Chương 12 + 13 : Làng Phật Cổ ( 12 + 13 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 : Vào chùa Vạn Cổ

Mễ Thái nuốt nước bọt đánh ực một cái, nói : “Quan Chủ, cậu nghiêm túc đấy à? Chúng ta đến ở trong chùa Vạn Cổ sao? Ở đó, hình như có quỷ đó…”

Nói không sợ là giả.

A Miêu cũng nói : “ Hơn nữa, chúng ta còn chưa tìm được chìa khóa để mở cổng sắt của chùa Vạn Cổ, làm sao mà vào được?”

Lý Thiên Thiên gật đầu theo.

Ngũ Hạ Cửu: “Tạm thời không tìm nữa, chúng ta trực tiếp trèo tường vào luôn đi.”

“Tối nay vẫn còn ở lại chỗ này, thì e là lành ít dữ nhiều.”

“ Huống chi hai người Hoàng Nha và Chủ Quản đều là hành khách cũ, tất nhiên rằng họ sẽ có cách để tự vệ, bọn họ không sao thì người chết sẽ là chúng ta, mấy người muốn chết sao?”

Ba người vội vàng lắc đầu, không muốn chết, muốn sống.

Ngũ Hạ Cửu : “Đừng lo lắng và sợ hãi quá.”

“Nếu tượng Phật của chùa Vạn Cổ có chút hữu dụng trong việc đối phó với thứ trên kia thì ở một mức độ nào đó chứng tỏ rằng chùa Vạn Cổ cũng không nguy hiểm.”

“Cũng có thể, hoặc nói không chừng chùa Vạn Cổ là khắc tinh của thứ kia…”

“ Những gì ông già kia nói trước đây chưa chắc đã đúng, dù sao tượng Phật và hương Phật trong chùa Vạn Tân đều có vấn đề.”

“ Mấy người cảm thấy, người đề xuất thành lập chùa Vạn Tân sẽ vô tội sao?”

Mễ Thái: “Đương nhiên không phải vô tội, hương Phật đó là do ông Hoàng chế tạo ra rồi đem tới, là Hoàng gì đó, đúng rồi, là cháu trai của Hoàng Tài Phóng.”

Chú cháu hai người này chắc chắn đều không phải thứ gì tốt.

Ngũ Hạ Cửu: “ Vì thế ở trong chùa Vạn Cổ tối nay là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta.”

Hơn nữa cậu suy đoán rằng, ngoại trừ ‘Chuyện cũ của sư thầy’ và chùa Vạn Cổ không thể tách rời, thì rất có thể cách để tiêu diệt thứ kia cũng nằm trong chùa Vạn Cổ…

Ba người A Miêu, Mễ Thái và Lý Thiên Thiên không phản đối nữa, đồng ý với quyết định của Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu dự định xuất phát vào chập tối.

Trong khoảng thời gian này, những người già trong làng hầu như sẽ không đi ra ngoài, bọn họ rời đi đến chùa Vạn Cổ cũng sẽ không gây chú ý.

Và trước đó, họ cũng phải chuẩn bị vài thứ để mang đi, chẳng hạn như vải bông, dầu hỏa, dây thừng,…

Ngũ Hạ Cửu nói chi tiết với ba người.

Những thứ này không khó để tìm thấy ở trong làng.

Mặt khác, sau khi Hoàng Nha và Chủ Quản đi ra khỏi tòa nhà nhỏ, họ lập tức tìm một nơi để thảo luận nên làm gì tiếp theo.

Hai đêm liên tiếp đều có người chết, nhưng bọn họ lại không phát hiện ra, cuối cùng Hoàng Nha cũng phát hiện chuyện có hơi không đúng lắm.

Dường như hai đêm vừa rồi bọn họ đều ngủ say như chết mà không hề cảnh giác hay tỉnh dậy lúc nửa đêm…

Ma quỷ giết người, không thể không có một chút động tĩnh nào.

Vẻ mặt Hoàng Nha u ám nói : “ Chúng ta không biết khi nào sẽ trúng chiêu…”

Chủ Quản cau mày và nói: “ Anh cảm thấy sẽ là cái gì?”

Hai người suy nghĩ, suy cho cùng cũng đã trải qua mấy Xa Hạ Thế Giới rồi, chẳng mấy chốc, Hoàng Nha đã khóa chặt nghi ngờ trên hương Phật ở chùa Vạn Tân.

Hương Phật chắc chắn có vấn đề!

Hoàng Nha nói: “ Trong chín hành khách chúng ta chỉ có thằng nhóc kia không thắp hương bái Phật ở chùa Vạn Tân, anh nói xem, có thể cậu ta đã thu được một ít manh mối mà chúng ta không biết hay không?”

“ Có thể… ”

Chủ Quản nói: “ Vẫn còn bốn ngày nữa, chúng ta phải thăm dò ngôi làng này cho tốt.”

“Ừ, đúng vậy.”

Hoàng Nha gật đầu: “Đi, đi vòng quanh một chút, tôi nhớ có một con đường khác ở phía bên kia của chùa Vạn Tân... Hình như dẫn lên đỉnh núi.”

Dứt lời, hai người đi dọc theo con đường mòn lên trên.…

Thời gian ở Xa Hạ Thế Giới luôn trôi qua rất nhanh.

Sau khi mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong, chân trời bắt đầu lóe lên ánh sáng hoàng hôn, ngôi làng cũng lộ ra vẻ yên tĩnh và ảm đạm.

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Có thể xuất phát rồi.”

Cậu vốn định tránh Hoàng Nha và Chủ Quản để rời khỏi tòa nhà nhỏ, nhưng không nghĩ rằng đến bây giờ hai người này vẫn chưa trở lại…

Hy vọng không đụng phải.

“Quan Chủ, chúng tôi đã thu dọn xong rồi, đi thôi.” Mễ Thái nói.

Thừa dịp trời còn chưa hoàn toàn tối đen, bốn người mang theo đồ đạc rời khỏi tòa nhà nhỏ.

Chùa Vạn Cổ nằm ở một nơi hẻo lánh cách xa làng của người dân.

Vì vậy, bọn họ chú ý quan sát dọc đường đi, nửa bóng người cũng không gặp, cuối cùng đã đến chùa Vạn Cổ trước khi trời tối hẳn.

Ngũ Hạ Cửu sửa sang lại đồ đạc trong tay.

Trước khi rời khỏi tòa nhà nhỏ, họ đã gói lại tất cả mọi thứ bằng vải, quấn vài vòng dây thừng quanh bên ngoài rồi thắt chặt.

Ngũ Hạ Cửu kiểm tra cẩn thận một phen, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nói: “Tôi và Mễ Thái lên trước, sau đó sẽ dùng dây thừng kéo hai người lên, vẫn nhớ cách trèo cây chứ?”

A Miêu và Lý Thiên Thiên gật đầu.

A Miêu nói: “Nhớ rồi, đến lúc đó để Thiên Thiên đi lên trước, tôi lên cuối cùng.”

Còn nhỏ, cô đã từng trèo cây, có nhiều kinh nghiệm hơn Lý Thiên Thiên.

Lý Thiên Thiên làm động tác tay cảm kích với A Miêu.

Vẫn là cái cây ở gần tường chùa.

Ngũ Hạ Cửu dẫn đầu trèo lên, cành cây cũ này lá tươi tốt, thân cây cao lớn, to khỏe, hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của một người, thậm chí nhiều hơn.

Ngũ Hạ Cửu đứng trên thân cây nhìn vào trong chùa, sắc trời mờ tối nên cũng không thấy rõ cái gì, cậu chỉ nhìn lướt qua thôi.

Ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu nhảy từ thân cây lên trên tường sân.

Sau đó, Mễ Thái cũng leo lên cây.

Trong tay cậu ta có một sợi dây thừng thô, một đầu kia được buộc vào bọc đồ, hai người hợp lực kéo lên rồi ném vào trong chùa.

Bọc đồ rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”.

Mễ Thái nhỏ giọng hét lên: “Được rồi, hai người lần lượt lên đi.”

Lý Thiên Thiên và A Miêu lần lượt theo thứ tự, từ từ leo lên.

Ngũ Hạ Cửu nói: “Sợi dây thừng đã buộc vào thân cây rồi, lát nữa mọi người kéo một chút, Mễ Thái đi xuống trước, tôi cuối cùng, nhớ cẩn thận chút.”

A Miêu và Lý Thiên Thiên lên tiếng đáp lại.

Sau khi Mễ Thái kéo sợi dây nhảy xuống khỏi bức tường sân trước, hai cô làm theo động tác, Mễ Thái ở phía dưới tiếp ứng.

Sau khi cả ba đứng an toàn bên trong ngôi chùa, Ngũ Hạ Cửu tháo dây thừng ném xuống.

Sau đó, cậu ngồi xổm xuống tường, nghiêng người chống hai tay, trong nháy mắt cơ thể thẳng đứng đáp xuống đất, song song với bức tường sân.

Ngũ Hạ Cửu thuận lợi nhảy xuống và được Mễ Thái đỡ lấy khi tiếp đất.

Mễ Thái khen: “Được đấy, Quan Chủ, kỹ năng vận động của cậu không tệ.”

Thật ra lúc cuối kia không cần cậu ta đỡ lấy thì Quan Chủ cũng có thể hoàn hảo tiếp đất, không hề lắc lư.

Ngũ Hạ Cửu không hề khiêm tốn mà đón nhận: “ Trước đây thường xuyên trèo tường nhảy tường mà luyện ra.”

Mễ Thái: “…”

Rốt cuộc Quan Chủ trong nghề nghiệp có vai trò là gì mà cần luyện kỹ năng kỳ quái như vậy?

Ngũ Hạ Cửu nói: “Đừng ngẩn ra đó nữa, đốt nến lên, chúng ta vào đại điện.”

“ Ồ, được được rồi.” Mễ Thái vội vàng nói.

Chùa Vạn Cổ cao lớn hùng vĩ hơn chùa Vạn Tân rất nhiều.

Mặc dù nói đúng ra, việc xây dựng chùa Vạn Cổ không theo cách bố trí của các ngôi chùa truyền thống, nhưng không thiếu tiếng chuông buổi sáng và tiếng trống buổi tối.

Nếu trực tiếp đi từ cổng chùa vào, bên trái là tháp chuông, bên phải có lầu trống, hai bên hô ứng (?).

Đi xa hơn là đại điện của ngôi chùa.

Lúc này, bầu trời đã không còn ánh sáng, màn đêm dần buông xuống, bên trong chùa một mảnh đen nhánh.

Mặc dù chưa đến mức giơ tay không thấy năm ngón, nhưng ánh mắt cũng có hạn chế rất lớn, ít nhất ngoài năm bước là không thể nhìn thấy rõ nữa.

Bên trong ngôi chùa yên tĩnh lạ thường, lại thêm bóng mờ của tường sân và những cây cột càng làm tăng thêm mấy phần âm u đáng sợ.

Trong lúc nhất thời, bên trong chùa Vạn Cổ chỉ có tiếng bước chân của bốn người vang vọng.

Ngũ Hạ Cửu cầm một ngọn đèn dầu đi trước, ba người Mễ Thái, A Miêu ôm đồ hoặc cầm một ngọn nến đi phía sau

Họ rời khỏi sân chùa, đi bộ dưới hành lang của ngôi chùa.

Ngũ Hạ Cửu lại đột nhiên dừng lại không tiến lên, nhíu mày, nâng đèn dầu lên trước mắt, sau đó đến gần một cây cột sơn đỏ nhìn kỹ.

“Quan Chủ, có chuyện gì vậy?” Mễ Thái không khỏi nghi ngờ hỏi.

Ngũ Hạ Cửu không trả lời, mà thuận thế giơ đèn dầu lên nhìn các cột khác, sau khi nhìn qua trước sau trái phải, cậu nói: “Trên những cây cột này đều được khắc bằng tiếng Phạn…”

Bởi vì những chữ tiếng Phạn này được sơn màu đỏ vàng, rất giống với màu sắc của cột nên lúc đầu Ngũ Hạ Cửu không phát hiện ra.

Mãi cho đến khi ánh lửa mờ nhạt thoảng qua một cách tình cờ, cậu mới liếc thấy.

“ Tiếng Phạn?!”

Ba người A Miêu, Mễ Thái, Lý Thiên Thiên nghe vậy, tò mò tiến lên, vây quanh Ngũ Hạ Cửu.

Lý Thiên Thiên giơ nến tới gần, ánh sáng càng thêm rõ ràng hơn chút, chữ tiếng Phạn khắc trên cột cũng trở nên rõ ràng hơn.

“ Quan Chủ, cậu có hiểu ý nghĩa của những chữ tiếng Phạn này không? Đây là viết cái gì á?”

Mễ Thái hỏi, đồng thời không nhịn được muốn giơ tay lên một chút, nhưng lại bị Ngũ Hạ Cửu ngăn cản kịp thời.

“Đừng sờ.”

Ngũ Hạ Cửu ấn cánh tay Mễ Thái, nói: “Tôi học tiếng Phạn không nhiều lắm, chỉ có thể hiểu được một chút, đây là một câu nói trong Lăng Nghiêm kinh.”

“Trên những cột trụ này đều viết Lăng Nghiêm kinh¹.”

Mễ Thái sửng sốt : “ Lăng Nghiêm kinh là kinh gì?”

A Miêu: “Đương nhiên là kinh Phật rồi.”

Mễ Thái: “Tôi biết là kinh Phật, ý tôi là tại sao phải khắc kinh Phật lên cột? Chẳng lẽ Lăng Nghiêm kinh có thể trừ tà hả.”

Câu cuối cùng vốn là Mễ Thái tùy tiện nói, nhưng không ngờ Ngũ Hạ Cửu gật đầu nói: “ Lăng Nghiêm kinh quả thật có tác dụng trừ tà, có thể tránh hết tất cả oán địch, phá hủy tất cả lời nguyền tà vu, tránh tất cả tai họa bất ngờ...”

Vẻ mặt của cậu có chút nghiêm túc, nhấc đèn dầu chiếu sang bên cạnh, ánh lửa cũng đảo qua mấy cây cột khác trong thoáng chốc, nhưng chỉ để lại một cái bóng mơ hồ.

Dù sao tầm nhìn một ngọn đèn dầu có hạn, vừa rồi cậu cũng đi qua đi lại hai lần mới thấy rõ ràng.

“Trừ tà tránh họa… Trừ tà trong chùa hay ngoài chùa?”

Mễ Thái không nhịn được hỏi.

Ngũ Hạ Cửu: “Tất nhiên là bên ngoài chùa, nếu tôi đoán không lầm, đi vào từ cổng chùa Vạn Cổ, cột ở cả hai bên cổng chắc cũng được khắc bằng tiếng Phạn.”

“Có lẽ không chỉ có những thứ này… Đi thôi, tới đại điện xem chút.”

Bốn người tiếp tục đi về phía trước.

Chẳng bao lâu, họ đến trước cửa chính của đại điện.

Quả nhiên, Ngũ Hạ Cửu nghĩ không sai, trên khung cửa gỗ đóng chặt của đại điện cũng khắc tiếng Phạn đỏ vàng, giống y hệt như trên cột trụ.

Không chỉ khung cửa, mà còn khung cửa sổ, trên vách tường của đại điện cũng khắc đầy.

Một lúc lâu sau, Ngũ Hạ Cửu thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú.

Cậu để A Miêu cầm giúp ngọn đèn dầu, sau đó, hai tay đặt lên hai bên cửa gỗ nặng nề, đẩy ra .

“Kẽo kẹt” một tiếng, đại điện phủ đầy bụi đã lâu không người quét xuất hiện trước mắt Ngũ Hạ Cửu.

( 1 ) :  Lăng Nghiêm Kinh là một bộ kinh cơ bản và quan trọng trong Phật giáo, ghi lại lời dạy của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tại Núi Ôn Kiếm ở Ấn Độ. Lăng Nghiêm Kinh được coi là một trong những bộ kinh cơ bản và quan trọng nhất trong Phật giáo, nó bao gồm những lời dạy của Đức Phật về các nguyên lý cơ bản của đạo Phật như Chánh Đạo, Chánh Đức, và những phương pháp thiền định.

━━━━━━━━━━

Chương 13: Tôi chưa muốn nghỉ.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu và những người khác rời khỏi nhà không lâu, cuối cùng Hoàng Nha và Chủ Quản đã trở lại trước khi trời tối hẳn.

Vừa bước vào phòng của mình, hai người liền hít thở trong không khí rồi ngồi xuống ghế và nghỉ ngơi.

Vì ngôi làng được xây dựng trên núi với những địa hình cũng khác nhau nên đa số người dân chọn sống ở vùng núi tương đối bằng phẳng.

Hôm nay khi ra ngoài, bọn họ đi dọc theo đường mòn lên đỉnh núi, không ngờ lại phát hiện nơi mà dân làng đã cấm người ngoài đến.

Khu cấm địa của làng Phật cổ.

Đây chắc chắn là một manh mối quan trọng cần phải được tìm hiểu.

Nhưng ngay khi họ muốn đi vào, ông cụ ở trong làng đột nhiên xuất hiện và xua đuổi họ với một thái độ khó chịu và vô cùng cứng rắn.

Rõ ràng là đang cố tình ngăn cản họ tiến vào hoặc thậm chí là không cho hai người họ tiến lại gần thêm một bước.

Hoàng Nha và Chủ Quản sẽ không đối mặt trực tiếp với ông cụ đang sống ở ngôi làng cổ vào lúc này.

Vì thế, ở ngoài mặt họ giả vờ ngoan ngoãn và thành thật bỏ đi nhưng thực chất cả hai đã âm thầm lên kế hoạch sẽ quay lại đây tìm hiểu.

Để không bị ông cụ kia phát hiện và ngăn chặn cả hai khi đến gần cấm địa của làng cổ,  Hoàng Nha và Chủ Quản đã lên một kế hoạch – Chủ Quản sẽ đi lên trước để thu hút sự chú ý của ông cụ ấy, và ngay sau đó, Hoàng Nha sẽ âm thầm tìm một cơ hội để đi vào khu cấm địa.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cả hai người họ đã không thể tránh khỏi những tình huống tréo ngoe.

Ông cụ trong ngôi làng kia thật sự rất cảnh giác với cấm địa, có mấy lần Hoàng Nha suýt chút nữa đã bị chú ý.

May mắn thay, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi được cấm địa một cách suôn sẻ.

Trời trở khuya, cả hai người vội vàng trở về căn nhà trú ở mà không kịp nói thêm với nhau câu gì.

Hít vào một hơi thật sâu, Chủ Quản cảm thấy kỳ quái bèn hỏi: “Bọn họ không có ở trong phòng, chẳng lẽ vẫn chưa về sao?”

“ Bọn họ ” tất nhiên là chỉ Ngũ Hạ Cửu và những người khác.

Hoàng Nha cũng cau mày trả lời: “Biết làm sao được, ai thèm quan tâm đến bọn họ. Mong cả đám người đó chết hết ở bên ngoài đi cho rồi.”

Vừa dứt lời, Hoàng Nha bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút bất an, một dự cảm xấu đang dần lan tỏa ra khắp người gã…

Thế nhưng lúc này, Chủ Quản lại không để ý mà hỏi tiếp: “Thế anh đã nhìn thấy cái gì trong khu cấm địa? Có phát hiện ra manh mối gì thêm không?”

Hoàng Nha đáp lại: “Tôi có nhìn thấy một bức tượng rùa khổng lồ bằng đá ở trong cấm địa. Chiều cao của nó, có lẽ là cao gần bằng hai người và chiều rộng thì bằng một chiếc ô tô.”

“ Mai rùa được khắc một số đường nét kỳ lạ, nhiều lắm. Nhưng một số khác lại có vẻ như là chữ…”

“ Tôi không chắc nữa nhưng có khả năng đó là tiếng Phạn.”

Hoàng Nha nói bằng một giọng điệu thờ ơ và lãnh lùng : “ Dù sao thì tôi cũng không hiểu được nội dung trên đó.”

“ Hơn nữa, không chỉ đi vòng quanh bức tượng rùa một vài lần, tôi còn đưa tay chạm vào nó nữa, nhưng chiếc vòng cũng không phát ra tín hiệu gì.”

“Có thể thấy rằng cái bức điêu khắc đó thật sự vô dụng, không hề quan trọng chút nào, nhưng mà…”

“Nhưng sao?” Chủ Quản hỏi.

Hoàng Nha: “Nhưng ở dưới chân trước bên phải của tượng rùa đá này có một cái quách không quá nhỏ. Tôi mở ra xem thử thì thấy bên trong cái quách đó có mỗi một cây thiền trượng đã bị gãy làm đôi.”

“Nhưng tôi không có thời gian để lấy nó ra và xem xét kỹ lưỡng hơn, với cả tôi đã nghe thấy tiếng động của anh, thế nên tôi chỉ có thời gian để đậy nắp quách lại…”

Sau đó, gã đã lợi dụng ông cụ đang tạm thời bị Chủ Quản phân tán sự chú ý, thì lẻn ra khỏi cấm địa một cách thành công.

Trên đường cùng tên Chủ Quản thảo luận về vấn đề này, chẳng mấy chốc mà hai người đã trở về ngôi nhà nhỏ.

Khi Chủ Quản biết được điều này, anh ta nói với một vẻ mặt buồn bã: “Cây thiền trượng đó có thể là một manh mối không chừng…”

Hoàng Nha thì lại không cho là vậy.
Nhưng sau đó, Chủ Quản nghiêm túc hỏi: “ Nhưng đêm nay chúng ta phải làm gì đây? Nếu chúng ta không thể chịu được rồi lại ngủ quên thì…”

“ Mà này, tại sao Mễ Thái và những người khác đến giờ vẫn chưa quay lại?!”

Hai người họ đã nói chuyện rất lâu rồi, và sắc trời bên ngoài thì đã hoàn toàn tối hẳn, thế nhưng vì lý do gì mà Mễ Thái và những người khác vẫn biệt tăm biệt tích không thấy bóng dáng đâu?

Chẳng lẽ họ không định quay lại ư?!

Chủ Quản không khỏi bất ngờ khi nghĩ đến điều này.

Nếu tối nay Mễ Thái và những người khác không trở lại căn nhà này, điều đó không phải có nghĩa là anh ta và Hoàng Nha là những người duy nhất còn ở lại trong ngôi nhà nhỏ này hay sao?

Chủ Quản không thể không đề cao sự cảnh giác.

Anh ta và Hoàng Nha chỉ tạm thời cùng
chung một con thuyền và cùng với lão Đậu nữa.

Họ đã cùng nhau vượt qua một Xa Hạ Thế Giới.

Đây là thế giới thứ hai. Vì thế, giữa họ không tồn tại thứ gọi là sự tin tưởng tuyệt đối.

Rõ ràng Hoàng Nha cũng đã nghĩ tới việc này, nhưng gã lại không đề cập đến nó.

Cùng lắm thì  hai người đều có những suy nghĩ sâu xa và riêng biệt của mình, và họ giấu kín nó xuống tận đáy lòng, không hề cho chúng có cơ hội lộ ra bên ngoài.

Song bởi vì liên quan đến sự biến mất của Mễ Thái và những người khác, Hoàng Nha cùng Chủ Quản không hẹn mà nhìn thấy vẻ vô cùng ảm đạm và bất an hiện lên trên khuôn mặt của nhau.

Việc giảm số lượng người trong căn nhà trọ đã khẳng định chắc chắn rằng mọi sự nguy hiểm đã tăng lên rất nhiều. Chỉ có mỗi hai người họ thôi, trong trường hợp này…

Hoàng Nha nói: “Có lẽ tình hình sẽ không đến nỗi nào. Hẳn là bên ngoài bọn họ đã bị thứ đó tấn công. Hơn nữa nếu không trở về nhà trọ thì bọn họ có thể nương nhờ ở đâu chứ?”

Chủ Quản im lặng một lúc rồi trả lời: “Nhưng chúng ta phải lên kế hoạch phòng cho điều tồi tệ xảy ra. Và đêm nay chúng ta không được ngủ, nếu không…”

Anh ta không biết cách chết là gì.

Với lại, làm thế nào anh ta có thể không ngủ đây?

Chủ Quản nói: “Chúng ta cũng đổi phòng đi. Khi nào buồn ngủ thì dùng cơn đau để kích thích. Nhất định phải nhịn không được ngủ cho đến sáng.”

Họ không có bất kỳ đạo cụ nào trên người thì thôi chứ đừng nói đến thứ có thể cứu được mạng họ.

Do vậy, họ chỉ có thể sử dụng phương pháp này.

Cuối cùng, theo như phân tích thì, anh ta và Hoàng Nha chỉ mới trải qua hai và ba Xa Hạ Thế Giới.

Và sự sống sót của họ là một điều may rủi, vả lại chưa bao giờ họ đủ may mắn để tìm thấy đạo cụ…

Đối với đề xuất của Chủ Quản, Hoàng Nha đã gật đầu đồng ý.

Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người thống nhất với nhau quyết định tối nay sẽ đổi phòng và ngủ ở lầu một, chính là căn phòng nơi mà lão Đậu và A Chí đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro