Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5, Chùa chiền cầu phúc, bị nhà sư anh tuấn phang trước Hoan Hỉ Phật đến mức mất khống chế

Tuy Thường Thúy Cầm rất tín nhiệm vị bác sĩ Âu Chí Viễn nhưng nghe thấy nửa năm chưa mang thai cũng là chuyện bình thường lại cảm thấy không vui, bà ta nghĩ có lẽ để Liên Ngọc Tuyền đi chùa chiền cầu phúc thì biết đâu được lại có thể dính bầu sớm một chút.

Vùng ngoại ô trên núi có một ngôi chùa, nghe nói cực kỳ linh nghiệm, hương khói lại vượng, chỉ là Thường Thúy Cầm không muốn leo núi nên thừa dịp Hà Hạo Nam đi làm, bà ta túm Liên Ngọc Tuyền toàn thân trần trụi vừa nhìn là biết tối hôm qua được con trai bà yêu thương mãnh liệt lên, bảo cậu tự mình đến ngôi chùa kia cầu phúc.

Liên Ngọc Tuyền mềm yếu đáp ứng, đi thì cứ đi là được, chỉ là cậu không quen đường lắm, lúc lên núi lại rẽ nhầm hướng đến một ngôi chùa ẩn sâu trong rừng rậm, ngôi chùa này vô cùng vắng vẻ, cũng không có hương khói gì, thế mà Liên Ngọc Tuyền lại chẳng chút chi ngờ mình tìm nhầm chỗ.

Sau khi Liên Ngọc Tuyền tiến vào ngôi chùa cậu phát hiện bên trong chẳng có mấy khách hành hương, chỉ có vài hòa thượng tốp năm tốp ba đi đi lại lại. Lúc dâng hương cậu quỳ gối trước tượng Phật nhỏ giọng cầu nguyện muốn sớm ngày mang thai, sau đó lại thành kính vái lạy, lúc này một vị nhà sư bên cạnh cậu lên tiếng:

- Nếu thí chủ muốn cầu con có thể đến điện cầu phúc phía sau, thành tâm cầu nguyện để mong muốn sớm ngày thành hiện thực.

Liên Ngọc Tuyền ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là một nhà sư trẻ tuổi anh tuấn, mặt mày thanh tú, hai tay lần chuỗi tràng hạt, thoạt trông vô cùng thân thiện.

- Cảm ơn sư thầy, chỉ là không biết đường đến đó phải đi như thế nào?

Liên Ngọc Tuyền cảm kích trong lòng.

- Ta dẫn thí chủ đi, ta chính là nhà sư chuyên cầu phước lành ở điện cầu phúc.

Nói rồi nhà sư liền bảo Liên Ngọc Tuyền đi cùng hắn, Liên Ngọc Tuyền không hề cảnh giác, đứng dậy đi theo.

Càng đi về sau càng u tĩnh, trước điện còn có hai ba khách hành hương, sau điện lại vô cùng yên lặng, chỉ có một hai sương phòng ngẫu nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng xen lẫn một ít âm thanh như khóc như không. Liên Ngọc Tuyền thấy hơi tò mò bèn hỏi vị hòa thượng kia.

- Sư thầy, sao con lại nghe thấy có người đang khóc?

- Thí chủ yên tâm, những người đó đều là khách đang làm nghi thức cầu phúc.

Nhà sư dẫn Liên Ngọc Tuyền đi thẳng tới một căn nhà nhỏ, bên trong bày một hàng đệm hương bồ và một tượng Phật nhỏ, là Quan Âm ôm trẻ mới sinh, đúng là dùng để cầu con. Chỉ có điều tuy gọi là điện, nhưng nơi này trong giống một sương phòng nhỏ hơn.

Trong phòng không chỉ có mỗi tượng Quan Âm ôm trẻ mà còn có tượng Hoan Hỉ Phật, hơn nữa có rất nhiều tượng nam nữ hoan ái dính chặt lấy nhau, Liên Ngọc Tuyền nhìn mà má đỏ hây hây.

Cánh cửa sương phòng sau lưng Liên Ngọc Tuyền chậm rãi đóng lại, Liên Ngọc Tuyền cũng không nhận ra điều gì, cậu còn đang suy nghĩ có nên quỳ xuống cầu nguyện không hay cần nhà sư làm nghi thức gì đó để cầu con, Liên Ngọc Tuyền chưa từng đến chùa chiền nên cũng không biết rõ về những thứ này.

- Thưa thầy, có cần con làm gì để thực hiện nghi thức cầu phúc không?

Liên Ngọc Tuyền mở miệng dò hỏi, vừa nghiêm túc lại thuần thiện, khuôn mặt mềm mại đáng yêu còn mang theo một loại thuần dục quyến rũ.

- Nghi thức cầu phúc ở đây có hai loại, nghi thức đơn giản nhất là quỳ bái cầu nguyện, nhưng có thành công hay không còn chưa chắc. Nghi thức còn lại là cởi hết quần áo như một người sinh ra thuần khiết phủ phục quỳ lạy, kết hợp với sự giúp đỡ của bần tăng cầu phúc với từng tượng thần một, năm rộng tháng dài nhất định có thể có thai.

Nhà sư vẻ mặt từ bi, diện mạo anh tuấn, thành kính chắp tay nhắm mắt.

Liên Ngọc Tuyền ngây thơ mờ mịt, nghe thấy cầu phúc lâu ngày là có thể có thai bèn vội nói ngay muốn làm nghi thức thứ hai. Nhà sư ý bảo Liên Ngọc Tuyền cởi sạch quần áo, Liên Ngọc Tuyền mặc dù đỏ mặt cũng vẫn cởi sạch sẽ như dương chi bạch ngọc, để hai bầu sữa lõa lồ ra ngoài, chim nhỏ chính giữa không có lông che lại đang mềm mại rũ xuống, cặp đùi non mềm trắng nõn khép lại khiến người khác không nhìn được lồn nhỏ ẩn giấu giữa hai chân cậu.

- Thí chủ, xin hãy quỳ xuống. Mỗi lần bần tăng niệm một câu kinh người phải đáp lại một câu 'xin thương xót tín đồ'.

Nhà sư mở một tập tranh gấp đặt cố định trước bàn thờ, tập tranh dài được trải ra, bên trong vẽ đầy các hình người dày đặc hệt như tranh liên hoàn, nhìn kỹ lại thì toàn là những người dính liền hai bộ phận sinh dục với nhau.

Liên Ngọc Tuyền quỳ xuống nhếch cặp mông trắng nõn lên, lỗ lồn giữa hai chân đã bắt đầu rỉ ra nước dâm nhơm nhớp. Khuôn mặt cậu nhỏ hồng ưng ửng, cậu chỉ mới nhìn tập tranh kia thôi đã không kìm được cảm giác ngứa ngáy trong âm đạo, chim nhỏ dần dần đứng lên. Liên Ngọc Tuyền cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ có gì đó không đúng, cậu chỉ có thể đỏ mặt gục đầu cúi người thấp xuống, muốn che lại bộ dạng cương cứng của mình.

Vị nhà sư anh tuấn kìa quỳ gối phía sau Liên Ngọc Tuyền, một tay lần tràng hạt niệm ra những từ ngữ khó hiểu, một tay lần theo kẽ mông của Liên Ngọc Tuyền sờ đến lỗ lồn giữa hai chân cậu, vân vê xoa bóp ngoài cửa mình đang chảy nước ướt át. Động tác của hắn khiến Liên Ngọc Tuyền mềm nhũn hạ eo nằm rạp lên trên đệm hương bồ, chỉ có cặp mông mềm mẩy là còn nhếch cao lên.

- Diệu Pháp Liên Hoa Kinh Quan Thế Âm Bồ Tát...

Tiếng tụng kinh vang lên đều đều, ngón tay của hắn đã men theo nước nhờn của Liên Ngọc Tuyền thọc vào bên trong lỗ lồn, hai ngón tay thon dài đẹp đẽ bắt đầu móc ngoáy khuấy đảo giòn giã bên trong.

- Ha aaaa... ứm aaa, sư thầy, xin thương xót tín đồ... Ưm haa aaa...

Liên Ngọc Tuyền chỉ cảm thấy ngón tay bên trong lồn mình vừa dài vừa lạnh, lại còn cực kỳ linh hoạt, nó vừa mới móc nguấy một chút mà hồn cậu đã bay tận lên mây, cậu mở miệng đáp lại lời nhà sư cầu phúc cực kỳ vất vả.

- Bấy giờ tâm Bồ Tát vô tận...

Nhưng tiết tấu niệm kinh của nhà sư bắt đầu nhanh hơn, động tác tay của hắn cũng tăng tốc theo lời tụng của mình, từng từ thoát ra nhanh như một bản nhạc sôi động khiến Liên Ngọc Tuyền đang bị ngón tay thọc ngoáy lỗ lồn cảm thấy lồn mình chẳng khác gì ao suối nước nóng, dục vọng muốn đạt cực khoái gần như lập tức muốn trào ra.

- Haaa áaaa! Thưa thầy, thưa thầy, con sắp ra rồi, ứm ớ áaaaa! Xin... xin thương xót...thương xót... tín đồ... Haa á á áaaaaa!!

Liên Ngọc Tuyền dí cái mông dẩu cao của mình lên tay nhà sư, cậu nằm rạp trên đệm hương bồ, hai bầu vú bự cũng bị đè trên đệm đến biến dạng, núm vú thì sưng cứng lên. Lúc cao trào Liên Ngọc Tuyền không tự chủ được tự đưa tay nhéo hai núm vú của mình, phê đến độ không kịp nuốt nước miếng.

Liên Ngọc Tuyền cao trào xong lại không được nghỉ ngơi, bởi vì kinh văn niệm còn chưa được một nửa, ngón tay thọc vào rút ra càng ngày càng nhanh, từ hai ngón tay biến thành ba ngón tay rồi bốn ngón tay, lồn Liên Ngọc Tuyền căng trướng đến mức cậu phải dang rộng hai chân, sau đó cậu chỉ còn biết rên rỉ tỉ tê, hoàn toàn không còn nhớ gì đến việc phải đáp lại bằng câu xin thương xót tín đồ.

Niệm xong một lần nhà sư rút ngón tay ra, Liên Ngọc Tuyền vẫn còn nằm liệt trên đất như bùn nhão, để lại hai đùi dang rộng và cặp mông nhếch cao, lỗ lồn đỏ hỏn phơi trong không khí không ngừng run rẩy, trên đệm hương bồ dính dớp tinh dịch và nước nhờn, tất cả đều là do Liên Ngọc Tuyền bắn ra.

Truyện chỉ đăng tại quát quát 7lan1dem

Nhà sư anh tuấn mặt không đổi sắc như tượng Phật từ bi, trong mắt hắn chỉ lóe lên một ít ám quang rồi lại mở miệng niệm phật hiệu.

- A di đà phật, thí chủ, người chỉ đáp lại hơn một nửa, kinh văn phía sau lại không hồi đáp, cầu phúc như vậy không thể thành công.

- Thưa thầy, vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Không thì...làm lại thêm lần nữa? Tín đồ, tín đồ chắc chắn sẽ thành kính đáp lại.

Lúc nói đến làm lại lần nữa trái tim Liên Ngọc Tuyền nóng lên, cảm giác cứ như lỗ lồn của mình còn đang bị ngón tay hoàn mỹ đó đâm vào móc quấy.

- Bần tăng sợ thí chủ cuối cùng lại thất bại nữa, cho nên bần tăng định giúp người, chỉ cần thí chủ phát ra tiếng, cho dù là âm thanh gì cũng đều tính là đáp lại, được không?

Nhà sư dường như đang dò hỏi, đồng thời cũng có vẻ như dụ dỗ, giọng nói trầm ấm từ tính nhường ấy, Liên Ngọc Tuyền nghe mà toàn thân nóng lên.

Cậu vừa mới sướng đến cao trào trong âm thanh trang ngiêm dễ nghe như vậy, càng cảm thấy chính mình không đủ thành kính, không thể cưỡng lại các phản ứng của cơ thể.

- Được ạ, phiền thầy rồi.

Trên mặt Liên Ngọc Tuyền hiện lên một tia áy náy, cậu không biết nên làm thế nào bèn làm lại tư thế bị móc lồn vừa nãy, nhổng cao cặp mông mập mạp của mình lên.

Đằng sau truyền đến tiếng quần áo khẽ tuột xuống, Liên Ngọc Tuyền không khỏi quay đầu nhìn lại, nhà sư đã cởi hết áo cà sa, cơ bắp trên người cuồn cuộn như kim thân La Hán giáng thế, dương vật dưới háng vừa thô vừa dài, trông có vẻ còn to hơn một vòng so với Hà Hạo Nam.

- A! To, to quá!

Liên Ngọc Tuyền còn đang cảm thán thì nhà sư đã vươn tay bóp chặt vòng eo cậu, con cặc nóng rẫy chọt trên lỗ lồn của Liên Ngọc Tuyền, chỉ mới nhẹ nhàng cọ xát mà lồn Liên Ngọc Tuyền đã òm ọp chảy ra một đống nước dâm. Lúc đầu khấc chà bá cọ qua khe thịt, chim nhỏ Liên Ngọc Tuyền vừa bắn xong đang mềm oặt lại lần nữa nhanh chóng cứng lên, mềm mềm lắc qua lắc lại dưới háng.

Nhà sư tức khắc thúc eo một cái phọt hơn phân nữa con cặc thô to hùng tráng vào trong lỗ lồn của Liên Ngọc Tuyền. Hắn hơi nhíu mày, lồn Liên Ngọc Tuyền nhỏ hẹp hơn phụ nữ bình thường một ít, hút cặc đàn ông vừa sát vừa chặt. Chim bự của hắn vẫn còn một đoạn chưa cắm vào hết mà đã thọc tới tâm lồn của Liên Ngọc Tuyền.

- Áaaa haaa thầy, cặc của sư thầy to quá, ứm ớ... trướng quá, thọc đến tâm lồn của tín đồ rồi, ứm háaa.... Tê lồn quá... ứm á áaaaa!

Liên Ngọc Tuyền không chịu nổi cảm giác căng đầy kia, vừa xót vừa tê vừa trướng, lồn ngứa khó nhịn, gấp gáp không đợi được nhà sư tăng tốc phập cắm mài cho đỡ ngứa.

- Thí chủ, chúng ta bắt đầu thôi.

Nhà sư nói xong bèn bắt đầu nắc eo, cùng với từng câu từng chữ kinh văn huyền ảo niệm ra, tốc độ đẩy đưa cũng càng lúc càng nhanh. Trong sương phòng nho nhỏ vang lên tiếng da thịt vỗ vào nhau bành bạch, tiếng nước cặc bự mài lồn òm ọp lép nhép, chằng chịt dày đặc như thể kết thành một mảnh.

- Á á aaaaa! Sướng lồn quá, ư á... không được... Ứm á aaaa! Muốn ra, con muốn ra, ha aaaaa!!

Lần này Liên Ngọc Tuyền cao trào cũng không khiến nhà sư dừng dập hông, ngược lại lúc lồn nhỏ cao trào kịch liệt co thắt hắn thọc vào rút ra phầm phập nhanh như gió. Nhà sư bóp eo Liên Ngọc Tuyền kéo cậu đứng lên, Liên Ngọc Tuyền run rẩy đứng dậy, hai cái đùi gắt gao căng ra, mũi chân nhón đất, nhà sư nắm lất cánh tay Liên Ngọc Tuyền kéo về sau, bàn tay vừa mới ngoáy lồn Liên Ngọc Tuyền giờ lại siết chặt hai cánh tay nhỏ mềm của cậu, mạnh mẽ lại khô sần.

Miệng nhà sư vẫn không dừng niệm kinh, con cặc dưới háng hắn cũng chưa từng dừng lại động tác, hắn cứ như thế bắt lấy cánh tay Liên Ngọc Tuyền vừa nắc cặc vừa kéo cậu đi đi lại lại trong điện, mới đi được mười mấy bước hắn đã làm cho Liên Ngọc Tuyền phun ra. Cảm giác căng thẳng sợ té ngã khiến Liên Ngọc Tuyền thít chặt lỗ lồn, cũng vì thế cậu càng thêm nhạy cảm, hơi thở tụng kinh đều đều phía sau bắt đầu không ổn định.

Nhà sư càng đụ càng thêm nôn nóng, cuối cùng hắn đi đến trước bàn thờ đè Liên Ngọc Tuyền trước bức tượng Hoan Hỉ Phật mà dập như điên, nắc hết đợt này đến đợt khác, thậm chí còn thọc mở cả cửa tử cung của Liên Ngọc Tuyền, nhét đầu khấc bự sưng to bự chảng vào trong tử cung nho nhỏ của cậu, nhà sư cắm vào lút cán, thiếu chút nữa sướng đến mức niệm kinh không nổi.

- Aaaa á á á! Cặc của sư thầy, cắm hết vào tử cung của tín đồ, há á aaa không được... Ứm ứm áaa! Tín đồ lại muốn bắn, ớớ á haaaaaaa!!

Liên Ngọc Tuyền thét chói tai bắn ra một luồng tinh dịch phun hết xuống dưới bàn thờ, gấm vàng rũ xuống nhuộm đầy tinh trùng, chỉ chốc lát sau đã chảy xuống dưới đất.

Nhà sư vừa niệm xong câu kinh cuối cùng thì bàn tay to của hắn liền bóp chặt eo Liên Ngọc Tuyền nhấc hổng người cậu lên không trung, chỉ chừa lại hai bầu vú đè lên bàn thờ. Chim nhỏ Liên Ngọc Tuyền vừa mới bắn xong chỉ có thể dần cứng lên dưới động tác cắm rút tàn nhẫn của cặc bự, vung vẩy ra dịch nhờn trong suốt, lỗ lồn thì càng sưng to đỏ hỏn hơn nữa, nước dâm tràn ra ngoài vì cặc bự dập quá mãnh liệt mà biến thành bọt trắng.

Nhà sư không kiềm được phát ra tiếng gầm nhẹ từ trong yết hầu, cuối cùng hắn cũng bắn ra tinh trùng đặc sệt của mình vào trong tử cung của Liên Ngọc Tuyền, hai viên tinh hoàn căng mẩy co rụt lại như đang nhanh chóng vận chuyển từng luồng tinh dịch. Con cặc chôn sâu bên trong hung hăng phình bự một vòng, lồn Liên Ngọc Tuyền căng đến mức cửa lồn trắng bệch.

Nhà sư bắn xong rút cặc ra, Liên Ngọc Tuyền không có gì chống đỡ bèn ngã từ bàn thờ xuống, ghé vào đệm hương bồ dưới đất, giữa hai chân còn chảy ra một ít tinh dịch sót lại. Nhà sư lại kéo Liên Ngọc Tuyền qua, bàn tay to của hắn mò xuống háng mình tuốt tuốt vài cái, dương vật vừa bắn xong lại nhanh chóng ngóc đầu dậy.

Con cặc vừa mới đụ Liên Ngọc Tuyền nhừ tử đỏ tươi tỏa hơi nóng, đầu khấc ướt chèm nhẹp, tất cả đều là nước lồn của Liên Ngọc Tuyền dính lên. Hắn túm eo của Liên Ngọc Tuyền, đặt đầu cặc của mình ở lỗ hậu của cậu, lỗ đít co rúm như đóa hoa cúc, thế mà lúc đầu khấc chui vào nhụy hoa lại chậm rãi mở ra, nuốt hết cây gậy đỏ tươi nóng bỏng kia vào trong.

- Aaaa, sư thầy, sư thầy, tín đồ không chịu nổi, lỗ đít, lỗ đít trướng quá.... Ứm á haaa... thầy, cầu phúc chưa thể kết thúc sao? HuHu... ứm á aaaa tuyến tiền liệt, tuyến tiền liệt bị thọc trúng rồi, xót quá, ứm há á áaaaa.

Liên Ngọc Tuyền không khỏi ứa nước mắt, thoạt nhìn cậu vừa đáng thương vừa lại đáng yêu, âm thanh rên rỉ mang theo tiếng khóc càng khiến người ta muốn hung hăng đụ chết cậu.

- Cầu phúc ít nhất cũng phải mất nửa ngày, chúng ta làm sao có thể bỏ dở giữa chừng, thí chủ cần phải kiên trì.

Nhà sư nói xong lại bắt đầu một trận đụ địt mới, hắn bóp eo Liên Ngọc Tuyền càng làm càng trơn nhớt, dịch ruột trong lỗ hậu và nước nhờn trong lỗ lồn giúp nhà sư thọc vào rút ra vô cùng trơn tru.

Nhà sư niệm một tiếng nắc một cái, tụng một lần đâm một chút, càng niệm càng nhanh càng đụ càng nhanh. Hắn túm lấy tóc Liên Ngọc Tuyền kéo đầu cậu lên, vừa tụng kinh vừa nắc cặc thúc Liên Ngọc Tuyền bò từng chút từng chút trong sương phòng nho nhỏ.

Mỗi một va chạm mài trúng tuyến tiền liệt đều khiến Liên Ngọc Tuyền lơ lửng trên bờ vực sống chết của dục vọng, thậm chí cậu còn lên cao trào vừa bắn tinh vừa phun nước tiểu trong lúc đang bò, mà nhà sư phía sau một khắc cũng chưa từng dừng lại, mỗi lần cầu phúc là thêm một lần phầm phập cắm rút.

Liên Ngọc Tuyền không biết một ngày này cậu đã cao trào ở ngôi chùa này bao nhiêu lần, chờ đến khi cậu tỉnh táo lại sắc trời đã đen nhẻm, cậu trần trụi tỉnh lại trong một gian thiện phòng, tuy rằng thân thể khô ráo nhưng toàn thân trần trụi chỉ đắp một cái chăn mỏng. Liên Ngọc Tuyền chịu đựng cảm giác sưng tấy khó chịu giữa hai chân nhanh chóng mặc quần áo xuống núi trở về nhà, trước khi đi còn đi ngang qua dãy sương phòng kia, bên trong cánh cửa sương phòng đóng chặt đều là âm thanh "cầu phúc", tiếng khóc lúc cao lúc thấp đều là của các tín đồ cầu con đang đáp lại.

Về sau cứ một tuần Liên Ngọc Tuyền dành một ngày đến bệnh viện kiểm tra, một ngày tới chùa chiền cầu con. Có một lần sáng cậu đi bệnh viện chiều lại tới chùa, đêm về nhà Hà Hạo Nam còn ôm cậu chịch, ngày thứ hai bèn dậy không nổi, lúc này mới chia ngày đi bệnh viện và cầu phúc ra làm hai ngày, bằng không Liên Ngọc Tuyền thật sự cảm thấy chịu không thấu.

_______________________

Bảy tạm thời trồi lên đây, dạo này không đăng chương vì nhiều lý do, lười hay deadline chỉ là một phần, nguyên nhân quan trọng hơn là Bảy bị "ngại", tự nhiên đọc lại truyện H mình edit cái bị mắc cỡ, không dám vô watt mấy pà ưi. Chuẩn bị tâm lý mất mấy ngày mới làm lại truyện được, quỷ tà răm đã trở về đi theo Bảy ròi o(*////▽////*)q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro