Chương 150: Oh My Lady~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: MaoMao (@hac_o_nha) 
Beta: Pingpong1105

"Ầm —— ."
Tiếng máy móc va chạm kịch liệt ầm ầm vang lên.
   Trước khi mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Đường Mạch là che lỗ tai lại, đợi đến lúc thích ứng thích ứng được với âm thanh chói tai này mới từ từ thả hai tay xuống. Hắn nhìn bốn phía quan sát cảnh vật xung quanh, rất nhanh đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía "mặt trăng" màu đỏ trên đỉnh đầu .

Đây là một rừng sắt thép màu đen vô cùng quỷ dị. Những cây đại thụ đen kịt cao tới mấy chục mét che khuất cả bầu trời, chỉ để lại một cái miệng nhỏ hình tròn với mặt trăng màu đỏ ở chính giữa. Trên những cái cây màu đen xung quanh là lớp chất lỏng dính nhơm nhớp không ngừng chảy xuống theo vỏ cây. Mùi dầu máy gay mũi khiến Đường Mạch nhíu mày, hắn quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Phó Văn Đoạt.

Hai người nhìn nhau chăm chú, sau đó khẽ gật đầu rồi chuyển ánh mắt tới ba người còn lại.

Dưới ánh trăng màu đỏ mờ ảo, trong khu rừng sắt thép màu đen, ba người chơi chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Một trong những người chơi đó là Lý Diệu, cô ta yên lặng đứng ở bên cạnh Đường Mạch, đây là do Nguyễn Vọng Thư dặn dò cô ta.

Còn lại hai người kia sau khi nhìn thấy tình hình này cũng không tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên đã từng tham dự phó bản nhiều người rồi. Phản ứng của bọn họ cũng giống như Đường Mạch, lập tức quan sát cảnh vật xung quanh, đợi đến lúc xác định được bản thân mình ở đang ở đâu, năm người mới tụ lại một chỗ. Đường Mạch ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người kia, cẩn thận đánh giá. Đây là một nam một nữ, người đàn ông nhìn qua vô cùng bình thản, còn người phụ nữ sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh như cũ. Quan sát một lúc lâu sau, tầm mắt Đường Mạch lại rơi trên người tên đàn ông đang mặc vest và đội top hat (*mũ chóp cao như của ảo thuật gia ấy*).

Trò chơi vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đều cẩn thận nhìn kỹ đồng đội, không ai mở miệng.

Sau một lúc, người phụ nữ tóc ngắn không nhịn được mở miệng trước, giọng nói nhẹ nhàng: "Xem ra lần này là trò chơi công tháp đoàn đội. . . Tôi trước đây từng tham gia qua trò chơi giống như vậy rồi, nhìn biểu cảm của mọi người, hẳn là cũng thế. Như vậy chúng ta tạm thời chính là đồng đội, mọi người trước hết hẳn nên làm quen lẫn nhau một chút?" Nói xong, ánh mắt cô ta cảnh giác lướt qua khuôn mặt mọi người một lượt, đến lúc nhìn thấy người đàn ông mặc vest đội mũ kia thì lộ ra một chút đề phòng.

Đường Mạch nhíu mày: Cô gái này và người đàn ông kia cũng không quen biết.

Trước khi tiến vào công tháp Nguyễn Vọng Thư đã từng nói với Lý Diệu, vào trò chơi lần này, cô ta nhất định phải nghe theo lời Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trong suốt cả trò chơi. Thấy Đường Mạch không mở miệng nên Lý Diệu chỉ khoanh tay lạnh lùng đứng ở một bên, không để ý tới người phụ nữ tóc ngắn. Cô ta thấy không có ai trả lời mình, vẻ mặt dần trở nên khó coi.
Cô gái này nói không sai, bọn họ bây giờ đúng là đồng đội, đúng là cần làm quen một chút. Ngay khi Đường Mạch chuẩn bị trả lời, một giọng nói dễ nghe vang lên —— .

"Nói rất có lý." Mọi người quay đầu, nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện. Dưới ánh trăng đỏ mờ ảo, người đàn ông quái lạ chống một cái gậy khẽ mỉm cười, vươn tay trái tháo mũ dạ của mình xuống, lộ ra mái tóc màu vàng óng. Hắn ta làm động tác ngả mũ chào, ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: "My lady, cô muốn biết gì nào?"

Đường Mạch nheo mắt lại, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng đột nhiên nói chuyện này.

Đến cả cô gái tóc ngắn cũng bị phản ứng quái lạ của hắn ta dọa cho sợ hết hồn, một hồi sau mới đáp lại với giọng điều kỳ quái: ". . . Giới thiệu bản thân mình một chút?"

Người đàn ông tóc vàng cười cười từ chối cho ý kiến, hắn ta nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía đám người Đường Mạch. Nụ cười trên mặt hắn ta tao nhã chuẩn xác như được đo bằng thước, môi nhếch lên một góc độ vừa phải. Trong đôi mắt màu xanh lam ấy đầy ý cười, hắn nói: "Vâng, thuận theo quý cô này vậy, tôi tên Grea."

Lý Diệu liếc người này một cái, nhỏ giọng nói: "Người nước ngoài?"

Tầm mắt Grea nhanh chóng quét về phía Lý Diệu, cơ thể Lý Diệu đứng thẳng, ho khan một tiếng, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Nhận được sự cho phép của hai người, cô ta mới đút hai tay vào túi áo, lười biếng nói: "Tôi tên Lý Diệu."

Phó Văn Đoạt: "Victor."

Đường Mạch: "Đường Cát."

Lý Diệu đối với việc bọn họ dùng tên giả không cảm thấy kinh ngạc, dù sao hai người này ở Trung Quốc cũng rất có tiếng, dưới tình huống Hắc tháp không công bố họ tên người chơi, dùng tên giả càng lợi cho việc hoàn thành trò chơi.

Nghe thấy bọn họ trả lời, người đàn ông tóc vàng sắc mặt không thay đổi, người phụ nữ tóc ngắn cẩn thận đánh giá hai người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hiển nhiên biết rõ bọn họ dùng tên giả.

"Tôi tên Triệu Hiểu Phỉ."

Sau khi biết lẫn nhau, mọi người liền tạm thời trở thành đồng đội.

Dưới tình huống này hẳn là phải để đội trưởng quyết định xem mọi người nên làm gì, dựa theo lẽ thường thì nên giao phó vai trò đó cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Thế nhưng mà Lý Diệu chờ nửa ngày, vẫn không đợi được hai người nói chuyện. Cô ta kỳ quái nhìn về phía Đường Mạch, ai ngờ Đường Mạch cũng thật đúng lúc nhìn sang cô ta. Hai người đối diện trong chốc lát, Lý Diệu hai mắt trừng lớn: . . . Để tôi làm đội trưởng? !

Đường Mạch gật đầu.

Lý Diệu: Từ từ, trước khi đi đội trưởng nói tôi cái gì cũng nghe theo mấy người.

Đường Mạch: Cho nên chúng tôi cho cô làm đội trưởng.

Lý Diệu: ". . . . .  "

Lý Diệu cực kỳ không tình nguyện. Trước đây cùng hội Nguyễn Vọng Thư vào phó bản, cô ta đâu cần động não, theo sau đội ngũ làm việc là được rồi, trời sập xuống có Nguyễn Vọng Thư ở trước lo, mà không được thì còn có Luyện Dư Tranh, Tề Hành. Bây giờ thì tốt rồi, lần đầu tiên cô và người ngoài Thiên Tuyển hợp tác, đã phải lưu lạc đến mức đi bán trí tuệ như này.

Lý Diệu phiền muộn một hồi, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt đã thay đổi, tỉnh táo nói: "Vừa nãy Hắc tháp nói chuyện mọi người chắc cũng đều nghe được, chúng ta bây giờ đang ở trong rừng sắt thép Schrödinger. Chờ ở chỗ này cũng không làm nên chuyện gì, không bằng chúng ta thử rời khỏi khu rừng này, không thể ngồi chờ chết được."

Dù sao cũng là thành viên cốt cán của Thiên Tuyển, Lý Diệu hiển nhiên không ngốc, lời nói của cô nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.

Khu rừng này rất thiếu ánh sáng, chỉ có ánh trăng màu đỏ chiếu xuống lờ mờ. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lấy đèn pin ra, chuẩn bị một người đứng ở trước đội ngũ, một người đứng ở sau đội ngũ, thử đi ra khỏi khu rừng này. Phó Văn Đoạt trực tiếp đi lên đầu, Đường Mạch thì đi tới phía sau cùng, bỗng có một người chặn ở trước mặt hắn: "Làm sao có thể để cho lady cản phía sau?"

Đường Mạch hơi dừng lại: "Tôi là đàn ông."

Grea lắc đầu: "Dưới con mắt của một quý ông, ai cũng là quý bà cần chăm sóc."

Đường Mạch: ". . . . . ."

Đường Mạch không để ý đến hắn ta, đứng ở cuối đội ngũ. Grea nhìn thấy vậy cũng chỉ cười cười, không tiếp tục ngăn cản. Hoá ra cái tên này chỉ là ngoài miệng bình luận thế thôi, chứ không thật sự có ý định cản phía sau. Sau khi mở đèn pin cầm tay, Phó Văn Đoạt bắt đầu tìm đường, Đường Mạch đứng cuối hàng, rất dễ dàng trong việc thu bốn người phía trước vào trong tầm mắt.
Phó Văn Đoạt đứng thứ nhất, thứ hai là Triệu Hiểu Phỉ, sau đó là Lý Diệu, Grea.

Ngoại trừ Phó Văn Đoạt và Lý Diệu, trong hai người chơi còn lại, Grea là người khiến Đường Mạch cảm thấy lạ lùng nhất.

Đường Mạch đã từng đụng phải mấy người chơi nước ngoài, ví dụ như Jacks. Sau khi địa cầu online, Hắc tháp dựa theo khu vực để phân chia các khu lớn trong trò chơi. Chỉ cần là người ở trên Trung Quốc trước khi địa cầu online, đều thuộc về người chơi Trung Quốc, có thể sẽ gặp được trong các phó bản của Hắc tháp ở Trung Quốc. Chỉ là Đường Mạch đã gặp qua mấy người chơi nước ngoài, người kỳ quặc như tên này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. . . thật sự không thể hiểu được.

Grea tay phải cầm một cây gậy ngắn, ưu nhã đi sau Lý Diệu. Tư thế của hắn ta vô cùng vững vàng, không có hiện tượng què chân hay gãy chân nào. Mấy sợi tóc màu vàng óng thỉnh thoảng lộ ra dưới mũ dạ, ở sau gáy như ẩn như hiện. Người đàn ông này mặc một bộ vest màu đỏ thẫm, đầu đội mũ dạ, chân đi đôi ủng da nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy không hòa hợp với bốn người chơi còn lại.

Chẳng qua Đường Mạch cũng đã thấy rất nhiều quái nhân, sau địa cầu online, nhiều người đã bị những trò chơi tàn khốc của Hắc tháp làm cho tính cách biến hóa. Đến cả ăn thịt người còn có, người thích mặc trang phục kỳ dị như này cũng không phải là không thể hiểu được. Thế nhưng hắn ta mặc quần áo như thế tới tham gia trò chơi Hắc tháp. . .

Đường Mạch cẩn thận quan sát người đàn ông đội mũ dạ và cầm đoản trượng này.

Có hai loại khả năng. Loại thứ nhất, hắn ta chính là kiểu người thích cosplay và play mấy trò kỳ lạ, cho nên ngoài miệng mới nói mấy câu tào lao còn hành vi cử chỉ thì kỳ quái như thế. Loại thứ hai, đây thật ra là hắn cố tình giả vờ. Dưới tình huống nào một người mới cần ngụy trang thành kiểu dáng vẻ này, còn ăn mặc cổ quái như vậy? Quần áo trên người hắn ta, mũ dạ trên đầu đều không thích hợp với chiến đấu, thế mà hắn ta lại mặc như vậy để tới công tháp. Trừ khi. . .

Đây là đạo cụ của hắn ta.

Đường Mạch nhìn bóng lưng Grea, thần sắc bình tĩnh.

Năm người ở trong rừng sắt thép tìm một tiếng đồng hồ, thế nhưng không tìm được bất kỳ lối ra nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Hiểu Phỉ nói: "Tiếp tục như vậy thì không được. Những cái cây sắt thép này giống nhau như đúc, ở đây lại rất tối, khó thực hiện đánh dấu. Chúng ta cũng không ai biết khu rừng này lớn bao nhiêu, Hắc tháp còn không cho chúng ta lời nhắc nhở nào. Hay là chúng ta phân công nhau tìm đi, bằng không như vậy quá lãng phí thời gian."

Đường Mạch: "Chúng ta chỉ có hai đèn pin."

Triệu Hiểu Phỉ: "Vậy chia làm hai đội?"
Lý Diệu nhận được ánh mắt ám chỉ của Đường Mạch: "Được. Như vậy, tôi và Đường. . . Đường Cát một đội, cả cô nữa. Ba người chúng tôi một đội. Victor, Grea, hai người đều là người ngoại quốc, hai người một đội là ổn rồi."

Người nước ngoài Phó Văn Đoạt nghe vậy nhìn về phía Đường Mạch. Đường Mạch một tay nhét vào túi áo: Anh quan sát hắn ta sẽ tốt hơn.

Phó Văn Đoạt hơi nhướng mày.

Mọi người rất nhanh chia làm hai đội, phân công nhau tìm kiếm lối ra khỏi rừng rậm, ước định sau một tiếng tập hợp về chỗ này. Lúc gần đi Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: Cẩn thận người đàn ông kia.

Phó Văn Đoạt nhếch môi: Được.

Đường Mạch gõ đèn pin cầm tay, dẫn theo hai người phụ nữ đi sâu vào tìm kiếm ở trong rừng sắt thép.

Bọn họ mới vừa mới đến rừng rậm này liền nghe thấy tiếng ầm ầm ầm, là gió thổi cây cối phát ra âm thanh. Bình thường cây cối bị gió thổi qua, sẽ phát ra tiếng lá cây xào xạc. Nhưng mỗi thân cây trong rừng sắt thép Schrödinger đều làm từ sắt thép màu đen, sau khi có gió thổi qua, lá cây sắt thép chạm vào nhau, mới thường xuyên phát ra tiếng kim loại va chạm.

Ba người nhóm Đường Mạch ở trong rừng đi hồi lâu. Có thể bởi vì đều là phụ nữ, Triệu Hiểu Phỉ vẫn luôn giữ một khoảng cách với Đường Mạch, nhưng lại đứng rất gần Lý Diệu, còn luôn tìm cách bắt chuyện với cô ta, tốt nhất là hai người có thể đạt thành đồng minh. Thế nhưng Lý Diệu lại vô cùng lạnh nhạt, không hề muốn rút ngắn quan hệ với Triệu Hiểu Phỉ. Triệu Hiểu Phỉ thử hai lần, chỉ có thể từ bỏ.

Đường Mạch ở trong lòng thầm tính toán thời gian, đi tới giữa hai gốc cây sắt thép khổng lồ, hắn dừng bước. Đường Mạch: "Thời gian sắp đến rồi, chúng ta nên quay lại."

Hai cô gái gật đầu.

Lúc ba người chuẩn bị quay đầu lại, đột nhiên, một tia lửa từ đằng xa vọt tới bầu trời. Đường Mạch lập tức ngẩn người, ba người kinh ngạc nhìn đạn tín hiệu này. Một giây sau, bọn họ cất bước đi tới đó, mất hai mươi phút mới tìm được Phó Văn Đoạt và Grea.

Đường Mạch trực tiếp hỏi: "Tìm được lối ra rồi?" Hắn nhìn bốn phía, mọi người rõ ràng còn ở trong rừng rậm, không thấy cái gọi là lối ra.

Phó Văn Đoạt đầu tiên là lắc đầu, sau lại gật đầu, anh giơ tay lên chỉ về phía tây.
Đường Mạch nhìn về hướng ngón tay anh chỉ, lúc ban đầu còn chưa hiểu ý đối phương, sau đó sắc mặt hắn chậm rãi thay đổi, nheo mắt nhìn về phía xa. Sau một hồi, đến cả Lý Diệu và Triệu Hiểu Phỉ cũng nhìn thấy vật kia. Triệu Hiểu Phỉ king ngạc nói: "Đó là cái gì? !"

Bất kể là đó là vật gì, bây giờ trong trò chơi Hắc tháp này năm người đã rơi vào cục diện bế tắc, bọn họ nhất định phải đến đó xem xét tình huống.

Mọi người cẩn thận từng li từng tí tới gần cái đồ vật kỳ lạ đó, càng đến gần bọn họ càng kinh ngạc.

Triệu Hiểu Phỉ trợn to hai mắt: "Đây là cái gì. . ."

Đây là một cái khay hình tròn rất lớn.

Ban nãy nhìn từ đằng xa, mọi người chỉ nhìn thấy một vật hình tròn nho nhỏ màu đen lơ lửng giữa không trung, cực kỳ giống UFO. Thế nhưng mà đến gần bọn họ mới phát hiện, thứ này không phải là nổi giữa không trung, dưới nó là trụ thép dài mấy chục mét chống đỡ, tiếp nối với mặt đất.

Nói đơn giản, nó giống như một cái khay tròn nằm giữa không trung được đôi đũa chống đỡ. Chỉ là cái khay này cực kỳ to lớn, Đường Mạch nhìn xong cảm thấy cái trụ thép kia dường như không chịu được sức nặng của nó nữa, có thể bị đè gãy. Nhưng nó chính là chống được, mặc cho gió lốc trong rừng rậm thổi ầm ầm, trụ thép hay khay thép đều không hề có vẻ gì là bị rung chuyển.

Lúc ban đầu mọi người chỉ thận trọng đứng phía ngoài quanh cái khay, đánh giá cái khay và trụ thép này.

Bọn họ nhìn hồi lâu nhưng không thấy có gì kỳ lạ. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn nhau, Phó Văn Đoạt đi lên trước, tiến vào vùng bóng tối bị cái khay phủ lên, quan sát trụ thép kia. Khi anh chỉ còn cách trụ thép mười mét, bỗng nhiên, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên trong khu rừng sắt thép——

"Ding dong! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh thứ nhất: Tiến vào pháo đài sắt thép Schrödinger."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro