Chương 27: Tâm đã không còn ở bên cậu nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để có thể thoát khỏi căn nhà lạnh lẽo vô tình và đối với cha mẹ như quỷ hút máu này, Kỷ Nhiên quyết định cho bọn họ hai nghìn vạn, cắt đứt quan hệ.

Sau khi ký thỏa thuận xong, Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Cầm mới hùng hùng hổ hổ rời đi.

Hai nghìn vạn không phải là số tiền nhỏ, Kỷ Nhiên trong tay không có tiền, cổ phiếu và tài sản đứng tên cậu đã bán đi từ lâu, trong lúc nhất thời cậu căn bản không thể gom đủ số tiền này.

Trong phòng ngủ, Kỷ Nhiên cầm điện thoại gọi cho tất cả bạn học có thể liên lạc để mượn tiền.

"Kiến Minh, hiện tại trong người cậu còn tiền không? Có thể cho tôi mượn một ít được không?"

"Kỷ thiếu, ngài đừng nói giỡn. Ngài có kim chủ là Dạ thiếu đây còn lo không có tiền tiêu sao? Đừng đùa giỡn với anh em vậy chứ!"

Bíp! Điện thoại cúp!

Kỷ Nhiên liên lạc cho bạn học tiếp theo.

"...Dạ thiếu vứt bỏ cậu thế nào mà ngay cả phí chia tay cũng không cho vậy? Để cho cậu hiện tại rơi vào tình cảnh như này? Ây da! Thực sự là quá thảm! Cậu muốn tiền a! Để tôi giới thiệu cho cậu một kim chủ. Lão tổng công ty Hoa thành đặc biệt thích Alpha, cậu đi bồi hắn cả đêm, tiền nhất định không thành vấn đề."

Lần này là Kỷ Nhiên chủ động cúp điện thoại.

Sau khi Dạ Lăng Hàn và Cam Duệ đính hôn, những người bạn học lúc nào cũng lẽo đẽo theo cậu bợ đỡ trong nháy mắt liền biến mất.

Bây giờ họ không chỉ sợ hãi tránh né cậu, còn có người thừa cơ bỏ đá xuống giếng, thấy cậu liền chế nhạo vài câu.

Lòng người dễ thay đổi! Kỷ Nhiên cúi thấp đầu, tự giễu cười cười.

Tất cả các biện pháp mà cậu có thể nghĩ tới đều đã thử, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhung tơ.

Trong hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay, đây là quà sinh nhật Dạ Lăng Hàn tặng cho cậu vào lúc cậu sinh nhật mười tám tuổi.

Khi đói, Dạ Lăng Hàn theo đuổi cậu không buông, biết sinh nhật cậu, liền đặc biệt xuất ngoại đặt mua chiếc đồng hồ này.

Vào lúc tiễn cậu, thâm tình chân thành mà nhìn ánh mắt của cậu nói: "Nhiên Nhiên, sau này mỗi một phút mỗi một giây, chúng ta đều cùng nhau vượt qua."

Đồng hồ đeo tay vẫn còn, nhưng lòng của Dạ Lăng Hàn đã không còn ở bên cậu nữa.

Nghe nói giá của chiếc đồng hồ này giá trị năm nghìn vạn, nếu như bán đi nhất định có thể giải quyết khẩn cấp.

Kỷ Nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ, đây là món quà đầu tiên mà Dạ Lăng Hàn tặng cậu, cũng là món quà duy nhất. Hai người ở bên nhau bốn năm, Dạ Lăng Hàn cũng chỉ tặng cho cậu chiếc đồng hồ này. 

Nếu như bán đi, thực sự cái gì cũng không có.

Kỷ Nhiên đem hộp cất xong, bấm số gọi điện cho Dạ Lăng Hàn.

Đáy lòng của cậu có chút thấp thỏm, còn có chút sợ.

Cậu sợ khi mình mở miệng mượn tiền Dạ Lăng Hàn sẽ phải bị hắn trào phúng.

Nhưng cậu đã không còn đường để đi.

Tút ——

Tút ——

Tút ——

Từng đợt âm thanh vang lên, tim Kỷ Nhiên đập thình thịch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Vừa kết nối xong, trái tim đột nhiên đình trệ, Kỷ Nhiên hít sâu một hơi, lấy dũng khí mở miệng nói: "Dạ...Dạ Lăng Hàn, tôi muốn..."

"Xin chào, Dạ thiếu hiện tại không ở đây."

Cam Duệ cầm điện thoại di động, nhìn về phía Dạ Lăng Hàn, dùng ánh mắt hỏi hắn, có thích hợp để anh nói chuyện hay không.

Dạ Lăng Hàn hướng anh gật đầu, giơ ngón tay chỉ về hướng phòng tắm.

Cam Duệ ngầm hiểu, tiếp tục nói: "Dạ thiếu đang tắm rửa, cậu có chuyện gì không?"

Nghe được hai chữ [tắm rửa], Kỷ Nhiên biểu tình đình trệ, bờ môi kịch liệt run rẩy.

Không biết qua bao lâu, cậu mới tìm lại được thanh âm của mình, âm thanh không lưu loát nói: "...Không có việc gì!"

Không đợi bên kia đáp lại thêm, cậu liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt Kỷ Nhiên trống rỗng, thần sắc hoảng hốt.

Qua thật lâu cậu mới giật mình.

Bàn tay đặt ở ngực, chỉ cảm thấy nơi đó rất đau rất đau, giống như có một đôi tay xuyên qua lồng ngực bóp nát tim cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro