Chương 154: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 154: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (7)

Ở phía bên kia.

Không phải chỉ có một mình Triệu Dịch.

Triều Từ và Triệu Dịch học cùng một chuyên ngành, trước đây họ thường đi đến trường cùng với nhau, nhưng hôm nay Triệu Dịch lại rời đi trước. Triều Từ biết hắn vẫn còn cảm thấy không thoải mái nên không muốn đi chung với cậu. Lúc vào lớp học, hắn cũng cố tình tìm một chỗ ngồi cách xa cậu.

Thực tế, hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Bỗng có một tin nhắn gửi đến di động của cậu.

Đàn: Chào buổi sáng, sáng nay em có lịch học không?

Đây là người mà Triều Từ đã quen được trên một diễn đàn dành cho người đồng tính. Lúc đó, cậu đang trong quá trình tìm kiếm bản thân. Xuất phát từ những nghi ngờ trong nội tâm và nhu cầu khẳng định bản thân, cậu đã tham gia vào diễn đàn này từ sự giới thiệu của một số người trên mạng.

Nhưng sau đó, cậu không còn sử dụng nó nữa.

Ngay cả đối với những diễn đàn dành cho người dị tính, đa phần cũng bị biến thành một công cụ để hẹn hò, nói chi đến diễn đàn dành cho người đồng tính mà cậu đang tham gia.

Triều Từ không có hứng thú với tình một đêm, cũng không có hứng thú với người khác.

Nên sau khi tìm hiểu xong, cậu đã dừng lại, nhưng cũng chính trên diễn đàn này mà cậu đã gặp được "Đàn".

"Đàn" cũng trở thành người bạn duy nhất để cậu chia sẻ... về Triệu Dịch.

Mối quan hệ tưởng thân nhưng không thân này được duy trì từ năm lớp 10 đến hiện tại. Không biết có phải là vì Triều Từ luôn lạnh lùng với "Đàn" hay không, mà "Đàn" lại rất nhiệt tình với Triều Từ. Hầu như mỗi ngày, "Đàn" đều nhắn tin cho cậu, trò chuyện về những chuyện vụn vặt. Triều Từ sẽ trả lời ngay nếu tâm trạng tốt, hoặc là sau một ngày nếu cậu không vui.

Thật ra hai người chưa bao giờ gặp mặt nhau, nhưng cả hai đều chắc chắn rằng đối phương có địa vị xã hội rất tốt, vì kiến thức, quan điểm và cách nhìn nhận vấn đề của hai người gần như giống nhau. Nếu không ở cùng một tầng lớp xã hội, thì điều này rất khó để xảy ra —— Đó cũng là lý do mà họ quen biết với nhau.

Lúc này, Triều Từ nhìn tin nhắn của "Đàn" rất lâu.

Đây rõ ràng là một tin nhắn vô nghĩa. Dù có tiết học hay không, Triều Từ cũng không thể ngủ đến trưa như hầu hết các sinh viên đại học khác, vì thời gian của cậu đã được lên kế hoạch hết rồi.

Triều Từ cầm chiếc điện thoại, nhìn xuống rồi gửi một tin nhắn: Tối qua tôi đã tỏ tình với cậu ấy.

Đàn: !

Đàn: !!!

Đàn: Thật sao? Sau bảy năm kiên nhẫn, cuối cùng em cũng không thể nhịn được nữa à?

Đàn: Vậy còn cậu ta? Phản ứng thế nào?

Có thể thấy rõ sự phấn khích và ngạc nhiên của người này, nên anh ta đã gửi tin nhắn liên tục.

Tân Di: Cậu ấy đã từ chối tôi. Để tôi không có bất kỳ ảo tưởng nào, cậu ấy đã không chừa cho tôi một cơ hội nào.

Tân Di: Cuối cùng, tôi cũng có thể từ bỏ hoàn toàn.

Đàn: .......

Đàn: Thảm, quá thảm.

Đàn: Nhưng đây cũng coi như là một chuyện tốt, bây giờ em đã biết không còn khả năng nào nữa. Tại sao em cứ phải buộc mình vào người đó chứ? Tình cờ tôi vừa mới về nước, sao không để tôi dẫn em đi thăm thú thế giới đầy màu sắc này. Người đẹp trai đâu có thiếu, em thích gu gì tôi cũng đều có thể tìm cho em!

Anh chỉ đang nói đùa với cậu mà thôi.

Triều Từ thật sự là người kỳ lạ nhất mà anh đã từng gặp ở trong giới này. Giới đồng tính vốn đã hỗn loạn, mọi người đều không có nhiều kỳ vọng vào "tương lai", được vui vẻ ngày nào thì hay ngày đó. Đối với những người có xuất thân khá giả như họ, cũng không có kế hoạch lâu dài gì cả. Họ chỉ muốn chơi đùa, thậm chí có những trò chơi mà người ngoại đạo không thể nào hiểu được.

Nhưng Triều Từ lại chấp nhận chờ đợi một người trong suốt bảy năm mà không dám thổ lộ một lời. Mặc dù Triều Từ ít khi kể về cuộc sống của mình, không phải là cậu cố tình giấu diếm, chẳng qua là cậu cảm thấy không cần thiết mà thôi. Nhưng anh có thể cảm nhận được Triều Từ nhất định là một người xuất sắc, không chỉ ở trong gia đình mà còn ở bên ngoài. Học thức và hiểu biết có thể thể hiện tài năng của một người, cách nhìn nhận vấn đề có thể thể hiện tầng lớp xã hội, và trong lời nói cũng có thể thể hiện sự tự tin của họ.

Người như vậy, ở trong một cộng đồng như thế này, có thể thủ thân như ngọc trong suốt thời gian dài, có lẽ đến giờ vẫn còn là một xử nam. Điều này thực sự khiến anh ngạc nhiên.

Nhưng anh không mong đợi Triều Từ sẽ đáp lại, sau ngần ấy năm anh cũng hiểu được người này cố chấp đến mức nào. Việc mong đợi một người như vậy có thể thông suốt, có lẽ còn khó hơn so với việc lên trời.

Không ngờ Triều Từ lại trả lời trực tiếp: Anh ở thành phố B phải không? Nếu không phải thì thôi.

Đàn: !!

Chết tiệt, thằng nhóc này thực sự đồng ý!

Tình cờ anh cũng đang ở thành phố B.

Đàn: Đúng vậy! Khi nào em rảnh?

Tân Di: Bất cứ lúc nào.

Đàn: Vậy tối nay đi Masters đi, chắc em cũng biết chỗ đó rồi phải không?

Tân Di: Có thể tìm được đường trên bản đồ Gaode* không?

Đàn: ...... Đợi một chút, để tôi tìm thử.

Một lúc sau, anh trả lời: Được, nhưng trên đó không thể tìm thấy cổng chính. Khi nào em đến, tôi sẽ cử người ra đón.

Tân Di: Ừm.

............

Hôm nay cậu và Triệu Dịch cố tình tránh mặt nhau.

Sau khi trời tối, Triều Từ đã mở bản đồ Gaode để tìm kiếm địa điểm mà "Đàn" đã nói.

Không ngờ nó khá gần với chỗ của cậu. Nếu lái xe, chỉ mất khoảng bốn mươi phút.

Khi đến nơi, quả nhiên có người đến đón cậu. Nhìn trang phục của người này, có vẻ như là một người phục vụ. Triều Từ đi theo người đàn ông này, sau đó phát hiện ra anh ta đang dẫn cậu xuống tầng hầm.

Họ bước vào thang máy, không mất bao lâu đã đến nơi.

Nhìn thoáng qua, tất cả đều là đàn ông có ngoại hình nổi bật. Chỗ này hẳn là một quán bar, có không gian rộng lớn và được thiết kế theo phong cách cung điện Bắc Âu.

Người phục vụ dẫn cậu đi đến một góc yên tĩnh và rộng rãi. Nơi này không đông người như những nơi khác, nhưng không phải là phòng riêng.

Trên sô pha có khoảng bảy tám người. Triều Từ vừa nhìn liền chú ý đến người ngồi ở phía bên trái có mái tóc vàng, đôi mắt xanh lục, khuôn mặt sắc sảo và điển trai, trông rất cao lớn.

Lúc này, bên cạnh anh ta còn có một chàng trai nhỏ nhắn đang rót rượu. Chiếc áo sơ mi mà anh ta đang mặc cũng được mở ra một cách tùy ý, để lộ bộ ngực màu đồng cổ và cơ bụng săn chắc.

Triều Từ nhướng mày, đi tới trước mặt người này: "Đàn?"

Khi người nọ nhìn thấy Triều Từ, đôi mắt ngay lập tức sáng lên.

"Tân Di? Em đến rồi!" Anh ta nói xong liền ra hiệu cho chàng trai trẻ ở bên cạnh rời đi. Chàng trai cũng hiểu ý liền nhường lại vị trí bên cạnh này cho cậu.

Chỗ ngồi mà chàng trai vừa rời đi có mùi nước hoa nồng nặc. Triều Từ không thích mùi hương này, cậu chọn một chỗ ngồi ở ngoài rìa để cách người này một khoảng trống.

Anh cảm thấy bất đắc dĩ, đây đúng là phong cách của "Tân Di", lạnh lùng giống như anh đã nghĩ.

Anh trực tiếp ngồi xuống chỗ mà Triều Từ ghét bỏ, bây giờ hai người đã ngồi cạnh nhau.

Anh nhìn Triều Từ với ánh mắt ngạc nhiên và nói: "Tôi không ngờ em lại như thế này."

Anh biết ngoại hình của "Tân Di" chắc chắn sẽ không tệ, nhưng anh không ngờ cậu lại xuất sắc đến như vậy.

Sau khi gặp được Triều Từ, anh mới hiểu được ý nghĩa của câu "đẹp như hoa như ngọc" trong thành ngữ của người Trung Quốc, mà có lẽ từ này cũng chưa đủ để miêu tả về Triều Từ.

Mỗi tấc da tấc thịt của người này giống như được làm từ ngọc, làn da trắng nõn hơi ửng hồng, đôi mắt phượng chỉ cần khe khẽ liếc mắt cũng lộ ra vẻ quyến rũ, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhưng lại rất đỏ. Dáng người cao ráo, phần lưng rộng nhưng rất gầy, eo lại càng mảnh mai giống như một thân trúc. Quả thật là một dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Anh nhìn Triều Từ, khẽ cười: "Đáng lẽ tôi không nên để em đến đây. Nếu gộp tất cả mọi người ở đây lại, cũng không đẹp bằng em."

"Thực sự tôi rất muốn gặp người mà em đã thích suốt bảy năm, ngay cả em mà cũng không rung động, không biết người đó sẽ như thế nào?"

Triều Từ lười nghe hết những lời này, cậu bình tĩnh hỏi: "Đàn là tên của anh?"

"Không phải, đó là họ của bà tôi." Anh nói, "Tên tiếng Trung của tôi là Đàn Liệt."

"Tôi là Triều Từ." Triều Từ nói: "Người mà sáng nay anh muốn giới thiệu với tôi đang ở đâu?"

"Vốn dĩ đã sắp xếp rồi." Đàn Liệt cười, "Nhưng bây giờ lại cảm thấy có lợi cho người đó quá, em cảm thấy tôi thế nào?"

Triều Từ nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: "Anh có giấy khám sức khỏe không?"

Bạn bè của Đàn Liệt ngồi gần đó đều kinh ngạc.

Đàn Liệt ở trước mặt Triều Từ trông có vẻ lắm lời, nhưng thực ra anh ta rất lạnh lùng và khó gần. Gia thế của anh ta rất lớn, ở trong giới này, chỉ cần anh ta nói một thì mọi người đều không dám nói hai. Đây là lần đầu tiên họ thấy Đàn Liệt thân thiện với người khác như vậy, nhưng người này lại hỏi Đàn Liệt về giấy khám sức khỏe!

Những người này đều không biết Triều Từ và Đàn Liệt đã quen nhau trên mạng. Một người khi ở trên mạng và khi ở ngoài đời thường có hai tính cách khác nhau. Mặc dù ở trên mạng Đàn Liệt cũng ít nói, nhưng với Triều Từ, anh ta lại không như vậy. Sau khi gặp được nhau ở ngoài đời, cách thức tương tác độc đáo này cũng được chuyển sang thế giới thực.

Sau khi nghe câu hỏi của Triều Từ, mặt Đàn Liệt liền đen như than.

Nhưng sau đó, anh lại bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở một bản báo cáo: "Không có giấy khám sức khỏe đó, nhưng trước khi về nước tôi đã làm kiểm tra thể chất, em có thể xem qua."

Triều Từ thực sự cầm lấy điện thoại của anh và đọc rất nghiêm túc.

Toàn bộ bản báo cáo đều bằng tiếng Đức, xen kẽ một số từ tiếng Anh, có vẻ như Đàn Liệt đã sống ở Đức.

Sau khi đọc kỹ, Triều Từ mới khẳng định anh ta rất khỏe mạnh, rồi trả lại điện thoại cho anh ta.

Đàn Liệt cũng chết lặng trước hành động của Triều Từ.

"Thật sự phục em rồi." Anh nói.

Sau đó, anh nhìn lại Triều Từ, phát hiện ra vẻ mặt của cậu không có một chút thay đổi nào, mà gương mặt của anh hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách của cậu, nhưng lại giống như không có gì ở trong đó.

"Vậy bây giờ tôi có thể hôn em được không?" Anh tiến lại gần Triều Từ, hỏi khẽ vào bên tai của cậu.

Trước khi Triều Từ kịp trả lời, anh đã hôn Triều Từ ngay lập tức.

Nụ hôn này khác hoàn toàn với nụ hôn ngây ngô của Triều Từ vào ngày hôm qua.

Anh cắn và mút lấy đôi môi của Triều Từ, trong sự hung ác còn mang theo sự chiếm đoạt mạnh mẽ. Khi hai người tạm tách nhau ra, anh thấp giọng cười hỏi Triều Từ: "Đã có ai bảo em rằng môi của em rất thích hợp để hôn chưa?"

Dường như chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy nó vô cùng quyến rũ và lôi cuốn, nhưng khi hôn vào thì không chỉ đơn giản như vậy. Hình dáng đôi môi vừa vặn một cách hoàn hảo, mềm mại đến không thể tin được, lúc cắn nhẹ còn mang theo hương thơm ngọt ngào phảng phất.

Anh hôn cậu rất mãnh liệt, Triều Từ nhíu mày lại dường như có chút không chịu đựng được nữa.

Mà Đàn Liệt cũng không cần cậu trả lời, ý cười của anh càng lúc càng sâu: "Cũng đúng, làm gì có ai nói như vậy."

Người trước mặt này thực sự là một xử nam.

Anh thực sự đã tìm thấy một kho báu.


------------------

*Bản đồ Gaode (高德地图): bản đồ riêng được sử dụng ở Trung Quốc, giống như Google Maps.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro