Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi du hồ trở về, Thương Vũ Hiền ăn uống rất kém, vừa trở về khách sạn liền chạy vào phòng tắm, phun thật lợi hại, đến tám giờ tối mới ngủ thiếp đi.

Nghe nói rằng một số người có bệnh trạng co rút dạ dày khi sợ hãi tột độ.

Tham Lãng nằm ở trên giường, trong lòng ngực ôm người ngủ, nhìn trần nhà tối đen. Cậu có chút tự trách mình, mặc dù Thương Vũ Hiền lớn tuổi hơn cậu, nhưng ngay từ đầu Tham Lãng đã biết, đối phương là một quý ông lịch lãm và có tính phê phán, thích che giấu cảm xúc, không giỏi bộc lộ bản thân, và anh cũng không hòa nhã với mọi người. Chỉ sợ đối với cậu mở ra đặc quyền, cậu không nên tùy hứng buộc anh ngồi thuyền, không nên mùa đông để anh chạy lung tung cùng mình ... Không nên như vậy, không nên như vậy.

Chỉ ngủ quên trong sự tự trách không thể giải thích được.

Mới sáng sớm, cả hai đã bị đánh thức bởi tiếng pháo.

Nghe nói khách sạn này tổ chức đám cưới. Một cô gái ở ngoại thành lấy chồng và ở lại đây vào đêm hôm trước, sáng sớm từ khách sạn xuất giá, xe cưới đi một vòng quanh thành phố, sau đó ở phía sau hoa viên tổ chức tiệc cưới kiểu Tây.

"Hôn lễ vào mùa đông, trọng đại được chọn vào ngày này," Tham Lãng dựa vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cửa cầu vồng ở vườn sau, ghế trắng trải đầy cỏ nhân tạo, xem ra có rất nhiều khách mời.

Thanh niên quay đầu gọi anh: "Lão Thương, tới xem một chút, dưới lầu rất náo nhiệt".

Thương Vũ Hiền vẫn còn buồn ngủ, dựa nghiêng vào đầu giường, dây buộc áo ngủ đã lâu bị người tình kéo ra, quần áo rộng mở, một bên buông thõng trên gối, một bên rủ nơi cánh tay anh, vai rộng cổ đẹp, ngực trần, lười biếng mà đáp: "Ừm."

Thanh niên mí mắt giật giật, vội vàng đi tới bên giường vén áo ngủ.

Hai nam nhân ông to lớn, nằm trên bệ cửa sổ của khách sạn, nhìn hỉ sự nhà người khác một cách vô cùng thích thú.

Khuôn mặt luôn luôn không biểu cảm của Thương Vũ Hiền lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Nếu có thể tổ chức hôn lễ ở đây, hẳn là một gia đình giàu có ở địa phương. Tôi không nhìn rõ, hơn nữa khoảng cách cũng hơi xa."

Tham Lãng nghiêng đầu nhìn anh.

Khi thích anh, mỗi lần nhìn anh, tôi đều có cảm giác hạnh phúc, "tính khả thi" ở sâu trong tim, nếu không phải Thương Vũ Hiền nhắc nhở nhiều lần, anh chỉ nghĩ trước mắt, căn bản không muốn suy nghĩ cái khác.

- Có phải hay không sắp mất đi anh?

Vấn đề này từ lâu đã bị thanh niên lạc quan chặn lại trong tiềm thức.

"Cùng tôi đi". Tham Lãng kéo Thương Vũ Hiền đi thay quần áo, mặc áo khoác đôi cho hai người rồi kéo cánh tay anh ra khỏi phòng.

Hai người chạy ra vườn sau, xe cưới từ thành phố trở về, hôn lễ cũng sắp bắt đầu.

Dưới vòm hoa trắng muốt, chú rể ăn mặc tươm tất, bậc thềm bên dưới chật cứng khách mời, cô dâu bước ra khỏi xe cưới bước lên thảm đỏ ngập tràn hạnh phúc.

Vì vậy, liền có cầu vồng bay, liền có đèn neon, liền có cánh hoa bay lơ lửng trên bầu trời, và liền có hành khúc lễ cưới vang lên.*

* Hành khúc hôn lễ: là cái nhạc lúc cô dâu đi từ bên ngoài hội trường vào trong ý. M cũng biết gọi nói là gì.

Chủ lễ hỏi. Chú rể nói: Tôi nguyện ý

Chủ lễ hỏi. Cô dâu nói: Tôi nguyện ý.

Ở hàng ghế khách cuối cùng, người thanh niên ngồi trên chiếc ghế trắng, nắm chặt tay nam nhanbên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói lời nào, nhưng ai cũng đều hiểu.

Khi hành khúc hôn lễ kết thúc, chú rể nghiêng người qua ...

Tham Lãng đột nhiên đội mũ trùm đầu áo khoác lên, đồng thời vươn tay đội mũ của Thương VũHiền.

Dưới con mắt của bao người, trước khi chú rể hôn cô dâu, thanh niên đã hôn người tình bên cạnh, khơi dậy ánh nhìn và sự ngạc nhiên của người thân, bạn bè đang theo dõi buổi lễ gần đó.

Hai nam nhân ôm lấy nhau, mười ngón tay trên lưng, dụi vào túi giòn, và trao nhau một nụ hôn sâu và đầy thành kính.

* 揉进脆薄腔子: đoạn này không biết dịch sao cho đúng.

Mãi cho đến khi hành khúc hôn lễ kết thúc, Tham Lãng mới dời môi khỏi môi anh, ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: "Thương Vũ Hiền, tự tin một chút đi, trong tương lai vô số ngày khó lường, xin hãy nhớ rằng, ngón áp út của anh sẽ luôn thuộc về tôi".

Sau khi thanh niên trầm giọng nói những lời này, cậu nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân, cậu không nhìn xung quanh, không quan tâm đến người khác, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, nắm lấy Thương Vũ Hiền đang sững sờ ở đó, đứng dậy và chạy ra khỏi vườn.

Hai nam nhân đang chạy ngược gió trong đám cưới của người khác, ở thành phố phương Nam xa quê hương này, mọi thứ trong mắt họ đều mờ mịt và mờ ảo.

Đã đặt chuyến bay khứ hồi, hạng thương gia vào ngày kia.

Ba giờ chiều, chiếc Buick thuê lái rời khỏi cầu vượt, Thương Vũ Hiền giảm bớt tốc độ: "Năm đó vì cái gì mà không xuất đạo? Vì Hứa Duệ? Vì không có tài nghệ?"

Tham Lãng cũng không né tránh: "Đối với hai người, nhất định phải có một người lo cho gia đình, cuộc sống ổn định hơn một chút."

Thương Vũ Hiền ậm ừ trong mũi: "Ổn định?"

"Anh nói xem", Tham Lãng ánh mắt từ ngoài cửa xe rút về: "Ai nói tôi không có tài nghệ, hồi sơ trung thích nhảy đường phố, còn có một chuyện mà anh khẳng định không thể tưởng được".

"Cái gì?" Thương Vũ Hiền suy nghĩ một chút, nhớ tới tiếng cậu gào rống: "Thực sự còn muốn sống thêm năm trăm năm", nhếch lên khóe môi gợi cảm, "Đừng nói với tôi, là ca hát."

Tham Lãng cười thần bí: "Anh đoán."

Thương Vũ Hiền trầm tư một hồi: "Marathon?"

Tham Lãng ủ rũ nói: "Trên giường?"

Thương Nghiêu: "..."

Tham Lãng kêu anh suy nghĩ lại, nhưng anh đoán không ra.

"Tôi có thể chơi trống, trống Jazz". Tham Lãng nói:

"Trống Jazz?" Thương Vũ Hiền cảm thấy huyệt thái dương ảo giác mà đau một chút, kinh ngạc nhìn cậu.

Tham Lãng gật đầu: "Khi tôi còn học sơ trung, có một cửa hàng bán nhạc cụ đối diện với tiệm tạp hóa. Ông chú chủ quán là một người hâm mộ nhạc rock. Tôi bóp vai cho ông ấy và ông ấy dạy cách chơi trống."

Thương Vũ Hiền than nhẹ: "Như vậy a".

Về sau muốn ở nhà chuẩn bị một bộ trống Jazz?

Tại sao không đầu cơ vào cổ phiếu hay thứ gì đó?

Người đàn ông luôn hạnh phúc có chút chóng mặt. *

* 向来喜静的男人有点头晕。Trong bản raw tác giả viết như này, m biết dịch sao nữa

Trống Jazz.

Thôi, dù sao vẫn tốt hơn yêu thích lái máy bay.

Thương Vũ Hiền xoay vô lăng nở nụ cười, "Ngồi vững, tôi đưa cậu đến một nơi".

Đến thẳng cửa hàng thời trang hàng hiệu của Dương Thành Hằng Thương.

Chiếc Buick dừng lại bên ngoài cửa hàng, Tham Lãng ngồi ở trong cửa hàng đợi một hồi, liền thấy Thương Vũ Hiền từ trong phòng thay đồ đi ra.

Áo khoác nỉ giản dị, quần jean bó, bốt ngoài trời độc đáo.

Đôi mắt của Tham Lãng sáng lên. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thương Vũ Hiền ăn mặc như vậy.

Ngay cả ăn mặc như một nam sinh đường phố cũng không thể che giấu được vẻ đẹp trai của anh, đối diện với gương soi toàn thân, Thương Vũ Hiền kéo thẳng cúc quần jean lưng thấp: "Cậu không nhận ra tôi sao?"

"Đại thúc mặc bộ này nam tính quá phải không?" San Lăng đem kính râm đeo vào, "Trông không giống ngươi".

"Không giống mới tốt, còn trẻ sao?" Thương Vũ Hiền ném cho cậu một bộ quần áo, "Cậu cũng đi đổi quần áo."

Tham Lãng kinh ngạc: "Tôi cũng đổi?"

Anh híp mắt thích thú: "Đương nhiên."

Bằng cách này, bước ra từ cửa hàng quần áo nam, hai nhân vật chói mắt xuất hiện cùng nhau trong quảng trường cuộc sống của công viên giải trí trong nhà "Happy Bear".

Đừng muốn những thứ hợp thời trang, ủng đi săn ngoài trời, quần jean, áo len, khăn quàng cổ, "trang phục bạn bè" giống hệt nhau, cả hai đều đeo kính râm, che nửa khuôn mặt, gây ra tỷ lệ quay đầu là 100%.

Giá trị nhan sắc tuyệt đối cao, lại ăn mặc như thế này.

——Vì thế đã bị người có tâm chụp lại.

Thương Vũ Hiền liếc về phía sau một cách sắc bén, nhưng không ngăn cản máy ảnh ở xa.

Quảng trường công viên trong nhà Happy Bear có đầy đủ các tiện ích vui chơi giải trí, đông đúc bạn nhỏ và trẻ em, không khí vui vẻ quá sôi động.

Hai người đứng ở cổng, nhìn nhau như vào chiến trường rồi cùng nhau đi về phía đám trẻ ồn ào.

Mãi cho đến khi đẩy tiền mặt ở quầy bar, Thương Vũ Hiền mới trầm giọng hỏi: "Làm sao chơi?"

Tham Lãng nâng cằm ý bảo anh cùng cậu đi theo trong đám người.

Trên thực tế, thời điểm Thương Vũ Hiền đi vào, anh cảm thấy hơi đau đầu, chỉ cần đi đến những nơi ồn ào thì liền bị như vậy

Chỉ vì xem người yêu của anh chơi game.

Thương Vũ Hiền nào đâu biết rằng, với năm trăm tệ mà chơi được nhiều trò chơi như vậy.

Hai nam nhân to lớn, tay cầm một chiếc hộp lớn đi vòng quanh đám đông, thu hút những ánh nhìn kỳ lạ, cả hai đều cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Trên máy nhảy, thanh niên chân dài đã chọn một bài hát quen thuộc nhất thay vì đạp theo nhịp một cách cứng nhắc, cậu còn nhảy, động tác soái khủng khiếp. Dù không giỏi như vũ công chuyên nghiệp,có thể thấy rằng cậu đã thực sự học được nhảy đường phố, thu hút nhiều cô gái theo dõi.

Sau đó thay đổi tiết mục áp chót, khi Tham Lãng nắm lấy dùi trống đánh trống, Thường Vũ Hiền thực sự nhận ra những gì nó thực sự đang được theo dõi.

"Ngầu quá!"

Ai đó trong đám đông hét lên.

Trên màn hình lớn rơi xuống các tiết tấu liên tục, tiết tấu âm nhạc càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhiều người xem.

Năm đồng tiền trò chơi, cậu ước chừng chơi trong nửa giờ.

Xung quanh là những người chơi trẻ tuổi, các thanh trống thi nhau rơi xuống, xung quanh là những tiếng hò reo khen ngợi.

Thương Vũ Hiền che miệng ho khan, nhưng không giấu được nụ cười, anh có thể tưởng tượng mười năm trước Tham Lãng trông như thế nào ở trường sơ trung, chắc hẳn cậu rất nổi tiếng trong trường?

Cậu bạn nhỏ của anh là một người bắt mắt bẩm sinh.

Nhắc mới nhớ, nếu quảng trường công viên chật kín khách như Tham Lãng, có lẽ nó sẽ sớm đóng cửa.

Hết bài này đến bài khác, bảng xếp hạng nhanh chóng lọt vào top ba.

Tham Lãng quay đầu lại, tìm kiếm ánh mắt của Thương Vũ Hiền trong đám người, bắt gặp ánh mắt của anh. Nam nhân vẫn luôn đứng ở đó, mỉm cười với cậu, vì vậy cậu an tâm, soái khí mà đánh thật mạnh.

Giữa tiếng ồn ào, nụ cười của thanh niên xuất phát từ đáy lòng, như một đứa trẻ.

Nụ cười của nam nhân rất khẽ, giống như một ... anh trai?

Không đúng.

Anh trông giống một ông bố trẻ đẹp trai.

"Xin lỗi, cho qua", Thương Vũ Hiền chen vào trong đám người, đặt cái hộp lớn đựng tiền xu trò chơi trước mặt cậu, nói nhỏ với cậu: "Cậu đợi tôi ở đây."

"Đi đâu vậy?" Bỏ qua hai nốt nhạc khi quay đầu lại, cậu vội vàng nhìn về phía màn hình lớn, "Anh không cần mua đồ uống, bên cạnh có máy bán hàng tự động."

"Tôi đi ra ngoài một chút," Thương Vũ Hiền lấy điện thoại, quay người bước đi, "Cậu ở yên chỗ này chờ tôi."

"Anh định nghe điện thoại à? Có công việc?"

Lại bỏ qua một đống nốt nhạc, Tham Lãng bị phân tâm.

"Đợi quay trở lại". Thương Vũ Hiền không trả lời, chen lấn ra khỏi đám đông đang theo dõi.

Đúng vậy, sắp đến giao thừa rồi, anh cùng cậu đi đến một nơi xa như vậy.

Vô tình làm trễ thời gian của giới thượng lưu.

Trong góc khuất ánh sáng, nhìn thấy bóng dáng Thương Vũ Hiền xa xa, Tham Lãng cụp mắt xuống, đột nhiên cô gái bên cạnh kêu lên, chạy tới đẩy cậu, "Rớt kìa! Rớt kìa".

"Sẽ không", cậu vội vàng tiếp tục đánh trống, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đuổi kịp, điểm nhỏ."

Thật lâu sau, đám người vây xem chật như nêm, năm đồng tiền trò chơi, một giờ mười phút.

Cũng sắp qua cửa.

Cánh tay đau nhức, khua chiêng gõ trống, càng lúc càng mạnh mẽ.

Anh vẫn chưa quay lại.

Có phải ngại nơi này quá ồn ào, tránh đợi cậu trên xe?

"Tham Lãng, chúng ta đi thôi."

Bên tai chợt vang lên giọng nói.

Bang ---

Đang ngây người, chiếc dùi trống trong tay Tham Lãng đột nhiên tuột tay.

Khoảnh khắc dùi trống bay lên, phản ứng đầu tiên là chặn bên người Thương Vũ Hiền, thanh niên một cái nghiêng người, che nam nhân ở trước mắt.

Dùi trống cọ qua mi mắt, đập vào trán của Tham Lãng!

"A --"

Có tiếng la hét của các cô gái xung quanh.

Tham Lãng kêu lên một tiếng, giống như đang chống lại người nào, lòng bàn tay thay dùi trống, vỗ vào trống điện tử, lại giơ tay lên, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay của anh.

"Đừng chơi nữa". Cánh tay mạnh mẽ kéo thanh niên ôm vào trong lòng, ngón tay áp lên trán của cậu, quét qua khóe mắt của cậu, "Đánh trúng? Là dùi đánh trống, không phải kẹo hồ lô, làm sao lại có thể dùng của mặt mình chặn nó".

Tham Lãng xoa xoa trán: "Tôi cũng không ngờ lại đau như vậy, dù sao cũng là hồng..."

Thương Vũ Hiền: "..."

"—GameOver!"

"Đậu má!" Tham Lãng vươn cổ nhìn, "Trình độ này có thể vượt qua..."

Thương Vũ Hiền ôm cậu, thuận thế nắm lấy tay cậu "Đã đến giờ chúng ta đi ăn cơm."

Bị kéo vào trong lồng ngực, Tham Lãng quay đầu bất đắc dĩ, "Chờ một chút, ta còn có hai cái cơ hội nhặt được đồng tiền..."

Máy trò chơi bị cậu tung năm đồng trò chơi lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ, lúc này trống không, người xem lần lượt khen ngợi, ai cũng trầm trồ khen ngợi màn chơi lại lần trước. Người xếp hàng đã đi từ lâu, sau Tham Lãng, ai còn chơi nữa?

Các cô gái yêu thích hét lên một lần nữa và một lần nữa và một lần nữa.

Mọi người đang chăm chú đếm ngược đến cấp độ tiếp theo, năm, bốn, ba ...

Tham Lãng nhịn không được tránh thoát khỏi cánh tay anh: "Đại thúc, chúng ta còn nhiều đồng tiền trò chơi như vậy"

Trong lúc giằng co, Tham Lãng bị anh nắm lấy ngón tay.

Thương Vũ Hiền: "Được, được rồi, đừng nhúc nhích."

"Anh không cho tôi lấy sao" Tham Lãng xoay người, sắc mặt đỏ bừng, "Tôi sẽ vượt qua ngay, nha đầu trong cửa hàng tặng tôi một món quà nhỏ!"

Thương Vũ Hiền trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"

Tham Lãng: "..."

Bị một tiếng quát nhẹ làm cho giật mình, thành thật để anh ôm mình, đôi mắt đào hoa rơi vào trên mắt Thương Vũ Hiền, cậu nhận thấy được vẻ mặt của anh có chút kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi anh trả lời điện thoại đã xảy ra chuyện gì sao?

Tham Lãng thận trọng hỏi: "Lão Thương, có chuyện gì vậy?

"Tôi cũng có một món quà nhỏ." Một đôi mắt sâu thẳm có hồn nhìn chăm chú vào mắt thanh niên, nam nhân thậm chí còn cười nghiêm trang, nghiêm túc nâng tay trái của thanh niên đang đeo nhẫn lên.

Tháo chiếc nhẫn ra.

"Anh làm gì vậy?" Tham Lãng chống cự theo bản năng, cố gắng nắm chặt tay để không cho anh tháo xuống.

Thương Vũ Hiền khống chế anh, sau khi tháo nhẫn ra, anh nhanh chóng đeo chiếc nhẫn khác vào ngón áp út của cậu.

Một chiếc nhẫn vàng trắng.

Tinh tế hơn và dày hơn so với trước.

Tại lối vào của công viên giải trí, Thương Vũ Hiền lấy ra một chiếc nhẫn khác từ trong hộp nhung, giơ tay trái lên, nhỏ giọng nói: "Đến lượt em."

Tham Lãng: "..."

Đại não ong ong.

Cho đến khi đeo chiếc nhẫn cùng kiểu vào ngón áp út của Thương Vũ Hiền, cậu vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Trên chiếc nhẫn có khắc chữ S, kích thước vừa vặn," Thương Vũ Hiền thở phào nhẹ nhõm nắm cổ tay cậu: "Đi thôi, ăn cơm đi."

Cặp mắt đào hoa chớp chớp, nhìn ngón tay thon dài của anh, cùng đeo một chiếc nhẫn.

Hoàn toàn giống nhau, không có nhẫn kim cương, kiểu dáng đơn giản.

Ngồi trong chiếc Buick, cậu vẫn chưa phục hồi tinh thần, Tham lãng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, như có như không mà vuốt ve ngón áp út.

Thương Vũ Hiền không có biểu hiện gì trên mặt, tay trái cầm tay lái, chiếc nhẫn kia được đeo ở ngón áp út, anh thản nhiên nhìn qua: "Buổi tối muốn ăn gì?"

Tham Lãng nhỏ giọng nói: "Sao cũng được, đừng như lần trước, cứ đơn giản như vậy, được không?"

Vẫn như thường lệ, anh thích bỏ tay phải khi lái xe và nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Thương Vũ Hiền xoa xoa đầu ngón tay cậu: "Có thể, ăn cái gì đơn giản, chẳng hạn?"

Tham Lãng dường như đang cố ý làm khó anh, có chút nhếch mép: "Ồ, sợ rằng Thương tổng ăn không quen. Chúng tôi tiểu dân ăn những thứ đơn giản, như một món cơm chan canh, một món dưa muối, một món súp, một món tráng miệng ... "

Nghe cậu nói cái gì, Thương Vũ Hiền khẽ nhíu mày, tựa hồ thật sự là đang suy nghĩ gì đó, gật đầu: "Nghe em."

"Như vậy liền đáp ứng?" Tham Lãng kinh ngạc nhìn anh, "Nhà hàng ở đâu có bàn tiệc như vậy, làm cơm chan canh?

Anh không chút suy nghĩ: "Một món cơm chan canh, cơm vi cá mập?"

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "Một món dưa chua: bào ngư sốt dầu hào; một món canh: Phật nhảy qua tường; một món tráng miệng: Phần thưởng của Ngư dân Fortis ... Tôi biết nó ở đâu rồi, Ngự Yến Lâu, tôi nghe nói Dương Châu cũng có một chi nhánh."

Không! Đây không phải là một bữa ăn đơn giản!

Thanh niên trào phúng: "Quá khoa trương và lãng phí, hôn quân".

Thương Vũ Hiền cười: "Mị hoặc quân tâm, yêu cơ".

Tham Lãng: "???"

Thao

Yêu cơ?

Người tình dưới thân muốn vươn mình nổi loạn?

Tham Lãng nghe được lời nói khó tin kia, không thể tin vào tai mình, nhất thời không phản ứngđược, chỉ có thể kinh ngạc trợn to hai mắt, toàn thân cứng đờ, choáng váng vô cùng.

"... Cái kia......"

Vâng, Thương Vũ Hiền thẳng thắn.

Những câu hỏi ngược xuôi, anh chưa bao giờ hỏi suy nghĩ của người yêu, điều này có ổn không?

Tham Lãng cảm thấy nguy cơ, do dự lẩm bẩm không biết phải nói gì tiếp theo, "Không phải, tôi có một câu hỏi ... Tôi vẫn luôn đối với anh ... tương tương nhưỡng nhưỡng ... điều đó ... đúng vậy, chính là như vậy, tôi tưởng, ngươi là gì, khụ khụ ...... "

Tham Lãng lập tức phản xạ mà duỗi thẳng lương, cố gắng làm cho mình trông nam tính hơn.

Những ngày đầu tiếp xúc với Hứa Duệ, Hứa Duệ một cách tự nhiên trở thành người chịu đựng, đối với trên dưới điểm này, đối với Tham Lãng là sự đương nhiên, nhưng cậu chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Thương Vũ Hiền?

"Anh nói vừa rồi là có ý gì? Bởi vì tôi, tôi, tôi ở trên, mặt trên, thuần nhất... Tôi, khụ khụ, tôi sẽ trực tiếp nói ra, anh ...Anh lẽ nào nghĩ... "Vô cùng thần bí mà nghiêng người ghé sát vào anh, nhỏ giông nói: "Này, anh có muốn thượng tôi? Một lần hai lần tôi không ngại, thế nhưng thời gian lâu dài... Ách".

Đó là câu thoại chỉ xuất hiện khi hai người đàn ông nhìn nhau lần đầu tiên trong một quán bar đồng tính mở phòng.

Không ngờ rằng cậu lại rơi vào tình huống xấu hổ khi nói ra những dòng như vậy.

Thương Vũ Hiền: "??????"

Khi Tham Lãng nói ra câu nói xấu hổ này, Thương Vũ Hiền đầu tiên là chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu ý tứ, im lặng, sau đó anh sững người, sắc mặt từ từ đỏ lên, đột nhiên lại trắng bệch, dường như muốn phát hỏa, vừa giống như thẹn thùng vừa giống như một chút nhẫn nại.

Ngay sau đó, Thương Vũ Hiền nghiến răng, sắc mặt ửng hồng, khóe mắt đỏ bừng, nghiêng đầu lườm cậu, nhìn chằm chằm kính xe phía trước, tức giận nói: "Hồ nháo! Em cho tôi một chút, tôi chưa từng nghĩ tới, tôi, tôi làm sao có thể muốn làm loại chuyện đó... với nam nhân...? Cả đời cũng không nghĩ tới, em hiểu lầm cái gì?

Tham Lãng: "..."

Đại thúc bị chọc giận.

Thanh niên nhẫn nhịn, liều mạng: "Vậy anh muốn tôi làm loại chuyện như vậy?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "Hả?"

Thương Vũ Hiền: "Anh muốn ép tôi lái xe xuống hồ?"

Tham Lãng: "..."

Thật xấu hổ.

Tại sao cậu phải tự giễu cợt mình vì đại thúc suy nghĩ?

Trực tiếp thượng là được.

Từ từ, nói cách khác, anh đã sẵn sàng nằm dưới thân cậu?

Cam tâm tình nguyện, bị ta đánh gục, tương tương nhưỡng nhưỡng?

Làm sao bây giờ anh có thể xấu hổ như vậy hô hô ...

Thương Vũ Hiền quay đầu sang ngang: "Cậu đỏ mặt cái gì?"

"Kia, anh tại sao đem tôi so sánh thành cái gì, yêu cơ? Đó không phải là nữ nhân sao?" Tham Lãng nghĩ nghĩ, thật sự nhịn không nổi, "Anh, anh ... anh mắng tôi, có phải không? Anh mắng tôi?"

Vừa dứt lời, chiếc Buick tăng tốc trong hai giây, và tốc độ cực kỳ nhanh!

Tham lãng ngả người ra sau.

"Không phải," Thương Vũ Hiền tập trung chạy xe, ánh mắt ôn nhu, "Tôi yêu em."

Tham Lãng: "???"

Từ phía sau xe buýt vượt qua, vượt qua Land Rover phía trước, theo sau là Mercedes-Benz, Thương Vũ Hiền mắt nhìn phía trước, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu, lộ ra một chút gian xảo cùng vui sướng.

Tâm trạng anh khó có thể miêu tả.

Tôi yêu em, Tham Lãng, tôi bị em mê hoặc, tôi yêu em.

Lần đầu tiên trong đời, tôi chắc chắn rằng mình đã yêu một người đàn ông, và đã tự mình nói ra điều đó trước mặt cậu.

Đôi tay gắt gao nắm chặt vô lăng, các khớp ngón tay trắng bệch, tim đập loạn xạ, đầu ngón tay khẽ run.

Lần đầu tiên đeo nhẫn cho cậu chỉ là một nghi thức, chứng tỏ thỏa thuận giữa hai người có hiệu lực.

Lần thứ hai đeo nhẫn vào cậu, anh không biết nói thế nào, tim đập loạn xạ.

Thế nhân đều nói rằng không thể thiếu một chiếc nhẫn và ba chữ.

Vì vậy, anh đã nghĩ về nó trong suốt quãng đường lái xe, và cuối cùng đã nói điều gì đó.

Nam nhân trung niên lần đầu tiên trong đời nói "Tôi yêu em" với một ai đó, xưa nay chưa bao giờ nói với ai, kể cả vợ cũ và con gái.

Vừa nãy quá nhiều tiếng ồn, Tham Lãng móc móc lỗ tai, nghiêng đầu nhìn anh: "Đại thúc, chú vừa nói cái gì?"

Thương Vũ Hiền mặt không cảm xúc: "Không có gì."

Cặp mắt đào hoa cong cong: "Đừng phủ nhận, ta nghe được."

"Nghe được còn hỏi". Thương Vũ Hiền lẩm bẩm liếc cậu một cái, "Tôi đưa em đi ăn cơm, cùng Tiêu Viên giới thiệu hai nơi."

Thanh niên khẽ ậm ừ: "Vậy là anh đã định sẵn rồi, còn hỏi tôi ăn gì?"

Nam nhân nhẹ nhàng nói: "Đây là sự tôn trọng đối với người chủ gia đình."

Tham Lãng: "Tôi có thể làm chủ gia đình của Thương tổng?"

Thương Vũ Hiền: "Có thể".

Tham Lãng sửng sốt một hồi, khóe miệng cong lên một chút, cuối cùng còn cười thành tiếng: "Quả nhiên là yêu cơ, không đúng, là nịnh thần, ở thời cổ đại chính là yêu thần, đầu tiên lấy sắc thị quân, sau đó đem tiểu hoàng đế đánh gục, kế tiếp có thể thống trị thế giới hahaha... "

Thương Vũ Hiền: "..."

Thương Vũ Hiền có điểm thất thần.

Bạn nhỏ của anh luôn nở nụ cười với anh, đẹp trai quyến rũ, nhưng lúc này nụ cười của thanh niên lại tràn đầy nam tính và quyến rũ, khiến người ta vô tình rơi vào cặp mắt đào hoa kia.

Lần đầu đến phố ẩm thực, hai người mặc đồ giống nhau, ăn từ đầu ngõ đến cuối ngõ, từ bánh hoamai đến cua vàng ruộm, từ xiên chua cay đến bún ốc, từ bánh dầu ngàn lớp đến bạch tuộc viên, cho đến khi Thương Vũ Hiền với vẻ mặt ngạc nhiên, đang đứng cách giang thành năm mét và không chịutiến thêm một bước nào nữa. Tham Lãng miễn cường quyết định chấm dứt cuộc hành quân truy quét này.

Cũng có lý do là nhà bên kia cũng có phố ẩm thực, bao gồm đồ ăn vặt từ khắp nơi trên thế giới, hai người sẽ không ăn chơi cùng nhau đến như vậy. Trên thực tế, hai người bọn họ, một người có thân phận như vậy, không thể cùng bạn bè đi ăn ngoài đường, một người tính tình ở trong tủ, cùng Hứa Duệ ở bên ngoài thậm chí còn không có nắm tay nhỏ bé... Bọn họ trước họ, chưa có ai thực sự cho đi và sống tốt.

Chiếc Buick đậu xe trong một con hẻm nhỏ ở hoa viên.

Là một cửa hàng teppanyaki với mặt tiền khiêm tốn, nhà hàng có phong cách tinh tế với lối trang trí bằng gỗ cũ kỹ, giống như một con tàu cướp biển mắc cạn.

Thương Vũ Hiền và Tham Lãng tìm một góc trang nhã và ngồi xuống, gia đình mở ra phòng bếp , món Teppanyaki trực tiếp nổi tiếng. Đầu bếp và khu nấu nướng ở trước mặt họ.

Hai người bày thịt bò Kobe chiên lên đĩa sắt bôi dầu mỡ, tôm sống nướng với rượu brandy, từngchút từng chút thưởng thức.

Thương Vũ Hiền lo lắng: "Hơi khói, có mùi nặng không?"

Tham Lãng lắc lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên tôi ăn xung quanh đầu bếp, rất náo nhiệt. Lần sau trong nhà cũng làm một cái, tôi cũng sẽ học làm cái này, anh và Đường Đường ăn xung quanh tôi? "

Thương Vũ Hiền rũ mắt xuống: "Không được, cùng nhau ngồi ăn."

Đây không phải là lần đầu tiên Tham Lãng ăn tối với Thương Vũ Hiền, chỉ là không thể nhìn thấy động tác của nhau, phong thái của anh khá tao nhã, khi ăn trông anh rất đẹp. Chính xác mà nói, khi Thương Vũ Hiền dùng bữa, cả người đều rất quyến rũ, chậm rãi cắn từng miếng, thong thả ung dung, nhưng không ai có thể nghĩ rằng đồ ăn trong miệng anh có bao nhiêu mỹ vị.

Lúc này, bà chủ từ quầy rượu đi tới: "Thương tiên sinh, đây là rượu đỏ mà ngài gọi."

Thương Vũ Hiền hỏi ý kiến ​​của thanh niên: "Em lái xe?"

"Tâm trạng tốt?"

"Ừm."

Thấy anh cười, Tham Lãng gật đầu, "Được, uống đi, tôi lái xe."

Không biết có phải là do Thương Vũ Hiền tâm tình rất tốt, anh uống không ít rượu, không để ý đến ánh mắt của người khác, gắp thịt đặt vào đĩa của Tham Lãng, hai người ngồi sát nhau, ghé vào taicậu nhẹ giọng nói: "Ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì thì nói cho tôi biết".

Tham Lãng không quen thân mật ở bên ngoài: "Ừm".

"Đổ nước chanh vào, ăn rất ngon," Thương Vũ Hiền gắp đồ ăn uy cậu: "Há miệng."

Tham Lãng lúng túng nhìn xung quanh rồi há miệng.

Lại một chút dùng rau xà lách quấn lấy nấm mỡ bò rau: "Há miệng."

"Lão Thương, chờ một chút." Tham Lãng cau mày, phồng miệng lên trốn anh.

Thương Vũ Hiền: "Mực nang sẽ được phục vụ với tỏi tây, há miệng ra ..."

Tham Lãng nghẹn lại: "..."

"Cậu không phải muốn ăn bánh bao ba nguyên liệu tươi à?"

"Không phải tất cả những thứ được bọc bằng rau hẹ đều là ba thứ tươi ... Đợi đã, không muốn ... Thương Vũ Hiền, tôi nói không muốn ... Đi ra, tôi muốn tự mình ăn, ta thích tự mình làm." . "

"Ý cậu là, cậu thích tự mình làm?"

"Cậu không hối hận?"

"Cậu không hối hận?"

"Quyết không hối hận."

"... Cẩn thận, rất nóng ... há miệng."

"Không, đi ra a, tôi không sợ nóng."

Thực khách xung quanh: "..."

Cho nên nói, nếu Tham Lãng uống say liền thích ôm lấy đại thúc loạn thân, thì Thương Vũ Hiền hơi say sẽ không ngừng mà đút đồ ăn vào miệng thanh niên.

Ra khỏi quán ăn khi trời đã tối.

Tham Lãng điều khiển xe đến chỗ có tầm nhìn tốt, thấy chỗ tối không có người dừng lại, hai người ngồi trong xe im lặng mà hôn môi.

Thương Vũ Hiền say rồi.

Người bạn nhỏ của anh luôn như vậy, mỉm cười với anh, thâm tình nhìn anh, cười sảng khoái.

Tham Lãng lau mồ hôi trên trán anh, đem đôi môi mềm mại của nam nhân ăn vào trong miệng.

Không biết ai nói trước, nói gì cũng không biết, ở thành phố xa lạ, không nói lời nào liền ôm nhau, phút chốc chẳng muốn chia xa.

Sau khi nghỉ ngơi, đôi môi hé mở, một lúc sau lại hôn nhau.

"Ngươi......"

Tham Lãng mở miệng trước, thấp giọng hỏi: "Ngày mốt chúng ta trở về đi?"

"Có một dự án cần thảo luận," Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, "Em cũng nên bắt đầu chuẩn bị từ chức đi, có khó khăn gì, tôi và Mạnh tổng chào hỏi, sau khi tới Hằng Thương, đến chỗ thư ký báo danh, tôi có thể chăm sóc cho em. "

Tham Lãng vội vàng ngẩng đầu, "Không cần! Anh thật sự muốn quản ta như bảo bối nhi, anh đừng xen vào."

Thương Vũ Hiền sủng sốt: "Tham Lãng, tôi có một số kế hoạch..."

Tham Lãng chưa bao giờ ngượng ngùng khi nhận lòng tốt của người yêu trước đây, cậu nở nụ cười hào phóng đón nhận, nhưng lần này đối với công việc tính toán chi li: "Không được, dù có đến Hằng Thương thì tôi cũng phải tự thân vận động, nếu không, bằng không đi làm cùng ở công ty với làm đầu bếp ở nhà có gì khác nhau?"

Thương Vũ Hiền cau mày nhìn vẻ mặt cậu dò xét: "Đang suy nghĩ gì vậy? Đừng lo lắng, sẽ không có người nói lung tung".

Tham Lãng đem ghế dựa đẩy ngã, làm cho anh nằm thoải mái hơn, giơ hai tay lên nắm chặt ngón tay anh, miễn cưỡng hôn anh: "Không phải, tôi không sợ người ta đàm tiếu, tôi chỉ muốn tự mình thử xem."

Thương Vũ Hiền nhỏ giọng: "Có quá nhiều người xuất sắc, cũng có quá nhiều thất bại. Khi sức mạnh và sự may mắn của họ không phân cao thấp, chờ đợi chính là cơ hội."

Tham Lãng khóe môi câu lên, khẽ cười: "Anh cho rằng tôi coi anh như là một cơ hội sao?"

Thương Vũ Hiền trực tiếp nhìn cậu: "Tham Lãng, tôi không phải ý tứ này."

Cảm thấy anh không vui, thanh niên chậm lại âm điệu, cưng chiều mà xoa xoa gáy anh: "Lão Thương, tôi tin rằng tôi có thể đi rất tốt trong sự nghiệp của mình, như anh đã nói, tôi vẫn còn rất trẻ, và tôi còn chưa chính thức cố gắng một lần, trong mắt anh, tôi tệ như vậy sao? "

Nhân nhượng lẫn nhau tính khí đối phương.

Thương Vũ Hiền thở dài: "Chức trường thủy thâm*, ba phần phụ thuộc vào sự chăm chỉ, và sáu phần phụ thuộc vào may mắn."

* 职场水深: m ko biết nên dịch sao cho đúng nữa.

Đôi mắt đào hoa chớp mắt, vòng tay ôm lấy anh: "Dư lại một phần đâu, chỉ có một phần dựa vào năng lực của chính mình?"

Thương Vũ Hiền say xỉn và mơ hồ: "Dư lại 91%, phụ thuộc vào các mối quan hệ và bối cảnh."

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền cười thành tiếng, bị thanh niên trêu chọc khiến toàn thân nóng bừng, nói vài câu đúng đắn, liền bị cậu dụ dỗ ôm vào trong lòng, bị xoa đến khó chịu, nhẹ nhàng nhợt nhạt mà hôn môi thanh niên, nhưng lại nói ra những lời đả kích người ta:

"Thời đại ngày nay không thiếu người tài giỏi, không thiếu sự cần cù, chịu khó. Cơ hội là rất quan trọng, chẳng lẽ ngươi vẫn luôn dốc sức làm tại tầng chót và trở thành một ông già? Nếu như cậu hơn 30 tuổi, sau lưng sẽ có vô số người trẻ tuổi đem ngươi dẫm xuống, chỉ có thể làm ở một công ty suốt đời Carefree... "

* 就只能当一辈子的公司Carefree......" cầu dịch

Lời còn chưa nói xong thì đã bị thanh niên trêu chọc đến thở hổn hển.

Tham Lãng dùng lòng bàn tay nóng bỏng xoa xoa thân thể, trong mắt hiện lên sóng không đủ: "Nói tiếng người".

Carefree, thường được gọi bằng tiếng Quảng Đông: Nhị đánh sáu.

Phương ngữ Hồng Kông được gọi là: Keli Brown. Đại lục là người hỗ trợ, trợ lý, người làm việc vặt hoặc đơn giản là chân chạy, nếu đoàn phim có tác dụng, liền diễn vai xác chết hoặc thứ gì đó.

"Vậy thì tôi sẽ giữ nó cho đến khi lão đại", Tham Lãng nhếch mép cong môi đến gần anh hơn, "Anh còn nhớ, lý tưởng của tôi là gì không? Làm cho cửa hàng tạp hóa càng lớn, càng lớn càng tốt. Làm việc chăm chỉ ở Hằng Thương, và trong tương lai tôi sẽ trở thành vua của cửa hàng tạp hóa ... "

Ừm? Có gì đó không đúng ...

Thương Vũ Hiền thở dài, "Đừng náo loạn, tôi không nói giỡn."

"Ngươi biết, tôi không nói giỡn". Tham Lãng chống đỡ lấy thân: "Lão Thương, anh không phải cũng dựa vào chính mình thành lập Hằng Thương Thế Kỷ sao? Anh là tài liệu giảng dạy tích cực cho người trẻ tuổi, là một trong mười người trẻ tuổi hàng đầu ở Châu Á, một doanh nhân trẻ, một năng lượng tích cực trong xã hội, là một cánh gió cho tinh thần kinh doanh của những người trẻ. Anh nên bớt coi thường mọi người – Anh làm được, tại sao tôi lại không thể? "

"Cậusai rồi, sự thật không phải như cậutưởng tượng." Mặt Thương Vũ Hiền càng ngày càng đỏ hơn, lúc ra khỏi quán ăn cũng không giống như vậy, chính là tác dụng chậm, anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt và muốn nôn.

"Như thế nào không phải, tôi không phải là nịnh nọt, rõ ràng chính là như vậy", Tham Lãng cắn lỗ tai, " Trên tạp chí tài chính có những bài phỏng vấn độc quyền của anh, trên trang web chính thức cũng có những bài giới thiệu. Mọi người đều biết rằng Hằng Thương là do anh dựa vào năng lực của chính mình xây dựng lên...... "

"Đừng tin những điều đó."

Thương Vũ Hiền dụi dụi khuôn mặt nóng rực vào gò má của thanh niên, vươn tay ôm lấy eo của cậu, đem cậu dán chặt vào mình, sau đó mở to đôi mắt mờ mịt nhìn cậu.

Anh nói: "Nhiều người không biết rằng chủ tịch của IBM là mẹ của Bill Gates, người đã môi giới cho công việc kinh doanh đầu tiên của con trai mình".

Anh nói: "Nhiều người ghen tị với Buffett, người đã có cơ hội đến thăm sàn giao dịch Chứng khoán New York khi còn nhỏ và được các giám đốc của Goldman Sachs tiếp đón, nhưng không ai biết rằng có một người khác ở bên cạnh Buffett vào thời điểm đó, người đó là cha của anh ấy, một thành viên của Quốc hội. "

Anh nói: "Thành công rực rỡ không phải ngẫu nhiên, cũng không phải do nỗ lực của một người. Nếu không có sự trợ giúp và lực đẩy mạnh mẽ của người hỗ trợ, bạn chẳng là gì cả".

Tham Lãng há hốc mồm, ngơ ngác nhìn anh.

Thế nhưng không có cách nào để phán bác nó.

"Tham Lãng, rất nhiều ước mơ đều không thể tự mình đạt được."

"Lão Thương..."

"Cho nên, xin đừng nói lại với ta, một người có thể tự mình bước đi rất tốt..."

Nam nhân nhẹ giọng nói với thanh niên, mơ mơ màng màng hôn môi bạn nhỏ của anh: "Cái gì một người? Cái gì con đường của chính mình? Tôi không thích chuyện này, hiện tại là hai người chúng ta, cậu nhớ không?"

Không giống với nụ hôn vừa nếm qua vừa nãy, anh hôn đến say đắm, hai tay ôm eo thanh niên, cố ý vô tình dùng răng cắn chặt đầu lưỡi của cậu, khiêu khích cậu, câu dẫn cậu, hết sức động tình.

Ở trong xe nói chuyện phiếm, Thương Vũ Hiền ban đầu còn rất tỉnh táo, nhưng hiện tại đã bắt đầu say rượu, Tham Lãng trên người không chịu nổi trêu chọc, một tay đem anh ôm vào trong lòng.

Vòng tay qua eo thanh niên, anh lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên tôi mặc loại bộ quần áo này, có phải hay không trẻ lại không ít?" Tay từ dưới hướng lên trên với vào trong áo cậu sờ loạn, mơ hồ không rõ mà nói: " Tham Lãng, em có biết hay không, em là đại ca ca xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy. .. "

Tham Lãng: "..."

Đây có phải là tiểu đoàn tử bám người?

Thanh niên nắm lấy cổ tay của anh, nhẹ nhàng kéo ra, bên tai dỗ dành, không cho anh tiếp tục châm lửa.

Nhưng một chút cũng không có tác dụng.

Môi anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, anh thốt ra câu nói nghe không hiểu, đầu ngón tay chậm rãi cọ vào ngực cậu.

Sợ nắm đau anh, và không tránh khỏi sự kích động của mình, cậu ngước mắt lên nhìn những con hẻm tối xung quanh.

Tham Lãng miễn cưỡng mà bật nhạc trong xe lên, Thương Vũ Hiền dường như bị âm thanh bên ngoài quấy rầy, anh nghiêng đầu thất thần lắng nghe một lúc rồi lần theo nguồn phát ra âm thanh.

Tham Lãng thích thú nhìn bộ dạng say khướt của anh, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thương Vũ HIền uống say.

Anh nói anh chưa bao giờ say.

Sau khi gặp thanh niên, anh say thành như vậy.

Không nhịn được nữa, Tham Lãng vòng tay qua eo anh, ôm anh vào lòng, cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi của anh, động tình mà hôn mút.

Nam nhân cảm thấy hít thở không thông, cho đến khi cơ thể của anh bị cậu xoa đến sinh đau, đến nỗi bàn tay khiêu khích của anh mới lấy ra khỏi áo của cậu và nhẹ nhàng đẩy ngực cậu.

Trái một chút phải một chút mà đẩy cậu ra, không sức lực mà phát ra tiếng thở dốc.

Tham Lãng nắm lấy tay anh, kiềm chế hơi thở thấp, ở bên tai anh thì thầm: "Bảo bối nhi, đừng làm loạn nữa, động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài còn tưởng rằng chúng ta trên xe chấn động".

Thương Vũ Hiền kiên trì muốn đứng dậy, quấn lấy người của cậu nói nhỏ: "Không được, chúng ta trở về đi, nhanh lên, đưa tôi trở về khách sạn..."

Cặp mắt đào hoa cong lên ý cười: "Anh không phải muốn cùng tôi hóng gió một chút, trở về làm cái gì?"

Thương Vũ Hiền ngồi không vững mà nắm ở cổ cậu, cắn vành tai cậu, đôi môi vừa ẩm ướt vừa lạnh: "Tôi không thoải mái". Anh lẩm bẩm, dùng chóp mũi cọ vào trán cậu, đầu lưỡi liếm lông mi cậu, đôi môi giày xéo đôi mắt thanh niên, khàn giọng cầu xin: "Tham Lãng, đừng làm loạn nữa..."

Lông mi dài bị anh làm ướt đẫm, Tham Lãng nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ bừng của anh.

Tới.

Sức hấp dẫn tuyệt vời.

Chút lý trí cuối cùng trong phút chốc bùng cháy, Tham Lãng tắt đèn bên trong xe, chậm rãi tiếp cận đôi môi đang rên rỉ của anh, đột nhiên mổ đến môi anh, hung hăng hôn anh, trầm giọng nói: "Anh nói cái gì?"

Thương Vũ Hiền để mặc cậu đùa nghịch trên người, men say mông lung mà lầm bầm: "Về đến nhà rồi sao..."

Tham Lãng đem ghế dựa để nằm ngang, vòng tay qua người anh, tiện tay lấy vài cái khăn ướt, lau sạch ngón tay của mình, sau đó lau khuôn mặt hơi đẫm mồ hôi.

Chờ hồi lâu cũng không nghe thấy thanh niên đáp lại, không biết lửa giận từ đâu, anh đột nhiên mở miệng cắn cằm cậu, mơ hồ nói: "Tôi muốn trở về, tôi muốn trở lại..."

Tham Lãng đau đớn thở dài, trên cằm hiện lên dấu răng, đại thúc điên cuồng thật sự không nhận ra người nhà mình, có chút tức giận ôm lấy anh, cánh tay dùng sức nâng eo anh lên.

Thương Vũ Hiền đầu váng mắt hoa mà nhào vào trong ngực cậu, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bắt gặp đôi mắt đào hoa nguy hiểm kia.

Phảng phất bị ánh mắt của cậu mê hoặc, Thương Vũ Hiền nhìn cậu chăm chú một lúc lâu.

Tham Lãng cũng nhìn anh chăm chú.

Giống như một con báo đốm vào ban đêm, từ từ tiếp cận con mồi mà cậu đang để mắt đến.

Thương Vũ Hiền chớp mắt, đột nhiên tỉnh táo lại, đập bờ vai cậu: "Đi xuống cho tôi, cậu sao vậy? Tôi muốn..."

"Cho anh, anh muốn cái gì, tôi đều cho anh."

Tham Lãng một tay nâng lưng anh, một tay ôm eo anh, thân thể đột nhiên đi xuống, môi ghé vào sau lỗ tai, khàn khàn giọng nói: "Tôi thật sự không muốn đợi..."

Cách quần jean của hai người, cường ngạnh lại ôn nhu mà cọ xát.

Thương Vũ Hiền kêu lên một tiếng, vùi mặt vào cổ thanh niên, không biết làm sao mà luống cuống, trong lòng không tự chủ được nhói lên cùng khao khát khiến anh toàn thân run lên, cảm giác say rượu càng ngày càng nặng, hoàn toàn không tự chủ được mà cầu xin cậu: "Không được, đừng nhúc nhích... tôi khó chịu ... "

Tham Lãng hoảng thần mà hôn khuôn mặt ửng hồng của anh, thấp giọng cười nói: "Khó chịu sao?"

Nam nhân nắm chặt lấy cổ tay thanh niên, vừa muốn tránh đi sự khiêu khích của cậu, vừa thở hổn hển cắn cổ cậu, nhưng lại bị cậu hôn lên cổ.

Tham Lãng nhớ tới "Giao cổ chi ái".

Được sử dụng trong vương quốc động vật để mô tả sự thân thiết giữa các đối tác.

Tham Lãng làm sao có thể biết được cổ là lãnh địa tuyệt đối của Thương Vũ Hiền.

Chính là tình dục.

Nụ hôn giữa cổ của thanh niên mềm mại mà lại bá đạo, giống như lửa đốt, nó đột nhiên làm cho anh máu nóng bừng bừng, nam nhân ngửa đầu hít một hơi thật sâu, hoàn toàn theo bản năng đàn ông mà thẳng lưng vươn eo đẩy lên, nhưng lại bị quần của chính mình ghìm đến căng đau.

Cả hai đồng thời bị đau mà hừ nhẹ một tiếng, đầu óc mụ mị không thể tỉnh lại.

Cái gì gọi là "Tự làm bậy".

Trên xe chỉ có một chỗ lớn như vậy, một bên xẹt qua dưới thân, một bên cọ xát, cả người đều bị đau đến phát điên.

Tham Lãng kéo mạnh anh lên, để anh ngồi quay lưng lại với mình trong vòng tay, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội yêu thương anh, cậu đưa một tay vào áo len ôm chặt lấy anh, ôm anh vào lòng bàn tay, một tay thuận thế mở khóa quần jean của anh, và những ngón tay mảnh khảnh của cậu từ từ khám phá những thay đổi trên cơ thể anh.

Hơi thở của nam nhân trở nên nặng nề hơn: "Đừng, đừng ở bên ngoài, Tham Lãng ... đi ra ngoài ... thu tay về ..."

"Anh nói thật chứ?" Thanh niên còn chưa kịp trả lời, khóe miệng nhếch lên, trên mặt nở nụ cười xấu xa, "Về sau không hối hận?

Thương Vũ Hiền: "..."

Anh không phải là người phi nước đại trên sân.

Nhưng khi bị thanh niên ôm lấy, một đầu ngón tay cũng dễ dàng khiến anh run lên.

"Thoải mái không?" Tham Lãng cố hết sức chịu đựng: "Dựa vào tôi, sẽ không làm bị thương anh".

Thương Vũ Hiền thở hổn hển muốn nổi giận, nhưng không có đẩy cậu ra, không kìm nén được ý loạn tình mê.

Trong bóng tối, ghé vào lỗ tai nam nhân, thanh niên khẽ thở dài, "Đừng lộn xộn, tôi cũng khó chịu."

Thương Vũ Hiền: "..."

Hai người còn chưa tới "bước cuối cùng", Thương Vũ Hiền đầu óc vô cùng rối rắm, tùy cậu đi, tùy cậu đi, trong một tháng qua, thanh niên không chỉ một lần như vậy muốn anh, anh cũng không chán ghét, thân thể cũng sẽ không nói dối, khoái cảm kỳ lạ này khiến anh bị lệ thuộc.

Trước giọng nói ma mị dỗ dành của thanh niên, anh càng ngày càng kiệt sức và không còn sức để chống trả.

Anh nhận ra rằng việc từ chối sẽ chỉ làm cho thanh niên càng thêm mất lý trí, không thể làm gì khác hơn là thuận theo mà thỏa hiệp, yếu ớt dựa vào ngực cậu, bất giác ôm chặt lấy cổ cậu, thở vào tai cậu cầu xin sự thương xót.

Màn đêm mờ ảo, thỉnh thoảng có một chiếc xe hơi lao qua.

Trong ánh sáng phút chốc, nhìn thấy đôi mắt thâm tình của người kia.

Cái gì gọi là "để cho ngươi chết trong tay của ta".

Thanh niên không nhịn được ưỡn ưỡn: "Bảo bối nhi, anh cũng không yêu thương tôi một chút?"

Nam nhân cúi người hôn sau lỗ tai của cậu: "Không phải nói thích tự mình làm sao?"

Tham Lãng: "..."

Mãi đến khi anh mềm mại nằm úp sấp trong ngực cậu, mới mất hết ý thức giống như mà ngủ thiếp đi.

Lão bảo bối nhi rốt cục không làm khó cậu.

Tham Lãng cẩn thận đem anh ôm vào trong ngực sưởi ấm, dùng áo khoác của cậu bọc lấy anh, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau cho anh.

Dưới ánh trăng, cậu nhìn ngón tay ướt đẫm, dùng khăn giấy chậm rãi lau đi, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ, dùng đầu ngón tay xoa xoa mặt.

Sau đó hy sinh người anh em năm ngón tay ...

Không biết qua bao lâu

Cái gì gọi là "Trêu chọc mười phút, tự xử nửa giờ".

Cậu tự giải quyết, cảm giác khó chịu đau đớn mới thoáng giảm đi một chút.

Ngẩng mặt cười tựa lưng vào ghế ngồi, đem trên người thu thập thỏa đáng.

Lại như vậy nghẹn xuống, sẽ sớm phát bệnh mất.

Nửa đêm, đôi mắt hoa đào sáng lên ánh sáng dịu dàng, nở nụ cười nhàn nhạt, cậu ngồi trở lại ghế lái, khởi động xe.

Khi đến khách sạn, điện thoại di động của Thương Vũ Hiền vang lên.

Tham Lãng nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, nhưng Thương Vũ Hiền vẫn chưa tỉnh lại.

Người gọi tới là Tiểu Phương.

Tham Lãng trả lời điện thoại, nói tên mình, Tiểu Phương do dự một chút, đại khái nói một chút tình huống.

Cổ phiếu Hùng thị giảm mạnh, có người nào đó thao túng phía sau, có điều gì đó không ổn với quỹ trong tay Thương Vũ Hiền. Chuyên viên giao dịch chứng khoán ngày mai sẽ từ Mỹ chạy tới. Hy vọng Thương tổng có thể lập tức trả lời điện thoại và một lần nữa xác định thời gian cho chuyến trở về.

Tham Lãng nói: "Anh ấy ngủ rồi, ngày mai chúng ta quay lại, anh tìm cách đặt vé đi".

Tiểu Phương: "... Tiểu lão bản, ngài không cần thông báo Thương tổng một tiếng sao?"

Tham Lãng mỉm cười: "Tôi có thể làm chủ, đặt vé."

Tiểu Phương nghiêm nghị: "Vâng."

Khi tỉnh dậy vào ban đêm, Thương Vũ Hiền thấy mình đang ở bãi đậu xe của khách sạn.

Có một vài ngôi sao nhỏ trên bầu trời nhuộm mực, và chiếc Buick lặng lẽ dừng lại trong bóng tối.

Thương Vũ Hiền dụi dụi khóe mắt, trên người che kín hai cái áo khoác, Tham Lãng ngồi ở ghế lái nhìn điện thoại.

Đồng hồ kỹ thuật số phía trước xe hiển thị mười giờ rưỡi.

Thương Vũ Hiền khàn khàn giọng nói: "Đã đến?"

Tham Lãng nghe tiếng, đầu ngón tay trên mặt Thương Vũ Hiền khẽ động một chút, liếc mắt nhìn anh cười một cái: "Còn khó chịu sao?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Khó chịu?

Nam nhân xấu hổ mà lúng túng mở miệng.

Khóe môi Tham Lãng hiện lên một nụ cười: "Đừng nói là anh lại nhỏ nhặt, tôi không tin."

Thương Vũ Hiền: "..."

Mùi hôi vẫn còn tràn ngập trong xe, anh đương nhiên không có nhỏ nhặt, còn nhớ rõ ràng bị thanh niên làm cho ngượng ngùng.

Trên khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, khóe mắt cũng đỏ bừng, nhàn nhạt liếc nhìn thanh niên, thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, khó khăn ngồi dậy.

"Tiểu Phương gọi và nói rằng có vấn đề xảy ra", Tham Lãng nói, "Tôi đã nói với y rằng chúng ta sẽ trở lại vào ngày mai."

Thương Vũ Hiền sửng sốt một hồi, cũng không trách cứ đối phương tự tiện chủ trương, nhưng trong mắt không giấu được vẻ thất vọng: "Mới hai ngày hai đêm."

Tham Lãng nhìn vẻ mặt của anh, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Nghiêng người nắm cằm nam nhân, nhẹ nhàng hôn anh: "Không phải là anh nói sao, cám ơn hảo tâm, tương lai còn lâu."

...

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro