Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Pu

Beta: Liz



Lúc trước ở Lão Bắc Thành nhắc tới Ninh Gia không ai là không biết, phải biết rằng ở khu vực Lão Bắc Thành, khi một người bên ngoài eo quấn bạc triệu đi đến, sau đó hai tay trống trơn, cũng phải vui cười hớn hở rời đi, vì ở đây chính là nơi của những kẻ lừa đảo. Theo truyền thuyết, Ninh gia nhiều thế hệ đóng quân ở nơi này.

Người trưởng thành ở Ninh gia ít ỏi nhưng mánh khóe lừa gạt người rất cao minh, kẻ nào lừa đảo nhắc đến Ninh gia cũng phải khoa trương giơ ngón tay cái lên một tiếng, đó là bản lĩnh.

Ninh gia thời Ngũ Đại chuyên môn dùng chiêu hãm hại, lừa gạt mà sống, gạt người vô số, nhưng vẫn có thể tồn tại như cũ, bởi vì Ninh gia tổ huân có bốn không lừa đảo, đại thiện không lừa, đại nạn không lừa, đại ác không lừa, đại thịnh người không lừa, đó gọi là đạo nghĩa.

Chính vì bốn không lừa đảo này, Ninh gia là tuyệt tài trong số những kẻ lừa đảo sống ở Lão Bắc Thành, Ninh gia cư ngụ tại Lão Bắc Thành cả đời một cách quang minh chính đại, vì họ không lừa gạt người vì tiền, mà lừa tâm, làm cho người ta đem vàng bạc châu báu cam tâm tình nguyện đưa đến trước mặt họ, bị lừa cũng vui vẻ chịu đựng.

Tổ tông Ninh gia lừa gạt không ít danh môn thiên kim, lại bình yên đến già, đến chết cũng đều thư thản, cũng có không ít người danh tiếng đến thương tiếc, danh chấn giang hồ.

Đó là quãng thời gian Ninh gia cường thịnh, vì hậu bối lại vô dụng, xoay qua xoay lại đều là người tầm thường không tài giỏi, cứ như vậy dựa vào sự uy phong của tổ tiên mà vui vẻ sống.

Gia gia anh từ nhỏ đã xem trọng anh, nói hài tử này diện mạo tốt, còn có một khối óc nhanh nhẹn, nhất định có thể làm cho Ninh gia huy hoàng như lúc trước.

Bởi vì vậy, Ninh gia hao tam tổn trí bồi dưỡng Ninh Cửu Nhạc.

Cũng bởi vì vậy, mấy kẻ lừa đảo ở Lão Bắc Thành bọn họ đều tôn xưng anh một tiếng Cửu gia, trong khi có những kẻ lớn hơn Ninh Cửu Nhạc đến mười tuổi, nhưng những người kia, Ninh Cửu Nhạc sẽ nói cho họ biết, anh hoàn toàn không có thời gian nói chuyện lừa gạt người với bọn họ, anh lúc đấy còn phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Làm người ta phải chú ý đến tuổi tác, ý tứ chính là chú ý đức hạnh!

Mấy ngày nay trôi qua, Ninh Cửu Nhạc không hề thư thái, mẹ anh vì bệnh bẩm sinh mà qua đời, vốn dĩ anh và cha anh miễn cưỡng có thể sống cùng nhau, thế nhưng anh chẳng thể nghĩ tới, cha của anh cư nhiên còn tái hôn!

Tuy nhiên tái hôn anh không nói gì, dù sao cha anh cũng đã cô đơn nhiều, nhưng mấu chốt ở đây mẹ kế của anh lại có con lớn hơn so với anh!

Lại thêm một điều nữa, có con cũng được đi, mọi người có thể cùng nhau sinh hoạt, nhưng ba anh lại đến nhà người ta ở rể, cùng nhau đi ra nước ngoài, đem anh bỏ lại ở nhà.

Hoàn mỹ nói với Ninh Cửu Nhạc là cấp cho anh một cơ hội.

So với cha anh, mẹ kế coi như được hơn, cho anh một khoản phí sinh hoạt, còn để con của bà đến bồi anh.

Ninh Cửu Nhạc một hồi cân nhắc, nhận tiền, không nhận tên kia.

Bởi vì vô duyên vô cớ lại nhảy ra một anh trai, sao anh lại chấp nhận được.

Chuyện này chưa tính là chuyện tồi tệ nhất, Lão Bắc Thành gần đây xuất hiện một vài kẻ lừa đảo mới nổi, lợi dụng mạng lưới internet lừa không ít người dân, còn làm cho đông đảo giang hồ khiếp sợ.

Lừa gạt từ thiện. 1000 vạn.

Thoắt cái uy danh Ninh gia đi xuống.

Bất quá lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, cuối cùng đem đám lừa đảo này bắt lại.

Bọn họ mặc dù có chút ít thông minh nhưng không biết tính lâu dài, Ninh Cửu Nhạc thay bọn họ tiếc nuối, thêm một chút nữa là có thể phát tài.

Nhưng mà bọn hắn còn có chút thành tích, so với Ninh Cửu Nhạc chỉ cao chứ không phải thấp.

Ninh Cửa Nhạc sầu muộn, Ninh gia có thể như vậy bại trong tay anh!

Anh thử đút tay vào túi, trong người không còn bạc a...

" Hắc, tiểu Cửu gia, đi đâu a... Đây là?" Ngươi trước mắt đặc biệt lắm mồm, nhưng mấu chốt lại biết ăn nói, đen cũng có thể nói thành trắng.

" Về nhà... Còn có thể đi đâu?" Ninh Cửu Nhạc vui cười đem mì ăn liền giấu ở sau lưng, anh không muốn cho tên A Mao này thấy, bằng không trong một giờ toàn bộ Lão Bắc Thành đều biết.

A Mao cười hắc hắc, " Cái kia, vậy ta đi đây."

Ninh Cửu Nhạc quay đi được năm bước liền nghe được ở sau lưng giọng nói, " Chậc chậc, Ninh gia coi như xong, nghèo túng thành như vậy."

"Mẹ kiếp!" Ninh Cửu Nhạc về nhà càng nghĩ càng tức giận, lại quan tâm đến chuyện nhà người ta!

Bất quá nhìn cái nhà này, biệt thự lớn hơn hai trăm thước, cái gì cũng không có, Ninh Cửu Nhạc nhớ kỹ khi anh còn bé, trong phòng khác toàn để bình hoa cổ và tranh, bây giờ, nhà chỉ còn bốn bức tường, cha anh ham ăn nhờ đã ăn đến miệng núi lở.

Điện thoại trong túi rung lên, Ninh Cửu Nhạc lấy diện thọai ra nhìn, ngẩn người ra, " Thừa tướng? Ngươi có việc gì lại gọi cho ta?"

" Tiểu Cửu, ta có một chuyến lớn, quán bar ở gần đây có nhiều cô gái đến, người nhiều tiền như ngươi sao lại không đến?"

Thừa tướng bên kia rất ồn ào, hẳn là đang trên đường lớn, Ninh Cửu Nhạc suy nghĩ có lẽ anh không nên qua.

" Có chuyện tốt này ngươi cũng gọi cho ta?"

" Hắc, bạn thân, ta sao có thể lừa ngươi!"

Ngươi đừng lừa gạt ta." Ninh Cửu Nhạc cùng Thừa tướng chơi cùng với nhau từ hồi còn cởi truồng tắm mưa, thế nhưng hai bọn một ít tín nhiệm còn không có.

" Vậy được, nói thật với ngươi, cô gái này lớn lên rất đẹp, ngươi nói trong mấy người chúng ta, chẳng phải ngươi lớn lên đẹp hơn ư! Ngươi tới đây lừa nàng! Đến lúc đó chúng ta cùng chia. Thế nào, như vậy được không?"

" Cô gái kia lớn lên đẹp không?"

" Yên tâm! Đẹp lắm!"

Ninh Cửu Nhạc để điện thoại xuống suy nghĩ thật lâu, lại sờ sờ túi, quyết định đi một chuyến, Thừa Tướng coi như nếu lừa gạt anh thì cũng là thiệt thòi không đáng nhắc.

Anh lên lâu thay một bộ đồ sạch sẽ, một áo thun trắng và quần jean đen, mang một đôi giày thể thao, Ninh Cửu Nhạc nhìn mình trong gương là một thanh niên anh tuấn, không khỏi cười cười, anh đời này cái đáng kiêu ngạo tự hào nhất là lớn lên giống ông nội anh.

Làn da trắng nõn bóng loáng, đôi mắt to thanh tịnh sáng ngời, mũi thẳng tắp, môi mỏng màu hồng phấn, mặc kệ xem từ góc độ nào đều cũng không nhìn thấy khuyết điểm nhỏ nhặt, nhất là khi cười lên, lộ ra hàm răng mèo, càng làm cho người ta yêu thích.

Ninh Cửu Nhạc ngắm nghía bản thân hơn nửa ngày: "Cảm tạ ông nội di truyền cho con gương mặt này, con nhất định sẽ đem Ninh gia phát triển trở lại!"

Ninh Cửu Nhạc cười một tiếng rồi tiêu sái đến quán bar, chỗ Thừa Tướng đang chờ.

Thừa tướng tên thật là Trình Vang, nhà hắn cũng rất nổi danh, nguyên lai cũng ở Lão Bắc Thành, ở bên cạnh Ninh Cửu Nhạc, bất quá về sau cha hắn có chuyện, nhà bọn họ liền chuyển đi.

" Như thế nào anh em , nghe có cô gái xinh đẹp liền không chịu nổi?" Thừa tướng thân đầy thịt đi tới, hắn rất béo, nhưng hắn thành thật, chơi với hắn bọn họ cái này làm được, không có gì trọng yếu.

" Chớ dài dòng, cô ấy ở đâu?" Ninh Cửu Nhạc thấy hắn cả người trang điểm chói lọi.

Thừa tướng không phải không thừa nhận nhưng kiểu tóc mới của anh khác với kiểu tóc cũ, làm sao lại đẹp mắt như vậy chứ, " Vài ngày không gặp, lão nhân ngài lại đổi kiểu tóc! Cái này màu gì a...? Màu đen pha với màu xanh lá cây? Rất đẹp mắt, ngươi như thế nào không trực tiếp mang một cái nón xanh( cắm sừng) a...!"

Ninh Cửu Nhạc liếc hắn," Nếu không thì ngưoi cho ta đấm một cái, khỏi đi tán gái?"

Thừa tướng cười cười xấu hổ," Tóc mới cũng rất tốt...rất tốt..."

" Được, mau đi vào thôi!" Ninh Cửu Nhạc chậc chậc một tiếng, anh thấy khát nước.

Thừa tướng dẫn Ninh Cửu Nhạc tiến vào quán bar vô cùng náo nhiệt, hắn chỉ vào một mỹ nữ mặc một chiếc váy đen ngắn gợi cảm đang tùy ý lắc lư giữa sàn nhảy nói: " Chính là cô ấy, ta thấy trên tay cô ấy có một vòng tay lớn, không có nhẫn kim cương, ngươi làm được không?"

"Ngươi không chịu đầu tư à?"

"Nói làm như thế nào?"

Ninh Cửu Nhạc chỉ vào quầy bar, " Đem rượu lại đây cho ta."

Thừa tướng không giống Ninh Cửu Nhạc, một chai rượu hắn có thể mua nổi, " Chờ ta."

Thừa tướng trực tiếp lấy một chai Vodka.

Xem ra cô gái này chính xác là có tiền, thừa tướng đầu tư không ít a..., Ninh Cửu Nhạc uống hai hớp, lại đổ ra, tất cả đều bôi lên cổ của mình: "Nhìn được rồi."

Vỏn vẹn một giây đồng hồ, Ninh Cửu Nhạc biến ánh mặt thành mê mang, bước chân xiêu vẹo, anh lắc lắc người ung dung đến sàn nhảy nơi của cô gái kia.

" Mẹ nó, cái này lừa đảo có thể tiến vào giới giải trí, khuôn mặt này diễn thật sâu, thật sự chuyên nghiệp." Thừa tướng chửi bới một tiếng, đi về hướng giàn nhạc, hắn còn phải phối hợp với Ninh Cửu Nhạc, nếu không thì sao lại xấu hổ chia làm hai.

Ninh Cửu Nhạc lách qua đám người rốt cuộc thấy được cô gái kia, xung quanh cô có rất nhiều đàn ông, bởi vì cô rất đẹp, đương nhiên Ninh Cửu Nhạc cũng thấy vậy.

Chỉ có điều Ninh Cửu Nhạc so với bọn hắn thông minh hơn, anh lảo đảo ngã lên người cô gái đó, thuận thế ôm lấy eo, nhẹ nhàng ghé vào đầu vai cô.

Đúng lúc trên sàn nhảy âm nhạc kịch liệt dừng lại, như là trong phim thần thượng, bốn phía đều tĩnh lặng lại.

Lâm Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, cô lúc đầu cho rằng người này là lưu manh sàm sỡ, nhưng lúc cô ý thức được hắn gục đầu vào vai giống như uống rất nhiều rượu, mùi rượu nồng nặc làm cô hít thở không thông.

Âm nhạc dừng lại sau đó cô mới nghe thấy bên tai mình truyền đến âm thanh rất nhỏ, nhẹ nhàng, lại cực kì bi thương, là tên của một cô gái: " A Nhu, A Nhu... Em đừng rời bỏ anh... Được không...? Cầu em..."

Lâm Tuyết có chút quay đầu, người người đàn ông kia cau mày, hai mắt nhắm chặt, khoé mắt hắn chảy ra hai hàng nước, rõ ràng đang trong mê loạn, ăn mặc màu trắng sạch sẽ như là một dòng suối thanh tịnh trong suốt.

Đang lúc mọi người phàn nàn, âm nhạc lần nữa vang lên, Ninh Cửu Nhạc phảng phất như tỉnh lại, anh đứng dậy, lui ra sau một bước, hướng về phía Lâm Tuyết cười cười, con mắt cong cong, lộ ra khoả răng mèo, tựa hồ người thương tâm vừa rồi không phải anh.

Đây là mồi nhữ của Ninh Cửu Nhạc, về phần cô ấy có mắc câu hay không là so may mắn nữa, Ninh Cửu Nhạc thu liễm dáng vẻ tươi cười, quay người đi.

Lâm Tuyết nhìn bóng lưng cao ngất rời đi, sờ lên vai của mình, chỗ đó tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của nam nhân, cùng nước mắt nóng hổi, giờ khắc này, nội tâm Lâm Tuyết vắng vẻ, cô nghĩ mãi không biết đây làm cảm giác gì, cho nên đuổi theo anh.

Thừa tướng đứng ở xa nhìn không khỏi hưng phấn húyt sáo:

"Tuyệt vời! Đã mắc bẫy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro