Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bilee

01

Trong ruộng hoa hướng dương, có một tên yêu tinh hướng dương.

Hắn thành tinh không lâu, chẳng ai nhận ra hết, xung quanh lại toàn là hướng dương chưa thành tinh, bởi vậy hắn quanh năm suốt tháng cô đơn vô vị, niềm vui duy nhất chính là đi dọa người.

Đêm nay, trăng rất sáng, thật là ngày tốt để đi hù người.

Trên con đường nhỏ giữa ruộng hoa, một tiểu đạo sĩ đang sốt sắng mà siết kiếm, vừa cố gắng bước thật nhanh vừa nhìn quanh.

Yêu tinh hướng dương vận yêu lực đánh thức những đóa hướng dương khác trong ruộng: Mấy đứa, dậy dậy dậy.

Hoa hướng dương bình thường:...

Yêu tinh hướng dương: Ba, hai, một.... Quay đằng sau!

Vì vậy hoa hướng dương đầy khắp đồi núi tối om om đột nhiên quay đầu, đồng loạt nhìn tiểu đạo sĩ.

Tiểu đạo sĩ suýt thì toi cái mạng nhỏ luôn rồi.

02.

Tiểu đạo sĩ vừa kêu la om sòm vừa chạy như bay về đạo quán, lao vào trong nhà đến giày cũng chưa cởi đã nhảy lên giường trùm chăn bông kín mít.

Một lúc lâu sau, tiểu đạo sĩ đã bình tĩnh lại một chút liền vén chăn nhìn ra ngoài, lại phát hiện bên bệ cửa sổ vốn đặt một chậu hoa lan bây giờ đã biến thành một cây hoa hướng dương.

Yên tĩnh một hồi, tiểu đạo sĩ ngất xỉu mất tiêu luôn.

03.

Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu đạo sĩ tỉnh lại, phát hiện trên giường mình có thêm một người.

Là một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn mĩ, da trắng như ngọc, mái tóc đen dài như mực tùy ý xõa tung trên chăn đệm.

Tiểu đạo sĩ mắt cũng không chớp lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm vào người kia.

Nam tử cười cười, từ trong chăn đứng dậy: Làm sao?

Tiểu đạo sĩ mặt đỏ lên, hoàn hồn lại: Ngươi là ai? Sao ngươi lại cởi trần?

Nam tử: Ngươi đã gặp hoa hướng dương mặc quần áo rồi à?

Nghe thấy ba chữ hoa hướng dương, tiểu đạo sĩ sợ đến run người một cái.

Nam tử nhìn cậu: Đừng sợ.

Tiểu đạo sĩ nơm nớp lo sợ: Ngươi, ngươi là yêu quái à?

Nam tử thoải mái thừa nhận: Đúng đấy.

Tiểu đạo sĩ càng sợ : Ngươi muốn làm gì!

Nam tử bày ra bộ mặt âm u: Hút tinh khí của ngươi.

Tiểu đạo sĩ vội vội vàng vàng tìm bội kiếm vẫn luôn đặt đầu giường, nhưng mà sờ hụt.

Nam tử xoay tay một cái, biến ra một thanh kiếm : Ầy, đêm qua ngươi chạy trốn nhanh quá, nó bị rơi vào ruộng hoa.

Tiểu đạo sĩ há miệng run rẩy tiếp nhận kiếm: Ta, ta phải vì dân trừ hại!

04.

Nam tử bật cười vui vẻ:  Không cần sợ ta, vừa nãy là doạ ngươi thôi, ta không hút tinh khí.

Tiểu đạo sĩ: Ngươi nói dối!

Nam tử để mông trần đi mở cửa: Thật sự, ta đi trong sân phơi nắng tắm nắng là được.

Tiểu đạo sĩ: Ngươi quay lại cho ta!

05.

Tiểu đạo sĩ khuyên can đủ đường cuối cùng  khuyên được nam tử mặc bộ quần áo cũ của mình vào.

Nam tử gập gập cánh tay nói: Hơi chật

Tiểu đạo sĩ: Chút nữa tìm cho ngươi bộ lớn hơn.

Nam tử cười đến mặt mày cong cong: Được.

Tiểu đạo sĩ ngẩn ra: Không đúng, vì sao ta còn phải tìm quần áo cho ngươi chứ?

Nam tử: Vậy ta không mặc, cởi truồng tắm nắng càng thoải mái.

Tiểu đạo sĩ: Ta tìm cho ngươi, ta tìm cho ngươi.

06.

Nam tử mặc quần áo tử tế, ngồi ở trong sân hướng về phía mặt trời tĩnh tọa.

Tiểu đạo sĩ lặng lẽ đi ra ngoài, một đường vọt thẳng vào phòng Đại sư huynh: Đại sư huynh! Không xong rồi không xong rồi!

Đại đạo sĩ: Làm sao vậy?

Tiểu đạo sĩ: Đệ bị hoa yêu quấn lấy rồi!

Đại đạo sĩ bận bịu an ủi: Đệ đừng hoảng loạn, lại nói đến lũ hoa yêu, mấy ngày nay vùng phụ cận vẫn luôn có mai yêu đào yêu tác quái, ta đã bắt vài con về nhưng hình như vẫn chưa trừ sạch.

Tiểu đạo sĩ vẻ mặt đưa đám: Là yêu tinh hoa hướng dương.

Đại đo sĩ: Đệ đùa ta chắc.

Tiểu đạo sĩ: Thật mà! Đêm qua đệ có đi qua mảnh ruộng trồng hoa hướng dương, đột nhiên một đám hoa hướng dương bất chợt quay đầu lại, suýt chút nữa hù đệ đứng tim rồi!

Đại đạo sĩ:... Sư đệ, đệ thật sự nghĩ là hoa hướng dương ban đêm sẽ đột nhiên quay từ tây sang đông, ban ngày lại từ từ xoay từ đông sang tây à?

Tiểu đạo sĩ: Sư huynh, huynh phải tin đệ!

Đại đạo sĩ: Chưa từng nghe nói hoa hướng dương còn có thể thành tinh, huống hồ người bị yêu quái hút tinh khí ấn đường đều xám xịt, quầng mắt thâm đen, nhìn bộ dạng của đệ bây giờ là biết không có việc gì.

Tiểu đạo sĩ sốt ruột: Bởi vì yêu quái này không có hút tinh khí, hắn nói hắn chỉ cần phơi nắng tắm nắng là được.

 Đại đạo sĩ cười ha ha: Vậy đệ còn không mau trở lại tưới nước cho hắn đi?

Tiểu đạo sĩ:...

Đại đạo sĩ nghiêm mặt: Đừng có nghịch, sư huynh đang bận muốn chết đây.

Tiểu đạo sĩ không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

07.

Đi được nửa đường, đột nhiên thấy cậu quay lại.

Đại đạo sĩ: Làm sao, còn muốn cái gì?

Tiểu đạo sĩ tủi thân hít hít mũi: Sư huynh, huynh có quần áo cũ không mặc đến không, cho đệ hai bộ với.

----------------------

Dễ thương xỉu má oi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ