Chương 3: Đi net

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoát khỏi khung trò chuyện nhóm rồi báo bình an cho mẹ qua WeChat, Cần Nặc quyết định đi tắm thay quần áo ướt sũng ra trước.
Điện thoại còn chưa rời tay, cậu bỗng nhớ ra điều gì đó, lại mở WeChat và tìm được ảnh đại diện của Thẩm Trầm.

Tên WeChat của đối phương là "deep", trong tiếng Trung có nghĩa là "thâm trầm" .

Thâm trầm, Thẩm Trầm...

Trước khi biết Thẩm Trầm chính là Yolk, cậu không có cảm giác đặc biệt gì với cái tên này, nhưng giờ đây, một cái tên quen thuộc trong ký ức bắt đầu hiện lên.

Đều là người chơi Bí Cảnh Vĩnh Hằng, đều gọi là "Thâm trầm"...

Không, chắc chắn không phải như vậy, Yolk là top laner hàng đầu, còn người kia chơi ADC, mình không nên suy nghĩ lung tung.

Cần Nặc nhìn chằm chằm vào cái tên này một lúc lâu mới mở chú thích và đổi tên thành "Yolk", nghĩ một lúc lại đổi thành "Thẩm Trầm".

Đây là thói quen của Cần Nặc, chỉ cần là người quen biết sau khi thêm WeChat, cậu sẽ luôn ghi chú tên của người đó một cách quy củ.

Diệp Triều là một trường hợp ngoại lệ.
Khi vừa mới thêm WeChat của Diệp Triều, cậu ấy thấy Cần Nặc chuẩn bị ghi chú tên của mình, liền giật điện thoại của Cần Nặc và nói rằng việc ghi chú như vậy chẳng có ý nghĩa gì, cứ muốn phải tạo điểm nhấn đặc biệt riêng.

Thế nên cậu ấy tách tên của mình thành bốn chữ và ghi vào mục ghi chú [1].
   • Tên của Diệp Triều là 叶晁 được tách thành 4 chữ 口十日兆 Khẩu Thập Nhật Triệu.

Cũng từ lúc đó, mối quan hệ giữa Cần Nặc và các bạn cùng phòng từ cứng nhắc đã dần dần trở nên hòa hợp, làm cho người thường sống độc lập như cậu cũng có thêm vài người bạn.

Hẹn gặp ở quán đồ xào gần cổng trường vào lúc 5 rưỡi, thời gian hơi gấp gáp, Cần Nặc nhanh chóng tìm quần áo sạch rời khỏi phòng ngủ.

"Về chuyện hợp đồng thương mại, tôi sẽ bàn lại với quản lý Vạn."

Thẩm Trầm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa cúp điện thoại đã thấy Cần Nặc cầm quần áo ra ngoài.

"Chuẩn bị đi tắm sao?"

"Ừm."

Thẩm Trầm đứng dậy, "Chờ chút, để tôi cài lại dấu vân tay cho cổng chính."

Nhà của Thẩm Trầm sử dụng khóa vân tay mật khẩu, anh nhanh chóng giúp Cần Nặc cài đặt dấu vân tay và mật khẩu, sau đó dẫn cậu đến phòng tắm.

"Phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, cái bên ngoài sau này chỉ có mình cậu dùng, cậu có thể để đồ ở đây."

Thẩm Trầm hướng dẫn sơ qua cách sử dụng máy nước nóng cho Cần Nặc, thấy Cần Nặc định cảm ơn thì vội ngăn lại, "Cậu còn ở đây vài tháng, nếu cứ khách sáo như vậy tôi sẽ thấy không được thoải mái."

Cần Nặc đành rút lại lời cảm ơn đã gần tới miệng của mình.

Có lẽ vì Thẩm Trầm đang ngồi ngoài phòng khách, hoặc vì nghĩ đến thời gian đã hẹn với các bạn cùng phòng, Cần Nặc tắm rất nhanh. Lúc cậu đóng vòi nước lại mới nhớ ra mình quên mang khăn tắm.

Cần Nặc không dám nhờ Thẩm Trầm lấy khăn tắm cho mình, định dùng quần áo bẩn để lau tạm. Lúc này, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ.

Ngay sau đó, tiếng Thẩm Trầm vang lên.
"Cần Nặc, cậu tắm xong chưa? Tôi để thuốc nhỏ mắt ở trong đó, tôi vào lấy một chút."

"Tôi tắm xong rồi, ra ngay đây!"

Cần Nặc vội vàng dùng quần áo bẩn lau sơ nước, nhanh chóng mặc T-shirt và quần sạch rồi mở cửa.

Cậu vừa tắm xong nên gương mặt ửng hồng, cộng với việc vội vã mở cửa, hơi thở có chút gấp.

Thẩm Trầm nhìn Cần Nặc người thấp hơn mình một cái đầu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp dùng đôi mắt còn ướt nước nước nhìn mình, nhất thời trầm mặc.

Cần Nặc không nhịn được hỏi, "Anh muốn lấy thuốc nhỏ mắt sao?"

"Ừm."

Thẩm Trầm không lộ biểu cảm gì, một tay giữ cửa, tay kia với về phía Cần Nặc.

Nhìn cánh tay chắc khỏe với các ngón tay thuôn dài sắp vươn tới gần mình, Cần Nặc cảm thấy tim đập nhanh hơn, trong nháy mắt trong đầu cậu xuất hiện một vài liên tưởng lạ lùng, nhưng cậu ngay lập tức nhận ra, Thẩm Trầm chỉ muốn lấy thuốc nhỏ mắt từ bồn rửa mặt bên cạnh.

Theo bản năng lùi một bước, sự hoảng loạn của Cần Nặc hoàn toàn rơi vào mắt Thẩm Trầm.

Thẩm Trầm bỏ thuốc nhỏ mắt vào túi quần, liếc nhìn Cần Nặc, "Đều là đàn ông cả, cậu căng thẳng cái gì?"

"Tôi không căng thẳng." Cần Nặc nhanh chóng phủ nhận.

Thẩm Trầm cũng không vạch trần, "Cậu mới chuyển đến lẽ ra tôi nên mời cậu ăn bữa cơm nhưng tôi đột nhiên có việc phải về căn cứ, có lẽ tối nay sẽ không về, bữa tối cậu tự lo nhé, xung quanh đây có nhiều chỗ ăn, không muốn xuống dưới thì có thể gọi đồ ăn về."

"Anh cứ làm việc của mình đi, không cần bận tâm đến tôi đâu, tối nay tôi đã hẹn đi ăn tối với bạn rồi." Cần Nặc vừa nói vừa cố gắng giữ bình tĩnh.

Thẩm Trầm nói một cách tùy ý, "Ồ, bạn gái à?"

Cần Nặc vội vàng phủ nhận, "Không phải, chỉ là bạn cùng phòng, bạn học."

"Cũng đúng, giờ cậu nên chăm chỉ học tập hướng về phía trước." Thẩm Trầm kết thúc chủ đề này, phất phất tay với Cần Nặc, "Ngoài máy tính trong phòng sách ra thì cậu có thể sử dụng tất cả những đồ khác trong nhà, nếu không biết dùng thì nhắn tin hỏi tôi. Tôi đi trước đây."

Thẩm Trầm ra ngoài, Cần Nặc cũng bước theo ra khỏi phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép chặt một lúc lâu.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng cậu cảm thấy Thẩm Trầm và mình dường như là cùng một kiểu người... mà đối phương dường như cũng đã nhận ra điều đó.

——

Sau khi ăn tối với bọn Diệp Triều đã gần bảy giờ tối. Trừ Cần Nặc, mấy người còn lại đều nóng lòng không thể chờ thêm, chỉ hận không thể lập tức đến quán net để bắt đầu những trận chiến nhiệt huyết.

Tuy nhiên, khi họ đến quán net, đăng nhập vào game và chuẩn bị đấu trận 5 người thì nhận được tin xấu. Hai người bạn khác đã hẹn với ba người họ lại có việc đột xuất, muộn một chút mới có thể online.

Triệu Trạch Tu và Yến Hi đành phải chơi trận đánh đôi để giải trí, còn Diệp Triều không muốn đánh đôi nên dứt khoát mở web xem livestream Bí Cảnh Vĩnh Hằng.

Cần Nặc định tìm một bộ phim để xem thì thấy Diệp Triều đang xem livestream của Yolk, không khỏi nghiêng đầu nhìn qua.

Yolk đang leo rank bằng tài khoản chính, chơi ở vị trí Top và sử dụng vị tướng nổi tiếng nhất của mình, Ma Thương.

Leo rank là một cơ chế danh dự trong game, người chơi có thể tích điểm danh dự thông qua các trận đấu xếp hạng để leo lên các tầng của Tháp Danh Dự. Đây là cách thể hiện thực lực mạnh yếu trực quan nhất trong Bí Cảnh Vĩnh Hằng.

Tháp danh dự có tổng cộng chín tầng, từ tầng đầu tiên đến tầng thứ tám, mỗi tầng có chín cấp, sau tầng chín thì dựa vào số điểm. Người có điểm cao nhất sẽ đứng ở vị trí số một trên tháp danh dự, trở thành người mạnh nhất server.

Có người đùa rằng nếu tầng chín cũng có chín cấp, thì việc leo tháp có thể gọi là 9981 thử thách, lên được đỉnh tháp khó khăn như đi lấy kinh ở Tây Thiên vậy.

Hiện tại, người đứng đầu server trong nước là đội trưởng Sơ Phong của đội tuyển GCT với 2175 điểm.

Yolk hiện có 2137 điểm, đứng thứ 7 trên tháp danh dự.

Hôm nay, Yolk không tương tác với fan trong phòng stream mà chỉ lặng lẽ điều khiển nhân vật, tấn công vô cùng tàn bạo khiến cho top laner bên đối thủ không thể phản kháng.

Lại một lần nữa, Yolk đã solokill người chơi đường trên bên kia, làm cho chênh lệch cấp độ hai bên thành 8 và 6.

Bình luận bay lập tức sôi nổi lên.

[Chênh lệch cấp độ đã lên đến hai cấp rồi, top của đối phương còn chơi kiểu gì được nữa?]

[Top bên kia còn không dám ra khỏi trụ, bị Y thần của chúng ta đè bẹp, đây còn là trận đấu ở tầng thứ chín sao?]

[Diễn viên (3), đối thủ chắc chắn là diễn viên, là người mà Yolk thuê để làm trò cười thôi.]
   • "演员" (diễn viên) trong eSports thường để chỉ những người chơi hay đóng kịch, cố tình chơi kém hoặc chơi không thực sự nghiêm túc nhằm gây ảnh hưởng đến kết quả trận đấu.

[Sao hôm nay Y thần không nói gì vậy?]

[Y thần: Im lặng làm tôi mạnh mẽ hơn.]

[Chắc là chủ kênh đang giả vờ lạnh lùng ấy.]

[Làm ơn đó! Không mở mic thì cũng mở webcam đi, không có âm thanh thì để tôi chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt vời của Y thần cũng được mà.]

[Hình như Yolk đã cãi nhau với quản lý.]

[Lầu trên đừng bịa đặt tin đồn.]

[Không phải tin đồn đâu, tôi nghe thấy trong phòng stream của Cá Mực đó, lúc Cá Mực nói chuyện với fan, phía sau không biết là ai thốt ra một câu nói Yolk và quản lý cãi nhau, mặc dù Cá Mực đã lập tức tắt âm thanh nhưng có lẽ nhiều người đã nghe thấy.]

Cá Mực là Mid của TIG, rất thích trò chuyện với fan trong lúc livestream. Fan của TIG cũng thích trò chuyện trong phòng stream của anh. Khi bình luận này xuất hiện, có không ít bình luận khác cũng đồng tình rằng họ đã nghe thấy.

Một số anti-fan thấy vậy đã nhảy ra.

[Có thể cãi nhau với quản lý, có phải nổi tiếng rồi nên bắt đầu không coi đội tuyển ra gì không?]

[Bắt đầu từ tuần sau là kỳ chuyển nhượng rồi, cãi nhau với quản lý vào lúc này cảm giác chuyện không đơn giản nhé.]

[Không phải lúc trước có tin đồn Yolk sẽ rời đội sao? TIG có hai Top laner, chắc chắn một người phải rời đi, Dark đã ở TIG bao nhiêu năm rồi, Top lâu năm mới đáng tin cậy, chắc chắn Yolk sẽ rời đội.]

[Có lẽ là thấy mình nổi tiếng nên bắt đầu nâng giá đòi cao hơn. Theo tôi Yolk là người mới sao đáng tin cậy bằng Dark được, tôi thấy anh ta chỉ phù hợp làm dự bị cho Dark.]

Fan của Yolk cũng không chịu thua.

[Nói nhảm, nhìn cái thao tác của Dark đi, còn không xứng mang giày cho Yolk!]

[Kỹ năng của Y thần ai cũng thấy rõ, không có Y thần thì có cái rắm mà TIG lấy được chức vô địch.]

[Giá trị bản thân của Y thần nhà chúng tôi là do anh ấy tự tạo, lấy được mức lương cao là do anh ấy xứng đáng.]

[Dark nên nhường chỗ ngay đi, mỗi lần Yolk đều phải chùi đít cho anh ta.]

Fan đội của TIG và một số người qua đường cũng dần tham gia vào.

[Cùng một đội mà sao phải kéo nhau xuống vậy?]

[Vậy cuối cùng là vì sao mà cãi nhau? Yolk thật sự sẽ rời đội sao?]

[Giữ nguyên đội hình hiện tại không phải tốt hơn sao? Đây là đội hình vô địch mà, bọn họ đều phối hợp với nhau lâu như vậy rồi.]

[Có thể xem livestream hẳn hoi được không, thao tác của Yolk đẹp thế kia không ai nhìn sao?]

——

Phần bình luận tranh cãi không ngừng, Cần Nặc nhìn mà thấy bực bội, không nhịn được phải nhíu mày.

Nhưng có vẻ như những điều này không ảnh hưởng đến Yolk, anh vẫn tập trung vào trận đấu của mình, không bao lâu đã khiến đối thủ đầu hàng.

Diệp Triều, người mê mẩn với lối chơi của Yolk, chăm chú xem xong trận đấu này, định gửi bình luận khen ngợi Yolk thì thấy trận hỗn chiến trên bình luận của kênh, thân là fan trung thành của Yolk, cậu không thể kìm chế được, xắn tay áo lên bắt đầu đối đầu với đám anti-fan.

Nhìn thấy Diệp Triều gõ phím như điên, Cần Nặc thật sự lo lắng bàn phím của cậu sẽ bốc cháy.

"Những người chê Yolk kém hơn Dark đều bị mù sao!" Diệp Triều tức giận đấm bàn.

Cần Nặc thấy xung quanh có vài người quay lại nhìn cậu ấy, vội vàng giữ tay Diệp Triều lại, "Bình tĩnh, bình tĩnh."

Diệp Triều kéo Cần Nặc lại, "Cậu nói xem có phải họ đang bịa đặt không, rõ ràng là Yolk mạnh hơn Dark!"

Nhớ lại biểu hiện của Yolk và Dark ở giải chung kết thế giới, Cần Nặc gật đầu, "Đúng vậy."

Thực lòng mà nói, Dark có kỹ năng khá ổn nhưng so với Yolk thì kém hơn nhiều về sự linh hoạt và quyết đoán, lúc thi đấu thường xuyên mắc lỗi do do dự, không quyết đoán như Yolk.

Nghe Cần Nặc trả lời, vẻ mặt của Diệp Triều có vẻ hài lòng hơn một chút, lúc này anh mới nhận ra Cần Nặc đang nghiêng người, đã xem livestream của Yolk trên màn hình của mình một lúc rồi.

"Nhóc Nặc, cậu cũng thích Yolk đúng không! Nếu đã quan tâm đến WOE rồi, dứt khoát chơi luôn cùng bọn tớ đi."

Diệp Triều nắm bắt cơ hội để dụ dỗ, cậu vốn nghĩ rằng lần này sẽ bị Cần Nặc từ chối như những lần trước, không ngờ lại nghe thấy Cần Nặc đáp lại một câu, "Được thôi."

"Gì? Cậu đồng ý rồi!" Diệp Triều vui mừng kêu lên, khiến Triệu Trạch Tu và Yến Hi vừa kết thúc trận đánh đôi cũng phải giật mình. Triệu Trạch Tu tháo tai nghe hỏi, "Chuyện gì la om sòm vậy."

Diệp Triều lúc này không còn bận tâm đến đám anti-fan nữa, thậm chí nhịn đau tắt luôn cả livestream của Yolk mà cậu yêu thích, "Không uổng công tớ dẫn Cần Nặc đến quán net biết bao lần, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý chơi thử Bí Cảnh Vĩnh Hằng rồi! Chúng ta dẫn cậu ấy chơi đi!"

"Cần Nặc muốn chơi? Tuyệt vời!" Triệu Trạch Tu lập tức nói, "Cần tớ cho cậu mượn tài khoản không?"

Yến Hi đề nghị, "Nếu Cần Nặc chơi lâu dài thì nên tự đăng ký một tài khoản sẽ tiện hơn."

Ba người vừa nói vừa bắt đầu hướng dẫn Cần Nặc cách chọn khu vực và đăng ký tài khoản. Trước sự nhiệt tình của mọi người, Cần Nặc cũng không tiện nói rằng mình đã biết cách làm và không thiếu tài khoản, chỉ là, sau khi cân nhắc cậu vẫn quyết định đăng ký một tài khoản mới.

Rất nhanh, tài khoản Bí Cảnh Vĩnh Hằng của Cần Nặc với tên "Người Mới 5678" đã đăng nhập vào game.

Mấy người cùng kết bạn với nhau sau đó kéo nhau lập phòng game. Khi Diệp Triều đang chuẩn bị thêm Cần Nặc vào đội thì điện thoại của cậu bỗng sáng lên thông báo. Hai người bạn đã hẹn trước vào tối nay đã online.

Khó khăn lắm Cần Nặc mới quyết định chơi game cùng mọi người nên ba người Diệp Triều có hơi đắn đo. Nhưng họ đã hẹn trước với người khác nên không thể thất hứa, đành phải xin lỗi Cần Nặc.

Cần Nặc không quá bận tâm, "Tập luyện chăm chỉ nhé, thứ sáu tuần tới trường tổ chức giải đấu Bí Cảnh Vĩnh Hằng, tớ còn chờ xem các cậu mang vinh quang về cho lớp đấy."

Diệp Triều vẫn cảm thấy có chút áy náy, "Nếu có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ nhé."

"Được."

Cần Nặc đã không chơi Bí Cảnh Vĩnh Hằng ít nhất hai năm rồi. Trong thời gian này, mặc dù thao tác cơ bản và cách chơi không thay đổi nhiều nhưng đã có thêm nhiều bản đồ mới, tướng mới và một số thuộc tính trang bị và kỹ năng của tướng đã được điều chỉnh. Cần Nặc vào trang web chính thức xem qua thông tin cập nhật rồi mới quay lại game, chuẩn bị chơi vài trận để tìm cảm giác tay.

Nhấn nút bắt đầu trò chơi, khi đồng hồ đếm ngược tìm trận bắt đầu chuyển động, tâm trạng vốn bình tĩnh của Cần Nặc bỗng chốc trở nên xao động.

Bàn tay cầm chuột của cậu vô thức siết chặt hơn. Cuối cùng, cậu lại trở về đây, trở lại nơi đã từng chứa đựng ước mơ của cậu, nơi mà để lại những ký ức khó quên - Bí Cảnh Vĩnh Hằng.

Những ký ức trong quá khứ bị chôn vùi ở đây, những cảm xúc, những tự tin của tuổi trẻ, khi thấy giao diện và cảnh vật quen thuộc, tất cả đều tràn về với Cần Nặc.

Cần Nặc cảm thấy choáng váng, trong lúc thất thần dường như nghe thấy một giọng nói vui mừng nói với cậu, "Đường dưới của chúng ta là mạnh nhất, chúng ta cùng đánh đôi là mạnh nhất trong nước, mạnh nhất thế giới, không ai có thể cản nổi."

"Chưa từng có ai dùng SP để lên đỉnh Tháp Danh Dự, tôi sẽ giúp cậu đạt được thành tựu này, để cậu trở thành SP đầu tiên đứng trên đỉnh Tháp Danh Dự. Còn tôi sẽ đứng bên cạnh cậu, ADC mạnh nhất toàn server!"

"Noon, chúng ta cùng nhau thi đấu chuyên nghiệp nhé..."

Cho đến khi âm thanh nhắc nhở hệ thống khởi động Bí Cảnh vang lên trong tai nghe, thế giới trước mắt cậu mới dần trở nên rõ ràng trở lại, những cảm xúc dồn nén trong tâm trí cậu cũng dần lắng xuống.

Cần Nặc khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra. Cậu tự nhủ rằng, nếu đã chọn quay về đây thì không thể trốn tránh những quá khứ mà cậu không thể trở lại, bởi trong game sẽ không bao giờ còn bóng dáng của người đó nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro