Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nhà hàng, Đàm Tự ném thực đơn vào tay cậu: "Ăn cái gì."

Túc Duy An: "...mỳ sốt thịt, cảm ơn."

Đàm Tự từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu, không châm lửa chỉ kẹp ở giữa hai ngón tay cẩn thận mân mê.

Anh trực tiếp hỏi: "Đã học qua hội hoạ?"

"Ân" Túc Duy An nghĩ một lúc, lại bổ sung, "Lúc nhỏ đi học tại lớp bồi dưỡng hội hoạ."

Đàm Tự: "Không phải chuyên ngành nghệ thuật?"

Túc Duy An trả lời thành thật: "Mẹ nói học kế toán có nhiều tương lai hơn."

"Câu cứ nhìn chằm chằm vào tay tôi làm gì?" Động tác Đàm Tự dừng lại, đột nhiên hỏi.

Túc Duy An hoảng hốt thu lại ánh nhìn: "Không có"

"Muốn hút thuốc?" Hắn tự hỏi tự đưa ra nhận định, sau đó nói: "Không được, vẫn còn nhỏ."

Túc Duy An: "...Tôi 24 rồi"

"Người quá bé, nên đi tập thể dục để rèn luyện cơ bắp, nếu không sau này không có cô gái nào thích đâu." Đàm Tự ra giọng điệu của trưởng bối.

Túc Duy An không thèm tranh luận nhiều, gật gật đầu xem như là cho qua.

Mỹ sốt thịt được đưa lên, cậu cầm dĩa lên, hỏi một câu lịch sự trước khi ăn: "Chú không ăn à?"

"Cậu gọi tôi là gì?" Đàm Tự trợn mắt

Túc Duy An vẫn không phải quá ngốc: "...không có"

Đàm Tự lạnh giọng: "Cậu vừa nãy gọi tôi là chú, đừng cho rằng tôi không nghe thấy."

"..." Nghe thấy rồi sao còn phải hỏi lại?

Ngón tay trỏ Đàm Tự không nặng không nhẹ gõ vào bàn: "Tôi so với chú của cậu trẻ tuổi hơn nhiều, sau này gọi là ca, hiểu chưa?"

Túc Duy An ngoan ngoãn gật đầu: "Ca"

Đàm Tự nghĩ rằng cậu vẫn còn nhỏ thực ra còn vì một lý do, đó là giọng nói.

Giọng nói của Túc Duy An mềm mại như sáp, tựa hồ vẫn trong thời kì đổi giọng, đây có lẽ là nguyên nhân Đàm Tự nghe tiếng "Ca", cảm thấy rất thuận tai, khác hoàn toàn so với đứa em họ ở nhà.

"Ân". Anh thoả mãn gật đầu, nhìn người phía trước ăn mỳ, nói ra mục đích của bữa ăn khuya này, "Trước đây cậu nói biết vẽ phong cách Nhật Bản?"

Túc Duy An vội vàng nuốt xuống: "Biết..."

Đàm Tự giọng điệu tuỳ ý: "Muốn tham gia vào dự án lớn?"

Dự án lớn chắc chắn là game hợp tác với Os-7, mặc dù không biết nam nhân này tại sao đột nhiên lại thay đổi thái độ, nhưng Túc Duy An trong lòng vẫn là vui sướng, hiếm khi cao giọng: "Có"

"Ngày mai hỏi Lưu Dân Nhiễm về thông tin nhân vật và vị trí phụ trách." Đàm Tự nói, "Một tuần sau, cùng những người khác giao bản vẽ."

Túc Duy An mặt đầy kinh ngạc nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên Đàm Tự nhìn thấy biểu cảm phong phú như vậy của Túc Duy An, đôi mắt hai mí của cậu ta lấp lánh, hai bên khoé miệng khẽ nhấc lên.

"Chỉ bảo ngươi giao bản vẽ, không có nghĩa là thông qua."

"...tôi sẽ cố gắng!" Túc Duy An không giấu được vui mừng, "Cảm ơn Từ ca."

Huh, xưng hô đã được nâng cấp.

Đàm Tự gõ mặt bàn: "Không ăn nữa?"

"Không ăn nữa." Vui sướng phát no rồi.

Thanh toán xong, Túc Duy An đi về phía trước, người phục vụ cúi đầu chào: "Hoan nghênh lần sau ghé thăm."

Túc Duy An ngơ ngơ ngách ngách hướng người phục vụ đáp lễ.

Đàm Tự đột nhiên cảm thấy, món đồ nhỏ này chơi thật thú vị.

Lần thứ hai đưa cậu về nhà, liếc mắt thăm dò, căn hộ không lớn: "Sống một mình?"

Túc Duy An một bên gỡ dây an toàn một bên gật đầu: "Ân"

"Rất độc lập," Túc Duy An chuẩn bị nói gì đó, thì ngoài cửa sổ liên tục truyền đến tiếng mắng chửi.

Túc Duy An mở cửa xe, tiếng mắng chửi dội đến càng to, giống như từ trong căn hộ truyền đến, giọng nói sắc bén, đều là giọng nữ, hơn nữa nghe có vẻ không chỉ có hai người.

Cậu đeo túi trên lưng, hai tay nắm quai cặp: "Tạm biệt Từ ca."

"Đứng chờ ở đó," Đàm Tự nhìn bốn phía: "Tôi với cậu cùng đi lên."

"...?"

Đàm Tự nhanh tìm được chỗ đỗ xe, lúc đi qua bên cạnh Túc Duy An, bàn tay lớn khều phía sau đầu cậu, để cậu đi về phía trước: "Đi thôi"

Túc Duy An: "...Ah"

Bọn họ vừa vào cửa chính của toà nhà thì đã tìm ra nơi phát ra âm thanh.

Nhìn thấy 5 người đứng chặn ở cửa thang máy cãi nhau, một nam bốn nữ, những người phụ nữ chửi bới to tiếng, người đàn ông thì đứng ở một bên hút thuốc, bày ra bộ dạng không quan tâm.

Trong số đó người người phụ nữ to tiếng nhất muốn xông lên nắm tóc người đối diện: "Câu dẫn chồng của tao đúng không?! Bị tao bắt được! Con nha đầu chết tiệt!"

Người bị nắm không dám chống lại yếu ớt đáp trả: "Ai câu dẫn chồng bà, tôi với anh ta là đồng nghiệp, đến nhà tôi đưa tài liệu không được sao?"

"Thế tài liệu đâu???"

Hai người phụ nữ một người đang khuyên căn, một người lại giúp người kia đánh.

Nam nhân hút thuốc quay đầu nhìn thấy Túc Duy An đứng ngoài cửa, đáy mắt có tia sáng, cười haha chào hỏi cậu: "Yo, tiểu đệ hàng xóm, đi làm sao? Gần đây luôn thấy cậu ra ngoài?"

Nếu không phải bốn người phụ nữ trước mắt đang lôi kéo, còn cho rằng đó là bầu không khí của những người hàng xóm đang tán gẫu.

Đàm Tự liếc mắt nhìn hắn ta, phát hiện cái cách hắn nhìn Túc Duy An rất kỳ quái.

Con ngươi hắn ta đảo lên đảo xuống, dáng người Đàm Tự cao lớn, che gần hết nửa người Túc Duy An, hắn ta vì để nhìn rõ liền khẽ khẽ nghiêng đầu.

Túc Duy An vừa muốn gật đầu, thì phát hiện người đàn ông phía trước mắt đã dịch sang bên phải, trực tiếp chặn tầm nhìn của cậu.

Đàm Tự bình tĩnh: "Trước hết nên dừng lại."

Giọng của anh không lớn, nhưng rất trầm, giọng điệu gây cảm giác áp lực, thành công doạ được những người đối diện.

Bốn người phụ nữ dừng lại, người vợ đem những ngọn tóc quan tán loạn trước mặt gạt sang một bên: "Vị đại ca này, đừng cản tôi, hôm nay tôi phải đập chết con hồ ly này."

"Ai là hồ ly? Bà có chứng cứ không? Bà già đừng ngậm máu phun người?"

"Mày nói ai?!" Người vợ vừa chuẩn bị nhào tới, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền dừng lại.

Cô ta đột ngột quay đầu, như nhìn được vị cứu tinh, bước nhanh về phía hai người: "Tiểu đệ, cậu không phải là sống sát ngay cạnh nhà tôi sao? Mấy ngày nay cậu có nhìn thấy con hồ ly này đến không?"

Tô Duy An vô thức dựa vào lưng người đàn ông đứng trước, khẽ lắc đầu.

Đàm Tụ ngăn cô ta lại: "Cậu ấy không nhìn thấy."

Người phụ nữ không dừng lại: "Cậu nghĩ lại xem..."

"Kiểm tra camera" Vứt lại câu này, Đàm Tự không tiếp tục nhiều lời, đưa một cánh tay qua bên vai Túc Duy An kéo đi, trực tiếp đi về phía trước bấm nút thang máy.

Sau đó lúc năm người chưa kịp phản ứng thang máy đã đi lên.

Cánh tay của nam nhân rất to, dễ dàng bao lấy đầu Túc Duy An, mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi cậu, có chút khó thở.

Mãi đến khi Đàm Tự buông tay, cậu vẫn chưa hoàn hồn.

Đàm Tự nhìn thấy cậu vẫn còn sững sờ, cho rằng đối phương đang lo lắng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hàng xóm: "Cậu không cần phải dây dưa với những loại hàng xóm như này."

Túc Duy An cảm thấy mặt có chút nóng lên, rõ ràng Đàm Tự đã buông tay, nhưng mùi khói thuốc vẫn quanh quẩn quanh người.

"...không phải, tôi không biết."

Đàm Tự: "Cái gì?"

"Tôi không biết họ là hàng xóm." Túc Duy An nói.

Đàm Tự nhíu mày: "Cậu mới chuyển nhà?"

"Ở hơn một năm rồi" Túc Duy An nói, "Tôi...không thường xuyên ra khỏi nhà."

Nói xong, thang máy dừng lại, Đàm Tự sau khi ra ngoài xem xét một vòng chỗ này.

Một tầng chỉ có hai hộ, đối diện nhau, thang máy ở cuối hàng lang bên phải.

Túc Duy An đi đến cánh cửa của ngôi nhà bên trái, vừa móc ra chìa khoá, động tác liền dừng lại.

Đàm Tự hai tay đút vào túi quần tây, thúc giục: "Mở cửa đi"

"...Từ ca, phòng tôi hơi bừa bộn." Túc Duy An nhỏ giọng đáp.

Đàm Tự biểu đạt hiểu rõ: "Không sao, con trai đều như vậy."

Túc Duy An tay nắm chặt chìa khoá, lấy được một chút khẩu khí mới ngẩng đầu: "Hay là để lần sau tôi mời anh vào?"

Hai phút sau, Đàm Tự khó chịu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt.

Đưa cậu ta lên lầu, đến một ngụm nước cũng không cho?

Cái đồ vong ơn bội nghĩa.

Dưới lầu, mấy người đó vẫn cãi nhau.

Đàm Tự đi được mấy bước, người đàn ông đột nhiên đến bên cạnh anh, cười nheo mắt nói: "Tiên sinh, cậu trai đó là em họ của ngươi à."

Đàm Tự nhìn hắn ta, giọng tuỳ ý: "Làm sao?"

"Không có, làm phiền các cậu rồi, thật sự xin lỗi, ngài mai tôi tặng cậu ấy một ít trái cây, như lời xin lỗi."

"Không cần." Đàm Tự thu lại ánh mắt, nhấc chân bước đi, ý tứ phân rõ khoảng cách.

Ngày thứ hai, Đặng Văn Thụy hân hoan trở về với một bản hợp đồng.

Anh đem một ít điểm tâm trước hết nhét vào tay đứa cháu bảo bối, sau đó mới chậm rãi đến phòng phó tổng báo cáo.

"Cậu gần đây đang làm công tác nhân sự à?" Đặng Văn Thuỵ ném hợp đồng cho hắn, "Vừa mới từ phòng thiết kế đi ra, mọi người đều thở dài."

"Tôi còn không thở dài, bọn họ có tư cách gì thở dài?" Đàm Tư mặt không biến sắc nói.

Đặng Văn Thụy: "Tôi đã đọc qua bản vẽ của bọn họ và chúng đều khá tốt. Cậu có phải đang yêu cầu quá cao không?"

"Là anh yêu cầu quá thấp." Đàm Tự xem xong hợp đồng, tuỳ ý hỏi: "Lần hợp tác này có mấy người?"

"...cậu ngay cả bao nhiêu người hợp tác cũng không biết, liền để tôi đi bàn hợp đồng?" Đặng Văn Thụy nói.

"Tôi chỉ cần bọn họ là nhóm nổi tiếng hàng đầu Nhật Bản."

Đặng Văn Thụy: "...Hơn một trăm người."

"...cái gì?"

"Hơn một trăm người, bọn họ dựa vào cái gì gọi là Qs-7???" Đàm Tự ném hợp đồng về phía trước, "Tôi chỉ cần 7 người."

Đặng Văn Thụy: "Biết, hiện tại bộ phận tổ chức đang tiến hàng chọn lựa, bọn họ đến lúc đó chỉ đưa đến 7 người nổi tiếng nhất, nhân khí cao, có bảo đảm."

Nói xong, không đợi Đàm Tự hỏi, liền tự động trả lời: "Chính là một danh sách xếp hạng, fan bỏ tiền ra bình chọn, xếp hạng càng cao thì tài nguyên càng nhiều."

Đàm Tự vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, đưa ra khẳng định: "Được rồi, rất thông minh, có cạnh tranh fan mới có động lực."

Đặng Văn Thụy chuẩn bị kỹ lưỡng đưa cho hắn một xấp ảnh: "Đây là top 16 năm trước, và top 7 hiện tại của năm nay."

Đàm Tự nhìn cũng không nhìn: "Cầm cho bộ phận thiết kế trước, để bọn họ chuẩn bị."

"Này, cậu không xem xem sao? Đều rất đáng yêu." Đặng Văn Thụy hỏi hắn.

"Không xem" Nói đến dễ thương, Đàm Tự đột nhiên lại nghĩ đến Túc Duy An. "Cháu trai của anh có phải có giấu một người bạn gái?"

Đặng Văn Thuỵ kinh ngạc: "Không thể nào? Tôi không nghe thấy cậu ấy nhắc qua?"

"Là tôi, tôi cũng không thèm nói với ông chú rẻ tiền như cậu." Đàm Tự càng nói càng cảm thấy đúng, không để anh vào nhà, chỉ có thể là đang giấu bạn gái bên trong, xấu hổ.

Lời vừa nói ra, Đặng Văn Thuỵ xông ra ngoài như một cơn gió, ngay cả ảnh cũng quên mang theo.

Đàm Tự lấy điếu thuốc trên bàn, gạt gạt tàn thuốc nhìn đống ảnh, cầm lên chuẩn bị ném vào trong ngăn kéo, để không chiếm chỗ trên bàn làm việc.

Anh không chú ý liếc nhìn, nhước mày.

Cô gái trong bức ảnh đầu tiên, buộc tóc đuôi ngựa, bộ váy sặc sỡ, và nở nụ cười ngọt ngào.

...có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro