C8. TG1: Trọng sinh mạt thế nghịch tập văn (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch đánh thành phố Vân Khê được tính toán rất lâu bị bỏ phiếu bác bỏ, hội nghị không vui tan rã.

Diệp Liễu mím chặt môi, kế hoạch tốn rất nhiều tâm huyết bị hủy bỏ, dù tâm trí hắn kiên định tới đâu vẫn có chút thất vọng.

Trước kia, Tần Thời Nhạc mang về nhiều vật tư như vậy, không chỉ giảm bớt quẫn* cảnh vật tư thiếu hụt của căn cứ, cũng dấy lên hi vọng cho họ.

* quẫn: lúng túng, khó xử

Mạt thế đột nhiên bùng nổ, lúc họ vốn không kịp phản ứng, thế giới liền lộn xộn, rất nhiều vật tư bị bỏ lại ở các thành phố, vốn họ đối với việc tiến vào thành phố tang thi tụ tập để thu thập vật tư không ôm bất cứ hi vọng gì, nhưng Tần Thời Nhạc lại thành công làm cho họ thấy được hi vọng.

Sau khi nghe nói Diệp Tư Niên giết chết con tang thi cấp 4 chỉ nhắc tới liền làm người kinh hãi kia, các tiểu đội dị năng giả của căn cứ như thủy triều dũng mãnh tràn vào huyện Thanh Lam, thu thập vật tư gần như nhiều đến mức mỗi người đều kiếm được 'đầy chậu tràn bát', cũng thúc đẩy ánh mắt họ chuyển hướng về phía các thành phố khác.

Diệp Liễu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, dựa theo tình thế phát triển hiện tại, thế lực của hắn tại Cảnh thành không thể mở rộng tiếp, chỉ có thể gửi hi vọng vào việc tấn công thành phố khác, lấy đến số vật tư lớn này, mới thu hút càng nhiều nhân tài thực lực mạnh.

Hắn đương nhiên không muốn chia sẻ cùng đối thủ, nhưng tang thi trong một thành phố nhiều đếm không xuể, chỉ dựa vào lực lượng của hắn gần như không có khả năng toàn thân trở ra, càng đừng nói thu thập đến vật tư giá trị lớn.

Hắn chuẩn bị tốt tâm lý bị đòi hỏi nhiều, lại không nghĩ rằng Tần Thời Nhạc sẽ dứt khoát, gọn gàng bác bỏ.

"Căn cứ vào hình ảnh vệ tinh, thành phố Vân Khê có ít nhất trăm con tang thi cấp 3, hơn mười con tang thi cấp 4 cùng sáu con tang thi cấp 5, mặt khác còn có ít nhất trên trăm ngàn con tang thi cấp thấp, chỉ dựa vào lực lượng trong tay chúng ta, muốn đánh thành phố Vân Khê căn bản là lời nói vô căn cứ, không khác gì tự tìm đường chết."

Diệp Liễu có thể nhớ lại rõ ràng bộ dáng của Tần Thời Nhạc khi nói những lời này, mặt tên đó không chút thay đổi gần như chẳng chứa bất cứ cảm xúc nào khác, nhưng hắn lại cảm giác bộ dạng kia so với mặt đầy trào phúng càng làm cho người ta khó chịu.

Chuẩn bị lâu như vậy, tư liệu thu thập được thậm chí còn không chi tiết bằng ảnh chụp người khác tùy tay ném ra, thật sự là cực kỳ mất mặt.

"Cậu......" Lý Phi Ngôn đi theo phía sau Diệp Liễu, nhìn vẻ mặt hắn đầy mỏi mệt, muốn nói lại thôi.

"Yên tâm, ta không sao." Diệp Liễu xoa tóc của hắn, an ủi nói: "Con đi về trước đi, ta còn có một số việc."

Lực lượng võ trang dưới tay hắn vốn tương đối yếu, lúc trước Diệp Tư Niên trên võ đài nháo một trận kia lại trong nháy mắt khiến hắn mất đi vô số nhân tâm, mọi người cho rằng ngay cả con ruột hắn đều có thể vứt bỏ, tâm nhất định cực kỳ tàn ác, đều không muốn gia nhập đội ngũ của hắn, dẫn đến thực lực của hắn giảm đi, lại thêm Tần Thời Nhạc nhằm vào, hiện tại hắn ở trong căn cứ gần như có thể nói là cất bước khó khăn, bằng không cũng sẽ không liều lĩnh muốn đánh thành phố Vân Khê.

Bây giờ tâm muốn xé xác Diệp Tư Niên, hắn đều có, nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể sứt đầu mẻ trán liên lạc thế lực khác, tìm kiếm lấy một cơ hội hợp tác vượt qua nguy cơ tạm thời.

Cúi người hôn trán ái nhân , Diệp Liễu nói: "Thời gian của chúng ta ít, thí nghiệm của con ......"

Đáy mắt Lý Phi Ngôn thoáng hiện lên một chút chần chừ, nói: "Ta sẽ tăng nhanh tốc độ, ngươi yên tâm."

"Ừ." Diệp Liễu vỗ bờ vai của hắn, thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, không khỏi quan tâm nói: "Còn có chuyện gì khác sao?"

"...... Không." Lý Phi Ngôn nở nụ cười, cực nhanh giấu đi thất vọng trong mắt, lắc đầu nói: "Không có việc gì."

======================================================

Trong phòng thí nghiệm canh phòng nghiêm ngặt, Diệp Tư Niên mặc áo blouse trắng, đang hết sức chuyên chú đứng ở bên cạnh đài thí nghiệm nghiên cứu tinh hạch cấp 3.

Bất luận là tang thi hay dị năng giả, trong đầu bọn họ đều có một viên tinh hạch, tinh hạch này là nguồn năng lượng của bọn họ, dị năng giả cùng tang thi đều có thể thông qua hấp thu năng lượng trong tinh hạch để bổ sung dị năng hoặc thăng cấp, cho nên trên bản chất mà nói, dị năng giả và tang thi không có khác biệt lớn như trong lòng mọi người suy nghĩ như vậy.

Lúc dị năng thức tỉnh mọi người sẽ rơi vào sốt cao, mà tinh hạch cũng theo đó hình thành.

Có thể nói, muốn cởi bỏ kích phát dị năng bí mật, tinh hạch chính là chìa khóa quan trọng nhất.

Nhưng có chìa khóa còn xa xa không đủ.

Diệp Tư Niên thu hồi tầm mắt, dựa vào cạnh đài thí nghiệm mệt mỏi xoa mi mắt.

Có hệ thống cung cấp tài liệu, anh đối việc như thế nào kích phát dị năng cũng có nhất định mấy phần nắm chắc, dù sao anh luân hồi trên trăm thế, tri thức lưu trữ trong đầu đã khổng lồ đến mức người ngoài không thể tưởng tượng được, ở phương diện này cũng được coi như là tri thức uyên bác.

Hơn nữa trong phòng thí nghiệm của anh còn tụ tập rất nhiều chuyên gia, có vài người ở đời trước thậm chí thật sự lấy được thành công, nghiên cứu chế tạo ra thiết bị kích phát dị năng.

Nhưng muốn nhanh chóng thành công, rốt cuộc là không có dễ dàng như vậy.

Cửa phòng thí nghiệm bằng kim loại đặc chế trượt sang hai bên, nam nhân cường tráng cao lớn mặc quân trang bước vào.

Diệp Tư Niên nở nụ cười, phượng mâu hơi cong lên, từ từ liếc về phía sau.

Bước chân Tần Thời Nhạc hơi chậm lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn mỹ đang nghiêng mình dựa vào cạnh đài thực nghiệm cách đó không xa, chỉ cảm thấy tim đập chợt nhanh hơn vài lần.

"Tư Niên." Khuôn mặt không biểu cảm quanh năm của Tần Thời Nhạc nhất thời nổi lên một chút ý cười ôn nhu, vài bước đi đến bên cạnh Diệp Tư Niên, động tác vô cùng tự nhiên đem anh kéo vào trong lòng, hai mắt trên dưới đánh giá anh một phen, lúc này mới đau lòng sờ mặt anh nói: "Lại không ăn cơm trưa có phải hay không? Sắc mặt rất kém cỏi."

Trong lòng Diệp Tư Niên liếc một cái xem thường , đẩy tay hắn ra, bất đắc dĩ nói: "Ở lâu trong phòng thí nghiệm chính là như vậy."

"Làm thí nghiệm cũng không thể quá nóng vội, em cũng đã ở trong phòng thí nghiệm mấy tháng, muốn ra ngoài đi dạo hay không? Nói không chừng thả lỏng tinh thần ngược lại có thể tăng cao hiệu suất, vừa lúc anh đặt chỗ ở Dạ Sắc, chúng ta cùng đi?" Tần Thời Nhạc nhìn mặt anh gầy một vòng, đau lòng trong mắt quả thực muốn tràn đầy đi ra.

Quét mắt nhìn đôi tay đang ôm chặt bả vai mình, suy xét đến chính mình đúng là ngốc ở trong phòng thí nghiệm lâu lắm rồi, hơn nữa lúc trước đã nhiều lần cự tuyệt người nào đó, không thể quá không cho người hi vọng, nghĩ đến đây, Diệp Tư Niên nhướn mi, có cũng được mà không có cũng không sao gật gật đầu.

Đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt Tần Thời Nhạc chợt ngẩn ra, nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Tư Niên, không thể tin nói: "Em đồng ý? !"

"Như thế nào, anh hi vọng em không đồng ý?" Diệp Tư Niên dễ dàng tránh khỏi Tần Thời Nhạc ôm ấp, xoay người dựa vào bàn đứng vững, nhướn mi liếc xéo hắn.

"Đương nhiên không phải !" Người trong tay không còn, Tần Thời Nhạc trong lòng hồi thần, bận rộn mở miệng giải thích: "Anh chỉ là rất kinh hỉ! Đúng! Rất kinh hỉ!"

Trong mắt phượng dấy lên ý cười, Diệp Tư Niên lúc này mới vừa lòng cong khóe môi, nâng cằm, nói: "Vậy còn thất thần làm gì, dẫn đường."

======================================================

Bên trong sở nghiên cứu căn cứ, hai nữ nhân mặc áo blouse trắng đứng ở trong hành lang không người, sôi nổi nói gì đó.

"Ngươi có nghe nói không? Thủ hạ của Diệp thiếu những người đó đãi ngộ rất tốt!" Nữ nhân vóc dáng cao hơn một ít trái phải nhìn lướt qua, xác định không có ai, lúc này mới giọng điệu hâm mộ mở miệng: "Nghe nói không chỉ bao ăn ở, mỗi ngày còn cung cấp sữa trứng gà, ngay cả người nhà của bọn họ đều được an bài công tác!"

"Thật?!" Mặt tròn nữ nhân bên cạnh sửng sốt hỏi: "Tất cả mọi người đều có đãi ngộ này?"

"Đây chỉ là đãi ngộ thấp nhất thôi đó!" Cao ráo nữ nhân hâm mộ nói: "Ông bà con xa biểu thúc của ta kia không phải tiến sĩ sao? Phía trước thiếu chút nữa đói chết, hiện tại nhà bọn họ ở trong căn cứ đều có một cửa hàng, ngươi nói đãi ngộ thế nào?"

"Tại sao có thể như vậy?" Mặt tròn nữ nhân cao giọng nói: "Đều là làm nghiên cứu, dựa vào cái gì chúng ta ăn muối, bọn họ đãi ngộ lại tốt như vậy!"

"Còn không phải bởi vì vị kia!" Cao ráo nữ nhân nâng ngón tay chỉ lên, đầy mặt bất mãn: "Bất quá là tiểu tình nhân của Diệp Liễu mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, không phải ỷ vào chính mình bộ dạng tốt sao? Rõ ràng không có bản sự gì, còn liều mạng nắm quyền, đem các tiến sĩ giết giết đuổi đuổi, hiện tại sở nghiên cứu ngược lại là thành chỗ chỉ có một mình hắn lời nói!"

"Ngươi nói nhỏ chút!" Mặt tròn nữ nhân bận rộn vỗ nàng một chút, nói: "Ngươi cũng không phải không biết tính tình người nọ, hiện tại bên trong phòng thí nghiệm còn nhốt mấy người phía trước đắc tội qua hắn đấy!"

"Yên tâm, hắn không dám làm cái gì đâu!" Cao ráo nữ nhân cười nói: "Chúng ta là người Tào gia, Diệp Liễu hiện tại đang phải nịnh bợ nhà chúng ta đó! Nghe nói còn muốn cùng Tam tiểu thư đám hỏi, đêm nay không phải là gặp gia trưởng sao?"

"Nói cũng phải." Mặt tròn nữ nhân nghĩ nghĩ, nói: "Bất quá nếu Diệp Liễu cùng Tam tiểu thư kết hôn, người kia chẳng phải là......"

"Ha ha, Tam tiểu thư cũng không phải là dễ đối phó, đến thời điểm đó liền có trò hay để nhìn!"

"......"

Khúc quanh ở sau, Lý Phi Ngôn gắt gao cắn răng, khuôn mặt dữ tợn siết chặt nắm quyền, trong mắt tràn đầy bạo ngược cùng sát ý.

Trước mắt đột nhiên lóe qua cảnh tượng ngày đó ngoài ý muốn nhìn thấy, Diệp Liễu cùng một nữ nhân xinh đẹp tại phòng ăn nói nói cười cười, Lý Phi Ngôn hai mắt dần dần trở nên đỏ bừng.

Hắn là người từng chết một lần, nguyên bản hắn đời này mục tiêu duy nhất chính là báo thù, là Diệp Liễu dùng tình yêu đả động hắn, thề non hẹn biển nói rất dễ nghe, nhưng cuối cùng thì sao? Đổi lấy lại chỉ có phản bội!

Hắn cố gắng như vậy giúp Diệp Liễu, ở trong sở nghiên cứu hầu như không ngủ không ngừng tiến hành thí nghiệm, chỉ vì có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra vacxin phòng bệnh giúp hắn củng cố địa vị, nhưng Diệp Liễu đâu? Thừa dịp hắn không ở cùng nữ nhân khác ước hẹn trêu đùa! Thậm chí còn muốn cùng nữ nhân khác kết hôn!

Diệp Liễu phản bội tín nhiệm của hắn!

Nếu không phải Diệp Liễu phản bội trước, hắn cũng sẽ không đi tìm Dương Tuấn uống rượu giải sầu, sau cũng sẽ không cùng hắn......

Nghĩ đến sau sáng sớm ngày đó tỉnh lại nhìn thấy hết thảy, Lý Phi Ngôn thống khổ nhắm hai mắt.

Tiếng bước chân truyền đến, Lý Phi Ngôn mạnh mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hận ý.

Diệp! Liễu!

Là ngươi phản bội ta trước!

======================================================

Màn đêm buông xuống, Dạ Sắc đèn đuốc huy hoàng.

"Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?" Diệp Tư Niên để đũa xuống, nâng mắt liếc sang bên cạnh xem Tần Ca nào đó đang không ngừng vụng trộm nhìn anh.

Thế giới hai người bị phá hỏng, Tần Thời Nhạc đối với thằng cháu nhà mình cũng không có sắc mặt hoà nhã, ánh mắt giấu đao quét về phía không mời mà tới Tần Ca.

Tần Ca thân thể cứng đờ, ho nhẹ một tiếng, bưng chén ngây ngô cười nói: "Không có gì, tôi chính là đối với anh có điểm tò mò......" Tò mò đến tột cùng là loại nhân tài nào cư nhiên có thể đả động tâm tiểu thúc xử nam đóng băng nhiều năm nhà mình.

"Tò mò?" Diệp Tư Niên nâng đuôi lông mày, mắt phượng đảo qua bên cạnh Tần Thời Nhạc, nói: "Tò mò cái gì?"

"Khụ...... Chính là ngưỡng mộ đại danh đã lâu hôm nay rốt cuộc nhìn thấy người thật nên tâm tình rất kích động!" Tần Ca theo bản năng liếc qua tiểu thúc đang dùng sức lấy mắt trừng mình, trong lòng biết nếu dám bẩm báo chi tiết về sau chính mình khẳng định không có hảo trái cây ăn, bèn nói sang chuyện khác: "Anh biết chuyện của Lý Phi Ngôn cùng Dương Tuấn sao?"

"Chuyện gì?" Diệp Tư Niên khó hiểu nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía Tần Thời Nhạc.

Sợ gợi lên chuyện thương tâm của Diệp Tư Niên nên cấm mọi người không ở trước mặt hắn nhắc tới Diệp gia, Tần Thời Nhạc mặt đen như đáy nồi, tầm mắt như dao không cần tiền hướng trên người tên Tần Ca vạch áo cho người xem lưng nào đó đâm đâm.

Tần Ca: "......" Gia gia nãi nãi cứu ta ~QAQ~

"Chuyện gì xảy ra, nói!" Diệp Tư Niên nhạy bén nhận ra sóng ngầm mãnh liệt ở giữa hai chú cháu, không kiên nhẫn tại dưới gầm bàn đá đá cẳng chân Tần Thời Nhạc.

"Aha ha tôi bỗng nhiên nghĩ đến đợi một hồi còn có việc liền không quấy rầy tạm biệt, hẹn gặp lại!" Tần Ca chợt đứng lên, vừa nói vừa tông cửa xông ra, ngay cả ly nước trong tay đều quên bỏ xuống.

"......" Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, Tần Thời Nhạc mặt lộ vẻ khó xử chống lại Diệp Tư Niên tầm mắt, muốn nói lại thôi.

"Không muốn nói?" Diệp Tư Niên phượng mâu híp lại, cằm hơi nâng lên.

"Đương nhiên không phải!!" Tần Thời Nhạc bận rộn mở miệng giải thích: "Chính là Tần Ca có một lần phát hiện Lý Phi Ngôn cùng Dương Tuấn tại Dạ Sắc qua đêm, sau đó nó liền nói cho anh."

"Bọn họ tại Dạ Sắc qua đêm?!" Diệp Tư Niên sửng sốt mở to hai mắt: "Anh xác định? Không phải Lý Phi Ngôn cùng Diệp Liễu?"

"Xác định." Tần Thời Nhạc có chút rối rắm cau mày, nửa điểm không áy náy bán đội bán hữu tới triệt để, chỉ cảm thấy loại chuyện này có chút xấu hổ: "Cho nên Tần Ca mới có thể nói cho anh biết."

"Lý Phi Ngôn cho Diệp Liễu đeo nón xanh?!" Diệp Tư Niên nhìn qua đồng dạng rối rắm, dứt khoát không biết nên bày ra cái gì biểu tình.

Theo lý mà nói sẽ không như vậy!

Dựa theo thế giới quỹ đạo nguyên bản, Dương Tuấn cùng Lý Phi Ngôn tuy rằng sẽ có chút ái muội, nhưng phần nhiều là Dương Tuấn đối Lý Phi Ngôn đơn phương, Lý Phi Ngôn cùng Diệp Liễu mới là chân ái a!

Bọn họ như thế nào có thể lăn đến cùng nhau?

Bên trong nguyên lai thế giới Dương Tuấn mạnh như vậy đều chưa có thể tranh với Diệp Liễu, hiện tại hắn bị chính mình phế đi dị năng, cư nhiên có thể đắc thủ?

Chẳng lẽ Lý Phi Ngôn thích loại hình nhược kê ?

Thế giới nhân vật chính quả nhiên khó hiểu!

Tựa hồ là não bổ ra hình ảnh gì ghê gớm, Diệp Tư Niên ê răng tê một tiếng, vội vàng bưng lên rượu đỏ bên tay uống mấy ngụm an ủi.

Môi đỏ mọng bị nước rượu thấm ướt, ái muội dưới ngọn đèn phản xạ ánh lên trơn bóng mị hoặc, như đang dụ dỗ người tiến lên cắn một ngụm, Tần Thời Nhạc tầm mắt trong lúc lơ đãng đảo qua, nhất thời tim dừng một nhịp.

Lấy lại tinh thần, Diệp Tư Niên nhìn về phía Tần Thời Nhạc, vừa định nói cái gì đó chuyển dời hiểu sai tâm, lại bất ngờ không kịp đề phòng chống lại cặp mắt màu đen kia.

Trong lòng vừa động, Diệp Tư Niên đột nhiên cong môi cười, đầu lưỡi hơi lộ ra, thong thả liếm đi rượu trên môi.

Mắt phượng nửa khép nửa mở, sóng mắt liễm diễm, phong tình vạn chủng.

Thật sự là yêu tinh!

Tần Thời Nhạc thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân nóng lên, vội vàng bưng rượu lên uống, lúc này mới miễn cưỡng áp chế khô khan trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro