4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mấy ngày trước Diệp Thần đến chợ sớm, vừa đến nơi đã nhanh chóng trải bao nhựa ra để chiếm chỗ tốt, sau đó bày nông sản cẩn thận, dùng phấn để viết đơn giá lên tấm bìa cứng rồi đặt ở phía trước.

Những món nông sản này không chỉ nhìn đẹp mắt, mùi vị thơm ngon, còn ẩn chứa linh khí, cực kì tốt cho sức khỏe, Diệp Thần suy nghĩ bán đắt hơn một chút cũng không tính là lòng dạ xấu xa, nên mỗi cân đều tăng hai đồng so với giá thị trường, ngoan ngoãn như Thiên Lý mã chờ đợi Bá Nhạc*.

*Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc (là một người xem ngựa giỏi) mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Thiên Lý mã đợi Bá Nhạc đến xem nó để có thể phát huy hết khả năng của nó. Ý trong câu ở đây là chờ đợi một cách kiên trì.

Thật ra nếu theo đúng logic trong sảng văn, đừng nói một cân chỉ hơn có hai đồng, một cân hơn mười đồng cũng sẽ có bác gái đại gia đánh bạo đến ăn thử, sau đó bị đồ ăn ngon làm cho mất trí, vỗ đùi cắn răng nói mua mua mua, quay đầu còn có thể mang theo bạn bè gia đình đến trả tiền....Nhưng thực tế tàn khốc, bác gái đại gia ai ai cũng khôn khéo tiết kiệm, quen việc phân tích bảng giá rau củ chẳng khác nào tinh anh phố Wall*, đừng nói đến việc người ta chen chúc nhau đến mua, hỏi còn không có ai thèm hỏi đây này.

*Phố Wall là nơi đặt trụ sở của 'Sở giao dịch chứng khoán New York". Phố Wall còn là một thuật ngữ ám chỉ thị trường tài chính của Hoa Kỳ nói chung.

Sau hai mươi phút không có ai hỏi thăm, cuối cùng cũng có một ông cụ ngồi xổm trước gian hàng, bĩu môi nhìn đống rau, "Sao cậu bán đắt thế? Bán vàng thỏi hay gì?"

"Đây đều là nhà cháu trồng, không dùng thuốc, cực kỳ ngon luôn!" Diệp Thần căng thẳng như lên dây chng, vội vã bẻ nửa quả dưa chuột đưa tới, "Ông ăn thử đi ạ, rau củ nhà cháu không giống như những nhà khác, đặc biệt thơm ngon mọng nước, mùi vị rất đậm, hơn nữa hiệu quả cũng tốt, loại dưa chuột này giảm máu mỡ vô cùng công dụng..."

Giữa tiếng chào hàng của Diệp Thần, cụ ông ung dung gõ dưa chuột, đợi đến khi nửa quả vào bụng rồi, mới lau miệng nói: "Cậu giảm 2 đồng một cân thì tôi mua."

"Không được, thật sự không giảm được, đồ ăn của cháu đều phải..." Diệp Thần còn chưa nói hết, ông cụ phủi mông một cái bỏ đi.

Uổng phí một nửa quả dưa chuột!

Diệp Thần đau lòng đến mức ngực thắt lại!

Thời gian không ngừng trôi đi, nhưng tình hình vẫn không khá khẩm hơn tí nào, Diệp Thần vội vàng hoàn thành đơn giá, không lề mề dông dài với các bác các dì nữa. Cậu dùng ống tay áo để lau phấn trên tấm bìa cứng, ghi một cân giảm một đồng, một thời gian sau, lại lau lau, một cân lại giảm thêm năm hào......Cuối cùng, lý tưởng hào hùng là sáng lập một đế quốc nông nghiệp cũng thành tro bụi, Diệp Thần xị mặt giảm nốt 5 hào cuối cùng mà mình cố giữ, dùng giá thị trường bán ba mươi cân đồ ăn, tổng cộng thu được 103 đồng rưỡi.

Đây mới chính là cuộc sống, Diệp Thần sầu khổ nghĩ, đi đến hàng thịt mua bốn cái đùi gà, định chụp ảnh xong rồi về nhà nướng cho mấy nhóc thần thú ăn. Mua xong đùi gà, Diệp Thần sờ sờ 80 đồng tiền bị ép trong ví, tư tưởng cũng hào phóng hơn, liền mua thêm một cân thịt vai và một vân nấm hương, dự định sẽ làm món mì gà nấm cho mấy nhóc ăn.

Đã khai trai* thì phải khai đến cùng!

*khai trai:(tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay)

Bán xong đồ về đến nhà, Diệp Thần dỡ giỏ đồ ăn xuống, đấm đấm bờ vai đau nhức, sâu sắc nhận thức được tầm quan trọng của việc góp tiền mua một chiếc xe ba bánh nhỏ -- vác trên lưng ba mươi cân đi bộ đến chợ sớm, thể lực cậu có thể chịu đựng, nhưng thân thể thể thì không chịu được, bị giỏ đồ ăn đè thì cái được không bù nổi cái mất.

Mấy nhóc thần thú bắt đầu lục tục ngủ dậy, Hống bảo bảo ngoan ngoãn nhất xung phong nhận việc bưng chậu nước khăn mặt ra phía sân sau lau mặt cho Bồ Lư bảo bảo, trong khi Cùng Kỳ bảo bảo rửa mặt xong xuôi thì Huyền Vũ vẫn lề mề chưa bóp kem đánh răng xong, bực bội cướp lấy bàn chải đánh răng của Huyền Vũ, không nhịn được nói, "Há mồm."

"A..." Huyền Vũ bảo bảo chậm rãi hé miệng, lộ ra răng sữa non nớt.

Cùng Kỳ bảo bảo giơ tay chính là một trận cuồng phong bão tố!

Vô cùng hả giận!

Nửa tháng trước Diệp Thần vẫn còn phải dắt tay chỉ mấy nhóc con cách đánh răng rửa mặt, trong thời gian ngắn như vậy không chỉ học xong bước đầu mà còn có thể tự làm được, thậm chí còn đi để ý người khác, đúng là con nhà nghèo phải sớm lo việc nhà.

Diệp Thần giấu kỹ đùi gà, để phòng ngừa Cùng Kỳ bảo bảo ăn vụng thịt tươi -- nhóc con này đã từng có tiền án -- lập tức lấy một nồi mì gà nấm lớn xuống để làm đồ ăn sáng. Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, Diệp Thần nhanh nhẹn nấu cơm, xào một đĩa rau cải với tỏi băm, nấu thêm cá xào cà tím, dùng lồng bàn đậy lại, để mấy nhóc thần thú ăn cơm trưa.

Lo liệu xong việc nhà, Diệp Thần thô bạo dội nước giếng lên người, sấy khô tóc rồi lấy quần áo dưới đáy hòm ra để mặc, ưỡn ngực ngẩng đầu kiểm soát nét mặt, vận dụng kỹ năng diễn xuất để đưa khí chất vào trạng thái làm việc. Phản chiếu trong gương là một cậu thiếu niên xinh đẹp, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên, thần sắc mang theo nét kiêu căng ngạo mạn, hàng lông mi cong vút rung động theo mỗi lần con ngươi lay chuyển, tựa như cánh bướm lộ ra vẻ tinh xảo yếu đuối.

Dẫu có trí tưởng tượng phong phú như thế nào, cũng khó lòng nghĩ anh giai bán rau mặc áo ba lỗ kia và cậu là một.

Chín giờ, Diệp Thần đúng giờ đến trường quay, cậu vừa mới xuống xe, một chiếc xe RV xa hoa như pháo đài di động từ từ dừng lại bên cạnh chiếc xe buýt nhẹ (nany van) chở cậu.. Trợ lý Tiểu Cao nhắc mí mắt, chặn Diệp Thần đang mất tập trung lại, đè thấp giọng nói thật nhanh: "Thầy Thẩm đến."

Thầy Thẩm trong miệng Tiểu Cao chính là diễn viên tuyến một năm trước vừa nhận giải thưởng ảnh đế Thẩm Mặc Phong. Thẩm Mặc Phong năm nay 25 tuổi, nghe đồn là thái tử gia* của một doanh nghiệp lớn, tính tình kiêu căng bướng bỉnh, không thích kinh doanh mà lại đam mê diễn xuất, năm đó anh liều mạng từ chối thừa kế gia nghiệp mới có thể tiến vào giới giải trí để thể sát dân tình. Ngoại hình Thẩm Mặc Phong hoàn mỹ không thể soi mói được, có thể nói anh như một chiếc máy phun hormone (?), mặc dù không xuất thân chính quy nhưng chăm chỉ, lại thêm có thiên phú, có tài nguyên, ra mắt có mấy năm đã thuận lợi ẵm lấy giải ảnh đế.

*Thái tử gia: thuộc Thái tử Đảng (chữ Hán: 太子黨) là một danh xưng không chính thức mang ý nghĩa châm biếm, dùng để chỉ tầng lớp con cháu của các quan chức cao cấp nổi bật và có ảnh hưởng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giống COCC (con ông cháu cha) bên mình.

Điều duy nhất khiến vị nam thần hoàn mỹ này bị người ta lên án đó chính là tính cách: Anh có gia thế có ô dù, quan hệ cực rộng, không sợ đắc tội ai trong ngành, oán truyền thông oán anti oán đồng nghiệp là chuyện như cơm bữa.

Thiên hạ đồn rằng Thẩm Mặc Phong trước kia có lần quay một bộ phim truyền hình, lưu lượng tiểu hoa đối diễn với anh lúc đó không học thuộc lời thoại, lúc diễn với Thẩm Mặc Phong bị nói nhịu, Thẩm Mặc Phong không hề lưu tình trách mắng, đến nỗi lưu lượng tiểu hoa kia không kiềm chế được khóc lớn. Việc này đã gây ra một trận sóng to gió lớn ở trên mạng, đoàn phim vốn định nhân nhượng cho yên chuyện, không hiểu sao Thẩm Mặc Phong cứ kiên quyết yêu cầu đổi người, thẳng thắn nói rằng sẽ không hợp tác với diễn viên nói nhịu, đoàn kịch cầu ông nội cầu bà nội cũng không nói được vì sát thần này, đành phải kiên trì đổi tiêu hoa.

Trong giới giải trí có vô số lời đồn đãi, thật thật giả giả vốn không rõ ràng, hơn nữa nghe truyền thông và anti fan thêm mắm dặm muối, hình tượng sát thần Thẩm Mặc Phong đi vào lòng người càng ngày càng sâu, mấy nghệ sĩ nhỏ không có nền tảng ở trong giới này gặp anh đều thi nhau giả làm cháu trai, từ cháu trai bình thường đến cháu trai hiếu thuận lại đến loại hình cháu trai lớn lên trước không tin tà học hành ngoan ngoãn đến cháu lớn nhấc tay là một con cá chép nằm ướp lạnh, đủ loại cháu trai không sót loại nào.

Diệp Thần bị Tiểu Cao chặn đứng, bước chân ngừng lại xoay người, quyết định chào hỏi tiền bối cho hẳn hoi.

Không phải là cậu sợ Thẩm Mặc Phong, đơn giản là xuất phát từ phép tắc cơ bản của hậu bối, bởi vì ngoài trừ lần gặp mặt công khai này, hai năm trước cậu và Thẩm Mặc Phong tình cờ có dịp lén lút gặp nhau, cảm thấy người này tính cách xấu là cùng, nhân cách hẳn là tốt.

Lại nói tới lần lén lút gặp gỡ kia....Đuôi lông mày Diệp Thần lo lắng giật giật hai cái, nghĩ thầm Thẩm Mặc Phong nhất định là quên sạch sành sanh rồi.

Lúc này, Thẩm Mặc Phong từ trên xe RV đi xuống.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo nơi cổ tay tùy ý tháo ra, Hắn hôm nay mặc kiện áo sơ mi, nút cổ áo tùy tính mà cởi ra, giữ nét anh tuấn chói mắt để lộ ra một loại thản nhiên buông thả nhàn nhạt, mặc dù dùng ánh mắt trinh liệt (giữ liêm sỉ hong cho nó rớt) trong sạch nhìn lướt qua, cũng khó lòng không bị , mặc dù dùng đại thanh di lão thức trinh liệt ánh mắt nhìn sang, cũng rất khó không bị kia hai đường xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc phồng lên kia thu hút tầm mắt.

"Anh Thẩm." Diệp Thần nghiêng người nhường đường, biết vâng lời mà gọi tên người, dáng vẻ ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn bóp cho mấy cái (chời địu)

Thẩm Mặc Phong lười biếng nở nụ cười, giọng điệu thân quen khó lòng mà giải thích, "Biểu hiện tốt một chút, cậu bạn nhỏ, đừng làm cho tôi thất vọng."

Giọng điệu này... Diệp Thần hơi run, vội ổn định sắc mặt, một bên cùng Thẩm Mặc Phong đi về phía phòng trang điểm, một bên không mặn không nhạt nói mấy câu khách sáo kiểu chút nữa xin tiền bối chỉ giáo các thứ các thứ. Hàn huyên xong, Diệp thần cẩn tận thăm dò, "Tôi đặc biệt thích phim của ngài, phim "Ẩn thành" tôi đã xem tới năm lần"

Cái kiểu khen tác phẩm của nhau thế này không gây phốt, người trong giới giải trí mỗi ngày đều treo nó bên mép, nói người không để ý, nghe người cũng giống vậy, hoặc là qua loa nói câu cảm ơn, hoặc là cũng bảo "Tôi cũng vô cùng yêu thích tác phẩm của bạn." để đối đáp.

Nào ngờ Thẩm Mặc Phong không hề phản ứng như hệ thống sắp xếp, anh nghiêng đầu, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Diệp Thần, tựa tiếu phi tiếu nói, "Không phải cậu thích nhất "Khoảng không mây" của tôi sao?"

Diệp Thần sợ hãi cả kinh: "..."

Ảnh đế sao...lại nhớ cơ chứ? !

"Tôi không nhớ tôi đã xem "Khoảng không mây" mấy lần nữa...."..." Diệp Thần vẫn luôn trong tình trạng báo động, với kết quả đã có chuẩn bị , cho nên cảm xúc không hiện lên trên mặt, mà nhanh chóng bổ sung một câu trước khi hai mắt kinh ngạc mà trừng lớn lên, như thể mình vừa mới phản ứng được, "Hic, tại sao ngài biết tôi thích "Khoảng không mây""?

Nhỡ đâu là trùng hợp...Diệp Thần không ôm hy vọng lớn lao gì thầm cầu nguyện.

Thẩm Mặc Phong xì một tiếng nở nụ cười, ngậm một điếu thuốc nhìn sang hai bên, thấy trợ lý đều đứng cách xa mấy mét, mới thấp giọng nói: "Không phải đuổi theo xe tôi sao...Tuổi còn nhỏ, bệnh hay quên không nhẹ."

Tám chữ sau của anh mang theo giọng điệu trêu chọc, không phải thật sự trách Diệp Thần có bệnh hay quên, mà chắc chắn rằng Diệp Thần vẫn chưa quên, chỉ đùa giỡn mà thôi.

"Tôi chưa quên!" Tim Diệp Thần đột nhiên co rút lại, chỉ sợ lộ chuyện, vội vàng bày ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, lắp bắp nói, "Tôi do tôi nghĩ chắc chắn là ngài không nhớ, nên mới không dám nhắc tới..."

Thẩm Mặc Phong miễn cưỡng ừ một tiếng, coi như chấp nhận lời giải thích này.

"Ngài, ngài lại còn nhớ tới tôi, tôi thực sự là...Tôi quá vinh hạnh, lần này có thể cùng ngài đóng phim tôi cũng rất kích động." Chuyện đã đến nước này, đành phải quyết tâm đâm lao theo lao, Diệp Thần nắm chặt nắm đấm lấy lại bình tĩnh, vội vàng vứt bỏ mặt mũi của một nghệ sĩ, như cậu fan nhỏ kích động gặp thần tượng mà quên hết tất cả cảm giác, "Thật sự, khoảng thời gian này tôi cứ như nằm mơ vậy, hôm nay mới bốn giờ sáng đã dậy rồi, sau đó cũng không ngủ được..."

Bởi vì phải đến chợ sớm bán thức ăn!

Nhưng mà cái này thì không thể nói...

Nghệ sĩ thổi phồng lẫn nhau không thể tin được, nhưng sự sùng bái của Diệp Thần không giả được...Thẩm Mặc Phong giống như con mèo lớn được vuốt lông đúng chỗ, ý cười trên môi hờ hững, lại ngầm Diệp Thần thổi phồng, mãi cho đến khi đến cửa phòng trang điểm rieeng, anh mới ngắt lời Diệp Thần nói, "Tôi đi trang điểm."

"À. " Diệp Thần nhập vai thành một fan hâm mộ, suýt nữa thì không thoát vai được, nghe vậy vội đáp, "Xin lỗi anh Thẩm, làm phiền anh lâu như vậy....Vậy tôi cũng đi."

Thẩm Mặc Phong gật đầu, đi vào phòng trang điểm rồi đóng cửa lại, Diệp Thần nhẹ nhõm thở một hơi dài.

Thực ra Thẩm Mặc Phong nhớ đến chuyện này không có gì xấu với Diệp Thần cả, chỉ là chuyện đó có nghĩa là Diệp Thần sau này phải trù hoạch ổn định, chết cũng không thể lộ ra.

Sự kiện đó xảy ra vào hai năm trước --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro