Chương 47: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46
Editor Lannienoir

"Ngày mai ngươi muốn đi luôn sao?"

"Ừ, đúng vậy." Dọn dẹp xong giấy bút, Đàm Trình đặt thùng sách mà lúc hắn vội vàng tiến vào mộ mang đến đặt trên bàn đá, "À phải rồi, tôi lúc rời đi nếu gặp phải chuyện gì cũng không biết bao giờ mới có thể trở về, lần trước có đưa cho anh quyển sách lịch sử có lẽ anh cũng đọc hết rồi, lần này tất cả nói về hai triều đại Minh Thanh, hơn nữa sách lịch sử thời đương đại chúng tôi viết cũng khá hay, tôi đều mang chúng qua đây."

"Chỗ đầu sách này đều là người đi trước viết ra, không phải thời hiện đại chúng tôi viết, có kèm theo chú thích, tuy nhiên chữ viết không giống lắm, tôi nghĩ chắc có thể đọc hiểu được." 

Nhìn một thùng đầy là sách, Túc Cảnh Mặc cầm thử lên quyển sách để phía trên cùng, "Thủy Hử?"

Lông mày Túc Cảnh Mặc khẽ nhướn, nhìn Đàm Trình mỉm cười nói: "Cái này cũng là sách lịch sử?"

"Không phải, tôi còn mang đến mấy quyển tiểu thuyết, đọc mãi sách lịch sử cũng có chút nhạt nhẽo, cho nên tôi nghĩ đưa cho anh vài quyển tiểu thuyết được viết sau thời Đại Tự vẫn còn lưu truyền tới nay."

Có điều mấy quyển sách này cũng là sách nổi tiếng được biết đến là tứ đại danh tác, Đàm Trình hắn rất thân thuộc mấy bộ này, Túc Cảnh Mặc chắc là chưa từng xem nên có thể sẽ cảm thấy thú vị…

Nghĩ tới đây, Đàm Trình lấy ra một cuộn dây đồng từ trong balo, không như trước đây hắn đều lưu lại một chiếc đèn pin, lần này hắn sẽ đi rời đi lâu, pin của chiếc đèn chắc chắn không thể kéo dài được bao lâu, cho nên hắn mang theo một cuộn dây điện bằng đồng, định dẫn điện vào bên trong mộ thất, lúc đó phòng mộ vẫn luôn sáng, Túc Cảnh Mặc sẽ dễ dàng đọc sách hơn.

Lần trước lục soát hang động thì tìm được đường điện, Đàm Trình không mang nhiều dây điện, cũng không quan tâm đến tính thẩm mĩ. Nối dây điện sau đó treo đèn lên trên cột phòng.

Túc Cảnh Mặc đứng phía dưới Đàm Trình, y thường thấy hắn mang đến mấy vật kỳ lạ nên đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với ‘Đèn điện’, ngồi ở trên băng đá, Túc Cảnh Mặc cầm lấy cuốn sách trong thùng bắt đầu lật xem, xem được mười mấy trang tiểu thuyết thì Đàm Trình hết bận.

Vỗ tay một cái cho bớt bụi, Đàm Trình bước xuống ghế, đi tới bên người Túc Cảnh Mặc nói: "Anh xem, chỗ cột tôi có gắn công tắc, nếu anh muốn đèn sáng thì bật cái này lên, sau đó nhấn cái này xuống đèn sẽ tắt đi, muốn sáng thì nhấn đầu kia xuống là được rồi."

Túc Cảnh Mặc để quyển sách trên tay xuống nói: "Trong bóng tối ta cũng có thể đọc được chữ trên sách vở, đèn này chẳng mấy tác dụng gì."

Đàm Trình lắc đầu, "Ít nhất bên trong mộ có thể sáng hơn một chút." Kiến trúc đại mộ ở trong núi không một tia sáng có thể lọt vào, ánh đèn tuy trông có vẻ thê lương, nhưng nếu không có, vậy càng âm u đáng sợ, kỳ thực nếu như Túc Cảnh Mặc có thể ra khỏi đại mộ thì Đàm Trình muốn mang theo hắn rời khỏi, thế nhưng lại không làm được, hắn cũng không muốn Túc Cảnh Mặc ở chỗ âm u chỉ có hài cốt và ma quỷ này...

"Nếu như... Anh có thể rời khỏi ngôi mộ thì thật tốt."

Nghe vậy, Túc Cảnh Mặc lắc đầu cười, "Coi như ta có thể rời đi, đến khi đó ta chắc chắn phải dựa vào dương khí người sống mới có thể tồn tại trên nhân gian. Quỷ hồn vẫn luôn không thuộc về thế giới này, nếu ép ở lại, e rằng sẽ bị hồn phi phách tán."

Túc Cảnh Mặc nói như vậy làm Đàm Trình nghĩ đến ngày đó Túc Cảnh Mặc đánh mất lý trí, hắn lo lắng hỏi: "Vậy lúc tôi rời đi, anh sẽ giống như đêm hôm trước biến mất không thấy nữa hay không?"

"Nếu bị biến mất, từ 1,600 năm trước ta đã biến mất từ lâu, pháp thuật trong đại mộ khá phức tạp, còn có thần thú trông coi, ở bên trong mộ ta sẽ không có việc, ngày đó chỉ vì trận pháp của tên trộm mộ bên ngoài, khiến ta tiêu hao quá nhiều năng lượng mới trở nên như vậy."

Nhắc tới mấy kẻ trộm mộ, trong lòng Đàm Trình càng thấy bất an, những tên kia là muốn cốt thần thú mới tới, lần trước hắn cũng nghe những người kia nói là được người mời đến, hơn nữa cốt thần thú hình như rất quan trọng, quan trọng đến mức mấy kẻ trộm mộ dù liều mạng cũng phải tìm được. Đàm Trình không biết cốt thần thú có ích lợi gì, có thể cũng là bảo vật vô giá, e là cho dù đã chết ba kẻ trộm mộ, nhưng vẫn sẽ có người mò tới, huống chi trên thế giới có ngàn vạn người chắc chắn sẽ có người nhòm nghía cốt thần thú, lúc đó Túc Cảnh Mặc sẽ ứng phó được không?

"Nếu như còn có kẻ trộm mộ tới, khi đó phải làm sao bây giờ? Anh không phải nói lần đầu tôi vào đại mộ có thể do có người ở phía sau giật dây hay sao? Người này có thể để cho tôi tiến vào, vậy đã nói rõ hắn bản lĩnh bất phàm, lỡ như đến lúc hắn đến anh sẽ làm sao?"

Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình, không nhịn được cười to nói: "Trẫm là kẻ yếu mềm như vậy? Yếu mềm đến mức cần người lo lắng?" Túc Cảnh Mặc cao ngạo ngông cuồng, đứng lên phất tay áo, "Ngàn năm trước cả quân đội đều mai táng tại dưới chân trẫm, bọn trộm kia có thể làm khó được ta? Đàm Trình ngươi chính là coi thường trẫm phải không?"

"Tôi chỉ là nghĩ..."

"Ngươi dám nói là ngươi gần đây không có suy nghĩ muốn bảo vệ trẫm khỏi đám tiểu quỷ?"

Đàm Trình bị cắt ngang lời không biết phải nói gì, đúng thật, hắn không thể phủ nhận, từ lúc biết Túc Cảnh Mặc, nhìn thấy y bị trận pháp nhốt lại, ý thức được tấm lòng của chính mình, hắn không khỏi có ý nghĩ Túc Cảnh Mặc là một u hồn đã chết do đó rất yếu ớt cần phải bảo vệ, hoặc là theo bản năng như đối xử với bạn gái trước đây vậy, đem người này thành một cô gái cần phải bảo vệ...

Túc Cảnh Mặc là nam nhân, ở thế giới kia là một đế vương ngông cuồng tự đại, dựa theo tính cách của y tất nhiên không thích có người biến y thành con gái cần che chở ở phía sau, trên thực tế Túc Cảnh Mặc so với Đàm Trình còn có năng lực bảo vệ mình hơn, thậm chí mấy lần bảo vệ Đàm Trình....

"Xin lỗi...." Đàm Trình thở dài nói ra lời này, "Nhưng anh vẫn nên cẩn thận chút."

Thấy Đàm Trình cúi đầu xin lỗi, giọng nói Túc Cảnh Mặc cũng mềm nhẹ chút, "Ta đương nhiên sẽ không để người khác thương tổn tới ta, chỉ là..." Nghĩ đến Đàm Trình bị người khác lợi dụng tiến vào đại mộ, sợ là đã rơi vào bên trong vòng xoáy bí ẩn, y nhắm mắt lại tiếp tục nói: "Chỉ là người này rất đáng sợ, thậm chí so với ác quỷ địa ngục càng khiến người ta sợ hãi hơn, ngươi làm việc phải cẩn thận, cho dù là ai cũng đừng dễ dàng tin tưởng."

Đàm Trình nhìn phía sau lưng Túc Cảnh Mặc, "Tôi biết."

"Ngươi không biết." Túc Cảnh Mặc xoay người, nhìn chăm chú Đàm Trình, "Ngươi cũng sẽ tin tưởng lời ta nói?"

“Anh có ý gì? Phải chăng ngay cả anh tôi cũng không thể tin?"

"Tất nhiên, ta là quỷ, ngươi là người, trên người ngươi có thứ quỷ hồn muốn, ngươi có lý do gì có thể tin tưởng ta? Ngươi từ lúc bước vào đại mộ cũng đã hãm sâu vào trong vòng xoáy này, ngươi nên giữ lại nửa phần nghi ngờ, vô luận đối phương là ai... Ngươi tuy chỉ muốn biết rõ đoạn lịch sử kia, mà có người không hẳn nghĩ như vậy. Bảo vệ chính ngươi, giữ lại mạng mới có thể làm mọi thứ."

Túc Cảnh Mặc thấy Đàm Trình cúi đầu suy tư điều gì, nói cho cùng, người này đối với y là thật tâm, bất kể là sách, hay là 'Đèn điện' đang phát sáng, hoặc là giấy và bút mực trên bàn... Người này chính là muốn Túc Cảnh Mặc sinh hoạt như một người sống... Trong lúc hoảng hốt Túc Cảnh Mặc tựa như nhìn thấy cảnh tượng hôm đó, Đàm Trình cười hỏi y, hắn sẽ chết phải không, Đàm Trình ôm lấy Túc Cảnh Mặc muốn một được báo đáp lại....
Đàm Trình dụng hết toàn lực ôm lấy y không cho y bị vòng xoáy địa ngục lạnh lẽo kéo đi...
Nghĩ tới đây, trong lòng khẽ nhúc nhích, Túc Cảnh Mặc tiến lên vài bước nhẹ nhàng ôm lấy Đàm Trình,

Hai người chiều cao xấp xỉ, Túc Cảnh Mặc nghiêng đầu ở bên tai Đàm Trình nói nhỏ: "Vạn sự nên cẩn thận."

Không nghĩ tới Túc Cảnh Mặc lại đột nhiên tới gần, Đàm Trình kinh ngạc trong nháy mắt, khi nghe lời nói thầm bên tai, Đàm Trình trong lòng ngột ngạt rất lâu cảm xúc bỗng nhiên cuồn cuộn lên, đột nhiên ôm chặt Túc Cảnh Mặc, hai tay siết chặt eo.

"Túc Cảnh Mặc... Túc Cảnh Mặc..." Đàm Trình từng tiếng từng tiếng gọi tên Túc Cảnh Mặc, giống như hắn nói từng tiếng nói thích ở trong lòng mình, dù cho không có người đáp lại...

Bị ôm chặt lấy, bên tai là tiếng Đàm Trình gọi tên y nhiều lần, như là chờ đợi y đáp lại... Túc Cảnh Mặc nhìn qua vai Đàm Trình, y có chút sững sờ mà nhìn xà ngang trong phòng mộ nghiêng phía trên, điêu khắc hình ảnh long phượng xinh đẹp vô cùng, đây là thứ đế vương mới có thể được thưởng thức, chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện con rồng đang bay lên kia không có vẽ đôi mắt, không giống với lúc y còn sống ở cung điện Phi Long, rồng không có mắt chỉ có đế vương chết đi mới có thể có, cũng chính là Túc Cảnh Mặc đã...

Ngực hai người dán vào nhau y có thể cảm nhận được nhiệt độ của Đàm Trình, nhịp tim Đàm Trình, trở thành quỷ hồn càng có thể cảm nhận được rõ nét hơn, hắn thậm chí có thể cảm giác được dòng máu đang chảy của Đàm Trình... Mà những thứ đó y đều không có...

Tay để sau lưng Đàm Trình chậm rãi thả xuống,

Từ lúc y chết đi đã không còn quyền lợi...

Không phải sao?

Bảy ngày nghỉ lễ Quốc khánh là lúc trong nước tất bật nhất, vội vàng gấp rút lên đường, vội vàng du lịch, thừa dịp này thả lỏng một chút, đi du lịch các nước.

Biết là ngày quốc khánh sẽ đông người, nên Đàm Trình không muốn đi ra ngoài du lịch khắp nơi, càng không muốn đi chen chúc nhìn biển người, cho nên mấy năm gần đây Đàm Trình đều tránh kì nghỉ quốc khánh, ngốc ở trường làm nghiên cứu.

Chen chúc trong đám người tại trạm xe, Đàm Trình nhìn biển người có chút bất đắc dĩ,
"Mỗi lần xem bảng tin đều là năm trước tăng lên bao nhiêu người so với năm nay, nhìn những con số kia tôi cũng chỉ là cảm thán một tiếng, lần này có thể nhìn thấy người người chen chúc, thật là khiến người ta hoảng sợ."

Bên cạnh hắn là con rể của bác tài xế taxi Ngụy Bác Phi cười nói: "Không đúng sao? Tôi làm việc ở sân bay, tôi nhớ năm ngoái  vào ngày này số lượng hành khách vượt quá 610 triệu lượt người, chính là gần một nửa dân số nước ta đều di chuyển."

Ngô Hải tối hôm qua thức đêm giúp Trương Tuấn ghép lại mảnh sứ vỡ, hơn nữa vừa nãy lúc vào ga bị chen lấn xô đẩy mạnh, Ngô Hải uể oải nhìn dòng người đợi soát vé phía trước dở khóc dở cười, "Tôi trước đây còn cảm thấy dữ liệu kia chắc là làm giả, chứ làm sao cũng không nghĩ sẽ có nhiều người rỗi rãnh không có chuyện gì làm đi du lịch, lần này nhìn thấy còn có thể là giả? Chúng ta mua vé sơm hơn một ngày, cũng chỉ có thể mua được vé đứng." Nghĩ tới việc phải đứng một đoạn đường dài, Ngô Hải sắc mặt liền khó coi hơn.

"Trên thực tế, cũng không khác gì mấy, ngoại trừ nghỉ hè, chả phải phần lớn học sinh chỉ có thể lấy ngày này để đi du lịch hay sao? Hơn nữa..." Ngụy Bác Phi còn chưa nói hết, điện thoại di động liền vang lên,

"Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại trước đã."

"À được." Đàm Trình đáp một tiếng, liếc mắt nhìn Ngô Hải bị đoàn người chen lấn không chịu được, cười hỏi: "Cậu có khỏe không? Còn rất lâu mới tới lượt chúng ta."

Ngô Hải lắc lắc đầu, "Không phải là chúng ta sẽ tới trung tâm thành phố sao? Vậy sao không mua vé tàu cao tốc tới thẳng đó? Mà lại mua vé chuyển trạm?"

"Nếu có thể mua được cũng không cần mệt như vậy." Đàm Trình bất đắc dĩ vẫy vẫy tay,

"Không nghĩ tới vé tàu sẽ bán hết nhanh như vậy."

Ngụy Bác Phi nói chuyện điện thoại xong đi tới thấy hai người nói chuyện, lên tiếng nói: "Vừa nãy là bên bán hàng gọi điện thoại tới, anh ta nói vẫn giống như lần trước, ở bên trong trung tâm chợ đồ cổ...Nhưng mà, anh ta nói thay đổi thời gian, hình như gần đây đang có cảnh sát điều tra việc đầu cơ đồ cổ.”

HẾT CHƯƠNG
Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất trên wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro