Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bilee

Ban đêm, đại đạo sĩ tâm sự nặng nề mà trở về phòng.

Tiểu sư đệ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện thế mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, là người sư huynh này không tốt, lúc tưới nước cho Lan quân tử vẫn còn thở phì phò lầm bầm lầu bầu: Thật là tức chết rồi! Kì cục!

Lan quân tử:  Σ( ° △ °|||)?

Đại đạo sĩ có chút giật mình, sờ sờ lá cây của Lan quân tử, tiếp tục tự nhủ: Sao vẫn còn chưa nở hoa nhỉ?

Lan quân tử: (°д°)!

Đại đạo sĩ tưới nước xong liền tắm gội đi ngủ, Lan quân tử tự cho là mình bị dạy dỗ liền lo lắng bắt đầu nở hoa, nỗ lực vươn những cánh hoa hồng chanh rực rỡ như ánh nắng chiều thêm dày đặc, nhụy hoa là nơi vàng nhạt, tích tụ yêu khí mà tỏa ánh sáng nhu hòa ấm áp bao phủ Lan quân tử trong đêm tối, tia sáng này theo yêu khí càng lúc càng biến hóa mạnh, đợi đến khi trong phòng quay trở lại vẻ vắng lặng vốn có, cây Lan quân tử trong chậu đã không thấy đâu, thay vào đó là một thiếu niên mảnh khảnh xinh đẹp đang trần truồng đứng bên giường, mái tóc màu hồng chanh suông dài như một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ.

Đại đạo sĩ nằm mơ có chút bất an mà trở mình, Lan quân tử đã hóa thân thành thiếu niên đứng nhìn Đại đạo sĩ một lát, nét mặt hiện lên một nụ cười tinh nghịch, sau đó lập tức xốc chăn lên chui vào.

Đại đạo sĩ bị đánh thức, vừa mở mắt đã thấy nằm bên cạnh là một thiếu niên xinh đẹp rạng ngời thì lấy làm kinh hãi, co tay một cái cũng không biết chạm vào chỗ nào của đối phương, chỉ cảm nhận được rằng rất mềm mại nhẵn nhụi, Đại đạo sĩ mặt đỏ cả lên, cố gắng trấn tĩnh quát hỏi: Ngươi là ai!

Lan quân tử chớp chớp mắt to, một mặt mong đợi giang hai cánh tay nhìn hắn,  giống như muốn ôm một cái: (*°ω°*)

Đại đạo sĩ lúc này mới ý thức được thiếu niên tóc đỏ trước mắt là một yêu quái, không hiểu sao hắn cứ luôn nghĩ tới cây hoa mà tiểu sư đệ mang tới, quay đầu lại nhìn chậu hoa kia quả nhiên trống rỗng, đại đạo sĩ chất vấn: Ngươi là yêu quái Lan công tử biến thành à?

Lan quân tử ra sức gật gật đầu, vui vẻ không chịu được: ヾ(*>▽<*)ノシ

Đại đạo sĩ mặt trầm xuống, vớ lấy bội kiếm bên gối, rút kiếm ra khỏi vỏ nhắm thẳng vào thiếu niên.

Lan quân tử sợ đến mức thân thể run lên, nụ cười trên mặt cứng lại rồi: (°ω°')

Mũi kiếm áp sát vào lồng ngực thiếu niên, rõ ràng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể đoạt được sinh mệnh của tiểu yêu quái non nớt này, vậy mà Đại đạo sĩ lại chần chừ trong chốc lát, có lẽ bởi vì tiểu thiếu niên đang rũ khoé môi cố nén nước mắt này nhìn hết sức hiền lành, Đại đạo sĩ phát hiện mình có chút không nỡ xuống tay.

Lan quân tử đang khiếp sợ lại ấm ức nhìn hắn: (つД')

Mũi kiếm vô lực rũ xuống, đại đạo sĩ đỡ cái trán chỉ tay ra cửa, thấp giọng nói: Ngươi đi đi, ta không thể giết ngươi.

Lan quân tử thất hồn lạc phách trèo xuống giường, đứng ở bên cạnh bàn chỉ chỉ chậu hoa, lại chỉ chỉ chính mình.

Đại đạo sĩ hiểu y muốn gì: Ngươi đem đi đi, chậu đất này vốn đào cho ngươi...

Lan quân tử bồn chồn không yên nâng lên chậu hoa, nước mắt giọt lớn giọt lớn rơi xuống: (PД'q. )

Đại đạo sĩ yên lặng nhìn y, có lẽ mấy ngày nay làm vườn hết sức nghiêm túc, đột nhiên trong đầu nghĩ gì nói nấy: Ngươi không chịu được ánh mặt trời quá mạnh, buổi trưa chớ có phơi nắng.

Lan quân tử gật gật, cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Đại đạo sĩ hơi buồn cười, lúc mở miệng lại phát hiện giọng nói của mình hơi run: Đừng để sâu cắn ngươi, tìm chỗ nào có thể che mưa chắn gió mà sống, nhớ uống nhiều nước.... cũng đừng uống quá nhiều...

Lan quân tử lắc lắc đầu ôm chậu hoa chạy ra bên ngoài, còn chưa được hai bước đã bị mái tóc dài của mình quấn chân khiến y té lộn mèo một cái, chậu hoa trong tay vỡ nát, Lan quân tử sụt sịt một cái đột nhiên oà khóc : °°°(≧□≦)°°°.

Đại đạo sĩ đau đầu muốn chết, vội vàng chạy tới ôm lấy y, tay chân luống cuống nói: Đừng khóc, ngươi... đừng khóc.

Lan quân tử tựa cằm lên vai Đại đạo sĩ cọ cọ, phát ra âm thanh rầm rì tủi thân như chó con: (T ^ T)

Đại đạo sĩ tâm can run rẩy: Xong đời, ta xong đời rồi.

Lan quân tử: ≧ω≦

Đại đạo sĩ giơ tay xoa xoa tóc y: Ta không đuổi ngươi đi, ngươi đừng đau lòng nữa.

19.

Đại đạo sĩ tìm một bộ quần áo cho Lan quân tử mặc, sau đó lấy một chiếc chăn trải lên giường: Giường hơi nhỏ, trước tiên cứ chen chúc một chút đi.

Lan quân tử cực kì hào hứng nhảy lên giường, kết quả là đạp vào tóc của chính mình, đầu gối ầm một cái liền quỳ bên mạn giường luôn: (⊙﹏⊙)

Đại đạo sĩ vội vàng bế người ngồi lên giường, thổi thổi lên đầu gối vừa ngã, đau lòng nói: Cẩn thận một chút, vất vả lắm mới nuôi ngươi lớn được từng này.

Lan quân tử mặt đỏ hồng: \(//▽//)\

Đại đạo sĩ ho nhẹ một tiếng che đậy: Muộn rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta cắt tóc giúp ngươi, lại mua thêm mấy bộ y phục nữa.

Vừa dứt lời, Đại đạo sĩ đã cảm nhận được một vật mềm mềm ấm áp chui vào lồng ngực mình, vén chăn lên một cái đã thấy ngay Lan quân tử không biết từ lúc nào đã cởi hết quần áo chui vào trong ổ chăn của Đại đạo sĩ.

Đại đạo sĩ hoảng loạn, tay chân không biết để vào đâu, vội nói: Ngươi đừng làm loạn, nằm trong chăn cũng phải mặc quần áo vào.

Nhưng mà Lan quân tử chẳng những không nghe lời, lại còn được voi đòi tiên duỗi tay nắm chặt cái kia của Đại đạo sĩ: o(*////▽////*)o

Đại đạo sĩ phút chốc nhiệt huyết sôi sục, hắn vội vàng bắt lấy tay Lan quân tử, một mặt chính khí nói: Không được, không thể như vậy, chúng ta sống chung một thời gian trước đã...

Kết quả Lan quân tử liền thuận thế kéo tay Đại đạo sĩ đặt lên chính cái kia của mình, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ đến mức sắp chiên được trứng tới nơi: (*/ω\*)

Đại đạo sĩ trầm mặc chốc lát:... Lớn quá vậy. (Sao lúc gảy nụ embe anh không nói zị =)))

Lan quân tử điên cuồng gật đầu, cả mặt viết to mấy chữ "kiêu ngạo tự hào": (# ̄▽ ̄#)

Hai người vẫn duy trì tư thế nắm cái kia của đối phương một hồi, Đại đạo sĩ nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu đọc Đạo Đức Kinh để mình tỉnh táo lại: Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh...

Lan quân tử chớp mắt chớp đôi mắt to, hoạt bát mà nhào tới trên người Đại đạo sĩ: ╰(*°▽°*)╯

Đại đạo sĩ không giữ nổi bình tĩnh, thấp giọng nói: Ngươi... Ngươi còn không xuống là ta sẽ làm chuyện xấu đấy.

Lan quân tử tò mò, hôn lên môi Đại đạo sĩ một cái, sau đó ngượng ngùng che mặt:(≧艸≦)

Đại đạo sĩ không nhịn nổi nữa, vươn mình một cái đè Lan quân tử xuống dưới.

20.

Vì vậy ngày thứ hai vào lúc Tiểu đạo sĩ gom mười hai vạn phần dũng khí đi tìm sư huynh cầu xin, Đại đạo sĩ đang cắt tóc cho Lan quân tử ở trong sân, giọng nói ôn hòa đến mức sắp vắt ra mật: Bé ngoan đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo kéo đâm vào người.

Lan quân tử: (づ ̄3 ̄)づ╭~

Đại đạo sĩ: Được, được, trước tiên hôn một cái.

Tiểu đạo sĩ rơi vào hoài nghi có phải mình bị mù rồi hay không.

Ngày hôm qua còn nghiêm nghiêm chính chính tỏ vẻ yêu quái chả có tên nào tốt, ngày hôm nay lại chạy tới chạy lui vì một tiểu yêu quái.

Đại đạo sĩ ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu đạo sĩ biểu tình phức tạp đang đứng ở cửa, mặt mày nhất thời ngượng đến đỏ bừng: Khụ, sư đệ.

Tiểu đạo sĩ: Sư huynh, chuyện này huynh....

Đại đạo sĩ: Chúng ta coi như không nhìn thấy chuyện của nhau, có được không?

Tiểu đạo sĩ: Nhưng nếu sư phụ phát hiện ra....

Đại đạo sĩ vỗ ngực ầm ầm: Ta gánh, chỉ cần đệ đừng đi nói lung tung là được.

Tiểu đạo sĩ ồ một tiếng, cứ như mộng du mà đi về.

Thế giới này thật diệu kì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ