Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một buổi sáng mùa đông, trong ánh nắng chói chang, tòa nhà hai tầng của tiệm tạp hóa trong khu phố nghèo vắng lặng, cửa đóng then cài, hàng xóm nhiều lần đến muốn mua đồ nhưng đều không thấy mở cửa.

Phải biết rằng, cửa hàng tạp hóa đã kinh doanh 30 năm, ngay cả lễ hội mùa xuân cũng mở cửa từ sáng sớm, rất hiếm khi xảy ra loại tình huống này.

Chỉ có hai lần đóng cửa, đều là việc tang lễ. Một lần là khi mẹ của Tham Lãng gặp tai nạn ở ngoài thị trấn, và thậm chí còn không có nhà để tang; một lần khác là khi bà của Tham Lãng qua đời vì bệnh tật, sau ba ngày dựng lán, tất cả hàng quán, phố xá của khu phố nghèo đều rơi vào cảnh tang thương.

"Tối hôm qua có nghe thấy tiếng xe cứu thương không?"

"Không có, ta ngủ muộn, tuyệt đối không có."

"Lão bản không phải một mình ở nhà... Buổi tối xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nói nhảm, Tham lão gia tử là người cứng rắn, không có bệnh tim mạch và mạch máu não."

Vợ chồng Tham lão gia tử rất nổi tiếng ở, vùng này, còn được bằng khen của thành phố, lão gia tửtừng là công an nhân dân giỏi có tiếng, bà cụ từng là giáo viên tiểu học, dạy học ngay bên kia đường.

Sáng nay cửa hàng đóng cửa, người đi đường không biết có chuyện gì cũng lo lắng.

Trước mắt xem ra, có khả năng tình huống chính là, Tham lão gia tử buổi tối có gì không tốt, Lãng ca nhi đưa lão gia tử đi bệnh viện?

Chao ôi, nếu đúng như vậy, phải biết làm gì nếu đứa trẻ bị bỏ lại một mình?

Dì Vương ở quán bánh xèo bên cạnh đã đập cửa cuốn hai lần, xoay ngược lại hai lần, càng nghĩ càng thấy hoảng sợ trong lòng, dù sao Tham lão gia tử trước đây đối với chính mình có ơn.

Mười năm trước, khi khu phố lụp xụp dọn lên lầu, dì Vương và lão Vương mới vào thành phố, cònchưa mở tiệm bánh xèo, hai vợ chồng mới sinh con, không có tiền, điều kiện rất khó khăn, Tham lão gia tử không nói hai lời mượn năm vạn cho bà, sau khi bà nộp tiền và nhận nhà tái định cư, cả gia đình ba người mới không ai phải ngủ trên đường.

Dì Vương sờ sờ túi quần, muốn đi ra ngoài lấy nước tương, không mang theo điện thoại, nhưng cũng không quan tâm chuyện này chuyện kia.

Dì Vương lùi lại mấy bước, đứng trên đường, hai tay làm loa phóng thanh, chỉ vào cửa sổ lầu hai bị rèm che kín mít, hét lớn: "Tiểu Lãng, Tiểu Lãng! Ngươi ở nhà sao? Tiểu Lãng, tiểu tử thối có ở nhà không kêu một tiếng a, trong nhà xảy chuyện gì sao? Tiểu Lãng Lãng Lãng... "

"Các bà đang cãi nhau về chuyện gì ở bên ngoài?!" lão Vương từ xa chạy tới, nhìn thấy vợ đang mắng té tát trên đường, "Bà tối hôm qua đi chơi mạt chược nên không biết việc này, lão gia tử đi chơi rồi, Tiểu Lãng đang ở nhà, nhà nó không có chuyện gì!"

"Thật sao? Không phải là sợ chúng ta lo lắng..."

Một lúc sau.

Rèm cửa chuyển động, bị vén lên một bên, cửa sổ mở ra, thanh niên thò đầu ra, lạnh đến run cầm cập, ngực trần, lộ ra nửa thân trên gầy gò, thậm chí còn không có mặc đồ ngủ: "Dì Vương? Cháu ở nhàđây. Có chuyện gì sao? "

Dì Vương khi tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ ở nhà, trong lòng yên tâm, "Lão gia tử đi đâu vậy, trong nhà không có chuyện gì đi? Gọi điện thoại cũng ko nghe, cửa hàng cũng không mở cửa. Dì cho rằng... "

Tham Lãng sững sờ một hồi, trong lòng cảm động, môi run lên: "Không sao đâu, chú Vương, dì Vương, ông ngoại cùng mấy người bạn cũ đi ăn tiệc, mấy người đồng nghiệp cũ đó từ đồn cảnh sát đường phố, đi Tam Á an dưỡng để tắm suối nước nóng, ba ngày liền trở lại, con ... cái kia, ngủ quên mất. "

"Vậy là tốt rồi, nhanh lên, mau về phòng đi, mùa đông không mặc quần áo ..." Lẩm bẩm nói như vậy, dì Vương mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa trán, lôi kéo lão Vương đi về cửa hàng của mình, lạikhông yên tâm quay đầu nói: "Có chuyện gì, nhất định phải gọi lão Vương..."

Lời còn chưa nói xong, dì Vương đã choáng váng.

Ở cửa sổ lầu hai, thanh niên phía sau vươn tới hai cánh tay, đem áo ngủ khoác lên người cậu, rồi quấn chặt lấy. Tham Lãng quay đầu nhìn lại, mắt cười cong lên đầy trìu mến, sau đó xoay người hét lên ngoài cửa sổ, "Dì Vương, con ngủ thêm một lát!"

Mọi người liền trở về.

Không nhìn thấy nam nhân phía sau Tiêu Lãng, cũng không nhìn rõ cánh tay của anh ta.

Tuy nhiên, đó thực sự là hai cánh tay trần.

Còn có Tiểu Lãng ở trần.

Ngày mùa đông, ai lại ở trần trong nhà.

Khẳng định là ở cùng một chỗ.

Đầu óc dì Vương quay cuồng, có chút vui mừng.

"Cậu bé ngoan! Cuối cùng cũng có đối tượng?!"

Dì Vương ôm lấy cánh tay của mình, chạy nhanh về cửa hàng bánh xèo: "Lão Vương, nếu Tiểu Lãng kết hôn, chúng ta phải tặng một món quà lớn. Đã đến lúc chuẩn bị rồi."

Vương Bác trừng mắt liếc bà một cái: "Tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chờ bà nhớ tới thì cây huệ đã lạnh."

Dì Vương đầy xúc động: "Năm đó nhờ có Tham lão gia tử, tôi về quê vay mượn, suýt nữa thì quỳ lạy chị gái. Bà ấy nói năm vạn quá nhiều, đưa cho tôi 500 tệ ... Haha, thật không ngờ, lão gia tử không thân không quen, cuối cùng vươn tay giúp chúng ta một tay. Mặc dù chúng ta đã trả lại năm vạn đónhưng đối với chúng ta mà nói là tiền khẩn cấp, không quá khi nói rằng đó là tiền cứu mạng, đứa lớn lúc đó mới một tuổi, nếu không có số tiền đó, cả gia đình ba người chúng ta sẽ ... Aii, khỏi phải nói tới, ân tình là cả đời, không chỉ là chuyện tiền nong. Cho nên, Tiểu Lang muốn kết hôn, hồng bao theo phần tử, chúng ta gói một vạn vẫn là thiếu".

"Tôi keo kiệt như bà sao? Tôi chuẩn bị ba vạn tệ gửi vào ngân hàng" Lão Vương gãi gãi đầu, nói:"Vốn dĩ tôi muốn chuẩn bị năm vạn tệ, sau lại ngẫm lại, ta cảm thấy không tốt lắm, năm đó cũng là năm vạn, làm vậy như tát vào mặt lão gia tử vậy, tình cảm này, chúng ta không thể trả như vậy, liền ba vạn thôi "

"Ừm, vậy cũng được, lúc đó tôi sẽ sắm thêm một cái tủ lạnh hàng hiệu lớn cho nó." Dì Vương nhìn lại cửa hàng hơi đổ nát trong gió lạnh, "Bây giờ Tiểu Lãng đã tìm được việc làm, ông xem giúp được lão gia tử dọn dẹp khuân đồ liền giúp, nhìn cửa hàng, có thể giúp liền giúp. "

"Là đứa trẻ tốt, chỉ là chút khổ nhọc, không dễ dàng chút nào."

Đóng cửa sổ.

Tham Lãng run rẩy trở lại giường, vươn mình đem nam nhân đè dưới thân: "Vẫn còn chán nản sao? Ta đang kinh doanh buôn bán, Dương Thành là một thương vụ lớn, cuối cùng bọn ta cũng thương lượng xong. Trụ sở cính chắc chắn sẽ cử người đến đào tạo họ. "

Thương Vũ Hiền không mở mắt: "Nhất định là ngươi? Ngươi chỉ đi làm mấy ngày, liền có thể huấn luyện người?"

Tham Lãng vòng tay ôm lấy anh, cắn chặt vành tai anh, khẽ thì thầm: "Yah, bọn họ đều là con gái, chạy ra ngoài mệt như vậy làm sao trốn tránh được, chỉ mất có bốn ngày thôi, xong xuôi mọi việc, tôi liền trở lại ".

Thương Nghiêu mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Là ngươi đang dỗ ta?"

Tham Lãng hôn lên khóe mắt của anh: "Đúng vậy, lão nhi tử, đừng buồn bực."

Thương Vũ Hiền không nói gì, ở trong chăn vươn tay, nắm chặt thứ dưới chân: "Dỗ người còn mang*?"

* 哄人还带瞄准的?câu này m ko biết dịch sao cho thuần việt nữa. bạn nào biết chỉ giúp m

Thanh niên không kịp phản ứng, phát ra một tiếng kêu rên, và bàn tay của nam nhân đột nhiên di chuyển nhanh hơn.

"Đậu má, ta nghĩ ngươi không muốn", Tham Lãng nắm lấy tay anh, xoay người áp chế anh, "Ngươi có ý tứ gì đó hả? Sáng sớm rất kích động, sờ loạn phải chịu trách nhiệm, đại thúc ah, hiện tại ta đang rất hỗn loạn ngươi tạo sao? "

Kích động?

Hỗn loạn?

Kích: mạnh mẽ, lên. Động: ra khỏi sự tĩnh lặng.

Hỗn: nhiệt, làm. Loạn: hỗn loạn hoảng loạn.

Thương Vũ Hiền: "..."

Dường như không có gì sai, nhưng những từ này được kết hợp với nhau ...

Sức mạnh của lời nói?

Cảnh tượng hiện lên trong đầu: Vào một đêm trăng rằm, thanh niên một trận hỗn loạn, thân dưới kích động, bỗng chốc biến thành người sói, ôi ...

Thương Vũ Hiền thở hổn hển: "Tham Lãng, những từ ngươi dùng đều là từ tự tạo, trong từ điển không có."

Tham Lãng giở trò trêu đùa anh: "Quá khen."

Thương Vũ Hiền: "Ta không phải đang khen ngươi."

Tham Lãng: "Đại thúc, bình tĩnh, tập trung chú ý, chú tâm vào công việc trong tay, không được lộn xộn từ bỏ"

Lộn xộn... Từ bỏ....

"Bạn nhỏ, đừng dùng loạn thành ngữ..."

"Đừng nói chuyện, ôm ta."

"Ừm ......"

***

Lão gia tử đã xuất phát từ đêm qua. Lão gia tử, lão bà bà tổng cộng có 12 người đến viện điều dưỡng để tụ tập, tắm bong bóng, spa và suối nước nóng. Những lão nhân gia này đã 40 năm có công với đất nước, suốt đời dãi nắng dầm mưa, mỗi người đều đau lưng lạnh chân.

Tham Lãng rất tán thành, liền giúp liên hệ với công ty cho thuê xe, mượn một chiếc xe du lịch nhỏ, dự định sẽ đích thân đưa người lớn tuổi đến viện điều dưỡng, sau đó trở về trong đêm để kịp chuyến bay đi Dương Thành vào chiều mai.

Kết quả, các lão nhân ở cửa tiệm tạp hóa đều đến đông đủ, nhưng xe thuê vi phạm hợp đồng, xe khách nhỏ tạm thời không ra được, chỉ có khách đường dài mới có thể mượn, còn không có tài xế, bằng lái xe của Tham Lãng không phải là hạng A1, không có cách nào lái nó.

Tham Lãng có chút lo lắng, cũng không thể để cho người già chen lấn trên tàu được, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của các lão nhân gia như học sinh tiểu học đi chơi xuân, cũng không thể nói ngày khác lại tụ, hôm nay ai về nhà nấy, họ sẽ thất vọng nhiều lắm.

Không còn cách nào, sau khi suy nghĩ và đắn đo, cậu gọi cho Thương Vũ Hiền.

Thương Vũ Hiền đang họp thì trả lời điện thoại ... ừm, trong gian phòng nhỏ mắng người.

Vì sắp đến Tết nên nhộn nhịp nhất là các khu mua sắm, siêu thị, tối nào cũng tăng ca, hận không thể làm việc liên tục, làm nhiều sau nhiều, tập đoàn lớn như Hằng Thương cũng khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.

Trước bàn hội nghị dài, các tinh anh ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt ủ rũ, một bên vui mừng vì ông chủ không nói về mình, một bên suy đoán xem ai sẽ là người xui xẻo tiếp theo.

Không lâu sau, gian phòng nhỏ đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên.

Các tinh anh lập tức sợ hãi, đều cúi đầu nhìn điện thoại di động, thấy không phải của mình thì thở phào nhẹ nhõm, đều đổ mồ hôi hột cho người đồng nghiệp quên bật chế độ im lặng này.

Sau đó liền nghe thấy giọng nói của nam nhân truyền từ ghế chủ tịch, chỉ có một tiếng "ừm", giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu đến khó tin, nhìn không ra dáng dấp kiêu ngạo mắng người vừa nãy.

Thương Vũ Hiền nghe một hồi, trầm giọng nói: "Ta lập tức xuất phát."

Đôi mắt đầy dịu dàng.

"Cuộc họp kết thúc." Thương Vũ Hiền cúp điện thoại, đứng dậy đi tới cửa, nói với trợ lý đặc biệt chưa từng rời một bước, "Tiểu Phương, tôi có việc bàn giao..."

Cuộc điện thoại của người này, tôi sẽ ghi nhớ bạn.

Một cuộc điện thoại giải cứu toàn bộ các giám đốc điều hành, công đức vô lượng.

Không chờ bao lâu, các lão nhân gia đều có điểm thất vọng, cho rằng lần tụ hội đồng nghiệp cũ này phải hủy bỏ.

Một giờ sau, trời sắp tối, trên con đường một chiều trước cửa hàng tạp hóa, một hàng xe đen chạy tới, đi đầu là một chiếc Bentley Mulsanne, giống như đoàn xe cưới của ai đó.

Các lão nhân gia đều ngẩn người

Thương Vũ Hiền từ chiếc Bentley bước xuống, phong thái nhẹ nhàng, khí chất bất phàm, anh đi về phía Tham Lãng, hai người đối mặt nhau, ánh mắt chạm nhau, lưu luyến một hồi, cũng không ai nói lời nào.

Thương Vũ Hiền gật đầu với Tham lão gia tử: "Ông ngoại", sau đó lễ phép nói với các lão nhân gia khác: "Các lão nhân gia đã đợi lâu rồi, lên xe đi, xe cùng tài xế sẽ ở lại đó, đến lúc đó đưa các lão nhân gia trở về. "

Nói xong, anh bước tới bên cạnh Tham Lãng lẩm bẩm nói: "Ngươi cũng đừng đi theo, đêm nay ở lại với ta."

Đôi mắt đào hoa cong lên thành ý cười: "Được."

Tham lão gia tử vẻ mặt tươi tỉnh, giới thiệu với những người bạn cũ của mình: "Đây là TiểuThương, bạn tốt của Tiểu Lãng."

"Tướng mạo không tầm thường, tuổi trẻ tài cao!"

"Tiểu Lãng và đứa nhỏ kia, đều rất ưa nhìn. Con của người khác đều là như nào lớn lên? Nhìn cháu tôi mập ra sao..."

"Đi xe khách thôi, nhiều xe như vậy, chúng ta các cụ già, phiền phức người trẻ tuổi, quá ngại ngùng."

"Đúng vậy, rất nhiều việc, các ngươi vất vả lái xe cho chúng ta."

Mỗi chiếc xe đều có một người lái xe với bộ đồ màu đen, quá trang trọng.

"Không sao, Tiểu Thương là người một nhà, lên xe đi, đều lên xe đi." Tham lão gia tử chào hỏi, đi về phía Thương Vũ Hiền: "Cậu bé ngoan, cảm ơn cậu, người già chúng tôi cả đời này đều muốn gặp lại nhau, nhờ có cậu, nếu không nó sẽ là một điều thật đáng tiếc. "

Thương Vũ Hiền khẽ cúi đầu, từ trong tay Tiểu Phương lấy ra một tấm danh thiếp: "Ông ngoại, việc nên làm, ông ra ngoài đi chơi, chú ý an toàn, ngày mai Tham Lãng đi công tác năm ngày, đây là phương thức liên lạc của con, ngài có việc nhất định phải gọi cho con. "

Sau đó, tận mắt nhìn thấy Tham lão gia tử ghi số điện thoại của mình vào danh bạ điện thoại di động, rồi cả hai cùng thêm WeChat, Thương Vũ Hiền lúc này mới yên tâm.

Thương Vũ Hiền sắc mặt nghiêm túc: "Ông ngoại, ông ra ngoài chơi, Tiểu Lãng đi vắng. Nếu ông không khỏe mà Tiểu Lãng không thể về kịp, báo cho cậu ấy chỉ làm cậu ấy lo lắng. Lúc đó ngài nhất định sẽ gọi điện thoại cho con chứ?" "

Tham lão gia tử ngẩn người.

Thằng nhóc này còn hơn cả cháu ngoại ...

Tham lão gia tử bẹp bẹp miệng, cúi đầu lẩm bẩm: "Ta có thể có chuyện gì..."

Thương Vũ Hiền: "Ngài sẽ gọi cho con chứ?"

Tham lão gia tử nói nhỏ: "Ừ ừ, gọi, sẽ gọi."

Thương Vũ Hiền trên mặt vẫn không có biểu tình: "Không được, nhìn con nói một lần."

Tham lão gia tử mặt mày đau khổ nhưng trong lòng lại ấm áp, đôi mắt có chút bệnh đục thủy tinh nhìn anh chằm chằm: "Tiểu Thương, nếu ông ngoại thân thể không thoải mái, sẽ gọi điện thoại cho ngươi ngay lập tức, tuyệt đối không hàm hồ."

Thương Vũ Hiền mỉm cười: "Hảo, ông ngoại, ông xuất phát đi, cái này ông cầm đi", anh nói rồi cầm lấy một tấm thẻ từ tay Tiểu Phương: "Một khi có việc, bên người không đủ tiền, liền dùng tấm thẻ này."

Tham lão gia tử kinh ngạc: "Như vậy không tốt, ta không thể lấy của ngươi, đứa nhỏ này... Ông ngoại còn chưa cho ngươi tiền tiêu đây..."

Thương Vũ Hiền dúi tấm thẻ vào trong tay lão gia tử, "Ông cầm lấy, mau lên xe đi, nếu không tới nơi lại không kịp để ăn tối."

Tham lão gia tử cảm thấy phỏng tay, xoay người chạy đi tìm Tham Lãng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lãng, Tiểu Lãng, cho tôi hỏi một chuyện được không?"

Tham Lãng đang bận nói chuyện với các lão nhân gia ngồi xe, giúp khuân hành lý: "Cái gì?"

Tham lão gia tử bí mật lấy thẻ từ trong tay ra, thần bí nói: "Tiểu Thương cho ta tiền tiêu vặt, là xảy ra chuyện gì vậy?"

Tham Lãng cũng không thèm nhìn đến tấm thẻ, thản nhiên nói: "Hiếu kính với ông ngoại, cháu dâu tâm lý, ông cứ việc nhận đi."

Tham lão gia tử: "??????"

Tham lão gia tử nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tham Lãng một hồi, Tham Lãng xoay người, trên mặt tươi cười thu liễm, nhìn về phía ông ngoại.

"Cháu dâu?"

"Cháu dâu."

Hai ông cháu sống nương tựa vào nhau, nhìn nhau mười mấy giây.

Trong mắt dường như có cả ngàn lời nói.

"Biết rồi, ông già rồi, trong tương lai tới, ngươi có thể tự tìm hiểu, các ngươi đều phải thật tốt."

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, ông cụ cười nói ra những lời đó, chậm rãi quay người lại, đem hai đứa trẻ ném lại ở tiệm tạp hóa, hi hi ha ha chạy tới giành lấy một chỗ ngồi với bạn già.

Đại não Tham Lãng mê man một chút, mới nín thở khôi phục lại.

Giống như một chiến thắng.

Mười hai vị lão nhân, bao gồm cả hành lý và năm chiếc ô tô màu đen, đã khơi dậy sự chú ý của mọi người trong khu phố.

***

Đã gần trưa, Thương Vũ Hiền liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, chuyến bay ba giờ của Tham Lãng.

Trong phòng bếp của cửa hàng tạp hóa, Tham Lãng đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa cho hai người họ.

Thương Vũ Hiền tựa ở ngoài cửa, nhìn người bạn nhỏ của mình một cái, nghĩ cơm trưa xong liền chuẩn bị rời thành phố, trong lòng nam nhân không nói ra được là như thế nào, mất mát hay là miễn cưỡng đều không đủ diễn tả.

"Tôi chưa bao giờ come out", Tham Lãng quay lưng lại và giọng trầm xuống, với một giọng điệu rất đau khổ, "Ông ngoại tôi, ông ấy biết về chúng ta."

Thương Vũ Hiền: "??????"

Giọng điệu của thanh niên, dường như ông ngoại không vui, mọi chuyện không tốt lắm.

Thương Vũ Hiền đột nhiên cảm thấy chóng mặt và choáng váng, sau đó tim đập thình thịch, cổ họng đau rát, anh cảm thất bất lực và tim đau nhói.

Chưa bao giờ có cảm giác này.

Trước đây dường như mọi việc đều thờ ơ, tự mình kiếm tiền, tự mình đi theo con đường của mình, không quan trọng ý kiến ​​của người khác, sống không quan trọng, chết không quan trọng.

Khi hạnh phúc không có phúc.

Lần đầu tiên một nam nhân cảm thấy: đau đớn.

Nhưng những cảm xúc này không hề thể hiện trên mặt Thương Vũ Hiền, anh vẫn không có biểu cảm gì, vẫn đẹp trai tràn đầy tự tin. Anh từ từ bình tĩnh lại, đi tới sau lưng thanh niên, ngập ngừng giơ hai tay lên, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cậu: "Tham Lãng, tôi tự mình nói với ông ngoại, quỳ gối cũngđược, để tôi đi hỏi, ngươi đừng làm loạn, ngươi đừng chọc giận lão gia tử, lão gia tử có tuổi rồi, ngươi là người thân duy nhất của lão gia tử, đừng làm cho lão gia tử buồn bực..."

Tham Lãng: "..."

Giọng nói bên tai nhẹ nhàng nhỏ giọt, nhưng chọc cho đau đớn, Thương Vũ Hiền giọng nói hơi khàn khàn, giọng điệu tràn ngập khổ sở.

Thương Vũ Hiền rốt cuộc có bao nhiêu coi trọng đoạn tình cảm này, Tham Lãng đều biết, cậu đột nhiên bắt đầu hối hận vô cùng, cậu nói đùa quá đáng, còn ngây thơ dùng chuyện này để giễu cợt anh?

"Ông ngoại chúc phúc cho chúng ta, ông ấy muốn chúng ta khỏe mạnh."

Khi Tham Lãng quay lại, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Khóe mắt Thương Vũ Hiền phiếm hồng, anh thật sự sững sờ một hồi, mãi cho đến khi thanh niên ôm eo anh, nhẹ nhàng hôn lên đáy mắt anh: "Làm anh buồn, tôi không nên trêu chọc anh, thực xin lỗi."

Thương Vũ Hiền: "... Ngươi..."

Cổ họng nghẹn ngào không thể phát ra tiếng, hai mắt bắt đầu biến hồng, chốc chốc lại đỏ bừng, có chút oán hận cùng bất bình mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa kia.

Nhìn nam nhân trước mặt, nhận ra Thương Vũ Hiền thật sự rất buồn, Tham Lãng hoảng sợ: "Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi ..." Cậu vội vàng ôm lấy anh, hoảng loạn hôn anh một cái rồi dụi dụi mặt vào mặt anh. , xoa dịu tấm lưng đang run rẩy của anh, nói nhỏ vào tai anh: "Là lỗi của tôi, đã làm anh buồn, sẽ không bao giờ như thế này nữa ..."

Thật khó để tưởng tượng họ nên làm sao cho phải nếu ông ngoại không đồng ý.

Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ngoại dùng mạng già của mình để ép Tham Lãng kết hôn với một người phụ nữ?

Thương Vũ Hiền tốt như vậy, thật sự sẽ dùng quỳ gối ép buộc lão nhân gia đồng ý, sẽ không sợ lão gia tử tức chết sao?

Trò đùa này thực sự quá sức chịu đựng của cả hai.

Kỳ thật, Tham Lãng còn không có nghĩ tới chuyện này, trực tiếp cùng ông ngoại đối mặt, bởi vì cậu biết ông ngoại sẽ đồng ý, ông ngoại cùng cháu trai nương tựa lẫn nhau, ông ngoại thương cậu rất nhiều, làm sao có khả năng để cho cháu mình cùng người cậu yêu, đồng thời rơi vào loại hoàn cảnh sống không bằng chết kia.

Hạnh phúc không dễ gì có được, ái nhân khó tìm được nhau.

Quý trọng.

Đầu lưỡi cọ xát đôi môi run rẩy của nam nhân, cậu ôm chặt anh vào trong ngực, thanh niên thề trong lòng từ nay về sau sẽ quý trọng anh, dù khó khăn qua sông cũng sẽ cùng anh bước đi, sẽ không bao giờ để anh buồn một mình.

12h30 trưa hai người ăn cơm trưa, 3h Tham Lãng bay đến Dương Thành.

Trong phòng tắm mở toang cửa, Tham Lãng đang ở trước bồn rửa tay, hai mắt hơi bất động nhắm lại, nhìn thẳng vào gương, tựa như đang luyện khí công gì đó.

Thương Vũ Hiền đứng ở cửa nhìn thanh niên đang đứng trầm tư, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngươi đứng đó nhắm mắt làm gì? Rửa mặt đi, không còn kịp rồi, không kịp vừa vặn không đi, tôi đi gọi điện cho Mạnh tổng các ngươi. "

Tham Lãng: "Đừng ồn ào, tôi đang quan sát bộ dạng tôi ngủ thế nào."

Thương Vũ Hiền: "..."

Không biết tại sao lại như vậy kỳ quái, mắt thấy không bắt được máy bay, tính cách hoạt bát Tham Tham không hoang không mang, điềm tĩnh trầm ổn Thương Thương lo lắng đi vào đi ra.

Lúc này, Thương Vũ Hiền mang giày da vào, đứng ở cửa phòng ngủ lầu hai của cửa hàng tạp hóa, xoay người thúc giục: "Nhanh lên, thật sự là không còn kịp rồi."

"Ăn xong tôi liền buồn ngủ, có chút chóng mặt." Sắc mặt Tham Lãng không tốt lắm, híp mắt, giống như mộng du, kéo vali chậm rãi đi tới.

"Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên..."

"Bình tĩnh, đại thúc."

"......Nhanh!!!"

"Ngươi vội vàng làm gì?"

"Thời gian, thời gian, thời gian!"

"Tôi biết, tôi biết, tôi biết."

"..."

Thương Vũ Hiền nhìn thời gian trên điện thoại, huyệt thái dương giật giật, nhìn chằm chằm cậu kéo hành lý một hồi: "Chỉ đi công tác mấy ngày liền nhiều đồ như vậy, dự định ở lâu dài bên ngoài sao? Bên ngoài tốt như vậy sao? "

Tham Lãng nghiêng đầu nhìn anh: "Đi công tác ngươi không mang theo quần áo sao?"

Thương Vũ Hiền coi như là đương nhiên: "Đương nhiên không phải, mua cái gì cần."

Tham Lãng: "Có tiền là tùy hứng, ngươi lãng phí đáng xấu hổ, làm giàu bất nhân đại thúc".

Thương Vũ Hiền: "..."

Thanh niên chậm rì rì rốt cuộc đem hành lý ra tới cửa.

"Ngươi cái gì cũng đừng mang. Lúc xuống máy bay ở đằng kia, không có ai giúp ngươi mang hành lý, còn không có xe, quá mệt mỏi." Thương Vũ Hiền nắm lấy tay kéo vali đẩy ngược về phòng.

Tham Lãng cuống lên: "Như vậy không được, trong hộp còn có mười mấy cái tiểu nội nội."

Thương Vũ Hiền: "Nơi khác chẳng lẽ không bán quần lót sao, có thể tốn bao nhiêu? Đến đó lại mua."

Đôi mắt đào hoa tròn xoe, thanh niên nghiêm túc: "Ngài đang làm cho tôi rất xấu hổ, đại thúc, tiểu nội nội của cậu chủ này giống tiểu nội nội bình thường sao, loại này rất đắt, chúng đẹp tự nhiên, tươi tắn và tinh tế và sáng màu. Con nào là con cái, con màu tối là con đực, con nào không đậm cũng không nhạt giống nhau, tôi đã từng cặp từng đôi một. "

Thương Nghiêu đỡ lấy khung cửa: "..."

Nhìn thanh niên nhìn vào chiếc vali trong nhà với ánh mắt phẫn uất.

Thương Vũ Hiền lấy trong ví ra một chiếc thẻ: "Đây là thẻ của tôi ... ờ, thẻ phụ ở chỗ tôi, là tôi.... đăng ký thẻ cặp đôi...".

Anh dừng lại một chút.

Lộ ra một thoáng thẹn thùng:

"Ngươi đi ra ngoài, mua đồ vật dùng."

"Hả?" Mắt đào hoa chớp chớp.

Thương Vũ Hiền nói không chút tô điểm: "Chỉ là để dùng khẩn cấp thôi, ta mỗi tháng đều sẽ cho ngươi tiền tiêu, ngươi ngày thường có thể dùng, nhưng không được ăn chơi đàng điếm".

Cặp mắt đào hoa lại chớp chớp: "Là tiền tiêu vặt?"

Thương Vũ Hiền mặt không biểu tình: "Không phải."

"Đại thúc là cho ta tiền tiêu vặt sao, có phải hay không... Thỉnh thoảng đi ra ngoài một lần, có thể có cơ hội để tận dụng nó không?"

Cơ hội.... tận dụng....

Bàn tay đang giữ khung cửa của Thương Vũ Hiền đang run lên.

Tại sao lời nói từ trong miệng của cậu nói ra lại khiến người khó chịu như vậy?

Thương Vũ Hiền: "Không, là để tránh cho ra ngoài gặp tình huống bất tiện, ăn, chơi, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại ... Đừng để bản thân chịu ủy khuất..."

Tham Lãng: "Chỉ là tiền tiêu vặt?"

"Không phải, đó là chi phí khẩn cấp..."

"Đó là tiền tiêu vặt!"

"Ngươi có phải là người lặp lại?"

"Có phải đại thúc đang cho tôi tiền tiêu vặt với giọng đều đều như 'Ồ, ăn đi!'"

"Làm sao có thể?"

"Sau đó đại thúc đưa nó cho tôi với giọng điệu 'đây là tiền tiêu vặt, xin vui lòng nhận nó với một nụ cười'?"

"Không phải tiền tiêu vặt! Có nghe ai nói không? Trường hợp khẩn cấp!"

Tham Lãng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, nở nụ cười: "Đại thúc, ngoại trừ..."

"Tôi rất vinh dự là người đầu tiên cho ngươi tiền tiêu vặt ngoài ông bà và mẹ", Thương Vũ Hiền yếu ớt trả lời, lấy chiếc ví từ trong túi áo khoác của thanh niên ra, nhét vào trong đó tấm thẻ chính của hai người, nhỏ giọng nói: "Đã nói không phải tiền tiêu vặt, thật sự không muốn đuổi kịp máy bay, đi nhanh đi".

Tham Lãng nhìn chằm chú vào mắt của anh: "Vậy tôi sẽ không lấy hành lý. Đại thúc thật sự cho ta tiền tiêu vặt".

"..."

Thực sự muốn véo cổ câụ.

Tham Lãng cười híp mắt xoa xoa trán, trầm thấp mà bật cười, trong miệng lầm bẩm: "Làm sao bây giờ, ngươi như vậy làm ta thấy xấu hổ", mặt chậm rãi đỏ bừng.

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng cười một tiếng, sau đó đột nhiên cúi người, vòng tay qua cổ Thương Vũ Hiền, chu môi: "Cảm ơn lão bà! Về sau tiền lương của tôi sẽ giao cho anh, anh nhớ mỗi tháng đưa tiền tiêu vặt cho tôi nhé."

Thương Vũ Hiền cắn môi: "..."

Mặt rất nóng.

Vốn dĩ chỉ là một điều bình thường mà thôi.

Dưới biểu hiện không bình thường của thanh niên, làm cho đại thúc đi theo cũng không tự nhiên.

Thương Vũ Hiền cắn chặt răng.

Rốt cuộc ai làm ai xấu hổ? Tại sao ta phải tự bỏ tiền túi ra cho ngươi làm vợ?

"Hừm, đi thôi, muộn quá rồi."

"Vâng!"

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn.

Thanh niên muốn đi Dương Thành ước chừng bốn đến năm ngày.

Trong sân bay vội vàng làm đăng ký, vội vàng lên đường, vội vàng thương cảm, ai cũng không nhiều lời.

Không mất thời gian chờ đợi ở sảnh chờ, đến nơi thì phải trực tiếp lên máy bay.

Thanh niên thản nhiên nói: "Đi đây."

Đại thúc căn dặn nói: "Chú ý an toàn, nhớ gọi điện thoại".

"Đã biết."

Tham Lãng tiến lên năm sáu bước, sau đó chậm lại, tiến thêm năm sáu bước, đột nhiên quay đầu bước trở lại.

Ôm thật chặt anh trong ngực.

Môi ghé sát vào tai anh, trầm giọng nói: "Ta yêu ngươi, thực sự yêu, yêu ngày đêm không muốn xa cách, ngươi hảo hảo, chờ ta ở nhà."

Nói xong buông người choáng váng, thanh niên xoay người rời đi, không quay đầu lại sải bước đi về phía cửa lên máy bay.

Đây không phải là lần đầu tiên anh tiễn ai đó ở sân bay, nhưng lại là lần đầu tiên anh thực sự nhận ra rằng anh thực sự đã tiễn ai đó.

Trái tim bỗng trống rỗng, mắt không thể nhìn rõ, thậm chí không thể thở được nhịp nhàng.

Thương Vũ Hiền đứng tại chỗ, đè ép ngực, hồi lâu cũng không khôi phục được.

...

...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro