Chương 29: Anh lặp lại xem?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Bokuto

Chỉnh sửa: Thỏ┃Đọc kiểm: Bí Đao

Bí mật này Phó Duy đã nói với tôi hồi cấp ba. Gia đình cậu ta giàu có, tổ tiên đều là người làm ăn. Tuy ba cậu ta không nằm trong top các tỷ phú của Forbes nhưng ông cũng điều hành một hoặc hai doanh nghiệp quy mô vừa với lợi nhuận không tệ. Nói một cách chính xác thì cậu ta vẫn là một phú nhị đại.

Bên người ba Phó Duy không bao giờ thiếu phụ nữ, ăn chơi đàng điếm là chuyện bình thường. Mẹ của Phó Duy biết chuyện nên luôn quản ba cậu ta rất nghiêm. Ba Phó không quá bận tâm và nghĩ ra một biện pháp thất đức là để con trai bao che cho mình. Nói là đưa con trai ra ngoài đi chơi nhưng thực chất là bỏ mặc con trai ở khu vực trung tâm thành phố sầm uất, còn mình thì đi gặp tình nhân bé bỏng, sau đó thì thưởng cho Phó Duy một khoản tiền hậu hĩnh.

Từ khi học cấp hai, hai ba con đã hợp tác khăng khít. Phó Duy cũng đã quen như vậy nhiều năm rồi, cậu ta còn cảm thấy cách kiếm tiền tiêu vặt như vậy cũng rất hay, vừa thuận tiện vừa nhanh chóng.

Lúc ấy tôi rất kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, gia đình nào cũng có cái gì đó bất bình thường. Từ góc độ này xem xét thì những chuyện lông gà vỏ tỏi của ba mẹ tôi thật sự không đáng để chú ý tới.

Giờ cẩn thận nghĩ lại, đáng lẽ lúc đó tôi phải biết rằng cậu ta cũng là một kẻ kỳ lạ.

Phó Duy nói với tôi điều này bởi vì chúng tôi là bạn tốt ở thời điểm đó. Cậu ta tin tưởng tôi và chúng tôi luôn luôn chia sẻ một số bí mật nhỏ giữa các thiếu niên.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc công khai những bí mật nhỏ này của cậu ta, kể cả khi chúng tôi triệt để trở mặt, hay lúc cả trường tràn ngập những lời đàm tiếu về tôi thì tôi cũng không nghĩ đến việc đó.

Lần này do tình thế cấp bách mà nói ra những lời như vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Tôi thả cậu ra, nhưng cậu đừng đi nói lung tung. Về sau cậu cũng đừng đến tìm tôi nữa, được không?" Tôi buông bàn tay đang đặt trên mặt Phó Duy xuống, nhưng vẫn giữ chặt cổ áo của cậu ta không thả.

Phó Duy sửng sốt, trị số trên đỉnh đầu tối đen như mực, biểu cảm như không còn nhận ra tôi nữa.

Điều này thì có gì lạ? Con chó cuống lên còn nhảy tường, con thỏ nóng nảy còn cắn người. Chẳng lẽ cậu ta cho rằng tôi sẽ nhường nhịn cậu ta cả đời hay sao?

Tôi không phản kháng, chẳng qua là tôi cảm thấy điều đó không cần thiết mà thôi. Nếu có ai đó chán ghét tôi vì tôi là người đồng tính, vậy thì cứ ghét đi. Tôi cũng không cần cái thích của bọn họ.

"Đồng ý mau."

Phó Duy kinh ngạc nhìn tôi, nuốt nước bọt, lặp lại lời nói của tôi: "... Tôi đồng ý."

Cậu ta có dáng người tốt, đầu óc cũng thông minh, nhưng cậu ta không giỏi thể thao và cũng chưa bao giờ đi đánh nhau. Cậu ta nói với tôi rằng đánh nhau là hành vi quá thô tục, không phù hợp với khí chất của cậu ta.

Tôi không biết khí chất của cậu ta như thế nào, nhưng nếu cậu ta lại làm phiền tôi lần nữa, tôi sẽ không ngại mà biểu diễn trò vận động thô tục này với cậu ta.

"Nói lời là phải giữ lời, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cậu nữa đâu đấy." Tôi buông cổ áo Phó Duy ra và bước sang một bên.

Phó Duy nhìn tôi một cách phức tạp, lại nhìn Nhạn Không Sơn. Sau đó cậu ta chạy dọc theo con đường nhỏ trước cửa với một chút xấu hổ, giận dữ và không cam lòng.

Nhìn bóng lưng cậu ta đang khuất dần, tôi từ từ thở dài một hơi bị nghẹn ở ngực.

"Không ngờ em lại lợi hại như vậy." Nhạn Không Sơn giẫm tắt điếu thuốc đang hút dở và đi về phía tôi: "Một mình đánh đuổi kẻ xấu đi."

Tôi nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất, quay người tiếp tục mở khóa.

"Em không đánh cậu ta." Chỉ nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái.

Dường như Nhạn Không Sơn đang cười khẽ, chờ khi anh ấy mở miệng lần nữa, giọng nói của anh đã gần trong gang tấc, dường như sắp dán vào lỗ tai của tôi.

"Dư Miên, em vẫn còn đang giận tôi à?"

Tôi lắc tay một cái, đột nhiên không mở được khóa.

Anh ấy nói lời này là có ý gì? Là muốn làm hòa với tôi sao?

Thực ra mấy ngày nay tôi đã hết giận anh rồi, chỉ là tôi không biết làm thế nào để chấm dứt trạng thái này. Bây giờ anh đến hỏi, cũng đúng lúc.

Tôi xoay chìa khóa lung tung, mở cửa sân ra. Tôi vừa định nói mình không còn tức giận nữa, nhưng Nhạn Không Sơn dường như đã hiểu lầm sự im lặng của tôi, anh nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau.

"Tôi xin lỗi."

Tôi kinh ngạc ngoái nhìn, anh nhìn tôi, nghiêm túc nói lại một lần nữa: "Hôm đó giọng điệu của tôi không tốt, xin lỗi em."

Anh ấy thành khẩn như vậy, ngược lại làm tôi rất xấu hổ.

Ông nội nói đúng, dù có là quan hệ bạn bè thân thiết đi chăng nữa thì cũng nên chú ý đến phương thức khuyên nhủ đối phương, đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương mà cân nhắc. Mình không thể áp đặt suy nghĩ của bản thân cho người khác được, ích kỷ quá.

"Không ạ. Em... em cũng có phần không đúng."

Nhất thời không có gì để nói, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua kẽ lá và tiếng ve sầu râm ran trên cây. Cũng không biết là chó của nhà chú Trương hay của nhà ai bỗng nhiên sủa vang, cách đó không xa có tiếng chuông từ một chiếc xe đạp vang lên.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ấy lướt qua tóc, gương mặt và cổ tôi. Ánh nhìn như muốn miêu tả một cách tỉ mỉ như thế này làm tai tôi nóng dần lên.

Cổ tay nơi mà anh đang cầm giống như sắp bốc cháy.

Tôi luôn cảm giác anh lại chuyển vàng, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu anh ấy thì sẽ rất kỳ cục, tôi không thể làm gì khác hơn nên đành chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

"Việc ấy..."

Nhạn Không Sơn buông tay tôi ra, nhẹ nhàng nói: "Buổi tối em đi ngủ sớm đi."

Anh quay người muốn rời đi, tôi cắn cắn môi, hành động của tôi thật giống như do một thế lực vô hình nào đó thúc đẩy, khiến tôi thành một con rối do sợi dây "bốc đồng" điều khiển.

Tay của anh còn chưa kịp rơi xuống hoàn toàn thì tôi đã nắm chặt lấy tay anh, bởi vì khẩn trương mà còn hơi run rẩy.

"Chờ đã!" Rõ ràng là tôi không có làm bất kỳ vận động vất vả nào, nhưng không hiểu tại sao hơi thở lại trở nên dồn dập hơn.

Làm sao bây giờ? Phải làm gì đây?

Đầu tôi kêu gào, cơ thể dường như lại có tính toán riêng.

"Em có chuyện muốn nói với anh ạ."

Không cho Nhạn Không Sơn cơ hội từ chối, tôi cưỡng ép lôi anh vào sân, sau đó còn đóng cửa lại.

Cánh cổng chắn hết ánh sáng từ bên ngoài, trong sân tối om, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của một vài đồ vật. Ban đầu có một cái đèn cảm ứng dưới mái hiên, nhưng hôm nay, vì một số lý do, nó không sáng lên.

Tôi buông tay Nhạn Không Sơn và tựa lưng vào cổng để đảm bảo rằng anh ấy sẽ không bỏ chạy trước khi tôi nói xong điều tôi muốn nói.

Theo lý thuyết thì anh ấy không phải người như vậy, nhưng tôi đang lo trước khỏi họa.

"Dư Miên?" Nhạn Không Sơn có lẽ không nghĩ tới sẽ phát triển thành tình huống này, trong lời nói của anh có một chút do dự.

"Em đã gọi tên của anh vào đêm hôm đó, đúng không anh?"

Câu nói này không đầu không đuôi, rất dễ làm người ta nhầm lẫn, nhưng tôi biết anh ấy sẽ hiểu.

Ngày ấy tôi uống say rồi quấn lấy anh ấy tỏ tình, tôi khẳng định chỉ có thể gọi tên của anh ấy mà thôi. Tôi không nhận nhầm người và cũng không có khả năng nhận nhầm. Cái gọi là "nhận nhầm người" cũng chỉ là một cách "xử lý" mà anh ấy thấy là ổn thỏa thôi.

Nhạn Không Sơn lặng im hồi lâu, nếu như vừa rồi anh ấy là một cái lò sưởi có thể hòa tan người thì bây giờ anh ấy chính là tảng băng cự tuyệt người cách xa vạn dặm, cố gắng dùng sự im lặng của mình để khiến tôi biết khó mà lui.

Còn lâu tôi mới đầu hàng.

"Anh có muốn biết lời mà Phó Duy chưa kịp nói lúc nãy là gì không?" Tôi ngăn Phó Duy nói ra, không phải vì tôi sợ hãi vấn đề này. Chuyện tôi thích Nhạn Không Sơn, anh ấy không nên biết từ miệng của người khác. Anh ấy chỉ có thể biết được từ tôi thôi.

Tôi không biết liệu tối nay có phải là thời điểm thích hợp để nói với anh ấy hay không, nhưng đôi khi chính là như vậy —— Tỉ mỉ chuẩn bị lâu dài còn không bằng cơ hội bất ngờ xuất hiện.

Thành công là thành công, thất bại là thất bại. Về phần tỏ tình, không có chuyện mặc dù không thích bạn nhưng vì cảm động màn tỏ tình được sắp xếp cẩn thận của bạn mà chấp nhận đến với bạn.

"Em có một tài khoản xã hội, cậu ta từ đó biết được em đang ở đảo Thanh Mai, làm việc ở tiệm sách và sống ở đây. Em thường chia sẻ tâm trạng và cuộc sống hàng ngày của mình trên đó, vì thế nên cậu ta biết được gần đây em đang thích một người..."

"Dư Miên."

Anh đột ngột ngắt lời tôi, gọi tên tôi, không còn là sự thân thiện ngày xưa, mà là một loại nhắc nhở, cũng là một lời cảnh cáo đến tôi.

Tôi chỉ dừng lại một chút, nhưng không hề dừng lại.

"Người em thích lớn hơn em chín tuổi, có mở một tiệm sách, có một cô con gái nhỏ đáng yêu và luôn là một người dị tính." Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Em thích anh, Nhạn Không Sơn."

Nghe vậy Nhạn Không Sơn không nói gì, chỉ thở dài thườn thượt, mang theo sự bất đắc dĩ và phiền muộn vì cuối cùng cái máy chém treo lơ lửng trên đầu vẫn rơi xuống. Đồng thời, tôi cũng gián tiếp chứng thực suy đoán của mình —— Quả nhiên anh ấy đã sớm biết rằng tôi thích anh.

"Dư Miên, em còn quá... trẻ."

Có lẽ anh ấy lại muốn nói tôi "nhỏ" một lần nữa, nhưng lại nhớ đến tôi không thích nghe từ này nên anh đã sửa lại.

Nhưng đổi từ khác cũng không trở nên tốt hơn chỗ nào.

Nghe đi nghe lại lý lẽ này của anh khiến tôi thất vọng nhiều hơn là bất mãn.

Cái này còn tuyệt vọng hơn là nói tôi "ngây thơ" nữa, dù sao tôi ngây thơ cũng còn có thể cố gắng trở nên thành thục, nhưng tuổi trẻ... Tôi không thể vô duyên vô cớ tăng thêm tuổi, trong vòng một năm mang dáng dấp giống như tuổi của anh được.

"Em còn chưa phân biệt được, người nào nên thích, người nào chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của em." Nhạn Không Sơn nói: "Anh đã nói với em rồi, anh không tin vào tình yêu, anh cũng không cần tình yêu. Anh không đáng để em thích."

Tôi hơi đau lòng, không phải buồn vì bị anh từ chối, mà là ý tứ trong lời cự tuyệt của anh, như thể ngay cả thích anh cũng không cho tôi thích.

"Anh có thể không thích em, em nói với anh những lời này, cũng không phải là bắt anh nhất định phải chấp nhận em đâu. Em chỉ muốn anh biết... Không quan trọng, anh không thích em, em luôn biết điều đó. Nhưng chuyện thích này, bản thân em cũng không thể kiểm soát được, vì thế em sẽ luôn thích anh." Tôi nghĩ nghĩ, định ra một cái thời hạn nực cười: "Thích đến ngày em không còn thích anh nữa mới thôi."

"... Đây là tự do của em, anh không có quyền can thiệp." Nhạn Không Sơn nói.

Đây là một lời thú nhận cam chịu tỏ tình thất bại.

Biến vàng chuyển hồng, trong lòng suy nghĩ như thế nào, ở phương diện tình yêu không có gì chắc chắn cả.

So với những người bị anh ấy cự tuyệt, anh đối với tôi đã rất dịu dàng rồi, cũng không bắt tôi phải cách xa anh ấy một chút, tôi không còn gì phải tiếc nuối nữa.

Tôi tránh ra một chút và mở cửa cho anh. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, giá trị tâm trạng của Nhạn Không Sơn khá thấp, lời tỏ tình của tôi dường như khiến anh rất buồn rầu.

Anh ấy đi ra ngoài, vào lúc sắp bước ra khỏi cửa, tôi nghĩ ra điều gì đó và gọi anh lại.

"Anh ơi... nếu như một ngày nào đó anh lại treo chuông gió lên, em có thể đến lấy được không ạ?"

Tôi thầm nghĩ, anh ấy đã không thích tôi và lại là một người đàn ông bình thường, sẽ không có khả năng chỉ vì an ủi tâm tình của tôi mà không lên giường cùng người khác được. Thế nên việc chiếc chuông gió thủy tinh kia được treo lại trên mái hiên chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Vì đây là vấn đề thời gian nên tôi phải lên kế hoạch từ sớm, hỏi rõ ràng và xem mình có thể tham gia hay không.

Nhạn Không Sơn cứng người một lúc, cau mày quay đầu nhìn tôi, lộ ra biểu cảm giống như Phó Duy. Cùng một vẻ mặt, giống như chưa bao giờ hiểu rõ được tôi.

"Em lặp lại lần nữa?"

Vẻ mặt của anh ấy thực bối rối, thật sự cảm thấy vừa rồi có lẽ là anh đã nghe lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro