Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:Phô mai và sữa milo.

Tô Bạch vệ sinh cá nhân xong, chậm rì rì đi lên xe buýt, còn ngồi ở chổ ngồi phía trước.

Đạo diễn Thân mang theo cơm hộp quá dầu mỡ, cơm còn chưa chín kỹ, một chút hắn đều không ăn, quyết định trở về khách sạn sẽ ăn.

Tay vẫn đau như cũ, thậm chí nâng tay lên cũng đều đau, Tô Bạch chỉ có thể đút tay đôi vào túi, hơn nữa không ăn cơm, đần độn vẫn luôn không thoải mái, đành phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Một lát sau, Lục Văn Tông đi lên xe, hắn vừa tiến vào, thân hình cao lớn liền ở trong xe buýt chật hẹp hình thành ra loại cảm giác áp bức mãnh liệt, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía hắn.

Nhưng mà giờ phút này trên tay hắn bưng đồ ăn, khiến cho phá hủy phân lạnh nhạt này.

Lục Văn Tông đi nhanh đến bên người Tô Bạch, duỗi tay đặt lên trán hắn, xác nhận hắn không phát sốt.

Tô Bạch bị động tác của Lục Văn Tông mà bị đánh thức, kết quả trợn mắt liền nhìn đến ở trước mặt mình có một chén canh nóng cùng một hộp sushi, khẩu vị thanh đạm, hắn vốn dĩ đang vừa đói vừa khát, đôi mắt tức khắc sáng.

"Anh lấy từ đâu ra vậy?"

Lục Văn Tông cầm cái thìa uy Tô Bạch một ngụm, nhìn thấy môi hắn trở nên nhuận nhuận.

"Trợ lý mang đến."

Trong lòng Tô Bạch cảm thán, quả nhiên vẫn là trợ lý ảnh đế có kinh nghiệm.

Lục Văn Tông lại uy Tô Bạch uống thêm vài muỗng canh nóng cho ấm áp dạ dày sau đó mới đem sushi uy vào trong miệng Tô Bạch.

Một màn này lọt vào trong mắt mọi người chung quanh, sôi nổi ngạc nhiên nhìn toàn bộ hành trình Tô Bạch đều không giơ tay, được Lộ Thần uy ăn một ngụm rồi một ngụm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt lẫn nhau.

Liền tính nếu tay Tô Bạch tê rần hoặc bị thương thì cũng có thể để trợ lý uy ăn cơm, nhưng hiện tại là Lộ Thần tự mình uy! Thậm chí còn giúp thổi nguội canh nóng!

Vốn dĩ mọi người cũng biết quan hệ của hai người tốt, nhưng hiện tại nhìn thấy cũng thực là quá tuy hai mà một! Thậm chí có loại cảm giác tiến bộ vượt bậc.

Nhưng theo lý mà nói thì không thể a, tối hôm qua từng người ngủ ở túi ngủ vừa lạnh vừa chật, căn bản cũng không có cơ hội giao lưu cảm tình.

Tô Bạch xem nhẹ những ánh mắt người khác, giờ phút này hắn được Lục Văn Tông chiếu cố thực tốt, uống canh nóng vào làm  trên mặt hắn đỏ bừng, giống quả đào lớn tươi mới.

Lục Văn Tông duỗi tay sờ sờ "quả đào", vừa hoạt vừa nộn.

Tô Bạch cuống quít nhìn chung quanh, cũng may vóc dáng Lục Văn Tông cao chặn không ít ánh mắt người, hắn cũng trộm duỗi tay sờ soạng mặt Lục Văn Tông, xúc cảm tốt đến kinh người.

Ăn một bữa cơm đồng thời cả hai người đều động tay động chân, thật vất vả ăn xong, Tô Bạch lại bị Lục Văn Tông kéo vào trong lòng ngực, dựa vào trên người hắn chơi di động.

Chờ khi đạo diễn Thân tiến vào, liền nhìn thấy trường hợp Tô Bạch oa ở trong lòng ngực Lục Văn Tông mà cười.

Trong mắt ông ta lộ ra một chút vui mừng, thời điểm lúc trước khi ông ta tuyển giác thì đã cảm thấy hai người bọn họ thực xứng đôi, không nghĩ tới cư nhiên thật sự ở bên nhau.

Sáng sớm xe buýt liền xuất phát, chờ mọi người trở lại khách sạn đã là giữa trưa, đạo diễn Thân biết mọi người mỏi mệt nên cho thả cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, để ngày mai lại quay.

Tô Bạch cùng Lục Văn Tông vào trong thang máy, thang máy chiếu ra lưỡng đạo thân ảnh thon dài, ăn mặc đồng dạng quần áo mười ngón tương dắt, như là trời đất tạo nên một đôi.

Độ ấm trong bàn tay nóng cháy, tim Tô Bạch cũng một chút một chút tan chảy.

Thời điểm thang máy đến, Lục Văn Tông đột nhiên nói "Anh muốn dọn đến ở trong phòng em."

Tô Bạch có điểm kinh hỉ, ngay sau đó do dự nhìn cái người cao lớn là hắn(Lục Văn Tông) "Sẽ không chật chứ?"

Tuy rằng hắn cũng thực chờ mong có thể mỗi ngày cùng Lục Văn Tông ôm ngủ, nhưng mà giường khách sạn quá hẹp, hắn lo lắng Lục Văn Tông không quen.

Lục Văn Tông ôm eo Tô Bạch kéo hắn vào trong lòng ngực mình, ngữ khí khó được có chút tùy hứng "Muốn cùng em ngủ một chổ."

Lời này làm trong lòng Tô Bạch mềm thành một đoàn "Được nha, vậy khi nào anh dọn qua?"

Thấy hắn đồng ý, khoé miệng Lục Văn Tông nhếch lên.

"Hiện tại liền dọn."

Hắn để Tô Bạch ngồi ở trong phòng, chính mình về phòng thu thập, không quá lâu liền xách theo rương hành lý đi vào, bắt đầu bố trí phòng hai người.

Nhìn bóng dáng hắn bận rộn thu thập, Tô Bạch cảm thấy có điểm ấm áp.

Nếu có thể vẫn luôn ở cùng nhau thì tốt rồi.

Nhìn nhìn, Tô Bạch phát hiện chứng cưỡng bách của Lục Văn Tông thật sự thực nghiêm trọng, tất cả đồ vật trên mặt bàn đều được bày biện chỉnh chỉnh tề tề, giống như quy tắc của quân nhân.

Thậm chí khi hắn nhìn thấy đồ vật của Tô Bạch không chỉnh tề, cũng sẽ thuận tay sắp xếp lại.

Tô Bạch đột nhiên có điểm lo lắng khi hai người sống chung, bọn họ là hai người hoàn toàn bất đồng, hắn tùy tiện nhưng mà Lục Văn Tông làm việc không chút cẩu thả nào, hai người làm việc và nghỉ ngơi cũng hoàn toàn bất đồng, khả năng sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.

Hắn không hy vọng thật vất vả mới cùng Lục Văn Tông ở bên nhau, nhưng bởi vì thói quen sinh hoạt của hai người bất đồng mà chia tay.

Trong lúc nhất thời Tô Bạch có điểm lo lắng cho tương lai bọn họ, lo được lo mất ngồi ở ghế trên, lại cảm thấy như vậy không được, hắn đi giặt sạch cái nước ấm tắm mới bình tĩnh được một chút.

Tuy rằng Lục Văn Tông tự hạn chế lại khắc nghiệt, nhưng tốc độ hắn sắp xếp lại đồ vật thực mau, không quá một hồi đã đem phòng thu dọn xong.

Chờ khi Tô Bạch tắm rửa đi ra, liền nhìn thấy các loại đồ vật trong phòng bày biện không chút cẩu thả nào, cơ hồ đã đạt được trình độ làm cho da đầu người tê dại.

Lo lắng của Tô Bạch bỗng nhiên tan biến, nhìn thấy phòng sạch sẽ như vậy hắn cảm thấy tâm tình thực tốt, cùng lắm thì về sau hắn cũng hảo hảo thu dọn là được.

Hắn lăn long lóc bò lên trên giường, Tô Bạch nằm ở trên giường vẫn luôn nhìn Lục Văn Tông, cẳng chân mảnh khảnh hoảng a hoảng(?), lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng đến lóa mắt, đến ngón chân cũng phấn nộn.

Lục Văn Tông vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, khóe miệng nhịn không được gợi lên, tâm tình thực tốt.

"Anh đi tắm rửa."

"Vâng" Tô Bạch nhìn hắn đi vào, đột nhiên nhớ tới sự tình hai người đã trở thành người yêu còn chưa có nói cho Hạ Tuấn Sinh biết.

Vì thế hắn lấy di động ra gửi tin nhắn.

【 Tớ cùng Lộ Thần yêu nhau rồi. 】

Hạ Tuấn Sinh nhìn thấy tin nhắn này đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó khiếp sợ đến da đầu đều mau nổ tung, sau đó liền gọi điện đến.

Tô Bạch tiếp nhận, còn cố ý đem âm lượng điều chỉnh nhỏ lại.

Thanh âm thực lớn vang vọng bên tai "Ngọa tào Tiểu Bạch Bạch! Các cậu từ khi nào lại ở bên nhau?"

"...... Tối hôm qua."

"Buổi sáng ngày hôm qua không phải cậu mới cùng tớ nói rằng cậu thẳng sao?"

Tô Bạch muốn đánh chết chính mình khi đó, ấp úng nói "Ách, khi đó là tớ không nghĩ thông suốt."

Hạ Tuấn Sinh vẫn thực khiếp sợ như cũ, mặc dù hắn đã sớm cảm giác hai người bọn họ thích nhau, nhưng giờ phút này cũng có chút khó có thể tin.

"Phong cách hai người cũng quá không giống nhau, ở chung thế nào được?"

Tô Bạch nghĩ đến Lục Văn Tông đối với hắn rất tốt, mặt mày nhịn không được cong lên "Tớ cảm thấy chúng tớ ở chung thực tốt."

Hai người lại hàn huyên một hồi, chờ khi Tô Bạch treo điện thoại tiến trong ổ chăn, Lục Văn Tông cũng từ phòng tắm đi ra, áo ngủ thâm sắc khiến cho khí chất của hắn càng thêm lạnh thấu xương.

Lục Văn Tông đem bức màn kéo xuống, ánh mặt trời bị che đậy, trong phòng trở nên có chút tối tăm.

Hắn nằm đến trên giường, hương khí lạnh ráo chui vào trong lỗ mũi Tô Bạch trong, ngửi thấy rất có cảm giác an toàn.

Tô Bạch đến gần tiến trong lòng ngực hắn, đầu gối chạm đất cánh tay Văn Tông, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh sáng tối tăm làm mặt Lục Văn Tông thoạt nhìn càng kiên nghị, hình dáng thon gầy lập thể, lạnh như băng có điểm không dễ ở chung, nhưng mà khi ôm lại ấp ấm dào dạt, cho người ta cường liệt cảm giác an toàn.

Thấy Tô Bạch vẫn luôn nhìn mình, Lục Văn Tông thò qua tới hôn lên môi Tô Bạch một cái, xúc cảm mềm mại nộn nộn, là một cổ hương vị sữa.

Tất cả sự lạnh lẽo trong đáy mắt Lục Văn Tông rút đi, duỗi tay đem tóc mái Tô Bạch đẩy ra.

Lộ ra cái trán, giữa mày Tô Bạch liền nhiều thêm vài phần quý khí, chỉ là giờ phút này ánh mắt hắn ôn nhu tản mạn, càng như là tiểu công tử bị sủng hư, kiều khí yếu ớt, làm người tưởng hảo hảo che chở.

Lục Văn Tông phủng(?) mặt hắn, ở trên trán trắng nõn rơi xuống một cái khẽ hôn.

Ngay sau đó môi mỏng di chuyển xuống, thân mật hôn lên mắt Tô Bạch.

Tô Bạch nhắm mắt lại, cả người đều bị hơi thở mát lạnh bao phủ, có loại cảm giác bị che chở ở lòng bàn tay.

Chờ đến thời điểm lại một lần nữa hôn xuống, Tô Bạch nhu nhu hôn đáp lại Lục Văn Tông, vị ngọt nhàn nhạt lưu luyến ở giữa hai người, không khí dần dần ái muội.

Hôn hôn, Tô Bạch cảm giác vạt áo bị vén lên, cảm giác tê ngứa như bị điện giật làm Tô Bạch ngô một tiếng, kinh hô dư lại bị môi Lục Văn Tông lấp kín.

Cảm giác khó có thể miêu tả làm đại não Tô Bạch trống rỗng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, dáng người Lục Văn Tông thực đẹp, một đường hình dáng cơ bụng cực kỳ hoàn mỹ, phía dưới có đường tuyến nhân ngư vô cùng gợi cảm.

Đầu Tô Bạch choáng váng, có đôi khi cảm thấy Lục Văn Tông hoàn mỹ có điểm không chân thật, toàn thân không có chút khuyết điểm nào, giống như người này là do chính hắn tưởng tượng ra.

Lục Văn Tông cũng thực chiếu cố cảm thụ của hắn, cùng Lục Văn Tông hôn môi là sự tình phi thường hưởng thụ, làm người không tự giác luân hãm vào trong.

Thật lâu sau, hai người rời môi, Tô Bạch cố sức nâng tay lên, ôm chặt lấy Lục Văn Tông, chui đầu vào trong lòng ngực hắn không ra.

Thỏa mãn khó có thể miêu tả tràn ngập lồng ngực, Tô Bạch thoải mái oa ở trong lòng ngực hắn, muốn đi ngủ, nhưng lại phát hiện chăn có chỗ nào không thích hợp.

Ý thức được sao lại thế này, mặt Tô Bạch rất nhanh mà đỏ lên, có điểm vô thố ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tông.

Trải qua đêm hôm qua làm Tô Bạch ấn tượng cực kỳ khắc sâu, hôm nay đã tận lực khắc chế, không nghĩ tới vẫn là như vậy......

Nhìn bộ dạng Tô Bạch ngốc ngốc, hầu kết Lục Văn Tông lăn lăn, ở trên môi hắn khắc chế hôn một ngụm.

"Không cần phải xen vào."

Tô Bạch khẩn trương nuốt nước miếng "Nhưng mà như thế này thì phải làm sao đây?"

Hắn có nghĩ thầm dùng tay giúp Lục Văn Tông, nhưng hắn cũng biết nếu thật sự hỗ trợ thì tay hắn hoàn toàn đừng nghĩ đến cử động được, ngày mai khẳng định không quay phim được.

Tô Bạch trăm triệu không nghĩ tới vấn đề nan giải thứ nhất mà hai người gặp phải cư nhiên sẽ là cái này.

Gân xanh trên trán Lục Văn Tông đều mau phồng lên, hắn buông Tô Bạch ra, ngồi dậy, giọng nói ách lợi hại.

"Không có việc gì, tắm rửa một cái liền tốt."

Thấy hắn thật sự muốn đi, Tô Bạch vội vàng đem hắn kéo trở về gắt gao ôm lấy, thanh âm Tô Bạch siêu cấp nhỏ "Nếu không...... Chúng ta dùng chân đi."

Lục Văn Tông hoắc mắt quay đầu lại nhìn Tô Bạch, ánh mắt giống sói làm cho người ta sợ hãi, phảng phất lập tức liền sẽ nhào tới.

"Em nói cái gì?"

Mặt Tô Bạch đỏ đến muốn nhỏ ra máu, hắn đã luyến tiếc để Lục Văn Tông đi tắm nước lạnh, lại cảm thấy mặc dù để chính hắn làm cho Lục Văn Tông cũng khẳng định không dễ chịu.

Cân nhắc một chút, hắn đành phải cố nén cảm thấy thẹn, ở trước mặt Lục Văn Tông cởi quần ngủ.

Phòng thực an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nam nhân càng ngày càng nặng.

Ánh sáng tối tăm chiếu xuống, mỹ nhân thẹn thùng súc ở góc giường, quần áo nửa cởi nửa lộ, lộ ra đôi chân dài tuyết trắng thẳng tắp, nhìn cực kỳ giống ma mị mê người.

Mặt Tô Bạch đều đã đỏ lên, rối rắm một hồi vẫn là không mặt mũi đem quần lót cởi ra, hắn ôm hai cái đùi co lại, sợ hãi ngẩng đầu.

Giây tiếp theo trước mắt hắn chợt tối đi, Lục Văn Tông ôm chặt lấy Tô Bạch, hô hấp thô nặng phun ở cổ Tô Bạch, nóng bỏng dọa người.

...... Kéo đèn.

Tô Bạch mỏi mệt nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy chưa bao giờ mệt mõi như vậy, hơn nữa làn da phần bên trong đùi hắn thực yếu ớt, hiện tại vẫn còn đau.

Mặc dù Lục Văn Tông cố ý khống chế lực độ, nhưng mà trên làn da non mịn cũng tím tím xanh xanh, nhìn có điểm làm cho người ta sợ hãi.

Hắn có điểm hoài nghi nhân sinh, Lục Văn Tông làm loại sự tình này từ trước đến nay thực chiếu cố hắn, ngay cả đêm hôm qua trên người hắn cũng chưa thảm như vậy, chỉ có mỗi vết hôn, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại nghiêm trọng như vậy.

Nhưng thực ra tinh thần Lục Văn Tông thực tốt, hắn xuống giường đi tìm hòm thuốc, cầm ra thuốc mỡ, trở lại trên giường nhìn vết bầm trên người Tô Bạch, đáy mắt mang theo đau lòng khó có thể che dấu.

"Anh thoa cho em."

Tô Bạch sợ tới mức vội vàng đè hắn hắn, mặt đều hồng thấu "Không sao, em tự thoa là được."

Nói xong hắn cũng không đợi Lục Văn Tông đồng ý, lấy thuốc mỡ liền tiến vào trong ổ chăn, chính mình tự thoa.

Không riêng gì thẹn thùng, hắn hiện tại thật sự sợ hãi Lục Văn Tông, vạn nhất lại như vậy thì phải làm sao bây giờ.

Lung tung thoa thuốc xong, Tô Bạch cố sức trong ổ chăn mặc tốt quần xong rồi mới dám đi ra.

Chờ khi Tô Bạch ngẩng đầu, liền thấy Lục Văn Tông vẫn luôn nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Tô Bạch hỏi.

Ánh sáng mờ nhạt ánh sáng hạ xuống, đáy mắt Lục Văn Tông một mảnh mềm mại, hắn đem Tô Bạch ôm chặt vào trong lòng ngực, thanh âm thấp thấp cảm thán.

"Thật sự rất thích em."

P/s:Ai không đọc trên watt chính chủ "Phô mai và sữa milo" này mà đọc trên những trang web copy từ trên này thì là đồ chó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro