Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Ra tay thử sức

Gã đàn ông bụng bia mặt đỏ bừng vì say đang cầm con dao phay hung hăng bước tới.

Lâm Lạc Nhất không hề có ý định chạy trốn mà còn chủ động tiến lên với nụ cười tươi rói trên môi. Cậu khẽ đặt tay lên cổ tay người đàn ông, nhẹ nhàng ấn con dao phay xuống, giọng nói ngọt xớt:

"Anh đại chắc trước đây là dân anh chị ha, khí chất không phải dạng vừa đâu. Dân giang hồ thường vậy, ân oán rõ ràng."

Gã đàn ông bụng bia liếc mắt đánh giá cậu thiếu niên cao gầy trước mặt, dáng vẻ học sinh, chẳng có tính uy hiếp gì. Thời trẻ ai mà chẳng từng lầm tưởng mấy gã đầu vàng xăm trổ là đại ca xã hội chứ. Câu nói của cậu làm gã cảm thấy lâng lâng.

"Cậu em đúng là... là người tinh mắt. Vào nhà làm ly rượu với anh, tiện thể phân xử giúp anh chuyện này." Gã nói giọng líu lưỡi, kéo tay áo Lâm Lạc Nhất lôi vào nhà. Căn phòng bừa bộn từ bàn ăn đến sàn nhà, toàn hộp cơm hộp mì ăn dở, đâu đâu cũng bốc lên mùi chua loét của thức ăn ôi thiu lẫn với mùi thuốc lá.

Lâm Lạc Nhất vừa bước vào thì con chó vàng nhà gã đã nhe răng gầm gừ với cậu.

Cậu chầm chậm quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt con chó. Con chó vàng im bặt, kẹp đuôi lùi lại rồi chui tọt vào sau tấm rèm.

"Anh đại, con chó này của anh có linh tính thật đấy." Lâm Lạc Nhất nói bóng gió: "Là giống chó ngoan trừ tà."

"Trừ tà gì chứ, chỉ là một con chó cỏ thôi." Gã đàn ông xua tay.

"Nhất định phải đối xử tốt với nó, vận may của anh nằm ở nó đấy." Lâm Lạc Nhất nói chuyện phiếm: "Ồ, anh đại, hình xăm trên vai anh là... rồng vượt vũ môn à?"

"Cậu em cũng biết nhiều đấy." Gã đàn ông sờ lên hình xăm con rồng dữ tợn trên vai mình, được xăm ở một tiệm ven đường thời còn lăn lộn xã hội, hai mươi lăm tệ, xăm một tặng một, đầu rồng giờ đã mờ nhạt như đầu chó.

Lâm Lạc Nhất đáp: "Oai phong quá, em hiểu mà, cái này gọi là 'cả đời chinh chiến vì ai, đời người hãy yêu một lần cho thỏa thích'."

"Haiz, đời người cô độc lắm... Tình tình ái ái chỉ là phù du thôi." Anh đại cảm thán.

"Đúng vậy, giờ ai còn quan tâm đến mấy thứ đó nữa, thời buổi này phải lo gây dựng sự nghiệp, xưng bá thiên hạ, cắt đứt tình duyên để không vướng bận. Không phải rồng thì đừng vượt sông, một anh hùng một khẩu súng."

"Nói hay lắm!" Gã đàn ông rót rượu vào cái ly nhựa mỏng rồi đẩy về phía Lâm Lạc Nhất, cụng ly một cái thật mạnh. Cuối cùng gã cũng lạc lối trong những lời nịnh hót: "Cậu em, anh đây họ Long, cứ gọi anh là anh Long đi."

"Anh Long, họ này nghe ngầu lắm á anh."

Anh Long ngửa cổ tu ừng ực, Lâm Lạc Nhất thừa cơ hất cạn ly rượu vào đống rác phía sau. Đợi anh đại uống xong, cậu cũng giơ cao ly không của mình.

Một khi lòng tin đã được thiết lập, anh Long như được cởi bỏ nút thắt, chưa đợi Lâm Lạc Nhất hỏi đã tự động tuôn ra hết.

"Con đĩ ở phòng đối diện ấy, lúc trước khắc chết chồng, hiện tại phải tự nuôi một đứa con gái năm tuổi. Anh thấy cô ta nuôi con vất vả nên muốn giúp đỡ, không ngờ cô ta trả đũa, la hét muốn báo cảnh sát." Anh Long nhấp một hớp rượu, xoa hai hạt đạu phộng rồi ném vào miệng, trên lợi còn dính vỏ đậu phộng, lớn tiếng phàn nàn.

"Vậy anh Long đã giúp chị ấy như thế nào?"

"Sáng sớm cô ta đang phơi quần áo bên ngoài tòa nhà, lúc anh đi mua đồ ăn sáng về thấy cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng ôm sát cơ thể, đứng dậy cúi xuống rồi lại đứng thẳng. Anh nghĩ người ta đang ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu anh không đi qua thì có vẻ không biết điều nên anh qua đó giúp cô ta phơi quần áo."

"Anh giúp chị ấy phơi quần áo, chị ấy muốn báo cảnh sát." Lâm Lạc Nhất gật đầu tổng kết.

"Ừm, anh sờ mông cô ta hai lần, nhưng cũng không đến mức chạm vào cô ta đúng không? Chẳng phải anh vẫn phơi quần áo cho cô ta sao? Con đĩ hôi hám đó hét lên gọi cảnh sát, cả tòa nhà đều nghe thấy, ồn ào đến hai anh em sống trên tầng sáu xuống khuyên can, sau đó dỗ dành con đàn bà hôi hám quay về."

"Sau đó thì sao, sao tự dưng lại đập cửa vậy?" Lâm Lạc Nhất hỏi.

"Chuyện là thế này, cậu em thấy con chó nhà anh rồi phải không? Anh nuôi nó vì con gái nhà đối diện thích chó, muốn tạo cơ hội làm quen ấy mà. Sau vụ sáng nay, cô ta về nhà, một lúc sau con bé đó chạy ra chơi, thấy chó nhà anh thì ngồi vuốt ve. Anh nghĩ sáng nay mình hơi quá đáng nên cũng ra xoa đầu con bé, định nhờ nó nói đỡ cho mình một câu, anh cũng dễ gần mà. Ai ngờ cô ta mở cửa xông ra, đạp thẳng vào chỗ hiểm của anh rồi lôi con bé vào nhà. Anh đau đến mức lăn lộn dưới đất."

Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Lâm Lạc Nhất cũng xác định được mục tiêu hành động.

Việc đã đến mức phải báo cảnh sát, chứng tỏ gã đàn ông này đã quấy rối suốt một thời gian dài. Người phụ nữ kia vô cùng sợ hãi, như chim sợ cành cong nên mới phản ứng mạnh khi gã lại gần con gái mình.

Mà chuyện này lại xảy ra trước khi mình và Fanta vào tòa nhà, vậy người bị Yểm Linh nhập nhất định là bà mẹ đơn thân ở phòng 502.

Cậu phải nhìn thấy mặt cô ấy ngay lập tức để khắc con rối trừ tà, đuổi Yểm Linh ra.

Nhưng rất khó, nếu gõ cửa. cô ấy sẽ không mở. Đợi Fanta quay lại e rằng cô ấy đã bị hút cạn sinh khí rồi.

Lâm Lạc Nhất vừa định hỏi anh Long có ảnh của người phụ nữ đối diện không thì nghe thấy tiếng thang máy bên ngoài kẽo kẹt chuyển động, một tiếng gầm lớn vang vọng khắp hành lang:

"Cái thằng súc sinh kia lại ngứa da rồi hả! Long Đào, mày quậy cho cả tòa nhà này không được yên ổn ngày nào hết!"

Tiếng gầm thét ấy làm anh Long rùng mình, sắc mặt thay đổi. Gã kéo Lâm Lạc Nhất lại thì thầm:

"Hai anh em sống trên tầng sáu xuống rồi, đừng có chọc vào họ đấy. Hai thằng ngốc đó khỏe như trâu, sáng ra đã mắng anh một trận. Thằng anh tên Ngưu Ba, thằng em tên Ngưu Bích, anh có khen thằng anh một câu 'Ngưu Ba anh trâu bò thật', thế là thằng em không nói không rằng cho anh một cái bạt tai, đến giờ răng hàm vẫn còn đau đây này."

Đinh, thang máy dừng lại ở tầng này.

Có người mạnh bạo kéo cánh cửa sắt của thang máy bước ra ngoài, mỗi bước chân làm mặt đất rung lên, chưa được mấy bước đã chắn ngay cửa ra vào.

Hai người này cao lớn lực lưỡng, cao mét tám, nặng hai trăm bốn hai trăm năm mươi cân, khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng có thể vác hai bao gạo chạy lên xuống mười tầng lầu.

Khuôn mặt nhìn khá giống nhau, rõ ràng là anh em. Người anh tên Ngưu Ba, người em tên Ngưu Bích, ghép lại thành một cái tên đầy chất thơ, sóng xanh dập dờn.

Họ sống ở tầng sáu, chắc là nghe thấy tiếng chém cửa dưới nhà nên xuống 'bên vực lẽ phải' đây mà.

Ngưu Bích xông tới đá anh Long ngã xuống, mắng gã: "Cmn mày tên Long Đào phải không? Không nhớ lâu hả? Nếu tao thấy mày bắt nạt cô ấy nữa thì tao sẽ chém chết mày đấy tin không?"

Anh Long nằm sõng soài giữa đám hộp cơm thừa bốc mùi, ôm mặt van xin như gà mắc tóc trước mặt hắn ta: "Anh hai trâu bò, anh hai trâu bò..."

Ngưu Bích đạp mạnh vào bụng gã một cái: "Mắt mù à, tao là anh ba của mày đấy."

Hắn ta khạc nhổ xuống đất, quay lại thấy Lâm Lạc Nhất đang ngồi trên bànL "Mày là ai? Bọn mày là một lũ à?"

Lâm Lạc Nhất thong thả đứng dậy, thực ra còn cao hơn Ngưu Bích một chút. Nếu cơ thể lành lặn chắc chắn cậu cũng là một hotboy nổi bật trên sân bóng rổ.

Khả năng quan sát của cậu không chỉ nằm ở việc ghi nhớ mọi chi tiết bên ngoài mà còn thể hiện ở cách ứng xử phù hợp với từng người. Cậu có thể nhìn thấu tính cách của người đối diện chỉ trong nháy mắt - liệu có cần nịnh bợ, dùng bạo lực, đối xử lịch sự hay tỏ ra yếu thế.

Đối với những kẻ tính tình bá đạo nhưng vẫn biết điều, tỏ ra yếu thế là cách hữu hiệu nhất, bởi vì những kẻ như vậy thích cảm giác được giúp đỡ người khác từ trên cao. Chỉ cần khiến họ cảm thấy được dựa dẫm và biết ơn thì giá trị cảm xúc của họ sẽ lập tức tăng vọt.

Nhưng rõ ràng Ngưu Bích là một kẻ thô lỗ thẳng thắn, một kiểu anh hùng bụi cỏ. Tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn ta chỉ khiến bản thân bị khinh thường và ghét bỏ.

Lâm Lạc Nhất lập tức thay đổi chiến thuật, bước lên một bước, đặt chân vào khoảng trống giữa hai chân đối phương làm Ngưu Bích vô thức lùi lại, giẫm lên hộp cơm mang về.

Đây không phải là diễn xuất hay cố ý làm vậy mà là bản năng được tôi luyện qua nhiều năm quan sát và lắng nghe, cơ bắp của hắn ta tự động phản ứng khác nhau trong từng tình huống.

"Em là người thuê nhà mới ở dưới tầng, nghe thấy trên lầu ồn ào quá nên lên xem sao. Chị gái ở đối diện hình như tự tử rồi, chúng ta mau nghĩ cách đi." Lâm Lạc Nhất chỉ vào cánh cửa đóng chặt của phòng 502.

Anh trai Ngưu Ba có vẻ điềm tĩnh hơn, bước lên gõ cửa phòng 502, giọng nói đầy an ủi: "Em gái đừng sợ, có gì uất ức cứ nói ra, bà con lối xóm cả, anh em tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em, em đừng làm chuyện dại dột!"

Cửa phòng 502 vẫn im lìm, không một tiếng động nào phát ra từ bên trong.

Lâm Lạc Nhất cau mày, chẳng lẽ đã bị Yểm Linh hút cạn sinh khí rồi? Cậu vội vàng thúc giục: "E là đã xảy ra chuyện rồi, mau phá cửa vào đi."

Anh Long hoảng sợ, liên tục lùi sâu vào đống rác: "Tôi thề có trời đất chứng giám, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, mọi người làm chứng cho tôi nhé, chính cô ta tự tử, mau báo cảnh sát đi."

"Cứu người quan trọng hơn." Anh trai Ngưu Ba trừng mắt với gã, đá văng rác rưởi đầy đất, lấy ra một sợi dây thép rách đâm vào trong mắt khóa cửa kiểu cũ, đâm vài cái rồi nhấc chân đạp một cái đẩy cửa ra.

Thế nhưng cảnh tượng đằng sau cánh cửa hoàn toàn khác xa so với những gì Lâm Lạc Nhất tưởng tượng.

Người mẹ đơn thân mặc váy ngủ dài tay màu trắng, một tay ôm chặt con gái, tay kia cầm một con dao phay, là loại dao bản rộng dùng để chặt củi, lưỡi dao rất sắc bén.

Người phụ nữ vô cùng bình tĩnh, đẩy con gái nhỏ vào trong phòng ngủ, còn mình thì giơ dao phay đi ra ngoài, chân trần giẫm lên mặt đất dơ bẩn ở cửa.

Khí thế coi thường cái chết của người phụ nữ mặc váy trắng làn anh em họ Ngưu lùi lại một bước, chủ yếu là vì sợ con dao phay trên tay cô.

Người phụ nữ tiến về phía gã đàn ông bụng bia đang nằm trên đất. Ngưu Ba định can ngăn nhưng bị một nhát dao chém tới tấp khiến anh ta phải lùi lại.

"Thằng khốn nạn, để tao thấy mày bén mảng đến gần con gái tao lần nữa thì tao sẽ băm vằm mày ra! Mày tưởng tao không dám à? Tao cảnh cáo mày, thằng chó má, tao chẳng còn gì để mất nữa, mày dám động đến tao và con gái tao một lần nữa xem, tao chết cũng lôi mày theo!"

Cô ấy trông rất yếu đuối, đôi chân run rẩy dưới lớp váy dài. Lâm Lạc Nhất nhìn thấy đôi bàn tay chai sạn vì lam lũ của cô, nhưng làn da vẫn mịn màng, hàm răng trắng đều, gương mặt thanh tú. Có lẽ trước đây gia cảnh cô rất tốt, những lời này chắc hẳn là những lời tục tĩu nhất mà cô có thể nghĩ ra trong vốn từ vựng của mình.

Nhưng cô không hề gào thét điên cuồng, cũng không gục ngã vì quá sợ hãi. Cô luôn giữ được sự bình tĩnh. Con dao phay lớn đó chắc chắn đã được giấu kín từ lâu để phòng thân. Nhìn độ sắc bén của lưỡi dao có thể thấy cô mài nó hàng ngày. Một người phụ nữ kiên định như vậy, không có vẻ gì là bị Yểm Linh nhập.

"Hỏng rồi." Lâm Lạc Nhất lấy thẻ dò linh thể ra, con số đã thay đổi.

Trạng thái tự do: 3

Đã nhập vào cơ thể: 0

"..." Lâm Lạc Nhất đưa tay ôm trán, hít sâu một hơi lạnh.

Điều đó có nghĩa là đã có một người trong tòa nhà này bị Yểm Linh hút cạn sinh khí, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Kẻ bị nhập không phải là bất kỳ ai trong số họ.

"Mẹ ơi--!" Tiếng thét của cô bé khiến Lâm Lạc Nhất ngẩng phắt đầu lên. Đứa trẻ vừa khóc vừa chạy ra từ phòng ngủ ôm chặt lấy chân người phụ nữ mặc váy trắng. Cô bé mới năm tuổi, chưa từng thấy mẹ mình có biểu cảm đáng sợ như vậy, khóc đến khàn cả giọng.

Một sợi dây trong đầu cậu bỗng căng lên. Nhìn lại thẻ dò linh thể, quả nhiên!

Trạng thái tự do: 2

Đã nhập vào cơ thể: 1

Toang rồi!

Lần này Lâm Lạc Nhất có thể hoàn toàn khẳng định, Yểm Linh đã nhập vào cô bé ngay trong khoảnh khắc này. Xong rồi, trẻ con vốn đã không có nhiều năng lượng tinh thần, làm sao đủ cho Yểm Linh hút, chẳng phải sẽ bị hút cạn ngay lập tức sao?

"Bà già thối, mày có bệnh tâm thần đúng không! Mày điên cái gì!" Anh Long bị dao chỉ vào, sợ chết khiếp tỉnh cả rượu bò ra sau, bụng bia dính đầy mùi hôi thối bẩn thỉu.

"Đúng vậy, đừng chọc giận tao, tao nói được làm được đấy." Người phụ nữ váy trắng ôm con gái lùi vào phòng 502, Lâm Lạc Nhất lập tức lao tới chặn cửa, nói nhanh qua khe cửa: "Chị gái ơi, con gái chị bị thứ dơ bẩn ám lên người rồi, không xử lý kịp thì bé sẽ chết mất. Chị bảo con bé nín khóc để em nhìn mặt bé xem sao."

Người phụ nữ váy trắng làm sao tin được, đẩy mạnh cửa rồi khóa trái lại.

Hai anh em họ Ngưu thấy mọi người không sao, cũng không có ẩu đả gì bèn vỗ tay rồi quay vào thang máy chuẩn bị về phòng mình. Trước khi đi, Ngưu Bích còn cảnh cáo gã đàn ông bụng bia: "Còn gây chuyện nữa thì đừng trách tao."

Lâm Lạc Nhất chú ý lắng nghe động tĩnh trên lầu, hai người đàn ông lực lưỡng lên lầu, tiếng đóng cửa vang lên ngay trên đầu cậu, có nghĩa là họ ở ngay trên phòng của người phụ nữ váy trắng, tức là phòng 602.

Anh Long bò dậy, cảm thấy mất mặt, đứng ở cửa chửi rủa vài câu rồi quay vào đóng cửa lại.

--

Sau khi người phụ nữ mặc váy trắng đóng cửa lại, cô tựa vào khung cửa ngồi bệt xuống đất trong tâm trạng kiệt sức, ném con dao phay sang một bên, ôm con gái vào lòng nhắm mắt lại áp sát vào người bé.

"Mẹ hứa với con sẽ đưa con đi khỏi đây, Mầm Mầm đừng sợ nhé."

"Mẹ đừng khóc." Cô bé vừa nấc vừa lau nước mắt cho người phụ nữ mặc váy trắng: "Lúc nãy mẹ dũng cảm lắm."

"Đói rồi đúng không, chúng ta ăn cơm thôi." Người phụ nữ đặt con dao lên cao, nơi đứa trẻ không với tới được rồi rửa tay đi vào bếp nấu ăn. Cô nắm cơm thành hình cánh hoa, đặt một lát xúc xích mỏng làm nhụy hoa tạo thành hình bông hoa xinh xắn.

Khi cô bưng đĩa thức ăn ra bỗng thấy con gái nằm trên sàn, đôi mắt đờ đẫn, ngực phập phồng, ngón tay khẽ cử động.

Người phụ nữ hét lên kinh hãi vội vàng đặt đĩa xuống, bế con gái lên, xỏ vội đôi giày rồi lao ra khỏi nhà.

Một cánh tay chắn ngang đường đi của cô.

Lâm Lạc Nhất ngồi dựa lưng vào tường trước cửa nhà cô, bên cạnh là kim chỉ. Cậu đã xuống lầu lấy tấm ga trải giường bị rách trong lúc ẩu đả sáng nay, giờ đã khâu xong.

Chỗ rách được khâu lại bằng những mũi kim tỉ mỉ kỳ lạ, chỗ thủng lớn được thêu một chú vịt vàng bằng chỉ cam vàng.

"Chị gái, em đến giúp chị." Lâm Lạc Nhất đứng dậy, nâng mặt cô bé trong lòng người phụ nữ lên nhìn kỹ: "Chị định đưa bé đi bệnh viện à? Đừng mất công nữa, con bé sẽ chết trên đường đi đấy."

Người phụ nữ áo trắng không muốn nghe cậu nói nhảm, cố gắng xông lên.

Lâm Lạc Nhất biết không thể lập tức có được lòng tin của cô nên quyết đoán giằng lấy đứa bé trên tay cô, ôm chặt rồi chui vào phòng 502.

Người phụ nữ hoảng hốt vội vàng đuổi theo, Lâm Lạc Nhất nhân cơ hội nhét đứa bé lại vào lòng cô rồi đóng sầm cửa và khóa trái lại.

Cậu tự kéo một chiếc ghế đến ngồi trước bàn, lấy từ túi gấm ra một khối gỗ Tù Linh màu đen, rút con dao khắc hình rắn bằng gỗ Hoàng Đàn Xà ra xoay một vòng trên tay rồi tập trung tinh thần bắt đầu khắc.

Thấy con gái nhỏ sắp không qua khỏi, người phụ nữ ôm con chạy vào phòng: "Em trai, cậu có biết cấp cứu không?"

"Biết, chị ngồi xuống đi, nghe em thì con bé sẽ sống, chị tin em." Lâm Lạc Nhất tập trung khắc rối, miếng gỗ trong tay đã hiện lên hình hài đứa bé gái.

Cậu khắc con rối chỉ cần giống thần thái chứ không cần giống hình dáng, vì tình thế quá nguy cấp không thể chậm trễ dù chỉ một khắc, mà cậu lại chỉ có một bàn tay linh hoạt.

Người phụ nữ váy trắng thấy hành động kỳ lạ của cậu, tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế cúi đầu hôn lên trán và má con gái. Không thể trông cậy vào ai khác, cô cố gắng giữ bình tĩnh để tìm cách.

Gần đây chỉ có một phòng khám nhỏ truyền nước, đi xe đến bệnh viện thành phố mất ít nhất một tiếng, đứa bé đã gần như bất tỉnh. Trong phút chốc cô nghĩ ra hàng chục cách nhưng không tìm thấy một lối thoát nào.

Còn cách nào khác không, nhanh lên, phải nghĩ ra nhanh lên. Cô cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi thấm ướt vạt áo của con gái.

Lâm Lạc Nhất thổi bay vụn gỗ rồi nhanh chóng nắm lấy tay đứa bé gái, dùng dao khắc rạch một đường trên đầu ngón tay cô bé, nhỏ máu vào giữa trán con rối.

"Quỷ ma yêu tinh, chẳng biết tên ngươi. Nay ta triệu hồi, mau mau hiện hình!"

Cậu rút chiếc chìa khóa lên dây cót bằng bạc đeo trên cổ cắm vào lỗ cót trên cánh tay giả bằng sứ bên trái. Đồng tử trong đôi mắt cậu lập tức bị một lớp màu xanh mốc bao phủ rồi nhanh chóng tan biến.

"Trấn trảm tà ma!" Cậu nắm ngược chuôi dao găm giơ cao lên rồi giáng mạnh xuống. Đầu nhọn của dao găm xuyên qua đỉnh đầu con rối khiến nó vỡ tan thành tám mảnh.

Cơ thể cô bé gái co giật dữ dội, trong đôi mắt trắng dã dường như có thứ gì đó bị cưỡng ép lôi ra. Một tiếng gió rít chói tai vang lên trong phòng tựa như tiếng cười ma quái đầy âm hiểm.

Cậu rất nhạy cảm với linh thể, người thường thậm chí còn không cảm nhận được làn gió âm u.

Tiếc là Fanta không có ở đây, Lâm Lạc Nhất không có khả năng tiêu diệt Yểm Linh. Ánh mắt cậu đuổi theo làn gió âm u thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng biến mất.

Các con số trên thẻ dò linh thể thay đổi -

Trạng thái tự do: 3

Đã nhập vào cơ thể: 0

Đồng tử của cô bé cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, những đường gân xanh trên cổ cũng biến mất, chỉ là tinh thần còn rất yếu ớt, mí mắt nặng trĩu, cô bé nắm tay mẹ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Mầm Mầm!" Người phụ nữ váy trắng vừa mừng vừa sợ ôm chặt con gái vào lòng, nước mắt lưng tròng, thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Lạc Nhất đưa tấm chăn cho người phụ nữ để đắp cho bé. Trên tấm chăn, cậu đã thêu chú an hồn, giúp cô bé ngủ ngon và không gặp ác mộng.

Cô bé rất thích hình thêu chú vịt vàng lông xù trên chăn, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve rồi gối đầu lên tay mẹ ngủ thiếp đi.

Tổn hại nặng nề, đứa trẻ này sẽ phải mất một thời gian dài để hồi phục tinh thần.

"Cảm ơn." Giọng người phụ nữ vẫn còn nghẹn ngào.

"Không có gì. Em là nguyền sư của cửa hàng rối trên phố Chung Lâu." Lâm Lạc Nhất nói thẳng với người phụ nữ: "Thực ra tòa nhà này có thứ bẩn thỉu, em đến đây để trừ tà. Chỉ cần mọi người giữ bình tĩnh thì sẽ không bị thương."

"Cảm ơn đại sư, không biết làm sao để báo đáp." Người phụ nữ vén tóc mai, cười mệt mỏi, "Tôi tên Phùng Triển Thi, đây là con gái tôi Phùng Y Lạc, tên thân mật là Mầm Mầm."

"Không cần cảm ơn, em cũng chỉ làm theo lời người nhờ vả thôi." Lâm Lạc Nhất khiêm tốn từ chối.

Phùng Triển Thi đặt con gái xuống, quấn chăn cho bé rồi kéo vali ra trải trên sàn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đưa con gái rời khỏi nơi thị phi này.

"Chị Triển Thi, chị định đi đâu vậy?"

"Trước tiên sẽ ở khách sạn, sau đó tôi sẽ tìm một căn nhà khác để thuê, dù phải ở dưới gầm cầu tôi cũng không muốn ở đây lâu thêm nữa."

"Hiện tại con gái chị không chịu nổi việc di chuyển xa hay phơi nắng dầm mưa. Hơn nữa chị cũng không thể đảm bảo khách sạn chị ở sẽ không có Yểm Linh. Nếu chị đi, gặp nguy hiểm thì em cũng không giúp được gì."

Phùng Triển Thi dừng tay sắp xếp hành lý, hai tay ôm mặt hít một hơi thật sâu cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng đang rối bời.

"Chị Triển Thi, thực ra chị là một trong những người khó bị Yểm Linh nhập nhất trong tòa nhà này. Chị đừng quá lo lắng, hơn nữa con gái chị đang ngủ say, bé rất an toàn."

Anh Long ở phòng 501 tuy hay gây chuyện nhưng lại nhát gan, còn Ngưu Bích ở phòng 602 thì nóng nảy dễ cáu, hai người này đều có cảm xúc rất thất thường. Phùng Triển Thi sống lâu trong môi trường áp lực như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh chứng tỏ cô là người rất tỉnh táo.

"Chị Triển Thi, chị có thể giúp em một việc được không?"

"Tôi, tôi có thể giúp gì cho cậu..." Phùng Triển Thi cười khổ.

"Chị giúp em xuống hỏi thăm mấy nhà dưới lầu xem có ai ngủ li bì không tỉnh dậy không. Em nghĩ đã có một người trong tòa nhà này bị Yểm Linh hãm hại. Nhân tiện chị xem thử ai thường có tính khí thất thường, dễ vui dễ buồn. Chị là người sống lâu năm ở đây, làm những việc này sẽ không quá gây chú ý."

Phùng Triển Thi suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu: "Được."

Lâm Lạc Nhất đứng dậy định đi, cô nắm lấy tay áo cậu lo lắng hỏi: "Đại sư, cậu có thể bảo vệ an toàn cho tôi và con gái tôi không?"

"Chị yên tâm, giờ con bé đang ngủ ngon, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Tối nay em sẽ đưa cho chị một thứ, chị đặt bên gối bé là được." Lâm Lạc Nhất để lại số điện thoại của mình, nói với cô là cậu ở phòng 401, có việc gấp có thể gọi điện hoặc đến tìm cậu.

"Ừm." Phùng Triển Thi không hỏi thêm gì nữa, nhận nhiệm vụ của mình.

-

Lâm Lạc Nhất trở về phòng 401 của mình, ngồi trước bàn học nhìn bức tượng Thanh Cốt Thiên Sư trầm ngâm suy nghĩ. Cậu gác một chân lên đệm, tháo chiếc phất trần mini của Thiên Sư ra xoay xoay trên tay.

Ổ khóa cửa bị xoay, Fanta trở về từ bên ngoài, tay xách một túi nilon đựng đồ dùng hàng ngày. Từ xa hắn đã trông thấy tư thế ngồi bất cần đời của Lâm Lạc Nhất, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt cậu. Khi không cười đôi mắt cậu có hình dáng lá liễu hẹp dài, sự lạnh lùng tính toán thường bị che giấu bởi nụ cười giờ đây hiện rõ trên gương mặt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Lạc Nhất quay đầu lại nhìn thấy trang phục của Fanta, đồng tử hơi co lại.

Fanta lại mặc một chiếc áo phông đen bó sát cổ cao, bỏ đi những đồ trang sức rườm rà bằng dây thừng và đá quý trên người. Lớp vải mỏng ôm sát ngực và eo bao lấy cánh tay, cộng thêm làn da màu cà phê của hắn càng làm nổi bật những đường nét cơ thể.

"Chà, anh ơi, anh đẹp trai quá đi." Lâm Lạc Nhất bước tới bên cạnh Fanta, xoay quanh hắn để ngắm: "Em bỗng dưng muốn thử làm một con rối da màu nâu, trước đây em không thích lắm."

"Đây, của cậu." Fanta đưa túi đồ cho cậu rồi ngồi xuống ghế, cánh tay gác lên lưng ghế.

"Ôi anh còn mua đồ cho em nữa." Lâm Lạc Nhất vui vẻ nhận lấy túi đồ, lấy ra một bộ đồ ngủ hình khủng long màu xanh lá cây, nụ cười đột nhiên biến mất.

Đây thậm chí còn là một tin tốt.

Bởi vì ngay sau đó cậu còn lấy ra một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân hình khủng long nhỏ đặt cạnh chiếc khăn tắm màu xanh đậm và bàn chải đánh răng màu nâu của Fanta.

"Anh có vấn đề gì không vậy? Em mười tám rồi đấy nhé." Lâm Lạc Nhất giơ con khủng long nhựa được gắn trên khăn tắm lên, bóp trước mặt Fanta, phát ra tiếng "két két": "Ơ nó còn biết kêu nữa này."

Có vẻ như cậu không thích lắm. Fanta không dám đồng tình với thẩm mỹ của cậu, bởi vì chính hắn đã cẩn thận hỏi nhân viên bán hàng rằng loại đồ ngủ nào phù hợp với một 'cậu bé hướng ngoại và năng động'.

Cô bán hàng đã giới thiệu bộ này, nhưng sau khi biết 'cậu bé' sắp lên lớp 12 và cao tới một mét tám ba thì cô vội vàng đổi ý.

Nhưng Fanta cảm thấy rất phù hợp, bởi vì màu xanh lá cây là màu của thiên nhiên, và rồng trong văn hóa phương Đông cũng có ý nghĩa đặc biệt. Hắn đã vừa mắt bộ này ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù cô bán hàng có khuyên thế nào cũng không lay chuyển được.

"Vừa không nhỉ?" Lâm Lạc Nhất giũ bộ đồ ngủ ra, so sánh với chiều cao của mình.

Cuối cùng vẫn mặc vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy