Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả:Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 36: Anh thực sự là một người tốt đó

Người đàn ông trước mắt có vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, mặc một bộ vest đen thẳng tắp khiến lông mày y càng thêm sắc xảo, chiếc quần được cắt may khéo léo ôm lấy đôi chân dài, khi bước đi khí thế trông rất bức người.

Bởi vì không phải dịp gì trang trọng nên hôm nay bên trong y mặc một chiếc sơ mi cổ vuông nhỉ trắng tinh, khuy trên cùng được mở ra, hiện ra chút tùy ý cùng tiêu soái mà lúc thường không có, chiếc khuy măng sét đơn giản được cài lên cổ tay ở trong màn đêm lóe lên ánh sáng lộng lẫy, thể hiện ra sự phẩm vị tuyệt vời.

Ngoại hình không thể chê vào đâu được, chưa kể tính cách của y còn ôn hòa lịch sự, làm người chính trực tận tụy, thậm chí còn rất quan tâm đến phúc lợi sự nghiệp và sự phát triển của thế hệ trẻ, cho dù xét từ góc độ nào đi chăng nữa, đều xứng đáng để bạn bè thân thiết.

Tuy nhiên, những điểm sáng này cũng không thể bù đắp được tâm trạng phiền muộn của Lâm Tiệm Tây lúc này.

Cậu thậm chí còn cảm thấy có phải bản thân với Phó Lâm Bắc là số mệnh đối nghịch hay không, nếu không sao sự cố bất ngờ ngoài ý muốn này đã xảy ra hai lần rồi, người này đều đúng lúc xuất hiện, sau đó gây ra một cơn sóng lớn trong quần thể ao nuôi cá vốn trật tự.

Thảo nào một người tên Tây một người tên Bắc, đây chẳng phải là bát tự không hợp sao?

"Hai người quen nhau hả?" Câu hỏi đầy nghi hoặc của Kiều Mặc Xuyên đột nhiên vang lên bên tai, khiến trong lòng Lâm Tiệm Tây vang lên một hồi chuông cảnh báo, vô số suy nghĩ chợt xẹt qua trong đầu.

Trước mắt, kế hoạch công lược của cậu với Kiều Mặc Xuyên đang đến bước ngoặc quang trọng nhất, chỉ thích thôi là chưa đủ, mà còn phải hoàn toàn hối cải.

Tên này khi làm việc gì đó rất ít khi hỏi ý kiến của người khác, giống như trước đây hắn tùy hứng dẫn cậu đến xưởng sô cô la, mới vừa rồi cũng không hỏi gì liền chở mình đến một nhà hàng, mặc dù xuất phát từ lòng tốt, nhưng vẫn khó có thể che giấu bản chất tính cách của hắn ta---

Bá đạo mà tự cao tự đại.

Thậm chí lúc trước còn không nghĩ có cái gì sai khi tùy ý trêu chọc những sinh viên ngây thơ, tìm người vô tội làm thế thân.

Cho dù ở hoàn cảnh hiện tại, hắn vẫn ôm một sự tự tin rất lớn, điều này không chỉ do hắn đã trải qua hai mươi năm thuận buồm xuôi gió, vì trong thâm tâm hắn biết, người mà Lộ Văn Phong thực sự thích là Lâm Du, cho nên tính uy hiếp giảm mạnh.

Vì vậy, nên cho hắn một chút kích thích khác, để đối tượng tốt hơn kích thích Kiều Mặc Xuyên chủ động, để hắn có thêm không gian để phát triển.

Đối tượng được sắp xếp ban đầu là Thịnh Minh Phong, dù sao thành tích của anh ta là một lĩnh khác, Kiều Mặc Xuyên khó có thể với tới, nhưng bây giờ nếu đã đúng lúc gặp phải Phó Lâm Bắc, thì đổi thành người khác chắc cũng không sao!

Lâm Tiệm Tây trong lòng bình tĩnh lại, trong nháy mắt thay đổi chiến lược ban đầu, mặt không đổi sắc trả lời: "Đương nhiên quen rồi, Lâm Bắc có thể nói là khách quen của cô nhi viện  tụi tôi, rất quan tâm đến các em nhỏ, thường đưa cho mấy bé đồ ăn và đồ dùng hằng ngày."

Lông mày cậu cong lên, trong lời nói lộ ra vẻ cảm kích, gần như là khen không dứt miệng: "Hơn nữa công ty họ gần đây còn có một hạng mục từ thiện công ích muốn phát triển, để mấy đứa nhỏ có cơ hội định hướng nghề nghiệp sớm, tụi tôi đều rất biết ơn anh ấy."

Lâm Bắc?

Kiều Mặc Xuyên vừa nghe cách gọi này liền cau mày.

Trôi qua lâu như vậy rồi, Lâm Tiệm Tây vẫn luôn gọi hắn là "Kiều tiên sinh", lúc mỉa mai thì "Kiều đại thiếu", lúc tức giận thì "Kiều Mặc Xuyên", so với hai chữ "Lâm Bắc", thân thiết hay xa lạ vừa nghe là biết.

Hắn cúi mặt xuống, mở miệng muốn nói cái gì đó, lại bị lời nói của Phó Lâm Bắc cắt ngang.

"Tiệm Tây cậu khách sáo quá, thực ra đây là hai bên hợp tác." Biểu cảm trên mặt người đàn ông đã rất kiềm chế rồi, nhưng vẫn nhìn ra trong mắt y ẩn chứa sự dịu dàng, "Đúng rồi, đề nghị cậu có nói với tôi lần trước ấy, sau khi tổ dự án thảo luận thì nó đã được thông qua rồi đó."

"Thật sao?" Lâm Tiệm Tây lúc này rất vui mừng, đôi mắt sáng lên như ánh đèn đêm trên ngọn cây, nhấp nháy, "Tôi còn đang tự hỏi có phải đề nghị của tôi quá trẻ con hay không nữa."

Phó Lâm Bắc lắc đầu, giọng điệu rất chân thành nói: "Đề nghị của cậu rất hay, một bản phương án mới sẽ sớm được ra mắt, lúc đó cậu có thể xem lại xem có chỗ nào cần phải cải tiến hay không."

Đợi một chút, tiết tấu này có chút không đúng?

Kiều Mặc Xuyên ở bên cạnh nghe đến trợn mắt há mồm, sao hai người còn trò chuyện nữa?

Thừa dịp có một nhân viên phục vụ đột nhiên tiến lên nói chuyện với Phó Lâm Bắc, hắn không nhịn được nữa, trực tiếp đưa tay ra kéo cậu thanh niên sang một bên, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu thấp giọng tra hỏi.

"Lâm Tiệm Tây, cậu thân với anh ta như vậy, chắc không chỉ liên quan đến dự án từ thiện công ích đâu ha?"

Mi tâm Lâm Tiệm Tây cau lại, dường như có chút bất mãn với thái độ nghi vấn của hắn ta, nhưng nghĩ tới đêm nay hắn tốt bụng giúp mình xoa dịu tâm trạng, vẫn kiên nhẫn trả lời: "Lúc thường thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải."

Kiều Mặc Xuyên lập tức không nhịn được hừ khẽ một tiếng.

Thật buồn cười, Phó Lâm Bắc là nhân viên kiểu mẫu nổi tiếng trong vòng, còn Lâm Tiệm Tây thì vừa làm vừa học bận rộn quanh năm, hai người này có thể tình cờ gặp nhau ở đâu chứ?

"Tổng cộng đã gặp nhau mấy lần rồi?" Người đàn ông trầm mặt, giọng điệu không tốt.

"Không nhớ rõ nữa." Cậu thanh niên bị hắn hỏi đến phát phiền, cũng trầm mặt xuống, nói với giọng đầy ẩn ý: "Bất quá đêm ngày hôm đó khi đi chợ đêm, tôi ở đường vịnh Kim hồ không bắt được chiếc taxi nào cả, nên anh ấy đã đưa tôi về nhà."

"..." Kiều Mặc Xuyên chỉ cảm thấy như có một mũi tên đâm vào tim đen, nhất thời im lặng.

Bên cạnh bọn họ là một căn phòng ngắm cảnh bằng kính, bốn phía đều có lỗ thông gió còn có trần nhà, khi họ đang nói chuyện thì bên trong có vài người phục vụ đã bày sẵn bàn ăn.

Hoa tươi phủ sương, chân nến mạ vàng tinh xảo, khăn trải bàn màu vàng thêu phức tạp, bộ ấm chén thủy tinh chạm trổ hoa văn, mọi nơi đều lộ ra sự tinh xảo, hóa ra Phó Lâm Bắc muốn vừa dùng bữa trên tầng cao nhất vừa ngắm cảnh.

"Đêm đẹp như vậy, không bằng cùng nhau ăn chút gì đi chứ nhỉ?"

Y đưa ra lời mời với hai người, tư thái thong thả lại rất tao nhã, cả người toát ra khí chất lịch lãm của một quý tộc Anh ở thế kỉ 19. Trên đầu là bầu trời đầy sao sáng ngời, xa xa có dòng xe cộ qua lại vô tận, ánh đèn bên cạnh sáng rực, có chút lãng mạn.

Nhưng Kiều Mặc Xuyên lạnh lùng nhìn, lãng mạn đâu không thấy, chỉ thấy có chút lập dị.

Món ăn vừa mới lên còn đang nóng hổi, gió thổi qua chẳng phải sẽ nguội hết sao?

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười cong khóe miệng: "Cảm ơn ý tốt của Phó tổng, nhưng chúng tôi vừa mới ăn tối ở dưới lầu rồi."

Nhưng vẻ mặt Phó Lâm Bắc vẫn không thay đổi chút nào, cũng không cảm thấy xấu hổ khi bị từ chối, bàn tay hướng về phía trước ra dấu mời: "Đây là thức uống trái cây được làm từ thanh sen bồ đề, mặc dù đã no cũng có thể nếm thử một chút cho đỡ say."

Mắt y như nhìn xuyên thấu, liếc mắt là đã biết hai người trước mắt đều đã uống rượu rồi, lý do đưa ra thật khó có thể từ chối.

"Món canh nấm truffle đen là vị cậu thích nhất, có thể giúp tiêu hóa, nếu như không quá no, cuzng thích hợp dùng một chút." Những lời này là nói với Lâm Tiệm Tây, giọng điệu cũng trở nên mềm mại, âm thanh trầm thấp mê người, đôi ngươi màu đen trong màn đêm đặc biệt thâm thúy.

Ánh mắt Kiều Mặc Xuyên tối sầm lại, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tiệm Tây bên cạnh đã vui vẻ đồng ý.

"Vậy thì cung kính không bằng tòng mệnh."

Hắn không thể làm gì hơn là nín thở ngồi xuống bàn, khổ đại cừu hận nhìn món ăn trước mắt, không muốn động đũa chút nào.

Nhìn Phó Lâm Bắc tâm trạng dường như rất tốt, bản thân không những thản nhiên ăn uống, còn đẩy một ly trà hoa quả lạnh đến trước mặt Lâm Tiệm Tây.

"Có muốn uống chút trà thảo mộc lạnh không? Lần trước sau khi cậu đi, bà ngoại cứ phàn nàn rằng đã không chuẩn bị cho cậu trà hoa tươi nhất, nói lần sau nhất dịnh sẽ bù lại."

"Có!" Cậu thanh niên tóc quăn trong miệng còn đang ngậm một miếng sườn cừu nướng thơm lừng, nhất thời không mở miệng được nên đua tay ra nhận trà, cong mắt cười ngọt ngào.

Thấy thế, mí mắt Kiều Mặc Xuyên giật giật, càng cảm thấy không thể tin được, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng người đàn ông trước mắt.

"Diệp lão phu nhân cũng đã gặp Tiệm Tây rồi sao?"

Cái xưng hô thân mật này khiến động tác tay Phó Lâm Bắc hơi khựng lại một chút, vẻ mặt hờ hững gật đầu: "Bà ngoại rất thích Tiệm Tây."

Hai người đối chọi gay gắt, bầu không khí chuyển biến đột ngột, tuy nhiên Lâm Tiệm Tây sau khi nuốt đồ ăn xuống đúng lúc chen vào một câu.

"Hôm đó đua xe ở Waltis, sau khi anh đi làm việc thì tôi có đi dạo xung quanh, tình cờ rẽ vào sân nhà của Diệp lão phu nhân."

...Được rồi, đều là do tôi tự làm bậy.

Khí thế Kiều Mặc Xuyên nhất thời yếu đi một nửa, chỉ cảm thấy tim lại bị một mũi tên đâm trúng.

Hắn tâm trạng không vui uống mấy ngụm nước trái cây lớn, ở trong lòng mắng bản thân trước kia một trăm lần, nếu biết trước có ngày hôm nay lúc đó sẽ không bỏ lại Lâm Tiệm Tây đi tìm Lâm Du!

Vù vù---

Tầng thượng khách sạn Mandy, tầng cao nhất có gió thổi rất mạnh, Lâm Tiệm Tây ăn mặc đơn bạc, uống một ngụm nước đá lúc sau lại càng sợ lạnh[?], vô thức ôm chặt cánh tay run run.

Phó Lâm Bắc nhạy bén chú ý tới, ánh mắt hơi lóe lên, bàn tay đặt trên bàn nhẹ nhàng giơ lên, dường như sắp ra tay.

Vì vậy rada trong đầu Kiều Mặc Xuyên lập tức kêu lên, âm thầm vui mừng vì quản lý mới vừa nãy có đưa cho mình cái áo khoác, ngay lập tức cở cúc áo vest ra, chuẩn bị lấy lòng.

Nhưng chỉ nghe một tiếng "cùm cụp"--- Phó Lâm Bắc bên cạnh nhấn nút điều khiển trên bàn.

Ngay sau đó, âm thanh ầm ầm vang lên, cửa sổ kính ở bốn phía vốn có tác dụng thông gió tất cả đều đóng lại, chỉ để lại một khe hở nhỏ để thông khí.

Gió không còn, Lâm Tiệm Tây cũng không lạnh nữa.

Kiều Mặc Xuyên: "?"

Hắn cởi áo khoác trên người được một nửa, trước mắt không thể làm gì khác là lúng túng dừng động tác lại, vẻ mặt không quá tự nhiên quay đầu nhìn Lâm Tiệm Tây, vừa vặn nhìn thấy cậu thanh niên ánh mắt thèm thuồng nhìn món ăn được đặt ở chính giữa bàn ăn, bộ dáng dường như rất thèm thuồng.

Đây là món ăn đạc sản của đảo Nicomba, nguyên liệu là sò Baman, rất khó đánh bắt nên rất đắt tiền, được phục vụ sau khi nấu chín.

Món ăn này cực kỳ bổ dưỡng nhưng lại có tính hàn nên không thể ăn nhiều hơn một món trong ngày, điều đặc biệt nhất là nước sốt phải tự điều chỉnh, nó quyết định hoàn toàn đến hương vị và kết cấu cuối cùng.

Kiều Mặc Xuyên thành thạo chuẩn bị nước sốt đậm đà, đổ đều lên thịt sò trắng mềm, đang muốn đẩy sang bên cạnh cho Lâm Tiệm Tây, nhưng không ngờ động tác Phó Lâm Bắc lại nhanh hơn hắn---

Vì vậy lập tức xuất hiện trước mặt cậu thanh niên hai dĩa sò Baman.

Hương thơm cũng kích thích làm người ta nhỏ dãi.

Chọn một trong hai lựa chọn đó.

Hai người người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, gió đêm bên ngoài không thể thổi vào được nữa, nhưng dòng nước ngầm giữa họ đang dâng trào giữa họ dường như lại khơi dậy một cơn gió khác, nhân viên phục vụ bên cạnh nơm nớp lo sợ, nín thở chỉ vì sợ hai vị khách quý này đánh nhau tại chỗ.

Không ngờ tới Lâm Tiệm Tây người đang ở trung tâm cơn bảo lại là người bình tĩnh nhất, cậu không hề suy nghĩ vui vẻ nhận đĩa sò Baman do Phó Lâm Bắc chuẩn bị, sau đó không chút do dự đẩy phần của Kiều Mặc Xuyên trở lại.

"Anh tự ăn cái này đi." Cậu bĩu môi nhỏ giọng thì thầm: "Lúc nãy ở dưới lầu anh ăn không được bao nhiêu, xong rồi còn uống rượu nữa, thì sao có thể no bụng được?"

Giọng điệu rõ ràng rất ghé bỏ, nhưng khi xem xét kỹ hơn, trong đó ẩn chứa sự quan tâm mơ hồ.

Vì vậy sắc mặt Kiều Mặc Xuyên mây đen lập tức tan đi, yên lặng cắn một miếng thịt sò, chỉ cảm thấy rất ngon.

Bản thân Lâm Tiệm Tây cũng cúi đầu cắn một miếng, miếng sò mềm thơm tan ngay trong miệng, trong nháy mắt biến trong miệng, chỉ còn lại mùi thơm nồng nàn chậm rãi lên men trong khoang miệng.

"Ngon quá!" Cậu không nhịn được liếm môi cảm thán, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Tôi đang nói nước sốt."

"Cậu thích là tốt rồi." Phó Lâm Bắc nhấp một ngụm trà thảo mộc, vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn.

Bầu không khí lạnh lùng cứng ngắc vừa rồi trong chớp mắt xuân về hoa nở, hai người đàn ông giương cung bạt kiếm trong nháy mắt đã được xoa dịu, sau đó ba người tiếp tục chung sống hòa hợp.[?]

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình đã trợn mắt há mồm, nghĩ thật là trâu bò.

Lâm Tiệm Tây không biết trong lòng đang nghĩ gì, sung sướng ăn hết những món ngon, sau đó hài lòng lau miệng, cười híp mắt nhìn về phía Phó Lâm Bắc.

"Cảm ơn anh đã tiếp đãi, nhưng giờ đã quá muộn rồi, nếu không quay về nghỉ ngơi, thì có lẽ ngày mai tôi sẽ không thể đứng dậy nổi mất."

"Tôi chở cậu."

"Chúng ta đi thôi."

Hai người đồng thời mở miệng.

Kiều Mặc Xuyên nghiêng người, nửa người dựa vào lưng ghế, khóe môi nhếch lên vẻ bất cần đời, trong mắt lại lộ ra vẻ nguy hiểm: "Nếu tôi đã đưa em ấy tới đây, thì tôi cũng phải đưa em ấy về, nên không cần Phó tổng đây nhọc lòng."

Phó Lâm Bắc không có ý kiến gì, chỉ vẻ mặt nhàn nhạt nhìn hắn.

"Kiều tổng tự mình lái xe à?"

"Đúng vậy." Kiều Mặc Xuyên một mặt khó hiểu, một bước cũng không nhường đối phương.

"Vậy---" Phó Lâm Bắc nhíu mày: "Cậu định lái xe khi uống rượu à?"

Kiều Mặc Xuyên: "..."

*

Sau khi giằng co một hồi, Kiều Mặc Xuyên không cam lòng bị tài xế khách sạn lái xe chở về nhà, nhưng Lâm Tiệm Tây thì lại yên tâm ngồi trên xe Phó Lâm Bắc.

Không phải là chiếc Helton 740 lần trước mà là một chiếc Maserati màu xanh đậm hơi rực rỡ, nhưng nội thất bên trong vẫn rất giản dị sang trọng, cảm giác bên trong xe rất quen thuộc.

Khung cảnh ngoài cửa sổ tiếp tục xa dần, không ai lên tiếng, trong bầu không khi yên tĩnh, Lâm Tiệm Tây không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông cao quý bên cạnh, suy nghĩ lập tức bay xa.

Người này dường như chưa bao giờ đi đến tận cùng nguồn gốc của mọi việc.

Lúc trước khi hai người gặp lại nhau ở sân nhà Diệp gia, y cũng không hỏi tại sao cậu lại xuất hiện ở Waltis, chỉ nhẹ nhàng mời cậu vào nhà với tư cách là khách.

Đoạn đường Kim Hồ hầu như không có người đi đường, đường lại tối, ít xe cộ qua lại, bản thân chỉ tùy tiện kiếm cớ đi dạo y cũng không truy hỏi gì, đổi lời nói muốn về nhà, y không nói lời nào đưa ra sự hỗ trợ.

Trong đó phát hiện ra cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này, thấy mình quan hệ thân thiết với Kiều Mặc Xuyên cùng đến đây, mặc dù y có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Thậm chí cho tới bây giờ cũng không hỏi một câu hỏi nào.

Phó Lâm Bắc dường như luôn rất bao dung và ân cần, nếu như bạn không nói thì y cũng sẽ không hỏi.

Đột nhiên Lâm Tiệm Tây cảm thấy trong lòng ấm áp, trước khi xuống xe không nhịn được quay đầu lại, chân thành khen ngợi một câu: "Lâm Bắc, anh thực sự là một người tốt đó."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dưới bóng tối trông thanh tú lập thể, vết ửng đỏ khi say đã nhạt đi, nhưng ánh đèn xe lại tô thêm một màu nhạt, khóe miệng cong lên lộ ra má lúm đồng tiền, xinh đẹp đến mức làm người ta chú ý.

Anh thực sự là một người tốt.

Đây chắc chắn là một câu khích lệ đầy thẳng thắn và nồng nhiệt, nhưng nó có ý nghĩ gì nhỉ?

Phó Lâm Bắc không biết.

Tất cả những gì y biết chỉ là trái tim đang đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn, không biết nên trả lời như thế nào, lại không thể không trả lời, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thấp giọng "Ừ" một tiếng.

"Vậy tôi đi lên đây."

Y thấy cậu thanh niên vẫy tay với mình, rồi nhẹ nhàng đi lên lầu, rất nhanh, trên cửa sổ liền sáng lên ánh đèn vàng ấm, vừa sáng lại vừa ấm áp.

Phó Lâm Bắc yên lặng nhìn chằm chằm một hồi lâu, kết quả vô tình nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu, mới nhận ra khóe miệng đang điên cuồng giương lên.

Cái loại vui sướng dương như đột nhiên xuất hiện này, y mím môi thật chặt, đến nỗi khóe môi nhếch lên cũng không thể kìm nến được.

Một lúc sau, y như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lấy điẹn thoại ra, nhanh chóng gõ một dòng từ vào thanh tìm kiếm---

"Khi người bạn thích khen bạn là người tốt thì nó có ý nghĩa gì?

Kết quả tìm kiếm đầu tiên: Chúc mừng bạn đã nhạn được tấm thể người tốt, câu đó có nghĩa là đối phương không có ý với bạn.

"?" Phó Lâm Bắc hơi cau mày.

Y không tin cứ lướt lên lướt xuống.

Kết quả tìm kiếm thứ mười: Tuy rằng bạn là người tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau, đây là lời từ chối lịch sự, xin nén bi thương.

Phó Lâm Bắc nhấn tắt điện thoại, nụ cười hoàn toàn cứng đờ.

Vui sướng, bùm, không còn.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây cảm động: "Bắc Bắc thật là bao dung quá đi."

Phó tiểu Bắc khẽ mỉm cười: "Nếu không có tấm lòng rộng rãi, thì sao có thể làm công chính của Hải Vương? Yêu một chú ngực hoang, thì nhất định trong nhà phải có một thảo nguyên."

Kiều Mặc Xuyên: "Thảo nguyên trên đầu cũng có thể sao?"

[Tâm sự của Editor]

Bé Bắc với bé Tây đúng là một cặp đôi tâm cơ.🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro