng Văn Thuỵ đến tìm Túc Duy An mấy lần, nhưng mỗi lần anh đều chỉ ở bên ngoài hoặc dưới lầu, đây là lần đầu tiên anh bước vào, không thể không nói: "Đồ đạc trong gia đình cũng không đầy đủ."

Túc Duy An đỏ mặt: "Hôm sau cháu liền mua một cái bàn lớn."

Ngay khi sắp đồ vào trong nồi, Đàm Tự nhận được một cuộc gọi công việc, nói vài câu, dùng ánh mắt ra hiệu với Đặng Văn Thuỵ, hai người cùng nhau đi ra ban công.

Túc Duy An chuẩn bị những cái bát sạch sẽ, Lăng Nguyên nhận lấy, bất thình lình nói: "Cậu và anh tôi đang ở cùng nhau."

Túc Duy An sửng sốt, suýt chút nữa không cầm được bát.

"Tại sao lại sợ hãi như vậy?" Vẻ mặt của Linh Nguyên vẫn như thường, "Tôi sẽ không nói gì ra."

Lăng Nguyên bày bát đũa, tiếp tục nói: "Vất cả cho cậu rồi, người khác đều là thư tình từ trên thiên đàng gửi xuống, biểu ca của tôi, chính là bức thư khiêu chiến mà trên đó gửi xuống cho tôi."

"Tự ca rất coi trọng cậu ..." Nghĩ đến lời nói của Đàm Tự lúc trước trong xe, Túc Duy An không khỏi giúp Đàm Tự biện hộ.

"Tôi biết, biểu ca của tôi miệng có chút độc" Lăng Nguyên liếc mắt nhìn bên ngoài, "Tốt rồi, tôi thấy lạc quan về hai người."

"Lạc quan cái gì?" Đặng Văn Thuỵ vừa vào liền nghe được câu nói một câu nói không đầu không đuôi.

Lăng Nguyên trả lời một cách tự nhiên: "Lạc quan về trò chơi di động mới của công ty các anh."

Tất cả đã yên vị, bốn người đàn ông quây quần bên chiếc bàn nhỏ, trên tay mỗi người một chiếc bát, trông thật buồn cười làm sao.

Cũng may nguyên liệu tươi ngon, đây nói cũng là tìm người chuyên nghiệp điều chỉnh, không gian không đủ, cùng hương vị hòa quyện, một bữa lẩu coi như là ngon.

"An An," bữa tối gia đình kết thúc, và chế độ trò chuyện được bật như thường lệ, Đặng Văn Thuỵ dựa vào bức tường phía sau và nói, "Tết năm nay chúng ta đi chơi đi, tìm một khu nghỉ dưỡng?"

Túc Duy An chưa kịp nói, người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng: "Không được."

Đặng Văn Thuỵ khó hiểu: "Tôi đây là không nói chuyện với cậu."

"Cậu ấy đã hẹn với tôi rồi." Đàm Tự đang bưng bát lên vẻ mặt tự nhiên.

Đặng Văn Thuỵ hỏi: "Cậu không cùng bác trai bác gái đón năm mới sao?"

"Không quan tâm hình thức," Đàm Tự nghiêng đầu, hỏi: "Muốn đi đâu?"

Túc Duy An cắn đũa: "... Đâu cũng được."

Tết năm ngoái, Đặng Văn Thuỵ đã mất cơ hội đón năm mới với Túc Duy An vì một sự cố tạm thời ở công ty.

Không ngờ năm nay ông chủ công ty này lại cướp người của anh, vẫn không hợp lý?

"Không được, An An, năm mới cháu nhất định phải đi cùng chú." Giọng điệu cương quyết.

Đàm Tự: "Anh ngày ngày bám lấy cháu anh làm cái gì?"

Đặng Văn Thuỵ trợn tròn mắt: "Thế tại sao cậu ngày ngày bám lấy cháu tôi?"

Đàm Tự cười chế nhạo: "Bởi vì..."

"Cùng nhau đi!" Túc Duy An đột nhiên hét lên.

Xung quanh im lặng một lúc.

Túc Duy An rụt đầu lại, nhỏ giọng bổ sung: "Cùng nhau đi, được không?"

"Được ah." Lăng Nguyên mỉm cười trả lời.

Đặt bát đĩa vào máy rửa bát, Túc Duy An từ phòng bếp đi ra, ba người đàn ông vẫn ngồi trên thảm, không ai muốn rời đi.

Hai người biến thành bốn người, Đàm Tự cả một tối đều không vui vẻ.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc của Đặng Văn Thuỵ và Lăng Nguyên.

Một mình tức giận không bằng cùng người khác tức giận, Đàm Tư ung dung mở lời.

Giọng điệu bình thản: "Lăng Nguyên, nghe nói cậu còn có một học đệ hay học trưởng?"

Lăng Nguyên phủ nhận: "Không có."

Đàm Tự hướng Túc Duy An chỉ chỉ, ra hiệu ngồi ở bên cạnh anh, hỏi Đặng Văn Thuỵ: "Ngô Kỳ hôm đó, không phải nói là học sinh của cậu sao."

"Ngô Kỳ?" Lăng Nguyên như bị cái gì đâm trúng, vụt ánh mắt qua nhìn Đặng Văn Thuỵ: "Lão Đặng, tên ngốc ngếch nào lại đi tìm ạnh?"

"Cậu ấy một câu một từ đầu gọi Lăng Nguyên ca, cậu không thể gọi dễ nghe hơn được à?" Đặng Văn Thuỵ cau mày.

"Được rồi," Linh Nguyên tiếp tục, "Vậy tên thích đeo bám nào đó muốn tìm anh? Anh tránh xa anh ta ra một chút."

"..." Đặng Văn Thuỵ lười sửa lại, "Học sinh đang tìm giáo viên, có vấn đề gì không?"

"Sao lại không vấn đề gì," Lăng Nguyên cười lạnh, "Người nào đó bây giờ khá nổi tiếng trong giới, thấy ai tài giỏi liền dán vào người đó."

Đặng Văn Thuỵ: "Đừng nói đằng sau lưng người khác như vậy, trong giới của cậu cá rồng lẫn lộn, lời nói truyền đến truyền đi liền biến đổi."

Túc Duy An nghe xong có chút lo lắng, vì sợ sẽ cãi nhau.

Đàm Tự ánh mắt trấn an.

Lăng Nguyên: "Tôi nói sau lưng người khác? Được, anh đem anh ta đến đây, tôi sẽ nói trước mặt anh ta."

Đặng Văn Thuỵ có vẻ mệt mỏi: "Đừng làm loạn nữa."

"..." Lăng Nguyên ngồi về chỗ, bên cạnh có người, muốn nhịn nhưng không được: "Lão Đặng, tôi nghe anh, không uống rượu không hút thuốc không vào bar lâu như vậy rồi, anh có thể cách xa tên đeo bám đó một chút, được không?"

Túc Duy An quen biết Lăng Nguyên không lâu cũng không ngắn, từ trước đến này vẫn chưa nhìn thấy mặt này của cậu ấy.

Giọng điệu rất nhẹ nhàng, dưới mắt anh lộ ra vẻ cầu xin yếu ớt.

Thật tiếc khi Đặng Văn Thuỵ không nhìn cậu ấy mà thở dài một cách khó nghe.

"Được"

Bốn người quyết định lên đường vào mùng 3 Tết và đi Tam Á trong một tuần.

Vốn dĩ muốn đi nước ngoài, nhưng vì là Tết Nguyên Đán nên mọi thủ tục xin visa rất chậm, đến ngày nhân viên cả nước nghỉ lễ, visa của Túc Duy An cũng không được duyệt, chỉ có thể ở lại Trung Quốc.

Vào đêm giao thừa, Túc Duy An đã đến nhà của Đặng Văn Thuỵ để dùng bữa tối.

Sau bữa ăn, cả hai đều có chút cay mũi, trên TV, người dẫn chương trình Dạ hội mùa xuân thành thạo nói lời chúc mừng, Đặng Văn Thuỵ đưa cho Túc Duy An một cái chân gà lớn.

Cũng giống như những người lớn tuổi bình thường, Đặng Văn Thuỵ hỏi: "Công việc của cháu gần đây thế nào? Có hòa thuận với đồng nghiệp không."

Túc Duy An gật gật đầu, làm việc hơn nửa năm, mặc dù đồng nghiệp quen biết không nhiều, nhưng ít nhất cũng biết mặt, thường thường sẽ chào hỏi.

Đặng Văn Thuỵ cũng gật đầu: "Mấy ngày nay cháu sẽ ngủ ở đây, sau đó chúng ta cùng nhau ra sân bay."

Túc Duy An: "Được."

Đặng Văn Thuỵ hiếm khí nhàn hạ, sau khi ăn xong, anh gác chân lên ghế sô pha, nằm đọc tin nhắn chúc phúc và WeChat, vui vẻ cướp hồng bao mười nhân dân tệ.

Khi đứng dậy đi vệ sinh, anh ta liếc nhìn Túc Duy An.

Đột nhiên tôi nhìn thấy một trang tin nhắn đầy hồng bao trong giao diện trò chuyện của Túc Duy An .

Hình đại diện trò chuyện ... rất quen thuộc.

Sau khi khớp với hình đại diện của ai đó trong tâm trí, Đặng Văn Thuỵ nheo mắt.

Sau đó hỏi cậu: " An An, cháu và Đàm Tự rốt cuộc có mối quan hệ gì?"

Cái loại cảm giác căng thẳng bị phụ huynh bắt gặp, trong nhiều năm nay Túc Duy An đã không thấy qua, vì vậy lạch cạch một tiếng, điện thoại đều bị doạ mà rơi xuống.

Hừ, Đặng Văn Thuỵ không nghĩ rằng anh ấy phải đợi câu trả lời của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro