Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Trái Đào Nghị Lực

--------------------------

Cuối tuần này bọn họ đi dự tiệc sinh nhật của một vị trưởng bối. Vị này là bạn của cha mẹ Sở Hành, mấy chục năm trước bọn họ ở nước ngoài cùng nhau cố gắng xây dựng sự nghiệp, hai mươi năm trước ông chọn về nước phát triển, nhưng không có cắt đứt liên hệ với người nhà Sở Hành.

Ông nghe nói Sở Hành kết hôn, nhất quyết kêu Sở Hành dẫn người tới để ông nhìn thử.

Quý Tri Hứa đứng ở tầng hai phòng giữ đồ, bên trong đã có đầy đủ rất nhiều âu phục được làm riêng cùng đầy đủ phụ kiện. Do mấy thứ này không thuộc về mình, nên Quý Tri Hứa mới không đem chúng bỏ vào tủ quần áo trong phòng mình.

Vì không phải trường hợp quan trọng đặc biệt, anh chỉ chọn âu phục sáng thiên về nhã nhặn. Sở Hành nhìn xuyên thấu anh, bỏ qua bộ tương xứng mà Đào Ca đã chuẩn bị cho hắn, tự chọn cho mình một bộ nhìn xứng đôi với Quý Tri Hứa.

Hắn cho là Quý Tri Hứa sẽ khen được hai câu, hoặc ít nhất là liếc nhìn hắn một cái, không ngờ Quý Tri Hứa ngồi trên xe không nói lời nào, đầu nghiêng qua một bên nhìn ra cửa sổ.

Giống lần đầu bọn họ cùng ra ngoài.

Sở Hành mang tâm tình không vui đến bữa tiệc, đến nơi mới phát hiện quên mang quà sinh nhật cho trưởng bối, hắn gọi cho Đào Ca, bảo cô nhanh chân đưa tới.

"Xin lỗi, tôi cứ nghĩ rằng nó có ở cốp sau." Quý Tri Hứa nói xin lỗi. Lúc đó ở phòng khách có nhìn thấy một hộp quà, cũng thấy tài xế mở cốp sau ra, anh cho rằng quà ở trên xe, cũng cảm thấy Sở Hành sẽ không xuất hiện tình huống như này, nên cũng không có nói lại một câu.

Sở Hành ngược lại không hiểu: "Anh sao phải xin lỗi tôi, đây đâu phải anh làm sai."

Quý Tri Hứa đột nhiên nghĩ đến bản thân một tuần nay luôn né tránh Sở Hành, hắn cũng không chủ động tìm xin lỗi, có thể trong lòng Sở Hành cho là việc xin lỗi này không cần thiết. Thế nhưng cảm xúc của việc này đối với Quý Tri Hứa cũng không còn mãnh liệt, ngoại trừ trong lòng cuồn cuộn những tia chua xót.

Làm nghề này đòi hỏi đầu ra tuyệt vời, phản ứng nhanh nhẹn và trái tim sắt đá, anh rất am hiểu bản thân, Quý Tri Hứa cười trong lòng.

"Chúng ta vào trước đi." Quý Tri Hứa nói.

Trưởng bối dường như rất yêu quý Sở Hành. Đây là kết luận mà Quý Tri Hứa đưa ra sau khi đứng ở đó hơn nửa canh giờ, có lẽ là do bọn họ chọn về nước xây dựng sự nghiệp trải qua giống nhau và có cùng dũng khí.

Đầu tiên là một phen quan tâm tình trạng gần đây của Sở Hành, liền lôi Quý Tri Hứa nhìn tới nhìn lui, hỏi rất nhiều vấn đề. Trưởng bối rất khỏe, khí lực cũng không nhỏ, cánh tay Quý Tri Hứa bị vỗ có chút đau. Uống vài ly champagne, thứ gì cũng không ăn, Quý Tri Hứa cảm thấy trong dạ dày hắn đang sôi sùng sục.

Khi những người khác đến chúc mừng vị trưởng bối, bọn họ "không thể cảm thấy đáng tiếc" mà kết thúc cuộc trò chuyện vui vẻ. Vừa vặn Đào Ca gọi điện, nói sắp đến.

"Tôi đói, đi ăn một chút."

Quý Tri Hứa một mình đi đến bàn để thức ăn, chọn món điểm tâm vừa ý, ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ một mình hưởng thụ.

"So với điểm tâm của chính cậu thì mùi vị ra sao?" Một âm thanh quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.

Vương Dục ngồi đối diện Quý Tri Hứa: "Lâu rồi không gặp."

"Vương tổng lợi dụng tôi xong không phải là nên tránh ra để đỡ bị nghi ngờ sao? Sao còn muốn tiếp cận tôi." Quý Tri Hứa rũ mắt.

"Trời đất làm chứng, cậu có giá trị gì để lợi dụng đây." Vương Dục cười đến lớn tiếng, "Là có người một lòng muốn làm ở công ty chúng tôi, đem đồ trong tay quăng vào để chứng minh thôi."

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng cậu, tôi là muốn theo đuổi cậu." Vương Dục nửa người trên nghiêng về trước, kéo khoảng cách hai người gần hơn.

"Tôi kết hôn rồi." Quý Tri Hứa đối diện tầm mắt hắn.

"Tôi biết, không đợi được tin các cậu ly hôn tôi thật sự rất đau lòng." Vương Dục cố ý bĩu môi, "Cùng ở một chỗ với người yêu cậu không phải tốt sao?"

"Tất nhiên, hơn nữa tôi đã ở chỗ đó rồi."

Vương Dục lộ ra nụ cười "nhìn thấu nhưng không nói": "Hơn nửa năm đó cậu cũng cảm nhận được tâm ý của tôi. Nói cho cùng, tôi và Sở Hành cũng giống nhau nhiều chỗ, mà tôi mới là lựa chọn tốt nhất không phải sao?"

Sở Hành ở cổng tìm được Đào Ca, lấy được quà sinh nhật, liền cho tài xế chở cô về nhà. Hắn tặng quà xong liền trở về đại sảnh tìm Quý Tri Hứa.

"Sở Hành."

Giọng Quý Tri Hứa không lớn, mà hiện tại Sở Hành nhìn xung quanh một chút liền định vị được Quý Tri Hứa. Đồng nghĩa với việc cũng nhìn thấy Vương Dục ngồi ở đó.

Sở Hành chắc chắn hắn không thích nhìn thấy tình cảnh thế này, bởi vì so với nói chuyện bất đồng với Quý Tri Hứa cái này còn khó chịu hơn.

"Sở Hành." Quý Tri Hứa lại gọi hắn một tiếng.

Chờ Sở Hành đến gần, Quý Tri Hứa đứng dậy ở cạnh hắn nói mệt, muốn đi lên lầu nghỉ ngơi một chút.

Sở Hành gật đầu, đứng trước mặt Vương Dục, chặn lại tầm mắt dõi theo Quý Tri Hứa.

"Anh còn thoải mái đến tham gia tiệc, tôi cho rằng anh còn bận đến sứt đầu mẻ trán." Trong giọng nói của Vương Dục tràn đầy trào phúng.

"Anh cũng đừng quá tự mãn, thứ các anh có được chung quy chỉ là dùng thủ đoạn chiếm lấy, nhất định không có kết quả tốt đâu."

"Các anh làm gì? Kiện hay lợi dụng dư luận? Cũng được nha, ngược lại tôi muốn nhìn thử xem là ai bị tổn thất trước." Vương Dục đắc ý, "Làm ăn không tốt thì thôi đi, tôi thấy về mặt tình cảm cũng không thuận lợi mấy, là cho tôi cơ hội sao?"

"Anh ta không thích anh." Sở Hành phản bác.

"Cậu ấy không thích tôi, vậy không lẽ yêu anh sao?" Vương Dục khinh thường, vỗ vỗ vai hắn, "Tôi thấy hai người, sắp diễn không nổi nữa rồi."

Sở Hành nhìn chằm chằm đĩa sứ còn sót lại hai miếng điểm tâm, tiêu hóa lời Vương Dục.

Có thích không... hay chỉ là quan hệ thuê mướn thôi.

Hắn bưng đĩa sứ, đi đến phòng nghỉ ở lầu hai.

Sở Hành đẩy cửa ra, không nghĩ rằng Quý Tri Hứa nằm ngủ trên ghế salon, áo khoác âu phục đắt tiền bị anh coi như cái gối để lót đầu. Sở Hành cởi áo khoác âu phục của mình, đắp lên người anh.

Hắn thấy hai loại màu sắc khác nhau trên người Quý Tri Hứa, chất liệu, kiểu âu phục, tựa hồ hiểu được nguyên nhân Quý Tri Hứa đối với dáng vẻ hôm nay của hắn không nói một lời.

Không nói, một chút cũng không nói.

Cho dù Sở Hành nghiêm túc bới móc một phen, cũng không cách nào thay đổi sự thật này.

Hiện tại đầu óc hắn rất loạn, đủ chuyện đồng loạt tràn vào đầu hắn. Hắn nỗ lực giải quyết, thiếu chút nữa khiến CPU của mình nổ tung.

Rất nhiều chuyện chỉ cần liên quan đến Quý Tri Hứa hắn liền khó giải thích.

Sau đó Sở Hành vẫn luôn ở phòng nghỉ không rời đi, mãi đến khi tiệc rượu sắp kết thúc Sở Hành cùng trưởng bối đi chào tạm biệt.

Lúc này Quý Tri Hứa mới dám mở mắt ra.

Từ khi Sở Hành ngồi đối diện, anh đã nghĩ tại sao hắn không chịu đi. Anh nhắm hai mắt, cảm nhận được ánh mắt Sở Hành luôn dừng trên người anh, chăm chú đến độ sau lưng anh đổ mồ hôi.

Cảm giác rất quen thuộc, rất nhiều lần, giống như lúc anh ngồi ở phòng khách xem truyền hình, hay anh ở nhà bếp bận rộn...Anh đều nhận thấy loại ánh mắt chặt chẽ dõi theo của hắn, như một đám lửa muốn nướng anh, khó thích ứng.

Anh trong lòng thầm kêu đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, đến khi thiếu chút nữa niệm đến ngủ quên Sở Hành mới chịu đứng dậy rời đi.

Quý Tri Hứa mở mắt ra, nhìn trên khay trà là phần điểm tâm anh chưa ăn hết, vì vậy rất nhanh ngồi dậy.

Chờ anh thưởng thức xong, lại chơi điện thoại di động, Sở Hành còn chưa có quay lại.

Anh suy nghĩ một chút, một tay nắm âu phục của mình đã bị vò nát, tay kia nắm áo khoác Sở Hành đắp trên người anh, đi ra ngoài tìm người.

Đèn trên lầu hai đã mờ đi, Quý Tri Hứa nhìn xuống dưới lầu, chỉ có nhân viên dọn dẹp đang bận rộn, không có bóng dáng Sở Hành. Quay đầu mới phát hiện, Sở Hành đứng ở cửa sổ dưới tầng trệt.

Như một bức tranh có nét vẽ tinh tế, phác họa được dáng người hoàn mỹ, không một phần nào kém cạnh. Không bằng nói đã trải qua tính toán của máy vẽ ra, bởi vì hắn không có tình cảm.

Quý Tri Hứa đi tới, gọi tên Sở Hành.

Sở Hành quay đầu lại: "Anh tỉnh rồi, tôi còn tưởng anh muốn ở lại ngủ một chút."

"Về nhà ngủ, ít ra giường ở nhà ngủ thoải mái hơn." Quý Tri Hứa đem áo khoác trả lại cho hắn.

Sở Hành liền khoác lên người anh: "Đi thôi, về nhà."

Hắn đi phía trước Quý Tri Hứa vài bước, bị gọi lại.

"Sở Hành, chuyện liên quan đến Vương Dục... Còn có chuyện hôm ấy, chúng ta đều không muốn nhắc lại. Coi như chưa từng xảy ra, sau đó chúng ta trở về tình trạng trước kia, được không?"

"Trở lại trước kia?" Sở Hành nhìn anh, "Tôi cho là, từ lâu đã không sao."

"Những ngày qua tại sao anh luôn nổi giận?"

"Anh không nói chuyện với tôi là đang bất mãn tôi sao?"

Đúng vậy, đúng vậy, Sở Hành cậu là một thằng ngốc. Hắn không chỉ không xin lỗi, còn dùng loại giọng điệu chân thành nhất để hỏi mấy câu đáng ăn đòn như vậy, Quý Tri Hứa không biết làm sao cho đúng.

"Tôi nghĩ anh mấy nay làm việc quá mệt không vui nên không muốn nói chuyện."

"Bất quá ngày thường tôi cho cùng nói gì hay làm gì cũng không khiến anh vui vẻ, nên là cũng không biết phải làm sao."

"Xin lỗi."

Quý Tri Hứa không biết Sở Hành đang xin lỗi chuyện nào, có lẽ điều hắn muốn xin lỗi không giống điều anh đang nghĩ. Nhưng hiện tại anh cũng chẳng để tâm. Anh luôn cho rằng Sở Hành là loại người từ khi sinh ra đã được cài một chương trình của người máy, sẽ không thay đổi, rất khó sửa đổi.

Quý Tri Hứa chưa bao giờ đòi hỏi điều gì, hắn chỉ muốn như bây giờ, cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro