Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Trái Đào Nghị Lực

------------------------

Hiện tại Quý Tri Hứa cực kỳ biết ơn hợp đồng kia, bọn họ đem chuyện này cố định một thời gian nhất định, ít nhất mỗi lần như vậy anh đều đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nếu Sở Hành đột nhiên đánh úp, rất có khả năng anh sẽ cho hắn một đạp.

Anh ngồi ở trên giường Sở Hành, dựa đầu vào thành giường ngẩn người, từ hôm qua đến giờ anh đã xoắn xuýt có cần uống rượu cho say để lên giường hay không, nghe nói lần đầu đều rất đau, vậy anh trực tiếp ngất đi để khỏi cảm thấy như vậy.

Nhưng đây là lần đầu cùng Sở Hành, có lẽ nên tỉnh táo chút sẽ tốt hơn.

Nếu Sở Hành không làm được, vậy anh liền cười nhạo Sở Hành!

Quý Tri Hứa một bên tự an ủi chính mình một bên tự cổ vũ, nhưng nghe thấy cửa phòng tắm mở ra liền giống như con thỏ bị hoảng sợ chui vào trong chăn.

"Làm sao vậy?" Sở Hành cúi người dò hỏi, trên người còn mang theo khí nóng chưa bay đi.

"Không có gì." Quý Tri Hứa rút vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, "Có chút....lạnh."

"Vậy à? Tôi thấy ổn mà." Sở Hành cầm lấy điều khiển máy lạnh. "Muốn tăng cao chút sao? Nhưng chút nữa sẽ nóng lắm."

"Kệ đi." Quý Tri Hứa tay chân nhạy bén cướp lấy điều khiển máy lạnh, để lên trên bàn.

"Vậy tôi bắt đầu."

Quý Tri Hứa đỡ trán, chuyện này còn phải báo trước sao.

Một giây sau Sở Hành hôn tới.

Quý Tri Hứa hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu nghĩ còn muốn hôn môi sao.

Rõ ràng cũng không phải chuyện nhất định phải làm, sao lại...

Thật xin lỗi, đây là nụ hôn đầu của anh.

Hiển nhiên Sở Hành không phải tay tình trường chuyên nghiệp, sau vài giây cũng kết thúc nụ hôn thuần khuyết như mấy đứa học sinh trung học, bốn mắt nhìn nhau, tai Quý Tri Hứa đỏ ửng.

Anh muốn trốn tránh, giơ tay gỡ mắt kính của Sở Hành xuống.

"Cấn vào người tôi."

Sở Hành không còn kính, thế giới hoàn toàn mơ hồ, hắn không thể không dí sát vào Quý Tri Hứa mới có thể nhìn rõ mặt anh.

Đột nhiên bị áp sát lại Quý Tri Hứa sợ hết hồn, hỏi hắn làm gì.

"Muốn nhìn anh rõ hơn."

Lần thứ hai Sở Hành hôn xuống sẽ không thuần khuyết như lần đầu, tay bắt đầu luồn vào trong quần áo của Quý Tri Hứa.

Như một đứa trẻ đoạt được món đồ chơi yêu thích bấy lâu, Sở Hành vuốt ve từng tấc da thịt của Quý Tri Hứa, mô tả từng đường nét trên cơ thể anh.

Cái hôn này quá dài, mãi đến khi lòng bàn tay Quý Tri Hứa đặt trước ngực Sở Hành hắn mới quyến luyến không rời mà buông tha cho anh.

Tay Sở Hành chống ở hai bên người Quý Tri Hứa, kéo xa khoảng cách ngũ quan Quý Tri Hứa liền trở nên mơ hồ.

"Sao mặt anh....đỏ vậy?" Sở Hành hơi chần chừ mở miệng.

Quý Tri Hứa hận không thể nhặt cái gối bên cạnh quăng vào mặt Sở Hành, cái gì gọi là đỏ, hắn rốt cuộc có biết nói câu này rất mất hứng không.

"Anh nóng sao? Có cần chỉnh nhiệt độ phòng xuống thấp chút không?"

Anh nóng? Chẳng phải chính Sở Hành trêu Quý Tri Hứa đến nóng như lửa sao, vừa hôn vừa mò, anh không phản ứng mới lạ đấy. Nhưng tốc độ phản ứng... Quý Tri Hứa nghiêm túc suy nghĩ một chút là mình có nên tự giải quyết hay không.

"Hôm nay sao cậu nói nhiều vậy? Có muốn làm không, không thì tôi về phòng."

Quý Tri Hứa giả vờ nổi nóng, lừa gạt Sở Hành.

Khóe miệng Sở Hành nhếch xuống một chút, đỡ lấy Quý Tri Hứa.

"Sợ anh không thoải mái."

Đây là lần đầu tiên Sở Hành học nhiều kỹ năng như vậy, chẳng qua trong khoảnh khắc nhìn thấy Quý Tri Hứa bước ra từ buồng tắm đều quên hết sạch. Tất cả đều dựa vào bản năng thôi, sợ anh lạnh, sợ anh nóng, sợ anh khó chịu.

Nhưng mà Quý Tri Hứa lại nổi giận, dưới tình huống này hắn không biết làm sao mới đúng, không có ai dạy hắn một khóa kỹ năng cả.

Hắn không muốn Quý Tri Hứa tức giận nữa, nổi nóng không tốt cho thân thể.

Nội tâm Quý Tri Hứa mềm nhũn, nhớ lại vừa nãy giọng mình đúng là lớn thật, làm sao mới tốt đây?

Chủ động hôn đền bù vậy.

"Nhanh quá, chậm chút..." Giọng Quý Tri Hứa lộn xộn.

Sở Hành thúc mạnh đem cậu nhỏ chôn sâu vào trong cơ thể Quý Tri Hứa, cúi người hôn lên môi anh.

Sở Hành quả thật nói ít lại, vì vậy có nhiều động tác Quý Tri Hứa cũng không ngờ đến.

Hắn nửa lui ra ngoài dựa theo điểm nhạy cảm của Quý Tri Hứa thúc một chút, Quý Tri Hứa bị kích thích nhất thời thất thần, cắn rách môi Sở Hành.

Mùi máu tanh loang ra trong miệng hai người.

"Xin lỗi." Quý Tri Hứa lau sạch vết máu trên môi Sở Hành.

"Không sao."

Coi như cảm ơn, Sở Hành mút lên xương quai xanh Quý Tri Hứa một mảng hồng, máu chưa khô cọ lên làn da trắng nõn của Quý Tri Hứa, như đóng dấu tế phẩm.

Quý Tri Hứa rũ mắt xuống nhìn trên người mình, xương quai xanh, trước ngực là những nơi nặng nhất, một vết nhỏ hồng, có thể đến sáng mai sẽ bầm tím.

Đều là chuyện tốt Sở Hành làm!

"Cậu là chó sao Sở Hành?"

"Không phải nha." Sở Hành một bên ra sức chuẩn bị thao, một bên trả lời Quý Tri Hứa.

Hắn có chút nghĩ không ra, bản thân chỉ nhỏ hơn Quý Tri Hứa có hai tuổi, bất luận thế nào Quý Tri Hứa cũng đừng nghĩ hắn là chó chứ.

Hay là do làm tình đến đầu óc thiếu oxy, thần trí Quý Tri Hứa không tỉnh táo.

Hậu huyệt Quý Tri Hứa bị nhét đầy, phía trước cũng sớm cương lên, nhưng Sở Hành chỉ lưu luyến điểm nhạy cảm, quên mất chăm sóc cho tiểu Quý Tri Hứa.

Anh chỉ có thể tự giải quyết, trước sau bị công kích đến khoái cảm làm anh rên một tiếng.

Sở Hành sau khi phát hiện, dùng tay mình cầm lấy chỗ kia của Quý Tri Hứa vuốt, nắm chặt hơn càng khiến khoái cảm Quý Tri Hứa tăng lên gấp bội.

Dục vọng được trần trụi bại lộ trước mặt người mình thích, điều này làm Quý Tri Hứa cảm thấy xấu hổ. Anh dùng cánh tay nhỏ che ở mắt mình, tự lừa dối chính mình rằng không bị Sở Hành phát hiện.

Sở Hành kéo cánh tay anh ra: "Đừng che, nhìn rất đẹp."

Quý Tri Hứa nghiêng mặt, mang theo chút oán giận: "Cậu bị cận nặng vậy có thể nhìn rõ tôi sao mà nói đẹp, nói hươu nói vượn."

"Nhìn đẹp." Sở Hành lặp lại lần nữa, trong giọng nói khẳng định không nói dối.

Hắn thấy Quý Tri Hứa hơi ngẩng đầu lên thở dốc, hầu kết trượt lên xuống, không nhịn được bắt đầu xoa nhẹ.

Cổ họng Quý Tri Hứa phát ra tiếng rên rỉ không rõ.

Như một tác phẩm được điêu khắc bằng thủy tinh, nhìn rất đẹp nhưng cũng dễ vỡ.

Sở Hành nghĩ vậy.

Sau khi ân ái xong, Sở Hành lấy chăn bên dưới Quý Tri Hứa ra treo ở trên sọt quần áo bẩn kế bên.

"Ngày mai tôi giặt."

Quý Tri Hứa còn đang cố hít thở bình thường, giọng nói cũng uể oải.

"Dì giặt là được."

Quý Tri Hứa luống cuống, anh không muốn dì nhìn thấy vật này. Da mặt Sở Hành sao dày đến vậy.

"Nếu cậu dám để dì giặt, lần sau không làm nữa."

"Vậy không để dì giặt." Sở Hành lập tức đổi giọng, "Chúng ta cũng không thể kết thúc hợp đồng, kỳ thực lời này của anh không hề có hiệu lực."

Quý Tri Hứa cuối cùng nhịn không nổi nữa, đem toàn bộ chăn dưới chân ném lên người Sở Hành.

Chọc giận Quý Tri Hứa vẫn là Sở Hành tự đi dỗ, hắn chỉ có thể cam kết hết lần đến lần khác.

Sau khi giải quyết chuyện này xong, Sở Hành hỏi anh có muốn tắm hay không.

"Cậu tắm trước đi, tôi muốn nằm một chút."

"Vậy anh có muốn tôi tắm giúp anh?"

"Không muốn." Quý Tri Hứa bất lực, anh chỉ hơi mệt thôi, chưa đến mức không nhúc nhích được, cần gì người tắm giúp.

Sở Hành có chút thất vọng, trong lòng nghĩ sao cùng tình huống mà khác nhau quá vậy.

Sở Hành đi vào buồng tắm không được mấy phút, Quý Tri Hứa cũng trở về phòng vệ sinh chỗ anh để tắm. Tắm xong mát mẻ thoải mái anh chuẩn bị trở về phòng ngủ, thấy phòng Sở Hành mở toang, ánh đèn từ trong hắt ra.

Kỳ lạ, lúc đi ra rõ ràng anh đã đóng lại.

"Tôi ngủ đây." Quý Tri Hứa dựa vào cửa, thò cái đầu qua khe.

Vẻ mặt Sở Hành từ vui vẻ chuyển thành mất mát. Vì vẻ mặt Sở Hành vốn không phong phú, cho nên ở khoảng cách xa như vậy Quý Tri Hứa cũng không phát hiện.

"Không ngủ ở đây sao?" Sở Hành không ngừng hy vọng hỏi tiếp.

Quý Tri Hứa cảm thấy việc ngủ chung hiện giờ không cần thiết lắm, anh vẫn kiên nhẫn giải thích cho Sở Hành.

"Tôi ngủ chung với người khác rất dễ bị đánh thức, không ngủ ngon."

Nghe được lý do này Sở Hành đương nhiên không cưỡng ép nữa, dù Quý Tri Hứa không giải thích với hắn.

Nhưng vẫn là có chút không vui.

Quý Tri Hứa luôn không đợi được Sở Hành trả lời, nói tiếp rằng muốn đi ngủ.

"Mấy ngày trước tôi có học công thức nấu súp, ngày mai nấu cho cậu."

"Đừng quá sức, sáng mai thức dậy rồi nói sau."

Trong lòng Quý Tri Hứa bật cười, nếu không phải mấy năm qua biết rõ cách nói chuyện của Sở Hành, anh còn cho rằng câu vừa rồi là mỉa mai anh cuối tuần thích ngủ nướng.

Sau khi Quý Tri Hứa trở về bởi vì hơi mệt nên rất nhanh đi vào giấc ngủ, Sở Hành tuy muốn ngủ nhưng đầu óc hưng phấn gào thét làm hắn khó ngủ được.

Khi đang thưởng thức một đêm tuyệt đẹp này, hắn lại phát hiện một vấn đề lớn.

Người khác mà Quý Tri Hứa nói là ai? Lúc nào mà anh ngủ cùng người khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro