Chương 29: Loét (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Châu khoác ba lô đi đến quán bar, mở miệng liền hỏi: "Phàn Tỉnh đâu?"

Phàn Tỉnh đi ra ngoài, còn mang theo cá khô.

"Anh muốn tìm anh ta sao?" Khương Tiếu nhìn ra sắc mặt Dư Châu không đúng, "Làm sao vậy?"

Dư Châu: "Anh ta trộm đồ của tôi." Nói xong đẩy cửa, nhanh chóng chạy đi.

Khương Tiếu cùng Liễu Anh Niên hai mặt nhìn nhau, Hứa Thanh Nguyên ngược lại cười cười: "Một tên trộm cùng với một tên trộm, không phải rất hợp nhau sao?"

Từ khi cùng những người khác khai báo họ tên, cách anh ta nói chuyện hay làm việc đều trở nên thản nhiên hơn rất nhiều. Khương Tiếu đánh giá anh ta: "Kỳ thực trong lòng tôi có một suy đoán."

Hứa Thanh Nguyên: "Suy đoán gì?"

Khương Tiếu động tác trên tay rất nhanh, cô đặt một ly cocktail trước mặt Hứa Thanh Nguyên. "Lúc đầu anh không chịu cho chúng tôi biết tên, sau khi nói tên ra rồi, anh lại phát hiện không ai trong chúng tôi nhận ra anh, thế nên anh bình tĩnh trở lại." Khương Tiếu nhìn anh ta, "Hứa Thanh Nguyên, anh phạm tội gì sao?"

Bầu không khí ở quầy bar có chút thay đổi. Liễu Anh Niên theo bản năng đem cái mông dời đi, rời xa Hứa Thanh Nguyên đang mỉm cười.

"Tiếp tục đoán đi." Hứa Thanh Nguyên nói, "Đoán đúng sẽ có thưởng."

Thành phố về đêm rất yên tĩnh. Chỉ vào những đêm như thế này, sự im lặng của thành phố mới càng nổi bật hơn. Có rất ít ngôi nhà được chiếu sáng, lác đác vài căn chìm ngập trong cơn mưa phùn.

Đám người Dư Châu đã ở đây được vài ngày và trở nên khá có tiếng. Sẽ không có nhiều nhà thám hiểm chấp nhận ở lại đây thế nên mọi người đều tràn đầy hiếu kỳ và nhiệt tình đối với những người mới đến này. Dư Châu cưỡi chiếc xe đạp đi dò hỏi xung quanh thì nhìn thấy dì Hoa ở góc phố, dì Hoa nói rằng mình đã nhìn thấy Phàn Tỉnh ở bến tàu nhỏ chất đầy tạp vật kia.

Dì Hoa đưa con gái mình ra ngoài đi dạo, cô bé mặc một chiếc áo mưa và đôi ủng đi mưa không giống nhau, cầm một chiếc ô Pikachu lấm lem bùn đất và đang nhảy nhót bên trong một vũng nước nhỏ.

Cô bé đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía đại lộ. Một chiếc xe buýt tham quan hai tầng đang chạy trên đường, Phó Vân Thông đang đứng trên xe buýt vẫy vẫy tay chào bọn họ.

"Xin chào." Cậu ta nói với cô bé, "Tới đây chơi sao?"

Dư Châu: "Cậu không phải đang phục dựng cửa hàng hoa quả trở lại bình thường sao?"

Phó Vân Thông: "Ừm."

Cậu ta có vẻ cũng không muốn nói thêm nữa nên Dư Châu cũng không hỏi thêm được câu nào. Dì Hoa ôm con gái lên xe buýt, con đường này dẫn ra ngoại thành và cũng đi qua bến tàu, Dư Châu bỏ xe đạp và cũng nhảy lên trên xe buýt.

"Cậu đi đâu vậy?" Dư Châu hỏi Phó Vân Thông.

Phó Vân Thông đứng trên tầng hai của xe buýt, nước mưa thấm ướt toàn bộ khuôn mặt và quần áo của cậu ta."Ra ngoại thành."

Dư Châu: "... Ngoại thành? Ngoại thành có gì à?"

Phó Vân Thông nở nụ cười: "Không biết. Chờ khi đến là có thể nhìn thấy."

Dư Châu thoáng chốc đã rõ ràng: "Chờ đã! Lồng chim của cậu không có giới hạn à?"

Phó Vân Thông nghi hoặc: "Lồng chim có biên giới sao?"

Khi xe buýt di chuyển về phía trước, họ đã đi qua một cái cầu cao và dài. Hai bên cầu, khung cảnh như hiện ra từ tờ giấy trắng, từ trong làn sương mà dần dần sinh trưởng. Bất cứ nơi nào xe buýt đi qua —— hoặc là nói bất cứ nơi nào Phó Vân Thông đi đến, những chi tiết nhỏ của thành phố dần trở nên phong phú hơn.

"Đây là 'Lồng chim' của tôi." Phó Vân Thông nói, "Giọng nói kia đã đem không gian vô hạn giao cho tôi. Tôi rất muốn biết, tôi còn có thể vẽ ra được những hình ảnh gì bên trong một không gian như vậy."

Dư Châu bỗng nhiên cảm nhận được điểm khác biệt lớn nhất giữa Phó Vân Thông cùng với lão Cổ ở trấn Vụ Giác và Algar. Cậu ta đang thử thăm dò những khả năng có thể tồn tại bên trong "Lồng chim" này.

"Anh nói đúng." Phó Vân Thông khẽ mỉm cười, nước mưa làm mờ đi tròng kính của cậu ta, trên khuôn mặt bình thường của cậu ta hiện lên một tia sáng mới, "Tôi cũng muốn biết 'Lồng chim' này thực sự không có ranh giới hay không..."

Xe buýt dừng lại, Phó Vân Thông nhắc nhở Dư Châu, phía trước chính là bến tàu. Bọn họ đã đi một con đường khác để đến bến tàu.

Những người đang lục lọi mớ tạp vật ở bến tàu cũng nhìn thấy chiếc xe buýt, một số người tiến lên xe và chào đón dì Hoa và con gái của dì một cách rất thân mật. Họ cũng muốn theo xe buýt ra khỏi thành phố để xem Phó Vân Thông sẽ khôi phục lại khung cảnh như thế nào. Đây chính là niềm vui hiếm có của những nhà thám hiểm khi sống ở đây.

Dư Châu chào tạm biệt bọn họ, quay đầu chạy về phía bến tàu.

Hôm nay không có đồ vật nào mới tới đây, đồ đạc trên bến tàu bị người ta lục lọi nên có chút lộn xộn, trên đỉnh một ngọn núi tạp vật gần sông lớn nhất, Dư Châu nhìn thấy Phàn Tinh.

Ban đêm mưa xuống, gió nhẹ mỏng manh quét qua. Gió thổi bay áo choàng của Phàn Tỉnh, những sợi dây mảnh trên áo tung bay trong gió, giống như những xúc tu mảnh mai của một con sứa.

Dư Châu trốn phía sau đống đồ lộn xộn. Cậu nhìn thấy cá khô cùng Phàn Tỉnh đang đứng cùng nhau.

Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra Dư Châu, tay Phàn Tỉnh đang không ngừng đem quả cầu màu vàng ném qua ném lại giữa hai tay.

Cá khô đứng cách hắn một khoảng, dùng âm thanh sắc nhọn mà Dư Châu đã nghe quen tai mạnh mẽ kháng nghị: "Ta tuyệt đối sẽ không ăn trái tim này! Ngươi đừng có lừa gạt ta!"

Phàn Tỉnh quay đầu nhìn chằm chằm vào nó: "An Lưu, ngươi thật không có chút nghĩa khí nào cả."

Cá khô nhất thời ngậm miệng, tức giận đến mức nhảy lên trên không trung. Nó gầy và nhỏ, cả người ngoại trừ cái đầu là hoàn chỉnh, phần còn lại của cơ thể nó được làm bằng xương cá, lúc nhảy nhót như vậy quả thật rất khó coi.

"Ta đã đánh cắp quyển ghi chép đó từ tay mẹ của ta, chính là vì muốn tìm kiếm ngươi và hồi sinh ngươi trở lại." Phàn Tỉnh nói, "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy."

Cá khô: "Ta cảm ơn ngươi."

Phàn Tỉnh: "... Sao nghe như mắng người vậy?"

Cá khô liền lăn lộn."Ta cũng muốn sống lại, nhưng ta không thể ăn trái tim này." Nó bỗng nhiên nhỏ giọng, ngữ khí hung tàn, giống như thay đổi thành một con cá khác, "Ngươi biết sau khi ta ăn trái tim này sẽ xảy ra chuyện gì mà."

"Không có trái tim, ngươi vĩnh viễn sẽ là một vật nhỏ khô quắt như vậy. Ngươi hoàn toàn không có sức mạnh, coi như lúc biến thành cá lớn, ngươi cũng không thể duy trì hình thái đó mãi được." Phàn Tỉnh vẫn đang khuyên bảo.

Cá khô bỗng nhiên duỗi thẳng người: "Ta như vậy cũng rất tốt. Ta sẽ cùng bọn người Dư Châu đi phiêu lưu, ta bị biến nhỏ lại thành bộ dáng này, mẹ sẽ không tìm được ta."

"Nhưng mẹ sẽ tìm được ta!" Phàn Tỉnh nắm lấy đuôi của cá khô,, đem nó chộp vào trong tay, "An Lưu, chỉ khi ngươi sống lại, ta mới có năng lực đối kháng lại mẹ của ta. Ta dùng ghi chép để tìm tới nơi chứa hài cốt của ngươi, đem ngươi hồi sinh trở lại, sau đó ngươi có thể cho ta mượn sức mạnh, như vậy mới đúng."

Cá khô trầm mặc hồi lâu.

"Ta lại không nghĩ giống như ngươi, bị mẹ moi trái tim ra, biến thành một bộ hài cốt, ném vào đáy biển."

Phàn Tỉnh âm thanh rất thấp, Dư Châu cơ hồ nghe không rõ ràng. Những gì nghe được khiến cậu đầu óc mơ hồ, khẩn trương đến tim đập loạn xạ: Cậu biết cá khô rất phi thường, nhưng lại không nghĩ đến Phàn Tỉnh và cá khô cư nhiên lại thân thiết đến thế này.

Phàn Tỉnh là người của "Khe hở"? "Mẹ" của hắn là ai?

Dư Châu nỗ lực tới gần, cá khô bỗng nhiên cất cao âm thanh.

"Ngươi muốn ta ăn trái tim này, vậy bước kế tiếp thì sao? Bước kế tiếp có phải ngươi muốn ăn luôn Dư Châu không?"

Phàn Tỉnh dừng một chút: "Ngươi không nỡ sao?"

Cá khô: "Vậy ngươi nỡ sao?"

Phàn Tỉnh không đáp.

Cá khô: "Ta biết ngươi rất yêu thích cậu ấy, cậu ấy rất thú vị, hơn nữa cậu ấy còn... Ôm ngươi."

Phàn Tỉnh buông đuôi cá khô ra, cá khô có chút do dự, lại tiếp tục nói: "Lúc ngươi biến nhỏ đi, cậu ấy là người lo cho ngươi nhất."

Phàn Tỉnh: "Bởi vì ta thoạt nhìn rất giống với một người. Cậu ấy coi ta thành em gái của mình."

Cá khô: "Ai cũng biết rằng ngươi không phải là em gái của cậu ấy."

Phàn Tỉnh: "Nếu cậu ấy nhìn thấy hình dạng của ta, cậu ấy sẽ bị doạ cho bỏ chạy. Ta không giống như ngươi, An Lưu."

Cá khô liền lăn lộn, tại một nơi cách Phàn Tỉnh một khoảng đảo quanh.

"... Tóm lại, trong những người ở đây, cậu ấy là người đối xử tốt với ngươi nhất. Đừng có chọc giận cậu ấy nữa." Nó ho khan hai tiếng, "Nếu cậu không vui, ta cũng sẽ không vui theo, ai ya. Cảm xúc của nhân loại thật là phiền phức, không thể thành thật vui vẻ."

"So với việc lén lút hôn trộm cậu ấy, hóa ra cách dễ nhất để chọc giận cậu ấy chính là bàn chuyện về Cửu Cửu." Phàn Tỉnh nói, "Những người không biết, còn cho rằng Cửu Cửu thật sự là em gái ruột của cậu ấy."

Vừa mới dứt lời, phía sau đột nhiên có một nguồn sức mạnh kéo Phàn Tỉnh xuống. Hắn từ trên đống đồ lộn xộn mà lăn xuống, một đường va chạm, núi nhỏ bởi vì sự chuyển động kịch liệt này nên bị sụp mất một nửa.

Dư Châu ấn mạnh hắn vào trong đống đổ nát, nắm chặt lấy cổ áo của hắn. Phàn Tỉnh vẫn đang cầm quả cầu trong tay, vết thương vừa mới được băng bó cẩn thận lại nứt ra, máu từ vết thương rỉ ra, phủ lên lớp vỏ vàng bên ngoài của quả cầu một lớp máu.

"Anh nói cái gì?" Dư Châu khàn giọng, "Anh biết được chuyện gì!"

Phàn Tỉnh cười lớn, hai chân hắn bỗng nhiên kẹp lấy eo Dư Châu, lật người một cái, trực tiếp đem Dư Châu đè xuống dưới thân, Phàn Tỉnh đã phản công thành công.

"Cô bé ấy là kíp nổ của cậu sao, động vào một chút liền nổ tung?" Phàn Tỉnh liếm liếm miệng. Trong lòng hắn có một loại hưng phấn khó có thể hình dung, trong sự hưng phấn còn xen lẫn lo lắng. Những cảm xúc phức tạp dâng trào, hắn cúi đầu nhìn Dư Châu, nâng bàn tay còn lại đặt lên ngực trái của Dư Châu.

Phàn Tỉnh có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim dữ dội xuyên qua da thịt của nhau.

Phẫn nộ, kích động, kinh ngạc, ngay cả cá khô cũng bắt đầu cựa quậy, lao tới cắn vào tai Phàn Tỉnh muốn hắn buông cậu ra.

Phàn Tỉnh dồn lực trên tay đè lên ngực Dư Châu. Hắn cảm thấy ngạc nhiên trước sự chuyển động kịch liệt này của các cơ quan. Nhịp tim của Dư Châu là bằng chứng cho sự sống của cậu, cảm xúc mãnh liệt khiến nhịp tim càng thêm gấp gáp, Phàn Tỉnh tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh của huyết dịch đang tuôn trào.

Đôi mắt Dư Châu đỏ lên.

"Anh lại nói nhăng nói cuội gì đó!" Cậu không thể đứng dậy được, giơ tay đấm một quyền vào mặt của Phàn Tỉnh, "Con bé là..."

"Không phải, không phải!" Phàn Tỉnh ngắt lời cậu, "Cậu rõ ràng biết con bé không phải!"

Hắn xoa xoa cổ Dư Châu, khuôn mặt, cuối cùng lại nắm lấy cằm Dư Châu. Cảm giác nôn nóng dâng trào trong lòng của Phàn Tỉnh, hắn hận không thể lập tức khiến Dư Châu vứt bỏ ý nghĩ anh em buồn cười trong đầu.

Hắn không muốn Dư Châu bất luận làm chuyện gì, nói cái gì cũng đặt Cửu Cửu lên hàng đầu.

"Cậu cũng là một kẻ đáng thương không còn gì cả, đừng tự lừa dối mình nữa ." Phàn Tỉnh gằn từng chữ nói.

Một loại sợ hãi xa lạ như một loài sâu bọ đang tiến vào trong lòng Dư Châu.

Dư Châu cùng cá khô ánh mắt đồng loạt nhìn về phía quả cầu vàng trên tay Phàn Tỉnh.

Cái vỏ cứng dính đầy máu đang nứt toạc ra!

Cá khô phát ra âm thanh gào thét chói tai. Nỗi sợ hãi của nó lập tức xâm chiếm tâm trí Dư Châu, Dư Châu đột nhiên run rẩy, cậu theo bản năng muốn tránh xa Phàn Tỉnh và vật trong tay ra, nhưng Phàn Tinh hoàn toàn đang khống chế cậu, dùng lực mạnh mẽ đến kinh ngạc, giống như một bàn tay khổng lồ đang nắm giữ lấy cậu, ép chặt tại chỗ.

Phàn Tỉnh cười lớn: "An Lưu ơi, An Lưu!"

Hắn giơ quả cầu trong tay lên, tiếng cười ngày càng trở nên điên cuồng.

"Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy!" Quả cầu nhanh chóng bị nứt ra, lớp vỏ cứng màu vàng bên ngoài hóa thành chất lỏng, nước từ những khe hở trên ngón tay của Phàn Tỉnh chảy ra, "Ngươi và ta đều là con của mẹ, chúng ta có cùng nguồn gốc, trái tim của ngươi e ngại dòng máu của ta, nhưng cái vỏ này là do mẹ thêm vào, nó nhận ra ta!"

Một nửa lớp vỏ cứng của quả cầu tan chảy, sự hỗn loạn lăn lộn ở trung tâm quả cầu cuối cùng cũng được lộ rõ.

Nó có màu xám nhạt, giống như những bông hoa tường vi có độc, u ám và ảm đạm.

Trong ánh đèn và đêm mưa, đống hỗn loạn vẫn chậm rãi lăn lộn, chúng nó treo ở trong tay Phàn Tinh, bị năm ngón tay của Phàn Tinh kẹp chặt lại.

Cá khô không có nơi nào để trốn, khi quả cầu bắt đầu tan chảy, toàn thân nó liền cứng đơ và mất khả năng di chuyển, đáp xuống ngực Dư Châu.

"..." Phàn Tỉnh thả lỏng bàn tay đang ôm lấy cổ Dư Châu. Hắn dùng lòng bàn tay che cá khô lại, "Được rồi, đừng sợ. Nếu ngươi đã không muốn phần sức mạnh này vậy thì cứ giao cho ta."

Làn khói hỗn độn kia cứ thế bị Phàn Tỉnh ấn vào trong ngực.

Thành phố có mưa lớn, nhưng chưa từng có sét đánh.

Phó Vân Thông vừa đến vùng ngoại ô thành phố thì nghe thấy tiếng sấm. Khi quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy tia chớp lóe lên trên bầu trời thành phố, trái tim cậu chợt đập mạnh, cậu nhanh chóng nói với những người khác ở trong xe: "Mưa lớn quá, chúng ta quay về thôi."

Xe buýt quay đầu và phóng nhanh về phía thành phố. Phó Vân Thông chạy lên đài quan sát, mưa càng ngày càng lớn, nhưng lại không nằm trong tầm khống chế của cậu ta. Có người qua mặt chủ lồng khiến thời tiết bên trong "lồng chim" thay đổi. Trong lòng Phó Vân Thông chợt nảy lên một dự cảm không lành, cậu ta nhớ tới lời Dư Châu đã từng nói về bàn tay to lớn xuất hiện trên bầu trời của một "Lồng chim" nào đó.

Nơi ánh đèn điện, mây đen dày đặc cuồn cuộn.

"... Anh ta sắp chết à? Cá khô!" Dư Châu hô lên cái tên đặc biệt đó, "An ... An Lưu!"

Cá khô đột nhiên từ trong lồng ngực cậu nhảy vọt lên.

Phàn Tỉnh toàn thân run rẩy, xung quanh lồng ngực tràn ngập khói xám hỗn loạn, mất đi sức lực để khống chế Dư Châu. Trên người hắn mồ hôi chảy ròng ròng, giống như vừa tắm xong, mái tóc dài ướt đẫm, đôi mắt nhắm nghiền, môi cắn chặt đến bật máu vì đau đớn.

"Tôi không biết!" Cá khô luống cuống, "Tôi không biết nếu người khác ăn mất trái tim của tôi thì sẽ xảy ra chuyện gì!"

Dư Châu: "Tốt nhất là cậu nên kể cho tôi nghe rõ ràng mọi chuyện! Tôi con mẹ nó thứ gì cũng không biết! Hai người đang lừa gạt tất cả mọi người sao?

Cá khô nhất thời cứng họng.

Dư Châu đẩy Phàn Tỉnh xuống đất, thời điểm đứng dậy còn tiện thể đá hắn một cái.

"Nếu muốn chết vậy thì cứ chết đi."

Đỉnh đầu truyền đến tiếng sấm nặng nề.

Lúc Dư Châu ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy có một ngón tay vươn ra từ trong tầng mây dày đặc như đang đẩy một tấm màn đi ra.

Ngay sau đó, ngón thứ hai, thứ ba, thứ tư. Bốn ngón tay lởm chởm, gầy guộc, nhanh chóng đục ra một cái lỗ trên bầu trời cao.

"... Dư Châu, Dư Châu! ! !" Cá khô ở phía sau Dư Châu hô to, "Hãy cứu lấy chúng tôi! Cứu lấy Phàn Tỉnh đi!"

Dư Châu trợn mắt ngoác mồm.

Cậu nhìn thấy có một đôi mắt khổng lồ cùng với một cái cổ dài và nhỏ, từ lỗ hổng trên bầu trời đen đặc chậm rãi nhìn xuống.

"Tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho cậu biết!" Cá khô nằm nhoài trên mặt Dư Châu, "Nhanh lên! Mau đưa Phàn Tỉnh đến nơi mà nó không thể nhìn thấy đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro