Chính văn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, ước chừng vào giờ mão, Cù Diệc đúng giờ tỉnh lại. Y ở Cù phủ tuy không cần mỗi ngày dậy sớm thỉnh an, nhưng y vẫn quen ngủ sớm dậy sớm.

Đầu có chút đau, không dễ chịu giật giật, kết quả phát hiện cả người bị ôm lấy, không nhúc nhích được. Quan trọng nhất chính là, y cảm giác ở vị trí bí ẩn nào đó trong thân thể có một vật đang trong trạng thái sung sức!

Dần dần, từng mảnh ký ức nhỏ nhặt bắt đầu một lần nữa trở về, tức giận đẩy người Quý Dật ra, lần này cuối cùng cũng đẩy ra được, món đồ của Quý Dật còn đang chôn sâu trong thân thể y "Phựt"  một tiếng rút ra.

(Tui không biết thay chữ 'ba' bằng gì cho hợp lý, tạm để 'phựt' đi)

Xấu hổ chính là, Cù Diệc cảm giác phía sau mình, chậm rãi lưu lại một chút chất lỏng không biết tên!

Quý Dật bị động tác của y đánh thức, mơ màng buồn ngủ lần nữa ôm y vào lồng ngực:

"Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi nhiều một chút."

Tiếng nói của hắn vốn mang theo từ tính đặc hữu, rất dễ khiến Cù Diệc nhớ tới hôm qua hắn kề sát tai mình nói chuyện đến bạo hồng hết lên.

"A......"

"Suỵt."

Cù Diệc lời còn chưa nói hết, liền bị hắn chặn họng, Quý Dật đặt ngón trỏ lên môi, làm dấu không nói chuyện, sau đó hắn nguy hiểm nheo mắt phượng liếc nhìn Cù Diệc, hơi nhếch miệng nói:

"Sao hả? Ngủ một buổi tối liền trở mặt không quen biết? Đêm qua gọi ta là cái gì?"

Hắn còn có mặt mũi nói chuyện đêm qua? Nhớ lại mình ở trong tình huống gì bị bức ép gọi như vậy, Cù Diệc tức đến đỏ hết mặt:

"Ngươi, ngươi, ngươi thật vô liêm sỉ!"

Y dù sao cũng chưa từng lăng mạ người khác, lăn qua lộn lại cũng chỉ nói được vài câu này.

Quý Dật khẽ cười thành tiếng, âm thanh khàn khàn như đàn cổ lại bỗng nhiên kề sát bên tai y:

"Ngươi vừa ngủ với ta, liền trở mặt không quen biết?"

Cù Diệc quả thực không biết nên làm sao lăng mạ người này vô liêm sỉ, đến cùng là ai ngủ với ai vậy? Tiếng nói Quý Dật so với nam tử bình thường trầm thấp hơn, hại lỗ tai y lại mềm hết ra. 

Quý Dật nhìn y đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được muốn bắt nạt y, nghĩ là làm, vật dưới thân liền chọt chọt người y, Cù Diệc bị vật nhô ra mang xúc cảm nóng bỏng cùng cứng rắn kia dọa sợ đến nỗi muốn nhảy lên, nhích người dịch ra, lại bị Quý Dật cưỡng chế, đặt tay y ở nghiệt căn, không nhúc nhích được.

Cùng là nam tử, đối với phản ứng lên đều hiểu rõ, phản ứng này rất bình thường, chỉ là Cù Diệc cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng kia, xuyên thấu qua lòng bàn tay, kích thích thẳng đến trái tim! 

Quý Dật ôm y, thân thể dán vào thân thể, cực kỳ chặt chẽ liên kết, cầm tay y bắt đầu xoa nắn, cố ý thở hổn hển trầm thấp bên tai, kêu rên, động tác kia nhìn sao cũng giống câu nhân! Thân thể Cù Diệc cũng dần dần tỏa nhiệt, lỗ tai cũng càng ngày càng đỏ.

"Ngươi......"

"Không gọi theo lời ta nói, ta liền..... Thao chết ngươi!" Ba chữ cuối cùng, Quý Dật còn đặc biệt nhấn mạnh.

Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng ám muội, càng ngày càng nhiệt liệt, Cù Diệc cảm giác mình bị tiếng hắn thở dốc làm cho một lần nữa có phản ứng, trong lúc nhất thời không biết nên đẩy hắn ra hay ỡm ờ giúp hắn giải quyết, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nha hoàn gõ cửa cùng kêu to:

"Thiếu gia, đến lượt người tới thỉnh an, còn phải dâng trà cho lão gia cùng phu nhân nữa."

Quý Dật nghe được giọng nói này, trong lúc nhất thời hứng thú gì cũng không còn, thả tay y ra, tự mình tĩnh tâm một chút, sau đó đứng dậy, nói với Cù Diệc:

"Ngươi trước tiên tự tới phòng riêng tắm rửa sạch sẽ, nơi này để ta ứng phó là được."

Cù Diệc nhìn thấy cả người hắn đều rất giống thay đổi thành một bộ dạng mới, lạnh lùng vô tình, người vừa nhiệt liệt động dục không phải là hắn.

Cù Diệc khuôn mặt rất thanh tú, khung xương nhỏ, vóc người cũng không cao, mặc y phục nữ tử không có nửa điểm nghi ngờ, trang điểm cùng trang phục lựa chọn làm sao để người không nhận ra, mặt khác lại toát lên vẻ phong tình.

Lúc ra cửa, Quý Cẩn Du cố ý nắm tay Cù Diệc, hành động này vừa lúc thức tỉnh con mắt lóe sáng của bọn nha hoàn, còn rất nhanh bình ổn tâm trạng.

Nha hoàn cười nói với bọn họ:

"Lão gia cùng phu nhân đều ở đại sảnh chờ, còn thiếu người thôi."

Cù Diệc chỉ cảm thấy nha hoàn này không đơn giản chút nào, trong lời nói còn có ý tứ chỉ trích bọn họ tới chậm đúng không? Y bây giờ vẫn chưa nắm rõ vài điểm, Quý tiểu thiếu gia không phải từ trong bụng mẹ đã nhiều bệnh sao? Người tối hôm qua ở trên người y hành hạ đến bản thân sắp muốn ngất đi là người nào? Lẽ nào hắn là giả?

Cù Diệc cảm giác mình như rơi vào năm dặm mây mù, không thấy rõ cảnh vật xung quanh, thật sự, hư hư thực thực.

"Đi thôi." Quý Cẩn Du đưa tay nắm chặt tay y, cảm xúc ấm áp từ tay hai người truyền đến, điều này khiến tâm Cù Diệc thoáng yên ổn một chút, trên mặt lại không tự chủ được đỏ lên, bởi vì nhớ tới trận mây mưa kịch liệt đêm qua.

Quý Cẩn Du nhìn thấy một vệt diễm sắc kia, giật mình, chỉ cảm giác vợ mình thực dễ thẹn, bộ dạng như vậy sao có thể chỉnh đây? Muốn nhưng không thể làm, hắn luôn mong thể nghiệm sự mạnh mẽ của mình, trước tiên dạy dỗ y một phen.

Có điều, có một số việc, làm nhiều rồi, tự nhiên cũng sẽ quen, nước chảy thành sông, phải từ từ mà nên.

Cù Diệc lại một lần nữa cảm nhận được Quý gia thực kỳ quái.

Thời điểm bọn họ tới thỉnh an, bầu không khí kỳ thực không tốt, cha mẹ Quý Cẩn Du, Quý lão gia và Quý phu nhân, hoàn toàn không phải loại vì nhi tử mà gây dựng gia nghiệp hoành tráng, hai vị huynh trưởng của hắn cũng thế, theo quy củ mà kính trà, bọn họ tuy rằng không khó chịu đến gây khó dễ, tất cả những việc này rất kỳ quái."

"Cẩn Du, hôm qua con đại hôn, khẳng định rất mệt, con trước tiên đưa nương tử về nghỉ ngơi đi, tam triều hồi môn(*) cũng không cần, thân gia bên kia ta sẽ đích thân đi gặp, vì bệnh của con, bọn họ có thể hiểu. Ở nông thôn không khí mới tốt, vì hỉ sự, con đã đợi ở đây một thời gian dài, ngày mai ta sẽ để A Phúc đưa con về biệt trang, ở đó tu dưỡng, bệnh con mới khởi sắc." Quý phu nhân nhìn như săn sóc để ý thân thể hắn, nhưng lại suy ra được ý tứ khác, này là muốn đuổi bọn họ đi? Gấp vậy sao? Ngày thứ hai liền đuổi đi? Cù Diệc bị nhận thức này sợ hết hồn.

(*)tam triều hồi môn: vợ cùng chồng về nhà sau ngày cưới.

Quý Cẩn Du sắc mặt có chút tái nhợt, cả người cũng hơi có vẻ yếu ớt, cùng hắn của tối hôm qua quả thực như hai người khác nhau! Trên mặt hắn ngoài lạnh nhạt cũng chẳng có gì khác, chỉ nghe mẫu thân hắn dặn dò, rồi dắt y xin cáo lui.

Lúc gần đi, Cù Diệc phát hiện, ánh mắt Quý lão gia nhìn mình có chút lạ, trông như đang nhìn một vật bẩn thỉu nào đó.

Trong tân phòng, bọn nha hoàn đang thu dọn hành lý, Cù Diệc không nói gì ngồi đối mặt Quý Cẩn Du, không tài nào nghĩ ra. Không phải nói Quý tiểu thiếu gia là từ nhỏ đã được nuông chiều à? Nhưng nhìn thái độ mọi người ban nãy, rõ ràng như người xa lạ đối với nhau, loại này cũng được gọi là nuông chiều? Y ở Cù phủ tuy là con thứ, nhưng cũng chưa trải qua đãi ngộ lạnh nhạt như vậy!

Lời đồn này, thật đúng là không đáng tin chút nào.

(Lời đồn đều không đáng tin đâu bae à!)

"Các ngươi thu dọn gần đủ rồi, lui ra đi." Quý Cẩn Du cầm lên một quyển sách, đầu cũng không ngẩng lên, ngữ khí lạnh lẽo bảo hạ nhân ra ngoài.

Những nha hoàn kia mặt đối mặt nhìn nhau mấy lần, mới theo lời lui ra.

"Ta biết ngươi muốn hỏi ta một vài thứ, có thể hiện tại không phải thời điểm để nói, ta chỉ có thể nói với ngươi, đây không phải nhà chúng ta." Quý Cẩn Du tâm tình rõ ràng không tốt, ngữ khí nói chuyện cũng không lên được chút nhiệt độ nào.

Cù Diệc lần đầu bị hắn dùng thái độ lãnh đạm như vậy để nói chuyện, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu không nói nên lời.

Buổi tối hôm ấy, bọn họ cái gì cũng không làm, từ rất sớm đã lên giường nghỉ ngơi, rạng sáng ngày thứ hai, liền ngồi lên xe ngựa, chạy tới biệt trang ở nông thôn.

Tùy tùng chỉ có phu xe A Phúc, cái gì khác cũng không có. Nha hoàn Cù Diệc mang đến từ Cù gia, cũng không có tâm phúc của mình, liền để bọn họ lại Quý gia, không có những người giám thị kia, y còn có chút tự tại.

Từ Quý phủ đến biệt trang ở nông thôn, có một khoảng cách nhất định. Trong xe chật hẹp, hai nam tử bọn họ, ngồi cùng một chỗ, rất vừa vặn, nhưng thân thể không khỏi đụng vào nhau.

(Củi khô lửa cháy, hắc hắc :v)

Cù Diệc nhún vai, thân thể thẳng tắp, tận lực tránh khỏi tiếp xúc cùng Quý Cẩn Du. Hai người bọn họ vừa tân hôn, nhưng mình là một nam tử, lại ở đêm tân hôn phát sinh quan hệ, cảm giác này, nghĩ sao cũng thấy lúng túng. 

Kỳ thực y rất muốn hỏi, ngươi vì sao không thấy kỳ quái khi ta là một nam tử? Còn có, buổi tối hôm ấy câu "Ta yêu ngươi" lay động lòng y là sao? Trong lòng y có vô số nghi vấn, liên quan tới bọn họ, liên quan tới Quý gia, nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

Còn có hôm qua, người này từ hôm qua cư nhiên vẫn không để ý đến y, điều này làm cho y không khỏi có chút oan ức. Mình rõ ràng không làm sai chuyện gì, sao lại trở thành công cụ phát tiết tâm tình của hắn? Hừ.

Quý Cẩn Du chú ý tới tiểu dáng dấp câu nệ cùng có chút khó chịu của y, có lẽ hiện tại tâm tình không tốt, hành động trực tiếp biểu đạt tâm lý.

Hắn trực tiếp đưa tay, ôm Cù Diệc vào trong ngực:

"Sau này ngươi không cần mặc trang phục nữ tử, đổi nam trang đi." Nói xong, cũng không chờ y đáp lại, liền vươn tay trực tiếp gỡ trang sức tinh xảo trên đầu y xuống, mang theo một trận ồn ào(*).

(*)chắc là ổng gỡ xuống vứt lên sàn xe gây nên tiếng ồn.

Cù Diệc trợn to hai mắt nhìn hắn, dáng vẻ hơi kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn chính là hơi giật mình, có chút không rõ vì sao, con ngươi thủy nhuận tất cả đều là hồ đồ cùng vô tri.

Quý Cẩn Du cực kỳ thích dáng vẻ ấy, mỗi lần y bày ra dáng vẻ như vậy nhìn mình, hắn luôn có một loại kích động phải cố gắng thương yêu y, để con mắt đẹp đẽ của y chỉ có thể chứa mình. Đến cùng nhịn không được, Quý Cẩn Du hơi cúi đầu, chuẩn xác bắt giữ  môi y, trằn trọc hôn một cái, thời điểm thả ra, trên môi Cù Diệc, dính một vật gì đó trên môi mình.

Cù Diệc đưa tay che miệng, xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, người này sao lại như vậy chứ, nói không nói liền trực tiếp tới, ban ngày ban mặt, còn ở trong xe ngựa, sao một chút liêm sỉ cũng không có chứ?

Quý Cẩn Du đối với y bất mãn không để ý, ngược lại hắn cuối cùng rồi sẽ có biện pháp khiến y khuất phục. Mỹ cảnh tốt như vậy, phải làm chuyện khiến người ra hài lòng mới đúng.

Quý Cẩn Du ôm Cù Diệc đặt ngồi trên bắp đùi, vừa ngồi xuống liền bắt đầu thân mật, căn bản không cho y một tia cơ hội phản ứng.

Xe ngựa còn đang chạy, A Phúc còn ở bên ngoài đánh xe, Cù Diệc không dám tránh trát đến quá lợi hại, muốn kêu lên, đành phải nhẫn nại. Nếu như bị người khác biết y cùng Quý Cẩn Du giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện thân thiết trên xe ngựa, sau này y cũng không cần làm người!

Cù Diệc đặt tay ở lồng ngực Quý Cẩn Du, làm động tác khước từ, từ chối không hề có một tiếng động, hết thảy đều bị hắn làm ngơ, hắn tự mình tùy ý hôn trên mặt y, hai tay cũng không rảnh rỗi đi khắp trên người y châm lửa.

"A, ngươi......" Cù Diệc hạ thấp giọng, còn chưa nói hết, Quý Cẩn Du liền nguy hiểm ừ một tiếng, đáng sợ đến mức khiến y lập tức ngậm miệng.

Quý Cẩn Du vốn là chỉ dự định ăn sỗ sàng, thu điểm lợi tức, đến biệt trang đòi lại cả gốc lẫn lãi, nhưng ai biết người trong ngực cư nhiên không nhớ, hắn phải để y sâu sắc ghi nhớ.

---oOo---

Sắp phải đi học :< Tui chơi chưa đã a~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro