chương 3: tuổi trẻ nổi loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Đoạn Diệp bắt taxi trở về nhà cũng vừa lúc nhìn thấy ba hắn Đoạn Thụy Lâm lái xe vào cổng. Hắn không khỏi có chút khẩn trương liền nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy thẳng về hướng sân sau của Đoạn gia.

ở sân sau của Đoạn gia có một bức tường khá thấp, chỉ cần trèo vào là có thể đi vào nhà bằng cửa sau, tiến thẳng đến phòng ngủ của Đoạn Diệp mà không cần đi qua phòng khách. Hắn lặng lẽ tiến vào, nhanh chóng trở về phòng thay một bộ quần áo khác trước khi Đoạn Thụy Lâm bước vào phòng khách.

Đoạn Thùy Lâm là một quân nhân, trước đây khi ông còn trẻ đã cống hiến hết thanh xuân của mình cho đất nước, mãi đến 40 tuổi mới sinh ra Đoạn Diệp. Hắn là con trai độc đinh của Đoạn gia cho nên Đoạn Thụy Lâm đối với hắn vô cùng nghiêm khắc, cách ông giáo dục con cái giống như huấn luyện trong quân đội.

Ngay từ khi còn nhỏ, Đoạn Diệp đã tập thành thói quen phải chuẩn bị sẵn một bản báo cáo trước khi ông nghỉ phép về nhà, học theo trong quân đội báo cáo việc học tập và cuộc sống của chính mình, sau đó chờ chỉ huy đánh giá.

Đoạn Diệp thay quần áo xuống lầu, quả nhiên ba của hắn Đoạn Thụy Lâm cùng mẹ hắn Lương Mỹ đã ngồi ngay ngắn ở phòng khách, nhướng mày nhìn.

Hắn giống như một người lính đang duyệt binh, đem vạt áo nhét vào trong quần rồi nghiêm túc sải bước tới trước mặt bố mẹ. Lưu loát chào theo nghi thức của quân đội, thanh âm vang dội.

"Ba"

Mẹ Lương Mỹ ngẩng đầu nhìn thằng con quý tử của mình đang làm bộ làm tịch, không nhịn được liền lấy tay che miệng cười trộm.

Vốn dĩ Đoạn Thụy Lâm đang đùa giỡn vui vẻ với vợ, liền lập tức nghiêm mặt xoay người ngồi đối diện với Đoạn Diệp rồi chào theo nghi thức quân đội, nói

"bắt đầu đi"

Nhận được lệnh, Đoạn Diệp bắt đầu nghỉ nghiêm, hô

"RÕ! Tôi, Đoạn Diệp vào kì thi giữa kì tổng điểm đã lấy được hạng 5 của lớp, trong đó điểm môn vật lý đặt biệt xuất sắc vươn lên hạng nhất. Trừ cái này ra, tôi còn tham gia đại hội thể thao của trường môn nhảy cao và nhảy xa, cả hai hạng mục đều lấy được hạng nhất..."

Đoạn Diệp giống như người máy đã được lập trình sẵn, đem thành tích và giấy khen trình ra cho Đoạn Thụy Lâm kiểm tra. Khi còn bé, Đoạn Diệp cảm thấy loại "nghi thức" này rất là thiêng liêng và cao quý, hắn đặt biệt thích báo cáo với ba về những thành tích nho nhỏ của mình ngày đó, nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành lại cảm thấy loại công việc này vừa ấu trĩ lại dư thừa, giống như trò đùa của mấy đứa con nít.

Ba hắn năm nào cũng ở nơi khác, một năm cũng không về nhà được mấy lần, mà mỗi lần về lại còn phải chấp hành "quân lệnh", dần dà hắn cũng bắt đầu kinh thường cái "bệnh hình thức" này của ba hắn.

"báo cáo xong!"

vừa dứt lời, Đoạn Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, yên lặng ở trong lòng quan sát.

Nhìn thấy mẹ vẫn còn đang che miệng cười, hắn ngàn lần vẫn không hiểu có phải mẫu thân đại nhân của mình trước đây có phải là là bị ép gả cho Đoạn Thụy Lâm không, nếu không tại sao một đại mỹ nhân hoạt bát, vui vẻ như bà lại thích kiểu đàn ông vừa cổ hủ vừa nhàm chán như một cái thùng sắt như ba hắn?

Đoạn Thụy Lâm sau khi nghe xong, gật đầu.

"tốt, bất luận là học tập hay vận động ba không cần con đứng nhất, chỉ cần con cố gắng là được"

"dạ!" Đoạn Diệp lập tức thả lỏng người, xoay bước chuẩn bị đi lên lầu

"hôm nay đi đâu?" Đoạn Thụy Lâm ho khan vài tiếng, chỉ vào bàn tay Đoạn Diệp, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông đứng lên bắt đầu chất vấn "tay con bẩn, có phải con trèo tường rồi vào nhà bằng cửa sau trước khi ta về phải không?"

Đoạn Diệp mở bàn tay ra nhìn, đù má!!

Hắn nhìn lòng bàn tay đen xì của mình nhớ lại lúc nãy đã trèo tường mà quên rửa tay

Ba hắn xuất thân là một trinh sát cho nên nếu nói về khả năng quan sát cảm xúc của ông thì đó là thứ không còn phải bàn cãi nữa, Đoạn Diệp từ ngày nhỏ dù có nói bất kì lời nói dối nào cũng bị ba hắn phát hiện, cứ thế đến bây giờ cho dù có cho hắn không dám và cũng không biết nói dối.

Dù không tình nguyện thừa nhận cũng sẽ không nói dối, bởi vì mẹ hắn b Lương Mỹ đã nhắc nhở hắn điều này rất nhiều lần.

Đối mặt với ánh mắt của ba mình, Đoạn Diệp cảm giác như mình là một phạm nhân, chột dạ đến khẩn trương.

"con.."nhưng cũng không thể nói mình đi trộm dưa hấu và chơi game được!

"chột dạ cái gì? Con cho là có thể giấu được ta sao? Nếu không có bản lĩnh giấu trời qua biển lớn thì đừng lúc nào cũng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt, nếu đây là chiến trường thì loại binh lính này như con đã đi đời từ lâu rồi!" Đoạn Thụy Lâm nói với tông giọng đặt biệt lớn, bộ dáng tức giận giống như đang giáo huấn binh sĩ trong quân đội.

Đoạn Diệp không biết nói gì cho phải, hắn chính là không muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận của ba mình nên mới trèo tường đi vào. Lần này thì hay rồi, tự bê đá đập chân mình. Dù sao cũng là cha con ruột nên tính cách cũng đôi chút giống nhau, mà Đoạn Diệp cũng lại rất cứng đầu nên cho dù có bị bắt được thì hắn nhất định sẽ không nhượng bộ.

Đoạn Diệp trừng mắt nhìn ba mình, nắm chặt tay, nhưng lại chẳng thể thốt ra được lời nào.

"làm sao? Mới nói con hai câu đã tức giận? còn muốn ra tay với ba mình? Trước mặt ta lại còn dám gây chuyện? ta nói cho con biết Đoạn Diệp, con tốt nhất nên thành thật ở trường học tập không cần con gây thêm phiền phức ở trường, nếu không ta sẽ lập tức đem con vào quân doanh, để quốc gia thay ta giáo dục con"

"mấy năm nay ba có dạy con cái gì hả? Không cần phải tỏ vẻ như vậy với con mỗi khi về nhà!" Đoạn Diệp một chút cũng không kiềm chế, trực tiếp đứng lên cãi nhau với ba mình.

Huống hồ Đoạn Diệp nói cũng không sai, ông quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy lần, mà mỗi lần về là lại bắt đầu giáo huấn hắn.

"nghe đây! Đừng có muốn nói gì thì nói! Ta mà không về thì con đã gặp rắc rối rồi!" Đoạn Thụy Lâm tức giận đến dựng đứng lông mày. Lương Mỹ ở một bên ra sức khuyên ngăn, nhưng cả hai cha con đều không nghe.

"ba yên tâm, rắc rối của con cũng không cần ba dọn!" Đoạn Diệp lôi áo sơ mi vừa nhét vào quần ra, trừng mắt nhìn ba mẹ rồi chạy ra khỏi nhà.

Lương Mỹ ngồi trên ghế sô pha thở dài, vẻ mặt đầy trách móc.

"vừa lòng anh chưa, vất vả lắm mới về  được một chuyến, vốn dĩ là một nhà ba người cùng vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên. Anh thì hay rồi, vừa về là làm thằng nhỏ chạy mất dạng"

"Mỹ Mỹ, em đừng có chiều nó nữa, bây giờ nó đang trong thời kì phản nghịch, trễ như vậy mới về nhà cũng không biết ở ngoài đã làm cái trò gì rồi, cần phải nghiêm khắc với nó một chút..."

"nghiêm khắc cũng không phải là nghiêm khắc theo cách này, sao anh có thể không phân tốt xấu mà nói con mình không đâu ra đâu được? Bây giờ nó trưởng thành rồi, cũng đang ở cái tuổi coi trọng sĩ diện, huống hồ con trai em cũng đâu có làm gì xấu, vậy mà anh lại xem con trai mình như tù nhân mà thẩm tra, xét xử như vậy hả!"

"nó tốt nhất đừng có gây thêm phiền phức nào nữa, mà em cũng nên để ý thêm mấy đứa bạn xung quanh của nó đi"

Nói một lúc, Đoạn Thụy Lâm nhận ra Lương Mỹ có hơi tức giận nên đã gắp thức ăn cho vợ với khuôn mặt tươi cười dỗ dành lấy lòng

"đừng tức giận mà Mỹ Mỹ, tháng sau anh được chuyển công tác về Bình Nam rồi, trở về là có thể giúp em giải quyết mớ rắc rối và dạy con trai chúng ta thật tốt rồi"

Lương Mỹ thở dài "cũng tốt, anh đúng là nên trở về rồi"

Mùa hè vào ban đêm phải gọi là vừa khô vừa nóng không chịu nổi, Đoạn Diệp từ biệt thự của mình chạy ra rất lâu, đến khi toàn thân đổ mồ hôi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút. Có lẽ bởi vì khí phách tuổi thiếu niên của hắn, mặc dù bỏ nhà đi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy trông rất ấu trĩ, nhưng hắn nhất quyết không cúi đầu trước Đoạn Thụy Lâm.

Đoạn Diệp cảm thấy cổ họng hơi khô, vừa lúc trông thấy phía trước có cửa hàng tiện lợi 24h vẫn đang sáng đèn, hắn bước vào định mua một chai nước.

"chú, con muốn ăn kem ly" một đứa trẻ có giọng nói trong trẻo đang kiễng chân dựa vào tủ lạnh trước mặt, bởi vì đầu cải nhỏ* quá lùn, hai bàn tay bé xíu cào vào mép tủ lạnh mấy lần. căn bản là không nhìn được bên trong tủ có gì.

· 小萝卜头/xiǎo luóbo tóu: biệt danh dành cho một đứa trẻ

"con...muốn ăn cái nào?" trả lời nhóc là một giọng nói rất trẻ, nói chuyện không nhanh cũng không chậm, nhưng lại hơi do dự, y đứng sau quầy ăn vặt khuôn mặt bị che khuất.

Đoạn Diệp cảm thấy quen quen giống như đã từng nghe qua giọng nói này ở đâu đó rồi.

"nó cao quá, con không với tới được ạ"

Khương Hằng bé nhỏ nghiến răng nghiến lợi nhảy lên, rốt cục cũng thấy được mặt tủ lạnh đầy màu sắc, nhưng rất nhanh nhóc lại rơi xuống. Khuông mặt nhỏ nhắn hiện lên lên biểu cảm vô cùng phong phú, trong vòng một giây nhóc từ chờ mong chuyển sang hưng phấn, nhưng lại nhanh chóng trở nên thất vọng.

"với không tới hả?" Trông có vẻ như người "chú nhỏ" này của cậu nhóc hình như cũng không có ý định giúp đỡ nhóc.

Cậu bạn nhỏ quay lại mở to mắt nhìn về phía Đoạn Diệp.

"Cái anh trai này, cháu mình với không tới cũng không biết giúp là sao vậy" Đoạn Diệp nhịn không được, lẩm bẩm đi tới ôm đầu cải nhỏ lên.

"này nhóc, nhìn thấy không? em muốn ăn cái nào anh mua cho" Đoạn Diệp hào phóng.

Khưng Hằng bé nhỏ bị xách nách lên, nhóc quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Ly đứng ở phía sau mới yên tâm nhìn xuống dưới, chỉ vào chỗ kem ly trong tủ lạnh "em muốn cái này".

"ok" Đoạn Diệp thả nhóc con xuống đất, từ trong tủ lạnh lấy ra một cái kem ly rồi đưa cho Khương Hằng, lúc này hắn mới phát hiện người đứng phía sau nhóc con chính là người mù bán dưa hấu ngày hôm qua. Có lẽ nhớ lại chuyện xấu xa mà hôm nay mình làm, Đoạn Diệp không khỏi cảm thấy chột dạ, không quan tâm tên mù này có thấy hay không hắn chỉ giống như đà điểu quay mặt đi chỗ khác

*Đà điểu khi sợ hãi sẽ chui đầu xuống đất.

"Khương Hằng, mau cảm ơn anh đi" Tạ Ly cầm gậy cho người khiếm thị, bình tĩnh đứng phía sau Khương Hằng, ánh mắt vẫn như cũ trống rỗng, không có tiêu cự nhìn xuyên qua tóc Đoạn Diệp.

"cảm ơn anh, nhưng em muốn thêm một ly nữa ạ" Khương Hằng tròn mắt nhìn nhìn Đoạn Diệp, thống như một chú thỏ nhỏ.

"nhóc còn nhỏ như vậy mà muốn ăn tận 2 ly? Coi chừng đau bụng bây giờ" Đoạn Diệp nhéo cái má hồng hồng của Khương Hằng

"cậu em cũng muốn ăn ạ"

Đoạn Diệp cười "cậu nhóc là ai? hay là nhóc muốn lừa anh đây? Nhưng anh chỉ hứa đãi có mình em thôi"

"tôi là cậu nó, yên tâm, không cần anh mời đâu" Tạ Ly từ nãy giờ đều yên lặng như mặt nước đột nhiên trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ.

Nhưng mà một chút xấu hổ đó vẫn bị Đoạn Diệp nhìn thấy, hắn nghĩ có lẽ tên mù này cũng không nhàm chán như vẻ bề ngoài mà thật sự còn biết xấu hổ. Đoạn Diệp giả vờ thoải mái "hả...sao lúc lại chú lúc lại cậu, tôi còn tưởng có hai.."

Tạ Ly bị mù nên không biết người khác đang ngang nhiên nhìn mình từ trên xuống dưới. Bất quá Đoạn Diệp cũng chỉ là tò mò, cho tới bây giờ cũng chưa gặp người mù nào lớn lên lại xinh đẹp tới vậy, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần. Trước mặt người này có mái tóc mới chải, áo thun đổi thành một cái khác rộng thùng thình và quần short, trên người tỏa ra mùi bạc hà thoang thoảng, hẳn là vừa mới tắm xong. Nhưng ánh mắt vẫn như cũ, trống rỗng, vô hồn có chút đáng tiếc.

"anh không muốn tôi mời tôi càng muốn mời"

Má ơi!, cái trò nổi loạn chết tiệt của thời kì trưởng thành. Lúc này Đoạn Diệp chỉ cảm thấy đàn ông con trai sĩ diện là quan trọng nhất.

Tạ Ly [loại tật xấu gì đây trời?]

Đoạn Diệp lại lấy hai ly kem từ trong tủ lạnh, lấy luôn cái trên tay của Khương Hẳng, từ hai bước thành ba bước đến quầy thu ngân, khoát tay hô to "ông chủ, tính tiền"

"được rồi, anh chàng đẹp trai, 3 kem ly tổng là 36 tệ"

Đoạn Diệp sờ sờ túi quần bên trái, lại sờ đến túi quần bên phải, đù! Hắn quên hồi nãy mới thay đồ, ví tiền vẫn còn ở trong quần đồng phục...

"anh chàng đẹp trai này, không lẽ là quên mang ví hả" ông chủ vui vẻ nói

"dạ..."đường đường là Đoạn thiếu gia mà thế nào lại không nghĩ tới mình lại chạy mấy km để rời khỏi nhà, lại tự làm mình bẽ mặt ở nơi công cộng vào đêm khuya thế này.

Tạ Ly: ...

----------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả:
Lão Tam cái gì cũng tốt chỉ có vận may thì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro