Chương 3: Thiếu một trận đòn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cậu yêu cầu, tôi sẽ đáp ứng cậu.

Trong phòng học tức khắc bùm một tiếng, Lý Cừu sợ tới mức vội vàng đứng lên, tuỳ thời chuẩn bị xông tới, ngay cả tư thế cũng đã sẵn sàng.

Nữ sinh bên cạnh còn chạy tới sau cửa, ý định gọi Tiền Dương đến can ngăn.

Khi mọi người đang hoảng hốt nín thở.

Cảnh Văn đột nhiên cúi xuống, lẳng lặng nhìn Ninh Hủ, đáy mắt mang theo ý tứ dò xét, giống như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua bầu không khí xung quanh.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, Ninh Hủ chậm rãi nhướng mày, không hiểu vì sao nhìn hắn.

Vẻ mặt Cảnh Văn ngày càng cổ quái, giống như nuốt phải ruồi, lông mày nhăn lại thành hình chữ "Xuyên", gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Hủ, giống như không quen biết cậu.

—— Thấy quỷ, tại sao hắn lại cảm thấy giọng nói của Ninh Hủ, giống như giọng của kẻ lừa đảo kia?

Ninh Hủ cho rằng hắn muốn ngồi trong, khoanh tay lạnh nhạt nói: "Muốn đổi chỗ ngồi thì tự mình tìm giáo viên đi."

Cảnh Văn mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng nội tâm đã bắt đầu dậy sóng.

——Vừa rồi nghe thì cảm thấy giống, nghe thêm hai câu lại cảm thấy không giống.

Âm thanh ở phòng phát sóng là thu trực tiếp từ bên ngoài, không có card âm thanh và tai nghe kiểm âm, do đó tạp âm rất lớn, rất khó nghe ra âm thanh gốc như thế nào.

Hơn nữa hắn và Ninh Hủ từ khi nhập học đã không ưa nhau, mỗi ngày hoặc là đi đường vòng hoặc là lạnh lùng trừng mắt, trên cơ bản cả học kỳ một chữ cũng chưa từng nói qua, có lẽ hiếm khi nghe cậu nói chuyện, nên cảm thấy có chút không thích ứng.

Hắn thầm nghĩ, chắc sẽ không trùng hợp đến vậy.

Lan Giang hơn 10 triệu người, tình cờ bạn ngồi cùng bàn lại là kẻ lừa đảo, xác suất một phần 10 triệu nghe cũng thật vô lý.

Hắn nghi ngờ đánh giá Ninh Hủ, tầm mắt rơi xuống cánh tay khoanh trước ngực, trong lòng suy tính nếu yêu cầu xem tay một chút thì có bị cậu đấm cho một cái không.

Ninh Hủ chú ý tới ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới của hắn, càng không che dấu vẻ mất kiên nhẫn.

Tề Hạo Dương liền tiến lên hoà giải: "Văn ca, mày ngồi chỗ này phải không? Thật tốt quá, chúng ta ngồi cạnh nhau."

Hắn ngồi ở bên phải Cảnh Văn——ngoại trừ vị trí của Ninh Hủ, những chỗ khác đều là đối tượng cần quan tâm đặc biệt của Tiền Dương, từ cửa sau liếc mắt một cái là có thể thấy bọn họ đang làm gì.

Cảnh Văn liếc nhìn Ninh Hủ, ngoài dự đoán không gây khó dễ nữa, dùng chân kéo ghế lại gần, nặng nề ngồi xuống bên cạnh.

Trong phòng học truyền đến tiếng thở dài, mọi người tiếp tục thấp giọng trò chuyện, lớp trưởng cũng tiếp tục thu bài tập.

Lý Cừu ngồi xuống bàn thứ ba, do dự nói: "Tôi không an tâm để cậu ấy ngồi chỗ kia một mình."

Nữ sinh vừa nãy nói chuyện với hắn tên là Trác Nam, là lớp phó văn thể mỹ, tính cách hoạt bát đáng yêu, trên mái tóc ngắn cài cái nơ hình con bướm.

Cô nhỏ giọng nói: "Nếu không cậu dọn đến phía trước cậu ấy đi? Dù sao Ninh Hủ cũng cao hơn cậu."

Lý Cừu lập tức nói: "Cao cái gì mà cao, tôi với cậu ấy đều 1m8."

"Ồ, chắc cậu ấy gầy hơn cậu, nên cảm giác cao hơn."

"......"

Lý Cừu suy nghĩ nửa ngày, trọng sắc khinh bạn từ chối đổi chỗ ngồi, thuận tay gửi tin nhắn cho Ninh Hủ.

[ người anh em, cậu cố chịu đựng đi, không chịu được nữa thì nói tôi. ]

Ninh Hủ nhìn lướt qua tin nhắn, rồi liếc sang bên phải, cảm thấy cũng không cần chịu đựng gì.

Cảnh Văn đã di chuyển bàn cách cậu một trăm tám mươi nghìn mét, cả người sắp dán vào Tề Hạo Dương, phá hỏng hoàn toàn lối đi ở giữa.

Hai người cúi đầu nói chuyện, không biết đang nói cái gì nữa.

Cảnh Văn dường như không có chuyện gì mà ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cậu, hai người không hẹn mà cùng dời mắt đi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Tề Hạo Dương che miệng lại, hai mắt suýt rớt ra ngoài: "Cái gì? Mày nói giọng cậu ấy giống đối tượng hẹn hò qua mạng?!"

"Đối tượng hẹn hò ông nội mày ,đã nói không phải yêu đương qua mạng!" Cảnh Văn giơ tay cho hắn một đấm.

Tề Hạo Dương biết chuyện đầu óc hắn nóng lên tặng người ta mười lăm vạn.

Trong lúc nghỉ hè, Cảnh Văn bị ba hắn nhốt lại trong phòng làm bài tập, hắn đương nhiên không có khả năng nhượng bộ, vì thế cầm điện thoại xem phát sóng trực tiếp cả ngày, tình cờ tìm thấy một phòng tên là 'Như Sinh'.

Từ nhỏ đến lớn, Cảnh Văn ỷ vào cái túi da đẹp trai, nhận được vô sô lời tỏ tình, mọi người đều suy đoán hắn là nhan khống hay dáng người khống, nhưng không ai biết, hắn thật ra là một tên tay khống.

'Như Sinh' là nhân vật nổi tiếng khắp Internet, mưa đạn đều gọi cậu ta là vợ.

Nói thật, mười bảy năm sống trên đời Cảnh Văn chưa từng gặp "nữ sinh" nào ngầu như vậy: Xếp hạng nhất trong trong app giải đề Omlympic Toán , chơi game đối kháng thì đánh cho đối thủ kêu cha gọi mẹ, dễ dàng giải xong rubik bằng một tay ...... Không, phải nói là hắn chưa từng gặp qua "nữ sinh" nào kiêu ngạo như vậy.

Nhưng khi cái tay kia xoa đầu con chó của người ấy, lại có vẻ như rất dịu dàng, ôn nhu và trìu mến.

Cảnh Văn lập tức tặng không ít quà, thứ nhất, hắn gần như bị mê hoặc, thứ hai, hắn muốn cổ vũ người đó tiếp tục phát sóng.

Sau khi biết được đằng sau bàn tay đó là một nam sinh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là —— bị nền tảng lừa tiền, này mẹ nó chính là một dây chuyền lừa đảo!

Tề Hạo Dương không thể tin được: "Không thể nào, mày chắc chắn chứ? Giọng của cậu ấy là giọng địa phương, chính là cái loại phổ thông ấy, có khi mày nghe không chuẩn. Mày nói cậu ta là đối tượng......Mày nói cậu ta là chủ phòng, lại không phải chủ phòng, chỉ nói có mấy câu rất dễ gây hiểu lầm. Ngoại trừ giọng nói và tay, cậu ấy còn có đặc điểm gì khác không?"

Cảnh Văn nhíu mày nói: "Cậu ấy có một con chó, tên là Ăn đồ hộp."

"Phụt, tên chó gì kì vậy, tao cho rằng cái tên Loki đã đủ ngu ngốc rồi." Tề Hạo Dương cười phun.

Cảnh Văn khinh thường, "Loki mới không ngu ngốc, nó rất đẹp trai."

Loki là con chó Alaska nhà hắn, một con chó đực hai tuổi, bộ dáng lớn lên uy phong lẫm liệt.

"Quên đi, tao bị tên nhóc kia chọc tức tới hoa mắt, chung thành phố không nhất định ở cùng khu, không thể trùng hợp như vậy." Cảnh Văn lắc đầu, hướng cửa nói: "Đi WC?"

"Đi WC" của hắn là ám chỉ việc " Đi hút thuốc".

Tề Hạo Dương hiểu ý, nhét gói thuốc vào túi, cùng hắn đi ra ngoài.

"Ở nhà thì mày hút thuốc kiểu gì? Mẹ mày không ngửi thấy sao? Cổ mà ngửi thấy chắc chắn sẽ tức giận." Hắn hỏi.

Cảnh Văn thản nhiên đáp: "Lên sân thượng  hút."

*

Vài ngày trước khi khai giảng có rất nhiều chuyện xảy ra, là người đạt hạng hai ở học kì trước, Ninh Hủ phải phát biểu trong lễ khai giảng và họp lớp.

Cậu là lớp phó học tập, học kỳ mới có rất nhiều việc cần cậu hỗ trợ xử lý.

Sau hai ngày bận rộn, cậu nhất thời quên mất việc phát sóng trực tiếp.

Cậu về nhà vào tối thứ tư, thím Trương ở gần đó đến nhà chơi, Ngải Kha đang phàn nàn với bà về hàng xóm cách vách.

Thấy Ninh Hủ bước vào, Ngải Kha vội vàng vẫy tay kêu cậu qua: "Mau tới đây uống chén canh đi."

Cô bưng ra chén canh vịt nấu với hoa bách hợp, Ninh Hủ chào hỏi thím Trương rồi ngồi xuống chậm rãi uống canh.

Ngải Kha là nhà thiết kế trang sức, tự mở phòng làm việc cho riêng mình, phần lớn thời gian đều ở nhà làm việc, trong nhà còn có dì, nhưng cô lại thích làm đồ ăn cho Ninh Hủ hơn.

Mỗi khi trở về vào buổi tối ngày thứ tư, cậu đều sẽ có một bát canh để uống.

Hai người phụ nữ một bên uống canh, một bên nói chuyện phiếm.

"Thím có biết bọn họ chuyển đến lúc nào không?" Ngải Kha hỏi.

Thím Trương nói: "Đại khái khoảng ba năm trước , giống gia đình của cô vậy, cũng để tiện đường cho con cái bọn họ đi học. Ây da, nữ chủ nhân gia đình kia sao lại không biết xấu hổ nói nhà cô trang trí ầm ĩ, nhà cô ta lúc đó còn ầm ĩ hơn, nghe nói dùng cả máy bay để vận chuyển mấy cái cây tới."

"Nói đến cũng thật kì lạ, tôi thường đụng mặt cô ấy lúc đang dắt cho đi dạo, nhưng lại chưa từng nhìn thấy chồng cổ." Ngải Kha nói.

Thím Trương bát quái nói: "Chồng cô ta thỉnh thoảng mới về, mỗi lần trở về đều là vì đứa nhỏ nhà họ thi không tốt, hai vợ chồng liền thông đồng bàn biện pháp giáo huấn đứa nhỏ."

Ngải Kha lắc đầu phản đối: "Như vậy cũng không được, tuy rằng tôi và Ninh Bác Vĩ cũng ở riêng hai nơi, nhưng chúng tôi là bất đắc dĩ, cuối tuần anh ấy sẽ đưa Nguyễn Nguyễn đến đây, đã là người một nhà thì không thể thời gian dài không gặp mặt."

Thím Trương nói: "Vậy nên đứa nhóc nhà họ cực kì phản nghịch. Cả ngày đánh nhau gây sự, nghỉ hè bị bọn họ nhốt ở trong nhà học tập, còn cạy cửa sổ chạy trốn, vô tình bị tôi bắt gặp được."

Ngải Kha tựa hồ nhớ tới cái gì: "Cũng lạ! Nói cái này, tôi liền nhớ đến chậu hoa trên sân thượng, không biết bị ai đốt chết, lá cây đều cuộn hết lại! Tôi dám chắc là do thằng nhóc nhà bên cạnh làm."

"Đốt chết? Nhà cách vách hút thuốc?" Ninh Hủ thuận miệng hỏi.

Cậu cắn một miếng thịt vịt, hương vị mềm mại ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.

Ngải Kha hừ một tiếng: "Mẹ cảm thấy là do đứa nhỏ kia hút thuốc, mẹ còn tưởng rằng ba con đốt cây hoa nhài của mẹ."

Ninh Hủ uống xong chén canh, nói với cô: "Đêm nay con lên nhìn thử xem."

Loại thiếu niên bất lương này, đơn giản là thiếu một trận đòn mà thôi.

Ngải Kha không yên tâm dặn dò: "Con cẩn thận một chút, đừng cùng hắn xung đột."

Thím Trương hàn huyên thêm mấy câu, liền mang theo bình giữ ấm đựng canh vịt rời đi.

Ninh Hủ đứng dậy lên lầu, Ăn đồ hộp vẫy đuôi muốn đi theo, lại bị cậu đuổi trở về ổ.

Ngải Kha không bỏ cuộc huấn luyện nó ở dưới lầu: "Luna, Luna lại đây, lần sau kêu mày là Luna, mày phải đáp lại có biết không?"

Sân thượng nhà cậu ở tầng 3, vì là cách vách nên hai nhà rất gần nhau, thò chân một cái là có thể đi qua bên kia.

Trên sân thượng tối lửa tắt đèn, chỉ có một vầng trăng đỏ như máu*.

*Khi xảy ra nguyệt thực toàn phần, Trái Đất di chuyển vào giữa Mặt Trăng và Mặt Trời. Lúc này hiện tượng tán xạ Rayleigh khiến Mặt Trăng có màu đỏ, gọi là Trăng Máu.

Ninh Hủ dựa vào cảm giác sờ soạng đến bức tường ngăn cách với hàng xóm, mấy chậu hoa được Ngải Kha chuyển lên đằng trước. Quả nhiên là đặt quá gần, phỏng chừng người nọ tưởng hoa nhà mình, trực tiếp ấn đầu tàn thuốc lên trên.

Ninh Hủ an tĩnh đứng đợi tại chỗ, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua.

Ngay lúc cậu suy nghĩ ngày mai lại đến bắt người, cánh cửa đối diện vang lên tiếng kẽo kẹt, một bóng người đi ra.

Người nọ quen cửa quen nẻo mà đi đến bức tường phía bên này, móc ra bật lửa.

Tách.

Ngọn lửa yếu ớt chiếu sáng đêm dài.

Hắn kẹp điếu thuốc rít một hơi, đầu ngón tay lập loè đốm lửa của tàn thuốc.

Ninh Hủ vươn tay, đập một cái lên vai hắn.

Chuyện lần này không nhẹ không nặng, nhưng đối phương lại làm rất lén lút, hơn nữa còn vào lúc ban đêm gió lớn như vậy, độ khiếp sợ không thua gì tận mắt nhìn thấy Sadako* bò ra từ bồn cầu tới ở trước mặt cậu khiêu vũ.

* Sadako là nhân vật phản diện chính trong bộ tiểu thuyết Ring của Koji Suzuki và loạt phim cùng tên.

Người nọ run tay, ánh sáng duy nhất một đường rơi xuống đất.

Ngay sau đó, hắn thực hiện một hành động theo bản năng sau khi bị bắt—— nắm lấy tay của Ninh Hủ, cố gắng ném qua vai hắn ta.

Ninh Hủ lập tức phản ứng lại, một tay đỡ vách tường, vừa lật người lại vừa khéo léo giải quyết cú ngã ở vai, đồng thời đưa chân ra, đá một cái vào đầu gối.

Đối phương kêu lên một tiếng, hiển nhiên không ngờ cậu lại là cao thủ.

Hai người ở trong đêm đen giơ tay không thấy năm ngón, ngươi tới ta đi bắt đầu so chiêu.

Hai bên đều không thấy rõ đối phương, chỉ có thể dựa vào tiếng gió lúc nắm đấm xẹt qua khuôn mặt mà tránh né, vừa đánh vừa phòng thủ, xương cốt cứng rắn va chạm vào nhau, cách một làn da mỏng khiến cả hai đều cảm thấy đau đớn.

Cảm giác đau dần tăng lên, tính khí bọn họ cũng bắt đầu tăng, tốc độ bụp nhau càng lúc càng nhanh.

Ninh Hủ tìm thời cơ thích hợp đấm vào má người nọ.

Tên kia cũng không chịu thua, kêu cũng chưa kêu một tiếng, vặn cánh tay cậu ra phía sau, nương theo đấm tới một quyền, đem toàn bộ người ấn xuống nền xi măng.

Lực đấm lần này cực kì tàn nhẫn, chính là muốn cùng cậu so thắng bại.

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá, Ninh Hủ giãy giụa hai lần, vẫn không tránh ra được.

Người phía sau cười lạnh một tiếng, tiện tay tháo cà vạt trên cổ xuống, giống như muốn trói hai tay cậu lại.

Đúng lúc này, giọng phụ nữ từ cầu thang truyền đến.

"Tiểu tử, kêu con ở trong phòng ôn tập, con lại chạy lên sân thượng làm gì?" Có người bước lên cầu thang đi tới phía này.

Động tác của tên kia khựng lại, Ninh Hủ nhân cơ hội thoát áp chế của hắn, dùng hết sức lao về phía trước, đè hắn lên bức tường xi măng.

Trong nháy mắt , khoảng cách giữa hai người cực kì gần, có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Ninh Hủ nghe được đối phương nặng nề thở dốc, hơi nóng phun trên mí mắt của cậu, phỏng chừng người này cao hơn cậu năm đến mười xăng ti mét.

Hắn nắm lấy cà vạt quấn quanh cổ tay cậu, ý đồ muốn đem cậu trói lại.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào chất liệu tơ lụa kia, cậu bỗng cảm thấy sũng sờ.

Cảm giác này có chút déjà vu*.

*Déjà vu, là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.

"Con tốt nhất đừng để mẹ bắt được......" Người phụ nữ lẩm bẩm nói, khoá cửa truyền đến tiếng lạch cạch.

Người nọ giật lấy cà vạt, dùng sức đẩy Ninh Hủ ra, đôi chân dài bước một cái, trực tiếp trượt xuống đường ống!

Cùng lúc đó, bụp mà một tiếng, đèn trên sân thượng sáng lên.

Người nọ trượt nhanh đến nỗi chỉ sau vài giây đã biến mất ở bụi cỏ dưới lầu.

Ninh Hủ thả lỏng, trong lồng ngực truyền đến tiếng trái tim đập điên cuồng, xoa xoa cổ tay đau nhức, ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt xa lạ đang kinh ngạc.

Người phụ nữ đối diện ngoài ý muốn nhìn cậu: "Con.....Con là?"

Ninh Hủ nhẹ giọng chào hỏi: "Con chào cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro