Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 10: Đôi mắt đang cười

"Chú Phó."

Hiên Hiên nghe tiếng gọi quen thuộc, lập tức hoan hô hí ha hí hửng mà chạy nhanh tới, sau đó "Bẹp" một cái liền dính vào ống quần của nam nhân kia, giống như một viên kẹo mạch nha mềm oặt.

Thấy thế, nam nhân lập tức ngồi xổm xuống nhìn thẳng nhóc, thậm chí còn rất tiện tay sờ sờ đỉnh đầu xõa tung của bạn nhỏ.

"Ăn cơm chưa?"

Lúc nói chuyện, y khuôn mặt tuấn mỹ không dư thừa bất cứ biểu cảm nào, một bộ dạng bất biến giữa dòng đời vạn biến, ngữ điệu có chút cứng ngắc, từ động tác mềm nhẹ có một loại cảm giác xa cách kì lạ.

"Ăn xong từ lâu rồi." Hiên Hiên bi bô mà trả lời câu hỏi, sau đó chỉ vào Lâm Tiệm Tây mà nói: "Chú Phó, đây là anh Tây Tây mà con thường kể cho chú nghe."

Tiếp theo, nhóc duỗi bàn tay nhỏ mũm mỉm ra kéo kéo góc áo của thanh niên phía sau, làm như có thật đối diện cậu mà giới thiệu: "Anh Tây Tây, chú ấy chính là chú Phó."

Vì vậy nam nhân đứng dậy, Lâm Tiệm Tây cũng theo bản năng mà ngước mắt, vừa vặn liền bắt gặp sự thâm thúy trong veo trong đôi mắt đối phương.

Con ngươi của y là màu hổ phách xinh đẹp, lóe lên hào quang nhàn nhạt như nhựa thông trong suốt, thời điểm ánh mắt chăm chú cùng bình tĩnh nhìn sang, vô cớ làm cho cậu cảm thấy thoải mái tự tại.

Nhắc tới cũng lạ, một người bề ngoài thoạt nhìn băng lãnh sắc bén như vậy, cư nhiên lại làm cho người ta cảm giác ấm ấp nhu hòa như thế.

"Xin chào, tôi là Phó Lâm Bắc."

Nam nhân cao lớn rất có lễ phép mà nhìn thanh niên phía đối diện gật đầu hỏi thăm, còn duỗi bàn tay khớp xương rõ ràng ra về phía trước. Tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, hành vi cử chỉ lại biểu thị ra mười phần tôn trọng.

Phó Lâm Bắc.

Lâm Tiệm Tây ngoài mặt không thể hiện ra, đầu óc lại xoay chuyển nhanh chóng, ở trong trí nhớ tới tới lui lui tỉ mỉ mà tìm tòi mấy lần, xác nhận cái tên này không có trong kịch bản, xem ra là một đối tượng an toàn vô hại.

Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng rất thân thiện mà đưa tay ra đáp lại, mỉm cười trả lời: "Xin chào, tôi tên Lâm Tiệm Tây."

Hai người ngoại hình đồng dạng xuất sắc kiên cường bốn mắt nhìn nhau, hai tay nắm lấy nhau vừa chạm liền tách ra, rõ ràng là đứng ở trên đường, xung quanh xe cộ như nước thập phần ồn ào, nhưng vẫn cố chỉnh khí thế hội đàm phán kinh doanh, người đi ngang qua đường không nhịn được nhìn nhiều thêm vài phần.

Ngay cả thư ký vội vàng xuống xe cũng sững sờ trong giấy lát bởi cảnh tượng trước mắt, thiếu chút nữa bộ phận kế hoạch vừa gọi điện nói phương án SUM cần sếp ngay lập tức xử lí.

Sau khi phản ứng lại, trong lòng anh rùng mình, nhanh chóng bước nhanh lên phía trước đưa tới một xấp văn kiện dày đặc.

Phó Lâm Bắc tiện tay nhận lấy, lại không vội vã xem, mà cúi người xuống trước, thấp giọng nói: "Hiên Hiên, chờ chú một chút có được không?"

Thái độ thập phần nghiêm túc, còn không bởi vì đối phương là một bạn nhỏ mà mảy may qua loa.

"Được nha-----" Hiên Hiên kéo dài thanh âm, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, trên mặt hai tiểu mập mạp đáng yêu run lên.

Sau đó, Phó Lâm Bắc quay đầu hướng Lâm Tiệm Tây gật đầu, trên mặt mang theo một chút áy náy: "Thật không tiện, bên này có chút việc gấp."

Thái độ nho nhã lễ độ, hành vi chu đáo, không có một tia sai lầm. 

Kỳ thực nếu chỉ tính riêng tuổi tác, y phỏng chừng so với mình lớn hơn không được bao nhiêu, nhưng loại cảm giác tự tin thận trọng này, đại khái đây là nguyên nhân các bạn nhỏ thường hay gọi y bằng chú.

Lâm Tiệm Tây một bên trong lòng thầm nghĩ, một bên rất biết điều mà dẫn Hiên Hiên đi một đoạn đường ngắn bên cạnh[?], tránh không quấy rối nam nhân xử lí công việc.

Trong quá trình chờ đợi, bạn nhỏ có chút tẻ nhạt, liền kéo cậu ra tán gẫu, nói đến nhiều nhất vẫn là Phó Lâm Bắc.

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

"Chú Phó rất tốt nha, chú ấy mang cho tụi em rất nhiều sách và đồ ăn ngon, còn kêu mẹ viện trưởng mang tụi em ra ngoài chơi." Nhóc đếm đầu ngón tay mà liệt kê ưu điểm của nam nhân, sau đó nhỏ giọng lầm bầm nói: "Chỉ có một cái không được!"

Con ngươi nhóc đảo một vòng, còn lấy tay che ở bên miệng, như muốn nói ra một bí mật lớn động trời nào đó, "Chú ấy xưa nay chưa bao giờ cười, những bạn nhỏ đều rất sợ chú ấy."

"Vậy tại sao em lại không sợ?" Lâm Tiệm Tây trêu chọc nhóc.

"Em gan lớn mà." Hiên Hiên đắc ý vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.

Sau đó, khuôn mặt nhỏ của nhăn lại, có chút buồn bực nói: "Anh Tây Tây anh nói xem tại sao chú Phó vẫn luôn không cười? Chẳng lẽ bởi vì chú ấy luôn không vui sao?"

Lâm Tiệm Tây bị nhóc hỏi đến sửng sờ, nhất thời liền nhớ lại cặp mắt trầm tình như hồ nước kia, không nhịn được cong cong khóe miệng.

"Hiên Hiên, lúc em không vui sẽ khóc sao?"

"Đương nhiên là không, em chính là nam tử hán, mới không khóc nhè đâu!"

"Đúng rồi, cho nên lúc vui cũng không không nhất thiết phải cười, bởi vì có người trời sinh không thích cười." Lâm Tiệm Tây nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi mập mạp của nhóc, rất ôn hòa giải thích: "Không muốn cười đương nhiên có thể không cười."

"Nhưng chú không cười với em, làm sao em biết chú có vui hay không? Có thích em không?" Nhóc khỗ não mà bĩu môi.

"Ah--- có thể nhìn đôi mắt." Thanh niên chớp chớp mắt, trong mắt lấp lánh sóng nước, "Nếu em nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, kỳ thực đôi mắt chú ấy đang cười."

Hiên Hiên cái hiểu cái không mà gật đầu.

Nhóc quay người lại, vừa vặn thấy Phó Lâm Bắc đã xử lí xong công việc trên tay, ánh mắt sáng lên liền chạy nhanh tới muốn tìm chứng cứ, sau đó quả nhiên thấy được thần sắc trong mắt nam nhân đột nhiên trở nên ôn hòa.

Chú Phó quả nhiên thích nhóc.

Tiểu đậu đinh không khỏi cao hứng, vì vậy rất nhiệt tình mà mời y: "Chú Phó, anh Tây Tây mang theo rất nhiều bánh ngọt, sao chú không tới ăn với tụi con."

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

Phó Lâm Bắc cúi đầu nhìn đồng hồ, lắc đầu từ chối nói: "Hôm nay không được rồi, mấy đứa ăn vui vẻ."

Hiên Hiên bẹp bẹp miệng, tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, vai liền bị Lâm Tiệm Tây nhẹ nhàng vuốt một chút.

"Hiên Hiên, chú Phó của em còn nhiều việc cần xử lí, lần sau chúng ta mời chú ấy được không?"

Kỳ thực cậu nhìn ra được, Phó Lâm Bắc không thể nghi ngờ là một người bậm rộn. Nhưng khi bạn nhỏ xa xa hét lên gọi tên, y cố ý tấp vào bên đường, còn xuống xe chào hỏi cùng bạn nhỏ.

Khác với bề ngoài ác liệt, nội tâm của người này hiếm có có sự săn sóc.

Mà tiểu tử vẫn cố chấp, còn nhỏ giọng mềm nhũn thầm thì: "Chú Phó, bánh ngọt ăn thực sự rất ngon, còn có kem ngọt cùng anh đào nữa."

Ở trong lòng của Hiên Hiên còn nhỏ, bánh ngọt là món ăn mỹ vị nhất thế giới, nhóc chỉ muốn đem món ăn mình thích nhất, chia sẻ cho người chú yêu quý của mình.

Nghe vậy, Phó Lâm Bắc trịnh trọng cầm tay nhỏ của Hiên Hiên, đáy mắt trở nên nhu hòa, có nề nếp mà trả lời: "Ừm, bánh ngọt ăn rất ngon, nhưng hôm nay chú có chuyện khác phải làm, lần sau nhất định sẽ đến."

Ba người chào tạm biệt nhau, đi về hai hướng ngược nhau, mà sau khi lên xe, Phó Lâm Bắc như bị ma quỷ sai khiến mở cửa sổ xe xuống, quay đầu lại liếc nhìn.

Trong tầm mắt, thanh niên cao gầy đang nắm tay bạn nhỏ nhảy nhảy nhót nhót từ từ đi xa, ánh sáng trải qua sau lưng bọn họ, kéo ra hai cái bóng dựa vào nhau.

Tay cầm văn kiện của Phó Lâm Bắc hơi hơi dừng, trong con ngươi tối om om xẹt qua một tia lưu quang.

*

Thời điểm Phó Lâm Bắc xử lí xong hết thảy công việc trở về nhà cũ Phó gia đã là mười giờ tối, mà không nghĩ tới lúc này ở nhà còn có khách.

"Lâm Bắc, con đã trở lại." Nữ nhân một thân phục trang đẹp đẽ vừa thấy y trở về mặt liền tràn đầy sự kinh hỉ, tựa hồ đã đợi rất lâu.

"Dì Trăn, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai, còn không phải là do tiểu tử Trầm Phi kia, mỗi ngày chỉ biết quậy phá lung tung." Dì Trăn không nhịn được nặng nề thở dài, vừa mở mièn liền cằn nhằn.

"Dì cũng không sợ mất mặt, liền nói thẳng cho con biết. Nó vì một tiểu minh tinh, công ty trong nhà không quản, một mực phải đi làm cái gì người đại diện, dì và cha nó một chút biện pháp cũng không có."

Bà tựa hồ có chút có chút sốt ruột, nói bừa bãi nhiều lần lặp đi lặp lại, nhưng Phó Lâm Bắc toàn bộ cuộc trò chuyện vẫn nghiêm túc lắng nghe, trên mặt không có một tia không kiên nhẫn.

Đợi đến khi bà đem toàn bộ câu chuyện rõ mười mươi nói xong, mới gật đầu trầm ngâm nói: "Con hiểu rồi, trước thứ tư tuần này, con sẽ tìm thời gian nói chuyện tốt với Trầm Phi một lần, lằn nghe ý nghĩ của nó, bất quá dì Trăn----"

Phó Lâm Bắc chuyển đề tài, rất khách quan nói: "Trầm Phi đã là người lớn, nó tâm tư nhỏ điểm quan trọng (giọt) nhiều[?], lúc trước ở trong công việc chưa từng phạm sai lầm, rất nhiều chuyện chính nó cũng có chừng mực, dì cũng đừng quá lo lắng."

"Mục giải trí dạo này không tồi, nếu như nó muốn phát triển ở phương diện này, con ngược lại có thể giúp đỡ."

"Có thật không? Vậy thì cảm ơn con." Y nói chuyện rất có trật tự, lập tức đánh vào bộ phận quan tâm nhất của dì Trăn, vì vậy nôn nóng cùng sầu lo liền như kì tích mà bị trấn an.

Bà âm thầm thở phào một cái, sau đó không nhịn được cùng mẹ Phó bên cạnh cảm khái: "Lâm Bắc nhà chị, thực sự một chút cũng không cần chị bận tâm, Trầm Phi mà bằng một nửa của thằng bé, em sẽ thấp nhang cảm tạ."

Mẹ Phó nghe lại bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Chỗ nào tốt mà em nói như vậy, đứa nhỏ này từ sáng đến tối luôn nghiêm mặt, nhìn cũng không giống như đang cười, chị lo lắng nó sẽ sinh bệnh."

"Cái này gọi là hỉ nộ không hiện rõ, vừa nhìn chính là làm nên việc lớn." Dì Trăn lập tức không đồng ý mà phản bác.

"Thôi bỏ đi em đừng khen nó, sắc mặt kia mỗi khi chị nhìn đều sợ hãi, sau này có cô gái nào dám gả cho nó?" Mẹ Phó bĩu môi, còn thuận thế trừng đứa con nhà mình một cái.

Thấy thế, Phó Lâm Bắc cũng chỉ thần sắc nhàn nhạt chập nhận, cũng không muốn vì chính mình mà cãi lại.

Trên thực tế, cơ hồ những lời nói này y đã nghe từ nhỏ đến lớn, từ lâu đã thành thói quen.

Y đương nhiên biết là mẫu thân có ý tốt, hy vọng y có thể cởi mở, không cần nội liễm như vậy. Nhưng nếu có thể nhớ lại, tâm tìm y giống như gợn sóng, so với người bình thường đạm bạc hơn một chút, không thích cười, càng sẽ không khóc.

"Không muốn cười đương nhiên có thể không cười."

Không hiểu sao, Phó Lâm Bắc liền nghĩ tới điều mà thiếu niên đẹp đẽ hôm nay nói.

"Nếu em nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, kỳ thực đôi mắt chú ấy đang cười."

Là thế này phải không?

Môi mỏng y khẽ mím, ánh mắt thâm trầm rơi xuống tấm gương đối diện huyền quan, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

"Ừm, Lâm Bắc cái kia..." mẹ Phó muốn nói lại thôi.

"Hửm?" Nam nhân hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo chút nghi vấn, "Làm sao vậy, mẹ."

"Nếu không con vẫn nên không cười, vào ban đêm rất dọa người."

Phó Lâm Bắc: "..."

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoài ra còn có một đại lão ẩn cũng bí mật xuất hiện.

Editor có lời muốn nói:

Chương này so với mấy chương trước ngắn hơn nhưng do còn phải thi nên ra hơi trễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro