Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy thế đạo diễn Thân an ủi nửa ngày, cuối cùng nói "Chiếc xe này trước hết cậu đừng ngồi, ngồi xe của người khác về khách sạn ngủ một giấc đi!"

Tô Bạch gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Văn Tông, theo bản năng cảm thấy có hắn ở bên người thì mới có cảm giác an toàn.

"Lục lão sư, tôi có thể ngồi xe anh về khách sạn không?" thanh âm rất nhỏ.

Lục Văn Tông gật đầu, một cánh tay ôm vai Tô Bạch "Đi thôi lên xe."

Thấy Tô Bạch đi theo Văn Tông, đạo diễn Thân liền an tâm vì thế nhanh chóng phân phó người điều tra chuyện này.

Nói thật trên cơ bản tra không ra, bất quá đạo diễn Thân không có khả năng không đi tra.

Thấy Tô Bạch muốn ngồi chung xe với Lộ ca, Triệu Sách cùng Trương Nhiêu rất có ăn ý ai cũng không lên xe, mang theo nhóm trợ lý trừng mắt lẫn nhau chạy đến ngồi trên xe Tùy Nam.

Tô Bạch ngồi ở bên người Lục Văn Tông, cúi đầu không nói một lời.

Hắn từ nhỏ sợ hãi những thứ máu chảy đầm đìa, hơn nữa động vật thích nhất là chó, hai dạng khác biệt kết hợp ở bên nhau đối với hắn lực đánh vào tương đối lớn.

Bị người xa lạ ác ý đối đãi làm hắn trong lòng cũng rất khó chịu, Tô Bạch từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên chịu loại đãi ngộ này, càng nghĩ càng thương tâm ủy khuất.

Hắn cố nén không khóc, nghẹn đến mức đôi mắt đều đỏ.

Tô Bạch vốn dĩ lớn lên gầy, lúc này co thành một đoàn, đuôi mắt phiếm hồng, đôi mắt đào hoa ương ướt miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.

Lục Văn Tông vẫn luôn bên cạnh nhìn hắn, nguyên bản hắn đối với người khác khi khóc hoàn toàn không có kiên nhẫn, nhưng lần này nhìn Tô Bạch, trong lòng có loại xúc động không biết từ đâu ra.

Hắn rũ xuống lông mi, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, thực không thuần thục vỗ vỗ lưng Tô Bạch.

Đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, cái trán Tô Bạch chống lên bả vai Lục Văn Tông, vốn đang có thể nhịn xuống nước mắt, lúc này có người an ủi hoàn toàn nhịn không được.

Tất cả nước mắt rơi xuống áo khoác của Lục Văn Tông, thân thể Tô Bạch gầy yếu khóc đến run lên.

Cảm thụ được người trong lòng ngực run rẩy, lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Văn Tông có cảm giác chân tay luống cuống.

Hắn sẽ không an ủi người khác, trầm mặc hồi lâu, đưa cho Tô Bạch khăn giấy lau mặt.

"Cảm ơn." Tô Bạch thanh âm rầu rĩ.

Khách sạn rất gần phim trường, bất quá bởi vì muốn vòng tới vòng lui cho nên qua một hồi lâu mới đến.

Tô Bạch ôm Lục Văn Tông một đường, có vị đại soái ca an ủi ủy khuất thương tâm đều đã tiêu không sai biệt lắm, huống hồ hắn vốn dĩ cũng là người vô tâm không phổi.

"Thật là cảm ơn Lục lão sư." Tô Bạch chân thành nói cảm tạ.

Từ khi đến đoàn phim mọi chuyện lớn nhỏ Lục Văn Tông đều bồi hắn vượt qua trải qua, Tô Bạch đối với Lục Văn Tông nói cảm tả cũng không đủ, hảo cảm gia tăng mãnh liệt.

Hắn lại lần nữa xác nhận ánh mắt chính mình thật tốt, quả nhiên Lục Văn Tông là người mặt lạnh tâm nóng, là người tốt nhất.

Lục Văn Tông đối với lời cảm tạ không tỏ ý kiến, trước khi đi khó được dặn dò một câu "Về sau cẩn thận, loại sự tình này khả năng còn có lần sau."

Tô Bạch nghe lời gật đầu, đồng thời lòng còn sợ hãi.

Xác thật làm minh tinh mà nói cái loại chuyện này là rất khó tránh được, chỉ có thể ngày thường cẩn thận một chút.

Hai người tách ra, chờ Tô Bạch đóng lại cửa phòng, sắc mặt Lục Văn Tông chợt lạnh xuống.

Hắn đánh một cuộc gọi, ngữ khí lương bạc "Đi tra."

Đối diện nói tốt, một lát sau lại cẩn thận hỏi "Cổ phiếu tập đoàn SU còn chiếm lấy không? Mọi việc đều đã chuẩn bị tốt."

Lục Văn Tông không có do dự "Kế hoạch hủy bỏ, dư lại chờ tôi đến công ty lại nói."

*

Tô Bạch là người vô tâm vô phế, ở khách sạn ngủ trưa một giấc thoải mái trên cơ bản liền không còn cảm giác thương tâm, buổi tối tiếp tục hẹn bằng hữu đi ra ngoài ăn.

Đạo diễn Thân đã nhanh chóng đổi xe cho hắn, lần này Tô Bạch không mang Trương Nhiêu theo bên mình, chính mình lái xe đi ra ngoài.

Hắn ỷ vào mùa đông, liền đội mũ choàng khăn cổ che khuất cả mặt, lại mặc thêm một lớp áo lông vũ dày nặng liền không nhận ra dáng người được, trên đường đi không ai nhận ra hắn.

Đến nỗi bộ phận theo dõi paparazzi hắn căn bản liền không thèm để ý, mắt thấy đã đến nơi hắn không cần thiết phải che che giấu giấu nữa.

Tô Bạch đẩy cửa đi vào, trong phòng đã có một nam sinh đen gầy mang mắt kính đang ngồi, nhìn bất quá hơn hai mươi tuổi.

Hắn vừa thấy Tô Bạch tiến vào, tức khắc cười hắc hắc không ngừng.

"Nửa tháng không thấy cậu như thế nào biến thành đánh khinh như vậy?" Tô Bạch trợn trắng mắt.

Triệu Hưng Sách chờ hắn đóng cửa cho kỹ, làm mặt quỷ nhìn hắn "Cậu hiện tại diễm phúc không cạn a, hai người đẹp nhất trong giới giải trí đều ở bên cậu."

Tô Bạch sửng sốt, vội vàng ngồi xuống "Sao lại thế này?"

Triệu Hưng Sách là trong vòng có tiếng tin tức linh thông, cái gì gió thổi cỏ lay đều lừa không được hắn, bất luận cái gì bát quát trong giới giải trí hỏi qua hắn là được rồi.

"Cậu không biết?" Triệu Hưng Sách kỳ quái nhìn Tô Bạch.

Tô Bạch đầy mặt nghi hoặc "Một người cậu nói khẳng định là Lục Văn Tông, người còn lại không phải là Chiêu Hi đi? Tớ cùng cô ta có cái gì quan hệ?"

Triệu Hưng Sách nhíu mày "Lưu tổng không cùng cậu nói sao? Ngày hôm qua Chiêu Hi đi giải trí SU tìm Lưu tổng, Lưu tổng tự mình tiếp cô ta, hai người nói chuyện nửa ngày, thời điểm Chiêu Hi đi ra hiển nhiên tâm tình thực không tồi."

Tô Bạch mày tức khắc nhăn lại .

Cậu hắn cùng mợ cảm tình thực hảo, đột nhiên tiếp xúc với Chiêu Hi như vậy còn không sợ mợ sinh khí, đại khái suất chính là giúp hắn xem.

Chẳng lẽ Chiêu Hi muốn dùng chiến thuật thông qua tiếp cận người nhà của hắn để tiếp cận hắn?

Không đến mức đi! Cô ta chính là nữ chủ vạn nhân mê a, muốn nam nhân nào mà chả có không phải chỉ cần ngoắc ngoắc một cái sẽ thành chuyện sao? Làm gì mà cắn hắn không buông?

Chẳng lẽ cô ta liền thích người cự tuyệt cô ta?

Thời gian ngắn ngủn Tô Bạch suy nghĩ rất nhiều, đồng thời càng thêm cảm thấy hành vi của nữ chủ thực khó đoán.

Chờ đến lúc đó hỏi cậu một chút sẽ biết, dù sao hắn không thích thì cậu hắn cũng không có khả năng ép buộc hắn.

Thấy Tô Bạch như suy tư gì, Triệu Hưng Sách hỏi hắn "Cậu thật không thích Chiêu Hi? Tớ xem cô ta đối với cậu chính là một mảnh si tâm a!"

Tô Bạch nhếch miệng "Cô ta muốn thêm WeChat của tớ tớ đều cự tuyệt, bằng không cô ta cũng không đến mức đi tìm cậu của tớ."

Triệu Hưng Sách tức khắc hết chỗ nói rồi.

"Cậu thật đúng là lạnh nhạt, người bình thường ai sẽ cự tuyệt đại mỹ nữ nhào vào trong ngực? Hơn nữa cậu gần đây đột nhiên tiếp nhận phim đam mỹ, chẳng lẽ cậu thật sự thích nam nhân?"

Tô Bạch xua xua tay "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chính là bởi vì không thích nam nhân mới nhận."

Triệu Hưng Sách gật đầu, cảm thấy có đạo lý.

Một lát sau, hắn đột nhiên thò qua tới nhỏ giọng nói: "Ngươi như Lục Văn Tông tốt nhất cậu tận lực đừng trêu chọc hắn."

Ân? Tô Bạch tinh thần tỉnh táo "Có ý gì?"

"Lục Văn Tông bối cảnh phi thường không đơn giản, so nhà cậu còn thâm hơn "

"Kia lại làm sao vậy?" Tô Bạch nhướng mày.

Triệu Hưng Sách sờ sờ cằm "Nghe nói Lục Văn Tông là tư sinh tử, ba hắn cùng mẹ kế hắn hình như đem mẹ ruột hắn bức chết, thời trẻ hắn vì làm người trong nhà buông phòng bị mới tiến giới giải trí, mấy năm nay không đóng phim chính là đã đứng vững gót chân."

Hắn không biết nghĩ tới cái gì, lòng còn sợ hãi nói: "Hôm trước ba hắn phá sản hiện giờ nằm viện mẹ kế hắn thì tự sát, cậu nói thử xem Lục gia vì sao lại đến mức đường này? Nói không phải hắn làm ai cũng đều không tin, vị này chính là nhân vật tàn nhẫn"

Tô Bạch lần này là thật sự kinh ngạc.

"Hôm trước? Mấy ngày nay chúng tớ vẫn luôn vội vàng đóng phim, hẳn là không phải hắn làm!" Tô Bạch phản bác thanh âm có điểm nhược.

Đêm qua đối phương nhanh như vậy nhận được điện thoại của hắn, quần áo chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt hắn, phỏng chừng không phải đơn giản nửa đêm xem kịch bản như vậy.

Bất quá hắn kiên trì cho rằng Lục Văn Tông không phải người xấu.

"Tớ cảm thấy ba cùng mẹ kế hắn là trừng phạt đúng tội, Lục Văn Tông không có làm sai."

Hắn có điểm đau lòng Lục Văn Tông, từ nhỏ trải qua thảm như vậy, nỗ lực xoay người trở nên nổi bật, kết quả lại bị nam chủ trong nguyên tác đâm chết.

May mắn Lục Văn Tông không biết chuyện chính mình thiếu chút nữa bị hắn đâm chết .

Triệu Hưng Sách hận sắt không thành thép liếc Tô Bạch một cái, tiếp tục nói: "Dù sao người này tuyệt đối không phải là minh tinh đơn giản, hơn nữa hắn rõ ràng đã hai năm không tiếp diễn, lại đột nhiên cùng cậu hợp tác diễn, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"

Tô Bạch biết là vì cái gì, khẳng định là hiệu ứng cánh bướm phiền phức, nếu không Lục Văn Tông không cần thiết phải làm như vậy.

Trên người hắn không có gì đồ mà Lục Văn Tông muốn có, hơn nữa mấy ngày nay hắn gọi điện cho người trong nhà, trong nhà hết thảy bình thường.

Bất quá loại sự tình cốt truyện nguyên tác này Tô Bạch không có khả năng cùng Triệu Hưng Sách nói, chỉ có thể hàm hồ qua đi.

Triệu Hưng Sách trầm ngâm một lát "Ở phim trường Lục Văn Tông đối với cậu thế nào?"

Vừa nói cái này Tô Bạch liền có tinh thần, đôi mắt lập tức sáng lên "Lục Văn Tông đối tớ thực tốt, hắn chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, không giống như lời đồn bên ngoài rằng lạnh nhạt "

Triệu Hưng Sách lần này thật sự kinh ngạc "Cho ví dụ cụ thể"

Tô Bạch do dự một lát, đem chuyện chính mình sinh bệnh Lục Văn Tông ở bên chiếu cố hắn nói ra, Lục Văn Tông ngày thường thực tốt, còn dạy hắn diễn kịch, khẳng định không phải người xấu.

Triệu Hưng Sách mày nhăn càng ngày càng gấp, sắc mặt cổ quái nhìn Tô Bạch.

Trong lòng có một cái dự cảm bất hảo, bất quá hắn không có chứng cứ, không biết có nên hay không mở miệng nhắc nhở Tô Bạch.

Nếu là nguyên bản không có việc gì thì hắn có thể tùy tiện nhắc nhở, nhưng ngược lại nếu không đúng sẽ xấu chuyện.

Suy nghĩ sau một lúc lâu, hắn nghiêm túc nhìn Tô Bạch "Tóm lại cậu không thể đối với người này hoàn toàn yên tâm, nếu hắn đối với cậu có bất kì hành động kỳ quái nào nhất định phải nói cho tớ nghe!"

Thấy sắc mặt Triệu Hưng Sách ngưng trọng, Tô Bạch tuy rằng không biết vì cái gì nói như vậy nhưng vẫn là gật đầu.

"Tớ sẽ "

Tuy rằng Triệu Hưng Sách kiên trì cho rằng Lục Văn Tông không đơn giản, bất quá Tô Bạch lại không quá để ý, hắn ở chung với Lục Văn Tông cũng nhiều cũng hiểu biết rất nhiều, nhân phẩm thực hảo không có gì có thể nghi ngờ.

Lục Văn Tông đối với Tô Bạch hắn thực tốt, cũng không có đối với gia đình hắn không tốt, như vậy là đủ rồi.

Đến nỗi những chuyện trong nhà của hắn Tô Bạch dùng ngón chân cũng đều biết thơ ấu Lục Văn Tông khẳng định rất khổ sở, nếu không tính cách cũng chưa chắc lạnh lùng giống hiện tại, cho nên Lục Văn Tông trả thù đều là có lý do.

Tô Bạch càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc, Lục Văn Tông mới xứng đáng là nam chủ ta! Nguyên tác rốt cuộc vì cái gì tuyển hắn làm nam chủ?

Nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra, Tô Bạch không hề rối rắm, trở lại khách sạn tắm rửa sạch sẽ, thoải mái ngủ một giấc.

Chờ ngày buổi sáng hôm sau thời điểm rời giường , Tô Bạch đã hoàn toàn đem chuyện không thoải mái ngày hôm qua buông xuống.

Hôm nay bối cảnh diễn đổi thành một nơi khác, trước mắt là một mảnh tương đương khí phái phủ đệ, Tô Bạch tâm tình nhẹ nhàng đi vào phim trường cùng mọi người chào hỏi.

Mọi người thấy hắn không có chuyện gì đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là đạo diễn Thân, còn cố ý hỏi hắn có cần nghỉ ngơi thêm một ngày hay không .

Tô Bạch xua tay nói không cần, sau đó liền đi hoá trang.

Đến nỗi là ai gửi đầu doạ hắn nói thật Tô Bạch cảm thấy nếu đạo diễn Thân không chủ động nói với hắn có lẽ hắn đã quên mất, chuyện này cũng chưa có điều tra ra, hắn cũng chỉ có thể không thèm nghĩ đến chuyện này nữa.

Nhanh chóng hóa trang xong, hôm nay bộ quần áo này tương đối tố, trang điểm cũng phi thường nhạt, cơ hồ chỉ đánh một tầng phấn hơi mỏng.

Đoạn cốt truyện này là Triều Thanh sau khi tỉnh rượu lại ý thức được chính mình phạm vào chuyện lớn, liền cố ý đi hầu phủ tìm tiểu hầu gia xin lỗi, cuối cùng bị tiểu hầu gia gậy ông đập lưng ông.

Tô Bạch tức khắc có loại cảm xúc thay phiên nhau chuyển đổi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro