Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mấy tiếng, máy bay an toàn hạ cánh.

Ba người phía trước có hay không cãi nhau trong chuyến bay, Túc Duy An cũng không rõ, tác dụng của chiếc tai nghe tốt đến mức ngay cả tiếp viên hàng đến đưa bữa anh cũng không đánh thức cậu.

Sau khi xuống máy bay, Đàm Tự kéo vali của hai người, vẻ mặt tự nhiên: "Đi toilet."

Túc Duy An đi theo sau anh, lắp ba lắp bắp nói: "Em, em đi cùng."

Ngay khi Đặng Văn Thuỵ định nói gì đó, anh đã nhìn thấy Lăng Nguyên nghiêm nghị, kéo vali, đi thẳng ra lối ra.

Anh cau mày: "Cậu đi đâu?"

Lăng Nguyên không quay đầu lại, Đặng Văn Thuỵ liếc mắt nhìn trái nhìn phải, thở dài, xoay người đuổi theo.

"Lão sư" Tô Kỳ gọi anh lại, miệng cười nói, "Anh có gọi xe khách sạn không? Tôi không kịp gọi điện thoại, có thể đi cùng một chuyến không?"

Lăng Nguyên sắc mặt tối sầm cả chuyến bay, Đặng Văn Thuỵ không muốn có thêm phiền phức, từ chối: "E rằng không có chỗ."

Tô Kỳ không buồn, gật đầu: Vậy tôi sẽ liên hệ với trợ lý, lão sư, hẹn gặp anh ở khách sạn."

Nói xong mấy câu, Lăn Nguyên đã đi đâu cũng không biết.

Đặng Văn Thuỵ đẩy chiếc va li nặng nề và tìm kiếm xung quanh một lúc lâu trước khi anh tìm thấy người đang ngồi trong góc đang xem phim bằng tai nghe.

Ngay khi anh chuẩn bị bước tới, điện thoại vang lên.

An An: Chú, Từ ca và cháu sẽ đi chỗ khác chơi vài ngày, cậu đừng lo cho cháu.

An An: Cũng chúc chú có một khoảng thời gian vui vẻ với Muggles.

Câu sau rõ ràng là do ai đó viết.

Nếu cảm xúc của mọi người có thể được thể hiện, mọi người trong sân bay có thể nhìn thấy những làn khói trắng trên đầu Đặng Văn Thuỵ vào lúc này.

Tiếp tục gọi điện thoại cho Đàm Tự, đại thiếu gia họ Đàm, đồng thời là phó chủ tịch của Thiên Húc chiếc điện thoại đặc biệt quan trọng, từ khi gặp Đàm Tự, điện thoại của Đàm Tự chưa bao giờ tắt.

Tắt máy.

Đặng Văn Thuỵ kiềm chế ý muốn ném điện thoại và bước nhanh đến trước mặt Lăng Nguyên.

"Đàm Tự đưa An An đi rồi!"

Lăng Nguyên sửng sốt, âm thanh tai nghe không nhỏ nghe không rõ, tiêu hóa hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Vậy chúng ta có thể sống trong thế giới hai người?" Vừa rồi còn tức giận. dường như đã biến mất trong vài phút.

Đặng Văn Thuỵ: "..."

Trước khi Đàm Tự tắt máy, anh đã gửi một tin nhắn cho mẹ Đàm.

Sau khi gửi xong, bật chế độ máy bay, rời khỏi sân bay mà không quay đầu lại.

Mọi thứ đã được sắp xếp trước khi đến, một chiếc Toyota cỡ nhỏ đời đầu đang đậu ở bãi đậu xe của sân bay, người tài xế nhìn thấy anh, kính cẩn đưa chìa khóa xe rồi rời đi.

Sợ xe quá phô trương, sẽ không may chạm mặt Đặng Văn Thuỵ, bây giờ lại còn thêm hai cái người phiền toái kia, Đàm Tự cảm thấy được chính mình thực sự là nhìn xa trông rộng.

"Từ ca," Túc Duy An thắt dây an toàn, trong lòng vẫn có chút căng thẳng, "Hay là ... gọi cho chú một cuộc điện thoại."

"Giải thưởng cuối năm, tổng được bao nhiêu?." Đàm Tự hỏi một câu không hề liên quan.

Túc Duy An lấy cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình và đọc con số một cách trung thực, chính xác đến từng chữ số.

"Tiêu hết được không." Đàm Tự nghiêng đầu cười hỏi hắn, "Chính là bao nuôi anh"

Túc Duy An đỏ mặt, bao, bao nuôi?

"......Có thể!"

Đàm Tự cười cười, lấy ra hai cái kính râm, đeo một cái, đeo cái kia cho Túc Duy An.

Mái tóc xám thêm cặp kính râm to, so với tiểu thịt tươi không khác nhau là mấy.

Đàm Tự thực sự có cảm giác trâu già thích gặm cỏ non.

Nhân viên rất chu đáo, xe đầy xăng, trên xe còn có nhiều đồ.

Thuốc lá, kẹo cai thuốc lá, mận, táo gai.

Đàm Tự lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, không châm lửa, đạp chân ga rời khỏi bãi đậu xe.

Lúc xuống máy bay, Túc Duy An cảm thấy nóng, lên xe liền cởi áo khoác, lúc này cậu đang mặc một chiếc áo dài tay mỏng, không khí trong lành, cửa sổ xe cũng mở toang Túc Duy An hít thở sâu vài hơi trước khi quay đầu lại.

Ngũ quan Đàm Tự ba chiều, đặc biệt là chiếc mũi, cùng với đường nét cằm hoàn hảo, trên miệng lủng lẳng điếu thuốc, một khuôn mặt tuấn tú, anh sớm đã chuẩn bị, cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo T-shirt màu trắng, , tay áo ôm chặt vào cơ bắp, và một ... chiếc đồng hồ giống hệt chiếc đồng hồ của cậu được đeo trên cổ tay.

Túc Duy An vô thức nuốt nước bọt.

Cậu lớn như vậy, cũng chưa làm chuyện trái luân thường phản bội như vậy, vẫn là có chút không yên lòng.

Không biết là do gió hay do Đàm Tự, cậu lập tức ổn định lại, và ... mơ hồ mong đợi.

Đàm Tự quyết định về một khách sạn suối nước nóng.

Không phải là một khách sạn suối nước nóng bình thường, nghe nói có hàng chục suối nước nóng tác dụng khác nhau, ngâm mình trong một hành lang cũng phải lâu, một dãy hàng lang phải rất lâu mới có thể ngâm xong.

Để Túc Duy An trả tiền khôn phải chỉ là nói suông, phòng đã đặt nhưng tiền vẫn chưa trả,i không biết khách sạn đã đồng ý như thế nào. Sau khi Túc Duy An thanh toán tiền, trong mắt cậu tràn đầy vui sướng.

Tình cảm là tương đối, có qua có lại mới là thực tế.

Khi tắt chế độ máy bay để thanh toán, một số tin nhắn ngắn đến ngay lập tức, cậu không dám nhìn, lập tức lướt lên.

"Đi" Đàm Tự trên tay đẩy hai vali hành lý, "Về phòng."

Chỉ đặt một phòng.

Căn phòng rất rộng, kê một chiếc giường lớn ở giữa và một chiếc đèn chùm khổng lồ bên trên, bể bơi ngoài cửa lung linh, khung cảnh núi non bên ngoài thật dễ chịu.

Đàm Tự để hành lý xuống: "Đưa em đi chơi?"

Túc Duy An đang bước đến hồ bơi thì dừng lại: "Được."

Chỗ đi chơi là nơi cách khách sạn không xa, có lâm viên, cầu dây xích.

Trời đã xế chiều, sợ ăn tối muộn nên hai người không leo núi mà lên cáp treo.

Trong cáp treo, Túc Duy An tựa đầu vào cửa sổ, lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh.

Đang mải chụp ảnh, thì một bàn tay to dán lên trên mặt,người đàn ông đưa tay đặt lên mặt kính còn tay kia cầm này cằm cậu nâng lên, cẩn thận hôn xuống.

Nhiều lần như thế, Đàm Tự càng ngày càng lão luyện, nhận lấy nụ hôn ngang ngược bá đạo, mãi đến khi môi Túc Duy An sưng lên mới chịu buông ra.

Kết quả là Túc Duy An phải che miệng khi xuống cáp treo.

Cậu đi được vài bước, tay đã bị người bên cạnh kéo xuống: "Che cái gì vậy?"

Đàm Tự cứ như thế nắm lấy tay cậu, Túc Duy An gỡ ra cũng không được, động tác này khiến những người xung quanh đều nhìn cậu, thậm chí có người còn lấy máy ảnh ra chụp.

"Từ ca," Túc Duy An đỏ mặt, "Em có một cái mũ trong ba lô, anh ... anh có muốn đội nó không? Sẽ không tốt khi bị chụp ảnh."

Đàm Tự đột nhiên dừng lại, đôi mắt thâm tình nhìn cậu.

"Em sợ không?" Đàm Tự hỏi, "Nếu sợ thì đội vào" Nói xong liền tìm một cái mũ từ trong ba lô của Túc Duy An.

Túc Duy An vô thức tránh qua một bên, tránh khỏi tay của Đàm Tự đang vươn tới ba lô: "không sợ."

Dường như nói cho Đàm Tự nghe, cũng dường như nói cho chính mình nghe.

Động tác Đàm Tự khẽ dừng lại, một lúc sau, truyền đến một tiếng cười nhẹ, sau đó đột nhiên cúi người, nghiêng mặt sang một bên hôn lên miệng Túc Duy An.

"Ah___"

Nhóm nữ sinh đi theo lập tức la hét, thậm chí so với chính mình hôn còn phấn khích hơn.

Nhìn người trước mặt ngu ngốc, Đàm Tự bật cười, "Không phải là không sợ sao?"

"..." Túc Ngụy An đỏ bừng mặt, không dám nhìn lại xem là ai kêu, "Em không sợ, không tin, anh lại hôn đi."

"..." Đàm Tự trong lòng phát ra mấy câu chửi thề, siết chặt ngón tay, bước nhanh về phía cầu treo.

"Đi theo lộ trình, và sau đó trở về khách sạn." Giọng anh đờ đẫn.

Họ chưa kịp bước vài bước thì đã bị một vài cô gái ở ngay phía sau chặn lại.

Tất cả các cô gái đều trẻ trung xinh đẹp, đôi má ửng hồng, nếu không phải hai người vừa nãy ở trước mặt bọn họ hôn xuống, chắc chắn sẽ tưởng bọn họ là đến tỏ tình.

Túc Duy An thời cao trung bị một vài nam sinh chặn đường, chỉ mũi chửi bới và bị xô đẩy nhiều lần, khi nhìn thấy bọn họ vây quanh mình, trong tiềm thức cậu muốn lùi lại.

Chân vừa nhấc lên, lại từ từ hạ xuống.

....Mấy cô gái, ngược lại cũng không thể đẩy được mình. Túc Duy An nghĩ như vậy.

"Hai người..." Cô gái ở phía trước mỉm cười, "Hai người ở cùng nhau sao?"

"Có thể làm người mẫu cho chúng tôi không? Có thù lao!"

Đàm Tự vừa muốn từ chối, liền cảm thấy lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, dường như nội tâm đang đấu tranh.

Thấy hai người im lặng, cô gái không hề nản lòng, tiếp tục nói: "Chỉ cần chụp vài tấm hình và dựng cảnh tại chỗ. Hai trăm rưỡi, được không?"

Cô gái bên cạnh cũng đi tới: "Giá này đã là giá cao nhất mà chúng tôi có thể đưa ra. Chúng tôi thường chỉ tìm một người mẫu với giá năm mươi tệ ..."

"Được" Đàm Tự ôm vai người bên cạnh, cười như không cười.

Cô gái vui sướng ngạc nhiên: "Thật sự có thể?"

Đàm Tự liếc nhìn Túc Duy An, ánh mắt của vài cô gái cũng nhìn theo ánh mắt của Đàm Tự——

Túc Duy An bị nhìn chằm chằm liền căng thẳng, do dự một chút: "...Có thể, chụp như thế nào?"

....

Cô gái nói là nửa tiếng, nhưng đã gần một tiếng vẫn chưa kết thúc.

Hai người làm theo yêu cầu, lúc kéo lúc ôm, trời mùa đông lăn qua lăn lại có một chút mồ hôi__Chỉ là mùa đông của Tam Á cũng có hơn 20 độ.

"Xin lỗi nha, mất nhiều thời gian của hai người," cô gái chắp tay lại, "Tấm cuối cùng, được không?"

Đàm Tự nhìn mồ hôi trên trán Túc Duy An, từ chối: "Không chụp nữa, chúng tôi còn có chuyện."

Khuôn mặt cô gái lập tức suy sụp, đáng thương nhìn Túc Duy An, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, trong cặp đôi này là anh chàng tóc xám làm chủ trong nhà.

Túc Duy An: "...thật ra, chụp một tấm nữa cũng không sao."

Đàm Tự hừ một tiếng, còn chụp ảnh đến nghiện rồi?
Vài cô gái ngay lập tức tạo thành một vòng tròn nhỏ, thảo luận về cách sử dụng cơ hội quý giá cuối cùng này.

"A ..." Thảo luận một hồi, một cô gái đứng lên, "Ừm, chụp chỗ bức tường, được không?"

Lúc Túc Duy An bị Đàm Tự áp vào tường, không thể nói là hối hận như thế nào, thân thể của Đàm Tự phủ ở trên người hắn, tuy rằng nụ hôn rất nhẹ, nhưng lại chậm rãi không chịu nổi.

Bức tường đằng sau có một vài viên gạch nhô lên, lưng Túc Duy An có chút không thoải mái, cậu nhịn không được tiến người lên phía trước, hai người mặc ít đồ, dựa như thế này, trực tiếp dán vào nhau gió cũng không thể thổi qua.

"Bức ảnh cuối cùng, em đừng mềm lòng nữa." Đàm Tự đè lên người cậu, hít một hơi thật sâu rồi liếm môi, đột nhiên nói: "Anh sắp bị nghẹt thở muốn nổ tung rồi, vật nhỏ."

Đàm Tự nổ hay không nổ, Túc Duy An không biết.

Dù sao, bản thân anh khi nghe câu nói vừa rồi cũng bùng nổ, dường như cả người đều đang sôi sục, những mảng vụn vỡ không thể gắn lại với nhau trong tâm trí cậu trong một thời gian dài.

Nhìn thấy Túc Duy An vành tai đỏ bừng, Đàm Tự không nói gì, đút tay vào trong ba lô của Túc Duy An, lấy mũ ra, che toàn bộ khuôn mặt của Túc Duy An.

Hai bọn họ bước đi nhanh chóng, cô gái phía sau vẫn còn đang hét lên: "Này! Anh chàng đẹp trai! Tiền chưa đưa cho anh!"

Trả lời bọn họ là hai cái lưng vội vàng.

Túc Duy An đỏ mặt, không nhịn được nhắc nhở: "Tự... chậm lại, có lẽ đi nhanh quá rồi."

Người bên cạnh không nói gì.

Túc Duy An không nhịn được ngẩng đầu nhìn nghiêng, trên mặt người đàn ông không một gợn sóng, động tác ung dung.

Cậu còn chưa kịp quan sát nhiều liền về đến khách sạn, tốc độ cởi dây an toàn của Đàm Tự còn nhanh hơn tốc độ thông thường__chính là lúc đóng cửa cũng mạnh hơn một chút.

Vào phòng, hơi nóng trên mặt Túc Duy An vẫn chưa giảm bớt, người đàn ông trước mặt đột nhiên xoay người đẩy cậu vào cửa, nụ hôn áp đảo ập xuống.

Theo lực đạo của hai người, cánh cửa phát ra tiếng "rầm!"

Túc Duy An bị hôn đến đầu óc rối mù, đang chuẩn bị vụng về đáp lại, liền cảm thấy eo mình một trận ấm áp__bàn tay của nam nhân đã thuận lợi di chuyển vào trong vạt áo, quấn chặt lấy eo cậu.

"An An đại đại," Đàm Tự rời khỏi môi cậu, kàn tiếng, khoảng cách rất gần, Túc Duy An có thể thấy rõ đợt sóng ngầm trong mắt của nam nhân, "Anh có thể lên xe không?"

Túc Duy An: "..."

Muốn nói cái gì đó, tất cả bị nhấn chìm giữa môi và răng.

Lớp vải mong manh bị kéo lên đến cổ, Túc Duy An vừa hít một hơi, trong miệng đột nhiên có thứ gì đó nhét vào, nhìn kỹ lại, phát hiện là góc dưới quần áo của mình.

Đàm Tự: "Cắn lấy"

Túc Duy An chớp mắt, ngoan ngoãn giữ ở trong miệng, muốn nói cái gì, ngược liền bị khuôn miệng ấm nóng của nam nhân bao bọc.

"Ân..." Độ nóng đột ngột làm cậu không nhịn được cong người, cổ tay bị Đàm Tự giữ chắc.

"Vật nhỏ, cắn chắc." Cằm của Đàm Tự dán lên làn da của cậu, ngẩng đầu nhìn: "Nếu không sẽ bắn vào anh."

Nói xong, giống như chắc chắn rằng Túc Duy An miệng sẽ không buông ra, một bên tay dùng lực ấn mạnh vào lưng Túc Duy An, để hai điểm đỏ hồng hướng vào trong miệng mình.

Da của Túc Duy An vừa trắng vừa mềm, hai điểm đỏ trước ngực bị Đàm Tự chơi đến căng cứng, đến khi không chịu nổi mới buông tha.

Tay của nam nhân theo đó trượt xuống, cả người Túc Duy An khựng lại, phát ra một tiếng "Ân" ngắn!

Đàm Tự xoa xoa đầu cậu.

"Đừng sợ" Giọng nói chứa đầy dục vọng đang cố kìm nén.

Người Túc Duy An mềm nhũn, thắt lưng dần dần lới lỏng, sau vài lần liền bị nam nhân cởi bỏ.

Vật màu hồng sớm đã cương cứng rất nhanh liền hiện ra trước mặt Đàm Tự, Túc Duy An vừa xấu hổ vừa lo lắng, vươn tay muốn che lại, lại dễ dàng bị đẩy sang một bên, Đàm Tự nằm bên cạnh cậu, không cho cậu bất kỳ thời gian chuẩn bị nào, trực tiếp nắm nó vào trong tay.

Túc Duy An cả người run rẩy, tay vô thức tìm chỗ để dựa vào, nắm chặt chiếc áo đang nhăn nhúm của Đàm Tự: "Ah....Đừng..."

Lời vẫn chưa nói xong, cậu liền không thể nói gì nữa.

Bởi vì một bên tay khác của Đàm Tự đột nhiên luồn vào trong miệng của cậu, khuấy động đầu lưỡi, tiếng nước bọt và tiếng cọ sát, dâm mĩ và sắc dục.

Túc Duy An: "...Tự ca...ư, tay...."

Túc Duy An có cảm giác muốn bắn, hoang mang muốn đẩy tay Đàm Tự ra, đối phương không những không nghe lời, tay lại còn gia tăng tốc độ.

"Ư..."

Túc Duy An ngậm chặt miệng, không dám dùng lực, đem ngón tay của Đàm Tự ngậm vào trong miệng, sau đó bắn vào lòng bàn tay anh.

Cậu lập tức tiến vào "thời kỳ hiền triết"*, xấu hổ và giận dữ, một bên tay rủ xuống trước mắt, không nguyện ý tiếp nhận sự thật bản thân mình đã bắn vào tay Đàm Tự. ("thời kỳ hiền triết"*: thể chất và tinh thần thoải mái, không còn ham muốn dục vọng)

Đàm Tự nhìn thấy liền bật cười, đột nhiên đứng dậy, từ trong tủ đồ khách sạn tìm thấy mấy một vài thứ, vất nó xuống bên cạnh Túc Duy An.

Túc Duy An vô thức nhìn qua__bao cao su, còn có dầu bôi trơn.

"Thời kỳ hiền triết" đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, Túc Duy An vẫn chưa nghỉ ngơi xong, liền bị Đàm Tự hôn xuống, không biết có phải vấn đề của mỗi mình hay không, cậu cảm nhận cái hôn này...quá quyến rũ rồi, đầu lưỡi bị Đàm Tự khuấy động, mút lấy, còn chưa kịp nói gì đó, liền cảm thấy vậy gì đó cương cứng đang đè lên cậu nhỏ An.

Nụ hôn của Đàm Tự dần dần đi xuống, đợi đến lúc hôn đến bụng, mới ngẩng đầu lên, để cho Túc Duy An nhìn rõ vật bên dưới của mình.

....

Túc Duy An khi vẽ một số cảnh nào đó, cũng có học hỏi qua GV, Đàm Tự...trong số những người châu Á, tuyết đối là rất lớn.

Nhìn thấy là một chuyện, đích thân mình trải nghiệm là một chuyện khác, mặt đỏ rực, vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy Đàm Tự đem quần lót kéo xuống, phần thân lộ ra, trực tiếp chào hỏi tiểu An An, Túc Duy An che miệng trước khi khống chế không được hét lên.

Túc Duy An lấy tay che miệng, hai chân mở rộng, làn da của cậu vốn đã mẫn cảm ửng hồng - giống như một lời mời gọi. Đàm Tự tự cho rằng mình không phải là chính nhân quân tử, trong nháy mắt anh cái gì đều không muốn làm, chỉ muốn lập tức thâm nhập vào cơ thể cậu.

Anh nuốt xuống hai cái, chịu đựng sự kích thích, một tay đè lên bụng dưới của Túc Duy An, tay kia giữ lấy hai côn thịt, dùng sức ma sát hai lần.

"Ah..."Túc Duy An rên rỉ, "Đừng..."

"Mặt đỏ như vậy," Đàm Tự nhếch nhẹ khoé miệng: "Trong chuyện tranh của em, bọn họ cũng như thể này, em nhớ không."

"..." Túc Ngụy An chậm rãi lắc đầu.

Đàm Tự động tác nhanh hơn một chút: "Vậy anh liền giúp em nhớ lại."

Cọ xát một hồi, anh không nhịn nổi nữa, cũng không trêu Túc Duy An nữa, đem hai bắp chân trắng nõn của cậu gác lên đùi mình, ngón tay trực tiếp hướng phía sau thăm dò__
"Ah!" Túc Duy An đang thoải mái không biết trời đất, đằng sau đột nhiên cảm giác được ngoại vật khiến cậu giật mình, "... đau."

Đàm Tự không có rút ngón tay ra, một bên tay lấy dầu bôi trơn, lại đổ không ít lên cúc nhỏ của cậu, trên miệng vỗ về: "Ngoan, nhẫn nại."

....

Khi ngón tay thứ hai tiến vào, Túc Duy An cả người cứng lại: "Từ ca ... đau."

Đàm Tự nhìn không được sắp nổ tung, do dự có nên đưa ngón thứ ba tiến vào.

"Từ ca...anh...động thủ trước đi ..." Túc Duy An nhịn không được, khàn giọng nói.

Vỗn dĩ còn muốn nhịn, nghe giọng nói của Túc Duy An, thân dưới của Đàm Tự lại dựng thẳng căng cứng, anh đột nhiên cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào bắp chân của Túc Duy An: "Em đợi anh vào rồi hãy rên, nếu không anh chịu không nổi."

Túc Duy An chịu đựng sự khó chịu trong một thời gian dài trước khi nhận ra "rên" của người bên kia là có ý gì, chốc lát lại không thể thốt ra một từ.

Đàm Tự cũng là lần đầu tiên, có thể nhịn một lúc lâu làm màn dạo đầu cũng được xem là thần Ninja X rồi. Sau khi đợi Túc Duy An ngừng kêu đau, anh trực tiếp người Túc Duy An qua, để cậu nằm sấp, bờ mông trắng hồng của Túc Duy An lưu lại dịch thể và chất bôi trơn càng kích thích sự thèm khát của anh, một bên tay ở trên lưng Túc Duy An dao động, một bên tay cầm côn thịt của mình, hướng đến hậu huyệt.

Túc Duy An dường như cảm nhận được điều gì đó, hai tay nắm chặt ga trải giường, rất căng thẳng: "Từ ca... hay là, đợi ... ah!"

Nhân lúc cậu nói chuyện, Đàm Tự chậm rãi tiến vào.

Đau quá, đau quá, Túc Duy An cắn chặt tấm trải giường không dám kêu lên tiếng.

Đàm Tự cảm nhận được sự căng thẳng của người phía dưới, đưa tay sờ, cậu nhỏ An đã mềm rồi.

Anh đau lòng, nhưng tên đã trên dây, phải bắn, nếu không cả hai người đều khó chịu, nụ hôn rời rạc rơi xuống sau lưng, tựa như xoa dịu, nắm cậu nhỏ An trong tay, không bao lâu, cuối cùng cả côn thịt không đến.

Sự chặt chẽ bên trong của Túc Duy An khiến Đàm Tự tỉnh lại, anh không dám động, cứ như vậy cẩn thận cảm nhận, một lúc lâu sau, cảm giác người bên dưới bình ổn lại, Đàm Tự nhẹ nhàng chuyển động thắt lưng, làm động tác trừu sáp.

Túc Duy An lưng lại run lên.

"Đau không?" Đàm Tự không dám nhúc nhích, hỏi cậu.

Túc Duy An nhanh chóng nới lỏng khăn trải giường trong miệng: "... Không đau." Giọng nói trống rỗng.

Đàm Tự mím môi bắt đầu từ từ đưa đẩy, không nhẹ cũng không nặng.

Không bao lâu, Túc Duy An cuối cùng cũng cảm thấy không còn đau như trước nữa, sự căng cứng chiếm đa số, cảm nhận người phía sau đang không chế, cậu không nhịn được phát ra tiếng: "Từ ca...em không còn đau nữa...anh có thể nhanh...một chút...ah..."

Chữ vẫn chưa nói xong, người đằng sau cuối cùng nhịn không được, bắt đầu gia tăng tốc độ, lúc trước cũng quá tra tấn rồi, Đàm Tự nhớ kỹ năng nam nam trước đây đã xem qua, một bên va chạm một bên tìm điểm G của Túc Duy An.

Túc Duy An bị va chạm không ngừng lắc lư, đột nhiên bên trong bị đâm mạnh, nhất thời không khống chế được âm lượng: "Ah!"

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!

Đàm Tự dừng lại, hai tay ôm lấy bờ mông trắng nõn và mềm mại của Túc Duy An, bắt đầu tấn công vào điểm vừa rồi.

"Ah...a...Từ ca, anh...nhẹ một chút," Túc Duy An lần này nắm ga trải dường còn chặt hơn trước, không phải là đau, mà là sảng khoái. Loại khoái cảm khó tả này chưa từng trải qua lúc trước, nếu không phải Đàm Tự đỡ, cậu sớm đã không chống đỡ được nằm xuống rồi,

"Từ ca...a...ân...chậm một chút...đừng đâm....a..." Túc Duy An không thể tin được giọng nói này là do chính mình phát ra, nhưng cậu vốn dĩ không thể ngừng lại, bên miệng vô thức gọi: "Tự...ca...chậm chút...ưm..."

Vật đó của nam nhân vừa to vừa hung hãn, một chút cũng không lưu tình, đâm ra đâm vào trong hồng tâm, Túc Duy An bật khóc: "Từ ca...em, em không được rồi..."

Cậu nhỏ An sớm đã căng cứng, đầu chảy ra rất nhiều chất lỏng màu trắng.

Đàm Tự đột ngột dừng lại, lật người Túc Duy An.

Túc Duy An đỏ mặt, nước mắt thấm ướt ga giường, mất cảnh giác bắt gặp ánh mắt của Đàm Tự, xấu hổ đến mức túm lấy cái gối bên cạnh che mặt.

"Khăn trải giường đều bị em làm cho ướt, đêm nay ngủ ở chỗ nào?" Đàm Tự một bên trêu chọc cậu, một bên gác chân cậu lên vai.

Túc Duy An bị doạ sợ, động tác này đối với cậu có chút khó khăn__xương của đàn ông quá cứng.

"Tự ca...em, em không làm được..." Cậu vùi đầu vào gối nói.

Đàm Tự nhướng mày đổi tư thế khoanh chân bắt chéo thắt lưng, lúc đưa vào lại không quên dạy cậu: "Vậy thì lần sau em nhớ đừng có vẽ tư thế này trong truyện tranh."

"..."

Đàm Tự nhìn cái cổ đỏ bừng của cậu một lúc, nhịn không được cười, tiến đến hôn lên đôi môi không che bởi gối của cậu, tiếp tục đung đưa người dưới, tiếng rên rời rạc của Túc Duy An lại vang lên khắp căn phòng.


CHƯƠNG 48

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro