chương 1: sau giờ học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn mười lăm phút nữa mới kết thúc kỳ thi."

Giáo viên toán ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen, sau đó từ bục giảng bước xuống xem xét.

Có ba tiết tự học toán buổi tối, cô cũng không nói điêu, chỉ thuận tiện nói cho bọn họ tiếp tục làm bài.

Đây là lớp cơ sở Thanh Bắc của năm thứ ba khoa học cấp ba của trường trung học số 1 Vận Thành, từng chồng sách và tài liệu được xếp ngay ngắn trên bàn, trong hộp đựng đồ bên cạnh bàn và trong két sắt cá nhân phía sau lớp học. Tất cả đều là đồng phục học sinh xanh trắng, sạch sẽ và chỉnh tề, cho dù ngày nào hội học sinh cũng không đến kiểm tra lớp học này thì nó vẫn luôn là tấm gương học tập của toàn trường.

Bởi vì chủ tịch hội học sinh là lớp trưởng.

"Các em học sinh, viết xong đừng nhìn lung tung, kiểm tra cẩn thận lại một chút!"

Thấy giáo viên dạy toán sắp đi đến vị trí chính giữa, Tô Vân Tư không vội vàng cầm lấy cuốn bách khoa toàn thư, để lộ cuộn giấy ngay ngắn dưới cuốn sách.

Giáo viên dạy toán đứng bên cạnh Tô Vân Tư một lúc, khe hở giữa hai lông mày từ từ giãn ra, cô mím môi gật đầu, dừng đọc phần còn lại, trở lại bục giảng, đeo tai nghe tiếp tục nghe tiểu thuyết của mình.

Câu hỏi áp chót của bài thi nằm ngoài đề cương, giáo viên bộ môn giảng dạy và nghiên cứu cố tình ra câu hỏi như vậy để phân loại học sinh giỏi, cô nhìn bài của học sinh trước mặt, thậm chí cả bài của học sinh khác. Học sinh lớp này ít nhiều bị trừ điểm, lớp trưởng lớp cô trả lời trôi chảy, không có bước dở hay thừa.

Lớp trưởng lớp bên cạnh của lão Từ có làm được không?

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, từng cột bài thi được chuyền lên nhau, tiếng bàn luận trong lớp càng lúc càng sôi nổi, giáo viên dạy toán thu bài, bước giày cao gót xinh đẹp về nhà. Tô Vân Tư cũng cất những bài kiểm tra còn lại của ngày hôm nay và xách cặp chuẩn bị ra ngoài.

"Này! Lớp trưởng! Cậu giải câu áp chót như thế nào?"

Uỷ viên học tập ngăn cậu lại.

Uỷ viên học tập ngày thường chỉ im lặng học hành, đeo kính gọng đen dày cộp, áo sơ mi đồng phục cài cúc đến trên cùng, hắn quá lười để lãng phí thời gian, chả nói chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ Tô Vân Tư.

Chỉ tôn thờ Tô Vân Tư, hắn cũng giống như tất cả các học sinh khác.

Quả nhiên, ngay khi học uỷ vừa phát ra âm thanh, nhiều học sinh xuất sắc khác cũng vây quanh cậu. Tô Vân Tư khẽ cười, lấy từ trong cặp sách ra một tờ giấy nháp, làm lại các bài và phương pháp tính toán, đồng thời giải thích cặn kẽ một số nguyên tắc mà giáo viên chưa dạy, giảng đến một nửa học ủy bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng kích động mà bắt lấy tay Tô Vân Tư đang cầm bút hết sức phấn khích, nước mắt như long lanh dưới ống kính.

"Đây không phải kiến thức nâng cao sao?"

Ai đó thì thầm.

"Mấy năm nay Vân Thành thống nhất kiểm tra dựa vào một số câu hỏi siêu khó trong giáo trình để tăng điểm, trường học có lẽ cũng đang chuẩn bị cho lần tiếp theo." , cậu cất tờ nháp đi, nhẹ giọng nói: "Học ủy, tôi phải về nhà."

Uỷ viên học tập Trần Lỗi rơi nước mắt thú nhận: "Anh Tô, anh là nam thần của em!"

Trong phòng học truyền đến rất nhiều tiếng cười: "Hòn Đá Nhỏ, cút đi! Toàn trường đều là tình địch của cậu!"

Tô Vân Tư đã sớm quen với việc bị họ trêu chọc, dưới tình huống như vậy cậu vẫn có thể cười đáp: "Thầy Từ lớp bên cạnh lát nữa sẽ giải thích vấn đề này cho cậu, thầy cũng là nam thần của cậu sao?"

Trần Lôi lập tức nghiêm mặt: "Vậy cô Trương sẽ xé xác tôi mất!"

Cả lớp lại phá lên cười.

Cô Trương ở lớp bọn họ và thầy Từ ở lớp bên cạnh là thanh mai trúc mã, nhưng nghe nói trước đây họ đã có rất nhiều ân oán, gặp mặt sẽ đánh nhau, không thấy mặt cũng luôn ám đối phương.

Năm ngoái thầy Từ được thăng chức thành trưởng bộ phận giảng dạy và nghiên cứu toán học, cô Trương trong lớp tức giận đến cả tháng trời không ngủ được.

Tô Vân Tư từ trong phòng học nhanh chóng đi ra, có một nữ sinh ở lớp bên cạnh đợi rất lâu sau hàng cột trong nhà để xe, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Tô Vân Tư, cô vội vàng chạy tới, ôm một chiếc hộp sắt hình trái tim bằng cả hai tay, nó chứa đầy những chiếc bánh quy hoạt hình do cô làm.

"Tô, Tô Vân Tư... Tớ, tớ làm quá nhiều bánh quy để ăn, cậu có thể giúp tớ ăn một ít..."

Tô Vân Tư biết cô gái này, Lục Uyển là phó chủ tịch của hội học sinh, thường cùng cậu giải quyết công việc của hội học sinh, cô có tính cách tốt, làm việc năng suất, giọng nói nhẹ nhàng nên nói chuyện cùng rất thoải mái.

Nhưng Tô Vân Tư không lấy chiếc hộp hình trái tim kia.

"Xin lỗi, tôi không thích bánh quy cho lắm." Cậu cúi đầu nhìn nữ sinh xinh đẹp, tiếc nuối nói: "Cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng đáng tiếc, tôi không có vận may này."

Hai tay Lục Uyển nắm chặt hộp sắt, cánh tay co rụt lại, giọng run run: "Không, không có chuyện gì."

Trên thực tế, cô đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối rồi.

Nghe nói Tô Vân Tư ngay cả khi từ chối người ta cũng rất dịu dàng, điều này dễ khiến cho mọi người không đủ can đảm để theo đuổi tiếp, dù sao thì cậu cũng đã cố gắng hết sức để giữ thể diện cho đối phương, quấy rầy cậu chính là tự sỉ nhục chính mình.

"Ừ, vậy cậu về an toàn."

Lục Uyển không phải là học sinh ngoại trú, vì vậy cô sững sờ trong hai giây sau khi nghe câu này, gật đầu với một nụ cười gượng gạo và rời đi với chiếc hộp trong tay.

Tô Vân Tư mở khóa xe đạp, ra khỏi ga ra, đạp xe qua tòa nhà dạy học, sân chơi và nhà ăn, giống như mọi buổi tối sau giờ học, cậu dần dần lái xe từ dòng xe đạp đến con đường bằng phẳng và rộng rãi.

Mới mười một giờ nhưng các quán ven đường đã tấp nập buôn bán, nhất là đồ nướng và bia đêm. Học sinh trung học trên những chiếc xe đạp phóng vụt qua, và gió chiều mát mẻ thổi những bộ đồng phục học sinh màu xanh và trắng xào xạc.

Vòng qua khúc quanh phía trước, ngã ba rẽ vào một con hẻm, không náo nhiệt bằng ven sông, sau mười một giờ, dòng người thưa thớt hơn nhiều, có vẻ hơi vắng vẻ.

Hầu hết nhà ở khu vực này đều là nhà tự ở, hai ba tầng, trang trí không tinh xảo nhưng nhà cửa khang trang. Ở một số ngôi nhà, hai tầng trên được dùng để ở, còn tầng dưới dùng để kinh doanh, siêu thị nhỏ, quán trà sữa, tiệm bánh, quán bar, phòng cờ, bài... và nổi tiếng nhất ở đây là tiệm bánh "Phương Nam", dân ca phong cách trang trí sành điệu, vô vàn sản phẩm bánh mới lạ và món bánh sừng bò cổ điển với hương vị nổi bật đã biến nơi đây thành thánh địa mới cho những người nổi tiếng trên mạng check in.

Tuy nhiên, cửa hàng này có một quy định kỳ lạ, chụp ảnh trong tiệm và đồ nướng trong cửa hàng thì được nhưng không được chụp ảnh chủ tiệm, nếu không sẽ bị kéo vào danh sách đen của lễ tân.

Nhưng vẫn có những người có tính phản nghịch, càng không cho thì càng muốn lén lút chụp ảnh bằng thiết bị máy ảnh, kết quả là tất cả đều bị bắt quả tang, về sau quy tắc này dần dần trở thành sự đồng thuận ngầm của khách hàng.

Khi Tô Vân Tư đi xe đạp ngang qua tiệm bánh, chủ tiệm đang ngồi trên ghế sô pha xem qua các công thức nấu ăn, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn màu xanh trắng, anh ta liền dừng động tác.

"Tiểu Tư."

Tô Vân Tư đột nhiên dừng lại, quay đầu lại liền nhìn thấy chủ tiệm bánh ngọt mặc tạp dề màu đen nhà bên, giả vờ kinh ngạc nói: "Chú, chú còn chưa ngủ sao?"

Chú Trương, chú Lý, chú Trần, chú Triệu, Tô Vân Tư tuổi còn trẻ, trong con hẻm này có vô số đàn ông lớn tuổi, nhưng chỉ có người bên cạnh này được cậu gọi là chú.

Chú của cậu tên là Mạnh Nam, năm nay anh ấy ba mươi ba tuổi, là chủ tiệm bánh mì bên cạnh, từ khi cậu có thể nhớ được, người chú này luôn đối với cậu rất tốt.

"Có đói không, tôi cho em bánh quy."

Tô Vân Tư nhấc đôi chân dài xuống xe, đặt chân chống xe đạp xuống, đi hai bước đến bên cạnh Mạnh Nam, một tay ôm cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của Mạnh Nam, tựa đầu vào vai anh: "Chú đối với con là tốt nhất."

Mạnh Nam đã quen với sự gần gũi của cậu nên cũng không thấy khó chịu mà ngược lại giơ tay xoa đầu cậu.

"Đã đến lúc cắt tóc rồi. Cô giáo của em không nói gì với em sao?"

Tô Vân Tư vuốt mái tóc đen quá dài trên trán, "Chú cắt cho con."

"Tôi sẽ bảo người khác cắt cho em, chứ để tôi cắt thì xem tôi có biến cái đầu em thành đầu chó gặm luôn không."

Tô Vân Tư cười khẽ, tiếng cười thậm chí còn nhẹ nhàng vang vọng đến vai và ngực của Mạnh Nam, mọi thứ từ lỗ tai đến trái tim đều trở nên tê dại.

Mạnh Nam thầm nghĩ, giọng của đứa trẻ này thật lợi hại.

Cuối cùng cũng dời được con chó con đeo bám đi, Mạnh Nam đeo tạp dề vào phòng nướng làm việc nửa tiếng, bánh quy nam việt quất mới ra lò vẫn còn bốc khói nghi ngút, giòn tan thơm phức.

Tô Vân Tư đang làm bài vật lý, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, vừa lúc Mạnh Nam nhìn qua, cười nhìn hắn.

Cậu không biết Mạnh Nam đang cười cái gì, có lẽ đó chỉ là một nụ cười vô nghĩa, giống như mỗi sáng thức dậy, anh soi gương cười, nhưng không hiểu sao, cả ngày mệt mỏi lại vì nụ cười này mà nhẹ đi rất nhiều. .

"Làm bài xong chưa?"

Mạnh Nam đi đến chỗ Tô Vân Tư để đọc bài kiểm tra của cậu.

"Sắp xong rồi, chờ con hai phút."

"Yên tâm đi, ba mẹ em lúc này hẳn là ngủ rồi, tôi đem xe đạp vào cho em, ăn xong ngủ ở chỗ này."

Cha mẹ của Tô Vân Tư mỗi ngày đều bận rộn với công việc kinh doanh, vì vậy họ không có thời gian và sức lực để chuẩn bị bữa tối cho cậu, Tô Vân Tư ăn lúc 5:30 chiều và 10:30 sau khi tự học buổi tối. Mới được một tiếng thôi đã đói, nấu nướng cũng phiền phức nên thường để sẵn một gói mì gói trong phòng cho qua bữa, có lần quên đóng cửa sổ, tình cờ bị Mạnh Nam ở cửa sổ đối diện ngửi thấy.

Lúc đó Mạnh Nam cũng đã ngủ say, nhưng anh là người ngủ chập chờn, rất dễ tỉnh giấc, mùi mì gói khiến anh buồn nôn, khi mở rèm cửa ra, anh đã đối diện với đôi mắt ngây thơ của Tô Vân Tư.

Từ đó về sau, Mạnh Nam thức khuya chờ Tô Vân Tư về, có đôi khi Tô Vân Tư cùng các bạn học ăn tối ở trường trước khi về, nhưng nếu vẫn đói, anh sẽ nướng nó cho cậu chút đồ ăn vặt.

"Cảm ơn chú!"

Mạnh Nam cởi tạp dề, đi tới xoa xoa mái tóc của cậu, sờ vào rất thích: "Chúng ta cần gì phải nói lời cảm ơn, em học tập chăm chỉ, sau này có thể thi vào một trường đại học tốt, điều đó còn tốt hơn bất kỳ lời cảm ơn nào của em."

Nụ cười trên mặt Tô Vân Tư cứng đờ trong chốc lát, sau đó khôi phục bình thường. Cậu mỉm cười gật đầu, mày và mắt cong lên, trong một khoảnh khắc nào đó, Mạnh Nam cảm thấy... rất đẹp.

Mạnh Nam bị ý nghĩ của chính mình làm cho sửng sốt, nhưng sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy điều đó thực sự bình thường.

Tô Vân Tư là con búp bê xinh đẹp và ngoan ngoãn nhất từ ​​​​khi cậu còn nhỏ, anh vẫn nhớ rằng khi nhìn thấy đứa trẻ này lần đầu tiên, Tô Vân Tư đang mặc một bộ đồng phục tiểu học màu xanh lam và đội một chiếc mũ chống nắng màu vàng da ngỗng được ông nội dắt đi trên con đường đầy hoa lê cười rất dễ thương.

——————————————————————————

Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã xem! Moah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy