Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai giờ chiều đêm giao thừa, các cửa hàng trên phố vẫn mở cửa, và thường đóng cửa sớm vào hai, ba giờ chiều.

Khi chiếc Bentley Mulsanne đi từ cửa hàng tạp hóa đến Trung tâm thương mại Nhị Hoàn, theo yêu cầu của Tham Lãng, Thương Vũ Hiền giảm tốc độ và lái xe với tốc độ rùa bò vào lề đường.

Ghế trẻ em ở ghế sau bị gập sang một bên, tiểu đoàn tử nằm trên đùi đại ca ca ngủ say, Tham Lãng nhìn chăm chú vào cửa hàng ven đường, từ xa nhìn thấy một tấm biển lớn đặc biệt độc đáo.

"Có rồi! Dừng lại ở ngã tư phía trước."

Thương tài xế không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm một chỗ đậu xe.

"Em mua gì vậy?

Chiếc Bentley dừng lại ở lề đường, Thương Vũ Hiền nhìn về bên trái là cửa hàng đồ dùng đan lát và bên phải là cửa hàng quà tặng rượu và thuốc lá.

Kéo phanh tay, Thương Vũ Hiền xoay người lại nói: "Tôi đã chuẩn bị rất nhiều quà rồi. Ở nhà còn rất nhiều thuốc lá và rượu. Em không cần mua thêm cái gì, bọn họ không thiếu thứ gì."

Mắt anh rơi vào khuôn mặt của thanh niên, và anh phát hiện ra rằng Tham Lãng đang nhìn chăm chú vào một cửa hàng nhỏ ở phía trước.

Không nhìn ra nó là gì từ cách trang trí của cửa hàng, nó rất lạ mắt, và tấm biển ghi: Mẹ nói phải chú ý đến an toàn.

Thương Vũ Hiền buồn bực: "Sản phẩm dành cho bà mẹ và trẻ em? Dành cho trẻ em? Mua cái gì?"

Tham Lãng cúi đầu nhìn tiểu đoàn tử đang ngủ, lại tiến về phía trước và thì thầm: "Cái đó, cái đó..."

"Cái nào?"

"Chính là ..." Tham Lãng chỉ vào bảng hiệu, "Chú, chú ý, an ... an toàn ... bốn chữ phía dưới"

"Cái gì?"

Thương Vũ Hiền cau mày, theo hướng ngón tay của Tham Lãng, nhìn qua cửa sổ xe.

Đồ dùng phu thê.

Thương Vũ Hiền: "..."

Mặt đại thúc bị làm sao vậy?

Tham Lãng vốn dĩ muốn mua trực tuyến, nhưng cửa hàng trực tuyến phải sau ngày mùng tám tháng Giêng âm lịch mới giao hàng, hai ngày nay bận rộn chuẩn bị hàng hóa Tết đến nỗi quên mất việc quan trọng này. Cho đến tối hôm qua, xem Transformers được một nửa, và đứa trẻ ngủ thiếp đi bên cạnh.

Tắt đèn, đắp chăn, hai người lại lăn lộn với nhau, thậm chí không dám thở hổn hển, lén lút quá kích thích, cả hai đều không tốt lắm, chỉ có điều lúc mấu chốt mới nhớ tới đồ dùng phu thê chưa được chuẩn bị, chẳng những thế, thậm chí khăn giấy cũng không có, và cuối cùng, ngay cả chiếc khăn tay trong túi của Thương Vũ Hiền cũng trở nên cứng ngắc.

Nếu như hôm nay lại không mua, hẵn là bị trì hoãn đến năm sau.

Hai nam nhân, củi khô dễ đốt.

Tham Lãng bao nhiêu lần tên đã lên dây, cuối cùng không thể bắn hạ.

Muốn anh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ sớm mắc bệnh mất.

Cái gì mà một năm sau, cái gì mà suy xét thân thể, không quản nhiều như vậy.

Tham Lãng căng cứng lồng ngực, giống như sắp ra trận, nghiêm nghị nói: "Trang bị của tôi, tôi nhất định phải mua, tôi nghĩ... Cái gì kia, dùng..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Khóe mắt mảnh khảnh liếc nhìn cậu, Thương Vũ Hiền quay đầu đi, đôi mắt cũng lập tức nhanh chóng chớp chớp hai lần, vành tai dần dần đỏ lên.

Tham Lãng ôm đứa trẻ, lại không dám đánh thức cô bé, tiểu đoàn tử sẽ khóc khi bị đánh thức giữa giấc và cảm giác như cô bé sẽ có cuộc chiến với ba ba.

Thương Vũ Hiền nhỏ giọng: "Tôi biết rồi, em đừng đi vào."

Nói xong anh bước xuống xe, đối diện với cửa hàng, anh đứng đó hai giây, như đang nổi lên một cảm xúc nào đó, bỗng nhiên anh trông nghiêm túc, giống như một người lãnh đạo đang kiểm tra công việc, bước lên bậc cửa và biến mất vào cửa hàng.

Hoàn thành nó đi!

Tham Lãng hồi hộp chờ trong xe mấy phút.

Không lâu sau, Thương Vũ Hiền vẻ mặt không tốt đi ra, trên tay không mang theo thứ gì, đi tới bên hông xe cũng không có lên xe.

Tham Lãng trùm khăn che mặt tiểu đoàn tử, hạ cửa kính xe xuống, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

Thương Vũ Hiền cúi người, đỏ mặt, cũng không nhìn Tham Lãng, "Hướng dẫn mua sắm hỏi, trước đó, sau đó?"

Tham Lãng cũng bị lây nhiễm làm cho ngượng ngùng: "Đương, đương nhiên là trước đó..... làm sạch sau đó, cả hai!"

Thương Vũ Hiền đứng thẳng người, xoay người đi.

Đây là lần đầu tiên một nam nhân trung niên mua sắm sản phẩm này, có thể thấy được anh đã từng đối "xi_ng"* tốt biết bao nhiêu.

* đoạn này trong raw viết pinyin nên m cũng ko biết là từ gì nữa. bản QT cũng vậy luôn.

Tham Lãng hồi hộp mà chờ đợi một lúc.

Lần này có lâu hơn một chút, Thương Vũ Hiền bước ra mang theo một cái túi giấy, sau khi lên xe, hoảng loạn mà nhét vào ghế sau của Tham Lãng, nổ máy lái đi như chạy trốn: "Đi thôi."

Đôi mắt đào hoa không giấu được nụ cười: "Ừm, đi thôi."

Xe trên đường.

Như một con mèo lớn câu trộm cá bống, thanh niên cúi đầu mở túi giấy "Mẹ bảo chú ý an toàn".

"WTF! Đậu má!"

Cậu hét lên một tiếng, vì quá sốc, cậu ném nó ra ngoài, và "lạch cạch" rơi lên bảng điều khiển.

Lại nhìn thấy, trong túi giấy lớn có mấy hộp thuốc tránh thai.

Thương Vũ Hiền bị dọa hoảng, nhìn lên kính chiếu hậu: "Sao vậy?"

Tham Lãng liếc mắt một cái: "..."

Thương Vũ Hiền: "???"

Mười phút trước.

Cô gái hướng dẫn mua sắm "Mẹ nói chú ý an toàn", nhìn thấy một nam nhân ăn mặc chỉnh tề bước vào cửa hàng, anh không vào trong mà chỉ đứng ở cửa không nhúc nhích.

Cô gái nhìn Thương Vũ Hiền bằng đôi mắt long lanh, nhiệt tình chào hỏi - nếu có một nam nhân như vậy, sao cô lại chú ý đến an toàn, kiên quyết sinh một đứa con cho anh ta!

Cô gái ăn mặc nóng bỏng: "Tiên sinh, ngài có cần giúp gì không?"

Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, toát ra khí thế mạnh mẽ: "Tránh, tránh thai ... Ừm, cái đó."

Cô gái cười dịu dàng: "Xin hỏi cụ thể là ai sử dùng nó ..."

Thương Vũ Hiền: "Người yêu"

Cô gái chớp mắt: "Ồ, trước đó hay sau đó?"

Thương Vũ Hiền im lặng, sau đó xoay người rời đi.

Cô gái: "??????"

Không lâu sau nam nhân liền trở lại.

Thương Nghiêu rũ mắt nhìn ngón chân cô gái: "Em ấy nói, đều muốn, muốn đồ tốt, đều gói lại".

Cô gái mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nam nhân: "Được rồi, chúng tôi cũng đại diện cho các thương hiệu lớn ở đây." Sau đó, cô bước vào cửa hàng, lấy một đống bột và hộp thuốc màu xanh, "Tôi đưa ngài một cái áo mưa nhỏ, tiên sinh"

Sắc mặt lạnh lùng, Thương Vũ Hiền quẹt thẻ, cầm lấy túi giấy, xoay người rời đi mà không thèm nhìn.

Vì thế ---

Ừm, trời ơi.

Sau khi nghe Thương Vũ Hiền thuật lại ngắn gọn, sắc mặt của Tham Lãng ở ghế sau biến hồng, biến đen, biến trắng ...

Thương Vũ Hiền khó hiểu mà nhìn thoáng qua hộp phấn bị ném lên bảng điều khiển: "Làm sao vậy, là nhãn hiệu lớn, dùng không tốt sao?"

Tham Lãng che mặt: "Dùng có được hay không, ha ha, chúng ta cả đời cũng không biết..."

Nhìn xuống những nhãn hiệu lớn trong túi giấy, cùng với một túi nhỏ duy nhất là quà tặng, giống như là ảo giác, tựa hồ nghe thấy chúng nó "hô hô hô" chế nhạo cậu vậy.

Không khỏi cảm giác được, có một ánh mắt sắc bén ở phía xa, đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Đây là hình phạt bốc đồng.

Báo ứng.

Một báo ứng thích đáng!

Tiểu nhân nhỏ bé trong lòng không thể quỳ gối, khóc lóc van xin hối lỗi—

Ba mẹ vợ.

Con biết sai rồi.

Con không nên mua những thứ này đồ ừm a a con trai người trước khi đến thăm người.

*

Khu Đài Đình là nơi ở của những người giàu có, xung quanh là núi và sông, chiếc Bentley Mulsanne đã đi một chặng đường dài, tiến vào một cánh cổng, đi trong vườn hoa hai phút, mới nhìn thấy biệt thự của cha mẹ Thương Vũ Hiền.

Hai người ở trong xe ổn định cảm xúc một lúc, Thương Vũ Hiền xuống xe trước, mở cửa xe cho Tham Lãng, thanh niên vòng ra cốp sau để chuyển đồ và quà Tết, Thương Vũ Hiền phụ trách ôm đứa nhỏ.

Còn chưa kịp bấm chuông thì người dì trong nhà đã ra mở cửa.

"Dì Lý, Tết Nguyên Đán vui vẻ" Thương Vũ Hiền nói.

"Chúc mừng năm mới bà Lý" Tiểu đoàn tử còn chưa có tỉnh táo, có chút bơ phờ.

"Được rồi! Ôi, có phải mập hơn nha?" Dì Lý mập mạp cười vui vẻ, ôm đứa nhỏ trong tay Thương Vũ Hiền nhìn người phía sau, hai mắt mờ mịt một hồi, lại nở nụ cười. " Đây là..."

"Dì Lý, Tết Nguyên Đán vui vẻ." Tham Lãng chào hỏi bà.

"Xin chào, nhanh nhanh, mau vào nhà đi".

Hai người thay giày đi vào phòng khách.

Mẹ Thương ngồi trên ghế sofa với nụ cười trên môi.

Ngay khi xe đậu bên ngoài, mẹ Thương vẻ mặt nghiêm túc, tại cửa sổ phía trước ngó dáo dác nhìn hồi lâu, tâm lý tiếp thu có nguyện ý hay không là một mặt, ngoài mặt vẫn là muốn không có trở ngại.

Thật ra, lần đầu mẹ chồng con dâu gặp mặt, con dâu căng thẳng, bà cũng căng thẳng, mẹ Thương chính là kiểu càng căng thẳng càng nghiêm túc.

Cho đến khi bà nhìn thấy đó là một thanh niên đẹp trai chân dài thân hình bước xuống xe.

Sau hai ngày xây dựng tâm lý, bị cảnh tượng này đánh kịp chuẩn bị.

Thanh niên?

Mẹ Thuơng sững sờ trong phòng khách hồi lâu mới phản ứng được, con trai nói mang theo bằng hữu, thực sự là "bằng hữu"?

Bà ngồi trên sô pha: "Tiểu Vũ, đưa bạn của con tới đây."

Tay cầm quà của Tham Lãng còn chưa hết bước tới cúi đầu: "Bác gái, chúc mừng Tết Nguyên Đán, con tên Tham Lãng, cứ gọi con là Tiểu Lãng."

Mẹ Thuơng lộ ra ý cười: "Tết vui vẻ, con ngồi đi".

Hai người dì khác trong nhà im lặng không lên tiếng mang trà bánh lên cho ba người họ.

"Đây là quà cho ngài và bá phụ". Tham Lãng đưa qua mấy cái túi lớn, "Cũng không biết ngài có thích hay không".

"Đứa nhỏ, con tiêu tiền làm gì chứ?" Mẹ Thương nhìn Thương Vũ Hiền, "Buổi tối con thật sự không ở nhà sao?

"Không được, con lấy đồ rồi đi. Tham Lãng, đi cùng tôi lên lầu." Thương Vũ Hiền trên mặt không có ý cười, kéo cậu về hướng cầu thang, "Để đứa nhỏ đi ngủ, nếu không buổ tối nó sẽ thức khuya."

Tham Lãng: "..."

Còn chưa kịp ngồi xuống, Tham Lãng vội vàng đưa hết túi quà cho dì Lý, cười xin lỗi với mẹ Thương, suýt nữa còn bị Thương Vũ Hiền kéo về phía trước.

Con trai cùng bà một chút chuyện phiếm cũng không có.

Mẹ Thương nhìn bóng lưng hai người vừa thương vừa hận.

Đột nhiên mắt bà cố định hình ảnh, mẹ Thương thất thần nhìn chăm chú một hồi, cho đến khi cả hai biến mất ở ngã rẽ cầu thang ...

...

"Phu nhân?"

"Phu nhân!"

Mẹ Thương lấy lại tinh thần, liền thu hồi ánh mắt, ngơ ngác ngồi trên sô pha.

Dì Lý nhìn sắc mặt tái nhợt của bà: "Phu nhân, bà làm sao vậy?"

"Không có việc gì". Mẹ Thương nhận lấy túi quà từ tay dì Lý, lấy ra một chiếc áo khoác len cổ lọ màu rất lạ, cũng như một chiếc váy dài mùa đông có lót, giày da, túi xách, vừa vặn một bộ hoàn chỉnh.

Mẹ Thương cảm thấy hoa mắt: "Màu này trẻ quá".

Mẹ Thương năm nay sáu mươi tám tuổi, cao ráo, nước da trắng trẻo, vóc dáng cân đối, giữ gìn sức khỏe và trông chẳng già đi chút nào. Mặc dù kết hôn với một doanh nhân ở tuổi 20, nhưng bà biết rằng làm vợ một gia đình giàu có không dễ, nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý, bà thường mặc quần áo màu trầm, từ khi nào lại mặc phong cách và màu thời trang này?

Dì Lý cười đến mức không nhìn thấy răng và mắt: "Ôi, phu nhân, cái áo khoác này thời trang quá, cái áo dài này, chất vải tốt quá, mặc vào trông bà trẻ ra hai mươi tuổi, bà mau thử xem, cho chúng tôi nhìn xem".

Mẹ Thương giấu giếm vẻ xấu hổ: "Ta khi nào mặc qua kiểu này chứ.."

"Bây giờ mặc cũng không muộn, con đã lớn rồi, bà cũng nên tận hưởng đi." Dì Lý khoa tay múa chân với bà, mẹ Thương không thể từ chối, vì vậy bà đi đến phòng khách gần nhất để thay nó.

Khi quay lại nhìn vào gương, mẹ Thương trước mắt trở nên hoảng hốt.

Dì Lý tán thưởng vỗ tay: "Cả người trông tràn đầy sức sống, nước da cũng sáng lên rất nhiều. Nhìn rất đẹp!"

Mẹ Thương nhìn người phụ nữ trong gương, mái tóc không thấy tóc bạc, nếp nhăn hằn sâu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ thời trẻ.

Nhiều chị em từng ghen tị với bà vì cuộc hôn nhân này, nhưng chỉ bản thân mình ở vị trí này mới biết khó khăn như thế nào, muốn mặc chiếc váy mình thích cũng phải đắn đo mất mấy ngày liền.

Mẹ Thương ánh mắt khẽ động, giơ tay lên nhìn giá hàng hiệu cũng không phải đặc biệt đắt, nhưng nhất định có thể đưa tay ra hiệu với lão đại: "Bạn nhỏ của Tiểu Vũ thật biết mua đồ, cũng không biết là ai đã đưa ra ý tưởng cho cậu ấy. Con trai bà chắc chắn không hiểu những thứ này. "

Dì Lý thẳng thắn gật đầu: "Phu nhân thật xinh đẹp! Khi nào lão gia trở về cũng cho lão gia xem một chút!"

Mẹ Thương đột nhiên quay đầu lại: "Nói cho ta biết, Tiểu Vũ vì sao lại mang bạn trở về? Nó chưa bao giờ dẫn bạn trở về, duy chỉ có mỗi Lệ Uy Dương, vẫn là đứa nhỏ kia dựa vào con trai của ta."

Dì Lý choáng váng.

Mẹ Thương trên mặt không chút biểu tình: "Dì không nhìn thấy, trên tay hai đứa đeo nhẫn giống nhau sao?"

Dì Lý: "????"

*

Đi chậm rãi lên tầng hai, Tham Lãng dừng lại, nhìn vô số giấy chứng nhận và ảnh chụp trên tường, đó đều là những giải thưởng của Thương Vũ Hiền từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, bao gồm Olympic toán, tiếng anh, thậm chí là khoa học. Một số giải thưởng, chẳng hạn như phát minh nhỏ, đã bị ố vàng, và chúng được treo ở đó như thể đang kể những câu chuyện từ quá khứ.

Phòng ngủ của đại thúc đã lâu không có người ở, tương tự như căn phòng ở biệt thự 11 không có sự khác biệt lắm. Nó có tông màu trắng và trang trí khá đơn giản.

Sau khi thanh niên tham quan phòng ngủ, cậu ngồi đối mặt với Thương Vũ Hiền ở chiếc bàn tròn nhỏ.

Dì giúp việc gõ cửa và mang cà phê cùng đồ ăn nhẹ.

"Ba của tôi đâu?" Thương Vũ Hiền hỏi.

"Cùng bạn cũ trong câu lạc bộ đi câu cá." Dì giúp việc đáp: "Nói bốn giờ chiều sẽ về, cậu chờ một lát nữa được không?

Thương Vũ Hiền: "Khi nào thì các chú tới?"

Dì giúp việc: "Khoảng sáu giờ mới tới. Sáng mồng một tết sẽ rời đi."

Thương Vũ Hiền: "Nói cho mẹ tôi biết, tôi sẽ đi trước bốn giờ."

Dì giúp việc: "Vâng."

Tham Lãng im lặng nhìn Thương Vũ Hiền, muốn nói anh cùng người nhà quan hệ không tốt cũng không chính xác, mẹ con hai người lại khá khách sáo, chính là cảm thấy ... có chút xa cách?

Dì giúp việc đặt đồ ăn nhẹ và cà phê xuống, bưng khay lên, xoay người đi về phía cửa phòng ngủ.

Dì giúp việc vừa đi ra khỏi cửa, liền ngẩng đầu sững sờ.

Mẹ Thương và dì Lý không biết đi lên từ lúc nào, đang đứng trước cửa phòng ngủ của Thương Vũ Hiền, cũng không có ý định đi vào, họ nháy mắt ra hiệu bảo dì giúp việc đi trước.

Cánh cửa được mở ra một khe hở.

Mẹ Thương bất động thanh sắc mà đứng đó.

Trong phòng ngủ.

Tham Lãng uể oải ngồi phịch xuống ghế, hai ngày nay cậu thật sự rất mệt mỏi, cầm bánh lên ăn lót bụng : "Có chuyện gì, anh không tự mình cùng mẹ với chuyện, lại để người khác truyền lời là sao?"

Thương Vũ Hiền nhấp một ngụm cà phê: "Thói quen rồi."

Tham Lãng thở dài: "Nhà anh cũng lớn quá, khi còn bé cùng ba mẹ một ngày cũng không gặp quá ba lần, như nhà tiểu dân chúng tôi, trên dưới trăm mét, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, cùng cha mẹ thân cận nhiều lắm".

Thương Vũ Hiền: "Không quan trọng lớn nhỏ, nhà tôi tương đối nghiêm khắc."

Tham Lãng: "Cho nên anh phải trốn lên lầu tự mình ăn trà chiều sao? Để mẹ anh ở dưới lầu một mình, có được không?"

Thương Vũ Hiền cười: "Tôi từ nhỏ đã như vậy."

Tham Lãng im lặng một lúc.

"Đã mười lăm năm rồi tôi không cùng mẹ ngồi ăn cơm."

Thanh niên nhỏ giọng nói.

Thương Vũ Hiền ngước nhìn cậu.

Tham Lãng: "Đã quên mất nó bắt đầu từ khi nào. Đó là năm lớp 3 và lớp 4 của trường tiểu học. Dù gì thì ông bà ngoại cũng thuộc thế hệ khác nhau. Tôi hầu như chỉ ở nhà một mình, ăn một mình, đến trường học một mình ... Thương Vũ Hiền, anh có cảm nhận được nó không?"

Thương Vũ Hiền rũ mắt, lắc lắc đầu.

Từ nhỏ, anh đã bị mẹ Thương bắt buộc phải "mặc thêm một chiếc", "thời tiết thay đổi phải mặc dày một chút", "mang ô khi trời mưa", thật sự khiến người đau đầu.

Thương Vũ Hiền đặt cốc cà phê trên tay xuống, giải thích: "Bàn ăn có quá nhiều người, tôi không thể ăn nổi."

"Những cảm xúc nặng nề tích tụ bên bàn ăn rất quan trọng", thanh niên dựa vào ghế và thêm một đống kem và viên đường vào tách cà phê, "Điều quan trọng nhất đối với con người là gì? – lấp đầy bụng mới có khả năng sống sót. Có người sẽ cho rằng Tham Lãng một ngày chỉ biết ăn với ăn, nhưng tôi luôn cho rằng ăn là một việc rất quan trọng, rất rất quan trọng, bởi vì ăn uống rất quan trọng, thời điểm mà bạn có thể ăn no, bạn sẽ trở nên rất hạnh phúc., vì vậy ... những người có thể ngồi chung bàn với nhau cũng phải là những người rất quan trọng, đại gia đình trong phim truyền hình cũng chỉ có lúc ăn cơm mới quây quần bên nhau".

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Thương Vũ Hiền không nhịn được cười.

Tham Lãng: "Lão Thương, mũi của anh vừa rồi phát ra khinh miệt "Xì" là có ý gì?"

Thương Vũ Hiền: "Tôi muốn nói rằng đối với nhiều người lớn tuổi, ăn là thời điểm tốt nhất để dạy con cái của họ. Đối với những người quanh năm rao giảng trên bàn ăn, 'lại đây ăn cơm' tương đương với 'giờ đã đến', quả thực chính là ngày tận thế, không nên ôm ảo tưởng quá lớn".

"Bởi vì anh có gia đình, cho nên mới cảm thấy gia đình dư thừa sao?"

"Tôi chưa bao giờ cảm thấy gia đình dư thừa, chỉ cảm thấy nặng nề..."

"Có phải là gánh nặng, là trói buộc sao, có phải là muốn thoát khỏi không?"

"Không phải..."

Nói tới đây, Thương Vũ Hiền cau mày suy nghĩ một chút rồi cười nói:

"Em cũng đã thấy mẹ tôi, bà ấy là một người mẹ rất nghiêm khắc. Khi tôi còn nhỏ, về cơ bản, mỗi khi tôi ăn, tôi đều được bà dạy dỗ, tôi đều là cúi đầu ăn cơm -Khi tôi đứng đầu trong lớp, sẽ hỏi điểm hạng đầu của khối là bao nhiêu, khi đạt hạng nhất toàn trường thì hỏi điểm hạng nhất thành phố là bao nhiêu ... Sau khi tôi trúng tuyển vào một trường trung học trọng điểm, liền để tôi rủ bỏ tất cả bạn bè thi trượt trung học. Khi tôi đang ăn sáng, dù cổ áo sơ mi của tôi chưa lật lên đúng cách và cổ tay áo hơi nhăn, cũng sẽ bị trịnh trọng chế nhạo một phen... Vì vậy, mong muốn lớn nhất của tôi từ khi còn là một đứa trẻ chính là rời khỏi nhà, quyết không ở nhà ăn cơm, quyết không đi ăn nhà hàng với gia đình, sau đó, tôi rốt cục xuất ngoại."

Tham Lãng sửng sốt một hồi, cười than thở: "Thương tổng, tôi cảm thấy được chính là bởi vì mẹ anh nỗ lực, cho anh từ nhỏ anh đã được giáo dục chính quy, nghiêm túc, gia đình ưu tú cho nên anh mới có thể như vậy, ăn mặc sang trọng, một người đàn ông ăn nói lịch lãm. "

Thương Vũ Hiền: "..."

Sang trọng và lịch lãm.

Bạn nhỏ khen ngợi người cũng quá trực tiếp.

Thương Vũ Hiền rũ mắt, vành tai dần dần đỏ lên.

Tham Lãng: "So với nhiều đại thúc chán nản vô dụng, Thương Vũ Hiền, anh thật đẹp trai, tài năng, thông minh và xuất sắc. Nếu như lúc trước không phải mẹ anh dạy dỗ, liệu anh có như bây giờ không?"

Đẹp trai và xuất sắc.

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng lại hỏi: "Vậy anh sau khi đi nước ngoài có vui không? Ăn ở đó so với ăn cơm ở nhà tốt hơn không?"

"Rất tốt" Thương Vũ Hiền thản nhiên đáp.

"Có thật không? Thực sự rất tốt?"

"Tất nhiên, tôi đã ăn gần như tất cả các nhà hàng gần trường đại học, ngâm mình trong thư viện cả ngày, và rảnh rỗi đến mức tôi thậm chí còn không quay trở lại ký túc xá."

"Bởi vì ký túc xá nước ngoài khá yên tĩnh, cho nên anh không muốn về phải không?"

"Không phải".

"Vì quá nhớ bố mẹ cho nên anh cảm thấy cô đơn khi sống trong ký túc xá của nước ngoài, đúng không?"

"Không phải......"

"Đó chính là không dám quay trở lại?"

"Không......"

"Rõ ràng là không dám trở lại!"

"Em có phải là người lặp lại?"

Bây giờ là tình huống gì, bạn nhỏ cứ hung hăng hỏi rồi lại hỏi.

Tham Lãng vẫn không chịu thua: "Anh thừa nhận đi, một 'gia đình' không có người nhà có được gọi là 'gia đình' không? Có phải đại thúc đã thầm khóc vì nhớ mẹ khi ở nước ngoài không?"

Thương Vũ Hiền vô lực: "Tham Lãng..."

"Thực ra, hầu hết các gia đình đều giống như gia đình của anh? Không giống như tôi, trong nhà chỉ có ông bà ngoại, không có ba mẹ".

Thanh niên suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

"Mặc dù tôi không biết chính xác cảm giác được mẹ dạy dỗ nghiêm khắc là như thế nào, nhưng Ninh Nhu Gia, lớp trưởng của lớp Đường Đường, mẹ con bé là một người rất nghiêm khắc, và bà ấy là nữ chủ của một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống. Tôi tận mắt nghe thấy, người phụ nữ đó nói Ninh Nhu Gia—— 'Sao con có thể ngu ngốc như vậy', 'Chẳng lẽ đầu con là quả cầu ren', Con chỉ có thể chiếm vị trí đầu tiên, làm lớp trưởng, tất cả những người đứng sau vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng được gọi là kẻ thua cuộc '... "

Thương Vũ Hiền sững sờ.

Ngày nay, chúng đều là những đứa trẻ được nuông chiều, còn có những bậc cha mẹ như vậy?

Ninh Nhu Gia mới năm tuổi?

"Dù sao lúc đó tôi đang giao hàng đến trường mẫu giáo, nghe thấy mẹ của Ninh Nhu Gia mắng con bé, tôi nghĩ, người phụ nữ này thật sự quá đáng, phụ huynh quá đáng như vậy..."

Nói tới chỗ này.

Mẹ Thương đứng cách cửa không xa nắm chặt tay.

Thấy vậy, dì Lý vội vàng muốn đẩy cửa vào can ngăn họ.

Mẹ Thương ngăn bà lại, đứng ở cửa và lắng nghe tiếp—

"... Nhưng, trong cuộc họp thể thao phụ huynh và con cái vừa qua, Ninh Nhu Gia đã báo cáo về việc chạy đường dài, bởi vì không ai trong lớp nhỏ của Hướng Dương muốn chạy như vậy, vì vậy cô bé đã giơ tay, và đứa trẻ nói, vì mẹ cô ấy nói với cô ấy rằng ngay cả khi tất cả mọi người không làm được, cô ấy nhất định phải làm đến. Ngày đó, người mẹ đã tới muộn, không nhìn thấy, tại sân luyện tập con bé vừa mới chạy vòng đầu tiên, Ninh Nhu Gia liền ngã sấp xuống. Sau đó, người mẹ thường hay khiển trách con bé, từ khán giả đi đến, không nói một lời trách móc, đỡ đứa trẻ dậy, sau đó cổ vũ cô bé và chạy cùng cô bé — bà ấy đi giày cao gót và mặc váy chuyên nghiệp, và bà ấy đã chạy bên cạnh Ninh Nhu Gia, tiếp tục chạy, tiếp tục chạy. Sau khi chạy hai vòng cùng con, chạy về đích, khi ra khỏi đường đua, bà ấy ngồi bệt xuống đất, cởi giày, ngón chân tất cả đều là máu".

Thương Vũ Hiền không khỏi xúc động nhìn vào đôi mắt đào hoa đó.

Tham Lãng mỉm cười: "Thương Vũ Hiền, khi mẹ anh dạy anh một bài học và thúc giục anh làm việc chăm chỉ, anh chỉ để ý đến cảm xúc của bản thân thôi. Anh có thấy không, thật ra mẹ anh vẫn luôn ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh, cổ vũ anh!"

Thương Vũ Hiền: "..."

"Cho nên, người mẹ suốt ngày bắt lỗi, cho anh nhiều 'chỉ trích' nhất, đáng ghét nhất, khó chịu nhất, thế nhưng mẹ anh không phải là dành cho anh 'cổ vũ' nhiều nhất trong số tất cả những người trên thế giới này sao?"

Thanh niên nhét một nửa chiếc bánh trứng vào miệng, vừa nhai vừa vui vẻ nói.

"Dù đôi khi những người thân trong gia đình sẽ tạo áp lực cho chúng ta rất nhiều, nhưng những người thân trong gia đình cũng là những người động viên chúng ta lớn nhất, không phải sao?"

Tham Lãng nhìn anh chằm chú—

"Thương Vũ Hiền, sau này chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ trở thành gia đình, của nhau và con cái sẽ trở thành gánh nặng trên vai của nhau đúng không? Anh cũng từng nói gia đình không chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ, mà đôi khi còn là gánh nặng. Tuy nhiên, gánh nặng này cũng chính là động lực to lớn nhất để chúng ta không nản lòng, không chịu thất bại, làm việc chăm chỉ dù có khó khăn đến đâu, phải không? "

Căn phòng yên tĩnh một lúc, hai người cũng im lặng một lúc.

Ngoài cửa.

Trên khuôn mặt của mẹ Thương không có biểu hiện gì, nhưng dì Lý thấy rằng dường như bà đang rơm rớm nước mắt.

Một lúc lâu sau, giọng nói của thanh niên lại cất lên——

Tham Lãng: "Cho nên ... cho nên ... trên tường ở hành lang có rất nhiều giải thưởng nhỏ, tất cả đều do chính tay mẹ anh treo lên, đúng không?"

Thương Vũ Hiền: "Đó đều là..."

Tham Lãng: "Cho nên, gánh nặng gì đó, kỳ thật là ngọt ngào đúng không?"

Thương Vũ Hiền nhớ đến bức chân dung gia đình trên tường trong phòng khách ở tầng một.

Trong bức ảnh lớn, chỉ có Thương lão gia tử cười vui vẻ, mẹ Thương xụ mặt, còn bản thân Thương Vũ Hiền thì vô cảm như tượng sáp. Anh vẫn nhớ rằng trước và sau khi bức ảnh này được chụp, mẹ anh đã rất khó chịu vì anh nhất quyết đòi đi nước ngoài. Lúc đó anh luôn cho rằng ở đây không có gì đáng phải lưu luyến, đi đâu cũng không quan trọng, chỉ cần anh có thể rời bỏ bố mẹ, rời bỏ nhà đều tốt.

Sau đó, công việc kinh doanh của gia đình gặp trục trặc và phải gấp rút trở lại.

Thương Vũ Hiền thậm chí còn trực tiếp nghĩ đến việc định cư ở Mỹ.

Khi còn bé, lần đầu tiên anh vẽ chân dung, tên là "Mẹ tôi", lúc đó, cô giáo thực sự lo lắng về bài tập của anh cho nên tìm mẹ Thương đến nói chuyện với nhà trường. Mẹ Thương là vợ một gia tộc doanh nhân, cầm bức tranh không có tiêu đề và nói với vẻ tự hào: "Tranh của con trai tôi chắc chắn là bức tranh đẹp nhất trường! Rõ ràng là nó sáng tạo hơn những đứa trẻ khác! Ngoài ra, đây là ... Liêu Trai? "

——Đây là điều thú vị nhất mà Thương Vũ Hiền một thân một mình khi ở nước ngoài nhớ lại hồi ức liên quan đến "mẹ".

Mỗi khi nghĩ về điều đó, có thể bật cười.

Tham Lãng chia đôi chiếc bánh trứng, cắn một miếng và nhai trong miệng.

"Anh đi du học về. Anh từng là một học sinh siêu cấp biến thái đúng không?"

"Hình dung của em có thể hay không bớt sắc bén?"

"Đại thúc trước khi là tiểu công tử được cưng chiều nhất lớp đúng không?"

"Này."

"Tiền tiêu vặt, quần áo mới, điện thoại di động và máy tính xách tay mới, anh đều là người đầu tiên có chúng, đúng không?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Bạn nhỏ chỉ lo chính mình nói, hoàn toàn không nghe không có nghe người khác nói chuyện.

"Thương Vũ Hiền, anh rõ ràng là một đứa trẻ rất rất hạnh phúc, thực sự làm người khác phải ghen tị, nhưng lại tỏ ra thờ ơ, không thích nói chuyện với mẹ mình. Anh thật đáng ghét."

Thương Vũ Hiền: "..."

"Đường Đường có một cuốn sách nghệ thuật, và trong đó có một câu mà tôi nghĩ rất hay -" Tham Lãng phớt lờ vẻ mặt của anh: "Không thể nhìn thấy chủ đề của một bức tranh vì bối cảnh bị bỏ qua."

Giọng của thanh niên quá nhỏ để nghe thấy.

"Thương Vũ Hiền, nền của bức tranh" Hạnh phúc " là nỗi bất hạnh của người khác. Phải có cái gì đó lót đế, anh nhìn thấy nỗi bất hạnh của người khác chưa?"

* đoạn này xoắn xoắn não quá, không hiểu ý của Tiểu Lãng lắm nên ý văn hơi lủng củng.

Thương Vũ Hiền: "..."

Anh nhớ trên hành lang có treo những khung ảnh lớn nhỏ kèm theo các chứng chỉ, chứng nhận.

Đó là "lãnh địa tuyệt đối" của mẹ Thương.

Mỗi lần người thân, bạn bè, đối tác làm ăn, chị em khuê mật đến thăm nhà, mẹ Thương đều khoe và nói: "Trên sân thượng nhà tôi có hoa đẹp lắm, tôi đưa lên mọi người xem nhé". Khi lên cầu thang, mẹ Thương đi trước, bước chân thả chậm, gót chân chạm mũi chân, đi tới hoa nhỏ tiểu bước, chậm lại như đang chờ đối phương khen "A, những thứ này là bằng khen của Tiểu Vũ a", "Nhi tử của ngài thật ghê gớm", "Thi đấu quốc tế nha", ngay sau đó, mẹ Thương liền tăng nhanh bước chân, tiếp tục lên cầu thanh, nghiêm mặt, nói một cách lạnh lùng: "Hồ đồ, trẻ con chơi đùa thôi, thành tích học tập mới là quan trọng nhất".

——Lý do chuyển tất cả các chậu cây trong sân vườn lên sân thượng.

Thương Vũ Hiền uống xong cà phê đứng dậy: "Ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, tôi sẽ cùng Đường Đường trở lại đây ăn cơm."

Tham Lãng nghe vậy lập tức bật cười: "Thật sao? Lời anh nói là thật sao?"

"Ừm." Giọng của Thương Vũ Hiền rất nhỏ, "Ăn tối với mẹ đi, cũng đã lâu không ăn tối với bố mẹ rồi. Em ở cửa hàng tổ chức Tết Nguyên Tiêu với ông ngoại, tôi sẽ không đưa em đến đây".

Tham Lãng vội vàng gật đầu: "Được rồi, không cần đưa tôi theo, anh phải cùng mẫu thân hòa thuận, con muốn báo hiếu mà bố mẹ không con, nhớ không?"

Thương Vũ Hiền xoa trán: "Biết rồi."

Nghe đến đó.

Mẹ Thương ở cửa nín thở đi xuống nhà như chạy trốn.

Trở lại phòng ngủ, nữ nhân đang ngồi trên giường, nước mắt tuôn rơi, như thế nào cũng không kìm được.

Con trai bà không ở gần bà, bao năm qua bà bơ vơ, không ai đoái hoài đến tâm tình của bà. Mọi người đều chỉ trích sau lưng bà, cho rằng bà chỉ quan tâm đến địa vị mà không quan tâm đến con cái, bà biết tất cả những chuyện này ... Thế nhưng, với một gia đình lớn như vậy, làm ăn lớn như vậy, nếu con trai bà thì không đủ ưu tú, điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?

Giống như một thái tử thời xưa, nếu bị phế truất thì cơ hội sống sót là bao nhiêu?

Đây đều là chuyện quá khứ, con trai cũng nắm quyền kinh doanh, tuy rằng còn không có thân cận, nhưng ít nhất cũng là an toàn đúng không? Này đủ rồi, mẹ Thương đã sớm nản lòng, đối với quan hệ mẫu tử đã không còn ôm nhiều hy vọng.

Đã nghĩ rằng bà không quan tâm nữa.

Không ngờ, khi thanh niên tra hỏi con trai, bà thế nhưng ủy khuất đến như thế nào cũng nhịn không được mà rơi lệ.

Không biết nước mắt chảy dài bao lâu.

Mẹ Thương liếc mắt nhìn thời gian, vội vàng lau mặt, từ trong tủ lấy ra một phong thư lớn màu đỏ, tháo chiếc nhẫn sapphire duy nhất trên tay, nhét vào đó một xấp tiền dày cộp.

Nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.

Cửa phòng nhanh chóng bị gõ: "Mẹ ... chúng con đi đây, ngày mười lăm con sẽ mang đứa nhỏ trở về."

"Ừm, đợi đã" mẹ Thương mở cửa, rủ mắt không nhìn con trai, dúi vào tay anh chiếc phong bì đỏ và thì thầm "Chuyện của các con, trước tiên đừng nói cho ba con, mẹ sẽ nói cho ông ấy biết."

Thương Vũ Hiền: "??????"

Mẹ Thương nâng mắt lên: "Cậu ấy là một cậu bé ngoan, ta rất thích cậu ấy."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy mẹ Thương đứng ở cửa phòng ngủ chính, vội vàng chạy về phía trước, "Bác gái, mắt người làm sao vậy..."

"Không, không có gì..."

Tham Lãng cúi đầu nhìn bà cẩn thận, nói nhỏ: "Bác gái, nếu ngài không khỏe thì phải gọi điện cho Thương Vũ Hiền, nhờ anh ấy đưa ngài đi gặp bác sĩ, đừng sợ làm mất thời gian của con mình – anh ấy là con trai của ngài, đối với ngài, anh ấy một ngày hai tư giờ đợi lệnh! Đúng rồi, ngài có thể gọi cho con, để con nói anh ấy cho ngài biết số điện thoại của con".

Mẹ Thương nghẹn ngào: "... Được."

"Cái kia ..." Tham Lãng có chút thấp thỏm, thận trọng hỏi: "Mẹ Thương, ngài có thích bộ quần áo con chọn cho ngài không?"

Mẹ Thương gật đầu: "Thích, thật sự, đặc biệt thích, tối nay ta sẽ mặc."

"Thật, thật sao?" Tham Lãng ngẩn người một lúc, sau đó nắm chặt tay đập vào lòng bàn tay, "Thật tốt quá! Con xem ảnh của ngài liền nghĩ ngài mặc nó nhất định là xinh đẹp! Thật tốt quá!"

Mẹ Thương cảm động trước nụ cười của thanh niên, cũng bật cười theo.

"—Đại ca ca, đại ca ca, ta tỉnh rồi!"

Nghe Đường Đường gọi, Tham Lãng vội vàng nói: "Thôi, vậy con đi trước. Còn có ông ngoại ở nhà, con phải về nấu bữa tối giao thừa cho ông ấy."

Mẹ Thương ánh mắt khẽ động: "Đi đường chú ý an toàn."

"Vâng" thanh niên bước xuống lầu, chạy đến dưới lầu, bắt được tiểu đoàn tử nhào tới giương cao cao, "Ngủ đến ngon không, đại ca ca mang em ra ngoài đi dạo hoa viên", quay đầu nhìn về phía Thương Vũ Hiền đang đỡ mẹ Thương đi xuống cầu thang: "Tôi sẽ dẫn đứa nhỏ ra ngoài đi dạo, gặp nhau ở ngã ba trong vườn."

Thương Vũ Hiền: "Được."

Nhìn thanh niên bước ra khỏi cửa với đứa nhỏ trên tay.

Thương Vũ Hiền quay đầu lại: "Người nghe thấy?"

Mẹ Thương trừng mắt nhìn anh: "Ta ở cửa, con đã biết?"

Thương Vũ Hiền mỉm cười: "Ừm."

Mẹ Thương: "Con đã nghĩ kỹ rồi?"

Thương Vũ Hiền gật đầu: "Ừm."

Mẹ Thương nhìn vẻ mặt của anh: "Con thích cậu ấy sao?"

Thương Vũ Hiền nhìn thẳng vào mắt bà: "Con rất yêu cậu ấy."

Mẹ Thương im lặng một hồi, sau đó gật đầu: "Con xem đó mà làm thôi, dù sao con cũng có nhi tử, tương lai sau này, con tự mình sống, về phía ba con, ta sẽ tìm cách."

Hai mẹ con đều không có biểu cảm gì trên mặt, tâm tình giống nhau cũng không quá bình tĩnh.

Thương Vũ Hiền trong lòng vui mừng, bước ra khỏi nhà không cho mẹ đuổi ra, nắm tay mẹ nói: "Mẹ, bao năm qua, con biết mẹ làm như vậy là vì lợi ích của con, nhưng con chỉ là ... không biết phải diễn đạt thế nào ... "

Mẹ Thương hai mắt trở nên nóng rực, vội quay đầu đi: "Đi nhanh đi, đừng để người ta đợi, bên ngoài lạnh quá."

"Con sẽ trở lại vào ngày 15 tháng Giêng âm lịch, ba bên kia, con nhờ mẹ." Thương Vũ Hiền nói: "Đúng rồi, cậu ấy đã quay một quảng cáo, có thể sẽ phát sóng vào dịp năm mới ..."

Nghe con trai nói xong, mẹ Thương trừng mắt nhìn: "Hỏi cậu ấy muốn ăn gì, ở nhà còn thiếu gì thì gọi cho ta, ta sẽ nhờ tài xế chở đến Long Đình".

Thương Vũ Hiền xuống bậc thềm bước chân dừng lại "Đúng rồi, cậu ấy có chút thiếu máu."

Mẹ Thương xoay người bước vào nhà: "Hiểu rồi."

*

Bên trong chiếc Bentley Mulsanne.

Thương Vũ Hiền quay người lại, đưa cho Tham Lãng cái phong bì dày màu đỏ: "Mẹ tôi đưa cho em".

Tham Lãng lúng túng: "Tôi đi làm rồi, không thể nhận tiền lì xì của trưởng bối".

Thương Vũ Hiền khởi động xe: "Mẹ tôi cho em sửa miệng."

Tham Lãng: "?????"

Thương Vũ Hiền trong mắt mỉm cười: "Không nhớ sao? Lúc giáo huấn tôi bao nhiêu lần em gọi là 'mẹ, mẹ'?"

Tham Lãng sắc mặt tái nhợt: "... bà ấy, bà ấy ... nghe thấy?"

Thương Vũ Hiền nở nụ cười: "Ai biết được."

Tham Lãng mở phong bao đỏ, khoảng một vạn tệ: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được tiền mừng năm mới dày như vậy..."

Sau đó, cậu thấy một thứ màu xanh lam rơi ra.

Tham Lãng nhìn kỹ mới phát hoảng: "Mau trở về, mẹ anh để quên chiếc nhẫn trong phong bao đỏ."

Thương Vũ Hiền liếc mắt nhìn lại, lập tức hiểu được ý tứ của mẹ Thương: "Đưa cho em đó, đó là bà nội tặng cho mẹ... Chậc chậc, đó là SomethingBlue, dù sao ô tô cũng có lúc hỏng, ngọc thạch sẽ không".

Nhìn viên ngọc to bằng quả trứng chim bồ câu, Tham Lãng đầu ngứa ngáy: "Truyền cho con dâu à?"

Thương Vũ Hiền: "Nó được truyền lại cho phụ nữ trong gia tộc của thương gia."

Tham Lãng ngơ ngác: "... tại sao, tại sao? Tôi đã viết kế hoạch mưu lược mẫu hậu, còn cái gì nỗ lực cũng không có làm đâu!"

Thương Vũ Hiền ánh mắt khẽ động: "Em đã làm rất nhiều."

Tham Lãng: "?????"

*

Vào năm cửa hàng tạp hóa bận rộn nhất, một gia đình bốn người vừa ăn xong sủi cảo.

Dạ tiệc lễ hội mùa xuân trên TV cất tiếng hát đoàn tụ, trong tiếng pháo đêm giao thừa vang lên, Tham Lãng và Đường Đường ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ trên lầu hai, đem những bức ảnh chụp dán vào một quyển album.

Tham Lãng: "Hoàn thành!"

Tiểu đoàn tử: "Đẹp quá!"

Tham Lãng để cho tiểu đoàn tử nhìn cuốn album, cậu đi xuống lầu, đi đến phòng ngủ của lão gia tử để tìm Thương Vũ Hiền.

Thương Vũ Hiền đang xem Gala Lễ hội mùa xuân cùng với lão gia tử và ăn trái cây.

Tham Lãng ra hiệu cho anh và gọi anh tới cửa: "WeChat của vợ cũ của anh, nói cho tôi biết, được không?"

Thương Vũ Hiền sửng sốt một hồi, cũng không có hỏi cậu lấy làm gì, lấy điện thoại ra tìm kiếm, có chút áy náy cùng giải thích, ngập ngừng nói: "Tham Lãng, cô ấy có thể gọi cho tôi vào sáng sớm hôm nay, em có thể nhận điện thoại..."

Tham Lãng nhận được ID WeChat từ anh, xoay người rời đi: "Không cần, tôi sẽ liên lạc với cô ấy sau."

Quay trở lại tầng trên.

Tham Lãng đã thêm WeChat của Tạ Nhã Cầm.

Đợi không đến mười phút, người bên kia đã đồng ý.

Tham Lãng đã gửi một lời mời video.

Bên kia đồng ý trong vài giây.

Ở đầu video kia, Tạ Nhã Cầm đang mặc quần áo bà bầu ngồi trên ghế sô pha, không đợi Tham Lãng kịp nói, cô ấy đã mỉm cười và nói: "Năm mới vui vẻ, Tiểu Lãng, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Lãng, được không?"

Tham Lãng gật đầu: "Vậy tôi sẽ gọi chị là Tạ tỷ."

"Được rồi, đừng gọi tôi là dì là được" Tạ Nhã Cầm cười, khi cô ấy định nói thêm vài câu chào hỏi, cô ấy nhìn thấy một cái đầu nhỏ xuất hiện trong video, và sau đó khuôn mặt tươi cười của Đường Đường xuất hiện.

Nữ nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng nhìn chằm chú điện thoại, nhìn mặt của đứa nhỏ: "Đường Đường?"

Tiểu đoàn tử trèo lên lòng Tham Lãng, ôm eo Đại ca ca: "Mẹ ơi! Năm mới vui vẻ mẹ nhé!"

"Ai... Ai!" Cổ họng Tạ Nhã Cầm nghẹn lại "Chúc mừng năm mới bảo bối."

Tiểu đoàn tử không kịp đợi mà khoe "Đại ca ca cùng con làm một món quà, muốn tặng cho mẹ, con tự tay làm!"

"Thật sao? Là cái gì vậy?"

"Một bức ảnh."

"Cái gì?"

Tham Lãng tiếp lời cuộc trò chuyện: "Tạ tỷ, Đường Đường mỗi ngày một lớn, không biết chuyện khi còn bé, sau khi lớn lên con bé có thể nhớ tới ít nhiều. Tôi đã tìm thấy một số bức ảnh cũ của chị với con bé chụp trước đây, cũng như ảnh một mình của chị, cùng với những bức ảnh trong album Weibo của chị, làm một album ảnh, lúc không có chuyện gì làm cho con bé mở ra xem, để con bé luôn nhớ đến hình ảnh của chị".

Tạ Nhã Cầm ngạc nhiên: "... Tiểu Lãng..."

"Tạ tỷ, tôi nghe nói sau này chị sẽ không quay lại" Tham Lãng ngắt lời cô, hôn lên trán Đường Đường và cười nói "Tôi cũng đã làm một album Đường Đường, và tôi dự định hàng năm làm một quyển, nếu chị không phiền thì cho tôi địa chỉ ở Mỹ, hàng năm tôi sẽ gửi cho chị, con bé còn nhỏ nên tạm thời không muốn đăng ảnh lên mạng, có được hay không? "

Tạ Nhã Cầm trầm mặc một hồi, sau đó hít một hơi: "Được, được rồi, cám ơn cậu, Tiểu Lãng."

"Bìa của cuốn album do chính tôi bào sau khi tìm được gỗ, và Đường Đường đã lắp nó, chúng tôi đã làm cùng nhau từ đầu đến cuối". Tham Lãng mở từng trang album bằng gỗ và giơ lên trước điện thoại. "Gần như tất cả những bức ảnh này do chính tay tôi chụp, những nhu cầu cơ bản của Đường Đường, học cách vui chơi, những niềm vui và nỗi buồn ... Tạ tỷ, tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt cho đến ngày tôi không thể đi được nữa và không thể chăm sóc con bé, xin chị yên tâm. "

"Ừm! Ừm!"

Tạ Nhã Cầm đột nhiên che mặt khóc không thành tiếng.

"Nếu chị có chuyện cần tìm Đường Đường, mà Thương Vũ Hiền bận quá không nghe điện thoại được, chị có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ gửi số cho chị - chị biết đấy, anh ấy là người khi làm việc thì không để ý đến cái khác, tôi so với anh ấy còn hiểu rõ chuyện của Đường Đường hơn, và nếu con bé có chuyện gì, chúng ta cũng có thể thảo luận một chút".

Tạ Nhã Cầm lại gật đầu lia lịa: "Trước đây tôi muốn nói chuyện với cậu, nhưng tôi sợ cậu sẽ phiền ... Trong tương lai, chúng ta có thể liên hệ trực tiếp với nhau, được không? Dù sao... Dù sao tôi là nữ nhân... Anh ấy sẽ không để tâm chứ?"

Tham Lãng ngượng ngùng: "Chị sợ anh ấy ... ăn dấm chua của tôi và chị sao? Làm sao có khả năng chứ?"

Tạ Nhã Cầm nghiêm túc gật đầu: "Anh ấy đối với cậu rất nghiêm túc."

Tham Lãng: "..."

Lúc này, đầu bên kia video truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông tóc vàng đi tới.

Tạ Nhã Cầm lau nước mắt, để y ngồi bên cạnh rồi giới thiệu: "Đây là bạn trai của tôi, Louis, là một vũ công. Chúng tôi sẽ kết hôn sau khi sinh con. Tiểu Lãng, tôi chính thức mời cậu, cậu nguyện ý đến tham gia hôn lễ của tôi chứ? "

"Rất nguyện ý"

"Thật sao? Cậu sẽ đến Mỹ?"

"Đến lúc đó, chúng tôi một nhà đều đi, chúc phúc chị có một gia đình hạnh phúc"

Thanh niên cười nhẹ.

Nụ cười ấy rạng rỡ hơn cả mặt trời bên kia trái đất.

...

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro