CHƯƠNG 40: Quạt Tô lang (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trọng Lục nhanh trí]

Trọng Lục vô cùng chấn động, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

Những gì Từ Hàn Kha biết về Uế hay về chưởng quầy nói không chừng còn nhiều hơn so với gã tưởng tượng.

Vì sao lại là Thất Diệu Chân nhân? Bọn họ muốn làm gì chưởng quầy?

Gã ngước đầu lên nhìn sắc trời, bắt đầu nóng lòng, đầu ngón tay cũng ngứa ngáy từng cơn. Gã cúi đầu nhìn ngón tay mình thì thấy trên tay vẫn không có gì dị thường. Tuy rằng đã không còn túi thơm nhưng thứ mầm thịt dưới móng tay vẫn chưa tái phát.

Nhưng nó lại... ngứa quá... nhjp thở cũng trở nên gấp gáp.

Gã lấy móng tay bấu xung quanh rìa mầm thịt nhưng vẫn không thể nào thật sự giảm bớt cảm giác ngứa ngáy đến từ tận sâu trong da thịt ngày một rõ ràng hơn này.

Tuy chưởng quầy quỳ trên đất nhưng ánh mắt y nhìn về phía Thất Diệu Chân nhân vẫn vô cùng bình thản và lạnh nhạt. Từ Hàn Kha vừa vung tay lên, lập tức đã có người dọn ghế ra mời Chân nhân ngồi. Ánh mắt của Thất Diệu Chân nhân bỗng chốc lia đến bên ngoài, chạm mắt với Tùng Minh Tử.

Tùng Minh Tử nhíu mày, hắn trừng sư huynh của mình như bị phản bội.

Hai người không ai nói chuyện nhưng ánh mắt lại tựa hồ có thể truyền qua truyền lại rất nhiều ý tứ mà Trọng Lục không thể nào hiểu. Nhưng có thể khá xác định rằng quan hệ của Tùng Minh Tử và sư huynh của hắn tương đối... phức tạp, không giống như huynh hữu đệ cung của bao Đạo môn khác.

Từ Hàn Kha nói, "Chúc chưởng quầy cũng hiểu biết kha khá về huyền thuật huyền bí, còn thông thạo rất nhiều bí pháp mà người thường không biết, nhất là những bí thuật có liên quan đến Uế. Mà ở phương diện này thì Thất Diệu Chân nhân lành nghề hơn ta nhiều. Xin hỏi Thất Diệu Chân nhân làm sao để khiến cho một người nói thật trong thời gian ngắn nhất mà không phải xảy ra cảnh đổ máu?"

Ánh mắt của Thất Diệu Chân nhân dừng lại trên người chưởng quầy có phần lạnh lùng vô tình, "Nếu những gì Hiến ty đại nhân tra được đã chứng minh Chúc tiên sinh đây thường xuyên giao thiệp với vật Uế là thật, thì làm thế nào mà bây giờ ta lại không cảm nhận được bất kì Uế khí nào trên người hắn cả. Chuyện không hợp lẽ thường như thế thì ta nghĩ đến chỉ có hai khả năng."

Từ Hàn Kha thập phần cung kính, lễ độ nói, "Thỉnh Chân nhân nói rõ."

"Thứ nhất, có lẽ trên người hắn có vật có pháp xua Uế. Pháp bảo xu cát tị hung(1) trên đời này có không ít nhưng tất cả đều có giới hạn của riêng nó. Cao cường đến mức có thể ngăn cách hoàn toàn với cả luồng Uế dày đặc như trên... Một pháp bảo như vậy, thế gian e rằng khó tìm. Khả năng thứ hai... Là đây chẳng qua chỉ là thuật che mắt. Hắn ta có loại bí pháp nào đó có thể che giấu đi Uế của mình, còn có thể khiến người có đạo hạnh như ta cũng vô pháp phát hiện."

(1) Xu cát tị hung (趋吉避凶): Thu hòa khí (cát khí), kị hung khí. 

Từ Hàn Kha suy nghĩ rồi hỏi, "Tất cả phạm nhân trước khi bị tống vào đại lao, chiếu theo thường lệ đều sẽ bị soát người, khả năng hắn có thể mang theo pháp bảo cũng... không lớn. Nói như vậy, có thể là loại thứ hai?"

Mắt hắn liếc về phía chưởng quầy mang theo đầy rẫy sự uy hiếp.

Chưởng quầy vẫn tỏ vẻ không hề hấn gì, thậm chí nhìn qua y còn như đang cảm thấy hơi nhàm chán, chỉ hơi nhích người một chút có lẽ bởi đầu gối quỳ đã hơi đau.

Từ Hàn Kha tặc nhẹ lưỡi.

Thất Diệu Chân nhân gật đầu, "Nếu là loại hai, thật ra ta có biết một ít cách có thể bài trừ thuật che mắt. Phải đi sâu vào căn nguyên Uế chất rồi trừ khử gốc Uế của nó hết một lần."

Loại bỏ Uế trên người chưởng quầy?

Trọng Lục bỗng nhớ đến một vài chi tiết đã tình cờ thấy từ trước đến nay.

Ví như lúc chưởng quầy cầm gương đồng, có những sợi tơ đỏ bị y thu khảm vào trong làn da... Hay khi chưởng quầy dạy gã đi đường tắt, trong một chớp mắt nọ, gã cũng có nhìn thấy một thứ gì đó màu đỏ ở bên ngoài da của chưởng quầy.

Gã có trực giác rằng Uế trên người của chưởng quầy... thật sự mà nói... thì không thể nào bài trừ....

Tại sao người được sắp đặt còn chưa đến nữa?

Trọng Lục kéo tay áo Tùng Minh Tử, "Tôi nói này... Hắn ta là sư huynh của anh, anh có thể nghĩ cách khiến hắn đừng làm khó dễ ông chủ nữa được không?"

Đôi mắt Tùng Minh Tử vẫn nhìn chằm chằm Thất Diệu Chân nhân, nhỏ giọng đáp, "Ngươi thấy tình trạng của hai bọn ta giống như có giao tình tốt lắm hả?"

".... Nhưng tốt xấu gì anh cũng là sư đệ của hắn mà, thế nào hắn cũng nên cho anh chút mặt mũi chứ?" Trọng Lục thầm trách bản thân vì dù đã đào bời hết tin tức khắp thành Thiên Lương nhưng lại bất cẩn chừa lại không ít bí mật trên núi Tử Lộc ở đó. Nếu có thể bắt được nhược điểm nào của Thất Diệu Chân nhân, có lẽ bây giờ tình hình cũng sẽ không nguy cấp đến mức này.

Mắt Tùng Minh Tử láo liên khắp xung quanh. Nhiều bình dân bá tánh không hiểu nội tình đang tò mò rướn cổ chống mắt lên xem Chúc Hạc Lan chịu hình như vậy, nếu có thật sự động tay, khó tránh sẽ phải tổn thương phải người vô tội...

Trên công đường, hắn cũng đâu thể tự nhiên vọt vào tóm lấy sư huynh ra được đâu....

Mà lúc này, Thất Diệu Chân nhân đã đứng lên, đi đến trước mặt Chúc chưởng quầy. Hắn từ từ lấy ra một tấm da dê vàng ố vàng từ trong tay áo.

"Chưởng quầy Chúc, ngài có biết đây là vật gì không?" Thất Diệu Chân nhân hỏi.

Chúc Hạc Lan thoáng tò mò nhìn qua tấm da dê kia, rồi như có hơi kinh ngạc, "Vì để thẩm vấn ta, không nghĩ tới ngay cả Huyền Hư Cổ Thư mà chưởng giáo cũng lấy ra."

Huyền Hư Cổ Thư Trọng Lục đã từng nghe qua, đó là Đệ nhất trong Tam Đại Trấn Sơn Chi Bảo của phái Thanh Minh. Tục truyền là thời kì Hồng hoang(2) có phù văn kì lạ xuất hiện trên vách hang đá, trong đó có ghi lại những đạo pháp huyền lý mà người phàm khó có thể lý giải. Thời cổ, mọi người còn cho rằng đây là thiên cơ mà Thần minh đã để lại cho nhân loại vì thế đã khắc lại trên da dê, sau đó vừa khéo nhờ cơ duyên mà được phái Thanh Minh cung cất.

(2) Thời kì Hồng hoang trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời. Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt. 

Huyền Hư Cổ Thư kia chứa đầy những kí hiệu huyền bí, thế gian không có mấy người nhìn lại có thể hiểu. Trừ phi là phương sĩ có thiên phú dị bẩm, tính ngộ cực cao, dốc lòng nghiên cứu mấy năm trời mới có thể hiểu được một vài cái.

Năm đó, thời điểm chống cự lại tộc người Thiên Cô, Cửu Loan Tiên tử và Thường Hi Chân nhân đã từng cùng thử qua bí pháp trong cổ thư này. Cánh cửa kia có thể được khép lại chắc chắn không thể nhờ công nó.

"Chúc tiên sinh thật tinh mắt." Thất Diệu tán thưởng, "Nếu đã thế, tiên sinh cần gì phải chống cự nữa làm gì? Ngài hẳn đã biết Khai Minh Chú trong cổ thư này có uy lực thế nào với Uế khí rồi nhỉ?"

Chúc Hạc Lan thở dài, "Thuật này chính là điều động Đạo khí để tụ Uế hết về lại một chỗ rồi triệt tan."

"Không sai. Chú này dùng để chấn chỉnh phong thuỷ, xua đuổi tà khí tụ lại ở một chỗ nhất định. Nhưng nếu dùng nó để đả vào người đã bị Uế khí ăn mòn thì..." Thất Diệu dừng một chút, giọng nói có chút thương hại, "Nói là đau đến sống dở chết dở để hình dung cũng không quá đáng."

Chúc Hạc Lan vẫn không lộ ra bất cứ sự sợ hãi nào, chỉ hơi chịu thua nói tiếp, "Các người thật sự muốn làm vậy trước mặt dân chúng sao? Không sợ sẽ doạ đến dân thường à?"

"Từ Hiến ty... Trên công đường mà thi hành pháp thuật phương sĩ, thì phải chăng có hơi không ổn không ạ?" Hứa tri huyện lúc này bỗng nhiên nơm nớp lo sợ hỏi.

Từ Hàn Kha lại như đang hăng say, chỉ làm động tác "suỵt" với Hứa tri huyện ý bảo hắn không nên quấy rầy người nọ xem hai vị kì nhân dị sĩ kia đấu pháp.

Hắn muốn cho người khắp thiên hạ biết về sự tồn tại của Uế và thị uy rằng bọn họ có biện pháp để khống chế loại sức mạnh này.

Lúc này có người bưng tới một chén máu không biết là của loài nào đến, Thất Diệu Chân nhân một tay cầm da dê, một tay khác cầm thanh gươm dính máu. Lúc chuẩn bị bắt đầu làm phép, Trọng Lục đột nhiên quay đầu nói bên tai tên đồ tể Trương Tiểu Vượng đang hưng phấn xem trò vui cạnh gã gì đó.

Sắc mặt Trương Tiểu Vượng kia bỗng chốc thay đổi, trợn mắt to hết mức nhìn Trọng Lục. Trọng Lục gằn giọng nói tiếp, "Chẳng phải có lần ả đã làm giày vải sao? Cuối cùng giày đó anh có được mang không?"

Vừa nói vừa đưa mắt ám chỉ đôi giày vải mới trông rất quen thuộc trên chân Lư Tỉnh khuân vác của bến tàu ở đám người bên kia.

"Tao X cả lò nhà mày!!!" Trương Tiểu Vượng đột nhiên gầm lên như con trâu đực nổi điên, nhào về phía Lư Tỉnh, "Mày con mẹ nó dám cướp vợ của tao! Tao giết mày chết!!!!"

Vốn dĩ trong sân đã đầy người chen lấn đến xem, bây giờ lập tức loạn xị, ầm ĩ vang trời như rót nước vào chảo dầu. Người xô, người đẩy, người chen, người lấn, có người lại bị đám chen vào khuyên can lấn cho tối tăm mặt mày, cũng có nhiều người vì bị giẫm phải chân mà sinh thêm chuyện đánh nhau rầm trời.

Từ Hàn Kha hoàn toàn không thể ngờ tới sự tình như thế này nên bị giật mình, Thất Diệu Chân nhân cũng không thể không ngừng động tác.

Sao lại như chảo dầu ngoài kia thế kia?

"Sao lại thế này!" Từ Hàn Kha bực bội ra lệnh cho bộ đầu thủ hạ, "Nhanh ra ngoài nhìn xem, đuổi hết mấy kẻ gây rối đi!"

Liễu Thịnh cũng bước ra khỏi công đường, quát, "Yên lặng!"

Nhưng mà không ai để ý đến hắn.

Cuối cùng một đoàn sai dịch ùa đến mới có thể trấn áp đám người, hỗn chiến ầm ĩ náo loạn này ra khỏi cửa. Riêng Trọng Lục và Tùng Minh Tử đã sớm trốn sang một bên thì bình yên vô sự.

Tùng Minh Tử thấy được toàn bộ quá trình, trợn mắt há mồm nhìn Trọng Lục, "Ban nãy ngươi nói với người kia cái gì đó?"

Trọng Lục tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, "Không có gì đâu, bàn về thời tiết chút thôi."

"Bàn về thời tiết cái rắm ấy, chắc chắn là ngươi có nói gì đó!"

Trọng Lục tặc lưỡi, mắt đưa sang phía trong đại đường, vội nói, "Nhân lúc còn đang đại loạn thế này, không bằng anh cứ chạy nhanh vào trong cầu tình với sư huynh của mình đi chứ!"

Tùng Minh Tử thấy Thất Diệu Chân nhân lúc này đứng cách cửa đại đường cũng tương đối gần, tất cả đám sai dịch cũng đều đã bận rộn xử lý hỗn chiến của đám quần chúng, quả là thời cơ tốt. Hắn do dự một lát, không thể làm gì khác hơn nên bèn nhắm mắt thò lại gần, nhỏ giọng gọi, "Sư huynh!"

Thất Diệu Chân nhân không thèm quay đầu, chỉ có con ngươi hơi liếc sang.

Tùng Minh Tử trừng mắt ngược lại cả vạn lần trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cúi đầu khom lưng, "Sư huynh! Huynh làm gì vậy!"

Thất Diệu Chân nhân lạnh lùng thốt lên, "Nơi này không có chuyện của cậu."

Tùng Minh Tử chỉ tự nhiên cảm thấy đau đầu. Sư huynh của hắn lại đang giận dỗi cái gì nữa đây?

"Sư huynh, đây là việc của triều đình, chúng ta là người thanh tu, huynh không nên dính vào! Cho ta mặt mũi đi mà, chúng ta cùng nhau trở về, được không?"

Thất Diệu Chân nhân lại hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ mới biết phải về à? Mi suốt ngày chỉ biết hùa theo đám đường ngang ngõ tắt kia đi quậy phá bôi xấu sư môn. Ta chưa trừng trị đệ, đệ còn dám ở đây nói ẩu nói tả? Còn không mau lùi xuống?"

Tùng Minh Tử không hiểu sao lại bị mắng cho một trận, trong lòng cũng bùng lên cả ổ lửa. Đang muốn giận ngược thì thấy Liễu Thịnh đang mang theo sai dịch trở về. Thất Diệu Chân nhân trừng mắt, liếc hắn một cái xong đã lập tức xoay người đi vào sâu trong đại đường hơn, rồi lại cầm tấm da dê kia lên lần nữa.

Trọng Lục đang thầm nói không ổn, chính vào lúc này, một tên quan binh vội vã chạy vào nội đường, giao một thứ trông như phong thư cho Từ Hàn Kha.

Nhìn thấy lá thư kia, cuối cùng Trọng Lục mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng tới rồi....

Chỉ thấy Từ Hàn Kha khó hiểu nhìn vị quan quân kia rồi từ từ mở thư ra. Trong cả quá trình đọc, vẻ mặt đắc thắng vốn dĩ của hắn cứ dần dần mất đi, rồi cuối cùng là sắc mặt trở nên tái nhợt, mắt ngày càng lộ ra vẻ giận dữ.

Hắn đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Chúc Hạc Lan trông như đao xẻo.

Từ Hàn Kha trước nay đều chỉ huênh hoang bộ dáng thản nhiên tự đắc, để có thể lộ ra sự phẫn nộ không hề phòng bị như thế cũng thật hiếm thấy.

Vẻ mặt của Chúc Hạc Lan vẫn tỏ vẻ như không hiểu chuyện gì. Y ngồi dưới đất xoa bóp đầu gối của mình kiểu hoàn toàn không hay người kia đã đọc được những gì trong thư, cũng như hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi đến việc bản thân sẽ phải chịu lấy hình phạt gì.

Ồn ào náo loạn ở ngoài đã được bình định, nội đường lại trở nên yên tĩnh như cũ.

Thất Diệu Chân nhân nhìn thấy vẻ mặt của hắn bất thường, bèn tao nhã hỏi, "Hiến ty đại nhân có muốn tiếp tục không?"

Từ Hàn Kha buông thư xuống và nắm chặt phong thư kia đến nỗi nó bị nhúm nhó thành một cục. Bẵng một lúc lâu, hắn mới lấy âm thâm căng thẳng nói, "Vụ án xuất hiện điểm đáng ngờ mới, tạm thời cho lui đường, ngày khác tái thẩm."

Lời này vừa nói ra, không chỉ là tất cả quan binh sai dịch ở đây mà ngay cả Liễu Thịnh đứng phía sau hắn cũng hiện rõ ra vẻ không thể tin nổi.

"Đại nhân, ngài chắc chứ?" Liễu Thịnh khó tin, hỏi. Đây là đường thẩm phải giao nộp cho Hoàng đế đấy! Làm sao còn chưa hỏi được gì đã cho lui đường?

"Đem áp tải nghi phạm về đi!" Từ Hàn Kha đột nhiên đứng phắt dậy, phất tay áo nói như chẳng muốn giải thích nhiều.

Thất Diệu Chân nhân bèn cất tấm cổ thư bằng da dê kia lại vào lại trong tay áo rồi thối lui sang một bên. Còn quan binh thì tiến đến nâng chưởng quầy dậy. Lúc y đang bị dẫn đi, bỗng chưởng quầy quay đầu lại, tầm mắt dừng chính xác trên người Trọng Lục.

Chúc Hạc Lan nở một nụ cười vô cùng vui vẻ với Trọng Lục. Cách cả một đoạn, Trọng Lục vẫn cơ hồ có cảm giác như mình vừa nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của chưởng quầy đang nói với gã: Lục Nhi, ngươi làm tốt lắm.

Cùng lúc đó, một cục đá tảng cũng rơi xuống lòng Trọng Lục, tự nhiên gã bắt đầu sinh nghi.

Toàn bộ quá trình, hình như chưởng quầy không hồi hộp xíu nào, hoàn toàn không tin rằng bản thân y sẽ thật sự chịu hình.

Chẳng lẽ y đã đoán trước được gã sẽ làm gì đó?

Nhưng mà... Làm sao mà chưởng quầy có thể biết gã có thể làm được những chuyện này?

Trọng Lục bỗng có loại cảm giác.... không rõ có phải bản thân đã bị chưởng quầy tính kế hay không nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro