Chương 85: Là người đa tình hay là ta đa tình (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Là người đa tình hay là ta đa tình (13)

Khi Triều Từ trở về cung, cậu chợt nghĩ đến thế giới trước đó.

Sau khi trốn sang Đức, cậu cũng dùng một chút thủ đoạn với Lâm Tranh, rồi một mình trở về nước, đợi Lâm Tranh ở biệt thự Ngọc Phỉ Hoa Phủ.

Việc Triều Từ hồi cung không được để lộ ra. Sau khi xe ngựa tiến vào cổng cung, đoàn hộ tống ban đầu chuyển sang Lâm Trình và một nhóm cấm quân, đưa Triều Từ đến Lâm Hoa Cung.

Lâm Hoa Cung vẫn trang hoàng như cũ, các cung nữ và thái giám lúc trước bị đưa đi đã quay trở lại, trong đó cũng có Bích Phỉ, bọn họ xếp hàng ngay ngắn trước cửa cung để chào đón cậu.

Ngoại trừ Bích Lạc ra, người hầu kẻ hạ trong Lâm Hoa Cung không thiếu một ai.

Triều Từ không phải là kẻ ngốc, trong những ngày qua, tuy cậu ở ngoài cung, chỉ dựa vào những sự kiện xảy ra liên quan, nhưng cậu đã đoán được phần lớn ý đồ của Lâu Thần và Lâu Việt.

Triều Từ chợt ngẩn người. Cậu nghĩ về kiếp trước của mình, cũng là những cung nhân này hầu hạ cho cậu trong suốt thời gian đó. Chỉ có một số cung nữ khi đã lớn tuổi thì rời cung, nhưng hầu hết mọi người vẫn ở lại Lâm Hoa Cung, rồi cách vài năm lại có một nhóm người hầu mới đi vào.

Tuy nhiên, Bích Lạc thì mắc bệnh nặng và qua đời vào năm thứ ba sau khi cậu nhập cung. Lúc đó, Triều Từ thực sự đau buồn một thời gian. Nhưng bây giờ, khi cậu nhớ lại, "bệnh" của Bích Lạc không đơn giản như vậy.

Kiếp trước, sự tranh đấu giữa Lâu Thần và Lâu Việt vẫn luôn hiện diện, nhưng chỉ diễn ra ở những nơi mà Triều Từ không biết và kết thúc với chiến thắng thuộc về Lâu Việt. Chỉ là kiếp trước, Lâu Việt sợ cậu lo lắng nên đã giữ bí mật với cậu, nhưng trong kiếp này Lâu Việt lại sử dụng cậu và toàn bộ Triều gia để làm mồi nhử.

Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, Triều Từ không còn cảm thấy đau lòng nữa.

Cậu đã mất đi kỳ vọng đối với Lâu Việt từ lâu rồi.

Nhìn thấy Triều Từ trở về, Bích Phỉ rất vui mừng. Sau khi hành lễ xong, nàng trò chuyện vui vẻ với Triều Từ như một chú chim nhỏ.

Cô gái này thật ngây thơ và ngu ngốc. Sau khi Triều Từ giả chết trốn khỏi cung, cậu luôn cảm thấy có lỗi với nàng, lo lắng Lâu Việt sẽ trút giận lên nàng. May mắn thay, khi nhìn thấy nàng như vậy, có lẽ không phải trải qua quá nhiều khó khăn.

Bích Phỉ cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc Triều Từ trở về có gì kỳ lạ. Nàng chỉ cảm thấy vui mừng khi thấy Triều Từ còn sống. Sau khi trận hỏa hoạn ở Quỳnh Hoa Cung được dập tắt, bọn họ tìm thấy một thi thể có chiều cao và hình dáng tương tự với Triều Từ. Kể từ đó, việc hoàng hậu bị chết cháy trong Quỳnh Hoa Cung trở thành một sự thật hiển nhiên. Chỉ có điều không ai biết tại sao hoàng đế lại không tổ chức tang lễ, nghe nói vài ngày sau, thi thể đó đã bị cấm quân mang ra khỏi cung. Những tin đồn này đã lan truyền khắp trong cung, khiến trong lòng mọi người cảm thấy lo sợ, bọn họ nghĩ rằng có lẽ hoàng đế đã chán ghét hoàng hậu bởi sự việc của Triều gia, nên mới đối xử tàn nhẫn như vậy.

Các cung nhân đã được gọi quay lại Lâm Hoa Cung cách đây năm ngày, chỉ nói rằng Triều Từ sẽ trở về, nhưng không nói tại sao hoàng hậu bị thiêu chết ở Quỳnh Hoa Cung lại đột nhiên sống lại. Mặc dù mọi người đều thắc mắc nhưng không ai dám hỏi thẳng, thậm chí có mấy người thông minh đoán ra được điều này nhưng cũng chỉ dám giữ ở trong lòng.

Tuy nhiên, Bích Phỉ không như người khác, nàng không cảm thấy bệ hạ vô tình với chủ tử của mình. Vào ngày Quỳnh Hoa Cung bị cháy, bệ hạ đã hỏi nàng chủ tử có ở bên trong hay không, lúc đó sự tuyệt vọng và sợ hãi trên khuôn mặt của người không hề che giấu. Sau đó, bệ hạ không tổ chức lễ tang cho chủ tử, nhưng nàng cũng không cảm nhận được gì. Tuy nhiên, khi Triều Từ trở về vào ngày hôm nay, Bích Phỉ đã mơ hồ đoán ra được một vài điều.

Lúc đó, người chết ở Quỳnh Hoa Cung không phải là chủ tử.

"Bọn nô tỳ đã cùng với Phủ Nội Vụ làm việc chăm chỉ suốt mấy ngày nay, bây giờ Lâm Hoa Cung không khác gì so với trước đây. Các loại thảo dược mà người trồng lúc trước cũng không thay đổi, bọn em chỉ dọn dẹp lại một chút để loại bỏ cỏ dại, chúng phát triển rất tốt." Bích Phỉ đứng bên cạnh Triều Từ, chỉ vào những cây thảo dược đó.

Triều Từ nhìn xuống những chậu cây, vẻ mặt vốn không cảm xúc gì bây giờ lại còn lạnh lùng hơn.

Những thứ này đang trực diện nói cho cậu biết rằng cậu đã ngu ngốc đến mức nào.

Hơn nữa... cậu cũng không cần chúng nữa.

"Nhổ bỏ hết đi." Triều Từ nhắm mắt lại nói.

"Dạ?" Bích Phỉ đang hào hứng nói chuyện, nhưng sau khi nghe Triều Từ nói như vậy, nàng bỗng sững sờ.

"Nhổ, nhổ ạ?" Bích Phỉ ngơ ngác lặp lại, sau đó lắp bắp nói: "Nhưng chẳng phải người luôn trân trọng chúng sao?"

Thấy Bích Phỉ vẫn đứng đó chết lặng, không có ý định làm gì, Triều Từ bèn ngồi xổm xuống, bắt đầu nhổ bỏ từng bụi cây.

"Chủ tử, người đang làm gì vậy?" Bích Phỉ lo lắng nói, "Nếu làm tổn thương tay người thì phải làm sao? Để em làm đi ạ."

Nàng cũng ngồi xuống, nhổ giúp Triều Từ.

Nhưng Triều Từ không dừng lại.

Bích Phỉ nhìn mà sốt ruột, trông thấy những cung nhân khác vẫn đứng sang một bên, liền lớn tiếng nói: "Các ngươi còn đứng ở đó làm gì? Sao không tới giúp chủ tử nhổ bỏ những thứ này? Lấy cái cuốc ra đây! Dọn hết chậu cây ra ngoài đi, đừng để chủ tử nhìn thấy chúng!"

Có một số loại thuốc phải trồng trong chậu do đặc thù sinh trưởng của chúng.

Nàng vừa nói xong, các cung nhân cũng rục rịch làm theo. Bọn họ nhổ cây, mang cuốc, đem những chậu cây ra khỏi Lâm Hoa Cung để không cản trở tầm mắt của chủ tử.

Lúc các tiểu thái giám mang chậu cây ra khỏi Lâm Hoa Cung, liền nghe được tiếng hô "Bệ hạ giá lâm", nhìn thấy Lâu Việt từ hướng điện Cần Chính đi tới.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Lâu Việt nhìn thấy những chậu thảo dược quen thuộc đó, lạnh lùng hỏi.

Trước đây, mặc dù Triều Từ bị giam trong Quỳnh Hoa Cung, còn Lâm Hoa Cung thì bị đóng lại, nhưng trong lòng Lâu Việt, hắn chưa bao giờ có ý định thay đổi chủ nhân của Lâm Hoa Cung, mà những cung nhân thường ngày chịu trách nhiệm dọn dẹp cũng chưa bao giờ dám làm tổn hại đến bất cứ thứ gì ở đây.

Lúc Triều Từ chưa trở về, lòng Lâu Việt luôn nhớ mong và lo lắng rất nhiều, hắn đã đến Lâm Hoa Cung nhiều lần. Hắn đã nhìn đi nhìn lại những cây thảo dược tươi tốt ở trước sân, nghĩ đến những điều tốt đẹp mà Triều Từ đã dành cho hắn lúc trước, khiến cho nỗi thống khổ của hắn như được vơi đi rất nhiều.

Hắn đã dặn dò các cung nhân chăm sóc chúng thật tốt, nhưng không ngờ rằng trong nháy mắt chúng lại bị bọn thái giám này dọn đi.

"Bẩm, bẩm..." Tiểu thái giám bị khí thế đáng sợ của Lâu Việt dọa sợ, nhất thời không nói nên lời.

Triều Từ nghe thấy tiếng ồn từ trước điện, cậu đứng dậy rồi nhìn về phía đó, giọng nói không lớn cũng không nhỏ: "Là thần thiếp sai bọn họ vứt đi."

Cậu vừa nói xong liền vứt những cây Viễn Chí xuống đất.

Lâu Việt nhìn cây Viễn Chí trên mặt đất và bụi thảo dược đã bị nhổ bỏ ở sau lưng Triều Từ, bèn mím môi lại.

Trước khi Triều Từ quay lại, hắn cũng nghĩ tới Triều Từ chắc chắn sẽ hận hắn về những gì mà hắn đã đối xử với Triều Từ và Triều gia. Đây là lỗi của hắn, hắn sẽ cố gắng bù đắp. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn thấy Triều Từ vứt cây Viễn Chí, giống như không màng đến những kỷ niệm đã qua, hắn bỗng cảm thấy có chút không thoải mái ở trong lòng.

"Những cây thảo dược này đang được chăm sóc rất tốt, tại sao lại đột ngột nhổ đi?" Hắn sải bước đi tới, trên mặt không có cảm xúc khác thường nào.

"Những thứ này không dùng tới nữa, trước đây thần thiếp dùng chúng để làm vài món tặng bệ hạ, nhưng bây giờ thấy chúng vướng tay vướng chân, có lẽ bệ hạ cũng không còn thích nữa, chi bằng vứt đi cho xong." Triều Từ nói.

Làm sao có thể? Nó không hề cản trở chút nào, ngược lại hắn rất thích nó.

Chỉ là trước đây, vì thể diện mà hắn không bao giờ nói rằng mình thích nó, thay vào đó hắn luôn tỏ ra khinh thường.

Lâu Việt đang định nói những lời này, nhưng khi nhìn thấy bụi thảo dược đã bị nhổ bỏ gần hết, hắn cảm thấy không cần thiết phải nói gì nữa.

Thôi thì, những bụi thảo dược này cũng chẳng là gì. Chỉ cần Triều Từ có thể trở về, những cái này chỉ là chuyện nhỏ.

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Lâu Việt nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn đi đến bên cạnh Triều Từ, muốn nắm tay cậu giống như trước đây, nhưng lại bị Triều Từ né tránh.

Lòng hắn chùng xuống, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì.

"Những tư binh đó không phải là của Triều gia, việc này đã được Đại Lý Tự xác minh rồi. Cô đã bí mật sai người bảo vệ Triều Minh Chi, vào buổi lâm triều ngày mai, cô sẽ làm sáng tỏ vụ án của Triều gia." Lâu Việt nói.

Nghe xong lời này, tâm trạng của Triều Từ mới thực sự tốt hơn.

Lật ngược bản án của Triều gia chính là mục đích duy nhất của cậu khi trở về cung.

So với điều này thì mọi thứ khác chẳng là gì cả.

Khi Lâu Việt muốn nắm tay Triều Từ một lần nữa, Triều Từ cũng không còn né tránh.

Lâu Việt nắm chặt lấy tay cậu, làn da đó vẫn mềm mại và mịn màng như trước, nhưng dưới làn da không còn nhiều thịt, chỉ cần chạm một chút là có thể cảm nhận được xương cốt gồ ghề.

"A Từ gầy đi rất nhiều." Hắn không kìm lòng được mà nói.

Nghe vậy, trong mắt của Triều Từ có chút mỉa mai.

Làm sao cậu có thể không gầy đi được chứ? Từ lúc cậu quỳ ở điện Cần Chính vào đêm hôm đó, cậu đã nằm liệt giường suốt mấy ngày, cho dù có thể xuống giường đi lại, nhưng tổn thương vẫn còn đó, mỗi đêm chân cậu đều đau đớn đến mức không thể ngủ được. Sau đó, cậu ở trong Quỳnh Hoa Cung chịu nhiều đau khổ, cuối cùng trốn ra khỏi cung nhưng lại phát hiện mình có thai. Việc đàn ông mang thai là một việc cực kỳ khó khăn, Triều Từ phải trải qua những trận ốm nghén dữ dội, chịu rất nhiều khổ sở.

Lâu Việt bỗng nghĩ đến đứa bé trong mơ đó.

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, chợt nói: "Những ngày qua A Từ đã phải chịu khổ nhiều rồi, tất cả là lỗi của cô."

Nói xong, hắn quay người nói với Lâm Trình ở bên cạnh: "Phái người mời thái y đến chữa trị cho hoàng hậu."

"Dạ." Lâm Trình đáp.

Không lâu sau, thái y đã tới.

Lúc này, Triều Từ và Lâu Việt đã ngồi ở trong cung.

"Vi thần tham kiến bệ hạ." Thái y tuổi đã cao run rẩy hành lễ với Lâu Việt.

Nhưng khi quay đầu nhìn thấy Triều Từ ngồi bên cạnh, thái y bối rối không biết phải gọi là gì.

Bỗng lão cảm thấy mình thật là ngu ngốc, cho dù Triều Từ và Triều gia bị gắn mác mưu phản, nhưng bệ hạ chưa bao giờ đề cập đến việc phế truất hoàng hậu, nên đương nhiên Triều Từ vẫn là hoàng hậu.

Lão đang chuẩn bị hành lễ thì Lâu Việt đã mất kiên nhẫn nói: "Không cần phải hành lễ. Mau đến bắt mạch cho hoàng hậu."

Thái y đáp lại rồi đi bắt mạch cho Triều Từ.

Lão xem xét một hồi, sau đó trên mặt tràn đầy vui mừng nói: "Bệ hạ, nương nương, đây là hỉ mạch. Đã hơn ba tháng rồi!"

Nhưng trên mặt Lâu Việt lại không có chút vui mừng nào, ngược lại trong nháy mắt liền trở nên u ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro