C10. TG1: Trọng sinh mạt thế nghịch tập văn (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lâu rồi mới edit lại nên chắc không còn lời chen của tui vô nữa đâu :))

Diệp Liễu miễn cưỡng đè xuống không kiên nhẫn trong lòng, cau mày nửa ôm Tào Mộng đang say khướt, thanh âm trầm thấp: "Tào tiểu thư, cô uống say, tôi đưa cô về".

"Thật khó chịu..." Tào Mộng mềm yếu không xương, cổ tay trắng ôm vai Diệp Liễu, lúc nói chuyện mang theo mùi rượu say lòng người: "Không về nhà, ta đặt phòng ở trên lầu..."

Mày Diệp Liễu nhíu sâu hơn, nhưng đem người say rượu về nhà quả thật không ổn, hắn không muốn bị người Tào gia cho là phế vật không tính người. Mặc dù Phi Ngôn vì công việc bề bộn sẽ không về nhà, hắn cũng không muốn tạo hiểu lầm.

Suy nghĩ một chút, trong lòng Diệp Liễu thở dài, suy nghĩ dù sao mình cũng lợi dụng Tào Mộng trước, vì vậy chỉ có đè xuống phiền não trong lòng, ôm người lên lầu.

Đứng ở cửa phòng đóng chặt, Diệp Liễu để Tào Mộng say đến toàn thân không sức lực tựa vào tường. Lúc này mới thở dài một cái, đưa tay cầm lấy túi xách của nàng, cau mày tìm thẻ mở cửa phòng trong đống đồ dùng của phụ nữ.

Tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được thẻ đen vàng kia, Diệp Liễu còn chưa kịp thở phào một cái. Thì thấy Tào Mộng vốn chỉ đang ngoan ngoãn đứng dựa tường đang bước chân bất ổn đi tới căn phòng đối diện.

Diệp Liễu vừa muốn lên tiếng ngăn cản, lại thấy cánh cửa kia bị Tào Mộng đang say bất tỉnh nhân sự đẩy ra!

Trong nháy mắt, tiếng rên rỉ cùng gào to trong phòng đột nhiên lọt vào tai.

Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, bước chân Diệp Liễu dừng lại, nhất thời như bị sét đánh.

Không thể tin nhìn về cánh cửa mở một nửa kia, sắc mặt Diệp Liễu khó coi đến cực điểm, chỉ cảm thấy trái tim bị người hung hăng đâm cho một dao.

Theo bản năng nhắm mắt lại, hô hấp Diệp Liễu có chút bất ổn, hai tay run rẩy đẩy cửa ra.

Dưới ánh đèn, hai thân thể trần trụi mãnh liệt mà dây dưa, có lẽ đang đến chỗ kích động, hai người trên giường đều không chú ý người đàn ông sắc mặt đen trầm đứng ở cửa, ngược lại càng thêm quên mình quấn lấy nhau.

Dương Tuấn một bên điên cuồng đâm xuyên một bên dùng sức nắn bóp mông thịt Lý Phi Ngôn, thở gấp mở miệng nói: "Như thế nào, Diệp Liễu có thể giống tôi thỏa mãn em như vậy sao?!"

"A! Nhanh, nhanh một chút!" Lý Phi Ngôn đang trong dục vọng khó chịu cao giọng rên rỉ, hông giãy giụa phối hợp va chạm mạnh mẽ phía sau.

"Nói! Người em yêu là ai!" Dương Tuấn chợt tăng nhanh tốc độ chạy nước rút, tiếng ba ba thân thể chạm nhau cùng tiếng nước trong phòng vang vọng.

"Yêu! A! Là ngươi!" Lý Phi Ngôn thỏa thích siết chặt ga giường dưới người, xoay cổ muốn cùng hắn hôn môi, chợt cứng tại chỗ như bị đinh đóng.

"Diệp Liễu!" Đồng tử Lý Phi Ngôn đột nhiên co rụt lại, hốt hoảng đẩy ra hai tay Dương Tuấn đang kẹp chặt hắn, vội vàng muốn giải thích: "Diệp Liễu! Ngài nghe con nói! Không phải như ngài nghĩ như vậy!"

Mặt Diệp Liễu không thay đổi quét qua hạ thể khó coi của hắn, giọng tỉnh táo khó có thể tưởng tượng: "Không phải ta nghĩ như vậy? Chẳng lẽ người vừa rồi high đến cực điểm không phải ngươi?"

Vẻ mặt Lý Phi Ngôn nháy mắt trống rỗng, đôi mắt trong nháy mắt tràn ngập nước mắt, không ngừng lắc đầu dường như cực kỳ thương tâm: "Không phải như vậy..."

Dương Tuấn sửng sốt lúc này mới phục hồi tinh thần, cuống quýt kéo chăn che lại hạ thể mềm do bị dọa sợ, sắc mặt khó coi hèn nhát nói: "Diệp Liễu... Đây là một bất ngờ..."

Ánh mắt Diệp Liễu lạnh như đao băng nhìn tới, theo bản năng âm thanh nói láo của Dương Tuấn càng ngày càng thấp, đi theo Diệp Liễu lâu dài, hắn đã sớm biết lòng dạ ác độc của người đàn ông này. Nghĩ đến thí nghiệm của Lý Phi Ngôn bây giờ còn không có thành công, không phải là thời cơ đoạn tuyệt tốt, trong lòng không khỏi hối hận vô cùng.

Nhưng nếu đã tháo ra tấm màn che, giải thích nữa cũng vô dụng, sắc mặt Dương Tuấn tái xanh ôm lấy Lý Phị Ngôn đang khóc không thể kiềm chế.

"Chúng tôi yêu nhau thật lòng."

"Ồ?" Diệp Liễu châm chọc cười một tiếng, dùng ánh mắt chán ghét Lý Phi Ngôn chưa từng thấy qua nhìn hai người đang ôm nhau: "Người yêu cùng trợ lý lăn cùng một chỗ, ta lại không biết, thật là ta sơ sót! Đúng rồi, nhìn dáng vẻ vừa rồi, thời gian các ngươi ở bên nhau cũng không ngắn nhỉ? Làm sao không có người nào thông báo cho ta một tiếng? Có lẽ gặp đúng lúc tâm tình của ta tốt, còn có thể cho các ngươi một phần quà lớn đâu!"

Nói xong, Diệp Liễu cũng không thèm nhìn tới ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn của Lý Phi Ngôn, lạnh lùng nói: "Các ngươi thật khiến cho ta buồn nôn!".

"Diệp Liễu!" Lý Phi Ngôn khó tin nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của Diệp Liễu, nước mắt phút chốc rơi xuống, một loại khủng hoảng khó có thể nhận dạng tập kích trong lòng, hắn không biết làm sao nhìn về phía Dương Tuấn: "Làm thế nào... Diệp Liễu không cần ta.... Làm thế nào..."

"Em còn có tôi!" Vẻ mặt Dương Tuấn tối tăm ôm lấy Lý Phi Ngôn, ôn nhu an ủi: "Dù sao sớm muộn gì có một ngày sẽ biết, bây giờ chẳng qua nói trước mà thôi, không việc gì."

"Nhưng Diệp Liễu không cần ta!" Lý Phi Ngôn chợt đẩy Dương Tuấn ra, mất khống chế gào to: "Đều là ngươi sai! Nếu không phải ngươi câu dẫn ta, hắn sẽ không không cần ta!"

"Em tỉnh táo lại đi!" Trong nháy mắt lửa giận bị đốt lên, Dương Tuấn chợt rơi vào điên cuồng tát Lý Phi Ngôn một cái, biểu cảm và giọng nói đều nghiêm túc: "Hắn sớm không cần em! Em không phải muốn báo thù hắn sao! Bây giờ em thành công!"

Lý Phi Ngôn bị đánh ngẩn ra, sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi tỉnh táo lại, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, là hắn phản bội ta trước! Ta không sai... Đều là lỗi của hắn!"

====================================================

Diệp Liễu đi ra ngoài không nói một lời, biểu cảm trên mặt đỏ lạnh băng khát máu, giống như một con thú bị chọc giận, đang điên cuồng lên kế hoạch trả thù.

Vốn nên say bất tỉnh nhân sự Tào Mộng trong mắt xẹt qua ý cười được như ý, lúc ngẩng mặt lên lại là dáng vẻ mơ mơ màng màng, giang hai tay ra hướng về Diệp Liễu.

Diệp Liễu trầm mặt đem người đưa vào phòng, tâm trạng rung mạnh làm hắn lúc này mất kiên nhẫn, đem người ném tới giường liền xoay người đi ra ngoài.

Hắn không phải không hoài nghi tới chuyện này chỉ là thủ đoạn của Tào Mộng, nhưng sự thật liền phát sinh ở trước mắt mình, hai thân thể đè lên nhau kia hoàn toàn làm đau mắt hắn, làm cho hắn không có tinh lực suy nghĩ những thứ khác.

Đóng sập cửa phòng, Diệp Liễu cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này nghỉ ngơi dù chỉ một giây, miễn cưỡng che giấu vẻ mặt dữ tợn, lúc này mới mặt không đổi cảm xúc hướng hành lang đi ra ngoài.

Dương Tuấn, Lý Phi Ngôn!

Hắn một người cũng sẽ không bỏ qua!

"Đinh"

Đột nhiên, hắn dừng chân lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người đang dựa vào nhau, sắc mặt lại đen thêm mấy phần.

Diệp Tư Niên nhướng mi, liếc nhìn sắc mặt cực kém của người cha tiện nghi bên ngoài thang máy, giật giật khóe miệng.

Có tiểu thiên vương bát quái Tần Ca ở, anh may mắn sớm đã thông qua camera theo dõi thấy sự kiện bắt gian tại trận siêu hay này, mặc dù thủ đoạn có chút hơi hèn hạ, nhưng không thể phủ nhận là ...thật sự có một loại khoái cảm quỷ dị...

Không có hứng thú trêu chọc đại thúc tuổi trung niên bị cắm sừng, lửa giận không có chỗ phun này, Diệp Tư Niên thu hồi tầm mắt, giống như không nhìn thấy hắn, dắt tay Tần Thời Nhạc đi ra ngoài.

Lông mày Tần Thời Nhạc run lên, biểu cảm quỷ dị như nhau. Dù sao nghiêm túc mà nói, đối diện người đang bị cắm sừng hay là cha vợ của hắn, dưới tình huống gặp mặt này, thật làm cho người ta lúng túng đến lông tơ dựng đứng.

Nắm chặt tay người yêu, Tần Thời Nhạc mím mím môi, ho nhẹ một tiếng.

Mặc dù trong lòng biết hai người này sẽ không biết đã phát sinh cái gì, Diệp Liễu vẫn lúng túng xấu hổ tới cực điểm. May mắn ý chí hắn kiên định đến mức nhất định, mới miễn cưỡng duy trì biểu cảm bình thường, không có lộ ra quá rõ ràng tâm tình.

Liếc nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau, Diệp Liễu như bị đâm đau nhíu mày một cái, trong đầu nhanh chóng lướt qua hình ảnh vừa nhìn thấy, sắc mặt không khỏi lại đen mấy phần.

Người yêu bắt cá nhiều tay, con trai bán đứng cơ thể!

Diệp Liễu hít một hơi thật sâu, rồi mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận như muốn phun trào.

=====================================================

Diệp Tư Niên kinh ngạc nhìn Tần Thời Nhạc: "Lý Phi Ngôn với Dương Tuấn thật sự làm như vậy?"

Tần Thời Nhạc tỉ mỉ chọc cá lấy xương, gật đầu một cái nói: "Thật, bọn họ đào đi vài tiểu đội dị năng giả dưới trướng Diệp Liễu, hiện tại hai phe đấu nhau gay gắt, lần này Diệp Liễu tự mình dẫn người đi thu thập vật tư có vẻ trúng bẫy của bọn họ. Nếu không phải vừa vặn chạm mặt thế lực của Tào gia, hắn thiếu chút nữa không về được."

Nhắc tới Lý Phi Ngôn cùng Dương Tuấn cũng thật sự lòng dạ độc ác phản chủ, một giây trước đối với Diệp Liễu còn yêu thích, trung thành tuyệt đối; sau một giây liền hận hắn không thể lập tức chết đi.

Tần Thời Nhạc suy nghĩ trong lòng, lắc đầu một cái.

Anh nghi người cha vợ kia thực sự là bại bởi một chiêu, không chỉ bị Lý Phi Ngôn cướp đi sở nghiên cứu đầu tư vào vô số tâm huyết, ngay cả thế lực dưới trướng cũng bị Dương Tuấn âm thầm đào đi một khối lớn mà cũng không biết. nháo đến nước này, bây giờ toàn bộ căn cứ đều nhìn chuyện cười của hắn.

Diệp Tư Niên nhếch môi nhỏ đến mức không thể thấy, anh đối với ba người kia không có một tia tình cảm, thậm chí bọn họ sống càng không tốt anh lại càng thoải mái. Ở trong phòng thí nghiệm trạch một tháng liền nghe được tin tức tốt bọn họ nội đấu, trong lòng miễn bàn quá sung sướng!

Suy nghĩ một chút, anh nói: "Diệp Liễu thật sự muốn cùng Tào Mộng kết hôn?"

"Chuyện này..." Tần Thời Nhạc đánh giá vẻ mặt anh, cẩn thận nói: "Còn không đáp ứng điều kiện của Tào gia, hắn liền không sống nổi ở Cảnh thành nữa."

"Hắn không phải là cao thủ sao?" Diệp Tư Niên cau mày, nếu như không nhầm, Diệp Liễu vẫn là một dị năng giả cấp cao, dù sao cũng là nam chính, làm sao không sống nổi nữa?

"Hắn bị thương rất nặng"

"Bị thương? Bọn Lý Phi Ngôn làm?" Diệp Tư Niên nhướng mày, giọng nhàn nhạt nói.

"...Ừ." Tần Thời Nhạc gật đầu một cái, gắp thịt cá nhặt xong xương bỏ vào bát Diệp Tư Niên, nhìn mặt cậu tái nhợt bởi vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời, tim có chút đau: "Ăn nhiều một chút, em lại gầy rồi."

"..." Không giải thích được bị mang chạy đề tài, Diệp Tư Niên chả muốn nói trợn trắng mắt, nhưng không nhịn được trong lòng tràn ra vị ngọt. Ở dưới ánh mắt đau lòng của Tần Thời Nhạc bĩu môi, cuối cùng vẫn cúi đầu ăn cá trắng như tuyết trong bát.

Tần Thời Nhạc cười nhẹ, lại gắp một miếng cá, hết sức tập trung nhặt xương cá.

Người yêu thích ăn cá, nhưng ngại phiền toái, lười nhặt xương cá. Anh không thể làm gì khác hơn là nhặt hộ.

Những việc nhỏ này đó từ bên trong sinh hoạt hàng ngày dần dần tìm ra, rõ ràng rất rắc rối, nhưng bây giờ anh làm như ăn mật.

Dường như, chỉ cần có thể làm cho người này cười, vô luận phải trả giá cao như thế nào, anh cũng sẽ dùng toàn lực để làm.

Thật là hôn quân!

Trong lòng Tần Thời Nhạc thầm mắng, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, tinh tế cẩn thận nhặt từng cái xương cá ra.

Cho dù là hôn quân, anh cũng nguyện ý.

=====================================================

Ngón áp út đột nhiên nóng lên, Diệp Tư Niên kinh ngạc trừng mắt nhìn, nghi ngờ nâng tay lên.

Chiếc nhẫn bạc trắng đơn giản lẳng lặng vòng ở ngón áp út, không có một chút dị trạng nào, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.

Chuyện gì xảy ra?

"Đó là cái gì?"

Diệp Tư Niên chợt nhìn Tần Thời Nhạc trên mặt đang lộ cảm giác nguy cơ nhìn chằm chằm ngón áp út của anh. Trong mắt càng rõ ràng kinh dị, suy đoán trong lòng không bật thốt lên: "Anh có thể nhìn thấy?!"

Tác giả có lời muốn nói: 

#Chiếc nhẫn hiện trên ngón áp út của con dâu, mấu chốt là không phải ta đưa#

Lão Tần cảm giác nguy cơ nổ tung hahaha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro