Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suất diễn ngày hôm sau yêu cầu đi vào sâu trong núi lớn để quay, đường xá rất xa cũng không dễ đi, không có phương tiện một cái xe ngựa đội đi vào(?), vì thế đạo diễn Thân kiến nghị mọi người cùng nhau ngồi xe buýt đoàn phim.

Yêu cầu như vậy đối với nhân viên công tác khác mà nói thì ngược lại còn tốt, nhưng Lục Văn Tông cùng Tô Bạch khẳng định có điểm ủy khuất, vì thế ông ta lại đây trưng cầu ý kiến hai người.

"Tôi không sao hết" Tô Bạch đáp ứng quyết đoán, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Lục Văn Tông.

Lấy Lục Văn Tông già vị cùng trình độ thói quen ở sạch, phỏng chừng sẽ không đồng ý cùng mọi người ngồi chung một chiếc xe.

Đạo diễn Thân cũng là nghĩ như vậy, đang muốn an bài xe riêng cho hắn thì nghe Lục Văn Tông nhàn nhạt nói có thể.

Tô Bạch kinh ngạc nhìn hắn một cái, đột nhiên phát hiện chính mình thật sự không quá hiểu biết Lục Văn Tông.

Cư nhiên hiền hoà như vậy.

Đạo diễn Thân đối với việc này thực kinh hỉ, thực mau an bài xong, hai người cùng nhau đi vào xe buýt.

Trong xe nhân viên công tác đều bận rộn, trường hợp có điểm lộn xộn, bất quá mọi người ăn ý chừa lại vị trí chổ ngồi cho hai người.

Tô Bạch không thích ở cùng nhiều người, nhìn thấy nhiều người như vậy theo bản năng nhíu mày, liền nghe Lục Văn Tông nói: "Em ngồi dựa cửa sổ đi."

"Cảm ơn" Tâm tình Tô Bạch buông lỏng, dựa cửa sổ so ngồi ở bên ngoài có thể thoải mái không ít, hơn nữa có Lục Văn Tông cao lớn chống đỡ, cũng có thể ngăn cách tầm mắt không ít người.

Tô Bạch ngồi xuống, Lục Văn Tông ngồi vào bên cạnh hắn, dưới ánh mặt trời sườn mặt lãnh giống khối băng.

Dư quang lặng lẽ nhìn hắn, từ ngày hôm qua kia kinh hồng thoáng nhìn, Lục Văn Tông ở trong mắt hắn đã biến thành một khối đậu hủ ngon lành thì Tô Bạch thậm chí lúc nào cũng muốn tới gần hắn.

Hắn cảm thấy ý niệm chính mình muốn sờ Lục Văn Tông so với trong tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn.

Như vậy không thể được, này không phải thành sắc lang hay sao, hơn nữa nông cạn như vậy có thể xem như thích sao? Trong lòng Tô Bạch không ngừng giãy giụa, trên mặt có điểm rối rắm.

"Làm sao vậy?" Lục Văn Tông bỗng nhiên tới gần hắn "Không thích ứng sao?"

Hai người vốn dĩ dựa gần, hiện tại khoảng cách cơ hồ giống như muốn hôn nhau.

Gương mặt này nhìn gần lực đánh vào càng cường, Tô Bạch lấy lại tinh thần lắc đầu "Tôi còn tốt, anh ngồi ở bên ngoài được không?"

Trung gian lối đi nhỏ, luôn có nhân viên công tác tới tới lui lui, tuy rằng mọi người cẩn thận không có đụng tới Lục Văn Tông, nhưng vẫn là thực sảo.

"Không quá thoải mái, tôi dựa gần thêm một chút."

Tô Bạch phi thường lý giải, gật đầu hướng trong xê dịch, để Lục Văn Tông dựa lại đây.

Khoảng cách hai người ban đầu chỉ cách một quyền, hiện tại bả vai cùng chân đều dựa gần, lại mặt đối mặt nói chuyện, nhìn qua vô cùng thân mật.

Ngồi đằng sau là Trương Nhiêu cùng Triệu Sách, khoảng cách hai người bọn họ hận không thể ngồi một người.

Bốn người bên này tiên minh đối lập khiến cho không ít người chú ý, ánh mắt mọi người liên tiếp nhìn qua, cuối cùng ngừng ở trên mặt Lộ Thần cùng Tô Bạch.

Hai vị này giá trị nhan sắc tuyệt đối nổi bật, ở trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, cùng những người chung quanh hoàn toàn không phải một phong cách.

Giờ phút này động tác lại thực thân mật, nhìn bọn họ hỗ động mạc danh có loại cảm giác ăn cẩu lương.

Quan hệ thật sự là tốt quá mức, làm người không khỏi suy nghĩ vớ vẩn.

Giờ phút này Tô Bạch bị kẹt một chổ trong xe cùng Lục Văn Tông, trong lòng không có chút nào là không khoẻ, thậm chí cảm thấy làm Lục Văn Tông lại đây thì cũng đúng.

Hắn cúi đầu nhìn đầu ngón tay chính mình, nghĩ đến  lời nói của Hạ Tuấn Sinh, hắn cảm thấy vẫn nên tìm cơ hội thử một chút.

Nhưng mà người trong xe quá nhiều, hiện tại chưa xuất phát nên có nhiều người bận rộn đi lại, không ít người còn nhìn sang bên này, hắn thật sự ngượng ngùng, chỉ có thể chờ đến xe lăn bánh, mọi người đều nghỉ ngơi thì lại tìm cơ hội.

Mọi người bận dọn các loại thiết bị đến nửa ngày, thẳng đến tất cả mọi người ngồi trên xe buýt, mấy chiếc xe rốt cuộc cũng di chuyển.

Đạo diễn Thân cũng ngồi chiếc xe này, ông ta ngồi ở phía trước Tô Bạch, hắn quay đầu lại cùng đại gia nói "Lần này lộ trình khá xa, phỏng chừng phải đi hơn 4 tiếng, mọi người ở trên xe ngủ nhiều chút, buổi tối quay diễn đêm, còn phải ở nơi đó dựng lều trại ngủ một đêm."

Mọi người hữu khí vô lực gật đầu, sáng sớm ra cửa tất cả mọi người đều rất mệt, rất nhiều người trực tiếp mang theo tai nghe bắt đầu ngủ bù, trong xe thực mau lâm vào an tĩnh.

Trong lòng Tô Bạch tâm sự nhưng thật ra không rối rắm, hắn quay đầu nhìn về phía một bên, Lục Văn Tông nhắm hai mắt đầu tựa lưng vào ghế ngồi, trường cuốn lông mi tạo thành một mạt bóng ma rủ xuống mũi, mặc dù là từ góc chết nhìn qua cũng cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà hắn lớn lên quá cao, cái lưng ghế này đối với hắn mà nói thực lùn, nhìn liền cảm thấy ngủ không quá thoải mái.

Trái tim mạc danh nắm thật chặt, Tô Bạch đi kéo tay áo hắn "Anh dựa trên người tôi ngủ đi."

Lục Văn Tông mở mắt ra nhìn Tô Bạch một hồi, sau đó đem đầu dựa vào trên người hắn.

Đầu xù xù để trên vai cổ, như là một con đại cẩu(chó lớn) mềm mại, mạc danh có điểm ngoan ngoãn.

Trong lòng Tô Bạch mềm nhũn, còn cố ý điều chỉnh tư thế muốn cho hắn ngủ thoải mái hơn.

Nhiệt độ cơ thể lẫn nhau truyền đến, bên tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng, làm tâm tình luôn nôn nóng từ khi Tô Bạch lên xe liền dần dần bình phục xuống, góc trong lòng nào đó  lặng yên sinh ra một chút thỏa mãn.

Một màn này vừa lúc dừng ở trong mắt hai người ngồi sau.

Biểu tình Triệu Sách giống như thấy quỷ, nếu không phải Trương Nhiêu ấn hắn xuống thì thiếu chút nữa hắn đã nhảy dựng lên.

Hắn đi theo Lục ca đã nhiều năm, Lục ca từ trước đến nay đều lạnh nhạt ít khi nói cười, hắn ta trước nay chưa thấy qua Lộ Thần ở bất luận địa phương nào biểu hiện ra mỏi mệt cùng nhược thái.

Hiện tại Lục ca cư nhiên không hề phòng bị mà dựa vào trên vai Tô Bạch ngủ?

Trong lòng Triệu Sách kinh nghi bất định, nguyên bản hắn cho rằng Lục ca chỉ cảm thấy Tô Bạch thú vị, ngẫu nhiên đùa chơi đôi chút mà thôi.

Hiện tại xem bộ dáng này, không phải là thật đi......

Bên cạnh Trương Nhiêu cũng không bình tĩnh, Tô ca chỉ là thoạt nhìn hiền hoà dễ ở chung, trên thực tế kiều khí thói ở sạch muốn mệnh, quan hệ tốt cũng không thể dễ dàng chạm vào hắn.

Liền tính Lộ Thần cùng Tô ca đóng phim, hai người thường xuyên tiếp xúc, hiện tại khoảng cách cũng rõ ràng vượt qua điểm mấu chốt của từng người.

Hai người liếc nhau, khó được có ăn ý gửi tin tức thảo luận lên.

Tô Bạch một chút cũng không vây, chán đến chết nhìn di động, vừa lúc trông Hạ Tuấn Sinh gửi tin nhắn đến.

【 Tiểu Bạch Bạch, thử chưa? 】

Tô Bạch cắn chặt răng, ánh mắt nhìn quét chung quanh, thấy mọi người đều không chú ý, hắn lặng lẽ sờ soạng trên đùi Lục Văn Tông một chút.

Vải dệt thô lệ xúc cảm có điểm ma tay, giống một khối đầu gỗ.

Mày nhíu chặt dần dần giãn ra.

Quả nhiên hắn không thích nam nhân, sờ chân đã đủ tư mật nhưng một chút đều hoàn toàn không có cảm giác gì.

Trong lòng đại định, Tô Bạch cao lãnh hồi phục Hạ Tuấn Sinh.

【 thử, không cong. 】

Ngay sau đó hắn buông di động, chính mình cũng mang lên tai nghe ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi ngủ một giấc.

Con đường trong núi một chút đều bất bình, xe buýt tương đương xóc nảy, một giấc này của Tô Bạch ngủ cũng không tốt, liên tục làm vài giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, xe buýt giống như là nghiền qua cục đá lộ, toàn bộ xe đột nhiên điên vài cái.

Tô Bạch tức khắc bị doạ tỉnh, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của mọi người.

Khoang mũi nhàn nhạt hương khí mát lạnh, áo lông vũ trên mặt xúc cảm thực mềm mại, hắn ngẩng đầu liền chạm phải một ánh mắt thâm thuý.

Kinh ngạc ngồi dậy, Tô Bạch lúc này mới phát hiện chính mình không biết khi nào ngủ ở trên vai Lục Văn Tông, tai nghe cũng bị rơi ra.

Hắn dụi dụi mắt "Anh tỉnh từ bao giờ vậy?"

Lục Văn Tông nhướng mày, trong giọng nói mang theo điểm nghiền ngẫm "Thời điểm chúng ta đụng vào đầu."

Động tác Tô Bạch hơi dừng, nháy mắt xấu hổ "Khụ khụ, đầu anh không sao chứ, đụng ở chổ nào?"

Lục Văn Tông không nói chuyện, mà là cúi đầu, Tô Bạch nhìn thấy đỉnh đầu tóc Lục Văn Tông nhếch lên một sợi, đầu tốc hơi hỗn độn làm hắn thoạt nhìn không lạnh lùng như ngày thường.

Duỗi tay xoa xoa cho hắn, Tô Bạch nghĩ đến hình ảnh Lục Văn Tông đang ngủ đột nhiên bị đụng đến tỉnh thì khóe miệng nhịn không được hơi hơi nhếch lên, lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Hai người đều chạm vào nhau, Lục Văn Tông bị đụng tỉnh thì không có đạo lý nào mà cái người đầu sỏ gây tội là hắn lại không tỉnh, hơn nữa hắn vẫn luôn nằm mơ, rõ ràng ngủ đến một chút đều không nông.

Nghĩ vậy Tô Bạch hồ nghi ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tông, ngay sau đó liền bị Lục Văn Tông ôm vào trong lòng ngực, hắn oa thành một đoàn mặt vừa lúc dán lên ngực Lục Văn Tông.

Áo khoác Lục Văn Tông rộng mở, bên trong mặc áo sơ mi, vật liệu đơn bạc may mặc khẩn thật xúc cảm vô cùng rõ ràng, mặt Tô Bạch đỏ lên.

Cái trán Lục Văn Tông để ở đỉnh đầu Tô Bạch, thanh âm mang theo điểm ý cười "Lừa gạt em."

Tô Bạch không nghe rõ hắn đang nói cái gì, phân nữa khuôn mặt hắn cơ hồ đều chôn ở trước ngực đối phương, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm cả người Tô Bạch đều mau thiêu cháy.

Lý trí cảm thấy như vậy không đúng, cố tình hắn một chút đều không nghĩ rời đi.

Trong đầu hồi tưởng đến Hạ Tuấn Sinh nói, Tô Bạch nhắm mắt, hạ quyết tâm duỗi tay vòng lên eo Lục Văn Tông, cả người đều cọ vào trong lòng ngực hắn.

Thân thể hai người dán vào nhau, xúc cảm tốt khó có thể miêu tả, Tô Bạch thoả mãn ôm chặt Lục Văn Tông, thậm chí muốn ôm như vậy cả đời.

Lúc này đổi thành Lục Văn Tông cứng đờ, ngực mềm mại xúc cảm cơ hồ làm người điên cuồng, đáy mắt hắn đen tối không rõ, nỗ lực áp lực xúc động trong cơ thể.

Cảm giác thủ hạ cơ bắp chợt căng chặt, Tô Bạch ý thức được Lục Văn Tông có điểm kháng cự.

Hắn đột nhiên hoàn hồn, cảm thấy chính mình quá mức, vội vàng đỏ mặt buông tay ra.

Lục Văn Tông như cũ không có biểu tình gì, chỉ là mơ hồ thoạt nhìn giống đang ẩn nhẫn khắc chế gì đó, bất quá nhưng thật ra không sinh khí, còn thay Tô Bạch sửa sang lại quần áo một chút, giống anh trai bao dung em trai.

Trong lòng cũng nói không rõ là may mắn hay là thất vọng, bất quá Tô Bạch xác nhận Lục Văn Tông khẳng định là thẳng nam, liền không hề rối rắm, cầm lấy di động nhìn thời gian.

Buổi sáng hơn 10 giờ, còn hơn một giờ nữa là đến.

Bởi vì vừa rồi xóc nảy, người trong xe cơ hồ đều tỉnh lại, chỉ có vài người ngủ tiếp, đạo diễn Thân gửi Tiểu Vương một ánh mắt, để hắn bắt đầu làm phỏng vấn.

Vì thế Tiểu Vương cùng người quay phim cùng nhau đi tới, trên tay microphone thẻ bài còn thực chính quy ấn năm chữ "Tiểu điều tra Dạ Nha".

Cách vài người, hắn ta liền thấy được hai người gắt gao kề tại cùng nhau.

Nhịn không được nhướng mày, Tiểu Vương đứng ở trước mặt hai người "Xin hỏi hai người có thể tiếp nhận phỏng vấn một chút không?"

Xoát xoát xoát, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này.

Tô Bạch nghĩ thầm đạo diễn Thân lại đang làm này bộ, bất đắc dĩ gật đầu, liền nghe Tiểu Vương nói: "Tiểu điều tra Dạ Nha bắt đầu, xin hỏi mẫu người lý tưởng của cậu ra sao?"

Tô Bạch không có khả năng nói ra ý tưởng chân chính của chính mình, quá rớt phấn, vì thế hắn thành thành thật thật phía nói chính phủ : "Tính cách có thể liêu được đến đi(?), khí chất cũng rất quan trọng."

Hắn dừng một chút, đột nhiên thêm một câu "Tốt nhất là yêu tập thể hình."

Tập thể hình dáng người hảo.

Tiểu Vương tỏ vẻ lý giải, ngay sau đó lại hỏi Lục Văn Tông vấn đề này.

Mọi người ánh mắt đều tập trung qua đi, ngay cả Tô Bạch đều tò mò hắn sẽ nói như thế nào.

Hắn vẫn cứ nhớ rõ tiêu chuẩn kén vợ kén chồng nông cạn kia của Lục Văn Tông.

Rõ ràng là trung tâm chú ý mọi người, Lục Văn Tông thoạt nhìn lại xa cách lãnh đạm, phảng phất cùng những người khác cách một tầng, mà duy nhất không bị ngăn cách chính là Tô Bạch người cùng hắn dựa gần bên nhau.

Không có do dự, môi mỏng khẽ nhúc nhích, hộc ra đáp án cùng bản nhân hắn cực không tương sấn.

"Đáng yêu, đẹp."

Câu trả lời này vừa thốt ra, mọi người đầu tiên là kinh ngạc Lộ Thần nói trắng ra, ngay sau đó cảm thấy cái đáp án này có điểm quen tai.

Đặc biệt là Tiểu Vương, tay giơ microphone cứng đờ một giây, ngay sau đó không thể tin tưởng trừng lớn đôi mắt.

Nếu hắn nhớ không lầm nói, lần trước hắn hỏi Lộ
Thần thấy thế nào Tô Bạch, hắn giống như nói chính là thực đáng yêu rất đẹp!

Tiểu Vương tức khắc có loại cảm giác bị kinh thiên đại dưa tạp chết, đầu đều chuyển bất quá tới, vấn đề kế tiếp cũng đã quên hoàn toàn.

Nhìn thấy phản ứng của Tiểu Vương, những người khác cũng sôi nổi nhớ tới câu trả lời lần trước của Lộ Thần, tức khắc vô cùng chấn động, trường hợp trong lúc nhất thời cực kỳ yên tĩnh.

Mặc dù bọn họ đã sớm suy đoán hai người quan hệ thực tốt, nhưng suy đoán chung quy là suy đoán! Lần này Lộ Thần trả lời cũng quá ái muội!

Thật giống như là ám chỉ sắp công khai.

Ngọa tào kích thích như vậy sao? Ở đây fan CP hai người khá nhiều, ánh mắt kích động không ngừng di chuyển giữa hai người bọn họ.

Càng làm cho các cô nàng hưng phấn chính là Lộ Thần đang nói xong câu nói kia liền nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, mà Tô Bạch cũng không phản bác!

Giờ phút này Tô Bạch thật ra không biết mọi người não bổ nhiều như vậy, hắn mới vừa xác nhận Lục Văn Tông là thẳng nam không thích hắn, căn bản là không nghĩ nhiều.

Chỉ là ở trong lòng phun tào, lần trước hắn đơn độc hỏi hình mẫu lý tưởng trong lòng Lục Văn Tông, Lục Văn Tông liền nói lớn lên đẹp, không nghĩ tới lần này ở trước màn ảnh cũng nói như vậy, quả nhiên cũng không nói dối.

Chính là từ ngữ có điểm thiếu thốn, khen người trừ bỏ đáng yêu với đẹp liền không còn từ khác.

Thấy biểu tình mọi người đều có điểm kích động, Tô Bạch còn tưởng rằng bọn họ là kinh ngạc Lục Văn Tông nông cạn, trong lòng nhịn không được cảm thán, nếu vừa rồi Lục Văn Tông thêm một câu thích dáng người tốt nữa thì khả năng những người khác phải đối hắn một lần nữa xem kỹ.

...
Chương này có nhiều sạn lắm ý, do tôi không hiểu nên edit không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro