Chương 4 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cùng chồng mới cưới trải qua hai tháng tuần trăng mật, sau khi về nhà, Chung Vấn lao đầu vào công việc. Ôn Nhiên vì đang có thai nên nghỉ học, ngồi nhà học cách trở thành một người vợ song tính đạt tiêu chuẩn, làm việc nhà mỗi ngày, rồi nấu cơm đợi Chung Vấn về.


Rõ ràng Chung Vấn có thể thuê người giúp việc, nhưng hắn càng muốn hưởng thụ việc Ôn Nhiên vì hắn mà chuẩn bị này nọ, điều này làm hắn tham lam cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình.


Tuy nói người đã là của mình, nhưng hắn vẫn không có cảm giác an toàn, nhất là khi hắn đã nếm được sự tốt đẹp của Ôn Nhiên, hắn sẽ càng để ý tất cả những người muốn tiếp cận cậu. Vậy nên, ngày thường hắn đều bắt Ôn Nhiên an phận ngốc trong nhà, không được sự cho phép của hắn thì không được ra ngoài, dù có là đi mua đồ dùng hàng ngày, Chung Vấn cũng muốn đặc biệt hộ tống cậu.


Điều này làm Ôn Nhiên đã sống mấy chục năm tự do không thoải mái chút nào, cậu đỏ mắt, ôm bụng bầu đã lớn năm tháng hỏi tại sao, cậu không chấp nhận được việc chồng mình quản lý nghiêm khắc như vậy.


Chung Vấn vuốt mặt cậu trấn an, "Ngoan, em đã lấy chồng rồi, tất nhiên phải ở nhà chăm sóc chồng cho tốt chứ." Chung Vấn không muốn dài dòng với cậu, cưới được người về rồi thì nói qua loa cho có lệ.


Cuộc sống hôn nhân cũng coi như mỹ mãn hạnh phúc, nếu nói có khuyết điểm gì thì chính là ham muốn của Chung Vấn quá cao, hầu như ngày nào cũng muốn cậu, Ôn Nhiên còn đang mang thai, tất nhiên không thể lúc nào cũng thoả mãn chồng, có lúc Chung Vấn thèm quá thì ở trên giường dỗ dành Ôn Nhiên, để cậu dùng hậu huyệt thỏa mãn hắn chút chút.


Ôn Nhiên nhẹ dạ dễ bắt nạt, chưa được mấy câu đã bị Chung Vấn phá vỡ phòng tuyến, khi cặc bự đâm vào hậu huyệt, Ôn Nhiên đau đến nức nở, dù cho trước đó đã bôi trơn và mở rộng nhưng mà không thể so với đao kiếm thật được. Được hậu huyệt cực nóng ôm lấy, Chung Vấn vừa đút vào đã bóp eo Ôn Nhiên trừu động, Ôn Nhiên quỳ sấp trên giường, cắn ngón tay rên ư ử, nước miếng không ngậm được chảy đầy tay, chả bao lâu đã bị Chung Vấn địt rộng, ánh mắt mơ màng, còn tinh thần thì bay sạch.


"Chồng. . . Chồng. . . Không muốn. . . Ư... Đừng đâm em mạnh như vậy mà..." Ôn Nhiên bị địt tàn bạo, khóc lóc bò về phía trước, cơ mà còn chưa được mất bước đã bị bàn tay to lớn của Chung Vấn kéo về, càng dùng sức đút lút cán, khó khăn lắm mới đâm đến điểm G, Ôn Nhiên bị địt đến nhũn cả chân, quỳ không nổi ngã ra giường, Chung Vấn dùng tay bảo vệ chiếc bụng bầu của Ôn Nhiên, lật người cậu lại, cầm lấy hai chân trắng nõn rồi đè cậu ra đâm vào.


Ngọc hành trước mặt đã không bắn nổi ra thứ gì nữa, thậm chí còn đau lâm râm, cậu ôm mặt nức nở, "Chồng ơi. . . Không. . . Không cần mà. . ."


Chung Vấn không nói một câu, thở hổn hển tiếp tục đút sâu vào, địt được mấy trăm phát cuối cùng hắn cũng bắn đống tinh dịch đậm đặc sâu vào hậu huyệt, Ôn Nhiên tức sôi máu, dùng tay đấm hắn, "Anh, anh lại ra bên trong, sao mà rửa sạch bây giờ!"


Hậu huyệt quá sâu, khó rửa sạch được, suy cho cùng người chịu khổ vẫn là cậu, Ôn Nhiên chảy nước mắt, khoé mắt vẫn vương chút tình ái, tú sắc khả xan*, Chung Vấn ở bên trong cậu nghỉ dưỡng sức một lúc mới rút ra, rút tờ giấy trên tủ đầu giường lau côn thịt, sau đó ôm Ôn Nhiên ngủ, "Không sao đâu, chồng yêu em mà."


*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.


Bị mấy lời nói qua loa lấy lệ của Chung Vấn làm cho ức đến phát khóc, đến tận bây giờ Chung Vấn ở trên giường không hề quan tâm đến ý muốn của cậu, chuyện phòng the có những lần như cưỡng hiếp vậy, Ôn Nhiên thì khó mà mở miệng nói mấy chuyện này, đôi lúc ngầm ám chỉ, Chung Vấn vẫn cứ làm theo ý mình như cũ, Ôn Nhiên khổ sở, thấy Chung Vấn đúng là lời nói gió bay, mỗi lần bị dỗ lên giường cậu cảm thấy mình bị lừa dối, kể cả chuyện kết hôn cũng vậy, cơ mà giờ có biết rõ rồi thì cũng có làm được gì đâu?


Ôn Nhiên không muốn mãi làm bé ngoan luôn nghe lời chồng, nhưng cậu chẳng biết cách từ chối, Chung Vấn vẫn đối xử với cậu rất tốt, thời gian trôi qua, Ôn Nhiên càng giống như chim hoàng yến bị Chung Vấn nuôi trong nhà, mỗi ngày được hắn mặc đẹp, rồi cũng chỉ có thể bị mình hắn thưởng thức đùa bỡn. Tính Ôn Nhiên thì trì độn, mãi sau mới phát hiện ra tính chiếm hữu của chồng mình, nhưng mà bụng đã được bảy tám tháng rồi, cũng chẳng đổi ý được, giờ chỉ có thể ngoan ngoãn mang bụng bầu sinh con dưỡng cái cho người đàn ông này cả đời thôi.


Mười tháng sau, Ôn Nhiên sinh được một bé trai, trước đó sản đạo bị Chung Vấn mở rộng cả ngày lẫn đêm, nên đến khi sinh cũng không quá nguy hiểm, Chung Vấn ôm lấy Ôn Nhiên đang yếu, hôn lên trán cậu, "Em đã vất vả rồi, tiểu Nhiên."


Mắt Ôn Nhiên ầng ậc nước, sự đau đớn khi sinh nở giống như đã bào mòn hết sức lực cả đời cậu, nghẹn ngào nói, "Em không sinh nữa đâu... Đau quá..."


Chung Vấn đau lòng, "Ừ, không sinh nữa, một đứa là đủ rồi, bé con chính là bảo bối của chúng ta."


Ôn Nhiên ngắm bé con trong lòng, nở nụ cười ngọt ngào.


Bảo bối bé nhỏ mới sinh được Chung Vấn đặt tên, là Chung Túc, Chung Vấn đã sớm chuẩn bị cho bé con rất nhiều đồ xịn, chỉ chờ đứa nhỏ ra đời thôi, ở trong viện tĩnh dưỡng một tháng sau Chung Vấn đưa Ôn Nhiên và con trai về nhà, hắn cũng đã xin nghỉ phép, đặc biệt ở nhà chăm cậu.


Chung Vấn nhìn bé con mềm mềm, thấy mình như đang mơ vậy, Ôn Nhiên sinh con cho hắn, đêm nằm mơ hắn cũng có thể cười tỉnh, vốn là người ít cười ít nói gần đây nụ cười trên mặt hắn cũng xuất hiện nhiều hơn, cũng ngày càng dịu dàng với Ôn Nhiên.


Lúc bé con được đầy tháng, ba mẹ Ôn đã đặt một khách sạn để tổ chức đầy tháng cho cháu ngoại bé nhỏ đáng yêu, mời không ít bạn bè thân thiết.


Ôn Nhiên cũng tĩnh dưỡng khá tốt, cùng chồng đến khách sạn, trong bữa tiệc chạm mặt người nhà họ Hoắc, mẹ Hoắc dẫn hai anh em nhà họ Hoắc đến chúc mừng không ngớt lời.


Trong lúc đó, ánh mắt của Hoắc Huân và Hoắc Ân luôn dán chặt vào Ôn Nhiên đang được Chung Vấn ôm vào trong ngực, tâm Ôn Nhiên đã bị con trai dắt đi mất rồi, tất nhiên không để ý đến, Chung Vấn thì nhạy bén đến cỡ nào, hắn nắm chặt bả vai Ôn Nhiên, không biết tại sao, tuy chưa từng gặp mặt hai người kia, nhưng từ đáy lòng Chung Vấn vẫn khó chịu, thậm chí thấy cay ghét.


Đứng lại chẳng mấy chốc, hắn đã kéo Ôn Nhiên đi, ngay lúc này, Hoắc Huân gọi Ôn Nhiên lại, Ôn Nhiên quay đầu, có chút mịt mờ nhìn người đàn ông xa lạ này, Hoắc Huân do dự mở miệng hỏi: "... Chúng ta từng gặp nhau rồi ư?"


Ôn Nhiên sững sờ một lúc rồi cười lắc đầu, bị Chung Vấn có chút không nhịn được dắt đi.Buổi tối Ôn Nhiên nằm mơ, trong mơ cậu gặp rất nhiều người đàn ông, dây dưa với họ rất lâu, cậu sợ tới mức tỉnh giấc, giấc mơ này cũng hãi hùng quá đi, ở đó xảy ra rất nhiều chuyện đáng sợ, Chung Vấn ngủ không sâu, hắn ôm lấy Ôn Nhiên vào ngực, "Em sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?"


"Vâng." Ôn Nhiên gật đầu.


"Mơ thấy gì? Nói với chồng nghe nào."


Ôn Nhiên bĩu môi, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, so với người trong mơ đó khác nhau một trời một vực, "Mơ thấy anh đem em về nông thôn, ép em sinh con cho anh, em không đồng ý... Anh đã..."


"Anh làm gì?" Chung Vấn buồn cười nhéo mũi cậu.


Ôn Nhiên có chút sợ hãi rúc vào ngực Chung Vấn, "Anh ở trong mơ rất đáng sợ, anh cưỡng ép em... Đánh em mắng em..."


Chung Vấn cứng người, "Sao anh làm vậy được? Anh yêu em mà."


"Vâng." Ôn Nhiên buồn thiu gật đầu.


Chốc lát sau Ôn Nhiên đã ngủ mất, Chung Vấn vậy mà tỉnh như sáo, hắn như có điều suy nghĩ nhìn ngắm gò má Ôn Nhiên, thực ra, hắn cũng có một giấc mơ giống y hệt cậu, trong mơ hắn rất đau khổ, cuối cùng thì chết đi, chết trong cô độc, hắn không biết Ôn Nhiên đã đi đâu, chỉ còn lại mình hắn...


Cơ mà, vậy thì sao chứ, đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, hắn nhắm mắt ôm chặt Ôn Nhiên mà thiếp đi.


HOÀN PHIÊN NGOẠI: CHUNG VẤN

============================

Hẹn gặp mọi người ở những pj sau. Để ngắm xem có bộ nào ngon ngon, hợp gu không =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro