Chương 30: Dạ Lăng Hàn, tôi hận anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Nhiên không ngừng giãy giụa, nện từng đấm từng đấm lên người Dạ Lăng Hàn: "Cút! Đừng chạm vào tôi! Anh khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm!"

Nhớ tới cuộc điện thoại kia vừa rồi, trong lòng Kỷ Nhiên nổi lên từng đợt ghê tởm.

Nhất định Dạ Lăng Hàn và Cam Duệ đã làm loại chuyện này, nam nhân dơ bẩn như vậy cậu không cần.

"Không cho tôi chạm vào? Em là muốn cho Dung Thành chạm vào? Tôi còn không biết, thì ra em đã tiện đến mức này! Bụng đói ăn quàng bất kể người nào cũng đều có thể tùy tiện câu dẫn. Là tôi không thỏa mãn được em? Để cho em như vậy ở khắp nơi tìm người phát lãng?"

Dạ Lăng Hàn xé mở quần áo Kỷ Nhiên, dùng y phục buộc chặt đôi tay Kỷ Nhiên.

"Ai cũng mạnh hơn anh!" Kỷ Nhiên không khống chế được thốt lên những lời này, hoàn toàn chọc giận Dạ Lăng Hàn.

Thân là thế gia kiêu tử, là thiếu gia của gia đình quyền quý.

Dạ Lăng Hàn chưa bao giờ bị giễu cợt như thế này, hắn lấn người lên trên, dùng sức đâm đến.

Không có bất kỳ sự chuẩn bị gì chính là xằng bậy, Kỷ Nhiên đau đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

Cảm giác có chất lỏng chảy ra, Dạ Lăng Hàn biết đó là huyết.

Sự kích thích của màu máu đỏ thẩm kia càng khiến hắn ham muốn kịch liệt thân thể người dưới thân.

"Buông ra! Anh cút cho tôi!"

Kỷ Nhiên không ngừng giãy giụa, nhưng đôi tay bị trói chặt, căn bản không thể thoát khỏi nam nhân hung bạo này.

Dũng khí bộc phát, cậu hung hăng dùng đầu đâm vào người nam nhân phía trước.

Đột nhiên không kịp tránh khỏi, Dạ Lăng Hàn bị đâm phải.

Đau đớn trên trán khiến lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt càng thêm bạo phát, đem Kỷ Nhiên lật lại, ấn ở trên sàn nhà, động tác càng thêm hung mãnh.

Có máu chảy ra, thấm vào trên thảm lông dê sang trọng.

Giống như có một vật sắc nhọn nào đó khuấy động trong cơ thể, nội tạng vặn xoắn lại với nhau một cách đau đớn.

"Có phải hay không tôi chưa dạy dỗ em đàng hoàng, em liền ở bên ngoài khắp nơi quyến rũ đàn ông!"

"Kỷ Nhiên, em có thể ti tiện đến như vậy?"

"Em là đồ chơi của tôi một ngày, thì phải bị tôi chơi một ngày, trước khi tôi chưa chơi đủ, em đừng hòng có thể thoát khỏi tôi."

Dạ Lăng Hàn như một con dã thú hung hãn, liền cúi đầu cắn lên bả vai Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên rên ra tiếng, đau đến nổi sắc mặt đại biến.

Dạ Lăng Hàn không ngừng gặp cắn cậu, trên người cậu lưu lại những dấu vết ái muội.

Đến cuối cùng, lại càng cắn trên cổ tay Kỷ Nhiên.

Chỗ kia chính là vị trí của tuyến thể Omega, thông thường khi đánh dấu tạm thời đó là Alpha cắn lên cổ tay của Omega.

Tùy rằng Kỷ Nhiên không phải Omega vô pháp bị đánh dấu, nhưng Dạ Lăng Hàn lại muốn để lại trên người cậu dấu ấn của riêng mình.

Đêm nay, Kỷ Nhiên bị hắn lăn qua lăn lại thực thảm.

Vết thương không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ cả khăn trải giường.

Đến tận nửa đêm, cậu bắt đầu phát sốt.

Sốt đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn không còn biết hôm nay là ngày mấy.

Cảnh tượng trước kia khi chung sống với Dạ Lăng Hàn hiện lên trước mắt cậu.

Lần đầu tiên cùng Dạ Lăng Hàn làm, khi yêu, cậu chảy máu, Dạ Lăng Hàn đau lòng vô cùng, đem cậu ôm vào ngực nói từng lời từng lời âu yếm, còn tự mình đút thuốc cho cậu.

Vì chăm sóc cậu, Dạ thiếu mười ngón tay chưa từng dính nước còn tự học cách nấu cháo, suýt chút nữa còn đem cả phòng bếp đốt cháy.

Nhớ tới bộ dáng luống cuống tay chân của Dạ Lăn Hàn, Kỷ Nhiên cong cong khóe miệng, hiện lên nụ cười trên mặt.

Thế nhưng nụ cười kia quá ngắn ngủi, tựa như hoa tuyết trong khoảnh khắc liền tan biến.

Hóa thành một bộ dáng cười thật thê lương.

Dạ Lăng Hàn vẫn ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhiên.

Thấy cậu biểu tình biến hóa, trong lòng rất chi là buồn bực: Kỷ Nhiên đang suy nghĩ cái gì? Vì sao hắn có cảm giác bi thương như thế?

"Dạ Lăng Hàn——"

Kỷ Nhiên nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, âm thanh mềm mại thoáng qua tựa như đâm thẳng vào trái tim Dạ Lăng Hàn, hắn lập tức tiến tới: "Nhiên Nhiên!"

Kỷ Nhiên mở to đôi mắt trống rỗng, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, chậm rãi nói ra một câu: "Dạ Lăng Hàn, tôi hận anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro