Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đại tẩu ở trong mơ bị tiểu thúc hút ra sữa

Edit + beta: lamlam28701

Chử Ngọc không biết đến cùng mình mơ những thứ gì. Y giãy dụa muốn đứng dậy, cầm y phục của mình dự định đi ra ngoài, nhưng không chờ y làm xong cái gì, nam nhân tuổi còn trẻ lại cường tráng một lần nữa đem hắn kéo về nằm trên giường.

Bảo bối kia bị hậu huyệt y ngậm lấy liền bành trướng mấy phần, bắt đầu ở trong cơ thể y đỉnh lộng lên. Tần Việt là một tên cao thủ già đời, cơ hồ không chút tốn thời gian gì làm y xụi lơ thành một vũng nước.

Chử Ngọc theo bản năng kháng cự xâm lược của Tần Việt, giọng nói nam nhân trầm thấp cùng từ tính mang theo vài phần nghi ngờ: "Ngày hôm nay hậu huyệt em làm sao cắn chặt như vậy? Còn chơi cái trò dục cự còn nghênh này a."

Chử Ngọc thống hận thân thể đang hăng hái của y, rõ ràng đã không còn dính thuốc nhưng y vẫn nổi lên phản ứng như thế. Y rốt cuộc nghĩ tới khoảng thời gian này Tần Trác còn chưa chết, hoàn toàn theo bản năng lấy Tần Trác ra làm cái cớ: "Ngươi không sợ Tần Trác sẽ phát hiện sao?"

Tần Việt mặt mày trở nên âm trầm, ngay vào lúc Chử Ngọc rất nhanh đạt đến cao trào, hắn liền đem dương cụ rút ra, mạnh mẽ bỏ Chử Ngọc một mình ở nơi đó: "Hài tử cũng đã ra đời, em thế nhưng còn nhung nhớ ca ca ta a."

Chử Ngọc hiển nhiên đã làm cho hắn mất hứng, nhưng Tần Việt cũng không phải là người ủy khuất chính mình, tùy tiện tìm cái tiểu thị bên ngoài đến giải tỏa.

Không sai, lúc Chử Ngọc gả vào Tần gia không bao lâu, trong phòng Tần Việt liền nạp hai cái tiểu thị, đại khái là do mộng cảnh, rõ ràng không có nhìn thấy mặt tiểu thị kia nhưng y vẫn biết người bây giờ được Tần Việt thương yêu chính là tiểu thị Mặc Trúc, dung mạo rất thanh tú động nhân.

Chử Ngọc chỉ ngây ngốc ngồi ở trên giường, tình dục bị nam nhân khiêu khích cũng dần dần bình ổn lại. Rất nhanh liền có người y quen biết tiến vào hầu hạ, là sai vặt hồi môn lúc trước của y, Sơ Tuyết.

Đối phương một bên giúp hắn lau người, một bên vừa nói: "Thiếu gia ngài ngày hôm nay xảy ra chuyện gì a. Sao lại đem cô gia đẩy lên trên giường Mặc Trúc. Ngài ngày hôm nay thật là quái lạ."

Chử Ngọc có chút phát ngốc, cái giấc mộng đặt ra cũng dần dần truyền vào trong ý thức của y.

Lần trước y chạy đến phòng Tần Việt, sau khi trở về qua hai tháng bị phát hiện mang thai, rõ ràng không có cùng nam nhân xa lạ nằm ở trong phòng y phát sinh chuyện gì, cũng không biết vì sao Tần Trác vẫn tức giận như trong trí nhớ, la hét đứa nhỏ trong bụng y là tiện chủng.

Tần gia Lý thị bảo vệ con trai ruột của mình vô điều kiện, nhưng vì không có tình tiết bắt gian tại chỗ nên đối phương cũng chỉ phạt y tới từ đường. Lúc này là lúc Chử gia xảy ra chuyện, không ai có thể bảo vệ y. Nhưng sau khi quỳ ở từ đường hai ngày, y lại được thả ra.

Tần gia Lý thị hung thần ác sát uy hiếp y một phen, ép y phải ly hôn, sau đó gả cho con thứ hai Tần Việt của hắn.

Cũng chỉ có trong mơ mới có thể phát sinh chuyện hoang đường như thế, dù sao cũng nhìn ra Tần gia Lý thị lúc đó mong muốn đem con trai nhỏ có thể lên làm Phò mã Đế Khanh, sao có khả năng để cho con trai nhỏ thú y làm phu lang.

Đây thật là giấc mộng quái lạ, đại khái là mình đặc biệt khát vọng có người có thể đến giúp mình lúc đó, mà Tần Việt chính là người được giấc mộng này chọn.

Tuy rằng Tần Việt cũng không phải là người tốt gì. Chử Ngọc nghĩ như thế, Sơ Tuyết thay y chải tóc còn ở nơi đó nói liên miên cằn nhằn: "Thiếu gia cũng đừng quá khó chịu, mặc dù nói song nhi tốt không lấy hai chồng, thế nhưng ta cảm thấy được cô gia hiện tại so với lúc trước tốt lắm rồi. Lúc ngài sinh tiểu thiếu gia, hắn vẫn luôn ở bên cạnh bồi ngài, cũng rất sủng ái ngài."

"Tuy rằng hiện tại ngài chỉ cái trắc phu, nhưng ngài đã sinh con trai cho hắn, trước mắt Tần Việt thiếu gia cũng không có chính thất phu lang, ngài chỉ cần lấy được tâm của hắn, khẳng định rất nhanh liền có thể trở thành chính phu."

Giấc mộng này còn rất có logic, y vừa nghĩ tới Tần gia Lý thị sẽ không để cho y làm chính phu của Tần Việt, Sơ Tuyết liền nói cho y biết, chính mình chỉ là trắc phu.

Y đột nhiên nhớ tới một chuyện, bất kể là Tần Việt, hay là Sơ Tuyết, đều nhắc tới hai chữ hài tử, lẽ nào trong giấc mộng này, y sinh ra hài tử kia?

Chử Ngọc kích động, y hỏi Sơ Tuyết: "Hài tử đâu?"

"Hài tử ở cùng vú cha sát vách bên kia, mới vừa được dỗ ngủ xong. Ngài muốn xem sao? Có muốn ta ôm tới cho ngài nhìn hay không?"

"Không cần, để ta tự mình đi xem đi." Chử Ngọc sốt sắng mà đẩy ra cửa phòng nhỏ sát vách, ở trong nôi, anh nhi đặc biệt đáng yêu đang nằm ngủ mềm mại ngoan ngoãn vô cùng.

Trên trán của hắn còn có một cái nốt rồi nho nhỏ màu xanh lam, mặt mày thoạt nhìn cùng y giống nhau đến mấy phần, còn có mấy phần giống như Tần Việt, đương nhiên cũng có mấy phần giống như Tần Trác.

Ánh mắt y nhìn đứa bé mềm mại như đám mây trời sinh. Có lẽ giấc mộng này xuất hiện cũng bởi vì y luôn nghĩ đến đứa con không được sinh ra kia nên đặc biệt kéo dài đi. Đến cùng đứa nhỏ này là của Tần Trác hay là Tần Việt, y không biết, cũng không muốn quản.

Lần đầu tiên y hi vọng giấc mộng này của chính mình có thể lâu một chút, như vậy lúc tỉnh lại, y mới sẽ không đem hình dáng đứa bé này dễ dàng quên mất.

Phận cha thân xem hài tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Sơ Tuyết cũng không quản nhiều. Hắn chỉ cầm một bát lớn quả màu trắng sữa tới cạnh y: "Thiếu gia, ngài trước tiên đem nãi quả này ăn đi. Như vậy có thể tự mình cho hài tử cho bú sữa."

Song nhi sinh xong hài tử phải ăn qua nãi quả mới có thể sinh sữa, thân thể Chử Ngọc không tốt một chút nào, đứa nhỏ này cũng sinh ra được nửa tháng vẫn chưa được uống sữa tươi của cha.

Chử Ngọc đem một bát lớn nãi quả đều ăn sạch, vì trên đường tới luống cuống tay chân làm đứa trẻ tỉnh giấc khóc to liền tâm trí phức tạp đi về phòng y hiện tại.

Khi đó có lẽ Chử gia còn chưa tạo phản thành công, nếu không y không thể chỉ làm trắc phu của Tần Việt. Ngồi ở trên giường, Chử Ngọc còn có chút ngốc, bởi vì cảm giác rất chân thực, y vẫn không biết đây rốt cuộc là mộng cảnh hay là một thế giới khác bản thân từ bên trong tràng âm mưu kia trốn ra được.

Nhưng nếu như nói đây là một thế giới khác, bộ dáng phong lưu lang thang của Tần Việt như vậy khả năng là vì hắn chưa thú chính mình? Tần gia có thể nói là không có cái gì tốt, hay là nói, có nam nhân cùng con trai thì sẽ thay đổi rất lớn?

Đại khái đây vẫn là giấc mộng đi, Chử Ngọc nghĩ như thế, thời gian ngoài phòng trôi qua cực nhanh, một lát liền đã đến hoàng hôn. Tần Việt từ bên ngoài trở về, cởi ra kiện áo khoác màu đen, nam nhân trẻ tuổi trên người còn mang theo mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt. Có lẽ bởi vì từ bên ngoài trở vào, trên người còn mang theo vài phần khí lạnh.

Vừa thấy Chử Ngọc, Tần Việt liền bắt đầu cởi áo y, có thể bởi vì không vui nên động tác đặc biệt thô lỗ. Chử Ngọc rất không thích bị đối xử thô lỗ thế này, đột nhiên y nhớ tới hình như chính mình mới là người chọc đối phương tức giận.

Nếu như ở trong mộng này y là trắc phu của Tần Việt, vậy đối phương quả thật cũng sẽ phải tức giận. Chử Ngọc cũng không muốn ăn quả đắng, liền xin tha nói: "Ta chỉ là có chút bị hồ đồ mà thôi. Đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước làm ta sợ hãi, nên mới nói như vậy."

Tần Việt động tác ngừng lại, hắn trưng một khuôn mặt bình tĩnh như trước: "Sợ hãi? Em là sợ hắn, hay là sợ ta?"

Hắn như có điều suy nghĩ nói: "Nếu em không thích thì ta đưa em trở về cũng được. Ngược lại đứa bé kia phỏng chừng cũng là con của Tần Trác. Bất quá bây giờ biểu ca đã là chính phu của ca ca ta. Nếu em muốn trở về phỏng chừng cũng chỉ có thể làm trắc phu."

Biểu đệ mà Tần Trác yêu thích cũng chính là biểu ca trong miệng Tần Việt.

"Không phải muốn trở về!" Âm thanh của Chử Ngọc có chút mất khống chế.

Y nghĩ đến đứa nhỏ trắng mịn đáng yêu kia của mình, bất kể có phải là giấc mộng hay không, trong khoảng thời gian này, ở bên cạnh Tần Việt chung quy vẫn tốt hơn so với ở bên cạnh Tần Trác.

Y cắn môi một cái, thốt ra một câu: "Lòng A Ngọc ái mộ phu quân, cầu phu quân thương tiếc." Y chiến chiến nguy nguy giơ tay lên, từng bước cởi bỏ từng lớp quần áo của chính mình.

Nếu như Tần Trác còn có thể nhìn thấy chuyện này, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hắn vẫn luôn ghét bỏ phu lang này của hắn luôn ở trên giường như cá chết. Làm sao sẽ biết cầu hoan như vậy.

Mặc dù ở nơi này của Tần Việt, mục đích của Chử Ngọc bất quá cũng chỉ là vì đứa trẻ kia. Y rất không thích Tần Việt, chỉ là tình thế trước mắt trêu ngươi mà thôi.

Tần Việt có thể thấy rất rõ ràng trong ánh mắt của Chử Ngọc không giống như là ái mộ hắn. Bất quá y có thể chủ động như vậy chứng tỏ là có tiến triển. Hắn cũng không vạch trần, chỉ chờ đợi, chờ Chử Ngọc một kiện cùng một kiện mở ra quần áo, rồi hắn sẽ từ từ đánh hạ từng phòng tuyến ở trên thân thể y hay là trong tâm của y.

Gương mặt Chử Ngọc chỉ có thể coi là thanh tú. Bất quá y lại sở hữu một đôi mắt vô cùng động lòng người. Đặc biệt là loại biểu tình quật cường kia, thật sự rất có thể gây nên dục vọng chinh phục của hắn.

Tần Việt giống như là một người đánh cá già dặn, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi con mồi mắc câu.

Chử Ngọc cởi bỏ y phục của mình. Bởi vì khí trời có chút lạnh, y không tự chủ co rúm người một chút, nhưng Tần Việt vẫn chưa nói gì, y đành phải tiếp tục cởi bỏ y phục.

Đợi đến khi thân thể y đã không còn một mảnh vải, Tần Việt vẫn không đến bính y. Một người thân thể trần truồng, một người khác bị quần áo bao bọc đến chặt chẽ. Y cảm thấy lúng túng, liền muốn cởi bỏ đi quần áo của hắn: "Để ta giúp phu quân thay y phục."

Tần Việt không có chống cự y, để Chử Ngọc hầu hạ y cởi ra y phục của chính mình. Đây chính là trong giấc mộng mà hắn xây dựng, nếu vẫn không có thời điểm phong thuỷ lần lượt lưu chuyển, thì làm sao trong hiện thực có thể xảy ra chuyện như vậy được đây.

Ngay khi cởi bỏ ra kiện cuối cùng, nam nhân lại đột nhiên dõi theo ngực y: "Ngực của em thật giống như trở nên lớn hơn một chút."

Chử Ngọc sửng sốt một chút: "Buổi trưa có ăn qua nãi quả."

"Em cũng đã ăn cả ngày nay, lúc này cũng có thể có sữa đi?"

Tần Việt vô cùng chuyên chú quan sát bộ ngực của song nhi. Sau khi ăn nãi quả, bộ ngực Chử Ngọc so với bộ dáng ban đầu trở nên lớn hơn rất nhiều, khá giống thiếu nữ vừa mới phát dục. Trên bầu ngực trắng như tuyết là đầu nhũ màu hồng nhạt đang cứng lên trong không khí, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Hắn vươn tay ra, rất dễ dàng liền có thể nắm lấy một ít thịt nhũ mềm mại. Vì có thể phân bố sữa tươi, bắp thịt trên ngực y trở nên vô cùng mềm mại, bên trong tựa hồ đựng sữa tươi đang muốn dâng trào ra.

"Nếu hút một cái thì có sữa tươi không." Chử Ngọc nghe thấy nam nhân nói như vậy, sau đó nam nhân trẻ tuổi liền cúi đầu xuống ngậm vào bộ ngực y.

Ngực sau khi ăn nãi quả tựa hồ so với lúc trước còn muốn mẫn cảm hơn rất nhiều. Chử Ngọc chỉ cảm thấy bầu ngực mình tựa hồ trở nên phồng phồng, y có chút khó có thể nhịn mà lấy tay nắn bóp lên một bên khác đầu vú không được quan tâm.

Nam nhân lại bắt được tay y: "Đem móng vuốt của em thu vào cẩn thận, đây là trừng phạt của ta."

Đầu lưỡi mềm mại của nam nhân liếm láp nhũ tiêm màu phấn, đôi môi mút mát nhũ hoa mềm mại cùng hàm răng gặm cắn khiến chúng trở nên sưng tấy lên đỏ muốn nhỏ máu, hiện ra ánh nước dụ người.

Chử Ngọc hô hấp dồn dập, địa phương vốn chuẩn bị cho anh nhi bị nam nhân vô cùng dùng sức mà liếm mút, y khó nhịn kêu lên từng tiếng biểu thị kháng nghị của mình: "Đừng.... Đừng hút... Thật khó chịu."

Vú vừa trướng vừa tê dại, tựa hồ chỉ cần đụng vào liền sẽ nổ tung. Y cảm thấy đầu nhũ phồng lớn kia tựa hồ cũng đã bị Tần Việt cắn mút đến rách da.

Tần Việt càng dùng khí lực càng lớn, kèm theo hắn dùng sức mà mút vào, cái lỗ nho nhỏ trên núm vú y cuối cùng cũng vì hắn mở ra, một luồng chất lỏng mang theo hương trầm nhàn nhạt trào vào vòm miệng hắn.

"Em xem, rõ ràng có thể hút thông." Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên. Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn còn lưu lại một chút chất lỏng màu trắng. Đó là sữa tươi bên trong đầu vú Chử Ngọc phun trào ra, hình ảnh thoạt nhìn đặc biệt dâm mỹ.

Chử Ngọc giật mình trong lòng, mộng cảnh bắt đầu thay đổi đến mơ hồ, Chử Ngọc chỉ nhớ rõ, chính mình hình như là bị nam nhân một bên mút vào sữa tươi, một bên đánh cắm vào hậu huyệt, sau đó ở bên trong khoái cảm tột cùng mà ngất đi.

Lúc y lại một lần nữa mở mắt ra, còn có chút mơ mơ màng màng, không biết vẫn là mộng cảnh hay là hiện tại. Sơ Tuyết bưng nước nóng cùng khăn mặt sạch sẽ tiến vào, y thuận miệng hỏi một câu: "Phu quân đâu?"

Sơ Tuyết lộ ra biểu tình ngạc nhiên: "Đế Khanh, ngài hỏi là Tần Trác? Hắn không phải đã chết nửa năm rồi sao?"

Bởi vì tính cách âm trầm, trong hiện thực Sơ Tuyết cũng không dám ở trước mặt người chủ nhân này nhắc tới Tần Trác. Huống chi Chử Ngọc hôm nay đã Đế Khanh cao cao tại thượng, nắm giữ trong tay quyền sinh quyền sát, càng không có nô tài dám khuyên bảo y cái gì.

Chử Ngọc bấm tay chính mình một cái, quả nhiên cảm giác đau đớn trong cuộc sống hiện thực cùng trong mộng hoàn toàn khác nhau. Một bên là da thịt đau đớn truyền một mạch vào thần kinh của y. Một bên chỉ là lòng đau dữ dội, cảnh tượng thay đổi nhanh hơn, cũng rất mơ hồ.

"Không có gì, chỉ là mơ tới giấc mộng không tốt." Y thuận miệng hỏi đến tình huống Tần Việt: "Tần Việt bây giờ còn nằm ở trong sân viện tử của hắn?"

Sơ Tuyết đáp: "Thân thể hắn cũng không tệ lắm, khôi phục rất nhanh. Hiện tại đã có thể xuống giường đi lại, bất quá hai hôm nay còn chưa có ra khỏi sân."

"Đi xem một chút hắn bị đánh thành hình dáng ra sao." Chử Ngọc để cho Sơ Tuyết giúp y chuẩn bị quần áo ra cửa.

Tuy rằng mang tâm lý khó hiểu, nhưng Sơ Tuyết cũng không có dám hỏi ra bất kỳ nghi ngờ nào.

Sau khi Chử gia vươn mình, y chỉnh đốn trên dưới Tần gia. Hạ nhân bên viện tử Tần Việt cùng Tần gia Lý thị bị tước giảm đi rất nhiều, hơn nữa còn là ác nô bắt nạt chủ, cho nên có rất nhiều chuyện cũng phải do Tần gia Lý thị tự thân làm.

Lúc Chử Ngọc tiến vào, Tần Việt đang uống canh cá do Lý thị tự mình nấu. Canh cá nấu rất thơm, Tần Việt nuốt xuống một chén nước màu trắng sữa, lắc lắc đầu: "Ta không muốn uống nữa."

Hắn mím mím môi, đầu lưỡi đem nước ấm màu trắng sữa bên môi liếm một vòng.

"Sữa tươi của A Ngọc thật ngọt." Trong đầu Chử Ngọc đột nhiên hiện lên hình ảnh nam nhân nói như vậy. Y không dừng lại nhiều, có chút chật vật quay người ra khỏi phòng.

Nhìn người nào đó bước chân có chút lảo đảo, khóe môi Tần Việt giương cao, hắn kéo chăn đắp lên người: "Được rồi, cha. Người cũng đi nghỉ ngơi đi."

Tần gia Lý thị đối với Chử Ngọc không tốt, nhưng đối với đứa con trai này là hắn thật sự thương yêu tận xương tủy.

Tần Việt ở trong viện tử nghỉ ngơi một quãng thời gian, cuối cùng cũng dưỡng thương đến không sai biệt lắm. Hắn hôm nay đang ở trong sân tắm nắng, Lý thị liền vội vã chạy vào.

"Cái độc phu kia, y, y cư nhiên muốn gả cho con!" Lý thị chạy đến thở không ra hơi.

Tần Việt rất là tốt bụng mà giúp Lý thị vỗ vỗ sau lưng nhuận khí: "Cha nghỉ ngơi chút, từ từ nói."

"Chính là Chử Ngọc, y muốn gả đi."

Tần Việt không phản đối: "Y lấy chồng không phải là chuyện tốt sao? Cha không phải từ lâu đã ngóng trông y lấy chồng sao? Sau này cùng nhà ta không chút liên quan gì nữa. Điều này nói rõ y đã chịu bỏ xuống hận ý với Tần gia chúng ta."

"Thả xuống cái rắm!" Lý thị hận mà nói tục một câu, "Người y muốn gả cho chính là con a! Không, y căn bản không phải gả cho, y là muốn con đi chết a! Y giết chết ca ca của con còn chưa đủ, còn muốn giết chết huyết mạch cuối cùng của Tần gia ta! Cái này bảo ta làm sao mà đối mặt với liệt tổ liệt tông Tần gia a!"

Lý thị rơi vào trạng thái cực kỳ đau buồn, y đấm ngực giậm chân, liên tục chửi rủa Chử Ngọc là đồ độc phu.

Tần Việt móc móc lỗ tai: "Cha đừng có gào. Nếu tai mắt Chử Ngọc nghe được, cha liền phải chịu khổ, con trai rất đau lòng a."

Âm thanh Lý thị khóc gào im bặt đi.

Tần Việt để hệ thống kiểm tra độ hảo cảm của Chử Ngọc một chút, 50, cũng giống như là hảo cảm với bạn bè. 60 là tạm đạt yêu cầu, 70 là yêu thích, 90 là yêu, 100 mới có thể tính là chân ái.

Huân hương đi vào giấc mộng rất hữu hiệu. Nhưng Tần Việt cũng không chuẩn bị mỗi ngày đều dùng, hắn ngược lại muốn nhìn một chút Chử Ngọc rốt cuộc là muốn chơi trò gì.
-----------------------------------------
Edit: Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ cho mình nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro